Thoát Cốt Hương

Chương 1: Sinh tử xa cách




Màn trời đỏ như máu,xung quanh Kim Loan bảo điện, cấm quân vây chặt ba vòng trong, ba vòngngoài. Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, sát khí nồng đậm từ tứphía khiến thời gian như ngưng kết thành băng.

Thái Vấn thân mặclong bào, kim quang sáng lạn chói mắt, trường kiếm trong tay đặt trên cổ thiếu phụ mang thai đang bị khống chế phía trước.

nàng mặc yphục vải thô, búi tóc đơn giản lệch sang một bên, trên khuôn mặt xinhđẹp tuyết trắng tái nhợt lấm tấm lệ, thân thể khẽ run rẩy do sợ hãi.

Không ai không biết cô, Liễu Chi, một phát bay lên đầu cành biến thành Hiềnvương phi, vừa được mấy tháng thì tư thông với người khác bị hưu, trởthành cô gái nông thôn bình thường làm trò cười cho dân chúng kinh thành lúc trà dư tửu hậu. Hiện thời Thái Vấn chộp lấy c nàng ô làm mộc bài uy hiếp Hiền Vương, thật sự là cùng đường rồi? Nhưng nhìn bụng Liễu Chi đã lớn, thật đúng là khiến người ta không biết làm như thế nào cho phải.

Mọi người thở cũng không dám thở mạnh, nhìn Thái Vấn, lại nhìn Triệu Tật, không biết phải làm thế nào.

Thái Vấn ngạo nghễ nhìn mọi người, ánh mắt trước kia vẫn gian xảo tàn nhẫngiờ đây tràn ngập sự không cam lòng cùng phẫn hận, nhưng tự tin lại chưa mất đi, trên ý cười tràn ngập sự ác độc.

“Triệu Tật. Coi nhưngươi lợi hại. Dám giả chết để qua mặt ta, bây giờ coi như hòa đi. Nữnhân ngươi yêu nhất đang ở trong tay ta, ngươi còn dám tiến lên mộtbước, thì chờ nhặt một xác hai mạng đi.”

Đương kim Tả hiền vươngTriệu Tật, Hữu thừa tướng Thái Vấn, chiến công lừng lẫy, quyền khuynhthiên hạ. Một bên trung thần, một bên gian thần, đối địch lẫn nhau, cũng kiềm chế lẫn nhau. Song, Tống Thái Tông lại luôn e ngại vị hoàng thúcđược lòng dân này sẽ cùng hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tin tưởng vào sủng thần Thái Vấn châm ngòi ly gián, luôn luôn chèn ép Triệu Tật, tước đoạt binh quyền, giáng làm thứ dân.

Thái Vấn từ từ nắm hết quyền hành, dần dần tiêu diệt phe cánh đối lập . Hắn nhiều lần phái người ámsát Triệu Tật, đến khi biết người này đã chết mới yên tâm mưu toan, mưuđoạt ngôi vị hoàng đế. Không ngờ mới đăng cơ hai ngày, Triệu Tật lại đột nhiên xuất hiện, vây hắn vào cảnh bốn bề là địch. May là hắn có chuẩnbị trước, bắt lấy Hiền Vương phi, nếu không dựa vào mưu lược cùng sựquyết đoán của Triệu Tật, chỉ sợ hắn chết cũng không có chỗ chôn. Bọn họ một đời tranh chấp, hắn từng bước cẩn thận, không ngờ cuối cùng lại bịTriệu Tật lừa thành ngớ ngẩn, thua ở nước cờ cuối cùng.

Lúc này,Triệu Tật đứng phía đầu, theo thói quen, híp mắt nhìn hắn, cả người toát ra khí thế vương giả, giống như con báo săn mồi trong đêm, trong caoquý lộ ra tia nguy hiểm, trong tao nhã lại ẩn giấu tiềm tàng sát khí,khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Thái Vấn, đó là chiêu cuối cùngcủa ngươi sao?”Thanh âm vô tình, lạnh như băng, dường như làm cho mỗingười có mặt đều rùng mình.

Tống Thái Tông nơm nớp lo sợ, tránh ở pía sau hắn, trong lòng y vốn đã áy náy với hắn, nay thấy Hiền Vươngphi bị bắt làm con tin liền mềm lòng. “Hoàng thúc, ngôi vị hoàng đế đoạt lại là được rồi, thả hắn đi đi, quan trọng nhất là không làm Liễu Chicùng đứa trẻ trong bụng bị thương.”

Thái Vấn cười to: “Cẩu hoàng đế nói đúng lắm, dùng một mạng của ta đổi lấy hai sinh mệnh, cớ sao không làm.”

Triệu Tật lắc đầu: “Bệ hạ, thủ hạ của Thái Vấn có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ,trong tay hắn lại nắm nhược điểm của nhiều vị đại tướng nắm binh quyềntrong triều, không thể thả hổ về rừng.” Nhiều năm như vậy, hắn đều tránh được, lại còn bành trướng thế lực, bây giờ là cơ hội duy nhất. Nhổ cỏkhông nhổ tận gốc, hậu quả khôn lường.

Liễu Chi nhìn nam tử trước mắt, nhìn cũng chưa nhìn nàng một lần, nước mắt như mưa: “Vương gia, ta chưa từng cầu xin chàng, cũng không muốn làm gánh nặng cho chàng, nhưng còn đứa con trong bụng…”

Lúc này, Giang Lưu đang trà trộn vào cấm quân, tốc độ không người phát hiện, từ từ đến phía sau Thái Vấn.

Triệu Tật lạnh nhạt nói: “Thái Vấn, hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát. Chuẩn bị bắn tên.”

Nhìn hơn ngàn mũi tên đều tăm tắp hướng về mình, trong mắt Thái Vấn lúc nàymới hiện lên một tia kinh hoảng. “Triệu Tật, chẳng lẽ ngay cả vợ conngươi cũng không cần?”

“Thật buồn cười, tiện nhân này tư thôngcùng Giang Lưu , đứa trẻ trong bụng căn bản không phải của bổn vương,mấy tháng trước bổn vương cũng đã hưu cô, Thừa tướng đại nhân tin tứclinh thông, chẳng nhẽ không biết chuyện này sao?”

Thái Vấn chợtgiật mình, đúng là vào khi bọn họ đang đấu nhau tới hồi kịch liệt, Triệu Tật lại có một lần tới thanh lâu uống rượu, ngay cả thuộc hạ thân cậnGiang Lưu cũng điều đi trấn giữ biên quan, người vợ đang mang thai cũnghưu. Hắn nghĩ Triệu Tật sợ người thân gặp nguy hiểm, cố tình diễn chohắn xem…

Liễu Chi liều mạng lắc đầu: “Vương gia, ta cùng GiangLưu vốn là thanh mai trúc mã, thật sự chỉ như huynh muội, làm gì có tưtình, xin chàng tin tưởng ta… Dù có thế nào, đứa nhỏ cũng vô tội.”

Hắn nghi ngờ cô, vắng vẻ cô, hiểu lầm nàng cũng không quan trọng, nhưng làm sao có thể nói đứa nhỏ không phải của hắn? Hắn cùng nữ tử khác thân mật trước mặt cô, nhục mạ cô, hưu cô, nàng chưa từng than trách, chỉ thầmnghĩ mang theo đứa nhỏ ở nông thôn lặng lẽ sống. Nàng biết, trong mắthắn chỉ có giang sơn, chỉ có dân chúng, vì diệt trừ âm mưu của Thái Vấn, mưu toan suốt mười năm. Nàng không cố ý trở thành gánh nặng của hắn,nếu có thể, nàng thà lập tức tự vẫn dưới kiếm Thái Vấn để hắn không phải khó xử. Nhưng còn đứa nhỏ, con của hai bọn họ, một đêm tình loạn, dùlúc trước hắn lấy nàng là vì chịu trách nhiệm, cho dù hắn không có mộtchút cảm tình nào đối với cô, ít nhất cũng nên quan tâm đứa trẻ. Mình vì hắn vứt bỏ tất cả, bao lần vào sinh ra tử, vì sao còn hoài nghi mìnhbất trung? Thời gian hắn bị thất thế trước kia, bọn họ lưu lạc thiênnhai, tránh né đuổi giết, mỗi ngày bên nhau, chẳng lẽ hắn đã quên sao?

“Chuyện của các ngươi, Giang tướng quân đã thành thật nói lại với bổn vương, ngươi không cần tiếp tục nói dối.”

Liễu Chi kinh hoảng, làm sao có thể, Giang Lưu hắn…

“Chàng dù thế nào cũng không tin tưởng ta sao?”

“Chuyện nhục nhã như vậy, bổn vương tha cho ngươi tiện mệnh đã không phụ ân tình mấy tháng phu thê.”

Liễu Chi cười đau khổ: “Triệu Tật, từ trước tới này, có phải chàng chưa từng yêu ta?”

Triệu Tật thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô, trong lòng giật mình, nhìn GiangLưu đã cách phía sau Thái Vấn không xa, biết lúc nào cũng có thể ra tay, nhưng một chiêu này phải đảm bảo an toàn cho Liễu Chi và đứa bé. Tuyrằng tuyệt đối tin tưởng thân thủ của Giang Lưu, lòng bàn tay hắn vẫntoát mồ hôi lạnh. “Ta làm sao có thể yêu ngươi? Ta đường đường là TảHiền Vương, muốn người loại nào cũng có, làm sao để ý đến một cô gái quê mùa như ngươi, nếu không phải người mang đứa con của bổn vương, mà hóara đứa bé cũng…”

Nhìn mi gian hắn mang theo hận sắc, lòng TháiVấn càng lạnh, mặc dù đoán Triệu Tật chỉ giả vờ, nhưng vẫn có chút sợhãi và nghi ngờ.

Liễu Chi tuyệt vọng cười, nhẹ tay phủ lên bụngmình. Con, phụ thân không tin mẫu thân, cũng chưa từng yêu mẫu thân, bây giờ hắn không cần cả hai chúng ta. Rõ ràng đã thắng, nếu không có haitính mạng chúng ta sẽ thắng hoàn toàn. So với bị giết trước mắt hắn, chi bằng thành toàn cho hắn.

“Liễu Chi.” Triệu Tật thét lên kinh hãi.

Thái Vấn cúi đầu, người trước mắt hắn liền lấy kiếm cắt cổ, máu tươi văngkhắp nơi. Hắn thầm kêu không ổn, lui xuống hai bước, lại nghe sau lưngmột tiếng gió. Lập tức thu kiếm, xoay người, trường kiếm đâm xuyên thânngười Giang Lưu đang phi đến, đồng thời chủy thủ của Giang Lưu cũng cắmvào trái tim hắn, tất cả đều diễn ra trong chớp mắt. Thái Vấn hoảng sợ,hai mắt mở to, không ngờ Giang Lưu thà rằng đồng quy vu tận cũng phảigiết hắn, biết đã hết đường sống sót, hắn tuyệt vọng ngã xuống, muốncười nhưng không gượng nổi, chậm rãi nhắm mắt.

Khuôn mặt GiangLưu luôn bình tĩnh, lúc này tràn ngập bi ai cùng phẫn nộ, đôi mắt sángnhư sao dần ảm đạm, cuối cùng tắt lịm không còn chút ánh sáng, cước bộhơi lảo đảo đi đến trước mặt hai người, nhìn Triệu Tật ôm Liễu Chi. Đãkhông còn phong cách cao quý khi điều khiển giang sơn, cặp mắt thâm thúy chậm rãi trở nên mơ hồ, hàm răng vẫn cố cắn chặt, cố kìm nước mắt.

“Nữ nhân ngốc, ta nói rồi, dù thế nào đi nữa cũng không được nghi ngờ quyết định của ta, không được nghi ngờ tình yêu ta dành cho cô… Ta làm sao có thể bỏ mặc nàng chứ…”

Giang Lưu lắc dầu, Triệu Tật không hiểu,Liễu Chi chỉ là một nữ tử đơn giản bình thường, không hiểu mưu toantranh đấu, lại càng không hiểu Triệu Tật ẩn nhẫn, đặt đại nghĩa lêntrên. Đúng vậy, nàng chỉ biết toàn tâm tín nhiệm hắn ta, dựa vào hắn ta, cho nên hắn ta nói gì nàng đều tin tưởng, làm sao nghĩ ra lời nói cùnghành động nhẫn tâm lúc đó chỉ là khổ nhục kế. Hắn muốn đến nhìn nàng một lần, nói với nàng một câu cuối cùng, nhưng nhìn hai người ôm nhau nhưvậy, hắn chen vào không được, chỉ có thể như trước kia, xa xa đứng nhìn, giống như mọi khi, im lặng bảo vệ nàng, bảo vệ bọn họ. Giết Thái Vấn,hắn không phải không thể sống sót, nhưng nhìn Liễu Chi chết đi, hắn cũng không muốn sống nữa.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng rời xa nàng,dù là ở đồng ruộng hay trường học, thôn quê hay triều đình, hắn vẫn luôn đi theo nàng. Năm ấy mới tám tuổi, hắn lưu lạc đầu đường, trộm đồ ăn bị bắt được, bị đánh. Nàng sáu tuổi, là tiểu thư phú quý đang dẫn gia đinh đi dạo trên đường, chắn trước mặt hắn, đưa cho hắn một đồng tiền nóimua hắn. Nàng nói, từ nay về sau, ngươi chính là người của ta.

Vì thế nhiều năm như vậy, hắn vẫn yên lặng bảo vệ nàng, đi theo nàng, đếnkhi gia cảnh rách nát, lại cùng nàng lưu lạc khắp nơi. Nàng yêu HiềnVương, làm Vương phi, hắn liền tòng quân nhập ngũ, làm tướng quân. Naynếu nàng phải đi, hắn cũng sẽ không bỏ nàng …

Xung quanh có thanh âm hỗn loạn, hắn gắt gao nắm chặt đồng tiền kia trong tay, hình ảnhTriệu Tật đau khổ hối hận trước mắt dần dần trở nên mơ hồ. Lờ mờ nghe ai đó hô một tiếng, không thấy thi thể Thái Vấn, chân hắn mềm nhũn, ngãthật mạnh trên mặt đất, khắp nơi đều tràn máu tươi. Than nhẹ một tiếng,hồi tưởng lại cuộc đời cô độc, nửa đời phiêu bạc, chết có khi là mộtcách giải thoát. Trước mắt dần dần tối đen, nhiều năm cùng tiếng trốngtrận đua tiếng, tư thế hào hùng…

Nửa tháng sau, Hiền Vương phiđại táng, quốc tang. Tả Hiền Vương xưa nay vốn luôn luôn tiết kiệm lạihuy động nửa tài lực giang sơn, xây dựng rầm rộ, tụ tập thuật sĩ bốnphương kiến tạo một lăng tẩm thật lớn cho Hiền Vương phi.

Một năm sau, Hiền Vương tự mình dẫn quân đi đánh Liêu, lại đưa ra phán đoán sai lầm dẫn tới đại bại, toàn quân bị tiêu diệt, chết không toàn thây.

Giang Lưu tỉnh lại vì nghe thấy tiếng trẻ con cười, khanh khách khanh khách, vang vọng quanhquẩn, mang theo vài phần quỷ dị. Hắn mở mắt, vẫn chỉ nhìn thấy một màuđen, rồi hắn phát hiện bản thân mình đang đứng thẳng, thử cử động, nhưng chân tay vẫn như trước bất động. Hắn cố gắng cử động mạnh hơn, lại vôích, giống như bị nhốt trong một cái lọ kì quái. Rõ rang mình đã chết,nhưng đây là nơi nào? Âm tào địa phủ sao? Liễu Chi đâu?

Mở miệngra muốn nói vài tiếng, dường như đã không nói quá lâu, họng như bị vậtgì chặn lại vậy, chỉ phát ra vài tiếng ô ô không rõ, ở trong lọ vangvọng. Đây là quan tài sao? Hắn đột nhiên nghĩ ra điều này.

Tiếngcười kia ngày càng gần, dường như ngay dưới chân, sau đó đột nhiên cómột luồng lực hướng về phía chân hắn. Giang Lưu cảm thấy thân mình hơilay động, tiếp đó như bị va chạm. Trong phút chốc, cảm thấy đầu ócchoáng váng, hắn đột ngột ngã xuống.

Loảng xoảng… Cùng với tiếngvỡ, chiếc lọ quanh thân hắn cũng hóa thành mảnh nhỏ. Vừa tiếp xúc vớikhông khí, hắn cảm giác được dòng máu trong cơ thể chảy mạnh mẽ, lỗ chân như mở ra để hô hấp, trước mắt dần dần có ánh sáng.

Phun ra vậtgì đó đang ngậm trong miệng, là một viên minh châu, cảm thấy ngứa khắpngười, như có cái gì đó trên người hắn đang nhanh chóng phát triển, hắncúi đầu, ngạc nhiên phát hiện cả người phủ thêm một lớp lông trắng,giống bản thân bị mốc meo vậy. Nhưng hắn còn không kịp thoát khỏi hoảngsợ, có gì đó lại cọ cọ dưới chân hắn. Hắn giật mình, suýt nữa đá văngvật đó ra. Bình tâm lại, hắn nhìn vật kia hóa ra là một đứa trẻ sơ sinh, mặt vẫn khanh khách cười, y a nói chuyện với hắn.

Giang Lưu hơihoảng loạn, cố bình tĩnh lại nhìn xung quanh. Mấy người vây quanh, những cây cột lớn, trên tường khảm đầy đá quý đủ màu và dạ minh châu, trêntrần có những bức họa hết sức sống động, chính giữa nơi đó là một quantài thủy tinh. Cảnh vật xung quanh cho hắn biết nơi này không phải điệndiêm la mà là một tòa lăng tẩm.

Nhìn lại đống mảnh vỡ gốm sứ, hắn kinh ngạc phát hiện hóa ra mình bị làm thành tượng binh mã đứng bêncạnh quan tài. Trong gian lăng tẩm này, trừ tượng binh cùng quan tài,không hề có thứ khác.

Trong lòng dường như đã đoán ra gì đó, lạikhông dám xác định, hắn chậm rãi đứng dậy đi về phía chiếc quan tài kia, mà đứa trẻ xinh đẹp kia cũng hưng phấn đi theo hắn.

Mở nắp quantài ra, hắn liền nhận ra ngay người nằm trong quan tài kia, đúng là Liễu Chi. Dung mạo vẫn như xưa, nét mặt an tường, y phục trắng noãn khôngnhiễm một hạt bụi, nàng nằm nơi đó giống như chỉ đang nghỉ ngơi một lát.

Hắn đột nhiên muốn rơi lệ, vươn tay ra lại cương cứng giữa không trung, đứa trẻ kia lại bám vào chân hắn trèo lên trên, đi vào trong quan tài, thân thiết dựa vào Liễu Chi. Giang Lưu cúi đầu, quả nhiên bụng Liễu Chitrước kia lớn, giờ đã trở nên bằng phẳng. Nhìn lại chính bóng mình trênquan tài thủy tinh, mặt đầy lông trắng, đưa tay sờ miệng lại thấy thêmhai cái răng nanh sắc nhọn, bước chân hắn lảo đảo.

Đẩy hẳn nắpquan tài ra, hắn vừa muốn khóc lại muốn cười, song trên mặt vẫn khôngbiểu hiện ra. Bế đứa trẻ trong quan tài ra, hắn phát hiện cả người nóđầy những văn tự màu tím, tử quang lóe sáng, văn tự lại biến mất, hắnhoài nghi chắc mình hoa mắt thôi.

“Liễu Chi…” Hắn nhẹ giọng gọivài tiếng, dường như chỉ muốn đánh thức nàng khỏi giấc ngủ, sợ nàng giật mình hoảng sợ. Kiểm tra hơi thở, mạch đập của nàng, ngoại trừ thân thểđược giữ hoàn hảo, nàng cũng giống như người chết bình thường, nhưng vìsao, mình cũng đã chết, đứa trẻ cũng đã chết lại vẫn có thể hoạt động?Đây là cương thi trong truyền thuyết sao? Hắn đột nhiên có chút hi vọng, có lẽ một ngày, Liễu Chi cũng sẽ tỉnh lại. Như vậy ba người bọn họ,sống trong phàn mộ vĩnh viễn cũng có gì đáng sợ…

Nghĩ tới HiềnVương, không biết bọn họ đã chết bao lâu, bích họa trên trần đã cũ. Hiền Vương không biết còn sống hay đã chết? Nếu mất, tại sao không táng cùng một chỗ với Liễu Chi mà phải đem xác chết của mình thành tượng binh mãbảo vệ bên nàng? Trong lòng có nhiều nghi vấn không thể giải, cũng không có tính toán, dù sao hắn luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, nếu không chết, mặc kệ là quỷ hay cương thi, đi đến đâu hay đến đó đi.

Đứa trẻtrong lòng đột nhiên khóc nức nở, Giang lưu không biết con bé bị lạnhhay đói bụng, nhìn xung quanh tìm kiếm thấy không có gì, đành lấy sa ytrên người Liễu Chi bao lấy nó. Con bé là bé gái, không biết đã đượcsinh ra bao lâu. Rõ ràng thai đã chết trong bụng Liễu Chi, cả người conbé lại nóng hầm hập, mềm mại, mạch, hô hấp đều bình thường, không khácngười bình thường. Vậy là đã chết hay chưa, hay Hiền Vương đã cứu nó?

Trong ngôi mộ này nơi nơi đều kì quái, Giang Lưu lặng đứng đó hồi lâu. Đứanhỏ trong lòng vẫn quấy khóc, giãy khỏi cánh tay hắn đi vào trong quantài, đột nhiên hút máu từ vết thương trên cổ Liễu Chi. Giang Lưu kinhhãi, vội vàng bế nàng ra, nhưng không ngờ nó có sức lực phi thường, ômchặt Liễu Chi không buông. Giang Lưu biết con bé đói bụng, mà thân thểLiễu Chi lại chưa thối nát, vẫn hồng hào như người bình thường, đứa trẻtừ khi sinh ra, không có sữa ăn, chắc là nhờ hút máu Liễu Chi mà sống.

Ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, răng hắn lại dài ra vàiphần, nội tâm trào lên ham muốn mãnh liệt. Nhưng đó là Liễu Chi, nàngdùng máu thịt bản thân để nuôi dưỡng con mình là không sai, nhưng hắnthì sao có thể…

Hắn cố gắng kìm nén, răng đâm vào hàm đau đớn,móng tay cũng trở nên vừa đen vừa dài, như muốn nghiền tất cả mọi thứthành bột phấn. Nhìn lại bóng mình trong quan tài, mắt đỏ như máu, lôngtrắng không ngừng dài ra. Một cơn khát chưa từng có thôi thúc hắn hútmáu người trước mặt. Trước mắt là màu đỏ mê người làm hắn suýt mất đi lý trí, đột nhiên nhớ lại ngày còn đi chinh chiến, một lão hòa thượng ởmiếu thờ dạy hắn một đoạn kinh phật, hắn liền niệm theo. Cuối cùng, ýthức cũng dần dần tỉnh ra, răng nanh, móng tay cùng lông trắng trên thân thể cũng biến mất.

Đứa trẻ kia thấy hắn trở nên tuấn mỹ, liền vô thức sờ lên mặt hắn, hắn cũng không nhịn được hôn lên bàn tay nhỏ bécủa nó. Quan sát bốn phía, hắn nghĩ chắc hẳn phải có cách ra ngoài. Bình thường, vì phòng bọn trộm mộ, lăng mộ thường thiết kế rất nhiều cạmbẫy, bịt kín đường ra. Nhưng dù sao công tượng (thợ xây mộ) cũng biếtmình nhất định sẽ bị chôn sống trong lăng, nhất định đều sửa chút thiếtkế, hẳn không khó tìm…

Không ngờ lúc này, đứa trẻ kia y a ôm Liễu Chi, bị không ai để ý tới, lại tò mò moi hạt châu trong miệng nàng ra.Nguy rồi. Giang Lưu có dự cảm không ổn, Liễu Chi còn chưa tỉnh. Nhưngmuốn ngăn cản cũng đã muộn, quả nhiên, xác chết Liễu Chi nhanh chóng bịhủ hóa, biến thành thây khô. Đứa trẻ nắm hạt châu, chân tay luống cuống, nhìn thấy mẫu thân biến thành như vậy, lập tức khóc lớn lên.

Giang Lưu sững sờ vài giây, lấy áo choàng của Liễu Chi kéo cao, phủ lên mặtnàng. Giờ đây hắn cùng đứa trẻ đều là người đã chết, không có máu đểnuôi nấng, phải thoát ra khỏi lăng mộ. Vốn muốn đi cùng Liễu Chi, khôngngờ lại biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đối với hắn,sống hay chết đều không quan trọng, nhưng con của Liễu Chi cần được chăm sóc. Vậy phải sống, dù dùng cách thức gì cũng nhất định phải sống sót,chỉ cần còn sống, còn có hi vọng…

Giang Lưu ôm lấy đứa nhỏ, nhặtlên hai hạt châu giống nhau như đúc, nhét vào trong ngực, quỳ trước thithể Liễu Chi rồi ra khỏi lăng mộ.

Chương 1.3: Cửa hàng tình thú cương thi

Ngàn năm sau

Thành phố Đào Nguyên, trước đây gọi là Đào Viên trấn, gọi như vậy bởi trướckia vùng này là chiến trường, đã từng chôn sống vài vạn nhân mã. Vì đểtrấn giữ oán khí của binh sĩ, người ta trồng đào để trừ tà, cũng vì vậymà những thứ không phải con người vẫn thường thích tụ tập ở đây. Hàngnăm, tháng 3, khi hoa đào bắt đầu nở, nơi này trở thành thắng cảnh đặcsắc, mang đến cho thành phố một nguồn thu từ du lịch rất khá.

Đã 3 giờ sáng, tại một khu phố ven sông ở trung tâm thành phố, tiếng ngườivẫn thật ồn ào náo nhiệt. Nơi này là phố vui chơi nổi tiếng, cho dù đêmđã khuya, người ra kẻ vào vẫn rất nhộn nhịp. Tận cùng con phố có một cửa hàng nhỏ, khác với phong cách trang trí xung quanh, xa hoa, độc đáo,hoặc cá tính, không giống với vẻ thu hút khách của các quán bar, nơi này chỉ dựng một hộp đèn cạnh cửa, ghi “Cửa hàng đồ chơi người lớn”, bêntrên treo một biển hiệu màu đỏ “Thoát cốt hương”.

Thông thường,cửa hàng đồ chơi người lớn đều mở gần khu dân cư, nơi này giá cả đắt đỏ, lại không thấy có nhiều khách ra vào tiệm, người đi qua đều tò mò nơinày làm ăn thế nào, thỉnh thoảng bị âm nhạc trong quán bar làm đau đầu,họ cũng sẽ ngẫu nhiên vào tiệm dạo chơi.

Trong tiệm rất đầy đủhàng, ngoài những thứ bình thường như áo mưa, đồ nội y tình thú, đồ chơi tình dục, còn có cả các loại thuốc bổ âm, tráng dương. Nếu cần có thểgọi điện thoại đặt trước, giao hàng tận nơi. Chủ tiệm luôn vắng mặt, cửa hàng phải đến chiều tối mới mở, do một cô gái mười bốn mười lăm tuổitrông. Nếu là người trẻ tuổi hay xấu hổ đi vào nhìn thấy một cô gái nhỏbán mấy thứ này thì đều khó khỏi tránh ngại ngùng. Nếu gặp phải mấy chúgià xấu xa hoặc người uống say từ quán bar bên cạnh đến gây rối, vừabước vào trong tiệm, họ sẽ ngửi thấy mùi hương từ chiếc lò tì hưu* bằngvàng bên cạnh, sau đó liền như bị ma xui quỷ khiến, mua một lượng lớnhàng hóa, sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn vui vẻ đi ra.

[*] Tỳ Hưu là một loại mãnh thú hung mãnh trong thần thoại trung Quốc, mang ý nghĩa tốt lành.

Lúc này, cánh cửa Thoát Cốt Hương vừa được ai đó đẩy vào, chuông gió trướccửa vang lên những tiếng rất dễ nghe. Người đó bất giác ngẩng lên nhìn,một miếng dài dài gắn thêm một phiến mỏng trắng toát, không biết làmbằng chất liệu gì nhưng rất giống treo một chuỗi xương, không khỏi thầmrùng mình.

Ngồi phía sau quầy, một cô bé ngồi trước màn hình máytính chơi thực vật đại chiến cương thi, mái tóc lòa xòa được cố địnhtrên đỉnh đầu bằng 1 chiếc bút, đôi mắt rất to, lông mi vừa dài lại vừadày, nghe thấy có khách vào, cô bé cũng không ngẩng đầu lên.

“A, xin chào…”

“Xin chào tiên sinh, chúng tôi có các loại đồ chơi người lớn nhập khẩu từ Âu Mỹ, các loại đồ chơi tình thú mới nhất, đồ bịt miệng, búp bê tình dục,anh muốn mua loại nào…”

Mắt cô bé cũng không buồn ngước lên, nói chuyện giống như niệm vè. Anh chàng trẻ tuổi cảm thấy xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.

“Không, không phải…. Diệu Yên giới thiệu tôi đến đây, nói chỗ này có bán máu.”

Lúc này, cô gái mới ngẩng đầu lên, chau mày nói: “Anh muốn máu tươi hay làquá hạn, tươi là tám trăm, quá hạn hai trăm, nhóm máu đặc biệt thì đắthơn. Mỗi túi 200cc, mua mười túi tính giá 95%, mua 20 túi tính 90%”

“A, đắt vậy, ăn cướp à, 50 túi nhóm máu A tươi… Còn không?” Lần sau hắn sẽkhông đến nơi này, nếu để cô gái khác, không, dù là nữ cương thi, nữ macà rồng nhìn thấy hắn vào đây, cũng xấu hổ a, hắn nhăn mày suy nghĩ.

“Bây giờ chỉ có nhóm máu O và nhóm máu AB, loại khác không có. Để lâu sẽkhông tươi, vậy đi, tạm thời đưa cho anh 10 túi, chắc cũng đủ ăn mộttháng, dạo này máu thiếu, ăn hết lại đến mua.”

Nói rồi cô đi vào buồng, lấy một túi to bọc lại cẩn thận đưa cho hắn.

“Có thể đổi túi khác được không?” Nhìn cái túi màu sắc sặc sỡ in dòng chữto đùng “Cửa hàng đồ chơi tính dục Thoát Cốt Hương”, lại còn có hình một cô gái tóc vàng óng ánh mặc bikini vặn eo lại như muốn nói “ta là congái”, mặt anh chàng ngày càng đỏ hơn.

Cô gái lấy một túi bóng màu đen đưa cho hắn. “Quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

“Quẹt thẻ…”

Cuối cùng cũng mua xong, anh vội vàng dáo dác nhìn quanh, cẩn thận cầm túi chạy ra ngoài.

“Hoan nghênh quý khách đến lần sau.” Cô gái ngồi xuống tiếp tục chơi điện tử.

Vừa ngồi ấm chỗ, một người đàn ông mặc áo dài trắng, chân đi giày rách,phía sau đầu còn tết một bím tóc dài, nhìn rất phong trần mệt mỏi đinhanh vào trong tiệm, trong tay còn cầm một túi đồ bằng vải bố rất to,người không biết có khi còn tưởng là diễn viên đóng phim đời Thanh.

Không đợi Giang Tiểu Tư mở miệng giới thiệu sản phẩm trong tiệm, hắn liền đặt bịch gói to lên quầy.

“Chưởng quầy đâu? Chưởng quầy đâu?” (vì tên này từ cổ đại sống lại nên gọi thế ~.~)

Cô gái ngẩng đầu lên, híp mắt cười: “Xin chào, tôi đây, anh muốn mua gì?”

“Tôi không đến để mua gì, tôi đến để bán đồ, nghe nói chỗ các người mua cái này?”

Người đàn ông mở túi ra, bên trong là một cái bình sứ.

“Tôi mới thi biến (biến cương thi), nhà tôi gia cảnh bình thường, không cóvật gì bồi táng, cái bình này chính là bảo bối gia truyền.”

Côgái nhận lấy đánh giá tỉ mỉ, đây là một cái bình có hai tai hình rồnglượn, màu men sặc sỡ, bóng như ngọc, thanh lịch, sắc trong nhưng vẫnmạnh mẽ, phản xạ dưới ánh đèn lại càng đẹp mắt.

Cô gái thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu: “Đáng tiếc đáng tiếc…”

“Đáng tiếc gì cơ?”

“Chất liệu thô cứng, nét vẽ cứng nhắc, là đồ giả.”

“Cái gì.” Người đàn ông tức giận đến mức tóc cũng dựng lên, ôm lấy cái bìnhxem trái xem phải, càng nhìn càng cảm thấy không giống chiếc bình lúctrước. “Đáng chết. Rõ ràng đã dặn con đàn bà kia đem bình chôn cùng ta, ả lại dám lấy bình giả đến lừa ta. Biết vậy ta đã kéo ả chôn cùng.” Hắnđịnh ném cái bình xuống đất.

“Đừng đừng đừng.” Cô gái vội ngănhắn lại “Tuy rằng là đồ giả, dù sao cũng từ thời Khang Hi, vẫn có giátrị, ném vỡ rất đáng tiếc. Vậy đi, tôi trả anh ba vạn đồng.”

“Ba vạn? Đủ cho tôi mua một ngôi nhà hướng đông (hướng tốt ), cưới mấy tiểu thiếp không?”

Trên đầu cô gái xuất hiện vài vạch đen: “Như vậy không đủ, nhưng thừa cho anh mua một bộ quần áo và giày mới.”

Tân cương thi mới từ mộ bò ra, muốn hòa nhập lại với xã hội, sống một cuộcsống như người bình thường thật không dễ dàng. Dù có làm chút chuyện phi pháp, hút máu giết người, nhưng cũng có một nhóm lớn những người tu đạo và những người thực thi pháp luật đang muốn truy đuổi, thu phục, vìthế, anh ta liền nhận tiền nhét vào bao tải, phấn khởi đi về khu muasắm.

Chỉ một lát sau, cửa lại bật mở, lần này cô gái đứng bật dậy, vui vẻ chạy đến trước mặt người vừa tới.

“Ba, ba đã về rồi.”

Dung mạo người đàn ông trước mặt đẹp trai, lịch sự, khí chất sáng ngời, nhẹnhàng mỉm cười, tuy rằng nhìn qua rất ôn hòa nhưng lại trầm ổn, cũngtoát ra khí thế lạnh lùng cương nghị. Anh mặc áo gió màu đen, dáng người thon dài cao lớn, trong sự trầm ổn lại toát vẻ phóng khoáng tự tại, đóđúng là người chết sống lại trước đây, Giang Lưu. Anh cúi đầu dịu dàngnhìn con gái, ánh mắt mềm mại như sương sớm mùa thu.

“Tiểu Tư, vẫn đang chơi trò chơi sao? Mệt không, ngày mai còn phải đi học, con đi ngủ trước đi.”

“Con không mệt chút nào.”

“Thầy giáo con đã gọi cho ba mấy lần rồi, nói con lên lớp toàn ngủ gà ngủ gật.”

“Dù sao đã nghe hết rồi, chán như vậy thà ngủ còn hơn.”

“Chán thì đừng đi nữa.”

“Đi học có chán, nhưng trường học vẫn rất thú vị, còn có Nguyệt Y chơi với con, con không muốn thui thủi ở nhà một mình.”

“Ba xin lỗi, dạo này ba hơi bận, không có thời gian ở cùng con.”

“Không sao, ba bận việc của ba, con chơi việc của con.” Giang Tiểu Tư khẽ lắc đầu.

“Sao lại mặc như vậy?” Giang Lưu nhìn trang phục trên người cô bé, bất đắcdĩ lắc đầu, hôm qua hình như con bé mặc trang phục thủy thủ.

“Dạo này trong phim hoạt hình đang lưu hành, đáng yêu không?”

“Bao nhiêu tuổi rồi còn giả bộ, đói bụng chưa?”

“Con còn chưa có ăn.”

“Lại mải chơi trò chơi à?” Giang Lưu đưa ra một túi hành lý nhỏ màu đen.

Giang Tiểu Tư mở gói to ra nhìn, buồn bã chu miệng: “Sao lại nhiều nhóm máu O như vậy, con không muốn uống nữa, ngấy chết đi được, đa số đều đã quáhạn. Ba, vài nhóm máu đã hết hàng rồi.”

Giang Lưu ngồi xuống sofa.

“Người nhóm máu O rất nhiều mà, dạo này bệnh viện không đủ máu, bệnh nhân đều cần dùng gấp các nhóm máu khác.”

“Ba nói chỉ cần con ngoan ngoãn, hàng tháng sẽ được uống 100cc RH âm. Ba nói không giữ lời.”

“Mỗi năm một lần, con muốn hay không?”

“Không” Giang Tiểu Tư bĩu môi “Hôm nay con muốn ăn bít tết.”

“Được, ba đi làm, vẫn ba phần chín?” Giang Tiểu Tư gật đầu. Giang Lưu cởi áokhoác, mặc tạp dề, nhanh chóng biến thành người đàn ông nội trợ.

Bữa tối làm xong rất nhanh, Tiểu Tư vừa tham ăn vừa kén ăn, Giang Lưu mộtngàn năm làm đồ ăn, một ngàn năm học, không có món nước nào hay loại nào chưa làm, có thể xem như trù yêu (đầu bếp thành tinh J))

Haingười ngồi vào bàn, Tiểu Tư giơ lên chiếc ly đựng đầy máu tươi rót lênmiếng bít tết ba phần chín, nghe tiếng máu chảy, nước miếng suýt nữa nhỏ xuống.

“Tiểu Tư, sao dạo này không thấy bạn học của con đến đón con tới trường?’

“Con đuổi cậu ta đi rồi, ngày nào cũng bám theo, thật đáng ghét.”

“Đó là người ta thích con, ba không phản đối con có bạn trai, lúc nào rảnhnên đi ra ngoài, nói chuyện yêu đương, đi xem phim, đừng ngồi chơi máytính.”

“Ba, ba nghĩ xem, tuy rằng con gái ba xinh đẹp như hoa, dù sao cũng sắp một ngàn tuổi, làm sao thích thằng nhóc mười mấy tuổiđược, đó chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao?”

Giang Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, cười: “Không phải đầu óc vẫn là mười mấy tuổi, mấy năm nay đều không lớn lên sao?”

Giang Tiểu Tư là nửa người nửa cương thi, tuy rằng sẽ lớn lên, nhưng rất chậm, đã gần một ngàn năm vẫn chỉ được như hiện tại.

“Tóm lại, nhất định con sẽ tìm được một bạn trai có nhóm máu RH-. Ba, lúcnào ba cũng tìm cho con một người mẹ mới, mẫu thân chết cũng đã nhiềunăm rồi.”

Giang Lưu trầm mặc một lúc, nói sang chuyện khác: “Khoa sản phụ bệnh viện hình như có vấn đề, mai ba muốn qua xem một chút.”

“Qủy quái quấy phá sao?”

“Chưa chắc, tháng này, phụ nữ bị sẩy thai có hơn mười người chết, trẻ em mới sinh cũng bị chết non.”

“Có cần con đi cùng ba không?”

“Không cần, con ở nhà trông tiệm đi, ba qua đó một chuyến, cũng có một tử anh (linh hồn trẻ con) cần hỗ trợ hóa trang.”

Ban ngày Giang Lưu làm bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện, buổi tối làm nghềtrang điểm người chết. Vì chính mình cũng bị như vậy, không muốn nhìnđồng loại dựa vào giết người hút máu mà sống nên anh mới mở Thoát CốtHương, bên ngoài là bán đồ dùng người lớn, trên thực tế là buôn bán máuvà buôn bán đồ cổ, đồng thời còn bán Thoát Cốt Hương.

Thế giớingầm có rất nhiều cửa hàng bán máu, nhưng bán Thoát Cốt Hương chỉ cómột, bởi vì đó là do Giang Lưu nghiên cứu chế tạo ra, nghe qua như mịdược, thật ra đó là thuốc trị liệu khi bị các sinh vật không phải ngườicắn. Người sói, ma cà rồng, cương thi, nửa người nửa thú, gọi chung làphi nhân loại, bọn họ sống cùng nhau trong một thế giới riêng, ví dụ như Đào Nguyên Bách Lý Nhai chính là một thế giới ngầm.

Nhiều nămqua, Giang Lưu luôn nghiên cứu vấn đề này, muốn chữa khỏi cho mình chứng chết rồi lại sống lại, biến thành cương thi. Anh cảm thấy nguyên nhântrở thành phi nhân loại có lẽ là do virus, có lẽ là đột biến gien, hoặccũng giống như quỷ hồn, có từ trường ảnh hưởng đến sóng điện não của con người.

Hiện tại, có người đã dùng thí nghiệm khoa học khám phára rằng, ngay sau khi con người tử vong sẽ bị giảm trọng lượng, chứngminh linh hồn có tồn tại. Theo giải phẫu Tây y thì không tìm được huyệtvị và kinh mạch, dùng dụng cụ đặc biệt thì lại có thể nhìn ra ở mỗi thân thể có mấy trăm điểm phát sáng, cùng vị trí các huyệt đạo trùng hợphoàn toàn. Anh tin tưởng tất cả đều có thể giải thích bằng khoa học, đóchỉ còn là vấn đề thời gian.

Ví dụ nói đến thuật châm cứu, nếudùng để giảm béo, lần đầu tiên trị liệu, không đến nửa giờ một người cóthể nhẹ đi 2 đến 5 cân, trong khi không rơi một giọt mồ hôi, so với việc người chết giảm trọng lượng còn thần kì hơn, theo khoa học phát triển,cuối cùng đã giải thích đó là vì giải phóng ra một lượng mỡ thừa trongcơ thể, nhưng bằng cách nào vẫn còn đang nghiên cứu.

Giang Lưuluôn luôn chú ý vấn đề này cũng bởi vì lo lắng cho Giang Tiểu Tư, sợtình trạng nửa người nửa cương thi đến lúc nào đó sẽ gặp vấn đề. Nghĩvậy, Giang Lưu khẽ thở dài: “Tiểu Tư.”

“Gì ạ?”

“Thứ Hai tuần sau là ngày giỗ của mẹ con, ba đưa con về đó bái tế.”

“Ba, mỗi năm đều trở về bái, đã bái một ngàn năm rồi, gần đây ba bận rộn như vậy, ở nhà thắp nén nhang, thành tâm là được rồi, mẹ sẽ không tráchba.”

Giang Lưu cười không đáp, im lặng ăn bít tết, trên bàn ănmáu chảy đầm đìa nhưng động tác cũng tao nhã tới cực điểm. “Ăn xong rồithì nên ngủ đi.”

“Vâng, chúc ba ngủ ngon.” Tiểu Tư rướn cổ hôn lên mặt anh, tung tăng chạy lên lầu đi ngủ.

Giang Lưu ngồi trên lan can bên bờ sông, miệng ngậm kẹo mút vị táo, ngẩng đầu lên nhìn sao, lấy trong túi ra một đồng tiền, cẩn thận vuốt ve, mặttrên ghi “Thiên hi thông bảo”, vài chữ đã không rõ, bởi vì qua nhiều năm vuốt ve đã nhẵn cả mặt, nhưng bên mép lại cực kì sắc bén. Đồng tiềnđược xâu qua bằng một sợi dây chuyền bạc nhỏ, ngưng kết ngàn năm pháplực của anh, có thể dễ dàng chém vàng đoạn ngọc.

Trở về phòngngủ, anh kéo chăn giúp Giang Tiểu Tư vốn đang ngủ xiêu vẹo, nhẹ nhànghôn lên trán cô bé. Mấy ngàn năm như trôi qua trong nháy mắt, nếu khôngcó Tiểu Tư, chắc anh sẽ sống như cái xác không hồn. Ngày trước anh không bảo vệ tốt Liễu Chi, hiện tại, việc duy nhất anh có thể làm là bảo vệthật tốt Tiểu Tư, không để con bé chịu thương tổn.

Trở về phòngmình, Giang Lưu nằm vào quan tài, tuy rằng đã lâu như vậy, anh vẫn không quen ngủ giường. Ở trong không gian nhỏ hẹp bị bịt kín, anh sẽ cảm thấy an toàn, yên bình hơn. Đóng quan tài lại, tất cả rơi vào bóng tối, thân thể dường như chìm vào đáy hồ.