Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 44: Tấm lòng cha mẹ




Phụ thân cùng mẫu phụ Phất Lôi quả thực không phải đặc biệt tới xem Địch Nãi.

Phất Lôi không có khả năng thiếu kiên nhẫn như vậy, đang đêm lại chạy đi báo tin. Dù sao y cùng Địch Nãi chỉ mới có chút tiến triển mà thôi.

Phụ mẫu Phất Lôi cũng chỉ nghe Phất Lôi nhắc tới Địch Nãi, biết y ngẫu nhiên cứu về một giống cái, cũng là giống cái mà Phất Lôi thích.

Tuy thực hiếu kỳ về Địch Nãi, nhưng con trai vẫn chưa dẫn tới ra mắt nên bọn họ cũng không đặc biệt tới xem xét.

Lần này bọn họ tới chủ yếu là được nhờ tới xem Thải Ni. Đương nhiên, có thể thuận tiện xem con trai một phen, xem được giống cái nó thích thì càng tốt.

Nguyên lai, chiều qua bọn họ tới thăm bằng hữu sinh bệnh, cũng chính là mẫu phụ Thải Ni. Mẫu phụ Thải Ni vẫn thực tiều tụy, hơn nữa thoạt nhìn có chút sầu lo. Bọn họ an ủi hắn an tâm dưỡng bệnh nhưng cứ mãi mặt cau mày cáu.

Trước lúc đi, phụ thân Tháp Lỗ của Thải Ni có chút do dự, bất quá vẫn nói ra chuyện Thải Ni, nhờ bọn họ có rãnh thì qua xem một chút.

Tháp Lỗ tuy thực tức giận nhưng cũng lo lắng. Dù sao này cũng là đứa nhỏ duy nhất của hắn. Lúc Hách Đạt báo tin có nói Thải Tin đang ở cùng một chỗ với Mã Cát cùng Phất Lôi. Tuy Hách Đạt nói ở đó Thải Ni được bằng hữu chiếu cố, nhưng Tháp Lỗ vẫn thực lo lắng, dù sao Thải Ni cũng đang mang đứa nhỏ.

Buổi sáng Văn Sâm Đặc tới tìm Tháp Lỗ, hỏi Thải Ni ở nơi nào. Khi ấy Tháp Lỗ thực tức giận, cuồng bạo đánh Văn Sâm Đặc một trận. Nếu không phải Văn Sâm Đặc nửa đường chen chân, làm Thải Ni mang thai, Thải Ni cũng không rơi vào hoàn cảnh bi thảm này.

Bất quá, hắn cũng không ra tay quá mạnh. Vì nghĩ cho tương lai Thải Ni, Tháp Lỗ vẫn nói cho Văn Sâm Đặc biết Thải Ni đang ở chỗ Mã Cát. Văn Sâm Đặc nghe xong liền bay đi. Nhưng sau đó không hề thấy hai đứa quay về. Tháp Lỗ không biết Văn Sâm Đặc rốt cuộc có tìm được Thải Ni hay không, có nói rõ ràng hay không, vì thế cứ một mực lo lắng.

Bệnh của bầu bạn cần phải chăm sóc, bất quá vài ngày không gặp đứa nhỏ, cũng thực lo lắng. Tháp Lỗ biết không dấu được nên nói ra. Sau khi biết tin liền muốn kéo thân thể yếu đuối đi tìm Thải Ni. Tháp Lỗ đương nhiên không chịu. Đành phải nhờ phụ mẫu Phất Lôi tới xem.

Phụ mẫu Phất Lôi kỳ thực cũng nghe chút tiếng gió về chuyện Lai Đức theo đuổi Y Oa. Nghe Tháp Lỗ vắn tắt kể lại, bọn họ cũng hiểu đại khái gút mắt tình cảm giữa Thải Ni, Lai Đức cùng Văn Sâm Đặc. Hai người đều thực cảm khái, không ngờ Lai Đức lại là người như vậy, dù sao đứa nhỏ kia cũng là bọn họ nhìn từ nhỏ tới lớn.

Kỳ thực sau đó Lai Đức cũng có tới tìm Tháp Lỗ hỏi chỗ Thải Ni, bất quá Tháp Lỗ đương nhiên không chịu nói. Dù sao Lai Đức đã dám giở trò còn ngoan độc với Thải Ni, hoàn toàn không xem bá phụ hắn đây vào mắt.

Tháp Lỗ cảm thấy nhiều năm qua mắt hắn chính là mù rồi mới để Thải Ni kết giao với một kẻ cầm thú như vậy. Hiện giờ Thải Ni rất có thể cùng Văn Sâm Đặc ở cùng một chỗ, hắn mới không để Lai Đức tới phá rối!

Phụ mẫu Phất Lôi cũng vì chuyện này mà thổn thức không thôi, Thải Ni là đứa nhỏ tốt, ôn nhu ngượng ngùng, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Bọn họ đối với Văn Sâm Đặc cũng không quá hảo cảm, dù sao cũng là chen ngang làm Thải Ni mang thai, lại còn không chiếu cố đàng hoàng.

Tháp Lỗ nhờ bọn họ qua bên này xem tình huống Thải Ni, chủ yếu là xem hiện giờ sống có tốt không, có vui vẻ không. Nếu Thải Ni vui vẻ thì bọn họ cũng an tâm.

Phụ mẫu Phất Lôi cũng có chút lo lắng, vừa lúc cũng muốn qua thăm Phất Lôi cùng Bội Cách đang mang thai, vì thế liền bội vàng bay qua.

Thải Ni nghe mẫu phụ Phất Lôi nói xong thì hốc mắt đỏ au, khàn khàn giọng hỏi: “Mẫu ta, hắn thế nào rồi? Thân thể có khỏe không?”

“Đứa nhỏ, đừng lo lắng, thân thể mẫu phụ ngươi rất tốt, chỉ rất nhớ ngươi thôi.” Mẫu phụ Phất Lôi an ủi.

Thải Ni nghe sức khỏe mẫu phụ không tệ thì cũng an lòng. Lúc ấy hắn nhất thời xúc động nên mới một mình chạy ra khỏi cư địa tìm tới Mã Cát, hiện giờ nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.

Lúc này Văn Sâm Đặc đi săn trở lại, Thải Ni đỏ mặt giới thiệu. Phụ mẫu Phất Lôi nhìn Văn Sâm Đặc, cảm thấy tiểu tử này thoạt nhìn khá chân thành, đối với Thải Ni cũng quan tâm săn sóc, trong lòng cũng bớt đi khúc mắc.

Mọi người gặp lại nhau, tâm tình đều thả lỏng. Văn Sâm Đặc thấy cũng không có chuyện gì cần mình, liền cùng các thú nhân khác chạy đi xử lý con mồi, Phất Lôi bay đi gọi Bội Cách cùng Luân Ân tới.

Mẫu phụ Phất Lôi đã sớm thấy dép lê trên chân Địch Nãi, Thải Ni cùng Mã Cát, cảm thấy thực mới mẻ, liền hỏi cái này do ai làm.

Mã Cát liền đẩy Địch Nãi ra, nhiệt tình ca ngợi Địch Nãi có đủ suy nghĩ thú vị, còn cởi đôi dép trên chân ra cho mẫu phụ Phất Lôi mang thử. Mã Cát thấy mẫu phụ Phất Lôi thực thích, liền đề nghị Địch Nãi làm tặng đối phương một đôi.

Địch Nãi cười cười, đồng ý. Dù sao cũng sẵn tiện, lần đầu tiên gặp phụ mẫu Phất Lôi, cũng không có quà gì, vừa lúc làm hai đôi xem như quà gặp mặt.

Lúc này Phất Lôi cũng gọi Bội Cách cùng Luân Ân qua, toàn gia gặp mặt, lại thân thiết ôn tồn một phen.

Hôm nay thân thể Bội Cách đã tốt hơn rất nhiều, gặp mẫu phụ thì hốc mắt đo đỏ, có chút muốn khóc, lại có chút ngượng ngùng. Mẫu phụ Phất Lôi kéo Bội Cách tới chỗ Thải Ni, thì thầm trò chuyện. Dù sao cũng là người từng trải, kinh nghiệm mang thai sinh con nhiều hơn, khẳng định có rất nhiều chuyện chỉ dạy cho nhóm con cháu.

Mã Cát cũng kích động chạy qua nghe, khẳng định cũng chuẩn bị muốn đứa nhỏ.

Địch Nãi cười cười, cũng không sáp qua xem náo nhiệt, một mình ngồi đó làm dép. Phất Lôi biết đó là làm cho mẫu phụ của mình, mặt đỏ hồng liếc mắt nhìn Địch Nãi một cái rồi vui vẻ chạy ra bờ sông.

Phất Lôi nghĩ mình nhất định phải bắt vài con cá. Địch Nãi đối tốt với phụ mẫu của y, y cũng muốn đối tốt với Địch Nãi.

Bởi vì xấu hổ không dám kéo mẫu phụ Phất Lôi tới đo kích cỡ chân, vì thế Địch Nãi liền ướm theo dép của Mã Cát mà làm. Cậu sợ làm không vừa chân nên định làm ba đôi dép lê khác kích cỡ. Trước tiên để mẫu phụ Phất Lôi thử, đôi nào vừa thì lấy đôi ấy, còn lại thì để Bội Cách thử xem có thể mang hay không. Dù sao đã tặng quà thì phải đầy đủ một chút, không thể bỏ quên Bội Cách.

Quen tay hay việc, cậu làm dép lê thực thuận tay. Chỉ tốn mười phút đã làm xong một chiếc. Cậu còn cải tiến một chút, lúc khoan thì khoan bên dưới to hơn một chút, như vậy lúc gút lại, đầu dây không dễ lòi ra.

Vì để mẫu phụ Phất Lôi mang càng thoải mái hơn, cậu còn kiên nhẫn mài mặt dép thật bóng loáng, phần gót chân còn vót hơn lõm xuống.

Đám Bội Cách thì thầm xong thì liền qua xem Địch Nãi làm dép. Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Địch Nãi có chút mất tự nhiên. Cậu nhớ ra bàn cờ năm quân vẽ trên bàn đá khi trước vẫn còn, liền bảo Mã Cát chỉ mẫu phụ Phất Lôi chơi cờ.

Mẫu phụ Phất Lôi quả nhiên cảm thấy hứng thú, dưới sự chỉ điểm của Mã Cát, cùng Thải Ni đánh một ván lại một ván, chơi đến phát nghiện. Bội Cách ở bên cạnh cũng học theo, vì thế bốn người thay phiên nhau ra đấu, chơi vui đến quên cả trời đất.

Địch Nãi làm dép xong thì nói mẫu phụ Phất Lôi cùng Bội Cách mang thử. Bội Cách chọn một đôi thích hợp, đôi kia thì cho mẫu phụ. Còn một đôi, Địch Nãi dứt khoát đưa luôn cho mẫu phụ Phất Lôi, cho dù không mang, mang đi tặng người cũng tốt lắm.

Phất Lôi quả nhiên bắt hai con cá lớn mang về, Địch Nãi liền trổ tài nấu nướng, hảo hảo chiêu đãi phụ mẫu Phất Lôi.

Mẫu phụ Phất Lôi hiện giờ vô cùng vừa lòng về Địch Nãi, dù sao rất nhiều giống cái trong bộ lạc đều dựa vào sự săn sóc của thú nhân, cơ bản không cần làm gì. Hắn không ngờ giống cái mà đứa con thích lại có năng lực như vậy, chẳng những làm được dép, còn có thể nấu ra thực nhiều món ngon. Đứa con có thể được giống cái như vậy thực sự là có phúc phần. Bọn họ cũng an tâm.

Dùng cơm trưa xong, phụ mẫu Phất Lôi liền chuẩn bị rời đi. Thải Ni nói với bọn họ mình ở bên này trụ mười ngày rồi sẽ quay về, nhờ chuyển lời cho phụ mẫu hắn đừng quá lo lắng.

Mẫu phụ Phất Lôi gật gật đầu, mang dép Địch Nãi mới làm, mỹ mãn rời đi.

Phất Lôi hiển nhiên nhìn ra phụ mẫu mình thực hài lòng, trong lòng cũng thực đắc ý. Giống cái y chọn, tự nhiên là tốt nhất. Y ôn nhu nhìn Địch Nãi, rất muốn nhào qua hôn một ngụm.

Địch Nãi thấy bọn họ đi thì toàn thân thực thoải mái. Quả nhiên gặp trưởng bối là một chuyện cực nhọc a, khó trách nhóm chiến hữu trước kia vừa nhắc tới cha mẹ vợ thì cứ hệt như gặp phải đại địch.

Sau khi bọn họ đi rồi, Địch Nãi gọi mọi người tiếp tục làm trống.

Làm một cái trống lớn không hề dễ dàng, tài liệu rất quan trọng. Địch Nãi nhìn hai phần thân cây bọn họ mang về, phát hiện chỉ có một cái có thể xử dụng, cái kia quá già, đã mục ruỗng. Cậu đành phải bảo nhóm Phất Lôi tiếp tục tìm kiếm.

Mã Cát giúp Địch Nãi, hai người hợp sức khoét rỗng khúc gỗ kia. Thải Ni cùng Bội Cách thì tìm da trâu, cạo sạch lông mao trên đó, chuẩn bị làm mặt trống.

Khúc gỗ sau khi bị khoét rỗng thì còn phải cắt thành hình dạng thích hợp, lột sạch lớp vỏ cây, sau đó dùng dao nhỏ cắt hai vòng tròn bên ngoài, dùng dây thừng cột chắc lớp da trâu bọc hai đầu.

Bận rộn cả buổi trưa, vất vả lắm mới làm thành hai chiếc trống, Địch Nãi cảm thấy thực không vừa lòng. Chiếc trống này gõ ra âm thanh không vang, thực không làm người ta phấn chấn, hẳn là da trâu không được xử lý tốt. Chính là tạm thời cậu cũng không nghĩ ra biện pháp cải tiến, chỉ đành để như vậy.

Lúc ăn cơm tối, Mã Cát hỏi Địch Nãi: “Ngày mai trong bộ lạc sẽ có rất nhiều người cùng đi hồ nước mặn lấy muối, ta cùng Hách Đạt cũng định đi một chuyến, ngươi đi cùng không?”

Nguyên lai hồ nước mặn kia cách bộ lạc khá xa, đi cũng không dễ dàng. Cho dù cách thú nhân phi hành cũng mất bốn năm ngày mới đi được một chuyến. Mọi người sợ trên người xảy ra sự cố nên bình thường đều hẹn thành nhóm đi cùng. Bất quá, một lần lấy muối có thể dùng hơn nửa năm, vì thế không phải lần nào mọi người cũng đi, cứ rải rác khó trông coi.

Sau đó, bộ lạc liền quyết định một ngày cố định trong tháng, buổi sáng những người muốn đi lấy muối sẽ tập trung ở dàn tế rồi cùng xuất phát. Chẳng những trên đường có thể giảm bớt phiêu lưu mà còn có bầu bạn, cũng không thấy buồn chán.

Địch Nãi vừa nghe Mã Cát hỏi vậy thì ánh mắt lóe sáng, bật người đáp: “Tốt, ta đi cùng các ngươi.”

Muối của Địch Nãi đã sớm dùng hết, hai ngày nay làm đồ ăn đều lấy muối từ chỗ Mã Cát hoặc Phất Lôi. Địch Nãi thích làm các món ăn ngon, muối cũng dùng rất nhiều, cứ xin của người khác mãi thì không tiện lắm.

Trước đó Địch Nãi còn đắn đo một phen, định hỏi Phất Lôi xem hồ nước mặn kia có xa hay không, cậu định đi một chuyến. Nào ngờ vừa muốn xuống lầu liền có sẵn cây thang, không cần lo không có muối dùng.

Phất Lôi lập tức phụ họa: “Dù sao mấy ngày nay cũng không có chuyện gì, vừa lúc đi lấy muối.”

Bội Cách cùng Thải Ni mặc dù có chút động tâm, muốn ra ngoài du ngoạn một phen, bất quá nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng nên chỉ đành từ bỏ.

Vì thế Mã Cát cùng Địch Nãi hẹn nhau, sáng hôm sau sẽ tới tế đàn cùng mọi người xuất phát.

Lúc mọi người đều đi rồi, Địch Nãi liền kéo Phất Lôi qua cho y một nụ hôn ngủ ngon, sau đó bảo y quay về ngủ. Phất Lôi mặc dù không quá tình nguyện nhưng vẫn tôn trọng ý nguyện của Địch Nãi, buồn hiu bay đi.

Sáng hôm sau, nọi người đều dậy thật sớm. Sau khi ăn sáng thì cùng bay tới tế đàn, phát hiện đã có bảy tám người chờ sẵn.

Có một người thấy bọn họ, từ xa xa chạy tới, hô lớn: “Phất Lôi ca ca, ngươi cũng đi lấy muối à? Thật tốt quá!”

….

Hoàn Chương 44.