Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 27




về đến khu xóm, mùi quê hương xộc lên mũi, cô đột nhiên rất muốn khóc. lâu rồi, kể từ ngày có công ăn việc làm, ít về nơi này hơn, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm bố mẹ. người ta nói không sai, gia đình, chính là nơi đi về cuối cùng của chúng ta. cô bước vào nhà, tiếng lulu xủa to, gâu gâu vui mừng, con chó này thật trung thành, cô đi lâu như vậy mà vẫn nhận ra, mẹ cô chạy ra:

"đứa nào đấy?"

cô mỉm cười nhìn bà, bà im lặng, xúc động, rồi nhào đến ôm cô.

"con gái, con gái mẹ về rồi, thật tốt quá, con đã về rồi. ông nó, ông xem ai này"

bố cô chạy ra, gương mặt ông hốc hác, nhìn thấy cô, ông vui mừng khôn xiết, cô đột nhiên, cảm thấy rất có lỗi với gia đình. cô òa khóc, sà vào lòng bố mẹ, cứ thế mà khóc. ông bà kì lạ nhìn nhau, con bé này hôm nay sao vậy. bình thường, nó kiên cường lắm mà, đâu có như vậy a. cô vào nhà, mẹ cô liền nấu cho cô bát chè khoai môn mà cô rất thích ăn từ hồi nhỏ, ba ngồi bên cạnh, xoa đầu cô. cô ăn xong, trò chuyện với ba mẹ, sau đó, về phòng mình ngủ một giấc. phòng cô vẫn như vậy, khiến cô cảm giác thoải mái, như trở về tuổi trẻ. sáng hôm sau, cô dậy từ rất sớm, đi thăm toàn bộ hàng xóm, sau khi xong, cô đi về nhà, đi qua nha phong cung thần, cô dừng lại nhìn, hoa bỉ ngạn không ai chăm sóc, đã héo rồi. phải, cũng giống như, tuyết làm sao, mà rơi trong thành phố nóng nực này.

Cô đi đến ngôi trường cũ của mình, giờ là kì nghỉ hè, trường vắng tanh. nơi đây, in lại tuổi xuân tươi đẹp của mỗi người. và in lại mối tình đầu thầm kín giữa cô và anh, cô ngước nhìn lên bầu trời, giọt nước mắt chảy xuống. nếu có thể...trở lại quãng thời gian tươi đẹp ấy thì tốt biết bao. nếu quay lại được, cô nhất định, sẽ can đảm, mà theo đuổi phong cung thần. tiểu tình rời đi, chợt nhận ra một điều, khoảng cách xa nhất trên thế giới này, chính là, tuổi xuân của mỗi người, đã trôi qua, thì sẽ không bao giờ lấy lại được.