Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 24: Vị giám khảo không ngờ tới (4)




Rất nhanh, kèm theo phần dự thi của vị MC đầu tiên, vòng đấu loại thứ nhất "Vòng mười lấy tám" chính thức bắt đầu.

Không biết có phải hai vị MC trò chuyện đến độ quá mức chuyên nghiệp trước chút hay không, mặc dù từ nhỏ Lục Tác Viễn nhận được sự hun đúc của nghệ thuật, nhưng vẫn một lần được hiểu sâu sắc cái gì gọi là "cách hành như cách sơn".

*"cách hành như cách sơn: đã giải thích ở chương 19

Lúc giải lao giữa vòng đấu, cô cùng Diệp Mạnh Trúc chợt nghe người ta trò chuyện về biểu hiện của MC hàng đầu, có khen ngợi anh chuyên nghiệp, cũng có bình luận anh quá mức chuyên nghiệp.

"Nếu như mình là Nghiêm Hoa Kim, mình chắc chắn không dùng lời mở đầu là quần áo được thêu trong quá trình khai quật mộ của Mã Vương Đôi ở Trường Sa đâu." Thấy mấy người thảo luận đã đi xa, Mạnh Trúc Diệp bắt đầu rửa tay, đồng thời dùng giọng điệu bí ẩn nói với cô.

* Việc khai quật mộ cổ Mã Vương Đôi đời Hán ở thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam được coi là “một trong những khảo cổ quan trọng nhất Trung Quốc nói riêng và thế giới nói chung của thế kỷ 20, diễn ra vào những thâp kỷ 70 của thế kỷ 20, và thậm chí trước đó nữa

"Vậy cậu định mở đầu thế nào?" Lục Tác Viễn quay người lau tay, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Sẽ không phải là dùng tay của bậc thầy. . ."

"Chính là dùng tay của bậc thầy Lưu Kế Vân của làng thêu Hồ Nam để làm đề tài mở đầu cho đề tài thảo luận hôm nay." Tiếng xả nước đột nhiên vang lên, Lục Tác Viễn quay đầu lại, thấy người nói chuyện chính là MC tiếp theo - Lâm Thư Phàm.

Cô đứng sau lưng hai cô, mỉm cười nhìn họ.

Lúc nãy ở trên sân khấu, Lục Tác Viễn không nhìn kỹ, lúc này nhìn Lâm Thư Phàm ở khoảng cách gần như vậy mới nhận ra cô xinh đẹp hơn trên ti vi nhiều.

"Không phải cố ý nghe trộm mấy cô nói chuyện, chỉ là tôi. . ." Cô ấy dừng một chút, cười ngượng ngùng: "Đúng lúc cũng ở chỗ này."

"Không có sao, chúng tôi chỉ nói chuyện linh tinh thôi." Diệp Mạnh Trúc quay người nhường lại vị trí trước bồn rửa tay, nói xong lại hoạt bát lên: "Có thể nói lý do của cô cho tôi nghe không?"

"Tất nhiên là được." Lâm Thư Phàm gật nhẹ đầu: "Tôi nghĩ chắc chắn các cô cũng để ý thấy, bà ấy có một đôi tay thon thẳng trơn bóng, mềm mại như không xương, giống như tay của thiếu nữ vậy, gần bảy mươi tuổi, đã trở thành bậc thầy trong giới thêu thùa, dường như năm tháng tang thương cũng không để lại dấu vết gì trên đôi bàn tay ấy, bản thân bà ấy chính là một câu đố. Con người luôn có mong muốn tìm hiểu với những thứ mình không biết, hơn nữa. . .” giọng nói và tốc độ của cô ấy được điều khiển rất tốt, chậm rãi nhưng được phủ lên một sức mạnh không nói nên lời: "Hai tay tinh xảo thường làm người ta đặc biệt nhớ tới một bức tranh thêu đẹp, cuối cùng là phải bảo vệ như thế nào mới khiến cho đôi tay không bị thời gian bào mòn, mà đôi tay tinh xảo như vậy lại thêu ra một bức tranh như thế nào? Chẳng lẽ các cô không muốn biết sao?" Càng về sau thì giọng nói càng giống như đang thuyết trình.

"Muốn! Tất nhiên muốn rồi!" Diệp Mạnh Trúc hoàn toàn bị cuốn hút, kích động vỗ mạnh tay: "Quả nhiên, quả nhiên, gọi là gì ấy nhỉ, đúng rồi, phụ nữ thì thường có suy nghĩ giống nhau!"

"Cảm ơn cô đã đề cao ý kiến của tôi." Lâm Thư Phàm cười gật nhẹ đầu với các cô, xong liền bước ra ngoài trước: "Tôi đến hậu trường chuẩn bị trước, hy vọng lần diễn thuyết này sẽ được các cô yêu thích. Các cô cũng chú ý thời gian, đừng để bị muộn nhé!"

Rất thân thiết, có lòng tốt nhắc nhở.

Lúc đi từ nhà vệ sinh ra, Diệp Mạnh Trúc nhìn bóng lưng của Diệp Thư Phàm, đột nhiên nói một câu: "Nhìn xem, chắc chắn cô ấy sẽ đi đến vòng cuối cùng. Có lẽ, còn có. . . anh ấy!"

Lục Tác Viễn nhìn theo ngón tay của Diệp Mạnh Trúc thì thấy Trình Mặc.

Anh đang gọi điện thoại, thấy các cô thì anh gật đầu khẽ bày tỏ thiện ý, sau đó lại chỉ đồng hò đeo tay của mình. Rõ ràng, anh cũng đang nhắc nhở các cô phải chú ý kỹ thời gian bắt đầu.

Lúc đi đến gần Trình Mặc, cuối cùng Lục Tác Viễn cũng dám dừng ánh mắt trên gương mặt của anh, mà anh, đối diện với ánh mắt của cô, chỉ là dịu dàng nhìn cô rồi cười, thái độ dường như ngầm đồng ý.

"Phần diễn thuyết của Thư Phàm sẽ tương đối đặc sắc, đi nhanh vào xem đi." Lúc hai người đi lại gần nhau, đột nhiên anh che điện thoại, nhẹ nhàng nói với cô một câu như vậy.

Diệp Mạnh Trúc đã đi vào rồi, ngoài cửa chỉ còn cô và anh.

Vẫn là giọng nói quen thuộc, giọng điệu ấm áp, nếu muốn nói có gì khác thì chắc là do khoảng cách quá gần, gần đến nỗi khiến cho Lục Tác Viễn cảm giác ngực có chút ngứa.

Tuy nói đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nhưng Lục Tác Viễn không nghĩ rằng Lâm Thư Phàm sẽ biểu hiện xuất sắc như vậy.

Nữ MC xinh đẹp và nữ khách mời xinh đẹp, có lẽ sẽ có hiệu quả như vậy.

Không ngoài dự đoán, Lâm Thư Phàm đạt được số điểm cao nhất từ ban giám khảo, cũng được khán giả bình chọn nhiều nhất, người đầu tiên trong "tám vị trí".

Lúc chương trình kết thúc, Lục Tác Viễn cố ý đi thật chậm.

Tuy mỗi bước đi rất chậm nhưng cô cũng không thể gặp được người cô muốn gặp. Tô Niệm gọi điện thoại đến hỏi cô có cùng về nhà ăn cơm tối hay không, cô do dự, nói có bạn bè mời.

Cô không nói dối, thật sự vừa rồi Vân Trung Quân có chủ động mời đi ăn, nhưng chỉ có Diệp Mạnh Trúc đi, cô không đi.

Hít một hơi thật sâu, cô nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài đường lớn của thành phố Bắc Kinh, bỗng nhiên cảm giác sự bướng bỉnh của mình có chút buồn cười. Tại sao cứ phải chờ đợi để được tình cờ gặp mặt, chẳng phải gọi điện cho anh là được hay sao?

Nắm chặt điện thoại, cô vừa định cầm lên thì bỗng nghe thấy có người nói sau lưng: "Đi đâu đó ăn cơm, tôi đưa em đi."

Cô cảm thấy lòng mình nở nụ cười mà không phải tan vỡ như thủy tinh, đương nhiên là bởi vì cô đã có thể nhìn thấy Trình Mặc.

Đây có được gọi là vui vẻ vì được thỏa nguyện không?

Cô tự hỏi bản thân.

Hình như. . . đúng vậy.

Trong văn phòng, nhiều người đi qua đi lại, trên đường đi, thỉnh thoảng có người sẽ chào hỏi Trình Mặc.

"Aaaaa. . ., đây không phải là giám khảo tham gia nhận xét trong tiết mục hôm nay sao? Sao lại ở đây vậy!" Phía trước có đồng nghiệp đi đến nhận ra Lục Tác Viễn, hỏi Trình Mặc với vẻ mặt ngạc nhiên.

Sao lại ở đây?

"Đợi người, sau đó lại gặp được MC Trình thôi." Giống như sợ sẽ bị cướp câu trả lời, cô nói rất nhanh.

Đối phương gật nhẹ đầu, khen cô một câu "cô gái nhỏ thật xuất sắc", tin lời cô rồi đi trước.

Đợi người đi xa, cuối cùng Lục Tác Viễn không nhịn được nở nụ cười, cô ngẩng đầu lên nhướng mày hỏi Trình Mặc: "Anh nói, nếu như anh ấy biết tôi cố tình chờ anh ở chỗ này, anh ấy trở về có phải sẽ bị chụp một cái mũ hối lộ hay không?"

"Hối lộ. . ." Trình Mặc nhìn khuôn mặt cong cong tràn đầy vẻ đắc chí của cô, không nhịn được cười rộ lên.

Vừa rồi lúc gặp cô trên sân khấu, thật sự anh đã giật mình, nhưng suy nghĩ kỹ cũng có thể biết được, đây là bí mật mà Âu Dương không chịu nói. Nhưng mà, bây giờ cô đặc biệt chờ mình ở chỗ này, anh thật đúng là bất ngờ. . . Không nhịn được muốn trêu chọc cô.

"Là một đề nghị rất tốt? Không bằng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?" Anh chân thành đề nghị.

"Anh cũng đừng xem thường tôi, tôi cũng không phải là. . ., có thể bị thu mua chỉ bằng hai bữa cơm đâu!" Cô hơi ngửa đầu, bĩu môi, kiêu ngạo nói.

"Nếu không tùy em mở miệng vậy?" Hình như tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, anh phối hợp nói tiếp với cô.

"Anh không sợ tôi sẽ nói cả đời hay sao?" Lục Tác Viễn cũng vui theo, đột nhiên thốt lên.

Nửa giây sau, cô ý thức được mình lỡ lời, vẻ mặt phong phú giống như nuốt phải quả chanh chua.

Người trước mặt nhìn bộ dáng cô ngượng ngùng dậm chân bởi vì xấu hổ, đôi mắt nhanh chóng tràn ngập sự vui vẻ.

Đây chính là thiếu nữ, xinh đẹp như vậy, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều như vẽ tranh phong cảnh vậy.

Trong lúc thang máy đi xuống, Lục Tác Viễn đã điều chỉnh tốt lại cảm xúc, bắt đầu tỏ ra thoải mái giải thích với anh: "Chuyện đó, vừa rồi là tôi nói đùa đấy, anh đừng để ý."

"Không sao, tôi nghĩ sức ăn của em cũng không nhiều."

Anh vẫn tưởng thật? Vì câu nói đó, sắc đỏ ửng vừa biến mất trên mặt Lục Tác Viễn lại nhanh chóng xuất hiện, cô vội vàng tìm cách chứng minh: "Anh. . . Từ nãy đến giờ anh không nói chuyện không phải là đang suy nghĩ điều này chứ?"

"Tôi suy nghĩ câu nói trước cơ."

"Câu trước? Câu nào?" Nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu xa của Trình Mặc làm cho cô bỗng thấy căng thẳng, chẳng lẽ mình còn nói câu nào không nên nói hơn câu vừa rồi?

"Tôi đang nghĩ cuối cùng là em có đi dự tiệc ở đâu không, nếu như không có, chúng ta có thể cùng đi ăn một bữa cơm." Không có bất kỳ ý thăm dò nào, anh cứ dùng giọng nói bình dịđể nói, kèm theo một chút tự hỏi rất nhỏ, tự nhiên giống như hai người có quan hệ thân thiết từ lâu.

Đến lúc Lục Tác Viễn trả lời, cô lại không tự nhiên như vậy. Đúng là cô từ chối bữa tiệc để chờ anh, không sai, nhưng khi làm thì lại là một chuyện khác, nói rõ hơn là nằm ngoài dự định rồi. "Thật sự tôi. . ." Cô mấp máy môi, cảm thấy tốt hơn là vẫn không nên nói ra.

"Sao thế?" Anh dừng bước, khó có lúc giọng nói đầy ý cười hỏi: "Ấp úng không giống như Lục Tác Viễn mà tôi biết."

"Thật ra tôi. . ." Đấu tranh trong lòng mấy giây, cuối cùng cô không chống lại được ánh mắt dịu dàng đó: "Thật ra tôi cố tình từ chối đi dự tiệc để chờ anh đó, ừm. . . Bởi vì có vài lời muốn nói với anh! Chuyện ấy, tôi nhập học mới biết được việc tổ chức chương trình. . ." Cô cảm thấy mình nên giải thích cho anh biết vì sao mình biến mất một thời gian lâu như vậy mà bỗng nhiên lại xuất hiện ở trên ghế giám khảo.

Lúc ngẩng đầu, Trình Mặc vẫn nhìn cô cười. Lục Tác Viễn không khỏi nghĩ chắc lúc nãy mình nói chuyện rất lúng túng nhỉ.

"Ngày mai có một đầu bếp làm món cay Tứ Xuyên phải nhận phỏng vấn, nếu cô không có sắp xếp khác thì chúng ta đi cảm thụ văn hoa mỹ thực được không? Sau đó, vừa ăn vừa nói?" Anh cắt ngang lời nói của cô, đưa ra đề nghị như vậy.

"Nếu như theo lẽ thường mà nói, chi phí của bữa cơm này có phải hơi cao không?" Cô kéo cửa xe xuống nhìn ra bên ngoài, gió đầu mùa xuân thổi vào, vẫn còn rất lạnh, cô hơi rụt cổ đồng thời cũng đóng cửa sổ xe lại.

Hình như, cô đã hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc ngại ngùng sốt ruột ban nãy. Trình Mặc thu lại ánh mắt, không trả lời, chỉ cười với vẻ thần bí.

Bướng bỉnh, dí dỏm, những thứ này mới là bản tính của cô sao?