Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 43: Dép lê




Phất Lôi chở Địch Nãi bay về bộ lạc. Tới trước sơn động, Địch Nãi leo xuống lưng y, chuẩn bị vào trong.

Phất Lôi không như trước kia ở ngoài sơn động tạm biệt mà theo Địch Nãi vào trong. Y đi tới bên cạnh, cái đầu to không ngừng dụi dụi vào người Địch Nãi, ngẫu nhiên còn ngẩng đầu lên, đôi mắt to rưng rưng, lóe sáng quang mang hi vọng. Cái đuôi to không ngừng vẫy vẫy, ngẫu nhiên còn lén vòng qua, cuốn lấy thắt lưng Địch Nãi.

Địch Nãi nhịn không được có chút muốn cười. Phất Lôi quả nhiên là động vật họ mèo, mặc dù thể hình lớn như vậy nhưng động tác hệt như đám mèo được nuôi trong nhà, chỉ còn kém kêu meo meo nữa thôi.

Cậu biết, tối nay Phất Lôi khẳng định không muốn rời đi, muốn ở đây ngủ cùng cậu. Bất quá Địch Nãi đã quen ngủ một mình, không có ham thích ngủ chung với người khác. Tuy hôm nay hai bọn họ có thể xem là tiếp xúc thân mật nhưng nếu muốn cậu cùng một nam nhân chen chúc trên giường thì vẫn có chút mất tự nhiên.

Địch Nãi nghĩ, yêu đương vẫn bảo trì chút khoảng cách thì tốt hơn, khoảng cách sẽ sinh ra yêu thích a. Vì thế cậu làm bộ như không biết, thuận tay ôm lấy cái đầu to của Phất Lôi, búng lên trán y một cái, cười nói: “Sao? Lớn vậy rồi còn muốn làm nũng à? Không còn sớm nữa, mau về ngủ đi!”

Phất Lôi nghe vậy thì thực thất vọng, lại dính bên người Địch Nãi một hồi mới cúi đầu bay đi.

Địch Nãi nhìn bóng dáng đối phương rời đi, phát hiện chính mình thế nhưng có chút mất mác, quả thực là có chút nữ tính mà. Quả nhiên nói yêu đương sẽ trở nên yếu ớt sao? Cậu lắc đầu, cười cười đi vào sơn động.

Cậu vừa vào, bạn nhỏ Tiểu Nhị cũng từ nhánh cây ngoài cửa sơn động ‘véo’ một tiếng phóng lên vai Địch Nãi. Tiểu Nhị cúi đầu ngửi ngửi: mùi dã thú trên người chủ nhân thực nồng nha, nhất định là hương vị của con dực hổ màu vàng kia! Ô ô ô, về sau chỉ nhân sẽ ở cùng con dực hổ bự kia, không ở cùng nó nữa sao?

Địch Nãi điểm điểm cái mũi Tiểu Nhị, hỏi: “Ngươi đi đâu đó hả? Có phải tới mùa động dục, đi tìm giống cái không?”

Tiểu Nhị càu nhàu càu nhàu: ta đi rèn luyện a, hơn nữa đã sớm trở lại. Mới không giống chủ nhân ngươi đâu! Hơn nửa đêm còn chưa chịu về nhà. Cũng không biết là ai động dục.

Địch Nãi dù sao cũng nghe không hiểu mấy tiếng càu nhàu của Tiểu Nhị, tự lẩm bẩm: “Nếu tìm được giống cái ngươi thích thì nhớ mang về cho chủ nhân nhìn một cái, biết không? Chủ nhân làm chủ cho ngươi.”

Tiểu Nhị hất cái đầu, mũi hếch lên, bất mãn càu nhàu: hừ hừ, nếu tìm được giống cái ta thích thì còn cần ngươi kiểm định à, khẳng định là tốt khỏi chê. Ánh mắt tìm bầu bạn của chủ nhân mới không được tốt ấy! Dực hổ có gì tốt chứ, không phải chỉ hơn hai cái cánh thôi sao?

Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Tiểu Nhị, Địch Nãi nhéo nhéo tai nó: “Thế nào, còn dám ghét bỏ chủ nhân à?”

Tiểu Nhị bật người đầu hàng, hai chân ôm đầu, lại lấy lòng cọ cọ bên cổ Địch Nãi: ô ô ô, không dám không dám, ánh mắt chủ nhân là tốt nhất!

Địch Nãi bị nó cọ tới phát ngứa, túm gáy cổ nó xách lên giơ tới trước mắt: “Nhóc con này, vài ngày không dạy là hư ngay, mau, leo lên giường đi, ông đây còn phải đi đánh răng.”

Địch Nãi quăng Tiểu Nhị lên giường đá, sau đó cầm bàn chải ra bờ sông đánh răng.

Tiểu Nhị càu nhàu càu nhàu nằm xuống giường: may mắn, vị trí này vẫn là của nó, chưa bị dực hổ kia cướp đi.

Vì thế, đêm nay, Tiểu Nhị thực hạnh phúc ngủ bên chân Địch Nãi.

Địch Nãi cũng thực hạnh phúc trải qua một đêm vô mộng, ngủ thẳng cẳng tới tận hừng đông. Cậu nghĩ, quả nhiên phát tiết thích hợp rất có lợi cho giấc ngủ a!

Bất quá, sáng hôm sau thức dậy, nhìn đôi giày bên giường liền có chút buồn bực. Mấy ngày nay ngày nào cũng phải mang giàu, chân cậu thực sự có chút hầm hơi.

Nghĩ nghĩ, quyết định làm một đôi dép lê. Vật liệu chính là gỗ, rất dễ dàng tìm được. Kỹ thuật cũng không quá cao, hẳn có thể làm được.

Địch Nãi tùy tiện tìm một miếng gỗ lớn trong sơn động, rất nhanh liền cắt thành hai mảnh ván dày hai li. So chiều dài cùng hình dáng bàn chân, Địch Nãi cẩn thận dùng than củi vẽ hình thức chiếc dép trên ván gỗ, sau đó bắt đầu dùng dao gọt đẽo.

Địch Nãi cảm thấy hình dáng hai chiếc dép lê không thể nói là hoàn toàn cân xứng. Dù sao, dù sao làm thủ công mà muốn bóng loáng đẹp đẽ thì cơ bản không có khả năng. Địch Nãi chỉnh sửa nửa ngày nhưng tấm ván vẫn như cũ còn chút xước. Cậu nghĩ, quên đi, có mang là được, đẹp để làm gì chứ?

Nghĩ vậy, cậu không thèm chỉnh chiếc kia nữa, bắt đầu khoan lỗ. Hai chiếc dép, sáu lỗ, công trình cũng không tính là lớn.

Dao gấp đa năng trong phương diện này thực dụng hơn dao găm rất nhiều. Nếu dùng dao găm thì không phải lỗ mà là một cái khe lớn.

Địch Nãi đang khoan chiếc thứ hai thì Văn Sâm Đặc đã mang Thải Ni cùng bữa sáng tới.

Xem ra Văn Sâm Đặc thực tự giác thực hiện hứa hẹn, hoàn toàn không cần thúc giục. Địch Nãi có chút hối hận, lúc đánh cược sao lại nói mười ngày chứ? Một tháng không phải tốt rồi sao! Đáng tiếc giờ có muốn đổi ý cũng không được.

Thải Ni tò mò cầm lấy một chiếc dép lật qua lật lại quan sát, đáng tiếc nhìn thế nào cũng không hiểu để làm gì. Địch Nãi nói đó là dép. Đáng tiếc, Thải Ni vẫn không biết dép là cái gì. Địch Nãi chỉ cho hắn xem, giầy chính là một loại đồ vật để mang vào chân.

Thải Ni cái hiểu cái không. Trên người bọn họ đó giờ đều bọc da thú, không có thứ gọi là dép. Bất quá, hắn thức hứng thú với giày trên chân Địch Nãi, nhìn nhìn cả nửa ngày. Vì thế, Địch Nãi dứt khoát cởi một chiếc ra cho đối phương xem.

Rất nhanh, Phất Lôi, Hách Đạt, Mã Cát đều tới. Văn Sâm Đặc thấy mọi người đều ở, có người chiếu cố Thải Ni thì liền bay đi săn.

Địch Nãi chuẩn bị buổi chiều sẽ làm vài cái trống, vì thế bảo Phất Lôi cùng Hách Đạt đi tìm tài liệu. Địch Nãi bảo bọn họ đi tìm những gốc đại thụ lớn bị ngã rạp vẫn chưa mục ruỗng, trực tiếp mang về. Sở dĩ không bảo bọn họ chặt cây là vì không có cưa, muốn chặt cũng khá gian nan. Hơn nữa, những cây mới khá cứng, muốn đào rỗng ruột cũng khá cố sức. Làm trống thì số cây chết khá tiện dụng.

Mã Cát nhìn chiếc dép trong tay Thải Ni, vừa thấy hình dạng của nó thì nhanh chóng hiểu ra Địch Nãi muốn làm gì. Chính là, Địch Nãi khoan mấy cái lỗ trên đó để làm gì? Chẳng lẽ thông qua đó để cột da thú à?”

Hắn hỏi Địch Nãi, Địch Nãi chỉ cười cười, bảo cứ chờ xem.

Địch Nãi khoan xong cả sáu lỗ thì bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng gì để làm quai dép. Đầu tiên nghĩ tới là dây thừng. Cậu lấy một sợi dây thừng trong sơn động ra, nhưng sau đó phát hiện dây thừng không phải lựa chọn tốt. Vấn đề là làm sao cố định dây thừng vào lỗ đây? Địch Nãi khoa tay múa chân nửa ngày, phát hiện cho dù cố định thế nào, dây thừng vẫn không thể giữ thăng bằng cho chiếc dép, hơn nữa còn cọ trầy da.

Cậu nghĩ, nếu dây thừng không được thì đổi thành dây ni lông đi? Trên dù của cậu không phải có rất nhiều dây ni lông sao? Dù sao sau này cũng không cần nhảy dù, dứt khoát cắt xuống trưng dụng đi vậy.

Địch Nãi từ dù cắt ra một đoạn dây ni lông, trước tiên cắt thành hai đoạn, cột dính một đầu, đầu còn lại thì tách ra tạo thành hình chữ 人. Sau đó, cậu nhét một đầu vào cái lỗ phía trên, hai đầu kia thì nhét vào hai lỗ ở hai bên. Phát hiện cái lỗ trên cùng hơi nhỏ một chút, liền dùng dao khoét rộng hơn.

Sau khi nhét dây vào, Địch Nãi đút chân vào trong ướm thử, xác định tốt lắm mới cố định chiều dài. Đoạn dây dư ra cậu dùng lửa đốt thành chất nhầy rồi nhét vào lỗ, sau đó cẩn thận đập đập chiếc dép xuống đất để làm khô. Chiếc kia, cậu cũng làm tương tự.

Cứ vậy, một đôi dép lê đơn giản đã thành hình.

Địch Nãi cao hứng cởi giầy, mang vào đôi dép mình vừa làm. Cậu phát hiện, mang vào trừ bỏ có chút cứng rắn làm chân có chút không thoải mái, mấy thứ khác đều khá vừa lòng. Cậu đi vài bước, hướng Mã Cát nháy mắt: “Thế nào? Dép lê này không tồi đi?”

Mã Cát không nghĩ tới còn có loại giầy như vậy, liền bảo Địch Nãi để mình mang thử. Mã Cát mang dép vào đi thử, ban đầu không quá thích ứng, dưới chân khá cứng rắn. Nhưng chốc lát sau liền cảm thấy tốt lắm. Mang dép sẽ không bị mấy hòn đá nhỏ chọt chọt vào lòng bàn chân như bọc da thú nữa.

Mã Cát liền ồn ào đòi Địch Nãi làm cho mình một đôi, Địch Nãi đồng ý. Dù sao một đôi dép cũng không tốn bao nhiêu dây ni lông, chỉ tốn chút công sức thôi.

Cuối cùng, Địch Nãi làm cho Mã Cát cùng Thải Ni mỗi người một đôi.

Thải Ni lần đầu tiên nhận được quà của Địch Nãi, không ngừng nói cám ơn. Mã Cát thì lập tức mang vào chân, dào dạt đắc ý khoe với Hách Đạt vừa đi tìm gốc cây về.

Phất Lôi rất nhanh cũng bay về, liếc nhìn một cái liền biết kia nhất định là phát minh mới của Địch Nãi. Y cảm thấy Địch Nãi mang dép thực đẹp, lộ ra ngón chân thon thon trắng nõn, thực muốn sờ một phen, hoặc liếm một chút. Đáng tiếc, trước mặt mọi người, y không dám làm ra mấy chuyện này.

Mọi người đang xem xét hai gốc cây vừa mang về thì trên không trung có một con dực hổ chở theo một người bay xuống.

Địch Nãi nhìn một chút, phát hiện con dực hổ kia giống như Phất Lôi, có đôi cánh hoàng kim, da lông hoàng kim. Phi thú nhân trên lưng dực hổ tóc tím mắt nâu, tầm ba bốn mươi tuổi. Địch Nãi nghĩ, này chẳng lẽ là thân thích của Phất Lôi?

Phất Lôi đã sớm cao hứng chạy tới nghênh đón: “Phụ thân, mẫu phụ, sao các ngươi lại tới đây?”

Địch Nãi kinh hãi, cư nhiên lại là phụ thân cùng mẫu phụ của Phất Lôi!!!! Bọn họ biết tin cũng quá nhanh đi? Đêm qua cậu mới cùng Phất Lôi xác định quan hệ, hôm nay đã tới nhà. Chẳng lẽ đêm qua Phất Lôi bay tới nhà cha mẹ báo tin à?

Này, này là tình cảnh con dâu gặp cha mẹ chồng à? Không đúng, mình đâu phải vợ Phất Lôi. Chẳng lẽ phải gọi bọn họ là nhạc phụ nhạc mẫu? Địch Nãi hắc tuyến.

Dực hổ kia sau khi đáp xuống thì hóa thành hình người, quả nhiên là một mỹ nam tử trung niên tóc vàng rất giống Phất Lôi. Phât Lôi kéo Địch Nãi qua giới thiệu: “Phụ thân, mẫu phụ, đây là Địch Nãi, trước kia đã từng nói với hai người.” Phất Lôi thoạt nhìn có chút ngại ngùng, chính là ánh mắt cùng nụ cười lại sáng ngời.

Địch Nãi vội vàng chào hỏi: “Các ngươi hảo.” Cậu thực sự không biết nên xưng hô thế nào, gọi thúc thúc thẩm thẩm? Xưng hô này thấy thế nào cũng không tự nhiên.

Nam tử tóc vàng kì thực không mấy để ý, chỉ hướng Địch Nãi gật gật đầu. Phi thú nhân tóc tím thì mỉm cười đánh giá cậu. Nhìn một lúc thì cảm thấy Địch Nãi cũng không tệ lắm, đứng cùng một chỗ với con trai mình thực xứng đôi, chỉ là vóc dáng hơi lùn một chút.

Địch Nãi cảm thấy thực xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu trải qua chuyện này, có chút lúng túng không biết nên nói gì. Bất quá Phất Lôi hiểu Địch Nãi xấu hổ nên tiếp đón phụ thân cùng mẫu phụ tới ngồi ở bàn đá bên cạnh sơn động.

Lúc này Hách Đạt, Mã Cát, còn có Thải Ni đều qua chào hỏi.

Mẫu phụ Phất Lôi nhìn thấy Thải Ni thì vội vàng kéo tay hắn hỏi: “Đứa nhỏ, ngươi có khỏe không? Phụ thân cùng mẫu phụ thực lo lắng, bảo chúng ta qua đây xem ngươi thế nào.”

Địch Nãi nghe vậy thì thở phào. Hóa ra không phải đặc biệt tới gặp mình a!

….

Hoàn Chương 43.