Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 48: Không có quy củ, sao thành được vuông tròn (2)




“Thực ra lúc trước, quả thật là ông có bị ngã, nhưng mà không nghiêm trọng, chẳng qua mấy người chú Lý lo lắng quá, bắt ông đến bệnh viện ở vài ngày.” Ông cụ Trình hoạt động mắt cá chân, muốn chứng minh, “Mấy đứa xem, thực sự là ông không sao mà. À đúng rồi, chuyện này tạm thời đứng nói với bà cháu. bà ấy đang cùng mấy người bạn đi du lịch. Ông sợ sẽ làm bà cháu mấy hứng.”

Lục Tác Viễn thấy Trình Mặc không lên tiếng, cô cũng không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. djend4nle.3q.uy.d0,n.c.om

“Ngoài ra, tuần này ba cháu đi họp ở Thành Đô, không có ở Nghiễm Châu, nhưng mà đến cuối tháng có lẽ là ba cháu sẽ về.” Ông cụ Trình ngẫm nghĩ, trước khi bước vào phòng còn hơi dừng lại, nói thêm.

Lúc này, Trình Mặc mới có phản ứng, anh gật đầu, “Cho nên, vậy là ba cháu cũng không biết ông bị ngã?”

“Nhiều người biết thì có gì hay? Mấy người quan trọng biết là được rồi.” Ông cụ nhìn Lục Tác Viễn một cách sâu xa, rồi cười ha ha, “Nha đầu, cháu nói xem có đúng không?”

Lục Tác Viễn vội vàng cười theo, cái này nghe có thể hiểu - hẳn là ông nội của Trình Mặc đã biết chuyện của bọn họ rồi, muốn gặp cô nhưng lại không muốn nói rõ, cho nên đã cố gắng thổi phồng chuyện mình bị ngã. Bởi vậy, hiển nhiên bọn họ là người đầu tiên biết chuyện.

Lão tướng ra tay, quả nhiên là một mũi tên trúng hai đích.

Lục Tác Viễn nhìn nếp nhăn trên mặt khi cười của ông cụ, nghĩ tới một từ - đáng yêu. Không biết khi Trình Mặc già đi có như vậy hay không, bướng bỉnh, đáng yêu... Hình như cái này không quá liên quan đến tính cách chín chắn và hướng nội của anh.

Nghĩ nghĩ, cô quay đầu nhìn Trình Mặc, không nhịn được nở nụ cười.

Ý định của ông cụ Trình quả thật là giống với suy đoán của Lục Tác Viễn, nhưng mà, bọn họ không phải là người duy nhất bị kinh động.

Mặt trời gần xuống núi, bầu trời màu lam nhạt phía xa xa dần bị nhuộm thành màu vàng sáng diễm lệ. Trên ban công tầng cao nhất, ông cụ Trình đang uống trà cùng bọn họ, đang nói đến một vài chuyện lý thú ít ai biết của mình thì điện thoại trong phòng vang lên.

Một lát sau, chú Lý bước ra, “Lão thủ trưởng, Trình Đại gọi điện thoại tới, nói các cô ấy đang chuẩn bị lên máy bay, có lẽ giữa trưa mai sẽ đến nơi.”

“Ồ, nhanh nhỉ, lần này nhanh thật đấy.” Ông cụ Trình cười đến mức hai mắt đều híp thành một đường nhỏ, “Nó có đưa cháu rể của tôi về cùng không?”

“Trước kia ông nội thường dùng chiêu này, về sau em cứ quen dần đi.” Trình Mặc ghé sát vào Lục Tác Viễn, giải thích với cô, “Trình Đại là chị họ của anh, công tác tại Đại Sứ Quán Pháp”

“Cái này, hình như là không, “ Chú Lý ngẫm nghĩ, “Nhưng mà cô ấy nói, sẽ đưa bạn cô ấy về cùng.”

“Bạn trai, nhất định là bạn trai!” Ông cụ nghe xong, cất tiếng cười sang sảng vang vọng bầu trời.

Nhưng mà thời gian rất nhanh đã chứng minh, ông cụ đã đoán sai.

Hơn hai giờ hôm sau, Lục Tác Viễn dùng máy tính trong phòng sách để kiểm tra email. Phát hiện Lý Thạch Thư vừa gửi thêm 'Bài tập hè' cho cô.

Với tình hình trước mắt, chắc là cô sẽ ở lại Nghiễm Châu một thời gian, cho nên những bài tập cô thiếu, nhất định phải làm ở đây. Cô đang do dự không biết bây giờ có nên đi ra ngoài mua dụng cụ vẽ tranh không, cô nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng náo nhiệt.

Lúc đi đến đầu bậc thang, cô nhìn thấy phòng khách có thêm một người.

“Yahhhh.... Trình Mặc à, em càng lớn càng đẹp trai, mau tới cho chị đây ôm ôm, ăn chút đậu hũ nào.” Trình Đại ném hành lý qua một bên, vỗ vỗ bả vai Trình Mặc rồi ôm lấy.

Nhìn tính tình cũng như ông nội Trình. Lục Tác Viễn dừng lại, cứ đứng nhìn như vậy, nghĩ thầm không biết chị họ Trình Mặc có khó tính không?

“Chị à, chị có khí chất của người ngoại giao chút được không?” Trình Mặc vỗ cánh tay của chị, ý bảo chị buông tay: “Từ khi vào đến giờ nói nhiều thế mà không thấy khát nước, đúng rồi, sáng sớm đã để nước lạnh cho chị, giống như cũ, một miếng chanh, ba lá bạc hà.”

“Ha ha, Tiểu Mặc, em vẫn hiểu chuyện nghe lời như vậy. Về sau dù em có cưới vợ không, em vẫn phải tốt với chị như vậy, biết chưa hả?” Trình Đại cười buông tay, thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình nhìn lên bậc thang, Lục Tác viễn không biết là chị có nhìn thấy mình không, nhưng vẫn nở nụ cười.

“Đúng rồi, để báo đáp em, lần này chị đưa một người về, em không cần cảm kích chị.” Ánh mắt chị nhìn về Trình Mặc, Trình Đại vỗ vỗ bờ vai anh, nhìn như anh chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt.

Lục Tác Viễn đứng ở đầu bậc thang, nhìn theo hướng ngón tay của Trình Đại, không biết từ lúc nào có một cô gái đứng ở cửa. Nhìn ngược sáng, cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ thấy cô ấy mặc chiếc váy dài hoạt bát, vịn một cái túi du lịch, lẳng lặng đứng ở đó, cứ đứng nhìn Trình Mặc.

“Xin chào, đàn anh, đã lâu không gặp!” Một giây sau, cô ấy từ từ bước tới, bước uyển chuyển, rất thục nữ, rất có khí chất, còn cả giọng nói cũng rất êm tai.

Cô vốn bước chân xuống nhưng lại dừng lại. Chị họ Trình Mặc đưa đàn em của anh về nhà, dường như có gì không đúng nhưng rồi lại không có chỗ nào không đúng.

“Ông à, đây là đàn em của Tiểu Mặc, tên là Phương Viên, bọn con làm việc cùng nhau, cô ấy nghe nói chuyện của ông, cho nên đến thăm ông đấy.” Trình Đại kéo tay Phương Viên tới trước mặt ông nội Trình, nhiệt tình giới thiệu.

Phương Viên sao, Phương Viên?

Lục Tác Viễn đột nhiên cảm giác cái tên này rất quen, hình như cô đã nghe qua ở đâu?

Cô nhìn Phương Viên thì đối phương cũng phát hiện ra sự hiện hữu của cô, cười nhẹ với cô. Nụ cười vô cùng tiêu chuẩn mà xinh đẹp, nhưng mà nét vui thì rất nhẹ, nhẹ tới mức không có chút nhiệt độ. Cô thường nhìn thấy nụ cười này trên mặt Dụ Hoài Húc, mỗi lần cậu ta khinh thường ai sẽ cười như vậy, nhưng cậu ta không cười được chuẩn như cô ấy, không phải khuôn cách cười lộ tám cái răng...

Nói đến tiêu chuẩn, Lục Tác Viễn nghĩ, không phải nụ cười của Trình Mặc luôn đúng tiêu chuẩn sao?

Lúc ăn cơm tối có thêm hai người nên cũng náo nhiệt hơn. Đương nhiên, phần lớn thời gian là Trình Đại nói chuyện với ông nội Trình, và những người khác nghe. Không biết có phải vì đường đột làm khách không, Lục Tác Viễn cảm thấy Phương Viên có chút câu nệ, lúc ăn cơm luôn vô tình hay cố ý nhìn ông nội Trình hoặc Trình Mặc.

Trình Đại nói hai người đang làm việc cùng nhau, cho nên Phương Viên cũng làm ngoại giao sao?

Lúc Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn Phương Viên, phát hiện lúc này cô ấy đang nhìn mình. Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô ấy cười khẽ, đó là loại vui vẻ nhàn nhạt.

“Tiểu Mặc em nuôi thói quen mới đó từ khi nào vậy, chị nhớ là em không ăn kiêng mà?” Trình Đại gắp một cục thịt nhỏ, nhìn về phía Trình Mặc, đột nhiên hỏi.

“Em chỉ chọn hành lá?” Trình Mặc tiếp tục dùng đũa gắp hành lá ra một đĩa riêng, cũng không ngẩng đầu, vẫn dùng giọng điệu bình thản như thường ngày, “Làm cho Tác Viễn, cô ấy không ăn hành lá.”

Rõ ràng Lục Tác Viễn sững sờ, quay đầu nhìn về phía anh, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần kinh ngạc.

“Ngoại trừ không ăn hành lá, em còn không ăn tỏi, gừng xắt mỏng ngẫu nhiên em có thể ăn, nhưng theo quan sát của anh, không liên quan lắm đến cách chế biến đồ ăn, cho nên anh đoán là phải xem lúc đó tâm tình của em tốt hay xấu phải không?” Nói xong, anh cũng không để ý đến cái nhìn chăm chú của mọi người, bỏ miếng thịt không dính chút hành lá nào vào chén của Lục Tác Viễn, lại còn sử dụng giọng nói vô cùng dịu dàng, “Chú Lý đề cử món này, hẳn là ăn ngon lắm đó.”

Một động tác không xem là quá thân mật, Lục Tác Viễn nhìn miếng thịt trong chén mình, đột nhiên ngược lại có chút ngượng ngùng. Gắp thức ăn thực ra cũng không có gì, chỉ là gắp hành lá thì hơi. . .

“Cảm ơn.” Khẽ gật đầu, mắt Lục Tác Viễn vô ý nhìn Trình Đại ngồi đối diện, dường như nét mặt của cô ấy cũng rất giật mình, mà Phương Viên bên cạnh cô thì ngược lại, biểu cảm lạnh nhạt.

Có lẽ là tự mình nghĩ nhiều? Lục Tác Viễn khẽ cười cười, cúi đầu cắn miếng sườn, nhịn không được khen, “Đúng là ăn rất ngon!”

Trình Mặc ngồi một bên nhìn cô mỉm cười, biểu cảm đắc ý, “Anh đã gạt em bao giờ chưa!” Nói xong lại gắp thêm một miếng xương, vừa lấy hành lá ra vừa hỏi lại Trình Đại, thay đổi giọng điệu, chăm chú hỏi ngược lại, “Vậy theo chị nói, nước Pháp rất có khả năng sẽ thanh trừ quy mô lớn hoạt động ‘Cộng đồng di dân phi pháp’, vậy những người Di – Gan trong lãnh thổ nước Pháp. . .”

Chẳng lẽ anh không cảm thấy hành vi của mình khác hẳn ngày thường sao? Vậy mà còn có thể bình tĩnh thảo luận quốc tế đại sự như vậy?

Sau khi cơm tối kết thúc, Trình Mặc nói sẽ đưa Lục Tác Viễn đi vòng quanh một chút, tản bộ.

“Anh không mời chị và Phương Viên đi cùng à?” Lục Tác Viễn thấy anh bày ra tư thế nói đi là đi, cô có thiện ý nhắc nhở. Bởi vì là người nhà và bạn của anh cho nên cô nguyện ý chủ động nhân nhượng. Tuy nhiên từ lúc anh giúp mình gắp hành lá, ánh mắt Trình Đại nhìn cô hơi kì quái.

“Không được, lát nữa em đi rồi, chậm nữa sợ tìm không được khách sạn.” Phương Viên khách khí từ chối, lúc nói chuyện thì nhìn bọn họ, sau đó dời mắt đi, nhìn về phía ông cụ yên tĩnh ngồi đó xỉa răng, “Ông Trình không có gì đáng ngại thì em an tâm. Đúng rồi, sư huynh, số điện thoại di động của anh không đổi chứ, em có chuyện trong công việc muốn hỏi ý kiến của anh.”

“Không đổi.”

Phương Viên lấy điện thoại cầm tay ra, điện thoại Trình Mặc vang lên rất nhanh , “Em có, đây là số trong nước của em, chúng ta giữ liên lạc nhé. Vâng, mọi người, em phải đi trước rồi, cám ơn ông đã chiêu đãi ạ.” Nói xong, cô khách khí khẽ gật đầu, chuẩn bị kéo valy đi.

“Để anh tiễn em.” Trình Mặc buông tay Lục Tác Viễn đang nắm ra, đi đến trước mặt Phương Viên.

“Ở khách sạn gì chứ, ông có rất nhiều phòng, mấy người tuổi trẻ tụi con vừa khéo theo giúp ông náo nhiệt một chút.”

Dường như ông Trình và Trình Mặc đồng thời mở miệng, sau đó đột nhiên mọi người yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng, vẫn là Trình Đại mở miệng trực tiếp quyết định, “Được rồi, hãy nghe ông đi, trước ở đây hai ngày, đợi hết lệch múi giờ, chơi thêm hai ngày nữa đi, không phải em có chuyện muốn hỏi Tiểu Mặc sao, trực tiếp mặt đối mặt hỏi là được. Sau này khi em về Bắc Kinh thì để Tiểu Mặc đưa em ra sân bay, cứ định như vậy đi.” Nói xong, cô xoay người đi đến chỗ chú Lý thúc, Lục Tác Viễn nghĩ chắc chị ấy bảo chú Lý chuẩn bị phòng.

Chỉ là, ngược lại cô thật không ngờ Trình Mặc không mở miệng giữ đàn em của mình lại.