[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 6 - Chương 85




Xới tung cả tòa nhà lên, kết quả không thu hoạch được cái gì khiến mọi người đều nản lòng.

Hôm nay vốn đã định trước sẽ ăn cơm ở nhà để nếm thử tay nghề của mấy vị tẩu tử, kết quả nữ đầu bếp bưng lên rau dưa và thịt cá toàn đồ sống. Mọi người đột nhiên trở về tìm kiếm mật đạo gì đó? Ngoại trừ nha dịch và ám vệ, huynh trưởng hai nhà cũng xắn tay áo tham gia giúp đỡ, đám trẻ con nhảy nhót vui vẻ quậy phá góp thêm phiền. Mọi người chia nhau lùng sục khắp các ngóc ngách trong nhà, các vị tẩu tử thật sự không còn tinh lực nấu cơm…

Triển Chiêu có chút bối rối, bây giờ mà phân phó phòng bếp đi nấu cơm thì không biết đến khi nào mới được ăn, mà thật sự không muốn dính líu tới Lý Giai Hào chút nào. Đầu bếp trong Lâm Giang lâu có khoảng mười mấy người, chiên xào rang nấu luộc hấp hầm ninh, Lỗ Xuyên Tô Việt Mân Chiết Huy Tương*, đều mang nặng kiểu cách. (*tên các địa danh của TQ: Sơn Đông, Tứ Xuyên, Tô Châu, Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang, An Huy, Hồ Nam.)

Mà quan trọng nhất chính là, mỗi lần ở chung với Lý Giai Hào, Triển Chiêu đều cảm thấy cả người gai gai không được tự nhiên. Ánh mắt Lý Giai Hào khiến hắn cảm thấy sợ hãi, động tác thân mật của Lý Giai Hào khiến hắn né tránh không kịp. Nhưng Lý Giai Hào là biểu ca của hắn, bình thường đối xử với hắn rất tốt, có món gì ngon, có rượu gì thơm đều nghĩ tới hắn đầu tiên, Triển Chiêu có đôi khi cảm thấy có phải thần kinh mình quá nhạy cảm rồi không?

Triển Chiêu còn đang rối rắm, bỗng cảm thấy tay áo bị ai đó giật giật, cúi đầu nhìn, thấy Triệu Tiểu Trăn đang cầm tay áo mình lắc a lắc ~

Triệu Tiểu Trăn vẻ mặt vô tội nói: “Sư phụ, ta đói.”

Triển Chiêu luyến tiếc đồ đệ chịu đói, thở dài: Được rồi, không phân vân nữa, vẫn tới làm phiền Lý Giai Hào đi.

Triển Chiêu vừa mới hạ quyết tâm được một nửa, chợt nghe Triệu Trăn mềm nhũn nói: “Hôm nay ăn Ngự thiện được không? Ta đã sớm đoán hôm nay sẽ không được thưởng thức tay nghề của các vị phu nhân, nên một canh giờ trước đã phân phó ngự trù chuẩn bị xong bữa tối đưa tới Khai Phong phủ rồi, tính thời gian cũng vừa lúc.”

Triệu Tiểu Trăn giả bộ thần cơ diệu pháp tính toán chi li, mặt bánh bao tràn đầy vẻ —  Ta là răng sữa cơ trí! Cuồng nhiệt khích lệ ta!

Đang trong lúc đói khát khó nhịn, nghe nói có một bàn mỹ thực đang đợi, mọi người đều vô cùng cảm tạ Triệu Tiểu Trăn thiện lương hiểu ý người, còn thuận tay xoa xoa cái đầu ngốc mao của bé. Triển Chiêu tâm tình nháy mắt sáng sủa, xoay người ôm lấy Triển Chiêu, bảo hộ cái đầu ngốc mao của bé không bị nhóm người lớn vò tới rối tung.

Bạch Ngọc Đường nói: “Đông người như vậy, một canh giờ có đủ cho Ngự trù chuẩn bị không?”

Kỳ thật Bạch Ngọc Đường muốn nói là: mỗi vị ca ca nhà ta so với bất cứ ai đều ăn nhiều hơn, tương đương với 5 Bàng Thống cùng ăn cơm, ngươi chuẩn bị có đủ không?

Triệu Trăn tự tin tràn đầy nói: “Không lo không lo, đừng coi khinh thực lực của Ngự trù nhà ta, cung yến mấy trăm người còn có thể thu phục chỉ trong một ngày, mấy người thế này bõ bèn gì! Nhóm Ngự trù cả ngày oán giận cuộc sống rảnh rỗi, không có cơ hội thể hiện tài nghệ, sinh không gặp thời….”

Triệu Trăn cuối cùng tổng kết lại: “Tuy rằng có chút kém Thần trù Lý gia nổi danh khắp thiên hạ nhưng để ăn no vẫn không thành vấn đề!”

Thấy Triệu Trăn tôn sùng Lý gia như thế, Triển Huy cười trêu bé: “Già trẻ lớn bé Lý gia ai nấy đều có một tay nghề trù nghệ siêu cấp, ngươi thích tay nghề của Lý gia như vậy, có cần ta giới thiệu vài đầu bếp cho ngươi không? Lý gia thiếu cái gì chứ không thiếu đầu bếp.”

Triệu Trăn đương nhiên muốn, đó là ước mơ lớn của cật hóa a! Triệu Trăn ghé lên vai Triển Chiêu hưng phấn nói: “Trù nghệ phải tốt hơn cả Lý Giai Hào!”

Triệu Trăn lời nói khách sáo thủ đoạn cao minh, trước lấy lí do đói bụng ăn tạm đồ ngự trù làm, lại từ ngự thiện dắt dây sang thần trù Lý gia, đi một vòng lớn rốt cục cũng nhắc tới tên Lý Giai Hào. Vòng luẩn quẩn phạm vi quá lớn quá tròn khiến Triển gia huynh đệ cũng không cảm thấy gì.

Triển Chiêu thuận tay xoa bóp quai hàm Triệu Trăn: “Ngươi cũng quá tham lam đi, Lý Giai Hào chính là người có tay nghề tốt nhất trong nhóm thế hệ trẻ bây giờ của Lý gia, muốn tìm người có tay nghề tốt hơn hắn, trừ phi ngươi có thể thỉnh tổ tông thúc bối tự mình rời núi.” Triển Chiêu cũng muốn ăn đồ do các vị trưởng bối làm, cẩn thận ngẫm lại vẫn cảm thấy không có khả năng: “Các trưởng bối không màng danh lợi, thỉnh bọn họ rời núi thực sự rất khó khăn, còn không bằng chiêu mộ mấy đệ tử trẻ tuổi hảo hảo bồi dưỡng thêm một chút.”

Triệu Trăn híp mắt cười: “Không ngờ cái tên Lý Giai Hào kia lại có địa vị và trù nghệ cao như vậy, chẳng lẽ là dòng chính Lý gia trong truyền thuyết?”

“Coi như ngươi nói đúng!” Triển Chiêu tính tình ôn hòa, nói chuyện với ai cũng lưu ba đường sống, chưa bao giờ gây khó dễ cho ai, lại càng không thích chơi trò đâm lén sau lưng người khác. Triển Huy lại không cố kỵ như vậy, không chút nương tay vạch trần vết sẹo của biểu đệ nhà mình, thậm chí còn cảm thấy hứng trí bừng bừng…

Triển Huy nói: “Bí quyết chính yếu của Lý gia chỉ truyền nam không truyền nữ, truyền chính không truyền thứ, sở dĩ Lý Giai Hào kỹ nghệ cao hơn một bậc như vậy chính là do thế hệ này của Lý gia quá ít người. Trong đám thế hệ thanh niên hiện nay, Lý Giai Hào là lớn tuổi nhất, phía dưới chỉ có hai đệ đệ, nên mới truyền trù nghệ cho hắn.”

Nói tới việc truyền nam không truyền nữ, thái độ của Triển Huy thập phần khinh thường, vui sướng khi người gặp họa: “Trước đây Lý Giai Hào còn tạm được, nhưng mấy năm nay tâm tư càng ngày càng lệch lạc, không hảo hảo theo các trưởng bối học tay nghề, ngược lại còn chạy tới kinh thành tránh quấy rầy, Lý gia không ưa hắn tự cao tự đại, mấy năm nay đã bắt đầu tập trung bồi dưỡng hai đứa nhỏ. Ta thật sự muốn xem Lý Giai Hào có bản lĩnh gì, ngai vàng 『 Niên thanh nhất đại (thế hệ tuổi trẻ) trù nghệ đệ nhất nhân 』 hắn có thể ngồi được bao lâu.”

Triển Chiêu lườm huynh trưởng một cái: “Đại ca, khẩu khí huynh vui sướng khi người gặp họa thế là thế nào?”

Triển Huy cười nói: “Huynh có nói gì sai sao, huynh rất không thích thấy hắn cả ngày cứ xum xoe quanh đệ như vậy!”

Bạch Ngọc Đường đi ở phía trước sờ sờ mũi: “Hắt xì!”

Bốn vị ca ca Hãm Không đảo đồng thời quay đầu lại: “Ngọc Đường, đệ làm sao?! Công Tôn tiên sinh cứu mạng!!!”

Bạch Ngọc Đường xấu hổ gãi gãi mũi.

Bên kia Triệu Trăn nghe được tin tức mình cần, cười toe toét lộ ra hai cái răng nanh, ý tại ngôn ngoại nói: “Sư bá nói có lý! Tay nghề của tổ mẫu so với Lý Giai Hào còn siêu cấp hơn nhiều, cái gọi là tay nghề gia truyền của Lý gia cũng chỉ có thế. Ta cảm thấy muốn nấu ăn ngon căn bản là do người nấu, còn nguyên liệu nấu ăn và kỹ xảo chỉ có tác dụng phụ trợ, người ghê tởm cho dù có làm ra món ngon mỹ vị đến mấy thì cũng ghê tởm, so ra kém bốn món một canh của gia đình bình thường.”

Triển Huy sửng sốt, rốt cục ý thức được ám chỉ của Triệu Trăn, hơn nữa còn không phải là lời hay…

Không đợi Triển Huy suy nghĩ được căn nguyên, mấy vị phu nhân đã dẫn theo lũ nhỏ đi ra. Nhà của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới Khai Phong phủ rất gần, mọi người quyết định cùng nhau đi bộ. Triệu Trăn tuột xuống từ trong lòng Triển Chiêu, chạy tới nhập bọn với nhóm Tiểu Đậu, Triệu Tiểu Trăn vẫn thực sĩ diện đát ~

Tất cả trẻ con đều ưa thích Triển Chiêu ôn hòa, Triểu Miêu Miêu bị nhóm tiểu đậu vây quanh, Triệu Trăn chậm rãi đi ở bên cạnh Triển Huy.

Bước chân Triệu Trăn thực vững vàng ổn định, không giống tiểu hài tử bình thường đi đứng nghiêng ngả lảo đảo, cũng không vì chân ngắn mà không theo kịp bước chân người lớn, cố tình lại bước nhanh hơn về phía trước. Triệu Trăn thủy chung bước đi không chút hoang mang, dần dần cũng kéo giãn khoảng cách với người xung quanh, Triển Huy theo bản năng phối hợp với cước bộ của bé, hắn vẫn luôn cảm thấy hôm nay Triệu Trăn có chuyện muốn nói…

Thấy Triển Huy có chút đăm chiêu, Triệu Trăn cười tủm tỉm nói: “Thần trù Lý gia tay nghề siêu quần, nếu bị mai một thật sự không khỏi đáng tiếc, ta muốn gửi một phong thư, thỉnh một vị thần trù đức cao vọng trọng tới chưởng quản Ngự thiện phòng. Cá nhân ta rất có thành ý, nếu Lý gia không bằng lòng vào cung, ta cũng không cưỡng cầu, nhưng có câu này thỉnh sư bá hỗ trợ chuyển lời…”

Triển Huy trong lòng căng thẳng, rốt cục tới rồi.

Triệu Trăn tiếp tục câu chuyện: “Ta thấy Lý Giai Hào tuổi trẻ tài cao, hắn có tài năng trời phú như vậy, thật sự không nên tiếp tục trì hoãn. Không bằng bắt hắn về nhà bế quan tu luyện một trăm tám mươi năm, đem toàn bộ tinh lực đều tập trung vào chuyện học tập, đợi tới ngày xuất quan nhất định trù nghệ sẽ thăng cấp thành Nhất Phi Trùng Thiên (một bước lên trời).”

Khóe miệng Triển Huy co giật: bế quan tu luyện trăm tám mươi năm, ngươi xác định là Nhất Phi Trùng Thiên mà không phải cỏ mọc xanh mộ chứ?

Ngự trù cũng không phải chuyện dễ làm, Lý gia cũng đã phụng dưỡng quá nhiều vị hoàng đế, mấy lần gặp hiểm cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, lịch sử Lý gia so với lịch sử Đại Tống còn dài hơn. Ở Ngự thiện phòng từ chối mấy trăm năm, thật vất vả mới lấy lại được tự do, Lý gia sẽ nguyện ý trở lại nơi thị phi đó một lần nữa sao?

Hay là nói, Lý gia bị tiểu cật hóa Triệu Tiểu Trăn triền quấn còn có thể thoát khỏi ma chưởng được nữa sao?

Nói tới nước này, Triển Huy cho dù có là đồ ngốc cũng hiểu được, nhất định là Lý Giai Hào đã gây rắc rối gì đó! Triển Huy tự nhiên không phải ngốc tử, hắn cũng có một chút hiểu biết về tính cách của Triệu Trăn, nếu Lý Giai Hào chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, thì không có khả năng Triệu Trăn chỉ một câu liền bắt hắn bị [ nhốt tới chết].

Đích xác, Triệu Trăn ý tại ngôn ngoại đều nhắm tới Lý Giai Hào, kỳ thật, nói trắng ra bế quan tu luyện trăm tám mươi năm chính là bắt hắn bị [nhốt tới chết].

Triệu Trăn đã nói xong những lời muốn nói, lưu lại Triển đại ca một mình rối rắm, một thân vô sự chạy đi quấy rối Bạch Ngọc Đường.

Đối phó với địch nhân có bối cảnh cường đại, phương pháp tốt nhất chính là khiến hắn tự sát tự diệt, Lý Giai Hào không đáng để Triệu Trăn phải bẩn tay. Trước bóng gió cảnh cáo Lý gia, nếu Lý gia cảm kích thức thời tự nhiên mọi người đều vui vẻ, nếu Lý gia ngoan cố không chịu hiểu muốn bao che cho con cháu…

Triệu Trăn mỉm cười: Thần trù Lý gia thì thế nào?

……………………

Thật ra tính tình Bạch Ngọc Đường tốt lắm, chỉ bởi vì khí tràng lạnh như băng nên bọn nhỏ thấy hắn mới tránh xa.

Đứa nhỏ duy nhất không bị lãnh khí của Bạch Ngọc Đường ảnh hưởng chính là bạn Triệu Tiểu Trăn ngụy nhi đồng lớn tuổi. Ngụy nhi đồng cũng có chỗ tốt của ngụy nhi đồng, tỷ như bằng nhân cách mị lực xuất sắc của bản thân, Triệu Trăn có thể thoải mái nhốt mình với đội nhi đồng con nít, thậm chí còn giật dây đám con nít đi chọc phá Bạch Ngọc Đường.

Triệu Tiểu Trăn ngay cả đám triều thần cáo già còn quậy cho long trời lở đất huống chi là bốn đứa con nít, bày trò trêu ghẹo người khác thuận lợi nước chảy thành sông!

Đầu tiên, Triệu Trăn nhìn thấu thuộc tính háo sắc của Triển Tân Như, giựt dây bé mỗi khi quấn quýt lấy Bạch Ngọc Đường phải ôm một cái, Bạch Ngọc Đường luôn phải tạo hảo cảm trước mặt anh trai và chị dâu Triển Chiêu, tự nhiên sẽ không cự tuyệt bé mập háo sắc. Nhưng Triển Tân Duệ bị muội khống cuồng không bao giờ… có thể bình tĩnh nổi!  Là một ca ca cơ trí dũng cảm mười tốt, Triển Tân Duệ sợ bảo bối muội muội bị con chuột thành thục kỳ quái bắt cóc, liền gắt gao ôm chặt lấy đùi Bạch Ngọc Đường!

Tiếp đó là Lô Lỗi tiểu niên kỷ nhưng đã có phong phạm hồ ly, cười hì hì nhảy chồm lên lưng Bạch thúc của mình, là đứa con mà Lô Phương vô cùng kiêu ngạo, Lô Lỗi giống hệt lão cha mình rất thích nhìn thấy Tiểu thúc thúc thay đổi sắc mặt. Từ Dương vốn không hứng thú nhưng cũng chả sao, Triệu Trăn cứ lôi kéo bé trèo lên cho đủ bộ, bé cũng cô gắng mà gia nhập cuộc vui.

Vì thế…

Bạch Ngọc Đường dưới chân có đeo thêm Triển Tân Như hoa si béo mập, một cái chân khác là muội khống Triển Tân Duệ, ở eo là đứa cháu Lô Lỗi thích giúp vui, một bên tay gánh Tử Dương bị Triệu Trăn cưỡng chế treo lên, còn trên lưng là đầu sỏ gây chuyện Triệu Tiểu Trăn!

Trên người bị năm đứa nhỏ đè nặng, Bạch Ngọc Đường đối tượng siêu cấp bị đè bước đi thật gian nan! Đặc biệt là khi bị hai tiểu bụ bẫm của Triển gia quặp chặt hai chân…

Các vị ca ca tẩu tử ở một bên khoái trá xem náo nhiệt, không ai có ý định vươn tay giúp đỡ.

Thấy Bạch Ngọc Đường đang đối diện nguy cơ lớn nhất trong đời, mọi người đều tỏ vẻ —  thích nghe ngóng!

……………………

Sau khi ăn uống no nê, mọi người ai nấy đều về nhà nghỉ ngơi, còn Triệu Trăn phải hồi cung tìm Phúc Tuyền Bàn! Chuyện! Nhân! Sinh!

Trong tẩm cung của Triệu Trăn, hai bên long sàng, Triệu Tiểu Trăn và Phúc Tuyền đứng đối diện nhau, mặt bánh bao và mặt nếp nhăn thâm tình nhìn nhau…

Chắc là do tầm mắt Triệu Trăn quá mức mãnh liệt, Phúc lão Tuyền yên lặng cúi cái đầu già cả, nhìn chằm chằm cái bụng phệ của mình…

Triệu Tiểu Trăn theo tầm mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống, thấy cái bụng phệ ngấn mỡ của Phúc Lão Tuyền, đột nhiên thở dài một tiếng: “Ngươi nên giảm béo đi.”

╰(*°▽°*)╯ Triệu Tiểu Trăn uy hiếp nói: “Nếu hôm nay ngươi không nói cho ta biết chuyện mật đạo, ta liền phân phó Ngự thiện phòng mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn một chút cơm, uống cháo trắng và ăn dưa muối, cháo trắng là loại trong suốt thấy được đáy, dưa muối ngươi ăn không cho muối! Còn bắt ám vệ mỗi ngày giám sát ngươi chạy thể dục buổi sáng quanh hoàng cung ba vòng!”

Phúc Tuyền vẻ mặt đau khổ: “Hoàng thượng, thần chỉ nghe nói có mật đạo, cụ thể ở đâu thì thần không biết.”

Triệu Tiểu Trăn ngửa cổ: “Gạt người! Ngươi không biết thì ai biết!”

Phúc Tuyền sờ sờ quai hàm, lặng lẽ liếc mắt nhìn lên xà nhà một cái, lại dùng sức chớp chớp mắt với Triệu Trăn.

“Không phải chứ?” khóe miệng Triệu Trăn giật giật, bỗng nhiên nghĩ tới một người có khả năng biết rõ chuyện này.

Căn cứ vào nguyên tắc có chết cũng là ngươi chết không phải ta, Phúc Tuyền thong thả kiên định gật đầu, ánh mắt nhìn Triệu Trăn thập phần đồng tình: “Hoàng cung mật đạo dùng để chạy trốn trong các tình huống khẩn cấp, chỉ có Hoàng thượng và đội trưởng ám vệ thân cận nhất với Hoàng thượng mới biết được. Bởi vì Tiên đế đi vội vàng, rất nhiều chuyện chưa kịp nói với ngài, cho nên đường vào mật đạo chỉ có…” Ngài hiểu mà!

Triệu Trăn đã hiểu rõ.

Thừa Ảnh thấy bọn họ lật tung cả tòa nhà của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên là biết bọn họ đang muốn tìm cái gì nhưng Thừa Ảnh vẫn không lên tiếng, mục đính rất rõ ràng —  hoặc là có chết cũng không nói hoặc là phải đàm điều kiện với hắn!

Triệu Trăn đang định bỏ đi, lại thấy Thừa Ảnh thong dong từ trên xà nhà nhảy xuống, mặt than cứng đơ như cũ, nhưng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Triệu Trăn, chậm rãi lộ ra ý cười sung sướng.

Triệu Trăn một tay đỡ trán: được rồi, mình đã hiểu, cơ trí của mình cứ như sáp nến!

Bởi vì Thừa Ảnh đột nhiên rơi xuống, nhóm ám vệ cũng căng thẳng thần kinh, toàn bộ tập trung tinh thần cảnh giác đề phòng. Nhóm ám vệ đã từng ăn mệt vài lần trong tay Thừa Ảnh, đây đã không phải lần một lần hai nữa, cuối cùng nhóm ám vệ cân nhắc cho ra tuyệt chiêu đối phó với Thừa Ảnh —  chiến thuật biển người!

Bị mười mấy ám vệ võ công không kém chặn kín xung quanh, trên đầu còn ẩn giấu mấy lưỡi dao sắc bén tùy thời có thể đánh lén. Thừa Ảnh võ công dù có tốt đến mấy cũng chỉ mới hơn mười tuổi, còn chán mới đạt tới trình độ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đành phải giơ hai tay lên bày tỏ mình không có ý đồ công kích.

Triệu Trăn không tình nguyện khoát tay, ra hiệu cho nhóm ám vệ đồng dạng không tình nguyện trở về chỗ cũ, Phúc Tuyền cũng thức thời ly khai.

Triệu Trăn khoanh hai tay trước ngực, nghiêng thân mình tránh né Thừa Ảnh, đây là động tác biểu đạt sự kháng cự cùng bài xích của bé. Nếu Thừa Ảnh không muốn nói, hắn nhất định sẽ không xuất hiện, còn nếu Thừa Ảnh đã xuất hiện, hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra điều kiện trao đổi. Đối với vị ảnh đế tâm hoài bất quỹ có bao nhiêu thứ bất lương trong đầu này, Triệu Trăn thầm cân nhắc trong lòng —  mình có nên đáp ứng điều kiện của Thừa Ảnh?

Triệu Trăn phòng bị nhìn Thừa Ảnh: “Ngươi có mục đích gì?”

Thừa Ảnh từng bước một lại gần, đi tới trước mặt Triệu Trăn mới chậm rãi nói: “Buổi tối, cùng nhau ngủ.”

Triệu Tiểu Trăn: “…………”

Chúng ám vệ: “………….”

Thừa Ảnh bổ sung nói: “Vẫn cùng nhau ngủ.”

(╬ ̄ 皿  ̄) Ngủ ngủ ngủ!!! Cùng nhau ngủ muội ngươi a!

Hết chương 85