Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 63




Trong quá trình chờ hộ sĩ gọi tên, Tô Nặc vẫn điên cuồng hi vọng có thể xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như mất điện, ví dụ như đèn trần đột nhiên rớt. . . Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, căn bản không có khả năng xảy ra!

“Sao bọn họ dũng cảm thế?!” Tô Nặc nhìn quần chúng nhân dân náo nức xung quanh, cảm thấy vô cùng khó hiểu! Mình đã đi toilet bốn lần rồi! Vậy mà bọn họ vẫn còn ngồi giỡn được!

“Trám răng thôi mà.” Âu Dương Long dỗ hắn, “Trám xong anh dẫn em đi ăn.”

“Nhìn anh là biết chưa bao giờ đi trám răng!” Hiếm khi Tô Nặc lại không có hứng thú với đề tài này, “Miệng đầy mùi thuốc mà ăn cái gì!” Nói đúng hơn là làm bẩn đồ ăn! Bởi mới nói nha sĩ thật sự rất độc ác, không chỉ dùng mũi khoan đâm chọt răng người ta mà còn muốn dùng thuốc tấn công vương quốc đồ ăn!

Thật quá đáng hết sức!

Thật không thể tha thứ!

Tô Nặc càng nghĩ càng bức xúc!

Âu Dương Long an ủi, “Lát nữa anh vào chung với em.”

Thôi đừng! Tô Nặc kiên quyết từ chối, “Không!”

“Tại sao?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.

Bởi vì há to mồm nằm một chỗ trông rất ngu, nói không chừng còn chảy nước miếng nữa! Tô Nặc âm thầm nắm tay, tuyệt đối không thể để chồng đẹp trai của mình nhìn thấy hình ảnh này! Vì thế hắn nghiêm túc nói, “Anh vào em càng sợ hơn!”

“Được rồi.” Âu Dương Long cười cười, “Vậy anh ở ngoài chờ em.”

“Em sắp bị rút gân, với thân phận người nhà, anh có lời gì muốn nói không?” Trước khi vào phòng điều trị, Tô Nặc rưng rưng nước mắt nắm tay ngài giám đốc.

“Tổ chức tin tưởng em!” Ngài giám đốc rất hợp tác.

“Nhưng em sợ sẽ phụ lòng tin của tổ chức.” Tô Nặc nghẹn ngào nói, “Thôi anh đi thay em đi!”

Sau đó ngài giám đốc liền đồng ý?

Làm gì có chuyện đó!

Trên thực tế một giây sau, Tô Nặc đã bị chồng mình lôi vào phòng khám.

Đúng là quá tàn nhẫn vô tình!

Sau khi nhìn tờ chẩn đoán, bác sĩ vừa dặn y tá chuẩn bị khay mới, vừa mỉm cười chào Tô Nặc.

Tô Nặc ngoan ngoãn đáp lại câu hello, sau đó quay đầu nhìn Âu Dương Long, nghiêm túc nói, “Anh có xem phim «Nha sĩ biến thái 007» chưa? Em thấy em sắp bị ổng giải phẫu!”

“. . .” Ngài giám đốc vừa tức vừa muốn cười.

“Nằm lên giường trước đi.” Bác sĩ đeo găng tay mới vào.

“Anh dám trơ mắt nhìn em lên giường người khác!” Tô Nặc bức xúc chỉ trích chồng mình!

“Anh cũng hết cách rồi.” Âu Dương Long tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Hộ sĩ nhanh chóng bưng khay đi tới, tuy rằng không hề muốn nằm đây một mình, Tô Nặc vẫn đuổi ngài giám đốc ra ngoài, bởi vì nằm một chỗ há to mồm trông rất đần, mặt mũi đâu mà nhìn người ta!

Phòng kế bên là phòng hút thuốc, Âu Dương Long còn chưa hút xong một điếu đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Tô Nặc và giọng nói vô tội của thím hộ sĩ, “Cưng à, chúng tôi còn chưa làm gì mà.”

. . . . .

Âu Dương Long bắt đầu hiểu tại sao Hàn Uy lại ném chuyện này cho mình.

Bởi vì thật sự rất. . . Mất mặt!

Bốn mươi lăm phút trôi qua vô cùng lâu, suốt cả quá trình Tô Nặc cứ kêu gào thảm thiết, thậm chí Âu Dương Long còn nảy sinh ảo giác “bà xã đang sinh khó còn mình đang đứng chờ ngoài phòng sinh”!

“Chúng tôi rất hi vọng sau này cậu có thể bớt ăn đồ ngọt.” Sau khi quá trình điều trị kết thúc, bác sĩ uể oải bắt tay Tô Nặc.

Sắc mặt Tô Nặc tái nhợt, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo!

Âu Dương Long liên tục nói cảm ơn bác sĩ và hộ sĩ, sau đó kéo Tô Nặc nhanh chóng rời khỏi nơi này —— Một đống người bu lại vây xem, tất cả đều muốn biết mặt mũi cậu thanh niên kêu thảm thiết nãy giờ trông thế nào!

“Em sắp qua đời rồi.” Tô Nặc hấp hối ngồi vào vị trí phó lái.

“Bác sĩ và hộ sĩ mới là người sắp qua đời.” Âu Dương Long dở khóc dở cười, rút ra khăn tay lau nước miếng cho hắn.

“Sau này em sẽ không ăn đồ ngọt nữa!” Tô Nặc tựa lên người ngài giám đốc.

“Bỏ luôn Tiramisu và bánh chocolate lava à?” Âu Dương Long trêu chọc.

. . . . .

Tô Nặc tiếp tục im lặng.

Ngài giám đốc nín cười, ôm hắn hung hăng hôn một cái, “Sao em đáng yêu thế hả?”

“Miệng đầy thuốc mà anh cũng hôn!” Tô Nặc lau miệng, đỏ mặt oán giận.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Âu Dương Long thắt chặt dây an toàn.

“Trưa nay anh ở lại nhà em ăn cơm không?” Tô Nặc rất mong chờ.

“Anh cũng muốn lắm.” Âu Dương Long nhéo mũi hắn, “Bất quá bây giờ quan hệ giữa anh và anh hai em vẫn chưa tốt đến mức có thể cùng nhau ăn cơm, thôi để lần sau đi.”

Tô Nặc đành phải tiếc nuối thở dài một hơi.

“Được như bây giờ là tốt lắm rồi.” Âu Dương Long nói, “Cho anh hai em thêm chút thời gian.”

“Thật ra có một việc em muốn nói với anh từ lâu.” Tô Nặc cảm thấy bầu không khí hiện giờ cũng không tệ lắm, vì thế cố lấy can đảm nói.

“Việc gì?” Âu Dương Long hỏi.

Tô Nặc ấp a ấp úng, giọng nói cực kì nhỏ, “Thật ra anh hai em. . . Không phải làm nghề bán mạt chược.” Thời khắc này thật làm cho người ta lo âu! Nhưng mình không thể không nói!

Âu Dương Long cảm thấy vui hẳn lên, sau đó quay đầu nhìn Tô Nặc.

“Em đã nói dối. . . Anh không giận em chứ?” Tô Nặc cẩn thận hỏi.

“Vậy anh hai em làm nghề gì?” Âu Dương Long hỏi lại.

Tô Nặc dùng ánh mắt vô tội nhìn Âu Dương Long, “Anh hai em là người bắt gian trong sòng bài.” Tốt xấu cũng có liên quan đến xã hội đen! Sau này cứ tiến hành theo từng bước! Vừa công được vừa thủ được đúng là quá thông minh!

Âu Dương Long thiếu chút nữa bị hắn chọc cười.

“Anh ấy còn làm vài nghề khác nữa. . . Chắc anh không ngại đâu, đúng không?” Tô Nặc vô cùng sốt ruột!

Âu Dương Long kéo Tô Nặc vào lòng, “Sao anh lại ngại chứ?”

“. . . Cảm ơn anh.” Tô Nặc dùng sức ôm chặt ngài giám đốc.

Âu Dương Long cười lắc đầu, xoa xoa đầu Tô Nặc.

Trong phòng khách ấm áp, Hàn Tiểu Hi ôm chân ba mình, trong đôi mắt to ngập đầy nước mắt.

Trong nhất thời, Hàn Uy có cảm giác như vừa xuyên không về hai mươi năm trước, khi đó Tô Nặc cũng ôm lấy mình như thế, bày ra vẻ mặt tội nghiệp xin ăn kẹo.

Nhưng sự thật chứng minh thứ Hàn Tiểu Hi muốn tương đối cao cấp hơn, cô nhóc muốn “gặp chú đẹp trai”.

“Chẳng lẽ ba con không đẹp trai?!” Hàn Uy nổi giận.

“Không đẹp trai giống chú!” Hàn Tiểu Hi nghiêm túc nói, “Chú trông giống người tốt!”

Hàn Uy hỏi lại, “Còn ba thì sao?”

“Ba giống người xấu.” Hàn Tiểu Hi không chừa chút mặt mũi nào cho ba mình.

Vì thế lúc vừa vào cửa, Tô Nặc liền nhìn thấy cháu gái và anh hai mình đang tiến hành đại chiến gối sô pha!

“Anh hai!” Hàn Tiểu Hi bay vào trong ngực Tô Nặc.

Tô Nặc cảm thán, tuy rằng vẫn gọi sai nhưng vừa thấy mình đã ôm nhiệt tình như vậy cũng không tệ!

Sau đó hắn nghe Hàn Tiểu Hi mở miệng nói, “Chú cao cao kia đâu? Ba nói chú ấy đi trám răng với anh!”

Tô Nặc buồn bực hỏi, “Làm gì mà con tìm chú ấy hoài vậy?”

“Bởi vì em thích chú ấy!” Hàn Tiểu Hi cúi đầu chơi ngón tay.

“Chú ăn nhiều kẹo lắm nên răng rụng hết rồi!” Hàn Uy kéo con gái vào trong lòng, “Bác sĩ phải mất một ngày một đêm mới có thể nhổ sạch răng chú, hôm nay con không gặp chú được đâu.”

Đừng nguyền rủa chồng đẹp trai của em như thế chứ! Tô Nặc bức xúc kháng nghị!

“Wow!” Hàn Tiểu Hi lấy tay che mặt, “Bảnh quá!”

“Không răng mà cũng bảnh?!” Hàn Uy thật sự muốn bất tỉnh.

Hàn Tiểu Hi kiên định gật đầu.

Càng thần kì hơn là, Tô Nặc cũng kìm lòng không đậu gật đầu theo!

Hàn Uy hết biết nói gì, thật sự rất muốn đóng gói hai người này đem bán cho Âu Dương Long.

Do miệng đầy vị thuốc, lúc ăn trưa Tô Nặc không ăn được nhiều, chỉ uống một ít canh rồi chạy về phòng gọi điện thoại cho chồng đẹp trai của mình, ngọt ngào không thể tả!

“Buổi chiều muốn ra bờ sông phơi nắng không?” Âu Dương Long hỏi, “Hôm nay thời tiết tốt lắm.”

“Được.” Tô Nặc vui vẻ đồng ý, cùng nhau nằm trên ghế uống nước trái cây, nói không chừng còn có nghệ sĩ đường phố kéo đàn cello, cuộc sống thật tuyệt vời làm sao!

“Nặc Nặc.” Lúc Tô Nặc đang mải mê gọi điện thoại, Hàn Uy đột nhiên gõ cửa.

Tô Nặc vội vàng cúp máy, chạy tới mở cửa cho anh hai.

“Vừa rồi Đới An gọi điện thoại tới nhà, bảo em mau chóng quay về.” Hàn Uy nói, “Chắc là việc công ty.”

“Sao anh ta không trực tiếp gọi vào số của em?” Tô Nặc buồn bực hỏi.

“Bởi vì di động của em bận suốt nửa tiếng rồi.” Hàn Uy trả lời đầy thâm ý.

Tô Nặc lập tức chột dạ, đường dây bận đều là do mình nấu cháo điện thoại nãy giờ!

“Tuần sau anh phải về nước, em muốn về với anh không?” Hàn Uy thuận miệng hỏi.

“Gấp vậy sao?” Tô Nặc cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

“Nếu em muốn ở lại đây, anh cũng không có ý kiến.” Hàn Uy buồn cười nhìn em trai.

“. . . Em về thì tốt hơn!” Mình nhất định phải về! Hiện giờ Tô Nặc rất mong chờ cuộc sống hai người với ngài giám đốc, không rụt rè chút nào!

Nhìn cặp mắt sáng long lanh của em trai, Hàn Uy chỉ còn biết thở dài, em trai như bát nước hắt ra ngoài thật rồi.

Nửa tiếng sau, Âu Dương Long gọi điện thoại cho Tô Nặc, nói mình đã tới dưới lầu.

“Anh ra phía sau đi.” Tô Nặc nghiêm túc nói.

“Sao vậy?” Âu Dương Long cảm thấy khó hiểu.

“Đợi lát nữa em giải thích cho anh!” Tô Nặc cúp điện thoại, vừa quyết đoán vừa rõ ràng, đúng là quá ngầu!

Ngài giám đốc đành phải vòng ra phía sau, sau đó nhìn thấy Tô Nặc đang trèo ra khỏi phòng bếp tầng một!

“Nặc Nặc!” Âu Dương Long nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.

“Anh nói nhỏ chút đi!” Tô Nặc vội vàng che miệng ngài giám đốc.

“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Long không hiểu gì hết.

“Tiểu Hi đang ở phòng khách chơi xếp gỗ, nó không cho em ra ngoài!” Tô Nặc nhảy xuống, “Nếu để nó nhìn thấy anh, nó nhất định sẽ quấn lấy anh đòi chơi trò chơi!” Giành chồng với loli thật là khổ!

*Loli là chỉ những người có ngoại hình và tính cách của bé gái dưới 12,13 tuổi.

Âu Dương Long cảm thấy dở khóc dở cười.

Tô Nặc vỗ vỗ bụi trên người, cùng hắn tay trong tay đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng khi yêu đương vụng trộm!

“Sớm muộn gì mình cũng bị nó chọc tức chết.” Hàn Uy đứng ở ban công lầu hai, tức đến mức nghẹn họng!

Lại còn học cách trèo tường!

Rốt cuộc mình phải đối mặt với chuyện này thế nào đây!

Mặt trời ấm áp bên bờ sông, Tô Nặc ngồi trên ghế, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trên bàn có nước trái cây, bên cạnh có người yêu đẹp trai, cuộc sống thật tuyệt vời!

“Sau khi về nước tới nhà anh ở có được không?” Âu Dương Long đưa tay xoa bụng Tô Nặc.

“Ừ.” Tô Nặc nắm tay hắn, buồn bực nói, “Em không muốn đi làm.”

“Vậy đừng làm.” Âu Dương Long bật cười, “Anh nuôi em.”

Tuy biết rõ hơn phân nửa là trêu mình, nhưng mà. . . Vẫn rất hạnh phúc!

Tô Nặc sáp đến hôn ngài giám đốc một cái.

“Không sợ bị phóng viên chụp sao?” Âu Dương Long để Tô Nặc tựa vào ngực mình.

“Có gì đâu, nếu bị chụp thì come out luôn.” Tô Nặc nhắm mắt lại, lười biếng ngáp một cái.

Âu Dương Long cười nhìn hắn, vẻ mặt cực kì dịu dàng.

So với hai người nhàn nhã này, quần chúng còn lại trong nước có vẻ. . . Rất bận, nhất là công ty quản lí của Tô Nặc! Bận đến sứt đầu mẻ trán!

“Sao bọn họ vẫn chưa tan tầm?” Tám giờ tối, Đường Tiểu Ngữ lái xe tới đón Khâu Tử Ngạn sau khi tập thể hình, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong văn phòng.

“Bọn họ phải tăng ca để chuẩn bị cho buổi họp báo mười ngày sau của Tô Nặc.” Khâu Tử Ngạn lấy khăn lau tóc, “Ăn cơm chiều chưa?”

“Chưa, tôi vừa tan học.” Đường Tiểu Ngữ ngáp.

“Hôm nay học gì vậy?” Khâu Tử Ngạn vừa thay quần áo vừa hỏi.

“Lươn kho và cật heo xào.” Đường Tiểu Ngữ trả lời.

. . . . .

Khâu Tử Ngạn ngừng động tác, “Tôi không nhớ có cho cậu đi học nấu ăn.”

“Tôi thà học nấu ăn còn hơn.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực nói, “Tiếng Pháp khó quá, cứ như Thiên Thư ấy!” Mỗi ngày đi học đều buồn ngủ gần chết!

*Thiên Thư: sách gửi gắm lời thần linh ban xuống, ý nói là thứ sách khó đọc.

“Học nấu ăn sẽ hun đen mặt cậu đấy!” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.

Đường Tiểu Ngữ im lặng nhìn hắn.

“Học đại học và học ngoại ngữ, cậu chỉ có thể chọn một trong hai.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Chưa đầy hai mươi tuổi, chẳng lẽ muốn làm tài xế cho tôi cả đời.”

“Làm tài xế cũng không có gì không tốt.” Đường Tiểu Ngữ than thở.

“Tóm lại vào cuộc thi nửa tháng sau, tôi chỉ chấp nhận việc cậu nằm trong 20% top đầu của cả lớp.” Trong phòng tập thể hình không còn ai, Khâu Tử Ngạn bước qua hôn cậu ta một cái, “Nếu không tôi sẽ đăng kí cho cậu học ngoại ngữ cả tuần, từ thứ hai đến thứ sáu cũng đừng mong bước ra khỏi cổng trường!”

Đường Tiểu Ngữ thật sự muốn bất tỉnh.

“Tối nay muốn ăn gì?” Khâu Tử Ngạn mặc áo khoác.

“Trong nhà còn canh cá, có thể hâm nóng rồi xào thêm chút rau xanh.” Đường Tiểu Ngữ không muốn ra ngoài ăn cơm.

“Tối nay chúng ta không về nhà.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói.

“Tại sao?” Đường Tiểu Ngữ buồn bực hỏi.

“Công viên nước ở ngoại ô có biểu diễn kịch nói của đạo diễn Chung.” Khâu Tử Ngạn xách túi lên, “Chúng ta được mời tới xem mở màn.”