Thổ Phỉ Công Lược

Chương 140: Là phúc hay là họa!!!




Liễu Mai cung được xây vào khoảng mấy trăm năm trước, vốn dĩ là Chu Vương xây cho sủng phi Liễu Nhu, sau đó bộ tộc Liễu thị bị người hãm hại, Liễu Nhu cũng bị thất sủng, lời nói linh tinh không có căn cứ giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim, cuối cùng tại một đêm mưa rả rích, Liễu Mai cung cũng biến thành nơi không tốt lành, từ đó về sau cũng không có ai bước vào, bên trong cỏ dại mọc so với cây cối còn cao hơn, mỗi người đều nói đó là do oán khí của Liễu Nhu. Sau này tiên hoàng Sở thị lấy được thiên hạ, sau khi nghe được thảm án bộ tộc Liễu thị cũng có chút thổn thức, vì thế bảo con cháu đời sau không được tin vào lời gièm pha, rồi sau đó đem Liễu Mai cung phong bế lại. Thời gian chầm chậm trôi qua, đợi đến khi Sở Uyên vào chỗ, người trong cung đã sớm đem nơi này quên bảy tám phần, chỉ là ngẫu nhiên khi đi ngang qua mới nhớ đến, nơi này tựa hồ có một phi tử của Chu Vương bị hàm oan mà chết thảm.

Hơn trăm năm qua hoàng cung liên tục sửa sang lại, ám đạo dưới đất cũng được sửa lại, các loại bản vẽ mênh mông như biển, dù có chuyên gia sửa sang qua, phải từ bên trong đống hồ sơ lâu năm chất thành núi nhỏ này tìm được ám đạo dưới lòng đất Liễu Mai cung, tuyệt đối cũng không phải là chuyện dễ dàng.

"Này phải tìm tới khi nào." Nhìn thấy một thùng lại một thùng tư liệu ố vàng kia, Mộ Hàn Dạ cảm thấy đau đầu.

Hoàng Viễn cùng Mộc Thanh Sơn cũng một đường xem phụ, Thẩm Thiên Lăng thì đem vật hữu dụng sao chép lại, cũng hảo sửa sang lại cho dễ.

Tuy nói nhân thủ có thể sử dụng được đều đã dùng đến, nhưng tiến độ vẫn không tính là nhanh. Ban đêm hạ mưa to, Tàng Thư Các cũng đã là đèn đuốc sáng trưng, Mộc Thanh Sơn ngáp một cái, ăn ô mai dụi dụi mắt, lại lấy qua một quyển hồ sơ.

Triệu Việt trốn ở chỗ tối, vẫn nhìn chằm chằm miệng giếng cạn kia, chú ý tất cả động tĩnh khác thường ở xung quanh.

Tiểu hồng giáp lang vẫn như trước chậm rì bò ra kiếm ăn, lại bị mưa xối đến đi nửa bước cũng khó khăn, đành phải ngốc ngốc bò trở về.

Ôn Liễu Niên đem bánh nướng xé thành từng miếng nhỏ đặt xuống đất.

Hải Ưng tuy nói bất mãn hành vi của hắn, bất quá nghĩ đến hai con bọ cũng ăn không bao nhiêu, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt trở về.

Ôn Liễu Niên như trước ăn ba cái bánh nướng, sau đó nói, "Hôm nay bánh hơi chua."

Hải Ưng lắc lắc bao phục: "Ngày mai ngay cả bánh chua cũng không có mà ăn." Vốn dĩ khi tiến cung cũng không dự đoán được sẽ gặp Ôn Liễu Niên, cho nên chỉ mang theo đồ ăn cho hai người, ba người ăn tất nhiên không đủ, càng miễn bàn còn có một cái thùng cơm.

"Không sao không sao." Ôn Liễu Niên nói, "Phía trên chính là Ngự Thiện phòng, trộm chút điểm tâm vẫn là dễ dàng, nhưng như vậy cũng không phải kế lâu dài, chúng ta rốt cuộc khi nào mới có thể ra ngoài?"

"Lúc nên ra ngoài, tất nhiên sẽ mang ngươi ra ngoài." Thanh Cầu như trước đang nhắm mắt dưỡng thần.

Ôn Liễu Niên nói: "Nơi ra vào cách chỗ này gần không?"

Thanh Cầu lạnh lùng nói: "Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm."

"Ta tất nhiên là muốn quan tâm ." Ôn Liễu Niên nói, "Ta mất tích, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ tìm. Phát hiện ta một thân một mình ở bên ngoài vùng hoang vu hôn mê bất tỉnh, cùng phát hiện ta ở trong địa đạo trò chuyện vui vẻ với Đại Minh Vương, tuyệt đối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.""Sở Uyên sẽ không tìm đến đây." Thanh Cầu nói.

"Đại Minh Vương tựa hồ rất có tự tin." Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận nói, "Có thể cho tại hạ biết lý do được không?"

"Đại nhân không khỏi nói hơi nhiều." Hải Ưng âm trầm nhìn hắn.

"Ở đây tối thui lại không có ánh mặt trời, ăn cũng không cho ăn, nói cũng không cho nói." Ôn Liễu Niên mất hứng, "Chẳng lẽ cứ ngồi như vậy sao? Cũng không phải lão tăng nhập định."

"Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, vậy chúng ta rất nhanh liền có thể ra ngoài." Thanh Cầu nói.

"Phải phối hợp thế nào?" Ôn Liễu Niên tinh thần tỉnh táo.

"Có phải ngươi thường xuyên ra vào tẩm cung Sở Uyên không?" Thanh Cầu hỏi.

Ôn Liễu Niên lập tức giống như bị sét đánh: "Tất nhiên không có, ta là người sắp thành thân." Loại chuyện này sao có thể nói lung tung.

"Đừng vội nói bậy ngắt lời !" Ánh mắt Hải Ưng lộ ra hung quang.

"Luận sự, sao có thể tính là nói bậy?" Ôn Liễu Niên so với hắn càng hung.

"Tất cả mọi người đều biết, đại nhân là hồng nhân số một trước mặt Sở Hoàng." Thanh Cầu không nóng không lạnh nói.

"Hồng nhân số một, cũng không phải sủng phi số một, vì sao phải đến tẩm cung Hoàng Thượng?" Ôn Liễu Niên buồn bực.

...

"Bình thường đều là nghị sự ở Ngự Thư phòng." Thấy hai người bọn hắn không nói lời nào, Ôn Liễu Niên lại bổ sung một câu.

Bên trong địa đạo một lần nữa an tĩnh lại.

Ôn Liễu Niên nói: "Không biết Đại Minh vương vì sao phải tìm Hoàng Thượng?"

Thanh Cầu nói: "Tính sổ."

Ôn Liễu Niên do dự: "Nhưng lúc trước rõ ràng chính là tiên hoàng..."

"Phụ trái tử thường(*)." Thanh Cầu lạnh lùng nói, "Ta cũng chỉ là muốn lấy lại vật của mình mà thôi."

(*) phụ trái tử thường: cha nợ thì con trả.

"Vật gì?" Ôn Liễu Niên đánh vỡ nồi cát hỏi.

Thanh Cầu nói: "Giang sơn."

Ôn Liễu Niên sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Như thế nào?" Thấy phản ứng của hắn, Thanh Cầu lạnh lùng cười, "Ôn đại nhân thông minh tuyệt đỉnh như thế, đừng nói lúc trước không đoán được."

"Lúc trước chỉ là mơ hồ suy đoán, lại nghĩ Đại Minh Vương lần này nhiều nhất là vì tìm người thân." Ôn Liễu Niên nói, "Lại không nghĩ rằng lại còn có... Việc này không phải là nhỏ, còn thỉnh cân nhắc lại."

"Đã đến Vương Thành, thì quả quyết không có đạo lý trở về trắng tay." Thanh Cầu nói.

"Nhưng Đại Minh Vương quen biết được ta, cũng không tính trắng tay." Ôn Liễu Niên nói rất có đạo lý.

Hải Ưng cảm thấy, đây đại khái chính là người da mặt dày nhất mình từng gặp qua.

"Chuyện xưa trước kia, không bằng để cho nó bay theo gió đi." Ôn Liễu Niên còn đang tận tình khuyên bảo, "Người một nhà đoàn tụ mới là quan trọng nhất."Thanh Cầu không kiên nhẫn, phất tay giơ lên một trận chưởng phong, nặng nề đánh tới trước ngực hắn.

Ôn Liễu Niên thét lớn một tiếng, trước mắt tối sầm có thể có nửa ngày, qua hồi lâu mới ổn định lại một hơi.

"Như thế nào, không nói nữa?" Thanh Cầu lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi tốt nhất là nhớ cho kĩ, trước khi chưa đoạt được giang sơn, tất cả mọi chuyện đối với ta mà nói, đều không quan trọng."

Ôn Liễu Niên nhịn đau gật đầu.

"Biết thức thời mới là trang tuấn kiệt." Thanh Cầu nói, "Hiện tại có thể nói cho chúng ta biết, khi nào mới là thời điểm bên cạnh Sở Uyên phòng bị lơi lỏng nhất?"

"Hoàng Thượng võ công cao cường, bình thường bên cạnh cũng không có nhiều người bảo hộ." Ôn Liễu Niên nói chuyện cực kỳ gian nan, "Trừ phi có buổi lễ trọng đại, bằng không thị vệ bên cạnh đều không vượt qua năm người."

"Võ công cao cường, cao đến loại trình độ nào?" Thanh Cầu hỏi.

"Chuyện này thì ta thật sự không biết." Ôn Liễu Niên lau tơ máu tại khóe miệng, "Ta đối võ học không biết gì cả, chỉ là nghe bọn Diệp cốc chủ ngẫu nhiên nhắc tới, nói Hoàng thượng từ sau khi dùng qua Hắc Phù Dung, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi công lực đột nhiên tăng mạnh, thậm chí ngay cả Thẩm minh chủ muốn ứng đối cũng có chút cố hết sức."

"Còn có loại chuyện này?" Thanh Cầu khẽ nhíu mày.

Ôn Liễu Niên gật đầu.

Thanh Cầu cùng Hải Ưng liếc nhau, Thẩm Thiên Phong là Võ Lâm minh chủ, tu vi võ học trên thiên hạ không đứng thứ nhất cũng đứng thứ hai, có thể khiến hắn ứng đối cố hết sức, vậy chỉ e võ công Sở Uyên không đơn giản là cao, mà là xuất thần nhập hóa mới có thể hình dung.

"Cho nên ta mới nói, tốt nhất là ra ngoài trước." Ôn Liễu Niên nói, "Đương kim Hoàng thượng, không phải loại người dễ đối phó như các ngươi nghĩ."

"Hắc Phù Dung đặt ở chỗ nào trong Thái Y viện?" Hải Ưng hỏi.

"Thái Y viện chia làm ba chỗ Đông Nam Bắc, trong đó kho dược quý hiếm nhất nằm ở phía Đông, Hắc Phù Dung dài chừng một thước, đặt ở trong một cái hộp gỗ màu đen, phía trên đầu được khóa bằng ngọc hoàn." Ôn Liễu Niên ho khan, "Gian dược khố này không lớn, không tính khó tìm."

Hải Ưng thử đưa mắt nhìn Thanh Cầu.

"Làm việc hết thảy cẩn thận." Thanh Cầu khẽ gật đầu.

Ôn Liễu Niên trong lòng ít nhiều gì cũng xem như là thở phào, chịu đựng đau đớn nhích người, đổi tư thế tương đối thoải mái -- Hắn biết rõ tính tình Thanh Cầu cùng Hải Ưng đều rất là thô bạo, bản thân tạm thời còn có chút giá trị lợi dụng, cho nên mới nói ra lời kích tướng, bức bọn hắn không thể nhịn được nữa mà động thủ. Chỉ có như vậy, lời nói của mình về sau mới càng có khả năng giống bởi vì e ngại mà nói ra 'lời thật', bằng không dựa theo phong cách nghi thần nghi quỷ của hai người, chỉ sợ cho dù tiếp tục diễn, đối phương cũng sẽ không hoàn toàn tin cậy.

Hải Ưng cầm lấy đao, xoay người ra ngoài.

Thanh Cầu quét mắt nhìn Ôn Liễu Niên: "Nếu lúc đầu ngươi thức thời như thế, cần gì phải chịu đau khổ này.""Ta chỉ là muốn biết rõ hết thảy mọi chuyện mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu là Đại Minh Vương không thích, vậy ta không hỏi nữa."

"Có một số việc, ngươi không cần biết quá rõ ràng." Thanh Cầu nói, "Chỉ cần phối hợp với ta đoạt thiên hạ này, về sau cứ việc hưởng vinh hoa phú quý."

"Đại Minh Vương có tử tự không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Thanh Cầu mặt cứng đờ: "Không có."

Ôn Liễu Niên như lấy được trọng thích: "Vậy là tốt rồi."

Thanh Cầu: "..."

Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn im bặt, nghĩ nghĩ lại muốn bổ sung gì đó, lại bị Thanh Cầu hung hăng trừng một cái.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Ôn Liễu Niên ôm đầu gối, nhìn qua như là đang ngủ gà ngủ gật, Thanh Cầu cũng tựa vào góc tường nghỉ ngơi.

Tiểu hồng giáp lang từ trong tay áo Ôn Liễu Niên bò ra, chậm rì xê dịch đến trước mặt Thanh Cầu, cắn.

Trùng tử so với đồng tiền còn muốn nhỏ hơn, gai độc trong miệng cũng nhọn như châm, hơn nữa có dịch gây tê, cũng không tính đau, bởi vậy Thanh Cầu chỉ là hơi nhíu mày, hơn nữa cũng không cảm thấy khác thường.

Tiểu hồng giáp lang ngốc ngốc bò lại bên cạnh Ôn Liễu Niên, tiếp tục ngủ.

Bên ngoài mưa to đã dừng, Hải Ưng thừa dịp bóng đêm cùng ký ức lúc trước, một đường đến trước Thái Y viện.

Bốn phía giếng cạn đã sớm mai phục không ít người, nhìn thấy hắn lộ đầu, Tần Thiếu Vũ tự mình dẫn người đi theo, còn Triệu Việt thì tiếp tục canh giữ ở chỗ cũ, để tránh Thanh Cầu hoặc là Ôn Liễu Niên xuất hiện.

Tần Thiếu Vũ mắt thấy Hải Ưng vào dược khố, âm thầm nhíu mày nghĩ, chẳng lẽ là muốn âm thầm kê đơn?

Bên cửa sổ vừa lúc treo đèn lồng lớn màu đỏ, miễn cưỡng có thể thấy rõ bố cục trong phòng. Trên ngăn tủ phía bên trái, quả thực đặt một cái hộp gỗ màu đen, phía trên khảm nạm ngọc hoàn xanh trắng, nhìn qua có chút quý giá. Sau khi mở ra, bên trong quả thực có một khối đen đen gì đó hơi khô héo, bên trên quấn tơ lụa màu đỏ.

Không kịp nhìn kỹ, Hải Ưng đem vật cất vào trong lòng, từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài, nghĩ muốn một lần nữa lẻn vào ám đạo, vừa đi được vài bước thì dừng bước.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, chỉ thấy hắn từ trong ngực lấy ra hộp gỗ kia, sau khi mở ra dùng tay kéo sợi dây đỏ xuống ném vật gì đó vào trong miệng, sau khi nhấm nuốt còn ngại không đủ, lại cúi đầu trực tiếp cắn một cái.

Ám vệ nghẹn họng nhìn trân trối, đây là làm gì vậy?

Tần Thiếu Vũ trong lòng có chút hối hận, sớm biết như thế thì nên tìm Diệp Cẩn đến, hiện tại cũng không biết người này rốt cuộc trộm ngoạn ý gì, đoạt cũng không được không đoạt cũng không xong.

Hắc Phù Dung cực kỳ khô cứng, Hải Ưng cuối cùng gói lại, thả người nhảy lên xà nhà, muốn giấu trước.

Ám vệ nghẹn họng nhìn trân trối, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.Vị đại ca này, ngươi như thế nào... Nói nhảy liền nhảy, chúng ta một chút cũng không kịp chuẩn bị.

Hải Ưng chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi sửng sốt một lát, liền hiểu được, vì thế xoay người bỏ chạy.

Ám vệ một bên đuổi theo một bên nghẹn họng không nói nổi, đây là làm sao vậy a...Tuy nói võ công Hải Ưng không tính yếu, nhưng là không chịu nổi người Truy Ảnh cung nhiều, đợi đến khi Sở Uyên nghe được tin tức đuổi tới, trận hỗn chiến này dĩ nhiên đã chấm dứt.

Diệp Cẩn khom lưng, từ mặt đất nhặt lên đoạn Hắc Phù Dung bị đạp, buồn bực nói: "Ngươi trộm ngoạn ý này làm gì?"

Hải Ưng bị trói gô thành bánh chưng, chặt chẽ bị đè lại muốn động cũng động không được.

"Đây là thứ gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ở Sở quốc không có, là A Man quốc tiến cống." Diệp Cẩn nói, "Sau khi nam tử ăn xong khí huyết sẽ dâng trào phiêu phiêu dục tiên, còn có chút công hiệu bổ dưỡng."

...

Tất cả mọi người dùng ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Hải Ưng, trách không được vừa rồi cơ khát như vậy, thì ra còn có loại ẩn tật này.

Hải Ưng tự biết mắc mưu, ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên giận dữ.

"Mang về." Sở Uyên nói, "Trẫm muốn thẩm vấn suốt đêm !"

Ám vệ áp Hải Ưng một đường đến nhà giam, Tần Thiếu Vũ thì là vòng lại Liễu Mai cung, đem sự tình đại khái cùng Triệu Việt nói một lần.

"Sẽ không đả thảo kinh xà chứ?" Triệu Việt nhíu mày.

"Hoàng thượng đang thẩm vấn." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu muốn ta đề nghị, đại đương gia không bằng đợi thêm một canh giờ rồi nói tiếp."

Triệu Việt lo lắng mắt nhìn miệng giếng.

"Khoảng thời gian này không lâu lắm." Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu là cưỡng chế xuống dưới, hơi vô ý va chạm phải cơ quan, Ôn đại nhân ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn."

"Ta biết." Triệu Việt gật đầu, "Đa tạ Tần cung chủ."

"Hoàng thượng cũng rất coi trọng Ôn đại nhân." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, "Hiện tại đã bắt một người, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp cạy ra miệng của hắn."

Mà tại Quân Cơ Xử, tiếng kêu thảm thiết cơ hồ muốn xé rách bầu trời đêm.

"Hiện tại chỉ là đau." Sở Uyên lạnh lùng nói, "Nếu là tiếp tục không chịu khai, trẫm sẽ biến ngươi thành người thống khổ nhất thế gian, muốn chết cũng chết không được, muốn sống cũng sống không xong."

Hải Ưng đầy người đều là máu, hấp hối nhìn hắn.

Mặc dù là khi bị bắt, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cư nhiên chỉ hỏi một câu, thì ngay sau đó liền nhận phải khổ hình như thế.

"Còn không chịu nói?" Sở Uyên đáy mắt một mảnh thị huyết tàn nhẫn.

Mà ở phía sau, Diệp Cẩn mới lần đầu cảm giác được, năm đó hắn là như thế nào từng bước một, trong một đám huynh đệ giết ra tầng tầng đường máu, cuối cùng bước lên ngôi cửu ngũ.Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, mang Diệp Cẩn rời khỏi hình phòng.

Gió đêm hơi lạnh, ít nhiều gì cũng thổi tan mùi máu tanh vừa rồi.

"Làm gì kéo ta ra ngoài?" Diệp Cẩn nhìn hắn.

"Không cần phải nhìn tiếp." Thẩm Thiên Phong giúp hắn sửa lại áo.

"Ngươi suy nghĩ nhiều." Diệp Cẩn lắc đầu, "Trên đời này ai cũng có thể nhân từ thiện tâm, chỉ có hắn là không được."

Thẩm Thiên Phong nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất."

"Hắn đối xử với ta rất tốt, ta biết." Diệp Cẩn thấp giọng nói, "Đi thôi, vào xem thử coi có chỗ nào cần giúp đỡ không."

Thẩm Thiên Phong giữ chặt tay hắn: "Trên đời này, không ai có thể đối xử với ngươi tốt hơn so với ta."

Đã là lúc nào rồi mà còn ăn loại dấm chua này... Diệp Cẩn vỗ vỗ đầu hắn, xoay người trở về hình phòng.

"Thanh Cầu?" Sở Uyên khẽ nhíu mày, "Không có liên quan đến Vân Đoạn Hồn?"

"Không có." Hải Ưng nhổ ra một ngụm máu tươi, hữu khí vô lực lắc đầu, "Thanh Cầu cùng Vân Đoạn Hồn đã sớm đoạn tuyệt, ở Đông Hải tự lập bang phái, hai bên không có lui tới cũng đã có hơn hai mươi năm, thậm chí, thậm chí... Khụ khụ." Lại ổn định một hơi, mới tiếp tục nói, "Thậm chí trên đảo vẫn có nghe đồn, nói Vân Đoạn Hồn đã sớm bị mất mạng."

"Nói như thế, lúc trước trong Vương Thành xảy ra náo động đều là do Thanh Cầu gây nên?" Sở Uyên nói, "Bắt đầu từ việc bao xuống thanh lâu ca phường, cho đến việc tại ngày khai trương Sơn Hải Cư đến ám sát, đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia, cùng với người làm chủ phía sau Vưu Đại Dư, toàn bộ không có liên quan đến Vân Đoạn Hồn?"

"Đúng." Hải Ưng gật đầu, "Ta chỉ biết những chuyện này, chỉ cầu có thể chết thống khoái."

"Chuyện ngươi biết được e là không chỉ có chuyện này." Sở Uyên nói, "Ôn ái khanh mất tích, mới là chuyện hiện tại trẫm muốn biết nhất."

"Ôn đại nhân đang ở cùng Thanh Cầu, ở trong ám đạo Liễu Mai cung." Hải Ưng nói, "Đang chờ ta trở về."

"Nếu ngươi không thể quay về thì sao?" Sở Uyên từng bước ép sát.

"Lúc trước chưa có ước định." Hải Ưng lắc đầu, "Bất quá dựa theo tính cách Thanh Cầu, nếu là ta chậm chạp không về, hắn tất nhiên sẽ mang theo Ôn đại nhân rời đi trước."

"Vẽ ra ám đạo Liễu Mai cung !" Sở Uyên ra hiệu người trông coi ngục lấy giấy bút đến, "Nếu là phát hiện có nửa điểm sai lầm, ngươi biết là loại hậu quả nào rồi phải không?"

Hải Ưng chống người ngồi dậy, dùng tay phải miễn cưỡng hoàn hảo vẽ trên giấy.

"Hoàng Thượng, chúng ta tìm được rồi !" Thẩm Thiên Lăng cũng ôm một xấp giấy Tuyên Thành chạy vào, kết quả bị máu chảy đầm đìa trên người Hải Ưng làm hoảng sợ.

Thẩm Thiên Phong niết đầu của hắn xoay về phía bên kia.

"Đây là bản đồ ám đạo ở Liễu Mai cung." Thẩm Thiên Lăng đem vật đưa cho Sở Uyên, "Khô... Ngô !""Để Hoàng thượng tự mình xem." Thẩm Thiên Phong hạ tay đặt trên miệng hắn xuống, "Vất vả, trở về nghỉ ngơi đi."

Thẩm Thiên Lăng: "..."

Nhiều người như vậy, vì sao chỉ kêu một mình ta trở về nghỉ ngơi.

"Chíp." Cục bông ngồi xổm trên cửa, buồn ngủ lúc la lúc lắc, cuối cùng nằm bẹp ở bên chân Diệp Cẩn.

Thật là phi thường mệt.

Hải Ưng cũng vẽ xong bản đồ, so sánh với bản đồ Thẩm Thiên Lăng tìm được, cấu tạo cơ hồ giống nhau như đúc.

Thời gian quá mức gấp rút, Sở Uyên cầm bản vẽ tự mình đến Liễu Mai cung, bàn bạc đối sách với Triệu Việt.

"Đang đợi Hải Ưng, dưới đáy giếng cơ quan chuyển động là lúc, hẳn là không đến mức khiến hắn nổi cảnh giác." Triệu Việt nói, "Ta cải trang xuống dưới xem thử."

"Trẫm cũng nghĩ như vậy, hiện tại y phục Hải Ưng ngược lại là có sẵn." Sở Uyên nói, "Nhưng phải làm ra một tấm mặt nạ, tuyệt không phải chỉ trong nửa canh giờ có thể hoàn thành."

"Vậy thì không cần dịch dung." Triệu Việt nói.

"Không sai." Diệp Cẩn gật đầu, "Phía trên áo choàng toàn là máu, bên dưới không có ánh sáng hẳn là không nhìn ra đến tột cùng, đem đại nhân đoạt lại trước rồi nói tiếp."

Chủ ý đã quyết định xong, đoàn người lập tức liền bắt đầu hành động, nhìn máu lưu đầy trên mặt Triệu Việt, Mộc Thanh Sơn không tự giác liền run rẩy một chút.

Triệu Việt dẫn đầu nhảy xuống giếng cạn, Tần Thiếu Vũ theo sát phía sau, cũng có thể hỗ trợ ứng phó tình trạng đột nhiên phát sinh.

Mà ở bên trong ám đạo, giống như mọi người bên ngoài dự đoán, Thanh Cầu đích xác chính là tâm thần không yên -- Dựa theo ký ức của hắn, Thái Y viện cách nơi này không tính xa, cho dù qua lại hai lần chỉ sợ cũng đủ thời gian, vì sao lâu như vậy còn chưa thấy trở về?

"Nói không chừng còn đang tìm." Ôn Liễu Niên nói, "Tối lửa tắt đèn, lại phải tìm hộp đen, không tính dễ dàng."

"Hắc Phù Dung, ngươi xác định không có giở trò quỷ?" Thanh Cầu ngữ điệu âm lãnh.

"Vì sao phải nói ta đang giở trò quỷ?" Ôn Liễu Niên cực kỳ khó hiểu, "Luận về lợi hại, mạng của ta hiện tại đều đang nằm trong tay Đại Minh Vương, còn luận về bối phận gia tộc, ta đã sớm viên phòng với đương gia, chẳng lẽ không phải là người một nhà sao?"

"Ta nói nghe ngươi, nhưng không đại biểu phải tin tưởng ngươi." Thanh Cầu đứng lên, "Nơi này không thích hợp ở lâu, đi."

"Đi bây giờ hả?" Ôn Liễu Niên mở to hai mắt, "Thế nhưng Hải Ưng còn chưa trở về."

"Chậm chạp không về, tất nhiên là xảy ra nhiễu loạn, đợi ở trong này chỉ có thể ngồi chờ chết." Thanh Cầu nói, "Vẫn là đi sớm thì tốt hơn."

"Thế nhưng..." Ôn Liễu Niên do dự, dây dưa không muốn đi.

Ước gì bị bắt a !

Thấy hắn dường như có ý kéo dài, Thanh Cầu biến sắc liền muốn kéo cánh tay hắn, đi một bước lại cảm thấy cổ chân một trận tê dại, giống như bị kim đâm vào kinh mạch.Tiểu Hồng giáp lang ghé vào đầu vai Ôn Liễu Niên, chầm chậm lay động xúc tu.

"Đại Minh Vương... Không có việc gì chứ?" Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận hỏi.

Thanh Cầu lại thử cắn răng đi hai bước, lại phát hiện chân mình tựa hồ đã bắt đầu tê rần.

"Chân ngồi lâu, đã tê rần?" Ôn Liễu Niên suy đoán.

"Đến đây đỡ ta !" Thanh Cầu lạnh lùng nói.

Ôn Liễu Niên lui về phía sau một bước.

Thanh Cầu nhấc tay muốn đánh hắn, Ôn Liễu Niên lại sớm 'vèo' một tiếng biến mất: "Đại Minh Vương đợi một chút, ta đi tìm Hải Ưng trở về !"

Mặc kệ hắn xảy ra chuyện gì, hiếm khi có cơ hội, chạy rồi nói sau !

Thanh Cầu dốc toàn lực, đem đoản kiếm phóng về phía hắn.

Triệu Việt dựa theo lời Hải Ưng nói ấn cơ quan xuống, nội bích quả thực liền mở ra một con đường, ẩn ẩn lộ ra ánh sáng mờ nhạt.

Triệu Việt cùng Tần Thiếu Vũ liếc mắt nhìn nhau, nghiêng người chui vào, con đường dưới chân càng ngày càng khô ráo, cách đó không xa ánh sáng cũng càng lúc càng rõ ràng.

"Bớ người ta, cứu mạng a !" Ôn Liễu Niên gào cổ họng kêu.

Sau đó liền thấy Hải Ưng toàn thân đầy máu xuất hiện ở phía trước, tức thì sợ tới mức đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ hít một ngụm khí lạnh !

Triệu Việt phất tay đánh rớt đoản kiếm, kéo hắn vào trong lòng mình.

"A a a buông ra ta !" Ôn Liễu Niên hồn phi phách tán, cong đầu gối lên liền đánh tới chỗ dưới rốn ba tấc

May mắn Triệu đại đương gia phản ứng nhanh, mới không bị phế đi vận mệnh tử. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Bắt lấy hắn !" Thấy Hải Ưng cản người lại, Thanh Cầu mới thở phào, thở hổn hển ngã ngồi dưới đất.

"Đại Minh Vương !" Ôn Liễu Niên lập tức vẻ mặt thống khổ, giơ tay liền muốn chạy tới -- Cũng không biết bây bây giờ diễn còn kịp không.

Như thế nào còn có thể tự mình chạy trở về ! Triệu Việt bị hoảng sợ, vội vàng giữ chặt hắn một phen, ném cho Tần Thiếu Vũ đứng phía sau.

...

"Ôn đại nhân ngươi không sao chứ?" Tần Thiếu Vũ hơi khom lưng, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên há to miệng.

"Là ta, cùng đại đương gia." Tần Thiếu Vũ ở trước mặt hắn lắc lắc tay.

Ôn Liễu Niên ngốc ngốc quay đầu.

Triệu Việt đã cùng Thanh Cầu chiến thành một đoàn.

...

Ôn đại nhân nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Vừa rồi thật sự bị dọa thảm a.

Phàm nói về công phu, Thanh Cầu vốn dĩ hẳn là trên Triệu Việt, nhưng bất đắc dĩ bị Hồng giáp lang cắn một ngụm về sau lại cưỡng chế vận khí, dẫn đến nửa người đều hơi run lên, không bao lâu liền bị đánh rớt binh khí. Lại thấy Tần Thiếu Vũ cũng ở đây, tự biết không hề có phần thắng, vì thế chém một kiếm vào thạch bích, dùng hết một tia khí lực cuối cùng bỏ chạy vào phía trong thất.Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua cự thạch, mang theo một chuỗi tia lửa, đất đá lập tức từ bốn phía rớt xuống, một cỗ mùi thuốc súng bay lên cao.

"Rút!" Tần Thiếu Vũ trong lòng biết không ổn, kéo Ôn Liễu Niên qua rất nhanh chạy ra bên ngoài.

Từ phía sau truyền đến tiếng nổ cực lớn, ngay cả mặt đất đều đang run chuyển, một cỗ khói đặc từ miệng giếng bay ra, mang theo mùi gay mũi.

"Thiếu Vũ !" Trong nháy mắt tay chân Thẩm Thiên Lăng liền lạnh lẽo, theo bản năng liền muốn xông lên trước.

Thẩm Thiên Phong giữ chặt hắn một phen, tự mình muốn đi xem đến tột cùng, Tần Thiếu Vũ lại mang theo Ôn Liễu Niên đã bị ngất xỉu nhảy lên.

Thẩm Thiên Lăng lập tức thở phào.

"Không có việc gì chứ." Diệp Cẩn cũng tiến lên.

"Ôn đại nhân không việc gì." Tần Thiếu Vũ đem người đưa cho Sở Uyên, "Ta đi xem Triệu đại đương gia."

"Phía dưới còn có thuốc nổ thì phải làm sao?" Thẩm Thiên Lăng lo lắng.

"Sẽ không, loại này chỉ nổ tung một lần." Tần Thiếu Vũ an ủi vỗ vỗ hắn, mang theo hai ám vệ nhảy xuống lần nữa.

Khi nổ tung là lúc, Tần Thiếu Vũ cùng Ôn Liễu Niên cách Thanh Cầu có một khoảng, nhưng Triệu Việt cơ hồ là từng bước ép sát, tuy nói thời khắc cuối cùng cảm thấy được điều gì đó, nhưng cũng không thể trốn quá xa. Bất quá may mắn va chạm phải khí lưu, ngược lại cách miệng giếng gần hơn, hơn nữa cho dù bị thương, vẫn như trước nhịn đau nín thở, cho nên vẫn chưa hít vào quá nhiều khói độc.

Ám vệ cõng hắn chui ra giếng cạn, giao cho Diệp Cẩn chẩn trị.

"Không tìm được Thanh Cầu." Tần Thiếu Vũ nói, "Căn cứ khoảng cách lúc ấy, phỏng chừng đã bị nổ đến hài cốt cũng không còn."

"Trước thủ nơi này, đợi cho sương khói triệt để tán đi lại tinh tế tìm kiếm." Sở Uyên nói, "Chữa thương cho Ôn ái khanh cùng đại đương gia trước rồi nói tiếp. "

Hướng Liệt lĩnh mệnh, phân phối Ngự Lâm quân bảo vệ miệng giếng cùng tất cả nơi ra vào ám đạo.

"Ôn đại nhân cũng không có gì đáng lo." Diệp Cẩn đắp chăn lại cho hắn, "Chỉ là nhận phải kinh hách, lại bị chấn thương một chút, hảo hảo uống chút thuốc thì có thể điều dưỡng trở về."

"Vậy đại đương gia thì sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Đại đương gia tình huống không quá tốt." Diệp Cẩn thở dài, quay đầu đưa mắt nhìn Ôn Liễu Niên, "Đi thôi, ra ngoài nói."

Đoàn người đến trong viện, Mộc Thanh Sơn lại vội vàng hỏi: "Không quá tốt là có ý gì, có thể ảnh hưởng đến tính mạng không?"

"Tính mạng không sao, bất quá nội thương hơi nặng." Diệp Cẩn nói, "Chỉ sợ..."

"Chỉ sợ cái gì?" Tất cả mọi người lo lắng đề phòng nhìn hắn.

Diệp Cẩn nói: "Võ công sợ là bị phế."

...

Một lời vừa ra, tất cả mọi người trầm mặc.Diệp Cẩn là đại phu giỏi nhất trong chốn giang hồ, tất nhiên sẽ không có ai hoài nghi lời nói của hắn, nhưng đối người luyện võ mà nói, tàn khốc nhất trên thế gian cùng lắm cũng chỉ là chuyện này mà thôi.

"Chỉ là có khả năng sẽ phế, không nhất định thật sự sẽ phế, có phải là ý tứ này không?" Thượng Vân Trạch thử.

Diệp Cẩn lắc đầu: "Chín phần."

...

"Hải Ưng không cần phải giấu diếm chuyện này." Thẩm Thiên Phong nói, "Chỉ sợ giấu thuốc nổ trong cự thạch, chỉ có một mình Thanh Cầu biết được."

"Hắn có biết hay không cũng không quan trọng." Diệp Cẩn nói, "Việc cấp bách trước mắt, là phải an ủi đại đương gia thế nào."

"Không thì hỏi Lục nhị đương gia thử xem." Mộc Thanh Sơn nói, "Ra roi thúc ngựa, hẳn có thể đuổi kịp trước khi đại đương gia tỉnh." Vì không để Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân biết chuyện này, cho nên Lục Truy tự thân xuất mã đến Hàm Thành cách Vương Thành không xa, bồi nhị lão một đường thăm người thân phóng hữu, cũng có thể kéo dài thêm vài ngày.

"Vậy ta đi viết một phong thư." Thượng Vân Trạch nói.

Sở Uyên gật đầu: "Làm phiền Thượng bảo chủ."

"Đại nhân khi nào sẽ tỉnh?" Mộc Thanh Sơn lại hỏi.

"Qua ba bốn canh giờ nữa." Diệp Cẩn nói, "Về phần đại đương gia, thì khó mà nói ."

Tiểu Phượng Hoàng mở rộng cánh, một bên gắp một con Hồng giáp lang, ở trong sân vặn vẹo vặn vẹo chạy.

Con lớn một chút thường xuyên sẽ rớt xuống, ngược lại là Tiểu Hồng giáp lang khờ khờ, nằm sấp ngược lại rất vững.

Tại lần thứ mười khi bị rớt xuống đất, Diệp Cẩn rốt cuộc nhìn không được, khom lưng nhặt đốm đỏ nhỏ như đồng tiền lên.

"Chíp !" Cục bông ngửa đầu, có chút không nỡ.

Tiểu hồng giáp lang cũng nhìn hắn, muốn chơi tiếp !

Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, lấy ngón tay chạm Hồng giáp lang trong lòng bàn tay, chỉ thấy nó vùi đầu khổ não, cùng con lúc trước chạy vèo vèo có thể nói là hai con.

Sau khi gõ ba bốn cái, Hồng giáp lang bất mãn lung lay xúc tu, choáng.

"Sẽ không bị chấn thương chứ?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Sắp trưởng thành." Diệp Cẩn để nó dưới ánh mặt trời nhìn nhìn, "Hồng giáp lang cũng chia ba bảy loại, bối giáp phiếm kim quang xem như Trùng Vương."

"Có thể lớn cỡ nào?" Mộc Thanh Sơn tưởng tượng ra một phiến cối xay đá màu đỏ.

"Cũng là lớn như vậy, bất quá độc tính sẽ mạnh hơn rất nhiều, nọc độc cũng có thể trị bệnh làm thuốc." Diệp Cẩn dè dặt cẩn thận đặt nó vào trong hộp, "Mấy ngày này ta muốn xem bệnh cho đại đương gia cùng đại nhân, sư gia tạm thời dưỡng đi, đừng để nó chạy lung tung là được."

"Ừm." Mộc Thanh Sơn tiếp tới trong tay.

"Mọi người cũng tự mình trở về nghỉ ngơi đi, trời cũng sáng." Diệp Cẩn nói, "Ở đây cũng không làm được gì, đại đương gia cùng Ôn đại nhân cũng sẽ không tỉnh liền."Sau khi rời khỏi Thiên Điện, Tần Thiếu Vũ gọi một ám vệ lên, phái đến nói tin tức cho Vân Đoạn Hồn.

"Mất hết võ công?" Vô Ảnh há to miệng, bánh bao nhanh như chớp rớt ở trên bàn.

"Đúng vậy." Ám vệ nói, "Diệp cốc chủ chính miệng nói."

"Chuyện... thật sao?" Vô Ảnh vẫn là không nguyện tin tưởng, Vô Phong cũng nhíu mày.

Vân Đoạn Hồn nhưng không có phản ứng quá lớn, ngược lại giống như là đang nghĩ chuyện gì đó.

Ám vệ tuy nói trong lòng khó hiểu, bất quá cũng biết rõ bản thân không có quyền hỏi, sau khi báo cáo tin tức xong liền cáo từ rời đi.

"Tiên sinh, thiếu gia hắn sẽ không thật sự bị phế như vậy chứ?" Vô Ảnh vẻ mặt thảm thiết, mới chỉ trong một đêm, như thế nào sẽ...

"Nói bậy cái gì đó !" Vô Phong vỗ đầu hắn một phen, "Tệ nhất cũng là mất hết võ công, trở về làm người bình thường, cái gì gọi là phế đi?"

"Thế nhưng võ công tẫn phế..." Vô Ảnh vẫn là có chút sốt ruột.

"Tiên sinh thấy thế nào?" Vô Phong dè dặt cẩn thận hỏi.

"Cũng không hẳn là chuyện xấu." Vân Đoạn Hồn nói.

"Chẳng lẽ tiên sinh có biện pháp, khôi phục võ công cho thiếu gia?" Vô Ảnh trước mắt sáng lên.

"Người còn chưa gặp được, cũng không biết tình trạng lúc này thế nào, nói kết luận còn hơi sớm." Vân Đoạn Hồn nói, "Tính mạng không sao, đợi dưỡng mấy ngày sau đó rời khỏi cung, khi đó nói tiếp cũng không muộn."

"Vậy có muốn báo cho thiếu gia trước một tiếng không, hắn không hẳn là mất hết võ công?" Vô Ảh lại hỏi.

"Không cần." Vân Đoạn Hồn nói, "Thứ nhất còn chưa xác định kết quả tột cùng như thế nào, thứ hai đường đường nam nhi cao mét bảy, nếu ngay cả chút suy sụp ấy cũng chịu không nổi, cũng thẹn với linh hồn cố nhân trên trời."

Vô Ảnh đành phải gật đầu.

Nhưng vẫn là nhịn không được nghĩ, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ sẽ khóc mù mắt.

Thời gian Ôn Liễu Niên thức tỉnh, so với dự liệu Diệp Cẩn còn muốn muộn hơn một chút, mà trong khoảng thời gian này, hắn ít nhất bị người khác nhau hỏi ba bốn chục lần 'Vì sao Ôn đại nhân còn chưa tỉnh', chỉ cảm thấy hoa mắt ù tai, toàn thân đều đang sụp đổ bên cạnh.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ngoài thành trong một chỗ ruộng rau bị bỏ hoang, có một người y phục tả tơi giống như cương thi bò ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía thâm sơn.

Mà ở trong hoàng cung, Ôn Liễu Niên cuối cùng cũng mở mắt.

Rồi sau đó liền thấy đằng trước một đống đầu.

"A !" Ôn đại nhân mơ mơ màng màng giật mình.

"Ôn ái khanh." Sở Uyên nâng hắn dậy, "Cảm thấy thế nào?"

Ôn Liễu Niên tim đập thình thịch, ngồi nửa buổi mới ổn định lại: "Ta..."

"Ái khanh bị chấn thương ở trong giếng cạn, may mà có Tần cung chủ." Sở Uyên nói, "Tiểu Cẩn đã chẩn trị giúp ái khanh, cũng không lo ngại."

"Triệu đại đương gia cũng được cứu, hắn bị thương nặng hơn so với đại nhân, bất quá cũng tính mạng cũng không nguy hiểm, qua vài ngày nữa thì sẽ tỉnh." Thẩm Thiên Lăng đúng lúc bổ sung, "Nằm ở phòng bên cạnh."

"Cái gì gọi là tính mạng không nguy hiểm, là nói còn có chuyện khác?" Ôn Liễu Niên sốt ruột, "Có phải là ý này không?"

Trong phòng lập tức trầm mặc, không phải là vừa mới tỉnh lại sao, như thế nào đầu xoay chuyển nhanh như vậy, chuyện này cũng có thể nghe ra được.

"Các ngươi... Thôi ta tự mình đi xem." Ôn Liễu Niên xốc chăn lên muốn xuống giường.

"Đại nhân đại nhân." Đoàn người đuổi theo vội vàng kéo hắn, "Ngươi trước đừng có gấp, tính mạng đại đương gia cũng không có nguy hiểm, cũng không có thiếu tay thiếu chân, mặt vẫn là khuôn mặt kia, chỉ là, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì, nói a !" Ôn Liễu Niên lòng nóng như lửa đốt.

"Chỉ là bị phế võ công." Sở Uyên nói.

Ôn Liễu Niên sửng sốt.

"Cũng không phải nhất định phế đi." Thấy hắn như thế, Mộc Thanh Sơn vội vàng giải thích.

"Vài phần khả năng sẽ phế đi công phu?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Mộc Thanh Sơn: "..."

Ôn Liễu Niên dĩ nhiên đoán được đáp án, nửa buổi cũng không nói chuyện.

"Trên đời này có không ít người đều sẽ không có công phu, thế nhưng vẫn như thường trải qua ngày rất khá." Sở Uyên nói.

"Chuyện này ta tất nhiên biết." Ôn Liễu Niên thanh âm rất thấp, "Nhưng ta biết, không đại biểu hắn cũng có thể thản nhiên tiếp nhận."

Lúc trước vì cố gắng luyện tốt công phu, người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng chính mình toàn bộ thấy ở trong mắt. Thiết tưởng hồi lâu tương lai đột nhiên sửa lại phương hướng, chỉ sợ đổi lại là ai cũng không thể thản nhiên tiếp nhận.

"Bất quá ta sẽ khuyên hắn." Thấy mọi người đều không nói lời nào, Ôn Liễu Niên lại tự mình mở miệng, "Lâu ngày, có lẽ chuyện cũng sẽ nhạt đi."

"Nếu Ái khanh có chỗ muốn hỗ trợ, cứ việc nói là được." Sở Uyên nói.

"Đa tạ Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên nghĩ đến lại hỏi, "Thanh Cầu như thế nào ?"

"Thi cốt vô tồn." Sở Uyên nói, "Đồng lõa của hắn hiện giờ cũng đang ở trong nhà giam, trẫm đáp ứng cho hắn chết một cách thống khoái."

Ôn Liễu Niên gật đầu, vẫn không hỏi thêm gì nữa.

Tiểu hồng giáp lang dùng sức bò lại ổ vải bông, nằm xấp ngủ.

Một con Hồng giáp lang khác thì là chờ ở trong phòng Mộc Thanh Sơn, đang dùng bối giáp lóng lánh cọ hộp gỗ bên cạnh, ngứa...