[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 4 - Chương 57




Biết họa phật là giả, Triển gia huynh đệ cùng Bạch Cốc bởi vì đủ loại nguyên nhân đều không tiện ở lại Biện Kinh lâu.

Biết các trưởng bối ngày mai sẽ đi, Triển Chiêu giúp thu dọn hành lý bận rộn tới tận khuya, sáng sớm hôm sau lại đi đưa tiễn.

Bạch Ngọc Đường theo thường lệ ngủ nướng bám giường, lại bị Triển Chiêu chọc ngứa tỉnh dậy, sống chết kéo hắn tới đưa tiễn Bạch Cốc.

Bạch Cốc vốn đã hẹn cùng lên đường với Triển gia huynh đệ, ai ngờ người này hoàn toàn không có khái niệm thời gian, mọi người sắp xếp hành trang đợi a đợi, đợi quá nửa canh giờ mới thấy Bạch Cốt sơn chúng quỷ rón ra rón rén nâng một chiếc quan tài khổng lồ đi tới…

Mọi người trán đầy hắc tuyến, nhìn chiếc quan tài thật lâu không nói ra lời.

Chúng quỷ vươn ra một ngón tay “suỵt” dài một tiếng, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Đừng đánh thức giấc ngủ của chủ nhân.”

Triển Chiêu trong lòng oán thầm: quả nhiên là cha con, ngủ nướng ngủ thẳng trong quan tài cũng không thèm tỉnh lại.

Bạch Ngọc Đường thoáng nhướn mày, đi lên trước duỗi tay sờ sờ quan tài, chỉ một lát sau, cái quan tài [rầm] một tiếng, người bên trong bay lên đồng thời băng hoa tung tóe rét lạnh thấu xương, ngay sau đó Bạch Cốc nhảy xuống xoa xoa cánh tay: “Lạnh chết lạnh chết! ai thiếu đạo đức quấy rối giấc ngủ của người khác như vậy hả?!”

Là đầu sỏ gây chuyện, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ tay không vướng chút tro bụi, thản nhiên nói: “Thi thể cần ướp lạnh, chống phân hủy.”

Bạch gia phụ tử một lời bất hòa nhanh chóng xông vào đánh nhau loạn thành một đoàn, Bạch Cốt sơn chúng quỷ vây quanh hai người líu ríu khuyên can cuối cùng đồng thời bị đánh bay.

Triển gia phụ tử ngược lại rất hài hòa, Triển Chiêu ngoan ngoãn giúp phụ thân cầm hành lý, Triển Thanh Phong không thích nói chuyện, Triển Thanh Mang lại đặc biệt nói nhiều, Triển Thanh Phong không nói một lời nhìn Triển Chiêu, Triển Thanh Mang lại lải nhải không dứt: “Chiêu Chiêu trời lạnh phải mặc nhiều quần áo, Chiêu Chiêu ngủ không được đá chăn, Chiêu Chiêu không được loạn ăn bậy, Chiêu Chiêu phải thường về thăm nhà, Chiêu Chiêu tiên hạ thủ vi cường, đừng để Bạch gia tiểu quỷ chiếm trước tiên cơ…”

Khoan đã, hình như có cái gì kỳ quái trà trộn vào?

Triển Chiêu đều đáp ứng, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cha mình, ý là —  ngài còn có gì chỉ thị?

Triển Thanh Phong nhăn mặt nghẹn một hồi mới nói: “Cự Khuyết.”

Triển Chiêu hết nói nổi, rút Cự Khuyết ra cùng Triển Thanh Phong cáo biệt.

Triển Thanh Phong sờ sờ vỏ kiếm Cự Khuyết, thuận tay sờ sờ đầu Triển Chiêu, sau đó cũng không quay đầu lại lên xe ngựa.

Bởi vì bình thường đều rèn luyện binh khí, tay Triển Thanh Phong thô ráp hữu lực ấm áp lại có cảm giác khiến người an tâm.

Triển Chiêu lẳng lặng đứng tại chỗ, sờ sờ đỉnh đầu vẫn còn lưu lại hơi ấm: ưm, cảm giác này thực tốt…

Triển Thanh Mang cũng tiến vào xe, vén rèm lên phất tay áo cáo biệt Triển Chiêu, trên mặt viết rõ mấy chữ lưu luyến không rời. Phu xe giơ roi chậm rãi khởi hành, Bạch Cốc thừa cơ xoa nhẹ hai cái lên đầu Bạch Ngọc Đường, không đợi Bạch Ngọc Đường nổi điên phản khích đã nhanh chóng nhảy lên xe ngựa Triển gia rời đi.

Bạch Ngọc Đường tức tới mặt mày xanh mét, chúng quỷ hấp tấp tản ra.

Xa xa còn vọng lại tiếng cười vui vẻ của Bạch Cốc: “Triển lão muộn*, ta muốn ăn cơm tức phụ ngươi nấu ~” (Lão muộn: ông già muộn tao, đại ý là im như hũ nút)

Triển Thanh Phong lời ít ý nhiều đáp lại — “Lăn!”

Bạch Cốc cười trêu chọc: “Triển lão muộn, ngươi kiềm chế chút đi, coi chừng đại khí thương thân nha ~”

Được một lát yên tĩnh, chiếc xe ngựa chở ba người tựa như bị say rượu lắc la lắc lưu xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trên đường, bên trong còn vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, nội lực phóng ra khiến bức rèm lay động. Chỉ chốc lát sau, Triển Thanh Mang mặt đơ bò ra khỏi xe, ngồi cùng một chỗ với phu xe, lão phu xe không bị quấy nhiễu an an tĩnh tĩnh đánh xe, xe ngựa ‘lóc ca lóc cóc’ chạy về phía xa…

Người ra tiễn đưa thập phần sầu lo: xe ngựa lắc thành như vậy có thể chống đỡ được hai vị phụ thân mỗi người một kiểu không a?

********************

Triệu Trăn vốn cũng muốn đi tiễn nhưng đáng tiếc buổi sáng còn phải thượng triều.

Bởi vì chuyện Đông Giao bị địa chấn, các quan viên khắp nơi nghe tin lập tức hành động, đem chuyện phật sống có ở chỗ mình nhất mực báo cáo lại. Triệu Trăn thực phát sầu, vấn đề cụ thể còn phải đợi phân tích kỹ càng, không có khả năng dùng một loại phương thức để giải quyết ‘phật sống’, này vẫn cần một người thông minh phụ trách.

Triệu Trăn vừa nghe hội báo, vừa dùng ánh mắt tuần tra cả triều bá quan văn võ, thình lình thấy Bàng Cát đứng vô cùng nhàn rỗi.

Từ sau lần trước đưa Bàng Thống tiến cung xin máu, Bàng Cát tựa hồ sợ hãi, về nhà dâng tấu xin nghỉ bệnh. Triệu Trăn dở khóc dở cười, đành phải đáp ứng hắn yên lặng xem diễn biến. Bàng Cát không cho thê tử nữ nhi ra ngoài, chỉ đóng cửa từ chối tiếp khách ở nhà dưỡng bệnh, qua hai ngày lặng gió mới dám vào triều.

Triệu Trăn đã điều tra gốc gác Bàng Cát, không tính là sạch sẽ.

Phu nhân hiện tại của Bàng Cát kiến thức hạn hẹp, tiền gì cũng dám thò tay vào, khiến Bàng Cát vơ vét được không ít. Tiểu nhi tử của Bàng Cát cũng không bớt lo, Bàng Dục không có bản lĩnh gì, cũng không tính là phường đại gian đại ác, chỉ là ăn uống vui chơi phiêu kỹ chuyện gì cũng dám làm, tuổi còn nhỏ đã bị chiều hư đi!

Con người Bàng Cát văn võ bình bình nhưng lại có chút tinh ranh, dựa vào chút vẻ vang tổ tiên để lại, cộng thêm khả năng tùy mặt đoán ý đầu cơ trục lợi một đường thăng chức. Bàng Cát tham tài lại nhát gan, háo sắc lại sợ vợ, một chút gió thổi cỏ lay cũng nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không giống đại gian thần quyền khuynh triều dã, kết bè kết cánh như trong tiểu thuyết.

Gian thần hay trung thần chỉ khác nhau ở suy nghĩ, không ai trời sinh đã thích làm gian thần bị người phỉ nhổ, ví như Bàng Cát, nếu đem chuyện này xử lý xinh đẹp, Triệu Trăn cũng có thể khoan nhượng cho ông ta tham tiền một chút. Triệu Trăn biết rõ, nếu muốn truy tham quan, thì quan viên trong triều đa phần là không sạch sẽ, mà Bàng Cát là một trong số đó.

Chuyện tham nhũng ở cổ đại không khó điều tra như ở hiện đại, thời hiện đại thủ đoạn tham ô cao minh, tài sản đông dịch tây chuyển không hợp pháp cũng biến thành hợp pháp, thậm chí còn nhiều tham quan còn chạy ra nước ngoài mai danh ẩn tích. Tham quan cổ đại không suy nghĩ được như thế, Hoàng đế cổ đại một lời đã định, xét nhà diệt tộc chỉ một sớm một chiều, chỉ quản giết không quản chôn.

Sau khi hạ triều, Triệu Trăn lưu lại Bàng Cát, Bàng Thống và Bát Hiền vương. Vừa lúc sắp tới cuối năm, Triệu Trăn hạ lệnh cho Bàng Cát làm khâm sai, lấy danh nghĩa đại thiên tuần thú, giải quyết chuyện ‘phật sống’ ở khắp nơi. Bàng Thống mang binh phụ giúp, bên ngoài bảo hộ khâm sai đại thần, bên trong ngầm kiểm duyệt tình hình đóng quân ở khắp nơi.

Triệu Trăn còn chưa tự mình chấp chính được nên mấy vị đại thần đều lấy Bát Hiền vương vi tôn. Vì thuận tiện làm việc, Triệu Trăn lúc nào cũng tỏ ý tôn vinh Bát Hiền vương, Bát Hiền vương cũng có qua có lại, chỉ cần mệnh lệnh của Triệu Trăn không thái quá, ông đều nguyện ý ra mặt giúp.

Triệu Trăn giải quyết xong một nan đề, tâm tình khoái trá đi gặp Thái Hậu.

Nói Huệ Quốc công chúa ‘chết bệnh’ chỉ là muốn lừa dối Tương Dương vương, Triệu Trăn vì muốn mọi chuyện như thật nên đã nhờ Huệ Quốc công chúa tĩnh dưỡng một thời gian, tốt xấu gì cũng phải ra dáng một chút. Thái Hậu mỗi ngày đều phái thái y ba lần bốn lượt chạy tới, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì để thái y rèn luyện thân thể. Bởi vì Huệ Quốc công chúa ‘bệnh tình nguy kịch’ không thể ra khỏi cửa, Triệu Trăn tất yếu phải gánh vác sứ mệnh bồi Thái Hậu, mỗi ngày tới tới lui lui, lượng vận động so với Thái y còn chăm chỉ hơn, thậm chí còn bị Thái Hậu ép ăn rau dưa!

Triệu Trăn mỗi lần tới đều cảm thấy phiền muộn, đúng là cầm đá đập chân mình mà, thầm mắng mình thật ngốc…

*******************

Vài ngày sau, Triệu Trăn nhận được tin tức Tương Dương vương hồi kinh.

Nói thật, kể cả Triệu Trăn, tất cả mọi người đều không tin Tương Dương vương sẽ hồi kinh.

Thế nhưng, Tương Dương vương cố tình trở lại, cho dù bệnh không đi được cũng sai người nâng mình trở về. Hơn nữa Triệu Trăn phái Mạnh Kha truyền là mật chỉ, người không rõ tình huống còn cho rằng là tự Tương Dương vương muốn hồi kinh, khiến cho không ít người sợ hãi đều nghĩ thầm Tương Dương vương đây là muốn bức cung?!

Triệu Trăn mê muội suy nghĩ: chả nhẽ Lưu hoàng hậu có mị lực lớn vậy sao? Khiến Tương Dương vương khổ luyến hai mươi năm cuồng dại không đổi, chết đi còn dư lại Huệ Quốc công chúa, chẳng lẽ Huệ Quốc công chúa thực sự không phải là cốt nhục tiên đế, Lưu Hoàng hậu và Tương Dương vương mới thực sự là chân ái?

Biện Kinh cùng thành Tương Dương đường xá xa xôi, khi Triệu Trăn thu được tin tức thì Tương Dương đã ở trên đường.

So với người khác lo lắng, Triệu Trăn tâm tình vô cùng tốt, thậm chí đôi khi còn lộ ra bản sắc gian thương!

Triệu Trăn đã làm tốt chuẩn bị 『 binh đến tướng chắn, nước dâng đê chặn 』 nếu thật sự bàn bạc không thuận lợi thì đóng cửa thả Huệ Quốc công chúa. Vừa hay tiên đế đi vội vàng, lăng tẩm còn chưa xây xong, thật sự không được nữa thì đem Lưu hoàng hậu bán cho Tương Dương vương, chỉ cần hoàng thúc không tạo phản, giá gì cũng có thể thương lượng ~

Sau khi nghĩ thông suốt, Triệu Trăn ngược lại trầm tĩnh hơn, theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài cung lượn đường.

Từ khi 『 ngõ nhỏ cũ nát 』 bị cường phá, trị an của Biện Kinh tăng thêm một bậc, Triệu Trăn ngồi trong nhã gian tửu lâu tựa cạnh cửa sổ ăn điểm tâm, Triển Chiêu còn muốn đi tuần phố, Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi, lại bị Triển Chiêu hạ lệnh cưỡng chế lưu lại bảo hộ Triệu Trăn. Trước khi đi Triển Chiêu còn xoa xoa đầu nhỏ Triệu Trăn, thuận tay sờ sờ đầu lớn Bạch Ngọc Đường dặn: “Hai ngươi không được đánh nhau, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, biết chưa?!”

Triệu Trăn đỉnh đầu ngốc mao hết nói nổi, Bạch Ngọc Đường hận chính mình phản ứng chậm, phải xoa đầu Triển Chiêu đáp trả lại.

Ngự miêu đại nhân phản kháng không kịp, bị chuột bạch bắt quả tang, đầu tóc rối bù từ cửa sổ chạy trốn, kết quả bại thảm hại.

╮(╯_╰)╭

Kỳ thật Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường tình cảm rất tốt, cãi nhau cho bõ ghét cũng là một loại phương thức giao lưu trao đổi, giữa bạn bè có loại giúp bạn không tiếc mạng sống tự nhiên cũng có loại thích dìm hàng đối phương. Triệu Trăn thích làm bóng đèn phá rối chuyện tốt của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường bị chọc tức nhiều lần như vậy, cũng không hề có ý trở mặt với Triệu Trăn, ngược lại mỗi lần uy miêu nhà mình cũng không quên uy luôn cái đuôi nhỏ này.

Tâm lý Triệu Trăn cũng đã một bó tuổi, nhưng Bạch Ngọc Đường không biết vẫn luôn coi bé như tiểu hài tử trưởng thành sớm.

Hai người ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm, cùng nhau hóng ra ngoài cửa sổ xem náo nhiệt, nói không nhiều cũng không đến mức tẻ ngắt. Câu được câu không tán gẫu, ở bên ngoài canh gác, Thừa Ảnh đột nhiên tiến vào, sắc mặt không tốt lắm, trông có chút khẩn trương: “Hoàng thượng, có người cầu kiến.”

Triệu Trăn sửng sốt: “Lần này xuất cung thực bí mật, sao lại bị phát hiện được?”

Thừa Ảnh cầm khối yêu bài: “Cũng không phải phát hiện tung tích Hoàng thượng mà người này trực tiếp tới cùng ám vệ phái đi cùng Mạnh Kha, muốn cầu kiến Hoàng thượng.”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn khối yêu bài: “Tương Dương vương Triệu Tước?!”

Triệu Trăn không tin nổi, tiếp nhận khối yêu bài kiểm tra cẩn thận: “Là thật sao? Sáng nay vừa nhận được tin tức hắn khởi hành mà?”

Thừa Ảnh nói: “Ám vệ trở về báo cáo, Tương Dương vương nửa đường gặp Mạnh Kha, tựa hồ đã sớm chuẩn bị hồi kinh, Tương Dương vương xem xong mật chỉ của Hoàng thượng, liền kêu ám vệ trở về truyền tin, hi vọng có thể lén diện thánh. Tính ngày, hẳn sáng nay Tương Dương vương có thể bí mật vào kinh.”

Triệu Trăn mỉm cười, ánh mắt lộ ra ánh sáng hứng thú dào dạt: “Này thật sự là đại hỉ sự, hoàng thúc hai mươi năm mới hồi Biện Lương, trẫm thế nào cũng phải nghênh đón một chút. Nếu hoàng thúc không muốn hưng sư động chúng, vậy gặp nhau ở Thập Lý Đình ngoài thành đi, ngươi kêu ám vệ đi truyền chỉ.”

Thừa Ảnh có chút do dự, Bạch Ngọc Đường cũng khuyên nhủ: “E rằng có trá.”

Triệu Trăn nắm chắc phần thắng: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, hắn đem dao mổ đưa cho ta, nếu không dùng thì thật có chút đáng tiếc!”

Hết chương 57