[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 4 - Chương 51




“Phật sống gì, đó là đồ vật hại người, hai đứa nhớ kỹ về sau gặp cái nào đập vỡ cái đó!”

Bạch Cốc khó được khi nói được một câu đứng đắn, khiến tất cả đều sửng sốt. Không chỉ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lần đầu nghe nói mà ngay cả Bạch Cốt sơn chúng quỷ cũng chưa từng nghe nói, hai mươi bốn chỉ quỷ vây quanh Bạch Cốc líu ra líu ríu, Bạch Cốc đại khái đã sớm quen với không khí nhốn nháo ồn ào này, đem kỹ năng mắt điếc tai ngơ phát huy tới cảnh giới cao nhất, quay sang nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Cái thứ đó không phải Phật sống, là Họa Phật.”

Triển Chiêu hiếu kỳ: “Họa Phật là đưa tới tai họa sao?”

Bạch Cốc vẫn còn ghi hận chuyện Triển Chiêu gọi hắn là 『 công công 』 tự tiếu phi tiếu chờ Triển Chiêu nhân nhượng trước.

Triển Chiêu cũng không biết là trì độn thật hay giả trì độn, biểu tình càng vô tội, ngón trông chờ Bạch Cốc trả lời.

Bạch Ngọc Đường sao có thể để con mèo nhà mình chịu ủy khuất, lôi kéo Triển Chiêu: “Đừng hỏi hắn, để hắn nghẹn chết đi.”

Bạch Cốc bất đắc dĩ, này thật đúng là có vợ quên cha.

Bạch Cốc căm giận nói: “Họa Phật từ nước ngoài truyền tới, rất nhiều năm trước đây, từng gây ra sóng gió lớn. Nơi có Họa Phật sẽ xuất hiện yêu tăng, yêu tăng lắng nghe nguyện vọng của tín đồ, còn giúp tín đồ thực hiện nguyện vọng, khi nguyện vọng của tín đồ đạt tới một mức độ nhất định yêu tăng sẽ lấy mạng người làm thù lao. Dính tới bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ diệt môn tuyệt hậu, tám chín phần mười đều không thoát.”

Triển Chiêu cả kinh: “Nơi này cũng có yêu tăng sao?!”

“Ta tìm chung quanh đây một tên cũng không thấy.” Bạch Cốc cũng bồn chồn: “Yêu tăng rất dễ phát hiện, trên cổ bọn chúng đeo một chiếc vòng Phật châu hạt rất lớn, mỗi viên phật châu đều to bằng cả nắm tay, yêu tăng cả người chỉ quấn áo cà sa bên ngoài bên trong không mặc gì, ngực để lộ cả vú cứ thế thả rông đi lại khắp nơi…” (Jer: ố la la, thặc là sẹc xy =)))))

Nơi này chung quy cách Hãm Không đảo không xa, Bạch Ngọc Đường có chút lo âu: “Liệu bọn họ có thể cải trang giả dạng không?”

“Sẽ không.” Bạch Cốc sờ sờ phiến cốt (sống quạt): “Yêu tăng thập phần thành kính, ta đập vỡ họa phật, nếu bọn chúng ở quanh đây đã sớm xuất hiện.”

Triển Chiêu lên tiếng: “Liệu có người giả mạo không? Có thể là phụ cận quanh đây không có yêu tăng, cái gọi là phật sống lần nào cũng linh chỉ là do có người cố ý tung tin lừa gạt, cộng thêm nhóm dân chúng như ‘ba người thành hổ*’ liền nghe nhầm đồn bậy, ta không tin cầu thần bái phật là mọi chuyện sẽ thành.” (ba người thành hổ: là câu chuyện dân gian kể về một người muốn vào thành trên đường gặp một người nói trong thành có hổ, lúc đầu không tin nhưng gặp người thứ hai, người ba đều nói trong thành có hổ sẽ thành tin và ko đi vào thành nữa.)

Triển Chiêu trước kia vào Nam ra Bắc, cũng gặp qua không ít chuyện linh thần dị quái, cuối cùng tra ra đều là do con người tác quái.

Bạch Cốc nhún vai: “Không quan trọng, dù sao Họa Phật đập vỡ liền vô sự.”

**************

Khi mọi người nói chuyện, thuyền cũng đã cập bờ, mọi người trên Hãm Không đảo đều dắt theo gia đình tới bến đò nghênh đón Bạch Ngọc Đường.

Toản Thiên Thử Lô Phương chậc chậc —  Ngũ đệ nhà mình trước nay là hài tử trạch thế nào, ngoan thế nào a, từ khi đi cùng Triển Chiêu trông thực buông thả a! Vừa đi là mất hút luôn nửa năm không một lần về thăm nhà, mười ngày nửa tháng mãi mới có một phong thư, nội dung thư chưa được ba câu lại nhắc tới Triển Miêu Miêu, đệ đệ gả ra ngoài như bát nước đổ đi a!

Triệt Địa Thử Hàn Chương là người thành thật, từ xa đã lớn giọng, tiếng vang như chuông đồng, còn chưa cập bờ đã nghe rõ mồn một: “Lão Ngũ.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rời thuyền, Bạch Cốc lững thững nhàn nhã đi theo sau, xưa nay đã quen du đãng. Ngược lại Bạch Cốt sơn chúng quỷ lại có chút sợ người lạ, rúc trong khoang thuyền thò đầu ra không dám rời thuyền. Bạch Cốc vẫy vẫy tay với bọn họ: “Không phải muốn ăn hải sản sao, bảo Ngọc Đường mời các ngươi ăn đủ.”

Bạch Ngọc Đường mặc kệ hắn, Tứ Thử chấn kinh, Hàn Chương lớn giọng hô lên: “Ai nha, Ngũ đệ, ngươi tìm thấy huynh đệ sinh đôi sao?!”

Xuyên Sơn Thử Từ Khánh tính cách ngại ngùng, còn có tật nói lắp, dùng khuỷu tay chọt chọt Hàn Chương: “Nhị…nhị ca… không được nói bừa, vị..vị này… nhất nhất định là là thân… thân cha… của Bạch Ngọc Đường.”

Tưởng Bình thông minh đã lên tiếng chào hỏi trước: “Khó được khi bá phụ lâm môn, chỉ là hải sản e rằng không ăn được.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt —  lời này nghe thực mới mẻ, Hãm Không đảo cư nhiên không có hải sản?

Lô Phương lên tiếng: “Đừng đứng chặn bến tàu, có chuyện về nhà rồi nói sau.”

Mọi người cùng nhau trở về, Bạch Ngọc Đường phát hiện bình thường thuyền đánh cá đều bận rộn vất vả hiện tại đều nằm chỏng ngọng trên bờ, nhóm ngư dân tốp năm tốp ba túm lại một chỗ tán gẫu, cả đám đều buồn rầu ảm đạm không dậy nổi tinh thần. Triển Chiêu ánh mắt tốt, phát hiện xa xa từng mảng lớn xác cá chết nổi đầy mặt nước?

Sau khi mọi người quây quần bên bàn trà, Lô Phương mới giải thích: “Mọi người cũng nhìn thấy tượng phật bên bờ sông rồi đi, từ khi thứ đó xuất hiện, mỗi lần chúng ta ra khơi đánh cá đều thắng lợi trở về, hơn nữa hương vị thịt cá thập phần tươi mới, càng ăn càng thèm, ăn giống như bị nghiện.”

Tưởng Bình thở phì phì nói tiếp: “Lão ngư dân nói cá rất lạ, bảo chúng ta mấy ngày nay không được ăn, quả nhiên sáng sớm hôm nay hàng loạt cá chết nổi trắng mặt nước, khẳng định là do tên vương bát đản thiếu đạo đức nào đó đã đầu độc! Rất nhiều ngư dân thấy cá chết, đều nói muốn tới tế tự Phật đá. Theo ta thấy không cần tế cũng biết, tám phần chính là do tảng đá kia rước họa, đập vỡ nó mới là vĩnh tuyệt hậu họa đó!”

Triển Chiêu có chút yên tâm: “May mắn Bạch bá phụ đã đập vỡ bức tượng Phật đó rồi.”

Bạch Ngọc Đường tiếp lời: “Xem ra ngươi nói đúng, Phật sống chỉ là giấu tai mắt người, một số người đã đầu độc nguồn nước, khiến cá dễ dàng được đánh bắt, tạo thành giả tượng Phật sống phù hộ ngư dân thắng lợi trở về, lửa cháy đổ thêm dầu khiến lời đồn càng nổi lên. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, tuyệt không phải đám giang hồ bịp bợm bình thường.”

Từ Khánh từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho Triển Chiêu, Hàn Chương vỗ trán nói: “Xem cái trí nhớ thối của ta này! Hoàng thượng gửi cho huynh đệ chúng ta mấy phong thư, tao bảo lão Tam giữ lại, may mắn có lão Tam không ta cũng xém quên mất! A ha ha!” Từ Khánh biểu tình thực bất đắc dĩ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trên đường đi, bồ câu đưa thư cổ đại lại không thần kỳ như trong các bộ phim cổ trang vẫn chiếu, càng không có công năng GPS dẫn đường, Triệu Trăn tìm không ra hai người, đành phải gửi thư tới Hãm Không đảo. Triển Chiêu mở thư ra đọc…

“Khó trách ta luôn cảm thấy lòng không kiên định, quả nhiên đã xảy ra chuyện!”

“Có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu đưa thư cho hắn đọc: “Đông Giao thành Biện Kinh cũng xuất hiện Phật sống, không chỉ có tăng nhân bảo vệ mà còn được xây dựng miếu thờ.”

“A…” Bạch Cốc hốt nhiên cười, tiếu ý không lan tới đáy mắt: “Đây là muốn mất nước a…”

******************

Khi Triệu Trăn chạy tới Khai Phong phủ, Công Tôn đang đứng ngồi không yên.

Tin tức Triệu Trăn tra được, Bao Chửng cũng tra được, hậu quả Triệu Trăn nghĩ tới Bao Chửng cũng đã lường trước, Triệu Trăn muốn bắt bớ cả ngôi chùa, Bao Chửng còn muốn dẫn binh tới phóng hỏa… Công Tôn bất đắc dĩ: “Chùa phật sống sử dụng thần tiên nhạc lâu như vậy, có rất nhiều dân chúng đã bị nghiện! May mắn ta đã nghiên cứu qua dược hoàn của tiên hoàng, tạm thời còn có thể khống chế được bệnh tình.”

Công Tôn vẫn lo lắng: “Bao đại nhân nói, kê biên (thanh tra và tịch thu) tài sản chùa phật sống là phương pháp trị tận gốc nhanh nhất, dù có chọc nhiều người tức giận cũng không tiếc.”

Công Tôn bất đắc dĩ, Triệu Trăn càng bất đắc dĩ, bởi vì Triệu Trăn so với Công Tôn suy nghĩ càng sâu xa càng âm hiểm hơn.

— Bao Chửng là người ổn trọng, ông ấy vội vã động thủ là có nguyên nhân.

Thứ nhất đương nhiên là vì muốn bảo hộ dân chúng Khai Phong phủ, thứ hai không cần nghĩ cũng biết là bảo hộ an toàn cho Triệu Trăn. Chùa phật sống hương khói cường thịnh, ban ngày người đến người đi nối liền không dứt, ban đêm cũng có dân chúng không muốn ngủ tới viếng thăm, chuyện triều đình kê biên tài sản chùa miếu lớn như vậy, bất kể thế nào cũng không giấu được.

Nếu để Triệu Trăn danh tiếng trân quý ra tay là không ổn, biết rõ ngôi chùa đó có vấn đề lại không thể động chạm, nếu động tới một khi sự tình bại lộ, dưới sự kích động cố ý của đám người hữu tâm, nói không chừng sẽ để tiếng xấu muôn đời nghìn người phỉ nhổ. Nếu Triệu Trăn hạ lệnh diệt trừ chùa Phật sống, người hữu tâm vẫn như cũ sẽ cố tình kích động dân chúng, nói không chừng sẽ gây ra đại loạn.

Đây là tình thế đằng nào cũng chết.

Không thể để Hoàng thượng chịu tiếng xấu thay cho người khác, đương nhiên cũng có thể tìm người chết thay nhưng Bao Chửng quyết không làm như vậy, ông thà rằng chính mình chịu tiếng xấu chứ không đổ cho người khác.

Triệu Trăn khuyên nhủ: “Ta có biện pháp khác, Bao đại nhân bình tĩnh chớ nóng vội.”

Triệu Trăn đầu não thập phần linh hoạt, mỗi khi làm việc gì đều ngoài dự đoán của mọi người, luôn có thể nghĩ ra những chuyện thực khó tin, nhưng trên thực tế lại là những quỷ kế rất hay. Bao Chửng đối với mưu ma chước quỷ của Triệu Trăn đương nhiên tin phục: “Hoàng thượng có phương pháp trấn an dân chúng?”

Triệu Trăn mỉm cười: “Ta đã phái người đi làm, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả.”

Bao Chửng và Công Tôn liếc nhau, đang tò mò muốn nghe thử một chút thì bên tai lại nghe thấy vài tiếng xé gió!

‘Thừa Ảnh’ rời vỏ tạo ra vài đạo kình phong, mấy mũi ám khí đinh đinh đương đương bị quét rơi xuống đất. Bao Chửng và Công Tôn là thuần thư sinh, lúc này còn chưa biết có chuyện gì xảy ra. Triệu Trăn tốt xấu gì cũng đã học qua mấy tháng công phu, kéo hai người kia rời xa khỏi vòng chiến, ám vệ từ bốn phía vây quanh năm tên hắc y thích khách.

Triệu Trăn đối với đám thích khách lúc nào cũng chỉ có mỗi bộ hắc y nhìn tới phát ngán —  người bình thường nào sẽ mặc hắc y bó sát đi đi lại lại trên đường? Làm chuyện xấu còn ăn mặc khiến người ta chú ý như vậy, đi trên đường thật sự không bị quần chúng vây xem đấy chứ? Cái đám thích khách môi cá nhám này, quá coi thường trí tuệ của dân chúng rồi!

Để biểu hiện mình là một chủ nhân cơ trí, Triệu Trăn đã cấp cho ám vệ nhà mình những bộ trang phục vô cùng đại chúng, vô cùng phổ thông, vô cùng hài hòa, thuận tiện cho bọn họ hòa mình vào mọi hoàn cảnh, hoặc tùy thời che dấu chính mình, cho dù có trốn vào đám đông cũng sẽ không bị phát hiện.

Trừ cái đó ra, những ám vệ thích trốn ở những chỗ đặc biệt sẽ được chuẩn bị những trang phục đặc biệt. Tỷ như trốn trên mái nhà sẽ có quần áo màu đỏ sậm, nấp trên các cành cây sẽ có quần áo màu xanh rằn ri, thuận tiện ghé trên nóc nhà nghe trộm cơ mật sẽ có màu nâu xám mái ngói…

Thừa Ảnh đứng ở một bên bảo hộ ba người Triệu Trăn, nhóm ám vệ người đông thế mạnh, lại chậm chạp không bắt được năm tên thích khách.

Triệu Trăn thường xuyên đứng vây xem Thử Miêu đánh nhau, tuy rằng võ công không tốt nhưng mắt nhìn không tệ, nhìn thân thủ của đám thích khách này, trong lòng đã năm chắc: “Biết Ngự miêu không ở đây, chuột cống cũng dám tới Khai Phong phủ nhảy nhót ~~”

Bao Chửng hắc mặt vung tay lên: “Bắt bọn chúng lại cho ta!”

Nha dịch nghe được tiếng Bao đại nhân triệu hồi, từ bốn phương tám hướng chạy ra trợ trận. Mọi người hợp lực bắt được năm tên thích khách, Triệu Trăn muốn lại gần xem một chút, lại bị Thừa Ảnh đã sớm có chuẩn bị kéo ra xa xa, chỉ cho bé nhìn, không cho tới gần.

Ám vệ trói đám thích khách thành bánh chưng, vì ngăn cho đám thích khách có khả năng tự sát, nha dịch sau khi bắt được thích khách liền lục soát khắp người chúng. Sờ sờ trên đầu tìm được một gói độc dược, mó mó trước ngực tìm được một miếng hộ tâm, lần mò tới eo phát hiện một đống ám khí, tới đùi…lột quần ra tìm được một thanh chủy thủ.

Triệu Trăn yên lặng bụm mặt —  (*/ω*) ai nha nha, ánh mắt bọn thích khách vừa thẹn vừa giận muốn chết nha ~

Triệu Trăn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bị Thừa Ảnh đẩy một cái. Triệu Trăn không phòng bị ngã ra sau, lăn lăn vài vòng ra xa, mơ mơ hồ hồ từ trên sàn đứng dậy, thì thấy Thừa Ảnh đang cùng một độc nhãn nam nhân đánh nhau. Chỗ Triệu Trăn đứng vừa rồi cắm vài cái ám khí có độc.

Phương thức chiến đấu của độc nhãn nam nhân cực kỳ âm hiểm.

Gã không ngừng ném ám khí ra công kích bất cứ ai xung quanh mình ngay cả đám bánh chưng đồng bọn vô pháp tránh né cũng không tha.

Độc nhãn nam nhân đột nhiên vẩy ra một đống bột phấn, Thừa Ảnh trốn tránh không kịp bị mờ mắt.

Triệu Trăn trợn tròn mắt —  chẳng lẽ là phấn vôi trong truyền thuyết?!

Sau khi Thừa Ảnh không nhìn thấy, những người còn lại càng không phải là đối thủ của gã, thấy Triệu Trăn bị độc nhãn nam nhân bắt lấy, tất cả mọi người đều hô hào xông lên cứu giá. Độc nhãn nam nhân đem lưỡi kiếm lóe hàn quang kề trên cổ Triệu Trăn: “Tất cả không được nhúc nhích! Ai dám tiến lên một bước, ta sẽ làm thịt nó!”

Độc nhãn nam nhân quặp cổ Triệu Trăn: “Nói! Bảo bọn chúng lùi hết ra sau!”

Triệu Trăn cúi đầu không nói, độc nhãn nam nhân dùng lực túm tóc bé: “Dọa sợ rồi sao, mau hạ lệnh!”

Triệu Trăn bị ép ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong chỉ thuộc về trẻ con lại khiến nhân tâm gã run lên.

Triệu Trăn cười càng khả ái: “Nếu đã tới đây thì đừng hòng đi.”

Độc nhãn nam nhân vốn tự tin tràn đầy, lúc này lại có chút nôn nóng, gã triệt để bị nụ cười kia chọc giận, giơ kiếm định cắt mấy lọn tóc của Triệu Trăn hù họa, lại nghe thấy sau lưng có người dùng giọng điệu không chút phập phồng nói: “Nếu không buông tay ngươi chết chắc.”

Độc nhãn nam nhân đột nhiên xoay người, phát hiện sau lưng không biết từ khi nào xuất hiện một thanh y nam nhân lạ hoắc?!

Ánh mắt thanh y nhân mơ màng, ngữ điệu không thay đổi lặp lại: “Nếu không buông tay, ngươi chết chắc.”

Triệu Trăn nhìn thanh y nhân khẽ nghiêng đầu: “Sư công?” khuôn mặt này quả thật là Triển Thanh Phong, nhưng sao cứ cảm thấy khuôn mặt này ngốc ngốc manh là thế nào nhỉ? Chẳng lẽ, mấy ngày không gặp sư công đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm?

Độc nhãn nam nhân lặng lẽ lấy ra độc phấn, đang định chơi tiếp trò cũ, còn chưa đứng vững đã nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng hừ lạnh: “Buông tay.”

Độc nhãn nam nhân mồ hôi lạnh chảy xuống, tâm nói: chẳng lẽ tình báo sai? Không phải nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không có mặt ở Khai Phong phủ sao? Như thế nào lại xuất hiện hai cao thủ thế này?! Độc nhãn nam nhân đang suy nghĩ đối sách, bỗng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu không còn sức lực, ngay cả vũ khí cũng cầm không nổi!

Triệu Trăn nhẹ nhàng tránh thỏi khỏi kiềm chế của gã, quay đầu lại nhìn liền thấy lạnh cả người, có hai Triển Thanh Phong, mà người này khí chất cử chỉ càng giống sư công hơn người kia.

“Hai sư công?” Triệu Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chỉ nghe sư công có một đệ đệ, hóa ra là huynh đệ sinh đôi.

Công Tôn kiểm tra mắt cho Thừa Ảnh, xác định không có trở ngại, mới đi tới trước mặt độc nhãn nam nhân đang đau đớn lăn lộn đầy đất.

Công Tôn hỏi Triệu Trăn: “Ngươi làm gì cũng đừng để gã chết?”

Bàn tay trắng trẻo mềm mại nhỏ nhắn của Triệu Trăn xòe ra, lòng bàn tay chính là cái 『 nha châm 』 có độc trong truyền thuyết.

Triệu Trăn cười tủm tỉm nói: “Gã không chết được, tội đả thương Thừa Ảnh nhà ta đừng mơ dùng cái chết để thoát tội.”

Hết chương 51