Thù Đồ

Chương 5: Rắc rối




Cô chỉ muốn xem rốt cuộc Tô Khoáng đối với cô như thế nào, không ngờ suýt nữa kịch lại biến thành thật.

Một tháng sau, An Ninh bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc hẹn cô tám giờ gặp nhau tại Đầm Tỵ Phong trên đường Quảng Hạ. Nghe điện thoại xong, An Ninh rơi vào vòng suy nghĩ miên man.

Đêm hôm đó, sau khi từ bệnh viện trở về, nghe những câu truy hỏi của Tô Khoáng, An Ninh đành nói cho anh biết những triệu chứng và những điều cần chú ý của người bị tổn thương đầu dây thần kinh trung khu cảm giác đau. Đương nhiên An Ninh vẫn giấu kín nguyên nhân dẫn đến bệnh tình của mình. Lúc đó, tuy Tô Khoáng không nói gì, nhưng với sự tinh ý của mình, An Ninh vẫn phát hiện ra có chút thay đổi ở anh.

Ví dụ, có ngày Tô Khoáng dậy rất sớm, anh trải thảm ở phòng khách, rồi chèn vào các góc quẹo ở mỗi phòng những tấm mút mềm, ngay cả bốn góc tường trong phòng bếp, các góc bàn cũng đều được anh chèm thêm đệm mút. Tất cả những đồ dung bằng thủy tinh trong bếp đều được anh đổi thành đồ nhựa nếu có thể, nếu không thể đổi được, thì sau khi dùng xong nhất định chúng phải được đặt lại chỗ cũ, và anh còn dặn dò An Ninh nếu không có việc gì thì ít động vào những đồ thủy tinh đó thôi. Anh thực sự sợ hãi sau khi sự việc lần trước xảy ra.

Thực ra, đối với An Ninh, trong thâm tâm cô còn sợ hãi gấp bội. Từ khi biết hậu quả nghiêm trọng mà di chứng đó mang lại, cô luôn cẩn trọng trong sinh hoạt. Lần này là vì bất ngờ gặp Quan Tín, do bị kích động mạnh, nên cô mới sơ suất làm mình bị thương. Cô rất cảm động trước những việc mà Tô Khoáng đã làm cho cô.

Đã mấy lần cô muốn hỏi Tô Khoáng về nghề nghiệp của anh, muốn hỏi anh Kim Bích Huy Hoàng là nơi như thế nào, rồi lại thôi.

Cô đã từng nhờ Lưu Huệ tìm giúp chỗ ở mới, nhưng một là gần đây Lưu Huệ mới tiếp nhận nhiệm vụ, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, hai là chân cô bị thương, đi lại không tiện, thêm vào đó là sự chăm sóc chu đáo của Tô Khoáng dành cho cô, khiến cô ngại không dám đề cập tới chuyện chuyển đi, nên sự việc cứ lần lữa như vậy.

Tám giờ tối, An Ninh tới chỗ hẹn, khi đến nơi, Thẩm Mặc đã ngồi ở đó được một lúc.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.” An Ninh nói.

Rất phong độ, Thẩm Mặc đứng dậy kéo ghế cho An Ninh ngồi, rồi cười điềm đạm, nói: “Là tôi đến sớm thôi”. Đôi mắt anh khẽ lướt nhìn bàn chân An Ninh. “Chân cô không sao rồi chứ?”

An Ninh cười: “Cũng sắp khỏi hẳn rồi”.

Thẩm Mặc đưa thực đơn cho An Ninh, cô xua tay nói: “Anh cứ gọi đi”.

Cô ghét nhất là gọi đồ ăn, hơn nữa cô vốn là người xuề xòa, nên lần nào đi ăn ở ngoài, cô cũng đẩy nhiệm vụ quan trọng đó cho người khác.

Đồ ăn đã được mang đến. An Ninh thấy đều là những món rau thanh đạm, nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Lưu Huệ rất thích ăn những món cay, Quan Tín cũng vậy. Do chịu ảnh hưởng của họ cô cũng thích các món cay hơn. Nhìn cả một bàn đồ ăn thanh đạm, cô thấy không được quen cho lắm.

Hình như đoán được An Ninh đang nghĩ gì, Thẩm Mặc khẽ cười nói: “Vết thương của cô chưa lành hẳn, ăn các món thanh đạm sẽ tốt hơn”.

An Ninh im lặng vài giây rồi khẽ cười.

An Ninh nói rất ít, dường như Thẩm Mặc hỏi gì cô mới trả lời nấy. Chỉ khi hỏi đến tình hình công việc của cô khi đến thành phố H, cô mới bắt đầu sôi nổi hơn. “Nửa năm nay, tôi muốn tìm một công việc tử tế có thể nuôi sống bản thân, nhưng sao khó thế”.

Thẩm Mặc nghĩ, chắc chắc An Ninh gặp trở ngại gì đó trong công việc. Anh mỉm cười, nụ cười rất đẹp nói: “Tôi có thể giúp gì được cô không?”

An Ninh cúi đầu, rồi lắc đầu vẻ chán nản, sắc mặt buồn bã.

Thẩm Mặc chớp chớp mắt: “Sao vậy? Gặp khó khăn trong công việc hay có khúc mắc gì đó với đồng nghiệp?”

“À, chắc anh không biết, tôi suýt nữa bị…” An Ninh bỗng nhiên dừng lại, quan hệ giữa cô và Thẩm Mặc chưa thân thiết đến mức có thể nói thẳng với nhau bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

“Nếu cô cảm thấy không thoải mái, thì cũng không nên gò ép bản thân, để chuyển công việc khác, đối với cô cũng không phải là việc gì khó khăn.” Thẩm Mặc đón lấy ánh nhìn của An Ninh, anh nói hết sức nghiêm túc.

An Ninh cười đau khổ. Nếu công việc có thể tìm được dễ dàng như vậy, thì cô đã chẳng phải ủ rũ suốt ngày thế này.

Thẩm Mặc cười dịu dàng: “Cô đã bao giờ nghĩ sẽ tự mình tạo dựng cái gì đó chưa?”

An Ninh ngẩn người, cô thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Thẩm Mặc rót nước hoa quả cho An Ninh, rồi anh chậm rãi nói: “Cô nghĩ xem, ở quê cô, thành phố S ấy, nổi tiếng lên nhờ cái gì?”

“Váy cưới và quần áo lễ phục.” An Ninh trả lời không cần suy nghĩ.

Phản ứng nhanh đó của An Ninh khiến Thẩm Mặc có cái nhìn khác về cô.

“Vậy cô đã bao giờ so sánh giá váy cưới của thành phố H với thành phố S chưa?”

Câu hỏi này của Thẩm Mặc làm An Ninh như bừng tỉnh.

Mỗi lần đi dạo cùng Lưu Huệ, họ cũng nấn ná ở cửa hàng áo cưới và lễ phục rất lâu, lúc thì vuốt ve bộ này lúc lại ngắm nghía bộ kia, còn mặc thử vài lần nữa. Như Lưu Huệ nói, trong tương lai gần khi chưa có ý định kết hôn, thì ngắm nghía váy cưới cũng được. Cũng nhờ có Lưu Huệ mà An Ninh đã chú ý đến giá cả của trang phục cưới. Tất cả trang phục cưới ở đây đều có giá cao ngất ngưởng. Cũng những bộ váy cưới có chất liệu và kiểu dáng gần như vậy, nhưng giá ở thành phố S chỉ bằng một phần ba giá ở thành phố S, thì lợi nhuận kinh doanh sẽ tương đối khả quan.

Tại sao mình không nghĩ tới điều này nhỉ?

An Ninh ngồi thần ra suy nghĩ hồi lâu, cô thấy ý kiến của Thẩm Mặc quả thật là một chiến lược kinh doanh hoàn hảo.

Thẩm Mặc nhìn cô lúc thì mỉm cười, lúc lại chau màu, anh biết cô đã kết ý kiến của mình, anh tiếp tục khích lệ: “Cô thấy thế nào? Có hứng thù với chuyện này không?”

An Ninh hứng khởi nói, ánh mắt đầy tự tin: “Hôn nhân là chuyện cả đời, cả đời chỉ có một lần. Đối với nữ giới, váy cưới vô cùng quan trọng, chiếc váy cưới giúp họ trở thành ngôi sao đẹp nhất, hấp dẫn nhất và rạng rỡ nhất trong ngày cưới, cho nên, thông thường người ra sẽ không kỳ kèo giá cả. Nhưng nếu chất lượng tốt, giá cả lại phải chăng, thì tôi tin rằng sẽ chẳng có ai có thể kháng cự nổi sức hấp dẫn của nó.”

Từ khi quen An Ninh tới nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc nhìn thấy vẻ hứng khởi, vui tươi đó ở cô. Trong ký ức của anh, cô là một người thiếu ý chí, chỉ biết u sầu, ngay cả nụ cười dường như cũng là điều gì đó xa xỉ. Nhưng cô lúc này, lại giống như một bông hoa bách hợp khoe sắc rạng ngời. Thẩm Mặc đã thực sự bị cô lôi cuốn, ánh mắt không rời khỏi cô.

“Trên mặt tôi có vết gì à?” An Ninh hoàn toàn không biết rằng lúc này trông cô rất xinh đẹp. Cô sờ sờ mặt mình e thẹn hỏi Thẩm Mặc.

“Không.” Thẩm Mặc dịu dàng nói, khó khăn lắm anh mới rời mắt khỏi An Ninh.

“Bác sĩ Thẩm, thực sự rất cảm ơn anh!” An Ninh mừng ra mặt, cô muốn nói chuyện này cho Tô Khoáng ngay lập tức. Nhưng vì sao người đầu tiên cô nghĩ tới lại là Tô Khoáng, chứ không phải là người khác? Cô chưa hề nghĩ nhiều về điều này.

Thái độ của Thẩm Mặc dường như có chút thay đổi, ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt An Ninh. “Không có gì, chúng ta là bạn mà.”

An Ninh khẽ bỉu môi, rồi cô thả lỏng người trên ghế.

“Sau này nếu anh dẫn bạn gái đến xem váy cưới, tôi nhất định sẽ giảm giá cho anh.” Việc mở cửa tiệm còn chưa chắc chắn, vậy mà nghe khẩu khí của cô cảm giác như mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ giờ lành là bắt đầu mở cửa vậy.

Thẩm Mặc tủm tỉm cười, lúc này, An Ninh lại giống như một đứa trả mới lớn, nói những lời hết sức ngây ngô.

“Tôi đâu có cái phúc phận đó.” Giọng anh nhỏ nhẹ, chậm rãi, ẩn chứa trong đó chút u buồn cộng thêm ý định thăm dò An Ninh.

An Ninh cười tít mắt, rồi cô dài giọng: “Bác sĩ Thẩm anh tốt lại giỏi như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái nguyện chét dưới chiếc áo xanh và chiếc quạt giấy của anh. À, không phải, là dưới chiếc blu trắng của anh.” An Ninh khẽ lè lưỡi, những ngày qua do chân đau, nên ngày nào cô cũng ngồi ở nhà xem đĩa phim. Tối hôm qua cô xem đĩa phim về tứ đại tài tử Giang Nam, vì thế cô bị líu theo vài tình tiết trong bộ phim đó.

Cái lè lưỡi đầy tinh nghịch của cô lọt vào tầm mắt của Thẩm Mặc. Anh khẽ cười, đôi mắt bỗng trở nên dịu dàng. Anh bắt chước An Ninh ngồi thả lỏng người trong chiếc ghế lớn, rồi khẽ nói: “Có lẽ duyên phận vẫn chưa đến mà thôi”. Nói xong, anh lại nhìn vào An Ninh, dường như muốn tìm kiếm câu trả lời mà anh mong muốn trong đôi mắt cô.

An Ninh đặt hai bàn tay lên bàn, đầu hơi ngước lên, từ góc nhìn này, cô thấy khuôn mặt Thẩm Mặc điềm tĩnh, ánh mắt anh nhìn cô sâu thẳm mà chăm chú. Bất giác cô chùng mắt xuống, khuôn mặt ửng hồng. Cô nâng cổ tay xem đồng hồ, nhân cơ hội chuyển chủ đề: “Cũng đã muộn rồi, tôi phải về đây.”

“Để tôi đưa cô về.” Thẩm Mặc thanh toán tiền xong, vội vàng đi theo An Ninh.

“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi bắt xe buýt về rất tiện mà.” Hai bàn tay An Ninh khẽ nắm chặt vào nhau, ý thức mách bảo phải từ chối anh.

Thẩm Mặc vội kéo cô lại, hất đầu về phía bãi gửi xe.

“Xe của tôi đỗ đằng kia, cô về một mình tôi không yên tâm.” Ánh mắt anh bỗng chốc trở nên ảm đạm. “Nếu cô sợ chồng cô nhìn thấy sẽ hiểu nhầm, thì lát nữa tôi sẽ để cô xuống xe trước là được chứ gì.”

An Ninh thần người ra một lúc, sau đó cô mới hiểu người mà Thẩm Mawch nói đến là ai. Cô cũng không muốn giải thích thêm, chỉ mím môi cười.

Tuy thấy An Ninh cười mình một cách khó hiểu, nhưng anh vui vẻ nói: “Cô đợi tôi ở đây nhé, tôi đi lái xe đến đây.”

Chiếc xe Volvo S40 màu đen dáng khỏe khoắn, sang trọng, đó là kiểu xe mà An Ninh rất thích.

Gần tới con đường gần kề khu nhà ở, An Ninh yêu cầu xuống xe. Thẩm Mặc dừng xe, mở cửa cho an Ninh.

An Ninh bước được vài bước rồi quay đầu lại nói: “Tạm biệt, bác sĩ Thẩm”.

Ánh mắt Thẩm Mặc ảm đạm, nói: “An Ninh, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế chứ? Gọi tên tôi khó lắm sao?”.

An Ninh hấp háy mắt, rồi cô cất giọng trong trẻo: “Thẩm Mặc, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà”.

Thẩm Mặc bất giác quay đầu nói: “Cho tôi gửi lời chào tới chồng cô nhé!”.

Đây là lần thứ hai trong ngày, cuối cùng An Ninh không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.

“Người lần trước đưa tôi đến bệnh viện không phải là chồng tôi đâu, quan hệ giữa tôi và anh ta…Ôi, không thể nói rõ được ngay lúc này. Tôi còn chưa kết hôn, e là anh hiểu nhầm rồi”.

Nét u buồn trong giọng nói lúc nãy phút chốc biến thành niềm sung sướng, Thẩm Mặc nở nụ cười, nói: “Vậy tại sao cô không cho phép tôi đưa cô lên nhà?”.

An Ninh cố nhịn cười.

“Đó là bởi vì đường vào khu nhà là đường một chiều, từ đây chỉ cần đi bộ năm phút là đến nơi, còn anh nếu lái xe thì phải đi vòng một đoạn dài, lòng vòng lắm.”

Cuối cùng Thẩm Mặc cũng cảm thấy yên tâm.

Đây là cơ hội trời ban cho anh. Anh đã từng bỏ lỡ một lần, lần này, anh nhất định phải nắm chắc lấy nó.

Mười giờ tối, Kim Bích Huy Hoàng đón tiếp hết lượt khách này đến lượt khách khác. Sắp đến Tết nên tình hình kinh doanh rất tốt, chẳng trách Thời Vĩ lúc nào cũng tươi như hoa.

Tô Khoáng trốn dưới hành lang hút thuốc, thấy Tiều Tuấn đang đi tới, anh đưa cả bao thuốc cho Tiều Tuấn. Tiều tuấn châm một điếu, hít mạnh một hơi, thoải mái nhả một vòng khói, rồi ra vẻ lơ đễnh hỏi: “Hình như lâu lắm rồi không nhìn thấy bạn gái của cậu”.

Nhắc đến An Ninh khuôn mặt Tô Khoáng trở nên dịu dàng. Anh quăng mẩu thuốc lá cháy gần đến ngón tay đi, mẩu thuốc bay trong không trung theo hình cánh cung, rồi nằm gọn trong chiếc thùng rác để ở góc tường. Anh búng búng mấy đầu ngón tay, rồi liếc nhìn Tiều Tuấn nói: “Hình như anh quản lý rộng quá rồi đấy”.

Tiều Tuấn khẽ nhếch miệng, rồi cười ma mãnh: “Sao? Hỏi thăm cũng không được à?”.

Tô Khoáng nhướng lông mày, rồi đấm một cái vào bụng Tiều Tuấn, thấy vẻ mặt đau đớn của Tiều Tuấn, anh bật cười thỏa mãn.

Một lúc sau, Tiều Tuấn ngẩng đầu lên, đánh liều gây chuyện: “Này, tôi khá hứng thú với cô bé đó đấy. Nếu thực sự không phải bạn gái của cậu, thì tôi sẽ ra tay đấy nhé”.

Tô Khoáng nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt Tiều Tuấn, rồi đạp mạnh vào mông anh ta quát: “Biến”.

Tiều Tuấn ôm lấy đầu kêu la rồi chạy mất. Tô Khoáng cười phá lên, trước mắt anh hiện ra đôi mắt sang tinh nghịch của An Ninh, ánh mắt anh chân thành, và bất chợt anh đứng ngây ra ở đó.

Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.

Tô Khoáng nhìn màn hình điện thoại, anh chau mày lại vẻ khó chịu. Anh quăng điện thoại sang một bên, không nghe máy.

Nhưng người gọi điện thoại đến dường như còn kiên nhẫn hơn anh, gọi anh hết lần này đến lần khác, không chịu thôi.

“Ấy, sao lại không nghe điện thoại thế?” Tiều Tuấn tắm qua loa xong quay trở ra, tóc anh ta vẫn còn ướt trườn trượt.

Tô Khoáng nhún vai không định trả lời.

Lợi dụng lúc Tô Khoáng không để ý, Tiều Tuấn với tay cướp lấy chiếc điện thoại của Tô Khoáng. Anh ta liếc nhìn cú điện thoại gọi đến, đôi mắt ánh lên cái nhìn trêu trọc.

“Thật là không muốn nghe à?”

Tô Khoáng quay đầu đi, làm như không nghe thấy.

“Cậu không nghe, thì tôi đành nghe giúp vậy.” Chẳng nói gì thêm, Tiều Tuấn ấn nút nghe: “A lô, ai đấy?”. Anh ta biết rõ là ai rồi nhưng vẫn hỏi.

“Tô Khoáng, anh được đấy.” Giọng nói đối phương điệu đà kèm theo chút giận dữ, nhưng nghe vẫn rất êm tai. Tiều Tuấn bất đắc dĩ cầm chiếc điện thoại đi cách xa chỗ Tô Khoáng một chút, sau đó dùng khẩu hình nói với Tô Khoáng: “Là con hổ cái đó”.

Tô Khoáng trừng mắt với Tiều Tuấn: “Lắm chuyện”.

“Tô Khoáng, anh nghe rõ này…” Người ở bên đầu kia điện thoại dường như đang nổi trận lôi đình.

Tiều Tuấn ngắt lời người đó: “Cô tìm Tô Khoáng à? Cô đợi một chút nhé…”. Anh ta nửa đùa nửa thật đưa điện thoại cho Tô Khoáng, mắt chớp chớp ra chiều vô can. “Tự xử lý đi.”

Tô Khoáng không còn cách nào, đành cầm lấy điện thoại: “Tôi là Tô Khoáng, xin hỏi có việc gì?”.

“Tôi đang ở quán rượu Minnie, anh đến đây ngay.” Khẩu khí đối phương lạnh lung, quả quyết.

“Thời Quyên, cô đừng có điên.” Tô Khoáng ghìm giọng. Tiều Tuấn khoanh tay trước ngực đứng tựa vào thành cửa chờ xem kịch hay.

“Tôi đúng là phát điên rồi đấy. Tô Khoáng, nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không đến, thì anh sẽ phải hối hận.” Giọng cô ta như sắp khóc, rõ ràng cô ta đang bị kích động.

Tô Khoáng khẽ thở dài: “Tôi sẽ không đến đâu, cô đừng có chờ.” Nói rồi anh định ngắt điện thoại.

Thời Quyên gào thét như điên dại trong điện thoại khiến Tiều Tuấn đứng bên cạnh cũng thấy thương hại cho cô ta, nhưng Tô Khoáng chẳng để tâm đến điều đó.

Trong điện thoại bỗng phát ra tiếng cốc chén bị quăng xuống đất, tiếng chửi bới của đàn ông, tiếng kêu thất thanh của phụ nữ.

“Thời Quyên, cô đừng có giở trò nữa…” Tô Khoáng hét lên bực tức. Còn chưa thấy câu trả lời thì điện thoại bỗng im bặt, không còn âm thanh nào phát ra nữa.

“A lô, a lô…” Tô Khoáng nói vài tiếng, nhưng chỉ có những tiếng tút tút báo hiệu máy bận đáp lại lời anh.

Tô Khoáng do dự hỏi: “Cô ta không xảy ra chuyện gì chứ?”.

“Để đề phòng bất trắc xảy ra, tốt nhất cậu nên đến đó xem sao, ở đây đã có tôi lo liệu.” Tiều Tuấn tốt bụng đưa ra ý kiến, và nhận lại cái trừng mắt của Tô Khoáng. Chần chừ một lúc, cuối cùng Tô Khoáng cũng vơ lấy chìa khóa xe máy rồi đi nhanh ra ngoài.

Tô Khoáng lao như bay, chỉ mất hai mươi phút anh đã đến quán rượu Minnie.

Khách khứa đến đây thành phần rất phức tạp, không gian u ám. Tô Khoáng không hiểu nổi, một cô gái tốt như vậy tại sao lại thích đến một nơi như thế này.

Kéo tầm rèm cửa vừa dày vừa nặng ra, Tô Khoáng mặt lạnh bước vào. Anh đi một vòng sảnh bên trong mà vẫn không thấy bóng dáng Thời Quyên đâu. Anh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa chợt nhận ra mình lại bị cô ta chơi xỏ.

Anh tìm nơi không ồn ào, rồi rút điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa được kết nối, anh đã đùng đùng nổi giận: “Thời Quyên, tôi đã đến rồi. Cô lại đang giở trò gì thế?”.

Phía bên kia điện thoại là một giọng nói hoàn toàn xa lạ, ban đầu là tiếng cười lớn đầy xảo quyệt, sau đó hắn dọa dẫm nói: “Con bé hiện đang trong tay tao.”

“Mày muốn thế nào?” Tô Khoáng nói, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Nó dùng chai bia đánh bể đầu huynh đệ của tao, tao muốn dùng cách của nó để trừng trị nó.” Thái độ của đối phương rất cương quyết.

Tô Khoáng định thần lại, rồi anh cười, nói : “Tao khuyên mày hãy mau mau thả người, mày không biết cô ta là ai à?”.

“Tao chẳng cần biết nó là ai, có là thiên vương tao cũng không sợ.” Trong điện thoại, Tô Khoáng loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của Thời Quyên, trái tim anh bỗng co thắt lại, không phải vì Thời Quyên chiếm giữ một vị trí nào đó trong trái tim anh, mà thực sự là vì cô ta là con gái của Thời Vĩ. Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, anh sẽ khó mà ăn nói với hắn. Hơn nữa anh đã từng bước lấy được sự tín nhiệm của Thời Vĩ, vào thời điểm quan trọng này nhất định không được để xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến điều đó.

“Tất cả mọi việc một mình tao sẽ hứng chịu, chúng mày đừng có làm khó một đứa con gái.” Giọng Tô Khoáng điềm tĩnh lạ thường, lông mày anh chau lại.

“Được, thế lại càng hay, số 318 đường Phú Nguyên. Nếu trong vòng nửa tiếng nữa mày không đến đó, thì chúng tao sẽ không khách khí với con bé này đâu.” Nói xong câu đó, đối phương ngắt điện thoại. Tô Khoáng gọi lại, nhưng điện thoại đã khóa máy.

Tô Khoáng mặt hằm hằm ngồi lên chiếc CBR, sau khi lái đến con đường lớn gần nhất, qua một chỗ quẹo, chiếc xe quay đầu rồi đi tắt theo đường nhỏ lao nhanh về hướng đường Phú Nguyên.

Đường Phú Nguyên hiện nằm trong khu quy hoạch của thành phố, tất cả cư dân trên phố này đều đã lần lượt chuyển đi, chỉ còn vài nhà dân chỗ ngã ba, ngã tư còn sang đen.

Tô Khoáng giảm tốc độ, anh cố gắng phân biệt thật kỹ từng số nhà dưới ánh trăng mờ mờ.

“286, 288…316, 318, là chỗ này.” Anh tự lẩm bẩm rồi tắt máy, xuống xe.

Bốn bề im ắng, một sự im ắng khác thường. Tô Khoáng hết sức cảnh giác. Anh rất rõ một điều, càng bình tĩnh thì càng phải tỏ ra không bình thường, giống như bóng đêm trước bình minh, chờ đợi thời cơ để hành động, có dấu hiệu và hành động ngay tức khắc.

Anh thử gõ cửa, không có ái trả lời. Thế là anh nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ nghe thấy tiếng két két, rồi cánh cửa lớn từ từ mở ra.

Tô Khoáng cẩn thận bước từng bước dài. Ai ngờ khi anh vừa vào đến cửa, lập tức một lưỡi dao sắc nhọn đã ghé sát bên sườn anh.

“Đi về phía trước, lên gác, không được quay đầu lại, nếu không tao sẽ lấy mạng mày trước.”

Tô Khoáng nhận ra giọng nói này, chính là tên nghe điện thoại hồi nãy. Anh không thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, rồi anh làm theo lời hắn.

Lên đến tầng hai, căn phòng vốn đang tối om bỗng chốc sang đèn. Tô Khoáng khẽ nhắm mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng tròng phòng anh mới từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt ra anh nhìn thấy Thời Quyên đang bị trói chặt ở góc tường. Khuôn mặt vốn trắng mịn của cô ta giờ đã có thêm vài vết bầm đỏ mờ mờ, tóc tai rối bù, hai mắt lờ đờ.

Vừa nhìn thấy Tô Khoáng, cô ta lập tức kêu lên: “Tô Khoáng, cứu em”.

“Bắt nạt một cô gái, chúng mày có được coi là anh hùng hảo hán không?” Tô Khoáng vừa nói, vừa để ý xung quanh, đồng thời tính kế thoát thân. Đối phương có tổng cộng sáu người, tên nào cũng cao to, khỏe manh. Tô Khoáng giỏi võ, có thể lấy một chọi mười, nếu muốn đánh thắng chúng, đối với anh không khó, chỉ có điều Thời Quyên đang ở trong tay chúng, anh không thể làm bừa.

“Anh hùng cứu mỹ nhân! Được, được, được.” Gã mặc áo đen xem ra là kẻ đứng đầu, mặt gầy quắt, vừa nhìn đã biết hắn chẳng tốt đẹp gì. Hắn liên tiếp nói ba chữ “được”, khẩu khí đầy vẻ đả kích.

Tô Khoáng cười nhạt: “Tao đã đến rồi, chúng mày muốn thế nào?”. Nét mặt và giọng nói của anh đều hết sức bình tĩnh, không có chút gì vội vàng, khiến người khác thấy thế cũng lấy làm lo lắng.

Gã mặc áo đen quay đầu lại, nhìn Thời Quyên, rồi lại quay về phía trước nhìn Tô Khoáng, giọng nhẹ nhàng hơn một chút: “Người anh em của tao bị thương không nhẹ. Chỉ cần mày cũng dùng chai thủy tinh đập vào đầu một cái như thế, thì tao sẽ cho qua, người sẽ lập tức được thả.”

Tô Khoáng không tỏ ra sợ sệt, miệng anh vẫn cười.

“Mày nói thật chứ?”

“Tất nhiên.”

“Nói một là một.”

Gã mặc áo đen đưa chai thủy tinh đã được chuẩn bị sẵn cho Tô Khoáng. Tô Khoáng cầm chiếc chai cân nhắc nặng nhẹ, rồi cười hỏi: “Đơn giản thế này thôi sao?”.

“Không lằng nhằng! Tao nói một là một, nói hai là hai.” Hắn lạnh lung nói.

Tô Khoáng cầm chiếc chai thủy tinh lên rồi đập mạnh vào đầu mình.

“Tô Khoáng, đừng!” Thời Quyên sợ hãi hét lên.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tên áo đen có phần bất cẩn, chai rượu đã dập vào đầu hắn với một lực rất mạnh. Hắn không tin vào mắt mình, đau đớn ôm lấy đầu, máu tươi theo gò má chảy xuống.

Tô Khoáng nhanh chóng tháo sợi dây thừng đang trói trên người Thời Quyên, léo cô ta ra phía sau mình để bảo vệ, rồi khẽ dặn dfo: “Lát nữa khi tôi với chúng đánh nhau, cô hãy chạy trước. Con CBR của tôi đậu ở bên ngoài, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, đừng lo cho tôi”.

Dường như Thời quyên đã bị dọa cho đờ đẫn, cô nắm chặt vạt áo Tô Khoáng không chịu buông. Lúc này, sáu tên kia đã tỉnh táo lại sau chút sợ hãi ban đầu, chúng hô nhau bao vây lấy Tô Khoáng và Thời Quyên.

Nhanh như chớp, Tô Khoáng tung người trên không, rồi đá trúng nửa người dưới của tên cầm đầu. Hắn kêu lên thảm thiết, rồi cố nhịn đau hét lớn: “Chúng mày đâu, xông kên cho tao! Không được cho chúng nó thoát”.

Tuy võ công giỏi, nhưng Tô Khoáng vừa phải lo cho Thời Quyên, vừa phải đề phòng đối phương giở trò, vì thế anh cũng bị dính mấy đòn của chúng. Anh kêu lên bực bội, nhưng các bước di chuyển của anh vẫn rất chuẩn xác, anh nhắm chính xác cơ hội đẩy Thời Quyên ra khỏi vòng vây.

“Mau chạy đi, cô ở đây chỉ làm tôi phân tâm thôi.”

Thời Quyên cắn chặt môi dưới, lùi dần ra chỗ cầu thang, hai tay ôm lấy tay vịn cầu thang thở hổn hển. Thời Quyên không còn là gánh nặng nữa, Tô Khoáng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tình thế lập tức thay dổi, anh dung mãnh ra đòn, đánh cho cả sáu tên ngã nhào xuống đất. Nhân lúc chúng chưa bò dậy, một tay anh kéo lấy Thời Quyên, rồi lao như bay xuống tầng một, cả hai nhảy lên xe, anh nổ máy lao vù đi. Khi sáu tên kia đuổi ra đến nơi, trước mặt chúng chỉ còn bụi đất và khói trắng của chiếc xe đang tung lượn trong không trung.

Tô Khoáng cùng Thời Quyên lao như bay suốt cả chặng đường, không dám dừng lại. Cho đến khi xe lăn bánh trên khu vực thành phố, phía trước và phía sau không còn người truy đuổi nữa, anh mới dừng xe, giọng lạnh lung ra lênh: “Xuống xe!”.

Hai tay Thời Quyên ôm chặt lấy eo Tô Khoáng, đầu tì sát vào lưng anh, cô ta cảm nhận được hơi thở mới mẻ toát ra từ cơ thể anh, nên không muốn buông tay.

“Tôi bảo cô xuống xe, cô nghe thấy chứ?” Giọng nói Tô Khoáng có vẻ tức tối.

Thời Quyên bỉu môi: “Xuống xe thì xuống, việc gì mà hung thế?”. Cô miễn cưỡng buông tay ra khởi người Tô Khoáng, rồi nhảy xuống xe, hít một hơi, cười hi hi nói: “Tô Khoáng, vừa nãy anh thật đẹp trai”. Cô muốn vòng tay qua cổ Tô Khoáng, nhưng bị anh gạt ra.

“Lần sau đừng có đi đến những chỗ như thế nữa, nghe rõ chưa?” Tô Khoáng khẽ quát, con ranh này lần nào cũng gây ra một đống phiền phức cho anh, sau đó lại còn đòi anh giúp đỡ, xử lý. Anh sắp không thể nhẫn nhịn được nữa.

Thời Quyên cười rất vui, cô ôm lấy cánh tay Tô Khoáng.

“Tuy miệng anh không thừa nhận, nhưng thực ra trong lòng anh vẫn rất quan tâm đến em.”

Tô Khoáng dở khóc dở cười, vết thương trên mặt khiến anh đau đến nhăn nhó mặt mày. Anh lấy tay ấn ấn vào chỗ vết thương, rồi nghiêm mặt nói với Thời Quyên: “Cô có bị thương chỗ nào không?”.

“Có anh bảo vệ em, tất nhiên em chẳng có vấn đề gì rồi.” Thời Quyên ghé đầu vào ngực Tô Khoáng, ngọt ngào nói: “Tô Khoáng, anh thật tốt với em”.

Tô Khoáng thấy chán ngán. Để thoát khỏi sự đeo bám của cô ta, anh đã cố gắng tránh tiếp xúc, còn dùng những lời lẽ khó nghe để nói chuyện với cô ta.

Vậy mà Thời Quyên không nản lòng, đã nhiều lần cô ta trực tiếp hoặc gián tiếp thể hiện tình cảm của mình với anh. Dẫu Tô Khoáng có thái độ xa cách, thờ ơ, nhưng anh muốn né tránh cũng không né tránh nổi.

Thực ra, trừ việc Thời Quyên là con gái của Thời Vĩ ra, chỉ xét về điều kiện cá nhân của cô ta cũng đã có thể xếp vào bậc nhất. Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, thân hình cân đối, từng đi học nước ngoài về, có điều cô ta vốn ham chơi, hành động tùy tiện, bạo ngược. Nhưng một đại tiểu thư như cô ta, chỉ cần gặp Tô Khoáng là lập tức biến thành cừu non dễ bảo.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, gặp Tô Khoáng chính là duyên phận của cô.

Thời Quyên ngây thơ, lãng mạn, muốn lấy lòng tin của cô ta thật dễ hơn nhiều so với việc lấy lòng tin từ Thời Vĩ. Nhưng Tô Khoáng là loại người nào chứ, tất nhiên anh sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Thời Vĩ là Thời Vĩ, Thời Quyên là Thời Quyên, anh phân biệt rất rõ điều đó. Nên anh lập tức tạo khoảng cách giữa anh và Thời Quyên, cũng là để tốt cho cô ta, nhưng rõ ràng cô ta không muốn như vậy.

Tô Khoáng khẽ hừm một tiếng, rồi anh chuyển chủ đề: “Xung đột giữa cô và những gã kia là như thế nào?”

Ánh mắt Thời Quyên rung rung, cô né tránh ánh nhìn của Tô Khoáng, rồi khẽ khàng nói: “Đang nói chuyện điện thoại với anh thì thuộc hạ của gã đó buông lời trêu chọc em, lại còn động tay động chân với em nữa. Trong lúc tức giận, em đã cầm chai rượu đập vào hắn.” Có vẻ cô không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, cô vung vung tay Tô Khoáng. “May mà có anh đến kịp thời. Nếu không, nếu không…” Khuôn mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ ửng. Tô Khoáng vuốt vuốt tóc cô ta, cô ta đã bị người ta ức hiếp nhiều như vậy, nên anh cũng không nỡ trách móc cô ta thêm nữa.

Thời Quyên vui sướng, cô nắm tay Tô Khoáng, khuôn mặt lộ rõ nét dịu dàng, nữ tính.

Nể mặt Thời Vĩ, Tô Khoáng cố gắng giữ ôn hòa.

“Chỗ này đã là nơi an toàn rồi. Cô tự mình bắt xe về nhà đi, tôi còn phải đến Kim Bích Huy Hoàng.”

“Đừng!” Khó khăn lắm Thời Quyên mới có được cơ hội một mình ở bên Tô Khoáng thế này, đương nhiên cô không muốn dễ dàng vứt cơ hội hiếm có.

Tô Khoáng nhẹ nhàng đẩy Thời Quyên ra, nhưng Thời Quyên lại càng ôm chặt anh hơn. Tô Khoáng sa sầm mặt: “Cô muốn thế nào?”.

Thời Quyên sợ nhất là nhìn thấy Tô Khoáng sa sầm mặt với cô. Cô đưa đưa mắt, rồi khẽ nói: “Anh đưa em về không được à?”.

Tô Khoáng chẳng thèm nghĩ ngợi gì, anh từ chối thẳng thừng: “Không được”.

Miệng Thời Quyên mếu mếu, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc: “Anh không sợ giữa đường em lại gặp nguy hiểm sao?”.

Tô Khoáng chẳng hề nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra: “Chúng sẽ không đuổi đến dây, thì nguy hiểm ở đâu ra? Cô đừng có kiếm cớ gây rắc rồi nữa.”

“Nhỡ đâu tài xế taxi kẻ xấu, nhỡ đâu hắn và bọn chúng là một bọn…Và nhỡ đâu đang đi trên đường gặp phải kẻ cướp, hắn còn có dao, mang theo axit, hoặc cướp của lại còn cưỡng hiếp, hoặc…” Thời Quyên tìm đủ mọi lý lẽ, nghĩ ra đủ mọi cách.

Tô Khoáng phải đầu hàng. “Ngậm miệng! Tôi đưa cô về nhà.” Đã giúp thì giúp cho chót, để cô ta lại giữa đường thế này xem ra cũng không phải cho lắm. Cặp môi mỏng của Tô Khoáng mím lại, rồi anh khẽ thở dài.

Ngược lại, Thời Quyên đắc ý cười rất tươi.

Chiếc xe lại lao đi.

Thời Quyên áp mặt vào vai Tô Khoáng, gió lạnh vù vù táp vào khuôn mặt trắng mịn non nớt của cô, nhưng dường như cô chẳng quan tâm đến điều đó. Lúc này, Tô Khoáng và cô đang ở bên nhau, hơn nữa lại gần gũi như thế này, đó mới là điều quan trọng nhất đối với cô.

Ánh trăng bàng bạc, dịu dàng chiếu rọi xuống trần gian.

Thời Quyên gặp Tô Khoáng lần đầu tiên là ở sân bay thành phố H. Cô từ Anh Quốc trở về, hôm đó vừa khéo Thời Vĩ có việc không ra sân bay đón cô được, nên hắn giao nhiệm vụ đó cho Tô Khoáng.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khoáng, Thời Quyên đã hạ quyết tâm, nhất định phải có được anh. Ngay từ nhỏ cô đã được chiều chuộng, muốn gì được nấy, đối với cô, đàn ông cũng như vậy, cô muốn có ai thì người đó sẽ là của cô. Tiếc rằng, Tô Khoáng không giống như những người đàn ông mà cô từng qua lại. Cô càng ngang bướng, anh càng không để ý tới cô. Anh luôn có thái độ dửng dung với cô. Đôi khi anh làm cô tức tối đến mức chửi bới, đay nghiến anh, cô thể rằng sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, nhưng mắng chửi xong, cô vẫn yêu anh da diết, quyết không chịu buông tay.

Sau khi điều tra về thói quen cũng như tính nết của Tô Khoáng, Thời Quyên quyết định thay đổi chiến lược, Tô Khoáng là mẫu người điển hình ưa ngọt chứ không ưa ngang ngạnh, thế là, ngang ngạnh không được, cô bắt đầu ngọt ngào, lúc nào cũng bám riết lấy anh, lúc nào cũng tỏ ra đáng thương.

Vở kịch ở quán rượu Minnie chính là do cô đạo diễn, mục đích là lôi kéo Tô Khoáng sa bẫy. Gã áo đen và đồng bọn cũng là mấy tên lưu manh do cô thuê về, nên cô chẳng cần bận tâm đến chúng. Cô chỉ muốn xem rốt cuộc Tô Khoáng đối với cô như thế nào, không ngờ suýt chút nữa kịch lại biến thành thật. Có điều, mấy tên đó thấy tiền là sang mắt, cho chúng thêm vài đồng là mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi. Thời Quyên im lặng một lúc, rồi nhoẻn miệng cười tươi rói.

An Ninh bấm chiếc điều khiển tivi trong tay, từ kênh một đến kênh năm mươi rồi bấm ngược lại. Từ phim Đà thương sư tỉ đến Hoàn châu cách cách, rồi đến Thiên tiên phối, quay đi quay lại vẫn là mấy bộ phim truyền hình này, thật vô vị.

Chiếc đồng hồ treo trên tường đã chỉ đến số 12. An Ninh ngáp dài một cái, rồi tắt ti vi đi về phòng ngủ.

Cô leo lên giường, sau đó bật laptop đang để ở đầu giường, kiểm tra thư. Rất nhiều thư rác.

Sau khi gửi e-mail cho Lưu Huệ, không còn việc gì để làm, cô vào danh sách các bạn học cùng trường trước để tìm hiểu những hoạt động gần đây của vài người bạn thân, sau đó cô vào blog, xem vài trang mạng, cuối cùng cô không quên vào trang web văn học Tấn Giang để xem gần đây có tác phẩm mới nào không.

Xong xuôi đâu đấy, cô chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ.

Bên ngoài cửa vang lên thứ âm thanh quen thuộc. An Ninh nhìn xuống góc phải bên dưới màn hình, đã là một giờ sang. Khác với trước kia, đó là giờ mà dù đóng hay khép cửa, hoặc xả nước tắm đi nữa, Tô Khoáng cũng làm rất nhẹ nhàng, còn trước kia anh làm mọi việc mà chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của người khác. Đó thực sự là một thay đổi quá lớn. “Trẻ con dễ bảo”, An Ninh chợt bật cười thành tiếng.

Cô khẽ mở cửa, phòng khách không có người, trong nhà vệ sinh vọng ta tiếng nước chảy. An Ninh có việc cần bàn với Tô Khoáng gấp, nên cô ngồi trên sofa đợi anh.

Không lâu sau, An Ninh nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở. Cô quay người lại, mặt cô bỗng đỏ bừng. Cô hét lên một tiếng, hai tay che lấy mắt, giọng lập bập: “Sao anh không mặc quần áo vào?”.

Trên người Tô Khoáng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước vẫn đang chảy trên bộ ngực săn chắc, anh đang cầm chiếc khăn tắm lớn ra sức lau khô đầu. Bị tiếng kêu thất thanh của An Ninh làm cho giật mình, anh con người lùi lại phía sau, rồi cũng kinh ngạc nói: “Sao cô lại ở đây?”.

“Trời ạ, anh mặc quần áo vào trước rồi hãy nói.” An Ninh không dám ngẩng đầu lên, mặt cô càng đỏ.

Tô Khoáng không trêu cô nữa, đi vào phòng mặc quần áo.

Tim An Ninh đập liên hồi, trong đầu cô cứ hiển hiện thân hình gần như hoàn mỹ của Tô Khoáng cô vừa vô tình nhìn thấy. Cô không phải là cô gái háo sắc như Lưu Huệ, nhưng phải công nhận rằng, thân hình của Tô Khoáng rất đẹp.

Tô Khoáng đi ra, anh mặc một chiếc áo len và chiếc quần bò đen kiểu dáng đơn giản. Thân hình đẹp thì mặc gì cũng đẹp, đó là câu nói mà Lưu Huệ nói khi nịnh Diêu Tử An. Bây giờ An Ninh thấy câu nói đó cũng rất thích hợp với Tô Khoáng.

“Tìm tôi có việc à?” Mặt Tô Khoáng có vẻ hoài nghi. An Ninh rất ít khi chủ động tìm anh, đặc biệt là sau sự việc lần trước, cô dường như cố ý né tránh anh.

“Hôm nay tôi đi gặp một người bạn, anh ấy gợi ý cho tôi mở một tiệm áo cưới, anh thấy có được không?” An Ninh tạm thời quên đi nỗi xấu hổ vừa nãy, hỏi Tô Khoáng, giọng nói không giấu nổi niềm hứng khởi.

Tô Khoáng lại đặc biệt chú ý đến câu nói phía trước. Bạn? Ngoài Lưu Huệ ra, cô ấy còn có người bạn khác ở thành phố H này? Lẽ nào là…Anh nhìn An Ninh từ trên xuống dưới vẻ dò xét.

“Này, anh nói gì đi chứ!” An Ninh đưa tay hươ hươ trước mặt Tô Khoáng.

Tô Khoáng không trả lời mà hỏi lại: “Bạn nào? Cô có bạn ở đây à?”.

Mặt An Ninh lại đỏ ửng lên.

“Là ai không quan trọng. Rốt cuộc anh có ý kiến gì không?” Cô nói giọng giận dỗi.

Tô Khoáng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh nhìn thẳng vào An Ninh, khẽ nói: “Ý định đó được đấy. Cô thử sức xem sao”.

“Tôi là được thật chứ?”

An Ninh không biết vì sao cô lại hoàn toàn tin tưởng vào Tô Khoáng như vậy, rồi cô tự cho rằng, tất cả là bởi anh đã từng cứu cô hai lần, còn những cái khác, cô nghĩ là không liên can.

Tô Khoáng khẽ mỉm cười.

“Đương nhiên. Tôi có nhiều bạn, tôi sẽ nhờ họ giúp cô để ý tìm mặt bằng phù hợp.”

Trong lòng An Ninh bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp kỳ lạ. “Thế thì cảm ơn anh quá.” Cô cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt chân thành của Tô Khoáng. Cô vẫn đang băn khoăn về thân phận của Tô Khoáng. Có lúc cô không thèm quan tâm đến anh, nhưng anh vẫn luôn giúp đỡ cô, vẫn quan tâm đến cô. Cô lướt nhìn tấm thảm bông mềm mịn và những thứ đồ nhựa ngày càng nhiều trong phòng khách, khẽ mỉm cười.

“Lắm chuyện.” Tô Khoáng chậm rãi thốt ra hai từ đó.

“Có lúc tôi thấy anh rất giống những chàng đại hiệp trong võ lân thời cổ đại, khi người khác cần giúp đỡ, anh liền ra tay cứu giúp.” An Ninh nói ngập ngừng. Cô không muốn can dự vào cuộc sống riêng tư của Tô Khoáng, vì vậy cô chỉ có thể dùng cách ví von đó để hiểu thêm về anh.

Đôi mắt Tô Khoáng rạng ngời, nhưng anh chỉ khẽ cười, không nói gì.

An Ninh bạo gan thăm dò thêm: “Luôn có cảm giác, đối với anh, thể xác ở một nơi mà tâm hồn lại hướng đến nơi khác. Tôi nói có đúng không?”.

Tô Khoáng cười tít mắt: “An Ninh, cô chỉ cần nhớ rằng, đôi khi cái mà cô nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật”. Câu nói đầy ngụ ý, nụ cười tự nhiên mà thần bí lại càng khơi gợi trí tò mò của An Ninh.

“Không thể nói được à?” An Ninh vẫn chưa chịu dừng.

Ánh mắt Tô Khoáng rất điềm tĩnh, anh khéo léo tiếp lời: “Muộn rồi, cô nên đi nghỉ đi”.

An Ninh bĩu mồi, rồi miễn cưỡng nói: “Ừm”. Chỉ cần trong lòng cô chắc rằng anh không phải là người xấu, thế là đủ.

Cô nhảy khỏi sofa, khi đi qua Tô Khoáng, cô bỗng kêu lên sợ hãi: “Tô Khoáng, anh bị thương à?”. Cô bị cận đến ba đi-ốp, về nhà là cô đã tháo chiếc kính tàng hình đi, vì thế lúc này, khi đến gần cô mới phát hiện ra trên mặt Tô Khoáng có vài vết bầm tím, Cô nhìn kỹ lại lần nữa, mu bàn tay và sau gáy anh cũng đều có những vết thương.

“Không cẩn thận nên bị ngã thôi.” Bị xây xát là chuyện thường đối với anh, đã từ lâu anh không còn để tâm đến chúng.

An Ninh lắc đầu, cô tuyệt đối không tin lời anh. Cô không phải là đứa trẻ lên ba, cô có thể phân biệt được đâu là vết thương do dao, đâu là vết thương do ngã. “Anh đừng đi đâu, ở đây đợi tôi.” An Ninh nghiêng đầu cười với Tô Khoáng, giọng dịu dàng.

Tô Khoáng bỗng thấy xao xuyến, nụ cười càng tươi hơn.

An Ninh trở về phòng mình, lấy ra gói bông y tế, cồn và chỗ thuốc nước tiêu độc còn lại từ bệnh viện lần trước.

Tô Khoáng chau mày: “Không phải phiền phức vậy đâu, chỉ là thương nhẹ thôi, vài ngày là khỏi ấy mà”.

An Ninh cười trêu trọc giọng chế nhạo: “Không phải là sợ đâu đấy chứ?”.

Rõ ràng biết kế kích tướng, nhưng Tô Khoáng vẫn cam tâm tình nguyện mắc bẫy: “Tôi là sao mà sợ đau được, vậy cô bôi thuốc cho tôi đi”. Anh nhắm mắt lại, như chuẩn bị giáp mặt kẻ địch rất mạnh.

An Ninh khẽ cười thành tiếng, dùng chiếc kẹp kẹp lấy bông y tế, nhúng vào thuốc nước, rồi nhẹ nhàng bôi lên các vết thương của Tô Khoáng.

“Đau không?” Hơi thở An Ninh nhẹ nhàng thoảng qua bên tai, cô dịu dàng hỏi.

Tô Khoáng thấy thoải mái vô cùng, chẳng còn cảm thấy đau nữa.

“Không được động tay vào”. Cô thổi khẽ lên chỗ vết thương. “Đỡ chút nào chưa?”

Nghe giọng nói dịu dàng và nụ cười khe khẽ của An Ninh, Tô Khoáng dần dần quên đi cảm giác khó chịu nơi những vết thương.

Bôi thuốc xong, An Ninh phẩy phẩy tay. “Xong rồi, tôi đi ngủ đây.” Bước đến cửa phòng ngủ, cô quay lại cười tươi như hoa: “Chúc ngủ ngon”.

Tô Khoáng cảm giác cánh cửa trái tim anh đã khép kín từ lâu đang từ từ mở ra.

An Ninh leo lên giường. Lời nói của Tô Khoáng khiến cô an tâm hơn nhiều, cô rất tự tin vào kế hoạch kinh doanh sắp bắt đầu.

Cô nghịch nghịch chỗ tóc đang buông trước trán, bỗng mỉm cười. Khoan đã, cô bỗng nhớ ra điều gì đó.

Vừa nãy Tô Khoáng nói: “Những thứ mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật”, rốt cuộc anh ám chỉ việc anh đánh một cô gái yếu đuối ở cầu thang, hay việc anh vui đùa với lũ trẻ ở cô nhi viện? Theo anh nói, thì phải chăng rất nhiều việc tận mắt nhìn thấy đều là những biểu hiện bề ngoài?

An Ninh nghĩ ngợi đến mức mụ mẫm đầu óc, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, dần dần cô không chống lại nổi cơn buồn ngủ dữ dội đang kéo đến, chẳng còn sức lực để nghĩ tiếp nữa, một lúc sau cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.