Thổ Phỉ Công Lược

Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!




Bên ngoài Vương Thành, một đội xe ngựa đang trùng trùng điệp điệp đi trước, Mộ Hàn Dạ mặt không biểu tình ngồi ở bên trong xe, giống như lão tăng nhập định.

Hoàng Viễn nhắc nhở nói: "Sắp vào cửa thành rồi, cao hứng một chút." Bằng không nếu là để cho dân chúng nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ này, chỉ sợ lại muốn nói ba năm tháng.

Mộ Hàn Dạ trầm thống thở dài: "Cao hứng không nổi."

Hoàng Viễn đầu ong ong vang, lại nữa?

"Thân là vua của một nước, lại tùy ý yêu hậu hoành hành mà vô lực ngăn cản, còn có mặt mũi nào mà nói đến hai chữ cao hứng." Mộ Hàn Dạ thê lương đau khổ cười, "Chi bằng rút kiếm tự vận, đến cửu tuyền tạ tội với liệt tổ liệt tông Thất Tuyệt quốc."

Hoàng Viễn: "..."

Mộ Hàn Dạ chậm rãi rút ra đoạn phong kiếm.

"Đừng náo loạn nữa." Hoàng Viễn lao tâm lao lực quá độ -- Đơn giản là sáng nay rời giường có hơi gấp, cho nên không có bồi hắn làm chuyện kia, cư nhiên liền biến thành yêu hậu hoành hành?

Mộ Hàn Dạ nhân cơ hội nói: "Vậy A Hoàng hôn ta một chút."

Hoàng Viễn chỉ xem như không có nghe thấy, khom lưng vén màn xe bước ra: "Tần cung chủ !"

Mộ Hàn Dạ đành phải tiếc nuối thở dài.

Bên trong Vương Thành, dân chúng sớm đầu người toàn động, lập tức từ sớm liền ra ngoài chiếm vị trí, chen lấn ở hai bên đường chật như nêm cối. Hai tầng Sơn Hải Cư cũng ngồi đầy thực khách, Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân ở bên trong nhã gian uống trà, cũng chờ xem Thất Tuyệt Vương vào thành -- Giang Nam tuy nói cũng là nơi giàu có sung túc, nhưng cũng tuyệt đối không có cơ hội nhìn thấy người giàu phô trương thanh thế, nếu đã đến đây lại vừa vặn gặp được, tất nhiên không có đạo lý bỏ qua.

"Bá phụ mời uống trà." Lục Truy tự mình chiêu đãi.

Ôn phu nhân cười tủm tỉm nhìn hắn, tư văn nho nhã có lễ độ, chọn làm con rể quả thật rất tốt a.

Lục nhị đương gia phía sau lưng run lên, sau khi ra ngoài liền đem Triệu Việt phái tiến vào -- Mau đi hầu hạ nhạc phụ nhạc mẫu ngươi đi !

"Hôm nay tiểu Liễu tử cũng ở trong cung cả ngày đi?" Ôn phu nhân hỏi.

"Vâng." Triệu Việt gật đầu, "Triều đình rất coi trọng lần hợp tác này với Thất Tuyệt quốc, chuyện thượng vàng hạ cám cũng nhiều, đại khái phải đến nửa đêm mới có thể chấm dứt."

"Làm quan quả thật là mệt a." Ôn phu nhân thở dài.

"Thất Tuyệt Vương đến, dự tính mười năm chỉ có một lần, mệt một lần cũng không sao." Ôn Như Mặc nói, "Tiểu Liễu tử mới lớn bao nhiêu, cũng không thể giống bà với tôi ngày ngày thanh nhàn hưởng phúc như vậy."

"Đợi về sau khi ta cùng với lão gia trở về, các ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố lẫn nhau." Ôn phu nhân dặn dò.

"Bá mẫu cứ việc yên tâm." Triệu Việt nói, "Ta tất nhiên xem hắn như mạng."

"Khụ !" Ôn Như Mặc bất mãn ho khan, ta còn chưa có hoàn toàn đồng ý.

Ôn phu nhân vỗ vỗ tay Triệu Việt, thức thời đổi đề tài khác.Trong hoàng cung, Sở Uyên chỉ đạo đầu bếp làm một bàn thức ăn lớn: "Hôm nay ăn nhiều một chút."

"Vì sao?" Ôn Liễu Niên khó hiểu, chẳng lẽ còn có chuyện phải dùng tới thể lực.

"Ái khanh vừa trở về, lúc trước chưa tham dự qua loại đại điển này cho nên không biết." Sở Uyên nói, "Các loại lễ nghi cực kỳ rườm rà, chỉ sợ phải đến nửa đêm mới có thể chấm dứt, tuy nói buổi tối cũng sẽ có yến hội, bất quá cũng ăn không nhiều, vẫn là sớm lấp đầy bụng thì tốt hơn."

Ôn Liễu Niên nghe vậy vẻ mặt lập tức ngưng trọng, đoan đoan chính chính mang theo chân gà cắn.

Sở Uyên buồn cười nhìn hắn, lại hỏi: "Nghe ảnh vệ nói, vài ngày gần đây Triệu đại đương gia thường xuyên đêm hôm khuya khoắt ra ngoài?"

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên chà xát tay, "Là ngoài thành luyện công, Tần cung chủ nói ban đêm lòng yên tĩnh."

"Thì ra là như vậy." Sở Uyên gật gật đầu, cũng chưa nghi ngờ bất cứ điều gì.

Ôn Liễu Niên âm thầm thở phào -- May mắn không hỏi chuyện sư phụ.

Vừa qua khỏi chính ngọ, ngoài thành liền vang lên tiếng pháo chúc mừng, tất cả dân chúng đều nhón chân nhìn ra phía ngoài, chuẩn bị chiêm ngưỡng phong thái của Thất Tuyệt Vương.

Cửa thành ầm ầm mở ra, đi đầu là hai lá cờ đón gió phần phật, phía trên là đồ đằng rồng bay phượng múa vẽ Thất Tuyệt quốc, nhìn qua cực kì có khí thế. Phía sau là một đám chi bộ binh đội hộ vệ, Mộ Hàn Dạ hoa phục ngọc quan, bên hông đeo đoạn phong trường kiếm, vẻ mặt kiêu căng ngồi trên lưng ngựa, con ngươi màu lam nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, giống như sao băng vụt qua nửa đêm.

Dân chúng kích động khó nhịn, quả nhiên là sói đại mạc a, khí thế uy nghiêm này, vừa nhìn liền biết không phải người phàm.

Vương Hậu quả thực khiến cho người ta hâm mộ.

"Đây chính là vua Thất Tuyệt quốc a." Ôn phu nhân cũng hiếu kì nhìn xuống phía dưới.

"Vâng." Triệu Việt gật đầu.

"Quả thật là tuấn tú lịch sự." Ôn phu nhân cũng rất thích, lại nhịn không được lầm bầm lầu bầu, "Chỉ đáng tiếc là đã thành thân."

Ôn Như Mặc não thẳng đau -- Tổng cộng chỉ có một khuê nữ còn chưa gả đi, đây rốt cuộc là tính toán kiếm bao nhiêu đứa con rể?

Trong cửa hàng hai bên đường, treo đầy bức họa Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Viễn, thậm chí còn có lão bản lo lắng người quá đông sẽ bị bao phủ, vì thế đơn giản giơ khung ảnh được lồng kính đứng ở nóc nhà, liều mạng lay động thét chói tai.

Mộ Hàn Dạ tâm tình rất tốt, cảm khái quả nhiên là lễ nghi chi bang, rất biết cách phải làm như thế nào để thu hút khách.

Bởi vì dân chúng trên đường rất nhiều, cho nên tốc độ đoàn xe đi rất chậm -- Thậm chí còn muốn thường thường lui về phía sau một bước, để tránh không cẩn thận làm người khác bị thương.

Mộ Hàn Dạ đối với chuyện này ngược lại là không có ý kiến gì, thậm chí còn rất rạng rỡ.

Dân chúng như trong dự kiến thét chói tai, hơn nữa lập tức ồn ào muốn nhìn Vương Hậu.Mộ Hàn Dạ khẳng khái gật đầu, phất tay ra hiệu đoàn xe dừng lại, nhìn tư thế như là muốn tự mình xoay người xuống ngựa mời.

Dân chúng nhiệt liệt vỗ tay, vốn dĩ là vô cùng cao hứng tính toán nhìn Hoàng Viễn, phía sau lại không biết có ai đẩy, tức thì có một đám người vọt tới phía trước, người phía trước bất ngờ không kịp đề phòng dưới chân lảo đảo, nếu không phải là có Ngự Lâm quân ngăn cản, cơ hồ muốn ngã nhào ra đất.

Mộ Hàn Dạ cũng dừng bước nhìn qua.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt, trong đám người đột nhiên có ba tên nam tử nhảy giết ra, đồng loạt nhào tới cỗ xe ngựa Hoàng Viễn, chủy thủ trong tay phiếm ra hàn quang.

"A !" Dân chúng lập tức thất kinh, phản ứng đầu tiên muốn quay đầu bỏ chạy.

Chỉ là dưới chân còn chưa kịp hoạt động, xe ngựa đột nhiên tứ phân ngũ liệt, một cái bóng dáng màu trắng bay lên trời, tựa hồ chỉ là khẽ nhất tay một cái, ba tên nam tử kia liền đau đớn rơi xuống đất.

Đợi đến khi dân chúng kịp phản ứng, bóng trắng kia đã lắc mình vào phía sau một cổ xe ngựa khác.

Ngự Lâm quân nhanh chóng tiến lên, đem ba tên nam tử kia bắt trói.

Mộ Hàn Dạ ôm quyền: "Quấy nhiễu đến chư vị."

"Thất Tuyệt Vương thứ tội." Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân nói, "Là chúng ta phòng bị không chu toàn, khiến những người này trà trộn tiến vào."

"Các hạ quá lời." Mộ Hàn Dạ rất là rộng rãi, "Một tiểu thích khách mà thôi, không đáng nhắc đến, huống hồ nói không chừng là một đường từ Thất Tuyệt quốc theo tới, ngược lại bổn vương phải giải thích, quấy nhiễu đến con dân quý quốc."

Dân chúng như trước kinh hồn chưa định, bất quá cũng không xảy ra quá nhiều nhiễu loạn. Chung quy là dưới chân Thiên Tử, loại chuyện ám sát này gặp nhiều cũng liền thích ứng, huống hồ lúc nãy còn giải quyết rất nhanh, cơ hồ còn chưa phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì, thích khách đã ngã xuống đất -- Lại nói, lúc trước cũng không biết công phu Vương Hậu cao như vậy a.

Mộ Hàn Dạ một đường đi đến trước xe ngựa, hơi vươn tay.

Hoàng Viễn cúi đầu bước ra, một thân bạch y sạch sẽ, ngũ quan cũng rất thanh tú.

Mộ Hàn Dạ cười cười, ôm ngang lấy hắn xoay người lên ngựa, tiếp tục đi về hướng Hoàng Cung.

Dân chúng một đường đều đang vỗ tay, người bán sách vui không kìm chế được nghĩ, thì ra võ công vương hậu Thất Tuyệt quốc cao cường như thế, vậy cũng không cần ảo não không nghĩ được cố sự mới để viết a.

Nghĩ đến sắp kiếm được một đống tiền, tâm tình quả thật rất tốt.

Trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng giúp Tần Thiếu Vũ cởi ngoại bào trắng ra, đổi thành y phục lúc đầu.

"Thật sự là có người dám đụng đến vết đao chí mạng của Mộ huynh." Tần Thiếu Vũ lắc đầu -- Lúc trước Ôn Liễu Niên từng nhắc nhở qua, một đường vào thành chỉ sợ sẽ không yên ổn, cho nên liền để Hoàng Viễn cùng Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trong xe ngựa phía sau, còn mình thì là thay hắn đi theo phía sau Mộ Hàn Dạ, không nghĩ tới cư nhiên thật sự bị nói trúng."Ai cũng biết, Hoàng Viễn là uy hiếp duy nhất của Thất Tuyệt Vương." Thẩm Thiên Lăng nói, "Muốn khiến quan hệ hai quốc căng thẳng, ám sát Hoàng Viễn là phương thức nhanh nhất hữu hiệu nhất." Chung quy cho dù không phải do Sở Uyên gây nên, người âu yếm của mình lại xảy ra chuyện ở địa bàn Sở quốc, ai cũng sẽ không khỏi có chút ngăn cách.

"Đầu tiên là ám sát Triệu đại đương gia, bây giờ lại là ám sát Hoàng Viễn, hai lần đều vô công mà phản, chính mình ngược lại hao binh tổn tướng." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chủ mưu sau lưng này nghe qua cũng không được tốt lắm."

"Nếu thật sự là có bản lĩnh, cũng sẽ không chỉ dám trốn ở sau lưng." Tần Thiếu Vũ nói, "Sợ đầu sợ đuôi, mười phần có tám phần không đủ khiến cho người ta sợ hãi."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu: "Ừm."

"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng cũng theo vô giúp vui.

Trong Sơn Hải Cư, Ôn phu nhân xoa ngực hỏi: "Những người lúc nãy là thích khách?"

"Vâng." Triệu Việt gật đầu.

Ôn phu nhân trong lòng âm thầm thấp thỏm, lúc trước chỉ cho là giang hồ không an ổn, hiện tại xem ra, hoàng thất triều đình cũng không yên tĩnh a, cũng không biết Tiểu Liễu tử có gặp nguy hiểm giống như vị quân vương này không.

Nghĩ đến đây, Ôn phu nhân nhịn không được liền đưa mắt nhìn Triệu Việt -- Không nói đến chuyện khác, chỉ dựa vào điểm này mà nói, tìm một nam tử biết võ công vẫn là tốt hơn một chút so với tìm cô nương, ít nhất trong lúc nguy cấp còn có thể động thân bảo hộ, cũng càng chắc chắn hơn một chút.

Trong hoàng cung, Sở Uyên rất nhanh liền biết được chuyện này, bất quá còn không chờ hắn hạ chỉ, lại truyền đến tin tức thứ hai -- Ba tên thích khách bị bắt giữ khi vận chuyển được nửa đường, đột nhiên liền có một nam tử che mặt nhảy ra, chiêu pháp võ công cực kỳ quái dị, đem người đưa đi.

"Cái gì?!" Sở Uyên nghe vậy giận dữ.

Ngự Lâm quân phụ trách đồng loạt quỳ xuống đất.

"Hoàng Thượng chớ nên tức giận." Ôn Liễu Niên ở bên cạnh hắn khuyên giải an ủi, "Việc cấp bách bây giờ là nghênh đón Thất Tuyệt Vương, chuyện còn lại đều để về sau rồi nói, chỉ là ba tên thích khách, cho dù chạy cũng có thể tìm ra."

"Nếu trẫm nhớ không lầm, lúc trước phân phối cho ngươi ít nhất là ba mươi người." Sở Uyên trầm giọng nói.

"Hoàng thượng thứ tội." Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân âm thầm kêu khổ, "Nhưng võ công đối phương thật sự rất cao, bóng dáng lại cực kỳ mơ hồ, giống như Quỷ Ảnh, mạt tướng thật sự không phải đối thủ."

"Hoàng Thượng." Tứ Hỉ công công vội vàng chạy tới, "Thất Tuyệt Vương sắp đến rồi."

"Mà thôi, lui xuống trước đi." Sở Uyên khó chịu phất tay, "Việc này ngày mai lại nói."

Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân cúi đầu lui ra, Ôn Liễu Niên một bên đi theo Sở Uyên ra ngoài, một bên còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Ngự Lâm quân này đều là tinh anh do Thẩm Thiên Phong tự tay dạy dỗ, nếu có thể khiến bọn họ ứng đối cố hết sức, vậy thật sự là cao thủ đứng đầu -- Nhưng nếu thủ hạ Thanh Cầu quả thật có người lợi hại như vậy, vì sao hai lần ám sát liên tiếp đều không thấy xuất hiện, ngược lại phải chờ cứu người?Mặc kệ nghĩ như thế nào, tựa hồ đều không hợp lý.

Cho nên... Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, trong đầu nhanh chóng lướt qua một bóng người khác.

"Tiên sinh." Tại một chỗ trạch viện trong thành, Vô Ảnh mang theo vài thủ hạ, đem ba tên thích khách bị trói gô ném đến trong viện.

"Làm không tệ." Vân Đoạn Hồn gật đầu khen ngợi.

Vô Ảnh đưa mắt liếc nhìn Vô Phong -- Nhìn thấy không, tuy nói ta ăn nhiều hơi béo một chút, nhưng vẫn là có thể đánh nhau.

Vô Phong lắc đầu, đi đến trước mặt một tên thích khách, đạp một cước lên ngực hắn.

Đối phương ho khan tỉnh lại.

"Ai phái các ngươi đến ám sát?" Vân Đoạn Hồn lạnh lùng hỏi.

Đáy mắt đối phương kinh nghi chưa định, còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Tiên sinh nhà ta đang hỏi ngươi trả lời, có phải không nghe rõ đúng không?" Vô Ảnh bất mãn.

"Các ngươi là ai?" Đối phương cảnh giác hỏi.

Vô Phong ngồi xổm trước mặt hắn: "Ngươi có thể biết ám sát vương hậu Thất Tuyệt Vương, sẽ có kết cục thế nào không?"

Đối phương nói: "Các ngươi là người Thất Tuyệt quốc?"

Vô Ảnh chậm rãi cầm dao phay -- Thật sự là một con dao phay.

"Chúng ta... giết sai người." Nửa buổi sau, đối phương nói.

"Giết sai người?" Vô Phong cười lạnh, "Vậy ngược lại nói thử xem, các ngươi vốn dĩ là tính giết ai?"

"Là... Thẩm Thiên Lăng." Đối phương nói đại một cái tên.

Vô Ảnh chậc chậc lắc đầu: "Vốn nghĩ là có thể được phái ra ngoài ám sát, hẳn đều là cao thủ, lại không dự đoán được cư nhiên còn có thể ngu ngốc như vậy, ám sát vương hậu Thất Tuyệt quốc chỉ là tội chết, nhưng nếu là ám sát Thẩm công tử, hẳn là sẽ bị chảo dầu tạc, ngươi xác định không muốn lấy cớ đổi người khác sao?"

"..." Nói nhiều sai nhiều, đối phương đơn giản ngậm miệng không nói gì nữa.

"Khi Thanh Cầu phái bọn ngươi ra ngoài, đều nói qua những gì?" Vân Đoạn Hồn trầm giọng nói, "Một chữ cũng không được thiếu, toàn bộ nói ra hết cho ta !"

Nghe được hai chữ 'Thanh Cầu', đối phương rõ ràng có chút giật mình.

"Như thế nào, tưởng rằng không ai biết tên chủ tử nhà ngươi sao?" Vân Đoạn Hồn ngồi ở trên ghế, "Cẩn thận suy nghĩ cho kĩ, đây là cơ hội sống sót duy nhất của các ngươi."

"Các hạ... thật sự là người Thất Tuyệt Vương?" Đối phương tâm tồn nghi ngờ.

"Mạng cũng sắp mất rồi, còn quan tâm chúng ta là người của ai, chuyện này thì có liên quan gì đến các ngươi?" Vô Ảnh ghét bỏ, "Nếu ta là ngươi, thì sẽ nhanh chóng biết gì nói ra hết, miễn cho vô duyên vô cớ bị rớt đầu." Chuyện này cũng cần phải dạy sao, trách không được đến bây giờ cũng không làm ra được trò trống gì.******

Hoàng Cung ngoài cửa Huyền Vũ, Sở đội từ sớm đã xếp hàng chỉnh tề, chiến giáp màu bạc dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng ngời, cửu môn pháo mừng nổ vang đến tận trời, văn võ bá quan đứng ở hai bên, đồng loạt cung nghênh Sở Uyên.

"Ngô hoàng vạn tuế." Tiếng hô lay động trời đất.

Mộ Hàn Dạ mang theo Hoàng Viễn, một đường xoay người xuống ngựa.

"Thất Tuyệt Vương, đã lâu không gặp." Sở Uyên cười tiến lên.

"Khiến Sở Hoàng nhớ mong." Mộ Hàn Dạ nhìn nhìn bốn phía, tán thưởng nói, "Quả thật là rộng mênh mông."

"Nghe nói vừa rồi xảy ra chút nhiễu loạn?" Sở Uyên nói.

"Việc nhỏ mà thôi, Sở Hoàng không cần để trong lòng." Mộ Hàn Dạ khoát tay, "Huống hồ ba tên kẻ xấu kia đã bị bắt, đến lúc đó giao cho tại hạ thẩm vấn rõ ràng là được."

Sở Uyên vẻ mặt hơi cứng đờ, Mộ Hàn Dạ ánh mắt nhạy bén cỡ nào, tất nhiên là trong khoảnh khắc ấy đã nhìn thấy.

Nhìn tư thế này... Tựa hồ còn có ẩn tình gì a?

"Việc này ngày mai lại nói." Sở Uyên hơi nghiêng người, "Thất Tuyệt Vương, mời."

"Sở Hoàng, mời." Mộ Hàn Dạ cười cười, một bên cùng hắn một đường đi vào bên trong, một bên tâm tư lung lay -- Nếu thực sự có ẩn tình gì đó, có thể nhân cơ hội đoạt chút gì a... Chung quy giàu có sung túc đất rộng của nhiều như thế, sao có thể bỏ qua.

Hoàng Viễn ở bên cạnh âm thầm nhéo hắn một cái... Chú ý biểu tình một chút !

"Khụ khụ." Mộ Hàn Dạ nháy mắt ngưng trọng.

Hoàng Viễn nghĩ muốn đỡ trán, là kêu ngươi tự nhiên một chút, chứ không phải kêu ngươi nghiêm mặt !

Trong đại điện, quân chủ cùng sứ thần các quốc gia còn lại đã ngồi từ lâu, tiếng ca hát nhảy múa tiếng sáo trong trẻo vang lên từng trận, xen lẫn là tiếng cười nói hoan hô, rất có vài phần hương vị thái bình thịnh thế.

Ôn Liễu Niên tuy nói chưa có chức quan chính thức, ở trong triều nhưng lại có địa vị hết sức quan trọng, bởi vậy ghế ngồi cũng gần Sở Uyên nhất, vừa có thể nhìn được mọi người, cũng có thể bị mọi người nhìn được.

Cũng có ý nghĩa... Không thể ăn vụng.

Mọi người đều đang tán dóc, Ôn đại nhân cũng chỉ có thể nhìn đĩa điểm tâm còn nguyên trước mặt, còn phải tiếp tục bảo trì bình tĩnh tươi cười -- Trách không được Hoàng Thượng nói phải ăn nhiều một chút, quả nhiên là đã dự kiến trước.

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, Tứ Hỉ công công tiến lên, ở bên tai Sở Uyên nói nhỏ vài câu. �

"Thật sao?" Sở Uyên khẽ nhíu mày.

"Hẳn là không sai." Tứ Hỉ nói, "Là Hướng thống lĩnh tự mình nói."

"Nói cho Ôn ái khanh, kêu hắn đi xem thử." Sở Uyên chỉ đạo.

"Vâng." Tứ Hỉ lại đi đến bên cạnh Ôn Liễu Niên, thấp giọng nói, "Đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia uống thuốc độc tự sát."

Ôn Liễu Niên trong lòng đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Sở Uyên.

Sở Uyên khẽ gật đầu.

"Hoàng Thượng có chỉ, để Ôn đại nhân qua xem thử." Tứ Hỉ công công lại nói.

Ôn Liễu Niên đứng dậy, tìm cớ vội vàng cáo lui, Hướng Liệt quả nhiên đang chờ ở cửa cung.

"Đám người kia tự sát?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Đúng vậy." Hướng Liệt cũng có chút nghi ngờ, "Buổi sáng còn tốt, ăn xong điểm tâm liền nói muốn về nhà tiếp tục nghiên cứu biện pháp canh cửi, qua một lúc lại đi vào xem, mũi miệng mọi người đều chảy đầy máu ngã xuống đất, tắt thở."

"Có khi nào là có người ám sát không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Khả năng không lớn." Hướng Liệt lắc đầu, "Quân đội trong ngoài thủ ba tầng, đừng nói là người, ngay cả một con chim cũng không bay vào được, trong phòng cũng không ám khí -- Cho dù có ám khí, lúc đánh nhau cũng không thể không gây ra tiếng động."

"Đi xem thử." Ôn Liễu Niên nói.

Hướng Liệt gật đầu, cùng hắn một đường rời khỏi cung. Tứ Hỉ công công lại đến Thái Y viện tìm Diệp Cẩn, đem chuyện này nói cho hắn.

"Uống thuốc độc tự sát?" Diệp Cẩn ném vật trong tay.

"Đúng vậy, Ôn đại nhân đã qua đó." Tứ Hỉ nói, "Hoàng Thượng nói nếu tiểu vương gia có rảnh, thì cũng mời qua xem thử."

"Đi." Diệp Cẩn lôi kéo Thẩm Thiên Phong, vội vàng chạy về phía đại tạp viện ở ngoại ô.

Thi thể đám nghệ nhân xiếc ảo thuật đã bị vải trắng che lại, tạm thời đặt ở trong phòng trống, thật sự là miệng mũi đổ đầy máu mặt hôi bại, hơi thở mạch đập toàn vô.

"Sao rồi?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Diệp Cẩn thu hồi tay: "Thật sự chết rồi."

"Thế nhưng..." Ôn Liễu Niên do dự, hoàn toàn không hợp lý a.

"Ôn đại nhân có nghi ngờ gì sao?" Diệp Cẩn hỏi.

"Nếu không phải tham mộ vinh hoa, cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, đáp ứng thay phản quân làm việc." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù là bị chúng ta phát hiện, cũng không phải hoàn toàn không có đường lui, nếu là chịu thành thật khai báo ra hết, ít nhất còn có thể giữ lại một mạng, vì sao phải tự mình đâm đầu vào chỗ chết?"

Diệp Cẩn lắc đầu: "Nhưng thật sự đã mất mạng."

Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, tổng cảm thấy có chút không đúng.

Trong tay áo sột soạt, Hồng giáp lang hoảng xúc giác vèo vèo chạy ra... Đói bụng !

Diệp Cẩn không tự giác liền nhìn thoáng qua.

Sau đó liền thấy một đốm đỏ nhỏ nhỏ khác, cũng chậm rì bò ra theo.

....

Cư nhiên có hai con?!