Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 47




♥Edit: sunflower2white

“Em không có mang thai, cũng không có yêu Nghê Ngạo, em chỉ vì trả thù người nhà họ Nghê nên mới trước mặt các phóng viên nói ra những lời kia.” Luyến Luyến bình tĩnh nói: “Em rất hận người nhà họ Nghê, em hận mỗi một người trong gia đình họ Nghê, cho nên em muốn trả thù bọn họ, em cố ý ở trước mặt các phóng viên phá hỏng lễ đính hôn của bọn họ, chuyện tốt như vậy dễ gì các phóng viên bỏ qua, bọn họ nhất định rất kinh ngạc đối với thân phận của em, bọn họ nhất định tìm kiếm mọi cách tìm hiểu về đời sống cá nhân của em, bao gồm cả các thông tin liên quan đến mối quan hệ giữa em và gia đình họ Nghê. Cứ như vậy nhất định bọn họ sẽ truy ra được giữa em và Nghê Ngạo có một nửa quan hệ huyết thống, từ đó mọi chuyện xưa đều được phanh phui trên các mặt báo, lúc đó mọi người đều biết hết, chuyện bê bối như vậy thế nào cũng gây chấn động, trở thành đề tài cho mọi người chế giễu bàn tán. Người nhà họ Nghê vì vụ tai tiếng này mà cả đời đều không thể ngóc đầu lên làm người, bởi vì chỉ cần bọn họ đi ra ngoài, trên mặt đã bị đóng dấu hai chữ “đáng khinh”, sẽ bị mọi người gièm pha, chế diễu, cảm thấy rất mất mặt. Đến lúc đó toàn bộ những bí mật ghê tởm xấu xa bị che dấu đều được phanh phui ra ánh sáng, em cũng chuẩn bị sẵn cả di thư rồi, chỉ cần em vừa chết, chân tướng sự thật về gia đình họ Nghê sẽ được phơi bày, bọn họ cũng sẽ chịu sự chỉ trích và thóa mạ của người đời, nơi này sẽ không còn chỗ nào cho bọn họ dung thân, gia đình họ Nghê cũng vì vậy mà hoàn toàn sụp đổ, đây là toàn bộ kế hoạch của em.“

Mọi người nghe được, ai nấy đều cảm thấy kinh hồn khiếp đảm!

“Ngu ngốc, ngốc quá.” Long Thiếu Hạo lo lắng siết chặt vòng tay tha thiết ôm cô vào lòng, rất sợ cô một lòng quyết lấy cái chết để trả thù mà vĩnh viễn biến mất, khiến anh không bao giờ có thể gặp lại cô nữa. “Em có hận, có oán gì cứ nói cho anh biết là được rồi, anh có thể giúp em báo thù. Em muốn hành hạ bọn họ như thế nào anh đều có thể làm được, miễn là em đừng bao giờ lấy sinh mệnh mình ra đánh cược, em nhất định không được làm vậy. Anh không cho phép, sinh mệnh của em, thân thể của em, trái tim của em, đều là của anh, không có sự cho phép của anh, cho dù là em, cũng không thể làm tổn thương đến nó.“

Lòng Luyến Luyến tràn ngập cảm động. Tuy rằng, lời nói của anh rất ngang ngược, rất chuyên chế, nhưng lại làm cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Trong tích tắc Nghê Cẩm Tân dường như đã già thêm mười tuổi, ông hết sức đau buồn, xót xa tự hỏi, đây thật sự là đứa con gái mình đã xa cách mười mấy năm trước sao: “Con… Con thật sự hận ba nhiều như vậy ư? Thậm chí con sẵn sàng lấy tính mạng mình ra đánh đổi ư?“

“Đúng!” Luyến Luyến không chút do dự quả quyết thừa nhận. Lúc này, cô đã thoát ra khỏi lòng Long Thiếu Hạo, cô đang cùng ông mặt đối mặt, ánh mắt không chút sợ hãi, can đảm nhìn thẳng vào mắt ông. Long Thiếu Hạo đứng sau lưng cô, chăm chú nhìn cô.

Luyến Luyến nhìn ông, trong mắt tràn ngập nỗi oán hận. Cô cắn răng nói: “Tôi không chỉ hận ông, tôi còn hận từng người một trong gia đình họ Nghê các người, ông có biết mỗi người trong nhà họ Nghê của ông ác độc đến cỡ nào không? Nhất là ông, cùng người đàn bà kia, ” cô phẫn nộ chỉ ngón tay về hướng Tô Nguyệt Hồng, “Cả hai người cùng tỉ mỉ lập một kế hoạch không chê vào đâu được, mượn cớ tiếp cận mẹ tôi, giành được cảm tình của ông ngoại và mẹ tôi, mưu đoạt gia sản của ngoại, sau đó tàn nhẫn vứt bỏ mẹ con hai người chúng tôi qua một bên, ngang nhiên đem bốn đứa con riêng của ông cùng người đàn bà kia nghênh đón vào nhà, nơi thuộc về hai mẹ con chúng tôi, cho phép người đàn bà kia cùng đám con của bà ta ở cùng hai mẹ con chúng tôi dưới một mái nhà. Ông có bao giờ nghĩ qua, hay có chút băn khoăn nào về cảm nhận của hai mẹ con chúng tôi không? Mẹ mới là người vợ hợp pháp của ông, người vợ mà ông danh chính ngôn thuận kết thành vợ chồng, tôi mới là con gái hợp pháp của ông, ông sao có thể làm ra cái việc độc ác như vậy?” Những lời Luyến Luyến nói như một sấm vang chớp động, làm Nghê Ngạo, Nghê Liệt và Nghê Tử Uyển hoàn toàn không dám tin. Long Thiếu Hạo, Đường Khải, Phương Nhược Thủy cũng đều giống nhau vô cùng kinh ngạc.

“Mẹ từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, lúc đó mang theo tôi vừa tròn bảy tuổi rời khỏi nhà trong nỗi uất hận. Chúng tôi tứ cố vô thân, trong người không một đồng xu dính túi. Ông cũng biết mẹ chưa từng chịu khổ, chưa từng bị người khác xem thường, bỗng nhiên trong phút chốc mất hết tất cả. Không nhà cửa, không tiền bạc, chịu đói, chịu khát, những nổi khổ cực tủi nhục đó ông không bao giờ có thể tưởng tượng được; tôi rõ ràng có ba lại cũng bị mắng là đứa con hoang, không một ai thèm làm bạn với tôi. Mọi người chỉ biết đánh tôi, mắng tôi, xem thường tôi; mẹ vì mưu sinh, phải đi làm thuê làm mướn, ngày ngày giặt quần áo bẩn cho người ta, đôi bàn tay từ nhỏ chỉ biết đàn dương cầm, chưa từng làm qua việc nặng nào, giờ phải làm những việc nặng nhọc dơ bẩn, ngâm nước đến lở cả tay, còn thường phải chịu sự quấy rối trêu chọc của đám lưu manh côn đồ. Chúng tôi ở trong căn nhà trọ nhỏ bằng gỗ với giá thuê rẻ mạt nhất, không có cửa sổ, tôi và mẹ đêm không dám ngủ, suốt đêm chỉ biết lặng ôm nhau nằm cùng một chỗ nhìn chằm chằm ra cửa, sợ hãi đột nhiên có người phá cửa xông vào. Mùa đông gió lạnh thổi vào khiến chân tay chúng tôi rét cóng, toàn thân chết lặng, nhưng ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục làm việc như thường, bởi vì, không làm sẽ không có cơm ăn; không đến hai năm, mẹ bị cuộc sống đày đọa đến thân hình tiều tụy, thần sắc phờ phạc không ra con người. Ông vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được chúng tôi rốt cuộc trở thành bộ dáng như thế nào đâu. Chín tuổi tôi bắt đầu đi lượm rác, mỗi ngày ăn bánh màn thầu uống nước lã. Những đứa trẻ cùng tuổi với tôi thì được ngã vào lòng cha mẹ nũng nịu, còn tôi thì phải sống cảnh bôn ba, bươn chải nhặt rác kiếm sống, vì nếu không làm thì lấy cái gì mà ăn, thật khổ cực. Mỗi ngày sau khi tan học tôi lại phải chăm sóc mẹ ngã bệnh, bắt đầu nấu cơm, chờ lúc sau khi mẹ mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, tôi liền đến gõ cửa từng nhà hỏi người ta có quần áo bẩn cần giặt hay không, giặt một món đồ kiếm được một xu…”

Nghe đến đó, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn cô. Nghê Cẩm Tân trong lòng cảm thấy đau nhói và hối hận không ngớt.

Phương Quân Nghiên càng thêm yêu thương vợ mình muôn phần, ông giúp bà lau đi nước mắt trên mặt, “Mình chưa bao giờ nói qua với anh việc này, anh cũng không biết nói gì nữa, đáng lý ra anh nên tìm được mẹ con em sớm hơn một chút, nếu không em và Luyến Luyến cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy” Ông tự trách mình không thôi.

Hạ Hàn Tương dịu dàng nhìn chồng, “Mình không cần tự trách, chuyện này không liên quan đến mình, mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi.” Đúng vậy, Những đau khồ này đều đã là quá khứ, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi, lúc đó khắc vào tâm khảm đau đớn sâu sắc, nhưng theo thời gian mọi chuyện cũng đã dần dần phai nhạt, thế nhưng Luyến Luyến lại tựa hồ như chưa bao giờ quên đi, cô thật là bị thương tổn quá sâu…

“Từ nay về sau có anh ở đây, anh sẽ không để cho mẹ con em bị bất cứ thương tổn nào nữa.” Phương Quân Nghiên trịnh trọng tuyên bố.

“… Tôi mười hai tuổi bắt đầu làm lao động vị thành niên, chỗ nào có thuê làm công đều có mặt tôi, lúc mười sáu tuổi một ngày làm ba công việc, lúc nhiều nhất là làm năm công việc một ngày. Sau khi lên đại học một ngày làm bảy công việc, sáng sớm lúc trời còn tờ mờ sáng đã phải thức dậy đi giao sữa, tiếp đó trời còn chưa sáng lại đi giao báo, sau đó đến cửa tiệm làm công phục vụ bữa sáng cho khách, giờ nghỉ trưa ở căn tin trường học phụ giúp bưng bê, buổi chiều còn đứng bán hàng ở sân ga, buổi tối làm công ở quán nhậu, về đến nhà thì giúp mẹ đến các nhà xung quanh đem quần áo bẩn về giặt kiếm thêm thu nhập…“

“Đủ rồi, thôi đủ rồi, không cần nói nữa.” Nghê Cẩm Tân nghe không nói nữa, lòng ông đau xót như ai vò ai xé, trái tim như rỉ máu. Đây là con gái của ông, đứa con gái mà ngay từ nhỏ ông đã rất cưng chiều, yêu thương xem như bảo bối, đứa con bé bỏng lúc nào cũng đeo dính theo ông nhõng nhẽo đáng yêu, được mọi người chiều chuộng, ấp ủ trong vòng tay thương yêu, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, một bảo bối mà người trên kẻ dưới trong nhà đều yêu thương che chở, là đứa trẻ duy nhất sau này sẽ nối nghiệp tập đoàn được mọi người xem trọng. Là ông, chính ông đã hủy hoại toàn bộ cuộc sống của con bé, trời ơi! Ông đã làm gì, nói cho cùng thì chính ông đã làm cho con bé chịu nhiều khổ sở, con bé chẳng qua vẫn chỉ là đứa trẻ thôi mà!

“Mới nghe nhiêu đó đã không chịu nỗi rồi sao, còn có những chuyện thực sự còn tàn khốc hơn nữa.” Luyến Luyến cười lạnh, “Vì cuộc sống, vì cần tiền giúp mẹ khám bệnh, tôi không dám bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể kiếm tiền, bốn tháng trước một buổi tối khoảng hơn nữa đêm một chút, sau khi công việc kết thúc tôi rời khỏi chỗ làm, trên đường về nhà, gặp phải hai gã con trai học cùng lớp, ở ngõ tắt nhỏ sau đống rác, bọn chúng đã ra tay… cưỡng bức tôi…“

“Con gái tôi, trời ơi!” Một tiếng kêu thất thanh vang lên, Nghê Cẩm Tân hỗn loạn, loạng choạng ngã xuống sô pha ở phía sau, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ba không tin, ba không tin, ba không tin…”

Ba anh em nhà họ Nghê hoàn toàn khiếp sợ nói không nên lời, sắc mặt Nghê Liệt trắng bệch, hắn, đồ chết tiệt! Hắn rốt cuộc đã làm cái gì đối với cô ấy…

Nghê Chấn trái tim như bị bóp nát, đau quá, anh hận, thật sự hận chính mình đến cuối cùng đã không thể bảo hộ em gái mình, mười năm trước cũng vậy, mà bây giờ cũng vậy. Anh hận bản thân mình vô năng, thế đấy, nhiều năm trôi qua anh vất vả tìm kiếm hai mẹ con họ lâu như vậy, cố gắng tìm kiếm bao năm nay là vì cái gì, vì cái gì, vì sao đến khi anh có đủ khả năng bảo hộ hai mẹ con họ, lại khiến cho Luyến Luyến, đứa em gái tội nghiệp của anh bị nhiều thương tổn đến như vậy? Anh thật thương xót đứa em gái này, “Luyến Luyến…” Anh đau lòng nhìn cô, “Anh Chấn thực xin lỗi em, thực xin lỗi em, từ đây về sau anh sẽ không cho bất kỳ ai trong bọn họ thương tổn em nữa, trở về đi được không, em hãy trở lại bên cạnh anh, có được không?.” Anh vươn rộng đôi tay tha thiết hướng về phía cô, nhìn cô khẩn cầu.

Luyến Luyến hai mắt cay xè ngân ngấn nước mắt, cô yêu quý nhất là anh Chấn, nhưng… anh cũng là người nhà họ Nghê, cô vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho người nhà họ Nghê, cô hận nhất chính là người nhà họ Nghê. Cô hoàn toàn suy sụp khi thấy anh Chấn của cô đang vươn hai tay hướng về phía cô vẫy vẫy, cô khóc ròng nói: “Tôi không có anh trai, anh không phải anh trai tôi, bây giờ lại thừa nhận em gái, anh không thấy quá muộn rồi sao. Khi tôi bị người khác ức hiếp lúc đó anh ở đâu? Khi tôi bị kia hai tên cầm thú cưỡng bức chà đạp trên mặt đất, lúc đó trốn cũng trốn không thoát, khi tôi một lòng kêu gào gọi cha, gọi anh Chấn đến cứu, lúc đó các người lại ở đâu? Các ngươi đang cùng người nhà hưởng thụ niềm vui gia đình, các ngươi có ai có thể hiểu được sự đau đớn thể xác cũng như tâm hồn của tôi lúc đó. Ai trong các người có thể hiểu được nỗi sợ hãi của tôi? Bọn nó từ lúc nửa đêm không ngừng làm nhục tôi đến hừng đông, bọn nó ở trước mặt tôi chơi trò đoán số, xem ai lên trước, lần lượt thay phiên cưỡng bức tôi, ha ha ha… các ngươi ai có thể hiểu được nỗi hận của tôi…” Luyến Luyến hoàn toàn sụp đổ. Cái đêm hôm đó là cơn ác mộng vĩnh viễn bao trùm cả cuộc đời cô, suốt đời này cô cũng không thể nào quên được.

Ở đây mỗi một người đều khóc, ngay cả Nghê Tử Uyển, người lúc nào cũng chán ghét Luyến Luyến cũng khóc, Nghê Cẩm Tân cả người ngây ra, choáng váng, sửng sốt.