Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 21: Gặp mặt




Gặp mặt

-Ba, mẹ con về rồi đây. – Thanh Tâm hớn hở bước vào trong nhà.

Đình lão gia sững sờ nhìn cô con gái trước mắt, buổi sáng và buổi chiều như hai con người khác vậy. Vốn biết Tiểu Tâm hôm nay xin thôi việc nên Đình phu nhân tự tay xuống bếp nấu những món ăn mà Tâm Tâm thích.

-Tiểu Tâm, mau vào ăn cơm thôi. Cả ông, không xem nữa vào ăn cơm đi còn uống thuốc.- Đình phu nhân khẽ mắng chồng. Từ hồi bị đột quỵ, Đình tổng sức khỏe cũng yếu đi, công việc ở công ty cũng không còn đảm đương nổi. Lẽ ra công ty định giao cho Nghĩa Tử quản lý nhưng anh lại định mở rộng công ty riêng ra nước ngoài nên cũng ít khi trong nước, còn Thanh Hân không có khiếu kinh doanhnên bây giờ chỉ còn trông chờ vào thằng con rể tương lai thôi.

Thanh Tâm nhanh nhẹn ngồi vào bàn ăn. Không biết tâm trạng tốt hay toàn món ăn cô thích mà hôm nay cô ăn rất ngon. Cứ chốc chốc cô lại ngẩng lên nhìn bố mẹ mình, thật khó mở lời:

-Ba, mẹ con có thai rồi.

-Hả, con nói gì? - Hai người già nhìn nhau không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Đình lão gia tức giận, quát lớn: “ Đứa con mất nết này, hôm nay mày muốn bố mày tăng xông phải không? Bà lấy cái roi cho tôi”. Thanh Tâm hoảng hốt : “ Ba, ba nghe con nói. Ba mẹ bình tĩnh đi. Con sẽ kết hôn!”. Lời nói của cô lại một lần nữa làm hai người đứng hình, cả hai đồng thanh nói:

-Con nói con kết hôn? Với ai?

-Với Tổng giám đốc công ty con- Thanh Tâm ngại ngùng vén tóc sau tai nói, không dám nhìn thẳng hai vị trưởng bối.

-Tức là với Tô Nhật Thiên, bạn của Nghĩa Tử sao? Người đàn ông vàng của giới kinh doanh.– Cả hai người cùng buông đũa nhìn nhau vẫn chưa hiểu hết những thông tin vừa nghe được.

Trong lúc bà Đình còn đang ngơ ngần thì ông Đình đã vỗ đùi:

-Tốt quá, tốt quá rồi. Thế con có định đi nước ngoài nữa không?

Thanh Tâm mỉm cười nhìn hai người: “ Anh ấy không cho hai mẹ con con đi nữa.” Nói rồi cô ngượng ngùng cúi xuống nhìn chân mình.

Từ phòng ăn ra ngoài phòng khách cả bầu không khí vô cùng vui vẻ. Xem ra hai vị trưởng bối rất bằng lòng với đứa con rể này, Thanh Tâm thấy thế cũng nhẹ nhõm hơn. Cô chỉ lo hai người sẽ tức giận vì anh đã làm cô có thai trước khi cưới. Không ngờ hai người biết sắp được làm ông bà lại càng vui mừng hơn.

Ngoài cửa, có tiếng người gọi, Đình phu nhân vui vẻ ra mở cửa, bà bị sự xuất hiện của ba người trước mặt dọa cho hoảng sợ. Đó không phải là Nhật Thiên cùng ông bà thông gia đó chứ.Bà rất nhanh niềm nở mời họ vào nhà.

-Chị sui đừng khách sáo như vậy. Nhật Thiên nhà tôi lấy được Tiểu Tâm là cái phúc của Tô gia. Chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con bé- Mỹ Ái đưa tay ra nhận ly trà. Hôm nay khi bà đang định ra công ty của con trai đánh trận cuối thì nhận được tin không thể vui hơn. Đây gọi là chưa đánh đã thắng. Cuối cùng thằng con trai bà cũng biết cái gì là tốt cho nó, bà vừa có con dâu ngoan hiền, vừa sắp được bồng cháu. Niềm vui càng nhân đôi, hai đứa nó đã ưng thuận nhau thì bà cũng góp phần đẩy nhanh tiến độ. Thế là tối bà nằng nặc đòi cả hai người đàn ông trong nhà đưa tới đây. Hải Đăng nhìn vợ mình rồi quay sang nhìn hai ông bà sui gia. Đình thị cũng là một công ty bất động sản mới lên sàn nhưng đã đạt được rất nhiều thành công. Nhìn Đình tổng đang cười ôn hòa ngồi đối diện, gia đình này ông quả thật rất vừa ý. Đúng lúc này Tô thị cũng đang chuẩn bị xây dựng một trung tâm phía Đông, việc liên kết với một công ty bất động sản quả không tồi.

Đình phu nhân cũng rất hài lòng về bố mẹ chồng tương lai của Tiểu Tâm. Bà còn đang lo con gái của bà sang nhà chồng bị người ta bắt nạt giờ nhìn thái độ của hai người này bà cũng yên tâm.

-Các con định bao giờ làm đám cưới? – cả bốn vị trưởng bối không hẹn mà gặp cùng tung ra nghi vấn cho hai người.

Thanh Tâm nhẹ nhàng cười nói:

-Chúng con sẽ đăng kí kết hôn trước. Còn về đám cưới, chúng con định sau khi sinh tiểu bảo sẽ tổ chức ạ.- nói rồi cô quay ra nắm tay anh.

Nhật Thiên mỉm cười ôn hòa nhìn cô, đan tay mình vào tay cô, tận hưởng những ấm áp mà cô đem đến.

-Sao có thể thế được? Tiểu Tâm là do tôi mang nặng đẻ đau sinh ra. Nó cưới chồng mà cũng chỉ đi đăng kí kết hôn không tổ chức đám cưới có phải quá thiệt thòi cho nó rồi không. – Đình phu nhân tức giận nói. Cái gì đây mới vừa rồi còn ăn nói nghe hay thế. Bây giờ con bà có thai lại còn định ăn hiếp Tâm Tâm sao? Không dễ thế đâu.

Thanh Tâm nhịn cười nhìn mẹ. Đừng vì bộ dạng đoan trang nhã nhặn của bà thường ngày màbị đánh lừa, bà chính là sư tử Hà Đông trong nhà. Thanh Tâm định thanh minh cho anh và bố mẹ chồng tương lại thì bị anh ngăn lại. Anh ôn tồn nói:

-Thực ra gần đây Tô thị có rất nhiều dự án, con cũng quá bận rộn. Nếu bây giờ tổ chức e không thuận lợi lắm, con không thể dành thời gian nhiều cho cô ấy được mà đây là sự kiện trọng đại trong đời cô ấy, con cũng không muốn làm qua loa.

Cô cảm động nhìn anh. Bây giờ thì cô biết vì sao cô yêu anh rồi. Bởi vì anh đứng ở cương vị nào cũng là xuất sắc nhất, kể cả là tồng tài hay là một người chồng. Thanh Tâm nghĩ đến lúc anh làm bố, có lẽ anh sẽ là người bố rất tuyệt. Nghĩ đến đây nụ cười trên môi cô càng đậm hơn.

-Vậy được hai con nhanh chóng đi đăng kí kết hôn đi. Dù không cưới thì cũng nên có bữa cơm thân mật có phải không hai ông bà sui gia?- Lúc này Đình lão gia mới mở lời.

Tất cả mọi người đều đồng ý, tiếng cười nói vui vẻ lại âm vang trong căn nhà.

Sáng hôm sau, Nhật Thiên đã có mặt từ sớm, anh nhẫn nại chờ cô chuẩn bị, ân cần mua đồ ăn sáng cho cô rồi cả hai cùng đến cục dân chính. Thanh Tâm như bị kích động vậy, trong xe cô không ngừng ngó ngoáy, quay sang trái, quay sang phải, liên tục trò chuyện với anh. Nhật Thiên không hiểu hết những gì cô nói nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.Nhìn bộ dạng của cô anh thầm cảm thán: tiểu bảo à, con đừng nói lắm như mẹ con nha, nhà chúng ta cần một cái loa là đủ rồi.

Goody’s Café.

Thanh Tâm cầm giấy chứng nhận trên tay, khuôn mặt sung sướng. Cô đọc những dòng chữ ghi trong tờ giấy không biết bao nhiêu lần. Thật tuyệt vời, một tờ giấy chứng minh quan hệ giữa hai người, gắn kết cô với anh, chứng minh tiểu bảo có một gia đình. Cô lặng nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài, Nhật Thiên à bây giờ anh là ông xã của em rồi!

Nhật Thiên ngắm nhìn cô trong tiệm cà phê, đôi môi cũng nhướn lên. Anh dường như không đủ tập trung để nghe hết những báo cáo của thư ký mới. Anh cười nhìn cô rồi lại quay ra tiếp tục nói điện thoại.