Thoáng Qua

Chương 2: Lẩn trốn




“Ừ có, anh đợi chút nhé.” Nhiêu Khởi nháy nháy mắt nhìn Lương Thi Ý: “Tiểu Ý, Tề Hoàn An tìm cậu.”

Lương Thi Ý có chút bất đắc dĩ nghe điện thoại: “Vâng?”

“Tiểu Ý…”

“Ừ?”

“Sao anh gọi điện thoại mà em không nghe?”

“Chắc là không nghe chuông.”

“Ừ…”

“Sao vậy, có việc gì sao?”

“Ừ… Tiểu Ý, chiều nay chúng ta cùng đi xem phim đi.” Đầu bên kia đề nghị.

Lương Thi Ý nhíu mày nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ: “Hôm nay em có việc rồi, để hôm khác đi.”

“Tiểu Ý, lần trước em cũng nói như vậy..” Đối phương oán trách, “Lúc nào em cũng bận.”

“Có phải không muốn đi với anh không?”

“Không phải.” Lương Thi Ý mệt mỏi bóp trán, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Vậy chiều nay chúng ta đi xem phim vậy.”

“Ừ, vậy em chờ anh nhé, anh đến đón em.” Đối phương đã nói như vậy.

Cúp điện thoại, Lương Thi Ý nhìn chằm chằm vào Nhiêu Khởi, nhìn đến khi Nhiêu Khởi sợ sởn tóc gáy.

“Tiểu Ý, cái này đâu thể trách mình được…” Nhiêu Khởi nịnh nọt cười cười với cô: “Cậu đâu cho mình biết trước đâu nào..”

Lương Thi Ý không nói gì, chỉ tiếp tục ai oán nhìn bạn.

“Tiểu Ý, cậu đừng nhìn mình như vậy, mình sẽ ảo tưởng là cậu có ý gì với mình đấy.” Nhiêu Khởi thẹn thùng nói.

Lương Thi Ý mỉm cười: “Tiếc là cậu không phải loại hình ưa thích của mình.”

Nhiêu Khởi: “-___-“ Tiểu Ý chết tiệt, cậu nói một câu hợp lòng người thì cậu chết à?!?!

“Nhưng mà nói đi nói lại, tại sao cậu lại né tránh Tề Hoàn An vậy?

Lương Thi Ý hết vui: “…Thật ra cũng không có gì.”

“Anh ấy đối với cậu không tốt sao?” Nhiêu Khởi ra dáng ‘Chỉ cần anh ta đối xử với cậu không tốt, tớ sẽ xử anh ta ngay lập tức.’

Lương Thi Ý lắc đầu: “Không phải, anh ấy đối với mình rất tốt.”

Mỗi sáng Tề Hoàn An đều mua sữa đậu nành, mỗi trưa đi trước mua món thịt kho tàu cô thích ăn nhất, trời tối thì cùng cô lên thư viện tự học…

Kết giao cho đến bây giờ, cô chỉ biết thụ động nhận sự săn sóc, che chở của anh. Thậm chí, anh còn chưa bao giờ trách cô một câu.

Một người bạn trai như vậy, ai dám nói không tốt?

Lương Thi Ý chỉ cười không nói.

Ai hiểu Lương Thi Ý đều biết, khi Lương Thi Ý cười không nói tức là trong lòng cô ấy có niềm riêng.



Buổi chiều trời trong xanh, gió nhẹ dễ chịu.

Tề Hoàn An nhìn Lương Thi Ý từ từ đi đến gần, anh lộ ra nụ cười.

“Tiểu Ý, …”

Lương Thi Ý nhìn anh cười một cái: “Học trưởng.”

“Tiểu Ý.” Tề Hoàn An có chút bất đắc dĩ: “Đừng gọi anh là học trưởng nữa, em gọi tên anh đi.”

“Gọi là Hoàn An.”

Nhưng bất kể Tề Hoàn An dụ dỗ thế nào, Lương Thi Ý cũng không chịu đổi cách gọi, cứ im lặng không nói.

Anh chỉ muốn mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn một chút.

“Thôi, chúng ta đi vậy.”

Tề Hoàn An thua cuộc, anh xoa đầu Lương Thi Ý thở dài.