Thư Ký Trẻ Nóng Bỏng

Chương 2




Một chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng đi vào bãi đậu xe ngầm của “Công ty cổ phần hữu hạn phát triển đất đai Triệu Dương”, chủ xe đã dừng xe ổn thỏa ở một chỗ trống trong bãi sau mới xuống xe.

Nhạc Thiên thành thục với gương mặt trang điểm nhàn nhạt lại thoát ra vẻ ngây thơ, tóc dài đen nhánh kia được cô buộc lên cao như một bó đuôi ngựa phía sau gáy mà lắc lư, do dáng người nhỏ nhắn nên cô mặc đồng phục váy màu đen khiến bộ dáng thoạt nhìn có vẻ khôn khéo giỏi giang.

Ngay lúc cô cúi đầu muốn ở trên ghế lại phụ lấy ra cái túi thì một âm thanh quen thuộc vang lên ở sau lưng cô.

“Nhạc Thiên, sớm như vậy đã tới rồi!” Mỹ Châu cũng giống như Nhạc Thiên mặc đồng phục váy đen, vừa chào hỏi vừa cười đi tới chỗ bạn tốt.

“Bạn cũng vậy a, cũng sớm như vậy đã tới rồi!” Nhạc Thiên lấy ra cái túi rồi nhìn bạn tốt cười, lưu loát đem cửa xe đóng lại, thiết lập khóa điện tử rồi mới cùng bạn tốt sóng vai mà đi.

“Ai da! Còn không phải là chuyện thay đổi ông chủ a, ngày hôm qua mình lo lắng chuẩn bị hết đầy đủ tài liệu, sợ đến lúc ông chủ mới nói muốn xem tài liệu thì một lúc không đem ra được, cho nên mới lại tới công ty sớm kiểm tra một lần cuối cùng” Mỹ Châu nhíu mi nói qua lý do cô lo lắng cả đêm.

“Mình cũng như bạn vậy! Mình lo lắng mấy trưởng phòng các bộ phận muốn đi làm sớm một chút sắp xếp tài liệu lần cuối, cho nên mình cũng liền đến sớm, để các trưởng phòng có thể để số liệu ở chỗ mình trước thời gian, để mình làm thống kê lần cuối, nhằm đến lúc ông chủ mới nói muốn xem mới có cái để xem”. Thân là thư ký của tổng giám đốc, Nhạc Thiên sẽ trực tiếp đối mặt với ông chủ mới, cho nên làm việc vô cùng cẩn thận.

“Dù sao chúng ta đều giống nhau! Vì công ty mới chúng ta đều cố hết sức lực là được rồi!” Mỹ Châu là trưởng thư ký tài chính, cô dừng lại ở trước thang máy, đưa tay ấn nút thang máy xong rồi mới quay đầu nhìn bạn tốt “Bất quá là khổ cực một chút vẫn có lương cao! Dù sao ông chủ mới này không có đem nhân viên cũ như chúng ta đuổi đi cũng không tệ rồi.”

“Đúng rồi! Ít nhất chén cơm của chúng ta đã được bảo vệ, thật sự là đáng mừng.” Nghĩ đến tổng giám đốc mới từ MỸ truyền đến thông tin về nhân sự, nói là toàn thể nhân viên cũ nếu muốn lưu lại liền được lưu lại, tiền lương như cũ khiến các nhân viên trước kia của công ty bị mua hô to vạn tuế.

Hiện nay tình hình kinh tế đình trệ, công việc khó tìm, cho nên có thể ở lại công ty làm việc đối với những nhân viên này mà nói là ân huệ lớn lao, vì vậy hầu như toàn bộ nhân viên cũ đều ở lại, chỉ còn lại số ít nhân viên thân cận của ông chủ trước lạnh nhạt rời đi.

“Công ty cổ phần hữu hạn phát triển đất đai Triệu Dương” tiền thân là “Tập đoàn Thuận Long”. Nhưng do quanh năm kinh doanh không tốt bị thu mua dưới một công ty nổi tiếng “Công ty thu mua Hoàn Á” nằm ở Mỹ, lấy tốc độ nhanh như chớp thu mua 45% cổ phiếu của Tập đoàn Thuận Long, còn bán tháo cho Công ty phát triển đất đai tại Mỹ, làm cho thuận nước đẩy thuyền có được Tập đoàn Thuận Long” nhanh chóng, cũng sau hôm đó chính thức đổi tên.

Mà sau ngày đổi tên đó, Tổng công ty tại Mỹ trừ tuyên bố về thông tin nhân sự ra bên ngoài, còn nói rõ sẽ phân công một người từ công ty cấp cao tại Mỹ về đây quản lý “Triệu Dương”, cũng tuyên bố trong vòng một năm sẽ đem những vụ kinh doanh thua lỗ biến đổi thành những kinh doanh thành công, điểm này làm chấn động cả giới xí nghiệp Đài Loan.

Đến tột cùng là người nào có khẩu khí lớn như vậy nói ra lời nói khí thế cao ngất kia, không chỉ nhân viên Triệu Dương chờ đợi, ngay cả Đài Loan thậm chí toàn bộ các công ty tại Châu Á cũng chờ đợi xe ông chủ mới đến tột cùng sẽ làm như thế nào thực hiện lời hứa ngạo mạn của hắn.

Sau khi thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi vào, nhấn số tầng lầu mới tiếp tục nói chuyện.

“Đúng rồi, tiểu Thiên, bạn cảm thấy ông chủ mới sẽ là người như thế nào?” Vấn đề này trong lòng Mỹ Châu đã nghĩ thật lâu rồi, cô thật hy vong ông chủ mới là một người trẻ tuổi anh tuấn, tựa như các tổng giám đốc trẻ tuổi thường xuất hiện trên ti vi vậy.

Nhìn bạn tốt cỏ vẻ phấn khởi, Nhạc Thiên lại liếc cô một cái “Ông chủ mới chắc là ông chú chừng 40, 50 tuổi chứ!”

Ông chủ không phải đều là người trung niên mập mạp sao? Dạng ông chủ vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi trọng điểm nữa là độc thân đó thì tuyệt đối sẽ không tồn tại trên thế giới này.

“Cái này có thể rất khó nói nha!” Nhưng Mỹ Châu thật ra không cho là đúng. Cô dùng cái mũi hừ một cái để biểu đạt sự bất mãn đối với Nhạc Thiên vì đã đánh tan mộng đẹp của cô.

“Dạ, dạ, dạ, ông chủ có lẽ là người trẻ tuổi anh tuấn, có khi là nữ không chừng a! Bên phía Mỹ không có bàn giao tài liệu về ông chủ, cho nên…… Làm việc cho tốt là được rồi! Loại người có tiền đó không phải là mình có thể trèo cao, về phần bạn, mình dùng lời chúc phúc tốt nhất mong chờ bạn có thể gả vào được nhà giàu có, đến lúc đó đừng quên mình nha!” Nhạc Thiên cười lấy cùi chỏ chọc chọc bạn tốt.

“Đúng! Chờ mình gả cho người có tiền, mình sẽ mỗi ngày mời bạn tới ngôi nhà cao cấp của mình uống trà chiều” Mỹ Châu cũng rất phối hợp diễn trò.

Tiếng cười hai người vang lên, thang máy đi tới tầng làm việc của Mỹ Châu, liền từ từ mở ra.

“Mình đi, gặp lại ở cuộc họp hội đồng buổi sáng”

“Ừ, đến lúc đó gặp.” Nhạc Thiên hướng bạn tốt vẫy tay sau đó nhấn nút thang máy khiến cửa thang máy đóng lại, lúc này trong thang máy chỉ còn lại một mình cô, mà tối hôm qua cảnh trong mơ lại lần nữa trở về trong đầu cô……….

Cô cho là mình đã hoàn toàn quên anh, nhưng sự thật chứng minh không phải như vậy, bởi vì anh có lúc còn có thể ở trong giấc mộng không hề phòng bị của cô mà xuất hiện, khơi lên toàn bộ cảm giác của cô, thường có câu nói: Ngày có chút suy nghĩ, đêm có chút mộng, liền biểu đạt anh vẫn còn nằm trong tiềm thức suy nghĩ của cô.

Không thể! Tuyệt đối không thể như vậy! Nhạc Thiên vỗ vỗ hai gò má của mình như tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, cô vẫn luôn rất rõ, người đàn ông kia không thể yêu cô, thương cô, lúc cô có cảm giác hạnh phúc nhất lại không chút lưu tình đem cô một cước đá xuống đáy cốc địa ngục.

Tự nghiệm thấy loại rơi xuống này trải qua thật đáng sợ, để cho cô hiểu được yêu mình hơn, không cho chình mình ở đáy cốc trong vực sâu ngồi khóc.

Trong tấm gương của thang máy Nhạc Thiên nở ra một nụ cười, lúc này thang máy cũng vừa hay đi tới văn phòng cao nhất của công ty “Đing” một tiếng cửa liền mở ra, mà cô cũng thuận thế đi ra ngoài, đi đến trước bàn làm việc nhìn các công văn báo cáo của tất cả các đơn vị được đưa tới sáng sớm hôm nay.

“Mình biết ngay! Nguy hiểm thật may là mình đến sớm, bằng không thật đúng là làm không xong!” Nhạc Thiên vỗ ngực một cái, cảm tạ ông trời phù hộ cô có thể biết đến công ty sớm một chút sắp xếp công việc mới, lúc này cô dứt khoát buông cái túi xuống di chuyển đến con chuột trên bàn, bắt đầu nhanh chóng làm phân loại hiệu quả cho những văn kiện mới tăng thêm.

Buổi sáng 8 giờ 55 phút, một chiếc xe Mercedes màu đen lái vào chỗ đậu xe chuyên dụng của tổng giám đốc, lúc này bên chỗ tay lái cửa xe được một tài xế mặc tây trang màu đen mở ra, sau đó cung kính đi chậm tới chỗ ngồi phía sau bên phải mở cửa xe “ Tổng giám đốc đã đến công ty”.

“Ngươi vất vả” Một giọng nói trầm ổn từ bên trong xe truyền đến, người đàn ông bên trong cài tốt nút áo khoác tây trang bước xuống xe.

Cầu Thiệu Ngôn cặp mắt đen như chim ưng giống như bộ tay trang màu đen trên người anh cẩn thận tỉ mỉ nhưng lại thoát ra khí thế bức người vậy, hiện ra sáng bóng chỉ Hắc Báo mới có.

Ba năm! Đã ba năm! Anh ba năm trước đây mang theo ngọn lửa tức giận rời khỏi quê hương mình, mà ba năm sau anh lộ ra nụ cười đắc ý lần nữa quay về quê hương.

Có lẽ đối với người bình thường mà nói, dùng ba năm để nhận lấy điều mình muốn, tiếp đó đứng trên đỉnh thế giới, kỳ thật thời gian không lâu lắm, ngược lại có nhiều nghi ngờ, nhưng là anh không giống vậy. Anh mỗi ngày đều dùng sức lực một tháng cố gắng theo đuổi mục tiêu, khiến cho ba năm này quả thật là dài đăng đẳng, dài đến nỗi khiến anh cảm giác mình rời khỏi quê hương giống như là chuyện của kiếp trước.

Cầu Thiệu Ngôn đôi mắt đen không mang theo độ ấm nhìn đến hai chiếc xe hơi BMW màu đen, trước nhìn năm người vệ sĩ từ trên xe bước xuống sau đó hướng về phía tài xế “ Ngươi đi nghỉ trước đi”.

"Dạ, ta hiểu." Tài xế gật đầu ngay sau đó ngồi lên xe đợi lệnh.

Cầu Thiệu Ngôn đem cặp công văn giao cho vệ sĩ bên cạnh sau đó sải bước hướng tới cửa thang máy, mà lúc này công việc vệ sĩ tiến lên trước đem ông chủ bảo vệ trong vòng phòng vệ.

Khi đoàn người đứng trong thang máy, Cầu Thiệu Ngôn nhìn những con số trên tấm panel tinh thể lỏng không ngừng nhảy lên, khóe miệng của anh nở ra một nụ cười đắc ý.

Anh biết anh đã bước vào cửa chính thành công, anh muốn tất cả sẽ từ nơi này bắt đầu xuất phát.

“Ông chủ đã tới”. Cuộc điện thoại được gọi lên từ dưới bãi đậu xe, trong lời nói lẫn giọng điệu của quản lý bãi đậu xe tràn đầy khẩn trương, khiến tâm tình Nhạc Thiên khi nghe điện thoại cũng khẩn trương theo.

“Cảm ơn ngài, ta đã biết” Nhạc Thiên nói ngắn gọn sau liền vội vàng cúp điện thoại, cô đẩy ghế dựa ra phía sau rồi lập tức đứng dậy, đi giày gót cao đến trước cửa thang máy, hai tay buông lỏng cung kính chờ đợi ông chủ mới đến.

Không đến ba mươi giây, cửa thang máy vang lên một tiếng “Đing”, rồi chậm rãi mở ra.

Đôi chân dài của Cầu Thiệu Ngôn bước ra thang máy đầu tiên, tiếp phía sau lưng là năm người vệ sĩ mới theo đó bước ra, con ngươi đen vừa sắc bén vừa bình tĩnh quan sát sơ qua cách bài trí nơi đây, sau đó mới đưa mắt tới cô gái nhỏ nhắn đứng bên cạnh thang máy.

“Tổng giám đốc, ngài đã tới” Nhạc Thiên hơi khom người chào hỏi, sau đó mới đứng thẳng người, nhìn vào ông chủ mới thì thân thể cao lớn của Cầu Thiệu Ngôn đã sớm bước chân hướng phía trước đi tới.

Thế nào lại không để ý người khác a? Nhạc Thiên nhìn bóng lưng cao thẳng của Cầu Thiệu Ngôn trong lòng thầm nghĩ, nhưng hai cái chân ngắn hơn anh nhiều vẫn chạy chậm theo sao anh, dùng mình tách ra cự ly ở giữa anh và vệ sĩ.

Bóng lưng của anh thật quen thuộc…….. Nhạc Thiên nhìn anh hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó kéo lý trí quay về. Cô không quản anh có quen mắt hay không, hiện giờ điều quan trọng nhất chính là mở miệng nói chuyện.

Coi như anh không để ý mình cũng tốt, không bỏ mặc cô cũng được, Nhạc Thiên vẫn như trước kiên trì cố gắng làm tốt phần công việc của mình. Lúc này cô vuốt ngực bước nhanh đuổi kịp bước chân anh, nổ lực dùng giọng nói vững vàng giới thiệu chính mình “ Tổng giám đốc, tôi là thư ký của ngài, họ Nhạc tên Thiên, xin ngài cho phép tôi vì ngài giới thiệu qua công ty…… Ai nha!”

Nhạc Thiên chưa nói hết câu, tức thì đụng vào một bức tường thịt khiến cho cô bị dọa sợ đến nỗi hô to một tiếng.

Nào có người như vậy! Lúc đi liền đi thật mau mà lúc dừng lại cũng không nói một câu nói, hại nàng rất không chuyên nghiệp đụng vào anh, thật sự là mất mặt hết sức!

“Cô nói cô tên gì?” Cầu Thiệu Ngôn đứng lại tại chỗ, lúc này giọng nói khàn khàn mở miệng.

Cô nói cô tên là Nhạc Thiên? Cái tên này một cái xuất hiện trong đầu anh, hô hấp của Cầu Thiệu Ngôn chốc lát cứng lại, làm anh khiếp sợ đột nhiên dừng bước.

“Tôi họ Nhạc tên Thiên trời ạ! Không biết Tổng giám đốc có gì……..” Nhạc Thiên ngảng đầu lên hướng đôi mắt sáng ngời tới khuôn mặt đang từ từ xoay lại, cặp mắt cô trừng to tưởng chừng như không thể tin được hết thảy những gì trước mắt.

“Nhạc Thiên? Em là……” Chân mày Cầu Thiệu Ngôn nhướn lên, mang nửa nghi ngờ nửa giật mình cúi đầu nhìn cô.

Nhạc Thiên biết anh muốn gọi cô là “Thiên sứ nhỏ ”, vội vàng mở miệng cắt đứt lời của anh “Không biết Tổng giám đốc có vấn đề gì không? Nếu như không có, xin tổng giám đốc xin ngài cho tôi giới thiệu một chút tầng làm việc trang bị riêng dành cho ngài”. Cô không đợi anh trả lời, liền bước chân lướt qua anh đi về phía trước.

Thế nào lại là anh? Tại sao phải là anh? Như thế nào anh lại xuất hiện ở nơi này? Liên tiếp những câu hỏi đã sớm hỗn độn xoay tròn trong đầu Nhạc Thiên, hô hấp của cô dồn dập, bước chân yếu ớt, toàn thân không có một chỗ nào dễ chịu.

Cầu Thiệu Ngôn nghiêng đầu nhìn bộ dạng Nhạc Thiên bước nhanh rời đi, khóe miệng nâng lên một nụ cười không tên sau đó cất bước đuổi theo.

Rất tốt, không cần anh chủ động tìm kiếm cô, thiên sứ nhỏ đáng yêu của anh lại tự động xuất hiện trước mắt anh, lúc này tâm tình Cầu Thiệu Ngôn rất tốt, bước chân cũng theo đó mà thoải mái rất nhiều.

Nhạc Thiên máy móc giới thiệu sợ lược một chút tầng làm việc chuyên dụng 100m2 của tổng giám đốc, cuối cùng đi tới cánh cửa gỗ ở trong cùng nhất.

“Nơi này là phòng làm việc của ngài, công ty bên Mỹ đã truyền đến yêu cầu của ngài tới đây, chúng tôi dựa theo yêu cầu của ngài mời nhà thiết kế trang trí phòng làm việc theo bố cục mà ngài thích”. Nhạc Thiên đem hai tay trắng nõn cầm trên nắm tay cầm màu vàng kim, vừa nói chiện đồng thời mở ra, khiến cho toàn bộ cách bài trí xuất hiện vào tầm mắt.

Cầu Thiệu Ngôn bắt đầu đi vào trong, dùng dôi mắt màu đen không mang theo độ ấm dò xét một chút cách bài trí phòng làm việc.

Rất tốt, trước mắt các mặt cửa sổ đều sát đất để cho anh có thể tận tình thỏa mãn nhìn từ trên xuống mặt đất, bàn làm việc màu đen hình giọt nước, còn có cách đó không xa có ghế sô pha màu đen cùng với màn hình tivi tinh thể lỏng, tất cả đều phù hợp với sự ưa thích cùng yêu cầu của hắn.

"Không tệ."

“Vậy xin ngài đi bên này, tôi đã để cho ngài xem các số điện thoại của các bộ phận” Nhạc Thiên nghe anh mở miệng nói không tệ, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ cũng chưa hề buông lỏng mình, nét mặt cô giả bộ lơ đễnh hướng đến bàn làm việc, muốn giới thiệu một chút cách bài trí cùng với đồ được đặt tại đây cho anh biết.

Ngay tại lúc cô đưa lưng về phía cửa, Cầu Thiệu Ngôn hất tay ý bảo các vệ sĩ đi ra ngoài đóng cửa lại chờ ở bên ngoài văn phòng, cửa chính lặng lẽ đóng lại làm cho không gian lớn như vậy chỉ còn hai người họ

Thiên Nhi của anh…. Thiên Nhi đã quay về bên cạnh anh. Tiếng lòng Cầu Thiệu Ngôn lớn tiếng gào thét, muốn hung hăng ôm cô, hướng toàn thế giới tuyên bố cô là của anh.

Đôi môi mỏng của Cầu Thiệu Ngôn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn cô lúc này khẽ nâng lên, bước chân không tiếng động tựa như Hắc Báo chỉ chờ săn bắt con nai vô tội này, nhanh chóng thuần khiết, ưu nhã, ung dung hướng bên cạnh cô đến gần, tiếp đó hai tay dùng tốc độ sét đánh bắt lấy cô chặt chẽ, hung hăng dùng sức ôm chặt.

“A………” Nhạc Thiên thật sự bị cái ôm bất thình lình này mà hoảng sợ, thân thể nhỏ nhắn cô lui một chút mới quay đầu nhìn Cầu Thiệu Ngôn.

“Thiên sứ bé nhỏ, em vậy mà xuất hiện ở nơi này, thật là làm anh cảm thấy bất ngờ” Cầu Thiệu Ngôn đem cằm mình tựa trên đỉnh đầu của cô, tùy ý mà ngửi lấy mùi hương thơm vương trên tóc cô.

“Tổng giám đốc ngài nhận lầm người, tôi không phải là thiên sứ bé nhỏ gì đó, xin ngài nhanh chóng buông tôi ra….” Nhạc Thiên dùng cả hai tay muốn tránh thoát sự trói buộc của anh, nhưng là cánh tay cứng rắn sắt thép ấy tựa như một lồng sắt bền chắc không thể phá được khiến cô không cách nào thoát ra.

“Chính là em, anh biết rõ sự ra đi của anh khiến em cảm thấy tức giận cùng đau khổ, bất quá hiện giờ anh đã trở về, cho nên chúng ta bắt đầu lại đi!” Giọng nói Cầu Thiệu Ngôn trầm thấp tựa như nghe bản độc tấu đàn violon vào ban đêm, làm người ta cảm thấy yên bình cùng an tĩnh.

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì” Nhạc Thiên nản lòng bỏ qua giãy dụa, lấy lại bình tĩnh đối mặt với anh.

“Không hiểu? Em thế nào không hiểu chứ? Em quên chúng ta trước kia…..” Tại sao cô có thể dễ dàng quên đi cuộc sống trước đây chứ? Quảng thời gian đó là quảng thời gian anh vui vẻ nhất trong ba mươi năm qua. Cầu Thiệu Ngôn cố gắng muốn dùng lời nói để gợi lên toàn bộ ký ức cho cô nhớ lại, nhưng tại sao trong lòng cô cứ khăng khăng không cảm kích.

“Trước kia không có gì, tôi cùng tổng giám đốc trước đây không có quan hệ, cho nên không có hoài niệm cùng ký ức đáng giá cả” Đôi mắt trong veo của Nhạc Thiên không chút sợ hãi đón nhân ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh, cong cong lông mày không tiếng động kháng nghị với anh.

Cô rốt cuộc muốn giả bộ ngu đến khi nào? Cầu Thiệu Ngôn trước giờ là người tình trong mộng của đông đảo các cô gái, mà cô cũng từng là một người trong những cô gái kia, mà cuối cùng anh chọn cô, mặc dù sau đó anh rời khỏi cô, nhưng cô thế nào lại dễ dàng xóa sạch ký ức từng có của hai người chứ?

“Anh nghĩ em đúng là đã quá lâu không nghĩ tới anh a! Tót lắm, hiện tại anh liền đem em nhớ tới anh thật tốt…..” Lời nói Cầu Thiệu Ngôn còn chưa hết liền mạnh mẽ đem Nhạc Thiên kéo trở về, để cho bộ ngực đầy đặn của cô dán lên lồng ngực kiên cường anh, cúi đầu liền đem đôi môi mỏng hung hăng dán vào đôi môi mềm mại của cô, lưỡi to không chút kiêng kỵ chui vào trong cuồng quét hương thơm của cô.

“Đừng…………..Ưmh…………..” Nhạc Thiên không ngừng dùng hai tay đánh vào tấm lưng rộng lớn của anh, nhưng làm thế nào cũng không ngăn cản được anh dũng mãnh tiến công, chỉ có thể bất lực nức nở.

Cầu Thiệu Ngôn không cho cô có nhiều cơ hội tránh né, anh ỷ mình có ưu thế cao lớn không ngừng đưa đẩy thân thể nhỏ nhắn của cô, khiến cô chỉ có thể lựa chọn lui về phía sau, cuối cùng dùng bức tường chống đỡ cho phần lưng cô.

Tay anh từ bên hông Nhạc Thiên đi tới bức tường phía sau cô, giống như đem cô vững vàng vây chặt bên trong lồng sắt vậy, chỉ có thể mặc cho anh muốn lấy muốn tìm.

Nhạc Thiện giống như một con thỏ nhở bị con chim ưng điên cuồng cướp lấy, ngẩng đầu thật cao mở miệng để cho anh đem lưỡi mình luôn vào trong đó, khiến cho không cách nào thuận lợi nuốt nước miếng ngọt ngào vào chỉ có thể chậm rãi từ bên miệng chảy xuống.

Vậy mà vẫn như cũ không cách nào thỏa mãn ham muốn điên cuồng của anh, Cầu Thiệu Ngôn bá đạo đem chân sau xâm nhập vào giữa hai chân cô, dùng bắp đùi cứng rắn mạnh mẽ cọ xát vào cấm địa bí mật của cô.

“Ưmh……… Đừng…… Ừ……..” Nhạc Thiên muốn cự tuyệt yêu cầu phóng túng của anh, như miệng lại bị anh vững vàng che lại, cái gì cũng không nói ra được chỉ có thể trờ thành ưm.

Hai chân cô đồng thời không ngừng tiếp nhận anh bá đạo mạnh mẽ cọ xát, một cổ dục vọng mãnh liệt cứ như vậy nổi lên trong bụng cô, ngọn lửa kia không ngừng hướng tới toàn thân cô mà tăng vọt.

Tại sao anh lại có thể đối với cô như vậy? Tại sao anh cứ muốn đối với cô như vậy? rõ ràng người sai là anh, thế nào bị ăn hiếp khất phục lại là cô chứ?

Nhạc Thiên nghĩ thế nào cũng không cam lòng, hai tay vô lực đã buông xuống của cô lần nữa giơ lên, không hề lưu tình mà nâng lên, đánh tấm lưng kiên cường rộng lớn của anh, muốn anh nhanh một chút buông cô ra.

Cầu Thiệu Ngôn cũng càng ngày càng cướp đoạt, anh làm sao có thể khuất phục với con thỏ nhỏ như cô? Khẽ nâng bắp đùi lên tới gần sát cấm địa của cô mà xọ xát, muốn quyến rũ ngọn lửa ham muốn trong Nhạc Thiên.

"Ưmh. . . . . . Đừng. . . . . ." Trời ơi! Nhạc Thiên cảm thấy chỗ sâu trong hoa tâm cô mà tiết ra chất ẩm ướt, cô muốn, nếu bị anh phát hiện điểm này, cô nhất định sẽ không thoát ra khỏi lòng bàn tay anh.

Cô không muốn bộ dạng cô hiện nay! Nếu lúc trước anh nhẫn tâm vứt bỏ cô một lần, thì không khó sẽ có lần thứ hai, lần thứu ba, một lần đau khổ muốn chết kia cũng làm cô chảy hết nước mắt, hàng đêm mang theo nước mắt mà ngủ, mỗi ngày vuốt vết thương khô kéo mà tỉnh lại, cuộc sống như vậy làm sao cô có thể muốn sống lần nữa.

Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên đem một cánh tay dùng sức nắm lấy mái tóc đen dày của Cầu Thiệu Ngôn, nhíu mi liền đem năm ngón tay nắm chặt lại hung hắn kéo đầu anh ra.

“Đau” Cầu Thiệu Ngôn không nghĩ thiên sứ đáng yêu của anh có thể trở thành một tiếu ác ma, khiến anh bị đau mà tách khỏi đôi môi cô.

"Đáng đời!" Nhạc Thiên buông tay ra nhìn chằm chằm anh.

“Em…..” Cô thế nào thay đổi? Trước đây chỉ cần anh không cẩn thận đụng đâu đó, dù chỉ là một vết nhỏ, cô đều khẩn trương tiến đến quan tâm, đau lòng hỏi anh có sao không, thế nào bây giờ lại thay đổi như thế?

“Xin tổng giám đốc đừng quá mức như vậy được không?” Nhạc Thiên mới mặc kệ anh đau chỗ nào, nếu anh có thể đau chết là tốt nhất, chỉ có nắm lấy một chút tóc của anh sao có thể xóa bỏ mọi oan hận trong lòng cô đối với anh chứ.

“Thiên Nhi… Anh hiểu được………” Cầu Thiệu Ngôn đưa tay ra muốn xoa nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, nhưng trong nháy mắt bị Nhạc Thiên đánh rụng.

“Chát”

Nhạc Thiên dùng sức vung tay đánh vào bàn tay của anh, hai hàng lông mày nặng nề nhíu lại “ Đừng đụng tôi, tôi không phải đã nói xin tổng giám đốc tôn trọng tôi một chút sao”.

“Thiên Nhi, anh……” Thái độ nghiêm túc cùng với vẻ mặt không tha thứ, kiên quyết làm cho Cầu Thiệu Ngôn không biết nên nói thế nào, trước giờ anh luôn cao cao tại thượng, lần đầu tiên bối rối không biết làm sao.

“Đừng gọi tôi là Thiên Nhi gì đó, xin ngài gọi tôi là thư ký Nhạc” Cô mới không thừa nhận mình là Thiên Nhi của anh, dù là…, đó cũng là đã qua, hiện tại mối quan hệ duy nhất giữa hai người họ chỉ có cấp trên cùng thuộc hạ, như thế mà thôi.

"Em. . . . . ." Đáng giận nha! Cô lại dám đối với anh như vậy?

Trong nháy mắt, khuôn mặt anh tuấn điềm đạm của Cầu Thiệu Ngôn đổi thành tức giận, anh nắm chặt cái gáy của Nhạc Thiên hướng sát gần mình, muốn hung hăng hôn cô một lần nữa.

Thế nhưng chiêu này đã dùng một lần làm sao Nhạc Thiên Không cảnh giác chứ, lẽ nào anh cho là cô ngu ngốc, đầu óc tối dạ sao? Động tác này có thể dùng trên người cô lần thứ hai sao? Lần này tuyệt đối không thể thực hiện được!

Động tác của Nhạc Thiên còn nhanh hơn ý thức cô, bàn tay nhỏ bé vung lên một tiếng “Chát”, bàn tay mạnh mẽ cứ như vậy rơi trên gò má không hề phòng bị của anh, trong nháy mắt, gương mặt anh có một mảng đỏ lớn.

"Em!" Cô thế nhưng đánh anh? Cầu Thiệu Ngôn kinh ngạc nhướng mi.

“Tôi nói tổng giám đốc xin tự trọng, nếu không tôi sẽ kiện ngài quấy nhiễu tình dục” Sắc mặt Nhạc Thiên không chút thay đổi nhìn chằm chằm anh, tiếp đó dùng chùi bỏ tránh sự trói buộc của anh, một bước chân nhảy qua cách xa anh.

Hừ! Lẽ nào anh tưởng rằng cô sẽ là cô trước kia sao? Cô đã không muốn làm cô gái vì anh mà khuất phục! Bởi vì cô hiểu, bảo vệ mình vì cô đã từng có vết thương chồng chất vết thương trong lòng, cô nhất định xây cho mình một bức tường cao , đem loại đàn ông hư hỏng như Cầu Thiệu Ngôn ngăn cản từ bên ngoài.

“Nếu như tổng giám đốc không có chuyện gì để nói, xin cho tôi giới thiệu một chút dãy số điện thoại các bộ phận” Nhạc Thiên muốn đem sự kiện thân mật mới vừa rồi làm thành chuyện như từng xảy ra, chuyên nghiệp đi tới bàn làm việc chỉ vào điện thoại bắt đầu giới thiệu.

Nhưng trong thời gian này, Cầu Thiệu Ngôn chỉ này ra khuôn mặt thối nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, mãi cho đến khi cô giới thiệu xong cuối cách bài trí trong phòng làm việc, cách một cái bàn làm việc cung kính đứng trước mặt anh.

“Nếu như tổng giám đốc không có việc gì giao phó, tôi xin phép được ra ngoài, xin tổng giám đốc nhớ mười giờ có cuộc họp hội nghị cấp cao, tôi đã đem tài liệu công tay đặt trên bàn ngài, xin ngài kiểm duyệt một chút, chín giờ năm mươi lúc ấy tôi sẽ đặc biệt gọi điện nhắc nhở ngài thời gian cuộc họp” Nhạc Thiên nói xong một chuỗi lời nói, mười phần chuyên nghiệp hướng anh chào, tiếp đó không hề lưu luyến xoay người rời đi.

Khi cánh cửa gỗ đóng lại , Cầu Thiệu Ngôn ngồi một mình trước sự bài trí trang hoàng của phòng làm việc.

Cô………. Thay đổi ……….

Thế nào anh từ trước đến giờ lòng anh luôn tĩnh lặng vậy mà giờ phút này lại chậm rãi dâng lên một cổ mây khói phiền muộn, rầu rĩ gắn vào trong lòng anh.

Rõ ràng anh muốn rời khỏi cô, rõ ràng là một áng mây thoải mái, nhưng bây giờ nhìn lại, anh lại quan tâm cô? Còn cô thì lại thoải mái tự nhiên?

Nghĩ tới đây, Cầu Thiệu Ngôn không nhin được hung hăng nghiến rắng, nặng nề đem thân hình cao to ngã vào trên ghế làm việc, chuyện gì cũng không muốn làm.

Hết chương 2