Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 103: Ngoại truyện 5




Nhật kí quay phim (5)

Sáng hôm sau, cả đoàn làm phim được nghỉ một ngày như mong muốn, lí do là vì đạo diễn Chung bị đau thắt lưng.

“Làm tới sập giường luôn!” Tô Nặc vừa ăn sáng vừa tức giận nói, ngoài ra còn có một chút phấn khích!

Rõ ràng là muốn khoe khoang mà!

Mình không ghen tị chút nào hết!

Tuy chuyện này có chút không thích hợp nhưng người dân trong thôn đều là người chất phác, hiển nhiên sẽ không liên tưởng bậy bạ, ngược lại còn cảm thấy vô cùng áy náy — Nhất định là do gỗ làm giường lâu năm bị ẩm mốc mà không được kiểm tra đúng lúc, vì thế mới không chịu nổi sức nặng của hai người đàn ông, thật sự xin lỗi đoàn làm phim!

“Chú Lưu, chú không cần xin lỗi.” Sắc mặt Chung Ly Phong Bạch tái nhợt, hắn tựa vào đầu giường, vừa dùng tay đỡ thắt lưng vừa an ủi thôn trưởng, rất giống tư thế của phụ nữ đang mang thai, “Tất cả đều là lỗi của chúng tôi, tôi sẽ bồi thường cái giường này theo giá thị trường.”

“Không thể nói như vậy.” Thôn trưởng liên tục xua tay, “Giường này là của chúng tôi, nó bị sập sao có thể là lỗi của các cậu được, tiền càng không thể nhận.”

“Giường sập đều do hắn. . . . Quá mập!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt tía tai, tức giận nhìn Mục Thu đứng bên cạnh!

Biểu tình của Mục Thu vô cùng đau khổ, sau khi kiểm tra, rõ ràng là do ván giường đã mục sẵn từ trước! Nhưng hắn rất biết điều im lặng không lên tiếng! Làm vậy mới lấy lòng bà xã được chứ!

Quần chúng trong đoàn làm phim hào hứng y như dự đoán! Ôi trời, bíp bíp đến nỗi sập giường, điều này đã nói lên sự kịch liệt của bọn họ! Phải nói là không thể tưởng tượng nổi! Mọi người che mặt cảm thán, một đêm bảy lần chỉ là chuyện nhỏ, sập giường mới là đẳng cấp!

Vì thế hình tượng Mục Thu trong lòng mọi người lập tức tăng đến cấp bậc thần thánh!

Đây mới đúng là người đàn ông dũng mãnh thật sự!

“Không ăn!” Sau khi tạm biệt thôn trưởng, Chung Ly Phong Bạch căm hận nhìn Mục Thu, “Tối nay anh lên nóc nhà mà ngủ! Dám leo lên giường ông đây sẽ ly hôn với anh! Không! Bây giờ ông sẽ ly hôn với anh ngay lập tức!”

Chuyện này!

Thật sự!

Không còn mặt mũi!

Gặp người khác!

“Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng.” Mục Thu vừa đút Chung Ly Phong Bạch ăn vừa dỗ dành.

“Giường sập mà còn nói không nghiêm trọng!” Chung Ly Phong Bạch ngậm rau xanh rít gào!

Phải nói là mất hết mặt mũi!

Tuy đạo diễn Chung đã xù lông đến cực hạn, nhưng chuyện cãi nhau này cần hai người cùng nóng máu mới có thể thành công! Trong tình huống bây giờ, một người cáu kỉnh một người cưng chiều, căn bản không thể cãi nhau được! Vì thế sau khi tự nổi giận một lúc, Chung Ly Phong Bạch đành phải cam chịu ngồi yên trên giường há miệng ra, cho dù trong lòng vẫn còn rất uất ức.

“Đạo diễn.” Nam phụ thứ hai đẩy cửa bước vào, trên tay ôm một bó hoa dại.

Mục Thu: . . . . .

“Cậu đến đây làm gì?!” Đạo diễn Chung tức đến thở không nổi! Không phải đã nói không cho bất cứ ai vào thăm sao?!

“Tôi đại diện cho đoàn làm phim đến thăm đạo diễn! Chúc đạo diễn sớm ngày bình phục!” Nam phụ thứ hai nói năng vô cùng lưu loát nhưng trong lòng lại ngập tràn đau thương và phẫn nộ, tôi có muốn đến đây đâu! Tại tôi chơi oẳn tù tì thua thôi!

Mặt của Chung Ly Phong Bạch hiện rõ sự oán hận!

Nhất định!

Là tới!

Để chế giễu!

Tôi mà!

Nam phụ thứ hai vội vàng giơ bó hoa lên, “Đây là hoa do phó đạo diễn và biên kịch đích thân lên núi hái về, trên hoa vẫn còn đọng những hạt sương mai!” Thật sự rất phù hợp với khí chất nho nhã của đạo diễn!

“. . . . . Cám ơn.” Mục Thu đứng lên nhận hoa, “Muốn ngồi chơi một chút không?”

Anh còn dám mời cậu ta ngồi chơi một chút hả!? Ánh mắt đạo diễn Chung lập tức nổi lửa!

May là nam phụ thứ hai rất biết nhìn ánh mắt của người khác, sau khi xua tay liên tục nói không cần liền ba chân bốn cẳng chạy mất!

“Cậu ta là Lâm Nhạc phải không?” Mục Thu quay trở lại giường, “Không giống trước kia lắm.”

“Sao lại không giống trước kia?” Chung Ly Phong Bạch tùy tiện cầm một quả đào lên cắn.

“Đẹp hơn so với trước kia.” Mục Thu nói bâng quơ.

Mẹ nó, dám khen người khác đẹp trước mặt tôi! Chung Ly Phong Bạch lập tức nổi giận, “Vậy anh ôm cậu ta ngủ đi!” Ông đây chưa từng khen Dạ Phong Vũ đẹp trai hơn anh! Cho dù hắn đẹp trai hơn anh thiệt!

Mục Thu dở khóc dở cười, dùng tay xoa xoa mặt Chung Ly Phong Bạch, “Sao em thích ghen thế?”

Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng há miệng ăn trái cây, không buồn để ý đến chất lỏng dính đầy mặt!

Đây mới gọi là đôi vợ chồng già!

Mặt khác, Tô Nặc có vẻ khổ sở hơn rất nhiều! Không chỉ không có ngài giám đốc đẹp trai bên cạnh mà còn bị Đới An tàn nhẫn bỏ rơi!

“Đừng ngủ nữa!” Tô Nặc nhéo nhéo bụng nhỏ của ái phi!

“Tôi mệt quá.” Đới An vùi đầu vào trong chăn, “Ăn sáng xong thì ngủ đi, hiếm khi mới được nghỉ một ngày như vậy.”

“Ngủ nhiều coi chừng phát phì đó!” Tô Nặc ngồi lên người Đới An lắc lắc, nhưng hoàn toàn không chuyển biến gì, đành phải buồn bực bò lên nóc nhà nằm, mở di động lên mạng!

Trên trang cá nhân có rất nhiều tin nhắn để lại, tuy nhiên không còn mấy lời châm chích như lúc vừa come out — Dù sao những người tẻ nhạt trên thế giới này cũng không nhiều, không ai rảnh rỗi đến mức cứ công kích tính hướng của người khác.

Tô Nặc vui vẻ trả lời vài câu, sau đó thoát khỏi trang cá nhân của mình, đăng nhập vào nick phụ, nhanh chóng xông vào trang cá nhân của Khâu tiên sinh!

Tín hiệu ở thôn nhỏ này rất kém, vì thế Khâu Tử Ngạn chỉ cập nhật vài trạng thái, trong đó có một tấm ảnh duy nhất được chụp lúc vừa mới vào thôn, mà cảnh tượng trong tấm hình lại là bóng lưng của Tô Nặc đang ngồi trên lưng ngựa!

Cái gì? Tô Nặc lập tức mở to mắt! Tên cơ bụng ngực lớn não bé này chụp hình mình làm cái gì, ăn no rửng mỡ sao!? Thừa dịp người khác bị choáng đầu liền chụp lén đúng là quá vô sỉ! Sao lại chụp tấm hình khó coi như vậy!? Vài dòng chú thích bên dưới cũng rất đơn giản — Chỉ lát nữa thôi là vào trong núi rồi, không khí rất trong lành.

Không khí rất trong lành thì chụp không khí đi, chụp tôi làm cái quái gì! Tô Nặc căm hận xỉ vả trong lòng, sau đó thuận tay mở phần bình luận ra xem.

Tuy Tô Nặc đã công khai tình cảm nồng cháy giữa mình và ngài giám đốc, phe cánh chuyên ghép CP này vẫn không hề bị ảnh hưởng, vì thế vẫn có rất nhiều bình luận ríu ra ríu rít về Khâu Nặc bên dưới, bọn họ đều bày tỏ bóng lưng của Tô Nặc trông thật mảnh mai làm sao, anh mau dùng lồng ngực rắn chắc của mình sưởi ấm cậu ấy đi!

Mẹ nó! Yêu nghiệt nhỏ đầu hói sợ đến mức không nói nên lời! Sau đó điên cuồng nhấn bàn phím!

– Tô Nặc đã come out rồi, bạn trai giám đốc của anh ấy vừa cao lớn dũng mãnh vừa anh tuấn tiêu sái, lại còn ngọc thụ lâm phong, mấy người quên hết rồi ư!? Sao có thể ghép đôi bậy bạ như vậy được!

Nhưng bình luận này nhanh chóng bị đẩy xuống dưới! Bởi vì vốn dĩ không có ai thèm đẩy lên!

Đúng là quá thê thảm!

“Chồng à!” Tô Nặc nóng nảy gọi điện thoại.

“Sao thế?” Giọng nói của Âu Dương Long vẫn dịu dàng như trước, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy hắn bị đánh thức khi đang ngủ.

“. . . . Anh đang ngủ hả?” Tô Nặc sửng sốt.

“Ừ, hôm qua công ty bận rất nhiều việc nên tối khuya mới về đến nhà.” Âu Dương Long hắt xì một cái.

Tô Nặc lập tức cảm thấy áy náy! Chồng đang ngủ ngon lành mà mình lại đánh thức!

“Có chuyện gì không?” Âu Dương Long hỏi.

“A. . . . Không có gì.” Thật ra vừa rồi Tô Nặc định nói bóng nói gió ra vẻ đáng thương khóc lóc om sòm để chồng đẹp trai của mình tìm đến đây như Mục Thu! Thứ nhất, Tô Nặc thật sự rất muốn gặp ngài giám đốc, cuộc sống không có hôn lưỡi và bíp bíp sao có thể hoàn chỉnh được! Thứ hai, Tô Nặc muốn đăng vài tấm hình bọn họ đang thân mật với nhau lên mạng, dằn mặt phe cánh chuyên ghép CP kia, nói cho bọn họ biết “đây mới là người yêu thật sự của tôi”!

“Nói đi, cứ ấp a ấp úng như thế nhất định là có chuyện.” Ngài giám đốc rất hiểu Tô Nặc.

“Không có gì thật mà.” Tô Nặc ngồi xổm trên ghế, “Em chỉ muốn kể cho anh nghe chút chuyện vui, hôm qua tổng giám đốc Mục đến đây tìm đạo diễn Chung, sau đó giường của bọn họ bị sập, ha ha ha ha, có phải rất mắc cười không?!” Cười cực kì giả tạo.

“Có nhớ anh không?” Âu Dương Long không tiếp tục đề tài này mà thay bằng một đề tài khác.

“. . . . Nhớ.” Tất nhiên là nhớ rồi! Tô Nặc rầu rĩ bổ sung nửa câu còn lại trong lòng, có nhớ cũng không gặp được.

Nghe giọng nói buồn bực của Tô Nặc, Âu Dương Long nhếch miệng cười cười.

“Được rồi, anh mau ngủ tiếp đi.” Tô Nặc rất hiểu chuyện, “Đừng làm việc nhiều quá.”

“Ừ, em cũng vậy.” Giọng nói của ngài giám đốc thật sự rất dễ nghe, trực tiếp cào vào lòng Tô Nặc!

Vì thế sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc liền bò xuống cầu thang, chạy vào phòng lắc Đới An.

“Chuyện gì nữa đây?” Đới An khóc không ra nước mắt, ngồi dậy nhìn hắn.

“Buồn quá!” Tô Nặc ôm chăn, rầu rĩ nói.

“Đang yên lành có gì đâu mà buồn?” Đới An giật chăn lại — Bởi vì ái phi chỉ mặc một cái quần lót!

Bởi vì tôi đang cô đơn lạnh lẽo chứ sao! Tô Nặc buồn bực nghĩ.

“Qua đây ngủ một lát đi.” Đới An nhích sang bên cạnh.

Tô Nặc chọc chọc bụng ái phi, sau đó lộ ra biểu tình ghét bỏ!

“Cậu làm gì vậy!?” Trái tim pha lê của ái phi bị tổn thương.

“Gần đây càng ngày anh càng béo!” Tô Nặc sắc bén nói, “Coi chừng mai mốt không ai thèm lấy!”

“Cậu chưa được thỏa mãn dục vọng thì thôi, đừng lấy tôi ra trút giận!” Đới An rít gào!

“. . . .” Một câu vạch trần sự thật, ái phi không nể mặt chút nào! Tô Nặc chui vào trong chăn thở dài, “Thời gian thấm thoắt thoi đưa, không ngờ chúng ta lại ngủ vào lúc trời sáng trưng thế này, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình đang báng bổ sự sống sao?” Giống như không có chuyện gì để làm vậy!

“Tôi không cảm thấy gì hết.” Đới An đưa lưng về phía Tô Nặc, “Mau ngủ đi, buổi tối tôi dẫn cậu đi ăn khoai lang nướng.”

“Không đi, ăn cơm hộp do đoàn làm phim chuẩn bị là được rồi.” Tô Nặc buồn bã nói, “Không có khẩu vị.”

Không muốn cũng phải đi! Đới An xoay người lại cầm tay Tô Nặc, “Sau khi khoai lang vàng óng được nướng chín, vỏ của nó sẽ tróc ra một ít, chúng ta bẻ làm đôi rồi cắn một miếng, mùi vị còn ngọt hơn cả mật ong!”

. . . . .

Tô Nặc nuốt nước miếng, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Đới An nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, dân ăn hàng quả nhiên là sinh vật dễ dụ.

Vì thế vào một ngày thảnh thơi hiếm có, đạo diễn Chung lạnh lùng ngạo kiều được Mục Thu dịu dàng chăm sóc, quần chúng trong đoàn làm phim tiếp tục tám khí thế, Tô Nặc và Đới An nằm trong phòng ngáy to, đã trôi qua như vậy.

Buổi tối trong thôn rất im lặng, Tô Nặc mặc một chiếc áo sơmi sạch sẽ màu trắng, ngồi trên một tảng đá lớn ở bờ ruộng ngắm trăng.

“Quên mang theo hột quẹt rồi.” Đới An vỗ đầu mình một cái, “Cậu ở đây chờ tôi, tôi quay về lấy.”

“Không cần đâu!” Tô Nặc lấy ra một cái hột quẹt từ trong túi, “Lúc trước giúp Nhạc Nhạc hóa trang quên trả lại cho cậu ấy.”

. . . . .

Đới An đành phải nhận cái hột quẹt từ tay Tô Nặc, thuận tiện liếc nhìn thời gian.

Bảy giờ năm mươi.

“Tôi quên mang muối rồi.” Đới An lại đứng lên.

“Khoai lang nướng thêm muối làm gì?” Tô Nặc buồn bực hỏi.

“Thêm muối sẽ ngon hơn.” Đới An nói nhảm.

“Được rồi, tôi về lấy cho.” Tô Nặc nhảy xuống tảng đá.

Đừng nha! Đới An sốt ruột túm lấy hắn, “Cậu không thể đi!”

“Tại sao?” Tô Nặc khó hiểu hỏi, “Anh nói bỏ thêm muốn sẽ ngon hơn mà.”

“Tôi đi lấy là được rồi, cậu cứ ở đây chờ tôi.” Đới An kiên trì nói.

“Tôi —“

“Nghe lời đi!” Đới An xoay người bỏ chạy.

. . . . .

Chỉ đi lấy muối thôi mà! Có cần giành giật như vậy không?

Tô Nặc hắc tuyến, gần đây ái phi càng lúc càng kì lạ! Tô Nặc vừa chuẩn bị đi lượm một ít khoai lang, phía sau đột nhiên truyền đến. . . . Tiếng bước chân đạp trên lá rụng xào xạc.

Chết tiệt!

Tô Nặc lập tức cảm thấy căng thẳng! Theo phản xạ có điều kiện nhặt một cục gạch lên!

Thật sự rất có ý thức tự bảo vệ mình của một mỹ thiếu niên!

*để nguyên “mỹ thiếu niên” là vì nếu sửa lại thành chàng trai/thiếu niên xinh đẹp thì hơi kì