[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 34




Quay lại từ đầu làm sao giải quyết?

Quá khứ không có cách nào, bắt đầu lại làm sao đi?

Chỉ là, hỉ nộ khổ bi thay nhau đến.

Chỉ sợ, khổ bi, lại quay về.

————————————-

Triển Chiêu là bị chuông cửa đánh thức.

Ngủ sâu như vậy, Triển Chiêu có chút kinh ngạc, kinh ngạc còn có Triệu Mãn Thu đứng ngoài cửa nhìn Triển Chiêu tóc tai quần áo có chút rối loạn ra mở cửa.

Kinh ngạc, còn có kinh hách.

“Triển, Triển Chiêu! Kinh hoàn không có nhà?” Cậu ta nhìn trước sau trái phải một chút, hoảng loạn đi vào cửa, A Tử đi phía sau mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cậu ta chạy vội đến sô pha phòng khách, mới thở một hơi ngồi xuống: “Kinh Hoàn đi phim trường rồi hả?” Cậu thấy tờ ghi chú trên bàn, bĩu môi quăng đi, “Hiếm có nha, hiếm khi cậu ta không dính một chỗ với cậu… Triển Chiêu? Cậu vẫn còn say sao?”

Triệu nhị thấy Triển Chiêu không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt không chút thần sắc của Triển Chiêu, “Oái, cậu không nhớ rõ sao? Hôm qua cậu say rượu, quậy thấy ghê luôn, làm cho quán của Tiểu Vu bị đập cho tanh bành hoa lá, Tiểu Vu đã cho cậu hạng đầu trong danh sách phá quán của cậu ta rồi đó!” Cậu ta đối việc đền tiền cứ hi hi ha ha không thèm để ý, còn thêm một câu: Người không thể xem tướng mạo, không biết là đang chỉ tửu lượng của y hay tính tình sau khi say của y nữa.

Triển Chiêu lấy tờ ghi chú lại, trên đó chỉ có một dòng: “Tôi đi quay phim rồi – Ngũ”

Ngày hôm nay chuyện hiếm thấy cứ liền tù tì đến, Triệu nhị từ đầu mày của Triển Chiêu đọc được tình tự tức giận, không tự chủ được thu lại tứ chi mở rộng càn rỡ, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Bỗng nhiên một tiếng meo từ bên chân truyền đến, Triệu nhị chuyển sự chú ý đi ôm lấy mèo con: “Ai da! Triển tiểu miêu! Đã lâu không gặp! Mày thật là càng ngày càng phì nhiêu nha!” Cậu ta nói rất thân thiết, nhưng mèo con lại không thích, bốn cái móng vuốt quơ quào đem quần áo cậu rách ra mấy đường, Triệu nhị miễn cưỡng ôm lên không được, thương tiếc cái áo đẹp liền đặt nó xuống: “Tiểu tử hư đốn, a, mày lấy sách của Kinh Hoàn làm bàn luyện móng hả!”

Nhặt lên sách dưới đất, bìa sách bị cào nát thảm hại, tên sách khó mà phân biệt được, Triệu nhị lật ra một trang: “Sách gì đây a…”, Triệu nhị đọc lên, “Đáy bồn gài bẫy thế nào? Đáy bồn trên rộng dưới hẹp, khẽ động một chút, võng sẽ lập tức khởi động, chụp xuống, đá di chuyển lăn xuống, từ cao xuống thấp, còn nhanh hơn tiễn, ‘ hay, lời văn… ‘chỉ trong khoảnh khắc, đã đem Ngũ gia gắn chặt ở giữa……”

Triển Chiêu ở bên cạnh nghe tới câu này, bất chợt giựt lấy, từng câu từng chữ đập vào mắt.

“Bạch Ngũ nghĩa, mắt mở to, rớt vào hầm, thân duỗi thẳng. Cánh tay khởi động, đao thành đồng võng, không có kẽ hở, chỉ cảm thấy lưng vai đau đớn. …… Châu chấu bay lên, đính chặt lên trên. Tựa như uy nghiêm bách bộ, lại giống như lưu tinh không gì kiềm giữ. Dọc ngang có đao, làm sao né tránh mũi nhọn? Trên thân thể, đều là máu đỏ tươi. Ngũ nghĩa sĩ, hai mắt mở to. …Vĩnh biệt rồi, các bằng hữu. …’ “

Triệu nhị bắt đầu kinh hãi thần sắc của y, lắp bắp nói: “Sao vậy? Đây là sách tham khảo viết kịch bản của Kinh Hoàn phải không?”

“Đây…”

“Chính là đoạn Trùng Tiêu lâu đó nhỉ.” Triệu nhị biết được, cũng nhờ vào thân phận là người bỏ vốn.

Hai mắt Triển Chiêu rơi vào sáu chữ phía sau, không cách nào đọc tiếp được.

Anh rõ ràng nói, mọi thứ trong ‘Nam hiệp’ đều chiếu theo sách vở, tất cả đều được các sách sử thuật lại.

Anh rõ ràng nói, nội dung phần sau của phim chưa viết xong, chờ sắp xếp lại cẩn thận sẽ đưa cho Triển Chiêu. Nhưng rõ ràng là thế, kịch bản lại đã tự mình viết xong, sợ hãi, sau đó giấu đi.

Bạch Ngọc Đường, ra ngươi đúng thật nhát gan như chuột, giấu diếm lừa gạt, sau đó chạy thoát.

“Triệu huynh đợi ở đây là có việc gì sao?”

“Ai? Không, không có, không có việc gì……” Triệu nhị nhìn bóng lưng đi vào phòng của Triển Chiêu, đột nhiên có cảm giác mưa gió trước cơn giông bão, tiếng lách cách đứt đoạn truyền đến, không lâu sau, Triển Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề đi ra.

“Triệu huynh, làm phiền anh đưa Triển Chiêu đi một chuyến.” Triển Chiêu cười, nhưng là nụ cười giống như tức giận, tay nắm chặt bao đựng kiếm đã được buộc dây thừng, Triệu nhị trông thấy có cảm giác như chuẩn bị ra ngoài đánh nhau.

“Đi đâu?” Triệu nhị yếu ớt hỏi.

“Triệu huynh thần thông quảng đại, chẳng lẽ không biết Ngũ huynh đang ở đâu?”

“Hả? Đại khái biết…” Triệu nhị ha ha rớt mồ hôi, trao đổi ánh mắt với A Tử, dẫn Triển Chiêu ra ngoài.

Người đoan chính như vậy, nổi nóng lên, đặc biệt bướng bỉnh, nghĩ tới nghĩ lui, ra là giống bộ dạng khi tức giận của Ngũ Kinh Hoàn.

Trên đường đi trong xe cực kỳ trầm mặc, Triệu nhị nắm cổ áo xả ra rồi phẩy phẩy mấy lần, Triển Chiêu nhưng chỉ nắm chặt quyển sách đã bị cào nát, không nói một lời.

Lần trước không khéo, tay Triển Chiêu bị thương, phân đoạn phim bị đẩy xuống dưới, những người khác thì được đẩy lên trên, hôm nay vừa lúc là của Tề Phóng – là màn Bạch Ngọc Đường đột nhập Trùng Tiêu lâu.

Triệu nhị không rõ gút mắt giữa hai người này, chỉ cảm thấy Kinh Hoàn yêu cậu ta, nhưng lại chọc cho Triển Chiêu tức giận.

Xe ngừng, trước mắt là một tòa lâu cao tít tắp.

Ngói lưu ly, trụ xà sơn đỏ, cùng Trùng Tiêu lâu tường đồng vách sắt.

Hao hết thiên điêu vạn trác (*ngàn khắc vạn mài), hao hết thiên kim vạn lượng, Bạch Ngọc Đường tính làm gì, khi từ đầu đến cuối che đậy một màn quan trọng này, lại tính làm gì, khi muốn Triển Chiêu trông thấy từ đầu đến cuối.

Phim đang quay, Tề Phóng và Ngũ Kinh Hoàn đều đang ở trong, cùng một vài người quay phim.

Hồng Trừng thấy ba người Triển Triệu Tử, lại chào hỏi: “Triển Chiêu, tay đỡ chút nào chưa? Sắc mặt sao xấu như thế?”

Triệu nhị luôn nhanh miệng, thuận miệng tiếp lời: “Cậu ta say rượu đó!”

Hồng đại tỷ biết nhân phẩm hai người, trừng mắt, hai ngón tay bắt lấy cái lỗ tai của Triệu nhị nhéo: “Cậu lại mang người ta đi làm hư hả? Triển Chiêu! Cậu cũng không biết kiêng dè, tay bị thương còn để Triệu Mãn Thu mang đi uống rượu!”

Hồng đại tỷ nắm lấy cái lỗ tai của cậu ta, muốn kéo nó xoay một vòng như nhảy điệu waltz, Triệu nhị sợ đến nỗi rớt nước mắt, đúng là một màn tam nương dạy con.

Bên này đang đấu, trong lâu đột nhiên truyền ra một tiếng nổ, Triển Chiêu giật mình đánh thót, chạy đi muốn vượt qua phim trường được bao vây, một người đủ nhanh, ngăn cản Triển Chiêu: “Cậu làm gì, đang quay phim không được đi vào!” Nhân viên đoàn phim nhíu mày nói, nghĩ rằng dù là diễn viên chính, cũng không thể tùy ý đi lại.

“Chắc là đang quay cơ quan bên trong ha! Đường Hân nói sẽ dùng một ít hiệu ứng bom nổ.” Hồng đại tỷ đi qua giải thích, Triệu nhị xoa tai đi đằng sau.

Âm thanh tiếp theo, nhưng lại lớn một cách bất thường, Hồng đại tỷ sững sờ nhìn qua, âm thanh đã bị rớt lại phía sau, che lấp không sao biết được: “Thuốc nổ của tên Đường Hân này cũng quá nhiều rồi đó!” Hồng đại tỷ bắt đầu cảm thấy không ổn, tiếng thì thầm của người xung quanh cũng nổi lên.

Đột nhiên từ bên trong một người chạy lại, hoảng loạn thất thố kêu to: “Sụp rồi! Bên trong sụp rồi!”

Một tiếng nổ kinh động vang lên, có mấy người xông đến, bên trong còn có mấy người chạy ra, kéo mấy người định vào ra: “Đừng vào đừng vào! Mau gọi cứu hỏa! Bên trong cháy rồi!”

Đường Hân ôm cô em trong đoàn phim xông ra, hai người người đầy bụi đất da bị thương khắp nơi, chắc do cách quá gần nơi xảy ra việc. Cô em đó chân phải bị một vết thương lớn, nắm áo Hồng đại tỷ liều mạng khóc lớn: “Bọn họ còn ở bên trong! Hu hu hu…… Trần nhà sụp rồi! Ở ngay trên đầu bọn họ! Trên đầu! Hu hu……” Cô bị kích thích quá lớn, nói năng lộn xộn, Đường Hân giao cô cho chị Hồng, liền lại muốn chạy đi.

Triệu nhị còn đang gọi điện thoại gọi tiểu binh của cậu ta đến, nghe câu này đột nhiên biến sắc, kéo Đường Hân quát: “Cái gì! Cô ấy nói cái gì! Bọn họ là ai?!”

Đường Hân cũng là một bộ dạng thở gấp hổn hà hổn hển: “Tề Phóng và đạo diễn! Tôi chỉ thấy có một người mặc đồ trắng bên dưới! Không biết là người nào!”

Người mặc đồ trắng là ai? Là Tề Phóng đóng Cẩm Mao Thử, hay Ngũ Kinh Hoàn đóng thế!

Đường Hân gạt tay Triệu Mãn Thu, gia nhập vào đội ngũ dập lửa, khói xám từ phía sau bốc lên, mơ hồ có thể thấy được ngọn lửa như chiếc lưỡi đỏ liếm lên thân lâu.

A Tử đem cô em ẵm lên xe cứu thương, Triệu nhị mặt đầy mồ hôi, nhớ tới một người, nhìn trái nhìn phải, trong lòng hoảng hốt.

Triển Chiêu, không thấy đâu!

————————————-

“Hy vọng bọn họ đều ra ngoài rồi.” Tề Phóng đỡ Ngũ Kinh Hoàn nói.

Áo trắng của hai người đã thành áo xám, bọn họ cúi thấp thân mình, lánh dưới bức tường, xung quanh cũng toàn tường đổ vách xiêu không hơn gì chỗ này.

Nhớ tới màn vừa rồi, Tề Phóng vẫn còn sợ hãi, nghĩ có lẽ trước khi quay phim phải đi bái thần phật cầu bình an, bằng không sao tại lúc Bạch Ngọc Đường chết trong đồng võng trận, lại đối mặt với sinh tử chân chính thế này. Đầu tiên là tiếng nổ mạnh, sau đó trần nhà rơi xuống, bọn họ lại đang ở ngay bên dưới, hung hiểm chính là, sàn lầu cũng bị trần nhà nặng nề làm cho sụp xuống, bọn họ cũng theo đó bị kéo xuống dưới lầu.

Đỉnh bằng đá bùn đó chắc rất nặng, khoảnh khắc nó rơi xuống, Tề Phóng còn nghĩ, lần này không bị té chết thì cũng bị đè chết.

Lại không biết làm sao, trong hỗn loạn khó ứng phó, thiên địa đảo lộn, việc đến quá nhanh, Tề Phóng hoàn hồn lại sau cú ngã khiến mắt nổ đóm đóm, chân Ngũ Kinh Hoàn đã bị tảng lầu ép bên dưới! Tề Phóng sợ đến hồn phi phách tán, gấp gáp cứu anh ra, Tề Phóng nghĩ, bị kéo xuống cùng, nhưng vận khí Ngũ Kinh Hoàn càng tệ hơn, trần nhà trên người hình như sắp vỡ nát, mà chân Ngũ Kinh Hoàn lại bị ép giữa đống gạch đá đó.

“Khụ khụ, đạo diễn, chân của anh…” Tề Phóng vốn muốn hỏi “Chân có ổn không?” Nhưng sao cũng không thấy đúng, chân bị gãy rồi sao mà ổn được. Cậu lại ho vài tiếng liên tiếp, trong lâu khói bụi giăng kín, cậu vô ý hít vào, bị sặc đến nỗi mũi với ngực đều thấy khó chịu.

Ngũ Kinh Hoàn xé tay áo cột đùi phải vào một miếng gỗ nhặt được, thử đứng dậy, mồ hôi liền chảy ròng ròng như vừa từ trong nước lao ra, nói với Tề Phóng: “Ở đây cũng không an toàn, chúng ta phải đi ra ngoài.”

“Khụ khụ, chúng ta té xuống tầng ngầm, thang cũng gãy rồi, ở đây khói cũng không nặng, có lẽ có thể chờ được đến lúc bọn Đường Hân đến cứu…” Tề Phóng chỉ vào cái thang đã bị gãy nát nói, kỳ thực cũng không ổn, lâu này vốn được xây dựng vội vã cho phim, bên ngoài hoa lệ bên trong rách nát Ngũ Tề đều rõ, tiếng lửa đùng đoàng trên đầu càng ngày càng kịch liệt, nhiệt độ trong lâu cũng càng ngày càng cao, có thể chống đỡ được bao lâu, cũng không dám chắc.

“Tề Phóng.” Ngũ Kinh Hoàn suy tư một phen, miễn cưỡng cười, một chưởng đột nhiên vỗ một phát lên Tề Phóng đang ho liên tục, từ phổi dưới lên đến phổi trên, sau khi Tề Phóng nhịn không được sặc một cái, kỳ lạ là đột nhiên không sặc nữa mà ho một cái.

Tề Phóng nghẹn họng trố mắt nhìn Ngũ Kinh Hoàn, thần tình đó của người sau, đúng là cho tới giờ cũng chưa thấy qua, nghe thấy anh ta lại nói: “Tề Phóng, tiếp theo, đều không phải là thật.” Nói xong, hông Tề Phóng đột nhiên bị nắm chặt, Ngũ Kinh Hoàn chân trái vút lên, thân người bay lên, giữa đường chuyển một hơi, liền tiếp bước đạp lên, đạp tường mượn lực, ‘vút’ một tiếng, đã có thể kéo theo Tề Phóng từ tầng ngầm 5m lên tới lầu trên.

Chân phải Ngũ Kinh Hoàn đau đớn kịch liệt, không ổn định bị mất lực, hai người té trên mặt đất trên lầu.

Tề Phóng kinh ngạc, tay chân hoảng loạn bò tới: “Đạo, đạo diễn!”

Nếu như có thể, Ngũ Kinh Hoàn muốn điểm huyệt ngủ của Tề Phóng, nhưng chỉ sợ, Ngũ Kinh Hoàn mất lực chạy không ra, hại luôn Tề Phóng bị rủi ro.

Trong lòng có muôn vàn tư vị, nhưng có một chút may mắn giảo hoạt, trước đây Ngũ Kinh Hoàn lỗ mãng mới muốn y kiến lâu oạt hủ (*nhìn thấy lâu này, nạo bỏ đi mưng mủ), may mắn nay đã đem Triển Chiêu đẩy đi, việc này không thấy, bằng không thương càng thêm thương.

Kỳ thực, còn có không cam lòng, với ông trời càng nhiều oán hận, Bạch Ngọc Đường đắc tội trời xanh thế nào, khiến kiếp trước kiếp này đều phải đồng dạng bị vây trong lâu.

Tề Phóng bị kinh hách đến không thể kinh hách hơn, nhưng thấy khói bủa vây, còn có thể kéo xuống một góc áo sạch sẽ che lên miệng mũi hai người, khàn khàn nói: “Đạo diễn, còn có thể đi không, chúng ta, chúng ta đi ra ngoài.”

Tề Phóng nỗ lực kéo Ngũ Kinh Hoàn, xương đùi vỡ nát, Ngũ Kinh Hoàn chỉ có thể dùng chân trái chống đỡ, sát vách đột nhiên lại truyền ra tiếng nổ liên tiếp, Ngũ Kinh Hoàn nghĩ, ngọn lửa chắc là đốt tới chỗ Đường Hân xếp thuốc nổ rồi, nếu không tránh đi, sợ rằng không ổn, vừa mới có suy nghĩ này, một tiếng nổ vừa gần vừa lớn vang lên, ầm vang bên cạnh, tường bên phải đổ nhào, Tề Phóng la lớn, không kịp né tránh, Ngũ Kinh Hoàn đẩy Tề Phóng ra, ngưng lực dưới chưởng, bàn chân đạp bước, lại cảm giác như ngàn vạn kim đâm, đang muốn đấu với bức tường lớn bên đó, thì một cỗ sức mạnh vừa nhanh vừa mạnh đánh tới, nhưng lại không phải do anh phát ra.

Chỉ thấy một thanh thép xuyên qua bùn đá, khiến bức tường vì vậy ngã về phía bên kia.

Ngũ Tề hai người nhìn về nơi phát ra lực, một thân ảnh từ trong màn khói lộ ra, y phục sạch sẽ, khuôn mặt sạch sẽ, chỉ có thần thái ngoan lệ, cao giọng mắng: “Bạch Ngọc Đường ngươi giỏi lắm!”

Không phải Triển Chiêu còn có ai!

Y thấy xương đùi Ngũ Kinh Hoàn sưng to, máu bầm giống như muốn xuyên qua xương gãy mà ào ra, nhíu mày định điểm ma huyệt của Ngũ Kinh Hoàn, Ngũ Kinh Hoàn đưa tay ngăn cản, không vui hỏi gấp: “Cậu tới đây làm gì?”

“Triển Chiêu có hai chân, muốn tới liền tới!”

Mơ hồ lại nghe thấy tiếng sụp đổ, tính tình lão thử của Ngũ Kinh Hoàn cũng trỗi dậy: “Cậu xem đây là chỗ nào?! Cho cậu nói đến là đến!”

“Nếu không phải là con lão thử ngu ngốc nào đó vô dụng! Triển Chiêu cần gì phải tới!” Lời nói đầy lửa này, khiến tự tôn của Ngũ Kinh Hoàn như bị Triển Chiêu hung hăng kéo đi, anh cực kỳ tức giận, vừa khó chịu vừa tức tối, thậm chí ủy khuất, lúc định phản bác lại Triển Chiêu, liền thấy Triển Chiêu, vành mắt đã ửng đỏ.

Là Bạch Ngọc Đường vô tích sự, để đoạt lại đại ấn, bị vây hãm chết trong Trùng Tiêu lâu, nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Là Bạch Ngọc Đường vô dụng, chết trong đồng võng, khiến Triển Chiêu sau đó phải tới, nhìn thấy thi thể.

Là Bạch Ngọc Đường, buộc Triển Chiêu, táng hạ quan tài, táng một người chết, lại táng một người sống.

Là Bạch Ngọc Đường, buộc Triển Chiêu, tất cả tâm ý của bản thân, sau khi Bạch Ngọc Đường chết đi, mới hiểu được.

Tâm thần hôi phi, thân hình yên diệt, nguyên lai, không gì hơn thế này.

Trái tim tàn nhẫn biết bao.

Tàn nhẫn biết bao, là trái tim yêu thương.

Thần sắc này của Triển Chiêu, Ngũ Kinh Hoàn lùi bước rồi, với tính tình của y, làm sao có thể không lùi, nếu không chính là muốn ngọc ngói giai toái (*tất cả đều vỡ nát).

Triển Chiêu nhanh tay, điểm lên ma huyệt, đem Ngũ Kinh Hoàn đặt lên vai, Cự Khuyết ra khỏi vỏ, quay đầu nhìn Tề Phóng đang ngơ ngẩn, con người đó có khuôn mặt thân hình của Bạch Ngọc Đường, bạch y thêu dệt đã biến thành cực kỳ chật vật, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch, hôm nay, lại không khiến Triển Chiêu thương tiếc bằng người trên vai này.

“Tề huynh, đi thôi.” Triển Chiêu nói, dẫn đầu đi trước, Tề Phóng mới hoàn hồn lại từ màn tình nhân cãi nhau vừa nãy, đuổi theo, cuộc đối thoại giữa hai người này thật quái dị, khiến cậu nổi lên một đáp án, một chân tướng cực kỳ hoang đường.

“Miêu nhi, cậu bỏ tôi xuống đi!”

“Lão thử, đừng cho rằng Triển Chiêu không thể điểm á huyệt ngươi.”

“… …”

“Bạch Ngọc Đường.”

“Ừ?”

“Triển Chiêu, nghĩ kỹ rồi, sẽ không buông tay nữa.”

Ngũ Kinh Hoàn giật mình ngơ ngẩn một hồi, mơ hồ hiểu được ý y, khe khẽ cười.

Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay đặt bên hông truyền đến, khiến anh dần dần lâm vào hôn mê.

Triển Chiêu, đã nghĩ kỹ rồi, việc mà ta kỳ vọng, chính là, không ly khai nữa, không buông tay nữa.

——————————————

“Triển Chiêu, cậu có hay không nghĩ tới, muốn quay lại Đại Tống, trở lại quá khứ.”

“… …”

“Ánh mắt đó của cậu là sao?”

“Là ánh mắt nhìn con chuột ngốc.”

”… …’”

“Đến giờ cũng đã qua rồi, nói thế nào cũng đều là lời nói suông.”

“Lẽ nào cậu chưa từng nhớ đến? Nhớ đến Đại tống, nhớ đến Khai Phong, còn có mấy người Bao Chửng?”

“Nhớ cuối cùng là nhớ, hôm nay đến đây, chính là cùng ngươi, một đường đi tiếp thôi.”

“… He he…”

Hà cầu tòng đầu, thị quật tân lộ. (Cần gì mong làm lại từ đầu, chỉ cần mở ra con đường mới)

Hỉ nhạc tái tục, khổ bi khứ khứ. (Hạnh phúc tiếp nối, đau khổ đã qua.)