Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 54: Kỉ niệm cũ




Kỉ niệm cũ

Thanh Tâm gập máy tính lại. Cô đứng lên, khẽ vươn vai cử động cơ thể tê cứng vì ngồi lâu. Nhật Thiên sau khi nói giúp cô một số vấn đề liên quan đến hợp đồng đã ra ngoài ngồi xem hoạt hình với Đậu Đậu. Cô tập trung làm việc đến bây giờ mới xong.

Thanh Tâm bước ra ngoài phòng khách, cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhật Thiên đang nằm ngả mình trên sopha, đôi mắt nhắm nghiền . Có vẻ anh đang ngủ rất ngon, đôi lông mày vốn nhíu chặt của anh cũng giãn ra. Đậu Đậu nhà cô cũng đang ngủ nhưng là ngủ trên bụng anh. Hình ảnh tươi đẹp đó lọt vào mắt cô. Thanh Tâm cảm thấy trong trái tim của mình một dòng nước ấm áp đang len lỏi. Cô ngồi lặng rất lâu ngắm nhìn hình ảnh ấy. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, cô quả thực rất muốn nói với anh toàn bộ sự thật, nói với Đậu Đậu về ba của thằng bé. Ý nghĩ ấy chợt xuất hiện rồi cũng nhanh chóng bị cô gạt bỏ, sao cô quên mất chuyện của anh và Băng Hi. Dù không ở Bắc Kinh nhưng tin tức về việc đính hôn của anh và cô ấy vẫn phát trên ti vi. Thanh Tâm mày lại hồ đồ rồi. Cô khẽ luồn tay bế Đậu Đậu vào lòng, thằng bé đang ngủ say bị nhấc lên thì nhíu mày khó chịu. Cô bật cười đưa tay xoa xoa nếp nhăn trên trán Đậu Đậu. Thằng bé này, không biết giống ai nữa…

Nhật Thiên cảm giác viên đá nhỏ trên bụng mình bị bế đi thì lờ mờ mở mắt. Anh loáng thoáng nhìn thấy Thanh Tâm bế Đậu Đậu vào trong phòng rồi đi ra.

-Anh nên về đi, muộn rồi.- Thanh Tâm nhìn xuống mũi bàn chân, không phải chứ giờ lại thành không gian riêng của hai người. Cảm giác ngượng ngập này cô không muốn chút nào.

-Em không có gì để nói với anh sao? – Nhật Thiên cuối cùng cũng tỉnh hẳn. Anh xoa xoa hai bên thái dương. Lâu rồi anh chưa ngủ sâu được như vậy, cảm giác ôm Đậu Đậu cũng thoải mái như ôm cô vậy.

Thanh Tâm ngạc nhiên nhìn anh. Cô phải nói gì sao? Những điều cần nói cũng nói hết rồi mà.

-Tạm biệt. – Cô gượng gạo giơ tay lên nhìn anh. Sao anh còn không mau đi đi?

Nhật Thiên mỉm cười cầm áo khoác lên, anh bước ra khỏi cửa:

-Em chưa có nói cảm ơn với anh. Hay là em muốn làm việc khác…

Anh mỉm cười xấu xa nhìn cô. Đôi mắt cũng quét từ đầu đến chân cô.

Thanh Tâm hoảng sợ giơ tay ôm lấy mình. Không phải chứ, Đậu Đậu còn đang ở đây.

Nhật Thiên đọc được suy nghĩ của cô, anh mỉm cười kéo cô lại bên mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn nhẹ.

-Anh chỉ đùa em thôi, một nụ hôn thì không sao chứ.

Nói rồi anh quay người xuống nhà. Nụ cười trên môi vẫn không tắt.

Thanh Tâm bối rối đưa tay lên môi, hơi ấm của anh. Bốn năm rồi mà cô vẫn không quên được.

-Thanh Tâm… Thanh Tâm…? Cô có nghe tôi nói không thế? – Giang San gõ tay xuống bàn làm việc.

Thanh Tâm lúc này mới tập trung nhìn vào khuôn mặt giận dữ của sếp. Giám đốc có vẻ rất tức giận, khuôn mặt trang điểm đậm cũng trở nên méo mó. Hôm nay cô muốn đến đây một mặt thông báo với chị ta về kế hoạch đầu tư đã thành công, mặt khác muốn chị ta khôi phục tiền thưởng tết cho cô. Xem ra cô lại bị người đàn ông này quấy phá rồi, lơ đãng nghĩ về anh trong lúc nói chuyện với giám đốc là việc không thể chấp nhận được. Thanh Tâm bỗng nhớ đến khuôn mặt đỏ bừng của chị Trương khi ngồi cạnh Nhật Thiên, trong đầu xuất hiện một ý tưởng. Đậu Đậu, xem mẹ cứu món tiền thưởng tết của mẹ con ta thế nào.

-À, chị Trương. Tôi vẫn nghe mà, chỉ là chuyện hợp tác với Tô thị lần này, tôi đang nghĩ xem nên tổ chức tiệc mừng hợp tác ở đâu.

Giang San nghe đến chữ Tô thị thì khuôn mặt đang nhăn nhó cũng giãn ra. Đôi mắt chị ta sáng lấp lánh:

-Cô nói vậy là Tô tổng có nhã ý muốn đi sao?

Thanh Tâm nhanh chóng gật đầu:

-Đúng vậy, anh ấy còn nói muốn nói chuyện riêng với chị. – đôi mắt cô thấy được biểu hiện của chị ta thì sung sướng.

-Vậy, cô đi chuẩn bị đi. – Giang San vui vẻ gấp tập kế hoạch đưa cho cô.

Thanh Tâm chuẩn bị bước ra thì ngoái lại nhìn:

-À, còn một chuyện nữa. Chuyện tiền thưởng tết của tôi…

-Không lấy của cô nữa, thêm tiền thưởng năm cho cô… - Giang San phóng khoáng tuyên bố.

Thanh Tâm vừa hát vừa quay lại chỗ ngồi. Tiền , tiền… đã giải quyết. Bây giờ phải dụ Nhật Thiên đến bữa tiệc

Thanh Tâm lấy điện thoại soạn tin nhắn: “Nhật Thiên, hẹn anh ở quán ăn MayDay, em muốn anh gặp một người…”

Nhật Thiên đang chăm chú đọc tài liệu thì thấy điện thoại bên cạnh rung lên.Anh mở điện thoại ra xem, Thanh Tâm nhắn tin cho anh sao. Tin nhắn này là sao. Anh gọi điện cho thư ký bên ngoài: “Lịch trình tối nay hủy hết đi…”

Quán ăn MayDay

-Tô tổng, anh ăn món này đi. – Giang San cả người dính chặt vào anh, liên tục gắp đồ ăn cho anh.

Nhật Thiên cuối cùng cũng hiểu người quan trọng mà cô muốn anh gặp là ai. Anh chán nản nhìn bát cơm đầy ắp của mình rồi lại quay sang nhìn người phụ nữ góc bên kia đang cười cười nói nói với các nhân viên trong phòng marketing. Cô ăn ngon quá nhỉ. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô là ai? Anh ta ngồi gần cô quá thì phải, cả hai còn nói chuyện vui vẻ trông thật ngứa mắt.

-Cô Đình.- Nhật Thiên cất giọng gọi cô.

Thanh Tâm đang cười vui vẻ nói chuyện nghe thấy ai gọi mình thì cả người cứng lại. Không phải chứ, chắc cô nghe lầm rồi. Nghĩ vậy, cô lại tiếp tục trò chuyện say sưa.

-Đình… Thanh… Tâm, Cô không nghe thấy tôi gọi à.- Các nhân viên nghe thấy giọng Nhật Thiên thì tất cả không hẹn mà cúi mặt xuống ăn cơm để mặc Thanh Tâm ngẩng đầu bất đắc dĩ. Thôi được, anh gọi tôi phải không?

-Tô tổng gọi tôi ạ. Ồn quá, tôi không nghe thấy. – Thanh Tâm nở nụ cười cầu hòa.

-Đến đây, ngồi xuống. – Nhật Thiên vẫn tiếp tục ra lệnh như chính mình mới là chủ của cô vậy.

Thanh Tâm ngượng nghịu ngồi xuống, đừng đối xử với cô đặc biệt thế được không?

Anh vừa lòng nhìn cô ngồi xuống.

-Cô bóc cua cho tôi đi. Tôi thấy cô ăn cua rất ngon, tôi cũng muốn ăn.

Thanh Tâm rủa thầm trong lòng, có người đẹp bên cạnh còn muốn hành hạ cô. Tức chết mà, biết anh ta nhìn mình ngàn vạn lần cô cũng không ăn cua nữa.

Giang San thấy bầu không khí lãng mạn bị người khác xen vào thì bực bội, cô quay sang dịu dàng nói với Nhật Thiên:

-Anh để em bóc cho. Cô đưa cho tôi. – Nói rồi quay sang lườm cô.

Thanh Tâm mừng thầm, trong lòng liên tục cảm ơn chị Trương. Cả người cô còn chưa đứng dậy thì Nhật Thiên đã buông ra một câu hạ gục cô hoàn toàn:

-Việc này vẫn phù hợp với cô ấy hơn.

Thanh Tâm nghiến răng nghiến lợi ngồi bóc vỏ cua. Đáng chết, anh dám bảo tôi giống người hầu của anh chứ gì, còn sợ chị ta đau tay sao? Nhật Thiên đọc được suy nghĩ trong lòng cô. Anh chỉ khẽ mỉm cười, anh thực không hứng thú mấy con cua trên tay cô bằng cô. Chỉ là anh thấy cô cười nói với người khác làm anh không thoải mái, cô còn đẩy anh sang người phụ nữ khác. Anh nói vậy vì anh chỉ quen đồ ăn do cô chuẩn bị cho mình, anh không muốn nhận sự chăm sóc của người phụ nữ khác. Bát thức ăn đầy ắp mà giám đốc Trương gắp cho vẫn còn nguyên, anh chưa hề động đũa.

Thanh Tâm cố tình bóc cua còn vỏ để vào bát anh. Xin lỗi, cô không có thói quen hầu ăn người khác.

Mấy con cua cuối cùng cũng bóc xong, Thanh Tâm vui vẻ đứng lên định trở lại chỗ ngồi. Bóc cua cho anh ta làm cô chẳng còn thời gian ăn, bây giờ nhân lúc mọi người ăn hoa quả, xử lý chút vậy.

-Ngồi xuống

Trên bàn ăn rất nhiều người nhưng tại sao tất cả lại quay ra nhìn cô. Cô làm như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục sải bước về chỗ ngồi.

-Cô Thanh Tâm, cô lại không để ý nữa à?

Khốn kiếp, anh muốn gì nữa. Tôi chưa ăn no đâu.

Suy nghĩ đó Thanh Tâm không thốt lên được. Thay vào đó là khuôn mặt xu nịnh

-Tô tổng gọi tôi ạ. – Cô lễ phép ngồi xuống. Chân cố tình giẫm lên chân anh.

Nhật Thiên nhịn đau, anh gọi phục vụ bê ra hoa quả còn nguyên vỏ.

-Cô gọt hoa quả đi. Cô giỏi việc này mà. Tôi không quen ăn đồ gọt sẵn.

Thanh Tâm bất đắc dĩ cầm dao lên gọt hoa quả. Không sai, có tiền là có tất cả. Anh “không quen ăn đồ gọt sẵn” thì ăn cả vỏ luôn đi. Mấy trái táo cuối cùng cũng bày ra trước mặt Nhật Thiên với đủ hình dạng quái dị.

Bữa ăn cuối cùng cũng dừng lại. Thanh Tâm cùng mọi người đứng trước cửa.

-Thanh Tâm đi tăng hai không?

Thanh Tâm ngó nghiêng tìm kiếm bóng hình anh. Đồng nghiệp cô thấy thế thì bắt đầu trêu chọc:

-Tô tổng đưa giám đốc Trương về rồi. Chị ấy không khỏe. Anh ấy không đi đâu, cậu buốn đấy à. Ôi đỏ mặt kìa.

Thanh Tâm luống cuống phân bua nhưng dường như đều vô dụng, cô chán nản không muốn giải thích nữa. Anh đưa chị ta về, cô có chút không vui thật.

-Thôi đứng trêu mình nữa. Đi hát đi, Đậu Đậu của mình đang ở nhà một mình. Nhanh mình còn về với con.

-Vội gì mới 8 rưỡi. Vẫn tha hồ. Đi nào

Lúc Nhật Thiên quay trở lại thì đám đông đã không cánh mà bay. Anh khó khăn lắm mới dứt ra được, cô ấy lại chạy đi đâu rồi. Anh lấy điện thoại ra, bấm số một nhân viên trong phòng anh mới mua chuộc được rồi nhanh chóng lái xe đến quán karaoke.

Nhật Thiên bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ. Cô sau bốn năm, khả năng làm người khác lo lắng chỉ tăng chứ không giảm. Thanh Tâm hình như bị mọi người chuốc say. Anh thấy cô đang lả lướt đứng trên sân khấu ca hát om sòm, thân thể mềm mại không đứng vững phải dựa vào người đàn ông bên cạnh. Hát tình ca, với người đàn ông khác, cô giỏi lắm.

Thanh Tâm kết thúc bài hát, cô cúi gập người cảm ơn mọi người rồi loạng choạng đi vào trong góc ngồi. Chết rồi, lâu không uống rượu trộn bia nên giờ cô chóng mặt quá, cả người cứ lâng lâng. Thanh Tâm vừa đặt mông ngồi xuống đã có cảm giác kì kì dưới mông. Mùi hương bạc hà lại ập đến. Thôi, cô lại ngồi vào chỗ không nên ngồi. Cô loay hoay định đứng dậy thì bị một vòng tay ôm chặt, anh giữ cô ngồi cố định trên đùi mình. Tư thế này lại làm anh nhớ đến lần gặp cô trong quán bar bốn năm về trước. Lần đó cô cũng say như vậy, cũng ngồi lên đùi anh thế này.

Thanh Tâm định hét lên thì bị anh bịt chặt mồm, giọng anh thì thầm rót vào tai cô:

-Nếu em muốn hét cho mọi người nhìn thấy thì cứ việc. Anh không ngại yêu đương công sở với em đâu.

Thanh Tâm nghe vậy thì lập tức im lặng. Cô tức giận nhìn người đàn ông cợt nhả phía sau.



-Chẳng phải anh đi cùng giám đốc Trương sao?- Thanh Tâm bực bội lấy tay chống ngực anh, cố tạo chút khoảng cách giữa hai người.

-Em đang ghen đấy à? Còn anh thì đang ghen đến phát điên đây. Ngồi im, anh phải tẩy mùi dơ bấn của người đàn ông kia trên người em. – Nhật Thiên càng siết cô chặt hơn. Anh cúi đầu hít trọn hương thơm thuộc về cô. Bốn năm, chỉ vậy thôi không đủ, anh muốn cô nhiều hơn nữa. Cảm giác ấm nóng này, hương thơm này bốn năm qua luôn hành hạ anh trong những giấc mơ, anh đau khổ anh kìm kẹp bản thân. Anh ép mình làm việc như điên để không đi tìm cô để rồi mới một tháng mà anh không kìm được, anh đi tìm cô khắp nơi nhưng cái anh thu được chỉ là câu “chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng”. Thì ra, bốn năm mà hơi ấm và hương thơm của cô vẫn mê đắm như vậy. Thanh Tâm, anh tìm được em rồi. anh được uống thuốc rồi.

Thanh Tâm im lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Cô, thì ra vẫn chưa quên, cô cũng không đành lòng để anh bên người phụ nữ khác, chỉ là cô luôn tỏ ra cố gắng chịu đựng thôi. Vết thương đã lành tưởng sẽ không đau nữa, thì ra vẫn còn hai chữ gọi là “tái phát”. Nhật Thiên, anh cứ như vậy em phải làm sao đây?

Thanh Tâm tiếp tục uống rượu, cô thà đổ tội hết cho rượu còn hơn. Đúng là do rượu thôi. Dù sao anh ấy cũng biết nhà cô rồi, cô say chút cũng không sao…