[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 54: Phiên ngoại 4




Bạch Ngọc Đường đi công tác, trong nhà chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Triển Đường.

Do chuyện lần trước, Bạch Ngọc Đường nghiêm khắc ra lệnh con trai không được gây phiền phức cho cha nó. Còn thòng thêm câu, nếu lần này Triển Chiêu có chút nào khó chịu, sẽ lột da đứa con này.

Tiểu Bạch khúm núm gật đầu, trước đem lão ba tống ra ngoài mới là việc chính, lão hổ không có nhà, tiểu hổ xưng bá vương.

“Nhớ kỹ, đừng làm phiền cha con, đừng cho cha ăn mấy thứ kỳ quái, canh cha con uống thuốc, có việc thì tìm ông Công Tôn. Con nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Bạch cầm tờ giấy liệt kê các điểm cần ghi nhớ đầy cả trang, ủy khuất gật đầu.

“Từ nào không biết tra từ điển, ba đi đây.”

Tiểu Bạch lại ủy khuất gật đầu, bất mãn nhìn người nào đó từ nãy giờ nói cần phải đi mà cứ ôm cha nhà mình khanh khanh ta ta.

“Miêu Nhi, tôi thật phải đi rồi.” tiếp theo xoay người nói với Tiểu Bạch, “Nhóc con, thành thật một chút cho ba.”

Con mà là nhóc con, vậy ba chính là nhóc bự.

Nhưng lời này, ở trong căn nhà áp bức này, Tiểu Bạch rất thông minh lựa chọn không nói, mà lễ phép như chó con đi theo từ biệt lão ba.

Sau khi Bạch Ngọc Đường đi, Tiểu Bạch lập tức đem hết lời căn dặn của hắn vứt cả ra sau đầu, kéo cha muốn cùng chơi.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, định chuẩn bị đứng dậy thì cảm thấy dạ dày khó chịu, ôm miệng chạy vào phòng vệ sinh, nôn hết một trận.

“Cha, cha làm sao vậy?” Tiểu Bạch lo lắng, cha không giống ba, nếu nôn chính là nôn thật, hơn nữa còn nôn rất lâu, khẳng định rất khó chịu.

“Con gọi Công Tôn tiên sinh đến nha?”

“Không cần, chỉ là ăn không tiêu thôi… ọe.”

Triển Chiêu bị dằn vặt nguyên buổi sáng, kế hoạch ngày nghỉ của Tiểu bạch cũng triệt để tan thành bọt biển.

Không còn cách nào khác, đành đi tìm Đại Bạch.

“Hừ, kỳ quái, chú ba không phải đi công tác rồi sao, em thế nào không bám theo chú Triển đòi đi chơi?”

“Đừng nói nữa,” Tiểu Bạch mặt sầu não, “Cha nói dạ dày khó chịu, nôn nguyên buổi sáng.”

“Nôn rồi sao, vậy nhanh gọi ông Công Tôn đi.”

“Không được, cha không cho em gọi.”

Hai đứa trẻ mặt thâm trầm, hoàn toàn không biết Triển Chiêu giấu bệnh như vậy là vì thuốc của Công Tôn quá đắng. Bọn chúng chỉ có thể tìm mấy cái lý do không mấy ăn nhầm, chả giải quyết được gì.

Dù sao cũng là con nít, nghĩ nghĩ một hồi rồi thôi, hai đứa cùng hẹn đến nhà bạn tốt Tiểu Phương chơi.

Tiểu Phương là bạn tốt của hai đứa, còn là bạn học của Đại Bạch. Tiểu Bạch ngầm nghĩ Đại Bạch và Tiểu Phương rất có triển vọng. Tuy nhiên nó không biết “có triển vọng” này là có nghĩa gì, nhưng mỗi lần chơi trò gia đình, Đại Bạch làm cha, Tiểu Phương làm mẹ, lão ba của nó sẽ nói câu này.

Mặc kệ nói thế nào, hai đứa cùng đến nhà Tiểu Phương, vừa vào cửa thì nghe thấy thanh âm quen thuộc, “Ọe…”

Là mẹ của Tiểu Phương, dì xinh đẹp đó sắp sinh rồi.

Tiểu Bạch ngây thơ nói, “Mẹ cậu làm sao vậy, bị hư dạ dày sao?”

Tiểu Phương khinh bỉ nhìn Tiểu Bạch, “Cậu mới bị hư dạ dày, nhà mấy cậu ai cũng bị hư dạ dày. Mẹ của tớ là mang thai, có biết không, người mang thai đều nôn như vậy.”

Tiểu Bạch và Đại Bạch nhìn nhau nửa ngày, Tiểu Bạch đột nhiên khóc to.

“Oa, cha mang thai rồi.”

Tiếng khóc này xuyên tận cửu thiên, vẫn là Đại Bạch hiểu chuyện, vừa nỗ lực an ủi em trai, vừa nghĩ đến tính khả thi của việc này.

“Nhưng chú Triển là nam, nam có thể sinh con sao?”

Tiểu Phương đối ông chồng tin đồn tương đối khách khí chút, có chút không tự nhiên nhỏ giọng nói, “Có thể đó, tớ chính là do ba sinh ra đó nha.”

“A!” Hai đứa kinh hoàng.

“Mẹ tớ nói là, mẹ nói ba tớ bụng to thế là do sinh ra tớ đó.” – (Lý giải chính xác của con nít về bụng bia)

“A!” Hai đứa bừng tỉnh đại ngộ.

“Nhưng nếu cha thật sinh em bé, vậy có phải hay không sẽ không cần em nữa?”

“Sẽ không đâu.” Đại Bạch nói chắc như đinh đóng cột, “Chú Triển sẽ sinh con gái mà, em xem ba của Tiểu Phương cũng sinh ra con gái. Con trai chúng ta phải là mẹ sinh.”

“Ừ.”

Tiếp đó Đại Bạch mang Tiểu Bạch vẫn còn khóc nhè đến cửa hàng đồ chơi trẻ em.

“Dì ơi, chỗ này của dì có quần áo đẹp cho bé gái không?” Đại Bạch hỏi.

“Có đó, con muốn lớn cỡ nào, anh bạn nhỏ?”

Đại Bạch gãi gãi đầu, chỉ vào Tiểu Bạch đang còn đứng khóc, “Lớn cỡ cỡ nó đó.”

“Được rồi, con đợi tí.”

“Dì ơi, dì có gấu bông không? Thứ mà con gái chơi đó.”

“Còn có giày da, loại mà con gái hay mang đó.”

Đêm hôm đó, Triển Chiêu đang nằm nghỉ trên giường, lo lắng nhìn Tiểu Bạch đang làm vẻ mặt ủy khuất lại nghiêm trọng, từ từ đem mấy thứ trong cái bao cầm trên tay đưa cho cậu xem: giày da màu hồng, áo đầm nhỏ, gấu bông…

Đại Bạch kế bên còn không ngừng ám thị cho Tiểu Bạch, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ vai cho nó thêm can đảm.

Triển Chiêu lúc đó xây xẩm mặt mày.

Sau đó nhìn Tiểu Bạch đang nắm tay Đại Bạch ngồi cạnh rồi xoay người rời đi.

Run rẩy cầm điện thoại gọi cho Bạch Ngọc Đường đang đi công tác.

“Miêu Nhi?”

“Ngọc Đường.” Thanh âm Triển Chiêu sắp khóc đến nơi.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Triển Chiêu chưa từng dùng thanh âm thế này nói chuyện với hắn, đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi chứ.

“Ngọc Đường, có phải hay không chúng ta làm sai rồi, hay là bình thường biểu hiện quá mức thân mật, chúng ta có phải quá phận rồi hay không?”

“Sao vậy, cậu đừng làm tôi sợ, xảy ra chuyện gì?”

“Ưm, Ngọc Đường, Triển Đường khẳng định bị chúng ta làm hư rồi, nó hôm nay ra hiệu với tôi rồi.”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường cũng xây xẩm.

“Nó hôm nay mua rất nhiều áo đầm, gấu bông, kín đáo cho tôi biết nó có xu hướng đồng tính luyến ái. Thật đó, Vĩnh Kỳ còn ở bên cạnh không ngừng khích lệ nó. Cậu nói xem có phải lỗi của chúng ta không, có phải không?”

“Miêu Nhi, cậu đừng gấp, tôi lập tức quay về.”

Bạch Ngọc Đường còn chưa rõ sự tình, lập tức đặt chuyến bay gần nhất bay về bên cạnh Triển Chiêu.

“Không có việc gì, hiện giờ tuổi nó còn nhỏ, có lẽ chưa xác định được gì. Chúng ta hảo hảo nghiêm túc nói chuyện với nó, xem coi cuối cùng là chuyện gì.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

VÌ vậy bốn người cùng ngồi lại giải quyết.

Đại Bạch là người mở miệng đầu tiên.

“Chú ba, chú Triển, hai người trước nói với Tiểu Bạch, nói sẽ không có không cần nó, nó vì việc này mà khóc nguyên ngày rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhăn mày, Triển Chiêu thở dài.

“Chúng ra sẽ không có không cần con.” Triển Chiêu nói, “Đây cũng là việc rất bình thường, nhưng con dù sao tuổi còn rất nhỏ, con có thể xác định sao?”

Tiểu Bạch nhìn bụng Triển Chiêu, gật đầu, lại lắc đầu.

“Còn con, lúc nào thì biết.” Bạch Ngọc Đường lại hỏi Đại Bạch.

“Là Tiểu Bạch nói cho con. Chú ba, con biết hai người sẽ không có không cần Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vừa nãy vì chuyện này mà không chịu trở về, muốn đến nhà con.”

“Hai đứa con!” Bạch Ngọc Đường hít một hai dài, đau đầu.

“Nếu không xác định chúng ta đi tìm bác sĩ, có được không?”

Tiểu Bạch lại nhìn bụng Triển Chiêu, gật đầu, “Ưm.”

“Sẽ không khó chịu chứ?” Nghe Tiểu Phương nói mẹ cô ấy ngày nào cũng khó chịu.

“Sẽ không đâu, chỉ là tìm bác sĩ làm tư vấn tâm lý, không được cũng không sao.”

“Sẽ không nôn chứ?”

Triển Chiêu nhăn mày, không hiểu nổi mấy cái suy nghĩ này của Tiểu Bạch là từ đâu ra, có lẽ là xem mấy quyển sách loạn thất bát tao.

“Sẽ không đâu, chỉ là tư vấn tâm lý thôi mà.”

“A, vậy lúc nào có thể đi ra?”

Lần này thì đến cả Bạch Ngọc Đường cũng nhăn mày, Tiểu Bạch không phải cho rằng nó sẽ bị nhốt lại chứ.

“Chúng ta không ở trong bệnh viện, chỉ ở nhà thôi.”

Lần này Tiểu Bạch vô tội ngẩng đầu, “Nhưng Tiểu Phương nói không đi bệnh viện, sinh em bé sẽ rất nguy hiểm.”

A

A

A

“Sinh, sinh em bé, ai sinh?” Bạch Ngọc Đường nhìn quanh, bốn nam nhân hai lớn hai bé, ai có thể sinh?

“Cha đó.” Tiểu Bạch đồng ngôn vô kỵ.

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường sợ ngây người, “Miêu Nhi, cậu mang thai rồi, tôi cảm động quá!”

Trực tiếp bị ăn một đấm, “Con nít nói nhảm thì thôi đi, cậu còn không hiểu chuyện sao!”

Tiếp đó trải qua ba tiếng giải thích, cuối cùng cũng đã làm rõ được hiểu lầm của hai đứa, đầu Triển Chiêu muốn phình to. Đặc biệt Bạch Ngọc Đường còn không chút hảo ý cứ liếc liếc bụng cậu, khiến cậu tức muốn nổi điên.

“Đủ rồi, đem mấy cái suy nghĩ loạn thất bát tao của cậu ra khỏi đầu ngay.”

Đêm đó, Đại Bạch quay về nhà, sờ sờ bụng Liêu Kỳ Phàm, “Cha, cha có mang thai không?”

Trong phòng bếp truyền đến tiếng đồ sứ vỡ ‘lạch cạch’.