Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 58: Lã hiên




Lã Hiên

Thanh Tâm nhanh chóng rút điện thoại nhắn tin cho Nhật Thiên: Tôi đưa Đậu Đậu đi ăn kem, anh ra đi tại quán Cloud Garden café “

Nhật Thiên nhanh chóng xuất hiện trong quán café . Anh đưa mắt tìm kiếm Thanh Tâm và Đậu Đậu. Không phải chứ, bên cạnh cô còn một cô gái nữa. Đây có lẽ là bạn của cô ở đây.

-Chú Nhật Thiên, chú Nhật Thiên bên này…- Đậu Đậu vẫy tay vui vẻ gọi anh.

Nhật Thiên bước đến bên bàn rồi ngồi xuống.

-Cô gái này là?

-Anh không nhận ra tôi sao? Hôm qua chúng ta gặp nhau ở trước cổng trường đó.

Nhật Thiên ái ngại nhìn cô, thực sự anh không nhớ.

-Tôi xin lỗi…

Lã Hiên ngượng ngập giới thiệu:

-Tôi là Lã Hiên, cô giáo của Đậu Đậu. Rất vui được gặp anh.- Lã Hiên đưa tay ra trước mặt anh.

Thanh Tâm thấy anh xuất hiên thì lập tức đứng lên. Cô nháy mắt ra hiệu cho Lã Hiên rồi kéo tay Đậu Đậu ra ngoài.

-Mẹ, mẹ, con chưa ăn xong mà…- Đậu Đậu ngạc nhiên nhìn mẹ. Chú Nhật Thiên mới đến, cậu còn đang tính gọi thêm mấy món mà

Thanh Tâm kéo tay Đậu Đậu, dùng ánh mắt ra thánh chỉ:“Về ngay với mẹ” rồi quay ra chào đôi nam nữ còn lại:

-Ngại quá, Đậu Đậu phải mua chút sách vẽ. Cô giáo và anh cứ ở lại rồi nói chuyện. Tôi về trước.

Nhật Thiên thấy cô định đi vội kéo ghế đứng dậy:

-Em đi đâu? Anh đưa em đi. Hôm nay đi xe của anh mà.

Thanh Tâm lập tức ấn anh ngồi xuống, nhỏ giọng ra lệnh:

-Anh ngồi yên đi, tôi đi với Đậu Đậu là được rồi. Anh trả tiền nhé.

Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi quán trước khi rời đi còn nháy mắt ám hiệu với Lã Hiên.

Nhật Thiên bị cô ép ngồi lại thì liên tục ngó ngoáy. Trước người phụ nữ lạ lẫm này anh không chút hứng thú.

Lã Hiên ngượng ngùng nhìn người đàn ông trước mắt. Hôm qua anh xuất hiện trong bộ đồ công sở lịch lãm, hôm nay anh lại xuất hiện phóng khoáng trong bộ quần áo ở nhà. Lã Hiên chăm chú nhìn anh, anh có vẻ không mấy để ý đến cô. Hôm nay, cô vốn chỉ muốn nhờ mẹ Đậu Đậu sắp xếp một lịch hẹn ai ngờ lại có thể gặp anh đột ngột như vậy. Cô vẫn chưa chuẩn bị kĩ càng nên bây giờ thật khó mở lời.

-Anh… anh có…- Hai từ bạn gái còn chưa bật thành tiếng, Nhật Thiên đã nhổm lưng đứng dậy. Anh đặt tiền xuống bàn ,lịch sự xin lỗi cô rồi rời đi.

Lã Hiên ngồi sững trong quán café rất lâu, một lúc sau cô cũng chán nản rời đi. Hôm nay, xem ra không thu hoạch được gì ngoài tên của anh.

-Mẹ, mẹ sao mẹ lại để chú Nhật Thiên ở đó? Mẹ thích chú ấy mà…- Đậu Đậu băn khoăn quay sang hỏi cô.

-Đậu Đậu, mẹ cấm con nói linh tinh. Mẹ bảo rồi, chú Nhật Thiên và mẹ không quá quan hệ gì hết. Nghe rõ chưa.- Thanh Tâm chống nạnh mắng thằng bé

-Đúng là phụ nữ. – Đậu Đậu lẩm bẩm.

-Con nói gì? Tiểu quỷ mấy quyển sách này còn tự mua đi. Mẹ là “ phụ nữ” mà . – Cô tức giận bỏ mặc Đậu Đậu trong tiệm sách.

Thanh Tâm dắt Đậu Đậu lên taxi, cả buổi cứ thả hồn đâu đâu. Quả thực cô cũng không thoải mái khi để mặc anh ở đấy, không phải cô để ý chuyện anh đi gặp người con gái khác chỉ là, chỉ là có chút không thoải mái, đúng chỉ là có chút không thoải mái thôi.

Thanh Tâm cùng Đậu Đậu bước chân lên căn hộ thì bắt gặp bóng dáng người đàn ông đang ngủ gà gật dựa vào cửa. Nhật Thiên, đúng là Nhật Thiên rồi…

Đậu Đậu thấy anh thì vui như tết, thằng bé chạy đến làm nũng ngồi giữa hai chân anh.

Nhật Thiên lờ mờ mở mắt, anh vui vẻ vuốt ve thằng bé. Đậu Đậu vui vẻ giở sách ra khoe anh, hai người mải trò chuyện quên mất sự tồn tại của người phụ nữ còn lại trong hành lang.

Thanh Tâm bỏ mặc anh, cô bế thốc Đậu Đậu vào nhà rồi đóng cửa lại.

Cánh cửa đang chuẩn bị khép lại thì chiếc dép cùng bàn chân của người đàn ông chen vào giữa. Thanh Tâm nghiến răng dùng sức kéo cửa lại. Cô không biết mình bị sao nữa. Lúc ở trên xe thì rất mong gặp được anh còn bây giờ thấy anh rồi lại tức giận không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Nhật Thiên vẫn kiên quyết chen chân vào giữa, thà chết không nhấc chân ra.

Đậu Đậu thấy chân anh bị kẹp thì không nỡ, thằng bé liên tục năn nỉ mẹ cho chú vào nhà.

Hai người giằng co một lúc thì Thanh Tâm đành đầu hàng. Cô thực ra cũng không nỡ làm anh bị thương dù sao anh cũng vừa mới ốm dậy.

Nhật Thiên vui vẻ bước vào nhà. Anh nhận ra dường như cô đang ghen, nghĩ vậy tâm trạng anh càng tốt hơn. Hôm nay cô dám vứt anh cho người phụ nữ khác, xem anh trị cô thế nào.

-Anh sao còn về đây? – Thanh Tâm vào bếp chuẩn bị nấu cơm. Cô không nhận ra trong giọng mình có chút giân dỗi.

-Anh về nhà anh thì có gì sai? – Nhật Thiên thản nhiên ngồi xuống xem sách cùng Đậu Đậu.

-Hình như anh nhầm lẫn ở đâu rồi. Đây là NHÀ CỦA TÔI. Mời anh về cho. – Thanh Tâm quay ra tức giận nhìn anh.

Nhật Thiên biết cô giận nên nhanh chóng chạy vào bếp giúp nấu ăn mong cô không tống mình ra khỏi đây.

Bữa ăn hôm nay không được náo nhiệt như ngày thường. Đậu Đậu liên tục pha trò nhưng chỉ nhận được hưởng ứng từ anh nên dần dà cũng chán. Thằng bé ăn nhanh rồi quay trở lại với mấy quyển sách vẽ mới mua.

Nhật Thiên lập tức rửa bát, anh phải nhanh chóng hỏi cô chuyện chiều nay cô có chút ảnh hưởng gì không mới được.

-Anh thấy Lã Hiên thế nào?

Thanh Tâm vừa gọt hoa quả vừa thờ ơ hỏi anh. Đấy là cô cố tạo cho mình giọng nói thản nhiên nhất. Có trời biết cô đấu tranh bao nhiêu mới dám hỏi anh như vậy.

-Hử? Ai cơ?- Nhật Thiên vẫn chăm chú rửa bát.

-Lã Hiên, cô gái anh gặp chiều nay đấy. Sao anh hay quên thế nhỉ? – Trong lòng Thanh Tâm có chút niềm vui nho nhỏ.

-À, cũng đẹp lại dịu dàng nữa. – Nhật Thiên vu vơ trả lời. Anh không ngờ cô lại hỏi anh nhanh như vậy. Trong lòng đang vui sướng như điên.

-Ừm tốt, anh thấy Băng Hi và cô ta ai đẹp hơn? – Thanh Tâm cố tìm thêm thông tin. Cô không biết câu hỏi đó giống như đang tra khảo chồng của mình vậy.

-Như nhau. – Nhật Thiên tiếp tục rửa bát.

-Đều là mẫu anh thích. – cô khó chịu chen thêm vào.

-Anh chỉ biết người anh yêu là đẹp nhất còn những người phụ nữ khác đối với anh so với đàn ông không khác biệt. – Anh úp nôt chiếc bát lên giá, ngồi xuống ăn hoa quả trả lời. Cô đúng là đang ghen thật. Trước kia anh có từng cùng cô xem mấy bộ phim Hàn Quốc. Khi ấy nữ chính hỏi nam chính cũng vấn đề tương tự cô còn thét lên nào là nữ chính thiển cận, đang ghen mà không dám thừa nhận. Anh khi đó cũng nghĩ nếu mình là nam chính cũng không đủ kiên nhẫn mà trả lời cô như vậy. Không ngờ cũng có ngày anh và cô cùng được trải nghiệm cảm giác này.

-Anh nói như vậy hơi quá rồi. – Thanh Tâm sung sướng mỉm cười. Trong lòng cô thực vui vẻ. Được trai đẹp khen là đẹp ai lại không thích.

-Sao em lại cười, anh hình như không nói đến em? – Nhật Thiên nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của cô muốn chọc cô chút.

Thanh Tâm nghe được câu nói của anh thì tức giận lấy đĩa hoa quả lại. Đồ đáng ghét, ý anh bảo cô là đàn ông chứ gì.

Nhật Thiên vui vẻ lấy mấy miếng táo trên đĩa đem đến cho Đậu Đậu. Cuộc sống của anh vì có cô mà sống động trở lại.

Lúc Nhật Thiên làm việc xong thì nhanh chóng quay lại phòng ngủ của cô. Thanh Tâm có lẽ vừa làm việc nên trên giường giấy tờ cùng laptop vẫn vứt vương vãi. Chiếc giường đơn này quá nhỏ, anh mặc dù rất thích chiều rộng nhưng lại không thích chiều dài của chiếc giường. Anh thu dọn đồ đạc cho cô rồi nằm xuống.

Thanh Tâm bị ôm chặt thì vô cùng khó chịu. Cô lập tức mở mắt nhìn người đàn ông vô duyên nằm bên cạnh.

-Anh không về đi à?

-Anh từ giờ sẽ sống ở đây. Anh bảo em rồi mà.

Thanh Tâm mệt mỏi không đôi co với anh nữa, cô xoay lưng định ngủ tiếp thì cả người chao đảo suýt rơi xuống sàn. Sao cô lại quên mất chiếc giường của cô là giường đơn cơ chứ. Cô vội vàng nằm sát lại phía anh, ngủ chật hẹp thế này thì dễ ngã lắm. Cũng tại người đàn ông trơ trẽn này.

Nhật Thiên vui vẻ kéo cô gần mình, anh để cô gối đầu trên tay mình, tay còn lại vắt ngang qua eo cô giúp cô có thể nằm ngủ an toàn.

Thanh Tâm bỗng nhớ đến dự án quay quảng cáo cho kem chống nắng, cô nhổm dậy hỏi anh:

-Nhật Thiên, này, anh đừng ngủ sớm vậy chứ. Tôi hỏi anh một chút, dậy đi.

Nhật Thiên ậm ừ trả lời cô rồi lại ấn đầu cô ngủ tiếp.

Thanh Tâm trườn lên người anh, cô liên tục véo má anh buộc anh tỉnh táo:

-Này, Băng Hi hôm trước tôi đánh cô ấy. Không biết có làm sao không? Cuối tuần nay công ty tôi mời cô ấy quay quảng cáo.

-Ừ - Nhật Thiên chăm chú nhìn cô. Anh chờ cơ hội này lâu lắm rồi, anh không muốn nhắc lại sợ cô lại vì thế mà tống anh ra khỏi nhà.

-À thì chuyện đó, tôi không biết có phải vì tôi mà hủy hợp đồng không nữa? Anh nghĩ liệu có sao không? – Thanh Tâm thấp thỏm hỏi.

-Không sao đâu, em yên tâm đi. Cô ấy chắc chắn sẽ tham gia. Việc ở quán café em nghe anh giải thích. – Nhật Thiên vuốt tóc cô.

-Tôi không muốn nghe gì cả.- Thanh Tâm cố chấp che hai tai mình lại. Cô rất sợ nghe đáp án từ anh. Cô sợ anh thừa nhận thực ra anh còn tình cảm với cô ta.

Nhật Thiên lúng túng gỡ tay cô ra, anh gằn từng chữ:

-Em không muốn cũng phải nghe. Anh đã từng bảo em chỉ nghe và tin những lời anh nói thôi mà. Em đừng ghen nữa được không? Anh thực chấm dứt với cô ấy rồi.

-Tôi đâu có ghen, anh nhầm rồi. Đàn ông thì không ghen với phụ nữ đâu? – Thanh Tâm bực bội quay lưng về phía anh, lần quay này rất mạnh làm cô suýt nữa ngã dập mặt may mà anh kéo cô lên kịp.

Nhật Thiên lập tức hiểu ra ý của cô. Thì ra cô vẫn còn giận chuyện hồi nãy. Anh ghì sát cô vào lòng:

-Anh chỉ thấy mỗi em là phụ nữ thôi, em đừng giận nữa mà. Như em nói phụ nữ không ghen với đàn ông. – Anh yêu chiều nói vào tai cô.

Thanh Tâm nghe thấy anh nói thì ngượng ngập quay mặt sang chỗ khác. Không nhìn cũng biết mặt cô đang đỏ bừng. Người đàn ông này sao lại dễ ảnh hưởng đến cô như vậy chứ. Cô thừa nhận, cô không phải đối thủ của anh.

Thanh Tâm nhớ về chuyến du lịch cuối tuần, cô nhổm dậy hỏi anh:

-Cuối tuần này anh có bận gì không?

-Có chuyện gì sao?

-À thì có buổi quay quảng cáo cho Băng Hi ở bãi biển Dino anh có tham gia không?

Nhật Thiên hiểu được ý cô, anh liền nói anh rất bận, có lẽ không tham gia được. Thanh Tâm nghe vậy thì tỏ ra chán nản nhưng anh chắc chắn trong lòng cô đang vui mừng như điên. Cô được lắm.

-Anh ở đây cũng được thôi nhưng mà tôi là mẹ đơn thân, tiền nong không đủ bao nuôi anh, anh phải trả tiền thuê nhà đó. Anh biết kiếm được chỗ ăn ngủ ở đất Thượng Hải này khó khăn lắm nên là giá cả hơi mắc một chút. Còn nữa anh sang phòng khác ngủ đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong phòng ngủ của tôi. Này anh nghe không hả? Này này… - Thanh Tâm vỗ vỗ vào mặt anh, người đâu mà ham ngủ vậy chứ.

-Anh biết rồi, ngủ đi em. Anh mệt quá. – Nhật Thiên nhắm chặt mắt ôm cô vào lòng. Cả hai cùng bước vào giấc ngủ.