Thời Hạn Chia Tay

Chương 4




May mắn lần đầu tiên không phun ra. Trình Dư Nhạc che miệng vọt vài toilet, ói hết tất cả những gì đã ăn trong bữa tối, nôn xong cả người mềm nhũn, thở khó khăn, được Âu Quan Lữ đỡ về phòng nghỉ ngơi.

Cha Tằng, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đều đến phòng hai người hỏi han, sau khi Âu Quan Lữ tiễn mọi người đi, vào phòng, Trình Dư Nhạc đang nằm ở trên giường, co rút rên rỉ.

“Đau đầu quá, rất mệt…” Cô hắt xì. “Lạnh quá.”

“Lạnh?” Say xe sẽ không bị lạnh, Âu Quan Lữ kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. “Cô giống như đang sốt, có thể bị cảm, tôi lái xe đưa cô xuống núi gặp bác sĩ.”

Cô giật mình. “Lái xe xuống núi? Không được, tôi sẽ xỉu mất!”

“Nếu không thì phải làm sao? Cô ói hết rồi, không gặp bác sĩ thì có được không?”

“Tôi ói có lẽ là vì say xe, không thoải mái, hơn nữa trong ví của tôi còn có thuốc cảm chuẩn bị trước, lấy ra uống là được rồi.Tôi không sao, không cần gặp bác sĩ.” Cô kéo chăn che kín mặt. “Tôi không muốn ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi ói, rất mất mặt, tôi không có mặt mũi ra ngoài nữa…”

Bộ dạng cô núp trong chăn nói nhảm thiếu chút nữa khiến Âu Quan Lữ bật cười, giống như một đứa trẻ trốn tránh thức tế. “Được rồi, nếu nhiệt độ của cô không tăng cao, cũng không có những triệu chứng khác, thì không cần đi gặp bác sĩ. Không cần nghĩ nhiều, trong người cô đang không thoải mái, tất cả mọi người sẽ thông cảm, không có gì phải xấu hổ cả.”

Anh rót một ly nước nóng, tìm nhiệt kế điện tử cho cô, cô hỏi: “Bữa ăn tối sao rồi?”

“Cũng ăn được không ít, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi rồi.” Anh kéo ghế ngồi xuống bên giường. “Tôi cũng không vui sướng gì, chỉ là nhờ cô say xe mà có phúc, chúng ta không cần phải ra ngoài đối mặt với chất vấn của bọn họ, tối nay coi như tránh được một kiếp.”

“Biểu hiện của tôi thế nào?”

“Xem ra hình như mọi người cũng tin chúng ta là người yêu, đặc biệt là sau khi cô khen ngợi chuyện tôi giúp đỡ người khác lại không kể công.” Anh cười nhẹ, có chút không được tự nhiên. “Không ngờ cô lại biết chuyện đó.”

“Đó là phát hiện ngoài ý muốn. Lúc đó tôi thường làm thêm giờ, còn anh mối ngày tan sở đều chạy mất dạng, đột nhiên ở lại, tôi rất ngạc nhiên, liền gặp tên kỹ sư tay mơ đó hỏi thăm một chút, cậu ta liền khen anh lên trời.”

“A? Cô nghe nhất định rất khinh thường? ‘Hừ, tay mơ chính là tay mơ, người ta hơi giúp đỡ một chút mà đã bị mua chuộc, còn tưởng rằng tên ký sư Âu đó là người tốt’.”

“Tôi không có quá trớn như vậy, được không? Tôi sẽ không bởi vì mình không thích người này, anh ta làm chuyện tốt, tôi cũng không thừa nhận.”

“Cho nên những lời nói lúc đó là nghiêm túc? Cô nói cảm thấy tôi không tệ, tỉ mỉ, có trách nhiệm, cô thưởng thức tôi… cô thật sự nghĩ như vậy?” Anh thể hiện như rất thoải mái, trái tim lại đập thình thịch. Anh sao vậy? Giống như rất để ý câu trả lời của cô.

Được rồi, dù sao cũng đã nói hết, cô hào phóng thừa nhận. “Đúng vậy, nhưng đừng mơ tôi sẽ nói lần thứ hai.”

Anh cười. Đổi lại cô hỏi: “Sao anh lại biết chuyện nhân vật hoạt hình đó?”

“E hèm.”

“Anh thật sự cảm thấy tôi rất đần sao? Nhưng chuyện nhân vật hoạt hình đó vốn chính là tôi làm, hơn nữa quản lý tức giận giống như một con chó dại, tôi không sợ ông ta, Tiểu Huệ lại tương đối nhát gan…”

“Khoan đã, tôi không thật sự nói cô đần, đó là một loại… Ưm, lời nói ngọt ngào, giống như việc hai người yêu nhau liếc mắt đưa tình, người yêu không phải cũng nói “Em đồ đần này’, ‘bé ngốc’, những biệt danh tràn đầy tình yêu sao?”

Cô lẳng lặng nhìn anh, tròng mắt giống như bị bốn chữ ‘tràn đầy tình yêu’ làm thông suốt, tỏa ra ánh sáng kì dị.

Anh nhanh chóng bổ sung. “Dĩ nhiên chúng ta phải loại quan hệ đó, vừa rồi anh trai tôi hỏi chúng ta như vậy, chúng ta đương nhiên phải nói những lời khen ngợi đối phương, ca ngợi ưu điểm của nhau, không có ý gì khác, cô cũng rất rõ đúng không?”

“Dĩ nhiên, tôi biết rõ đó là diễn chứ sao?” Cô gật đầu, nhưng lúc cô nói những lời đo thật ra thì đã quên mình đang diễn trò, cô thật lòng thưởng thức anh, cho nên hiện tại anh giải thích như vậy, cô có chút mất mát,… mất mát cái gì?

“Chỉ là, cô thật sự khiến tôi bất ngờ, bình thường luôn cãi nhau với tôi, khí thế hùng hồn, nói chuyện rất lớn tiếng, tôi cho rằng cô rất khôn khéo, lợi hại, không ngờ cô lại có thể làm chuyện ngu ngốc này, rất ngốc, không giống cô, chỉ là, ngốc như vậy rất đáng yêu, rất có nghĩa khí, tôi… rất thưởng thức.” Một lần nữa tại đây, anh thành thật nói ra cảm thụ trong lòng, nhưng rất kỳ lạ, anh cố ý học theo giọng điệu của cô. “Nghe cẩn thận một chút, tôi sẽ không nói lần thứ hai.”

Cô cười, vì anh nói cô ngốc rất đáng yêu, anh thưởng thức cô, tâm tình cô phấn khởi, đây lại là vì sao? Cô không dám nghĩ nhiều, níu lấy chiếc chăn, cúi đầu mỉm cười.

Anh chăm chú nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cô, có một dòng nước ấm áp chảy vào lòng anh, anh phát hiện mình thật sự thích nói chuyện với cô như vậy. Khi hai người không nói chuyện công việc thật ra cũng không tệ, không khí vui vẻ hòa bình lúc này, khiến anh vô cùng thích thú,… Anh và Trình Dư Nhạc, đối thủ một mất một còn của mình nói chuyện vui vẻ với nhau, còn thích thú? Anh không hề dự liệu được trường hợp này, có chút mất hồn, có chút hoang mang,… Bỗng nhiên, tiếng tinh từ nhiệt kế điện tử vang lên, cắt đứt giờ phút này.

Trình Dư Nhạc rút nhiệt kế từ trong áo ra. “Hơn 38 độ, đúng là có chút sốt.”

“Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi, vừa rồi cô ói hết sạch, có muốn ăn chút gì không?”

“Ưm… muốn ăn thịt nướng.”

“Thịt nướng?” Anh tính toán, có thể gọi đầu bếp chuẩn bị một phần.

“Tôi muốn ăn món thịt nướng của tết trung thu, dùng than củi nhóm lửa, xiên thịt, quét tương lên,…”

Anh tức cười. “Tiểu thư, chúng ta đang đi nghỉ trong ‘Sơn trang nghỉ ngơi’ cao cấp, nơi này cấm thịt nướng.”

“Tôi biết…, tôi bống nhiên muốn ăn, chỉ một chút thôi.” Cô nằm xuống, kéo chăn cao lên cha mặt mình. “Tôi phải ngủ một giấc, tôi ngủ bên này, anh ngủ bên kia đi.” Nghỉ đến việc phải ngủ cùng giường với anh, dạ dày cô níu chặt, cũng không quan hệ, cô tin anh là người tốt, sẽ không làm loạn..

“Không cần, cô ngủ trên giường,tôi ra ghế nằm là đươc rồi.” Cô nam quả nữ không nên ngủ cùng giường, anh không thể ngủ ngoài phòng khách, ngộ nhỡ cha hay anh trai đột nhiên tới, sợ rằng bọn họ sẽ sinh nghi.

“Cảm ơn, thật ngại quá.” Cô cắn môi. “Cái đó… tôi thật sự không cố ý sờ mông anh, mong anh tha thứ, không nên nhắc lại nữa, có được không?” Vừa rồi anh nhắc tới, hại cô xấu hổ không thôi.

“Được rồi.” Anh nín cưới, cố ý nói. “Đúng là lúc đó hành động của cô rất nhuần nhuyễn, giống như có rất nhiều kinh nghiệm.”

“Không có!” Cô vừa xấu hổ vừa buồn cười,chôn mặt trong chăn nói thầm. “Ai, địa khái là tôi không ngủ được, tôi không quen giường, nói không chừng tối nay lại không thể ngủ…”

Kết quả Âu Quan Lữ đi tắm, mười phút sau trở lại, cô đã ngủ như chết rồi, bất tỉnh nhân sự.

Anh đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô, một ngày đi đường mệt nhọc, chắc cô mệt chết rồi? Người lại không thoải mái, cô nhất định kiệt sức rồi. Anh đứng bên cạnh nhìn cô nằm, níu chặt lấy chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong gối, bộ dạng ngủ say vô tội, khiến anh nghĩ tới một con mèo nhỏ chơi mệt rồi. Anh dương lên mỉm cười.

Không cách nào phủ nhận, cảm giác của anh đối với cô thay đổi, anh cảm thấy cô không tệ, cảm giác như vậy rất mới mẻ, anh không kịp thích ứng. Anh chưa từng nghĩ cô lại nhớ chuyện anh ra tay giúp đỡ đồng nghiệp, điều này không có gì lớn, cô không cần nhớ mãi không quên, cũng phải nói bộ dạng khi cô kể chuyện đó không giống như đang giả vờ, vẻ mặt chân thành và khâm phục, anh vừa nghĩ lại tim liền đập rộn lên, xem ra cô giống như rất yêu anh…

Anh vỗ trán một cái. Cô đương nhiên phải giống như như rất yêu anh, hai người là người yêu giả,không phải sao? Tất cả đều là diễn, anh cần gì phải suy nghĩ lung tung? Hiện tại anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân trắng nõn của cô đang lộ ra bên ngoài chăn làm gì? Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt chuyện chú quá độ.

Anh tuyệt đối không nên có ý nghĩ không an phận nào với cô, cũng không nên có bất kì tình cảm mập mờ nào, anh hạ quyết tâm không chạm vào tình yêu, dĩ nhiên không thể nào động lòng, anh không yêu cô, anh chỉ là… có chút táo bạo, đối với việc ở chúng hòa thuận này, rất vui vẻ, khiến cho tâm tình anh rất tốt, không có quen.

Đêm nay, Trình Dư Nhạc lúc ngủ lúc tỉnh, không ngừng lật người, nửa đêm khi cô tỉnh lại,phát hiện đầu giường của cô có thêm một bình giữ nhiệt, trong chén có ít nước ấm, cô biết là ai đặt ở đầu giường, Cô uống chén nước ấm, cuối cùng cũng an ổn ngủ.

Sáng sớm, cô tỉnh lại.

Trời hơi sáng, gia phòng mờ mờ. Cô ngáp một cái, nghiêng người, chỉ thấy Âu Quan Lữ đang ngủ trên ghế dựa.

Anh mặc áo choàng tắm nằm ngửa, đang đắp chăn, tay phải rũ xuống bên cạnh ghế dài, gần như đụng vào thảm trên sàn. Ngủ trên ghế nằm không tốt lắm, nhưng giấc ngủ của anh rất sâu.

Anh không lên giường ngủ… trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm áp. Nơi này là Sơn trang của cha anh, cô mới phải là người ngủ trên chiếc ghế đó, thế nhưng anh lại nhường giường lại cho cô, anh phong độ và chăm sóc, khiến cô cảm kích.

Cô nhìn anh, anh đang ngủ, cả người thả lòng, áo ngủ của anh rộng mở, lộ ra bộ ngực cường tráng. Khuôn mặt tục tằng thô lỗ của anh lộ vẻ trầm tĩnh, lồng ngực rộng lớn chậm rãi phập phồng, cằm có thêm một chút râu, bộ dáng lôi thôi lộ ra vẻ cực kì gần gũi. Anh thường ngày cường thế, ngủ lại có dáng vẻ ôn hòa,vô hại.

Cô nghĩ… Thật ra anh cũng không giống những gì cô nghĩ, một kẻ ngạo mạn thô lỗ.

Anh không thô lỗ chút nào, ngược lại còn rất cẩn thận, anh nhặt lại những chiếc đinh rơi trên núi, giúp đỡ người xa lạ những điều có thể làm được, cô thật sự thưởng thức. Bộ dạng anh đội mưa đổi bánh xe, khiến cho cô lưu lại hình ảnh đáng tin. Anh thông minh lại hài hước, hóa giải lúng túng khi cô lỡ chạm vào mông anh, rất lịch sự không giễu cợt cô, anh tuyệt đối không ngạo mạn, thậm chí còn ngoài ý muốn vô cùng chu đáo, thân thể của cô không khỏe, nửa đêm còn chuẩn bị một ly nước nóng ở đầu giường cho cô.

Thật ra thì, anh rất thích hợp được liệt vào danh sách người yêu lý tưởng của cô,… ý nghĩ này làm tim cô đập mạnh.

“Sao có thể?” Cô tự hỏi, coi như nghĩ như vậy, cô cũng không cân nhắc anh, hai người tuyệt đối không hợp, làm đồng nghiệp bao nhiêu năm là minh chứng rõ ràng. Anh có rất nhiều ý kiến, cô cố chấp, hai người đều không ai nhường ai, coi như hẹn hò, tuyệt đối không thể lâu dài. Bây giờ mặc dù tình trạng có chút cải thiện, nhưng tám phần là bởi vì rời khỏi công ty, chờ lúc trở lại, hai người nhất định bị đánh trở về nguyên hình.

Nếu hai người không bị đánh trở về nguyên hình thì sao? Nếu hai người gặp nhau vẫn có thể vui vẻ?

Khi đó, cô có phải là nên cân nhắc?

“A…” Cô khẽ kêu một tiếng. Lý tưởng của cô là một danh sách lớn, thiếu anh cũng không ít, căn bản không cần liệt anh vào, cô cần gì phải hao tổn tâm trí như vậy? Không muốn!

Cô nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Ngủ một chút, tỉnh lại đã hơn mười giờ, lúc nhìn đồng hồ, cô liền giật mình, sao Âu Quan Lữ lại không đánh thức cô?

Cô vội vàng xuống giường, nhưng đầu rất đau, xuống giường bước chân có chút xiêu vẹo. Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, vừa đi vào phòng khách nhỏ, chỉ thấy có ba người ngồi trong phòng khách.

Âu Quan Lữ đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đang ngồi đối diện anh, con của hai người họ đang ngồi trong ngực mẹ mình, ăn trái cây, ba người lớn đang nói chuyện phiếm. Cô vừa đi đến, bốn người liền nhìn về phía cô.

Là ảo giác của cô sao? Tầm mắt của Âu Quan Lữ giống như dừng lại trên người cô đặc biệt lâu.

“Xin lỗi, em ngủ muốn quá.” Trình Dư Nhạc rất lúng túng, nhìn về phía anh. “Sao anh không đánh thức em dậy?”

Âu Quan Lữ nhún vai. “Anh thấy không có việc gì, để em ngủ nhiều một chút cũng không quan hệ.”

“Nghe Quan Lữ nói em bị cảm, khá hơn chút nào không?” Mặt Từ Lỵ Hoan đầy quan tâm hỏi.

“Rất tốt.” Cô có chút nghẹt mũi, giọng nói hơi khàn, xem ra thật sự bị cảm.

Âu Quan Lữ duỗi tay về phía cô, cô chần chờ, đi tới, đưa tay cho anh cầm, anh kéo cô lại ngồi xuống cạnh anh, xem xét nhiệt độ trên trán cô.

“Còn có chút nóng.” Động tác thân mật của anh vô cùng tự nhiên, cô lại căng thẳng giống như các khớp xương bị dính vào nhau, cô thầm ra lệnh cho mình: Đừng cứng nhắc như vậy! Thả lỏng một chút!

Anh không buông cô ra, vẫn nắm tay cô, là bởi vì anh trai và chị dâu đều đang ở đây, muốn giả trang bộ dạng hai người yêu nhau sao? Cô nặn ra một nụ cười. “Mọi người cũng ăn sáng xong rồi sao?”

Lê Thượng Thần gật đầu. “Buổi sáng mọi người ăn điểm tâm với ba, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa mới giải tán. Ba muốn tản bộ trong sơn trang với mọi người, Quan Lữ không muốn đi, nói không yên tâm để lại em một mình.”

Cô chỉ là cái cớ đúng không? Trình Dư Nhạc nghĩ, nguyên nhận thực sự là anh không muốn ở cùng với cha mình.

“Không cần đặc biệt nói chuyện này với Nhạc Nhạc chứ?” Âu Quan Lữ cau mày. “Giọng điệu của anh giống như đang trách tội cô ấy, không thể đi tản bộ là trách nhiệm của cô ấy. Muốn đi như vậy, sao anh không một mình đi cùng ông già đó chứ?”

Lê Thượng Thần vô tội nhún vai. “Đừng tức giận như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện.” Lê Thượng Thần như có thâm ý nhìn về phía hai người. “Anh nào dám trách bạn gái bảo bối của em?”

“Tình cảm của hai người thật tốt.” Giọng nói của Từ Lỵ Hoan đầy yêu thích và ngưỡng mộ. “Bữa sáng hôm nay là kiểu Tây, Quan Lữ hỏi có thể chuẩn bị cho em một bát cháo mặn không, cậu ấy nói em thích ăn cháo mặn, hơn nữa em bị cảm, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Cô chỉ về phía bình giữ nhiệt trên khay trà. “Đó, ở đây, đầu bếp đặc biết nấu cho em đó.”

“Hả?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, sao anh lại biết cô thích ăn cháo mặn? Lúc sắm vai người yêu giả, cô còn chưa nói mà? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh không nhìn cô, sắc mặt anh không được tự nhiên, giọng nói cao hơn một chút.

“Biết bạn gái mình thích ăn gì, có gì kì lạ sao?”

“Ai nói kì lạ? Cậu đối với bạn gái mình rất tốt, làm cho người khác hâm mộ, bọn anh đang khen cậu, không phải mắng cậu, sao cậu lại phản ứng dữ dội vậy?” Lê Thượng Thần nhìn về phía Trình Dư Nhạc.”Nhạc Nhạc, em trai anh luôn kì cục như vậy sao? Vất vả cho em rồi.”

“Rất tốt…, anh ấy chăm sóc em rất tốt, chẳng qua anh ấy không thích nói ra miệng, anh ấy hay xấu hổ.” Rõ ràng là ý tốt, bị vạch trần lại cứng nhắc, không phải xấu hổ thì là gì? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh liếc cô một cái, ánh mắt bối rối, cô cười trộm.

“Anh hâm mộ cái gì? Anh cũng có chị dâu mà.” Âu Quan Lữ nói sang chuyện khác.

“Bọn chị đã ly hôn, chị không phải chị dâu của em.” Từ Lỵ Hoan nói tiếp, giọng điệu nhanh chóng như một lưỡi dao, một đao chặt đứt.

Nụ cười của Lê Thượng Thần không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy. “Đúng vậy, ở cùng nhau vui vẻ cũng sẽ không ly hôn.”

“Anh xem, em trai anh nhớ được bạn gái cậu ấy thích ăn cái gì, anh nhớ em thích ăn gì không?”

Bộ dạng Lê Thượng Thần giống như bị ai đó giẫm chân. “Ưm, bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông?”

“Đó là món ăn yêu thích của bạn gái trước của anh, không phải của em.” Từ Lỵ Hoan mỉm cười, giọng nói lại lạnh như băng. “Anh nhớ nhầm, em thích ăn nhất là bánh nướng.”

“Còn anh thì sao? Em nhớ anh thích ăn gì không?”

“A…” Từ Lỵ Hoan suy nghĩ khoảng mời giây. “Anh không thích ăn ớt xanh.”

“Sai, anh thích ăn ớt xanh nhất.” Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói. “Bạn trai trước của em không thích ăn ớt xanh sao?”

Ai nấy đều thấy được tia lửa bắn ra bốn phía từ đôi vợ chồng đã ly hôn, giống như một ngòi nổ bị đốt lên, Trình Dư Nhạc nhanh chóng tiến lên hòa giải. “Chỉ là hiện tại hai người cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới ly hôn chứ? Hai người không phải đang hẹn hò sao?”

“Đúng vậy!” Hai người trăm miệng một lời.

Khuôn mặt ăn ý mười phần giống như đã được huấn luyện qua, chỉnh tề có thừa, tình cảm lại chưa đủ, Trình Dư Nhạc chợt nghĩ… chẳng lẽ đôi vợ chồng này cũng giống như cô và Âu Quan Lữ, là vì một tỷ, rõ ràng vợ chồng bất hòa, lại giả vờ rất yêu nhau?

Âu Quan Lữ lạnh nhạt. Nhất định là hẹn hò giả! Anh trai không ngừng thử dò xét anh và Trình Dư Nhạc, đại khái cũng hoài nghi anh và Trình Dư Nhạc là đôi tình nhân giả, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, cũng vậy cả thôi.

“Vậy bọn anh đi trước nhé. Còn phải tản bộ cùng ba nữa.” Lê Thượng Thần đứng dậy, nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, cô ôm con trai đứng lên.

Trình Dư Nhạc lại nói: “Thật ra thì, em cũng muốn tản bộ, em có thể đi cùng mọi người không?”

“Nhạc Nhạc?” Âu Quan Lữ kinh ngạc.

“Mặc dù em bị cảm, nhưng tinh thần cũng không tệ,, khó có thể tới được đây, em muốn đi dạo một chút. Tối hôm qua anh chăm sóc em, ngủ không ngon, anh đi ngủ bù, em tản bộ cùng anh cả và chị dâu, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm, được không?”

Cô biết anh không muốn đi cùng cha, liền lấy cớ cho anh, nhưng tại sao cô lại muốn đi theo? Cô nháy mắt với anh, anh liền im lặng, âm thầm buồn bực.

Cô đang có ý đồ gì?

Âu Quan Lữ không chịu đi cùng, cha Tằng không khỏi thất vọng, chỉ là có lẽ có vợ chồng Lê Thượng Thần và Trình Dư Nhạc ở cạnh, ông cũng vô cùng hào hứng, để quản gia đẩy xe lăn, ông đưa mọi người đi khắp nửa sơn trang, tự mình kể chuyện về từng cọng cây ngọn cỏ, Trình Dư Nhạc từ giọng điệu có phần kiêu ngạo của ông, nghe ra ông có tình cảm nồng hậu với sản nghiệp này.

Đến gần buổi trưa, bọn họ nghỉ ngơi tại đình nghỉ mát, điện thoại của cha Tằng vang lên, ông nghe, nói mấy câu liền lộ ra nụ cười, liên tiếp nhìn về phía Trình Dư Nhạc.

Sau khi kết thúc điện thoại, cha Tằng nói: “Cũng đến lúc ăn cơm trưa, ba đã phân phó cho nhà bếp chuẩn bị, Quan Lữ đang đợi con về dùng cơm, con trở về với nó đi.”

“Không phải mọi người cùng nhau ăn sao?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, cô cho rằng cha Tằng sẽ muốn Âu Quan Lữ ở bên cạnh.

“Đừng hiểu lầm, ba rất vui khi ăn cơm cùng các con, chỉ là Quan Lữ không thích nhìn thấy ba, ba cũng không muốn làm nó mất hứng.” Cha Tằng buồn bã thở dài, ngay sau đó lại phấn khởi, lộ ra nụ cười. “Muốn ăn cơm cùng nhau, hai ngày nay đều sẽ có cơ hội, buổi trưa nay vẫn nên để lại các con đi!”

Vẻ mặt phiền muộn của ông khiến Trình Dư Nhạc không đành lòng, nhưng cô là người ngoài không tiện can thiệp chuyện cha con nhà họ, cô cũng không miễn cưỡng anh được.

Một nhóm người trở về nhà gỗ. Cô vừa thấy Âu Quan Lữ, đã nói. “Ba anh nói, buổi trưa chúng ta không cần ăn cơm cùng bọn họ.” Đối với anh mà nói, đây là chuyện cầu còn không được, đúng chứ?

Âu Quan Lữ lại nói. “Sao cô lại tản bộ cùng mọi người?”

“Sao lại không cùng? Nơi này là Sơn trang nghỉ ngơi cao cấp, không phải nới một người nghèo như tôi có thể tùy tiện tới, khó có thể vào đây, đương nhiên tôi muốn nắm chặt cơ hội. Nơi này rất nhiều cây, phong cảnh cũng rất đẹp.” Cô ngả người lên ghế sô pha, xoa bắp chân. “Đi lâu, chân đau quá.”

“Nếu cô muốn tới, đề nghị công ty tới đây du lịch là được rồi, cô bị cảm, không nên khiến mình quá mệt mỏi, cô xem sắc mặt của cô trắng bệch rồi kìa.” Thấy vậy, trong lòng anh dâng lên một cỗ tức giận, tức cô không biết chăm sóc bản thân mình.

Cô nhìn anh, khóe miệng từ từ cong lên. “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”

“Không có.” Khuôn mặt anh không được tự nhiên trở nên lạnh lùng. “Tôi chỉ cảm thấy cô không cần phải làm tới mức này, cô là do tôi nhờ tới, nhận tiền làm việc, đạt tới yêu cầu cơ bản là đủ rồi, không cần miễn cưỡng mình làm chuyện quá mức.” Cô chưa nói, nhưng anh rất rõ, cô đi cùng cha là vì anh, anh không muốn dính dáng nhiều tới cha, cúng không cần cô đền đáp thay anh.

“Nếu như tôi nhận tiền làm việc, thù lao lại nhiều như vậy, mặc kệ tôi làm chuyện gì, không gây phiền toái cho anh là tốt rồi, không phải sao? Nói đi nói lại, sao anh lại biết tôi thích ăn cháo mặn?” Chẳng lẽ, anh lén lút chú ý cô? Chẳng lẽ, thường ngày hai người cãi qua cãi lại, thật ra anh đối với cô… Ý nghĩ này khiến tim cô đập thật nhanh.

Anh mỉm cười. “Có một lần, tôi tới bộ phận của các cô, ngày đó cô ngủ quên, suýt chút nữa đi trễ, vội vội vàng vàng chạy vào, đồng nghiệp của cô Tiểu Huệ nghe nói cô chưa ăn sáng, lập tức đem bát cháo mặn của mình cho cô. Cô cầm bát cháo đó, nước miếng cũng muốn chảy xuống, nhìn cũng biết là cô thích ăn.” Bộ dạng đáng yêu đó của cô vẫn in sâu vào lòng anh.

“Tôi không chảy nước miếng!” Đáng ghét, cô không có chút ấn tượng nào về chuyện này, lại bị anh nhớ. “Tôi đói rồi, nếu không ăn cơm với họ, chúng ta sẽ ăn cái gì? Có thể xuống phòng bếp gọi thức ăn sao?”

“Tôi nấu canh, chuẩn bị mấy món ăn, thời tiết rất tốt, ăn trên sân thượng đi!”

“Anh nấu canh? Anh nấu có thể uống được sao? Anh sẽ không bỏ loạn nguyên liệu vào trong canh đó chứ?”

“Ừ, thật ra canh là dùng nước miếng của tôi nấu, cô biết nấu một nồi nước miếng cần bao lâu không?”

Cô nhăn mặt. “Anh thật bẩn!”

Anh cười ha ha. “Đi thôi, ra ban công!”

Lúc tới đây vào hôm qua, Trình Dư Nhạc có chú ý tới bạn công bên ngoài phòng ngủ, để một bàn hai ghế, không gian lại có thể đó một chiếc xe RV. Ban công sử dụng những cây gỗ chưa xử lý, giữ lại chất mộc mạc nguyên thủy, cây vây quanh bốn phía, một gốc cây già cúi thấp, đem những sợi tóc của nó vắt lên lan can,trên ban công chỉ cần nhẹ đưa tay có thể chạm được rất nhiều lá xanh, cô tới từ thành phố, cảm giác nơi này nồng đạm hơi thở tự nhiên, nhiều tới xa xỉ.

Mà giờ phút này, trên bàn ngoài ban công đang đặt một bát canh măng, vài món ăn,bát đũa và một ít cơm trắng, điều làm Trình Dư Nhạc kinh ngạc chính là, trên bàn còn có một chiếc bếp gas nhỏ, trên đó có một tấm lưới sắt, trên mặt tấm lưới sắt cũng không đặt cái gì.

“Cài này dùng làm gì vậy?” Cô nhìn , không biết dùng làm gì.

Chỉ thấy Âu Quan Lữ mở bếp, mở ra một hộp giữ tươi, bên trong là những lát thịt mỏng, cô liền hiểu.

“Đây là dùng để nướng thịt?”

“Trước đó tôi có đi hỏi quản lý, ông ấy nói ở đây cấm nướng thịt, chỉ là, tôi là con trai của ông chủ lớn, có thể dàn xếp, không dùng than củi là được rồi. Ông ấy khuyên tôi dùng cái này, tấm sắt này rỗng bên trong, đun nóng trực tiếp, đặt thịt lên mặt để nướng, rất dễ.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Cô ngốc lăng, không ngờ, hôm qua cô chỉ nói một câu, anh thật sự chuẩn bị thịt nướng?

“Ngồi xuống đi, chúng ta ăn thịt nướng.” Anh hào hứng kéo ghế giúp cô.

Cô ngồi xuống, nhìn anh lấy cơm cho mình, một bát cơm trắng đặt vào tay cô, tiếp đó anh đặt thịt lên tấm sắt, quét tương lên thịt, lại giới thiệu món ăn anh làm cho cô, đồ ăn đều lấy từ những nơi gần đây, anh mua được lúc sáng sớm, những món ăn này mới đây còn ở dưới đất, nhìn màu lá cây này, cũng biết còn rất mới…

Cô ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ thô, nhưng mà ngồi lên cảm giác nhẹ như đám mây. Rõ ràng một người khác đang ở ngay trước mắt, hương vị món ăn xông vào mũi, cô lại cảm giác không thành thật, anh thật sự là Âu Quan Lữ mà cô biết sao? Sao lại đối tốt với cô như vậy? Tim của cô đập nhanh, vì hành động thân thiết xa lạ của anh.

“Anh là vì tôi muốn ăn thịt nướng, cho nên…” Nếu không còn có thể vì sao?

“Đúng vậy, mặc dù có thêm chút phiền toái, may mắn tôi rất lợi hại, có thể làm được.” Anh đương dương tự đắc. “Sao, có phải rất cảm động không?”

Cô không chỉ thấy cảm động, còn bị mê hoặc, hai người chỉ là đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè, cũng không có giao tình gì, nhưng anh nhớ cô thích ăn cái gì, bởi vì một câu nói của cô mà tốn công sức đi sắp xếp, anh chủ động làm nhiều như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đối với cô… cô không dám nghĩ lung tung, lại không nhịn được phỏng đoán, anh khiến cho cô không kịp ứng phó, tim đập lợi hại hơn.

“Nướng xong rồi, miếng thứ nhất cho cô.” Âu Quan Lữ đem thịt nướng đã quét tương đặt vào bát cô. “May mắn không cần ăn cơm cùng ông già đó, nếu không một bàn món ăn này liền lãng phí.”

Cô chợt nghĩ đến cuộc điện thoại cha Tằng nhận được ở đình nghỉ mát, sau khi ông cúp điện thoại, liền nói cô và Âu Quan Lữ không cần ăn cơm cùng, chẳng lẽ cuộc điện thoại đó là của quản lý gọi tới sao? Quản Lý phát hiện Âu Quan Lữ mượn dùng phòng bếp nấu ăn, giống như đang chuẩn bị một bữa cơm ngọt ngào, thức thời cũng biết không nên quấy rầy hai người.

“Anh chuẩn bị những thứ này, có phải là để có lý do tránh gặp mặt ba anh, không cần ăn trưa cùng ông ấy?” Nếu là vậy, cô suy nghĩ lung tung là quá ngu ngốc rồi. “Anh muốn dùng thân phân người yêu làm lá chắn, đúng không?”

Âu Quan Lữ sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới cha, tối hôm qua nhìn cô ói thảm như vậy còn bị sốt, rất đáng thương nói mình muốn ăn thịt nướng, anh liền muốn thỏa mãn khát vọng nho nhỏ của cô. Là anh kéo cô tới nơi này, anh cảm giác mình phải có trách nhiệm với cô, ít nhất muốn cô trôi qua ba ngày này trong vui vẻ.

Bởi vì cô muốn ăn, anh phải đi thu xếp, khi đó tưởng tượng khi cô thấy những chuyện này sẽ kinh ngạc vui mừng, anh mừng thầm, loay hoay, nhưng không hề nghĩ tới chuyện tránh mặt cha, không nghĩ muốn biểu diễn hình ảnh người yêu thân mật, anh chỉ nghĩ đến cô, muốn cô vui… Sau khi phát hiện tâm trạng của mình, anh chấn động. Anh sao vậy? Dưới con mắt soi mói đầy nghi vấn của cô, anh có chút sợ.

“Dĩ nhiên, chỉ cần có thể tránh mặt ba tôi, cách gì tôi cũng dùng.” Không, anh chết cũng không thừa nhận, nếu như cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh không bị cô mở miệng cười đến không còn chỗ dung thân mới là lạ.

Quả nhiên… Cô cúi đầu đâm vào miếng thịt nướng trong bát. “Khó trách, tôi chỉ muốn nói anh không thể nào tự mình tìm tới phiền toái, tôi còn giật mình, cho là anh…”

“Cho là cái gì?” Thần kinh anh căng thẳng.

“Cho là anh thích tôi, mới có thể dụng tâm như vậy.” Sao có thể/ Cô chỉ là người anh nhờ tới, những gì anh làm đều đang lợi dụng cô, để năm triệu anh đưa có giá trị, cô sao có thể cho rằng anh làm những chuyện này, chỉ đơn thuần là vì cô?

“Có khả năng sao?” Anh lạnh nhạt hỏi ngược lại. Giọng nói lại không chắc chắn, tại sao vậy?

“Có khả năng sao? Ha ha ha,dĩ nhiên là không thể nào!” Cô cười to, dùng nụ cười che dẫu nối thất vọng đột nhiên tràn ra. “Nếu anh yêu tôi, côi trọng tôi, tôi nhất định sẽ bị dọa chết, quá kinh khủng. Hơn nữa, anh không phải là không muốn nói chuyện tình yêu sao?”

“Đúng vậy, cho dù muốn yêu, cũng sẽ không yêu cô.” Hù chết? Anh thật sự kém như vậy sao? Nhìn cô không chút nào để ý cười, ngực anh co rút, không thoải mái.

“Yên tâm đi, tôi cũng như vậy, tôi phát sốt đến 50 độ cũng sẽ không yêu anh.” Cho dù muốn yêu cũng không phải là cô, lời này như một nhát dao đâm vào ngực cô, nhưng cô không nên để ý. Cô giả bộ không chấp nhún vai. “Chỉ là, những thứ này…”

Cô dùng đầu đũa đâm vào thức ăn trên bàn và toàn cảnh xung quanh. “Nếu đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, hai chúng ta liền xong đời, bọn họ có thể sẽ bị dọa bất tỉnh, sau đó hai chúng ta sẽ bị trêu chọc tới nghỉ việc mất thôi.” Cô cười, cười đi, làm bộ như tất cả vẫn bình thường.

“Đúng vậy, may mắn không ai biết, chúng ta ở đây giả làm người yêu, còn cùng nhau ăn trưa.” Anh cũng cười, cô cười tự nhiên như vậy, anh đương nhiên cũng muốn, mặc dù anh không thấy có gì hay để cười.

Cô tiếp tục cười. “Thật không nghĩ tới có ngày này, chúng ta có thể ngồi chung một chỗ, hòa bình ăn cơm.”

“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ, thật khó tin, ha ha ha…” Cười đi, cười là được rồi, cười có thể che giấu tất cả.

Hai người cùng nhau cười lớn, giống như hai kẻ thần kinh cười đến vui vẻ, cũng nóng lòng che giấu chính mình, cũng không phát hiện đối phương cũng giống với bản thân, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cười to hình như thật sự có tác dụng, ít nhất Trình Dư Nhạc không còn lúng túng, mặc dù vẫn chưa dám nhìn thẳng Âu Quan Lữ. Cho dù động cơ của anh ra sao, anh chuẩn bị bữa trưa thịt nướng vì cô là sự thật, cô vẫn còn cảm động, âm thầm vui mừng.

Cuộc sống khi nào có được loại hưởng thụ này? Cảnh đẹp món ngon ở ngay trước mắt, núi rừng xanh biếc, không khí trong lành, cô tham lam hưởng thụ một đại tiệc thịt nướng, hương vị mỗi món ăn đều phải tán thưởng, nhìn món ăn trong miệng, mỗi giây thần kinh ngoại trừ hưởng thụ, cũng chỉ có hưởng thụ, chỉ đừng nói bên người còn có một người đàn ông ân cần hầu hạ, thể hiện khí phách của một thân sĩ (Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ) khiến cô kinh ngạc. Anh lật miếng thịt nướng, đem miếng thịt nướng vừa đúng vào trong bát cô, hoàn toàn không cần cô động thủ.

Cô không khỏi nghĩ, anh có phải thường phục vụ phụ nữ như vậy không? Không đúng, anh nói anh độc thân lâu rồi, nhưng anh làm tự nhiên đến như vậy… Không, không nên nghĩ nữa, quản anh có từng phục vụ phụ nữ thế này nhiều như vậy làm gì, để cho cô ăn thỏa mãn, dù sao đi nữa hai người cũng không thể nào.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hòa hợp, ăn ăn, lại có nghi ngờ nổi lên trong lòng Trình Dư Nhạc.

“Tôi không hiểu.” Cô uống canh măng, hỏi. “Bây giờ nhìn lại, chúng ta ở cùng nhau cũng không tệ, vậy tại sao bình thường chúng ta hay cãi qua cái lại không dứt chứ?”

“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Âu Quan Lữ cười. “Có lẽ vì cô rất hung dữ, mỗi lần đều tìm tôi gây gổ.”

“Tại sao tôi phải tìm anh cãi nhau? Mỗi lần đều là anh có ý kiến, chúng ta mới xảy ra cãi vã.”

“Tôi không phải cố ý, có một phần thiết kế, tôi thật sự cảm thấy cần phải sửa đổi một chút.” Anh tạm ngừng, thừa nhận. “Được, cũng vì mỗi lần cô đều không khách khí phản bác tôi… sau đó tôi lại có tật xấu chọn phần của cô để sửa.”

“Ô ô! Anh thừa nhận!” Cô chỉ thẳng vào anh. “Tôi chỉ muốn nói tôi dốc hết tâm sức vào kiệt tác, sao tất cả mọi người đều hài lòng, chỉ có anh luôn ý kiến, anh quả thật là cố ý!”

Anh phì cười. “Kiệt tác? Ý cô nói đồ cô thiết kế là kiệt tác?” Thật không có chút khiêm tốn nào.

“Sao lại không? Tôi làm việc trong công ty cực kỳ nghiêm túc, bản thiết kế không phải tốt nhất sẽ không giao ra, sao lại không phải là kiệt tác? Anh thật sự rất xấu xa.” Cô trừng anh, khóe miệng lại lộ ra nụ cười. “Nếu không hiện tại tôi cảm thấy anh cũng không xấu lắm, tôi sẽ… hừm… ừng ực…” Tiếng hừm của cô bị việc ăn canh cắt đứt, chưa nói xong.

“Cô sẽ làm gì?: Anh thiếu chút nữa cười to, bộ dạng hừm hừ và bộ dạng ăn canh ừng ực của thật sự không thục nữ chút nào, nhưng thật đáng yêu. Anh thưởng thức tướng ăn của cô, sức ăn của cô không nhỏ, nhìn cô ăn ngấu nghiến, anh xuống bếp có cảm giác rất thành công.

Cô nghiêm túc phụ trách trong công việc, còn rất tin tưởng vào thành quả của chính mình, khiến anh thưởng thức. Tâm trạng tự tin của cô an tâm đi tìm một nửa của mình, cô có nói qua mình đang thu thập danh thiếp của các đối tượng, chắc hẳn cô luôn có điều kiện về bạn đồng hành, không biết cô chọn đàn ông bằng những điều kiện gì? Thành thật mà nói, anh cảm giác điều kiện của mình cũng không kém, trước kia hai người đối đầu như nước với lửa, cô coi anh như bù nhìn thì thôi, hiện tại thì sao? Cô vừa mới nói cảm thấy anh không tệ, cho nên…

Anh chợt phiền não. Muốn những thứ này làm gì? Anh cản tình yêu ở ngoài cửa, cô cũng biết, cô dĩ nhiên không nghĩ đến anh, anh tuyệt đối không cần phiền não, vậy vì sao anh lại cảm thấy buồn bực?

Nhìn cô uống canh xong, thấp giọng thở một hơi, gió nhẹ thổi qua sợi tóc trên trán cô, cô nheo mắt lại, gượng mặt vui vẻ thả lỏng, giống như lúc này đang thưởng thức làn gió mát và cảnh vật tươi đẹp. Xem ra cô rất vui vẻ, anh cũng vui vẻ, thức ăn ngon cảnh đẹp tất nhiên làm lòng người thoải mái, nhưng anh rất rõ ràng, tâm tình anh tốt như vậy là vì có cô làm bạn. Anh thật sự thích cô… Loáng thoáng, anh ảm nhận được dấu hiệu của việc động tình, tim anh đập thình thịch, anh đắm chìm trong giờ phút này, hi vọng giờ khắc này có thể kéo dài lâu hơn, cũng không nguyện suy nghĩ cảm giác mập mờ này, làm bộ nó không tồn tại.

Cô nhìn về phía anh, cùng ánh mắt anh giao nhau, nụ cười động lòng người của cô giương cao hơn, nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ như ánh sáng mặt trời, giống như anh cũng là lý do khiến cô vui vẻ, ý nghĩ này khiến tim anh như ngừng đập…

Sau đó, một giọng nói giận dữ của phụ nữ cắt đứt giờ khắc này.