Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 42: Tới nhà tạp mạch nhĩ




Thụy Ân Tư nghĩ nghĩ: “Không có.”

Tô Sách có chút thất vọng cúi đầu, cậu còn tưởng giống cái này thường xuyên đi tới các bộ lạc khắc, hẳn có thể sẽ gặp học trưởng… Chẳng lẽ, học trưởng không tới thế giới này thật sao? Nếu thật là vậy thì rất tốt, chính là——

Hai người ngâm cùng một suối nước nóng, mình bị xuyên tới đây, học trưởng thật sự có thể thoát khỏi vận rủi này sao? Mặc dù đối với cậu mà nói thì có thể xem là may mắn.

Nếu không có, Tô Sách thấp giọng nói cám ơn, lại nhờ vả: “Nếu có thể, có thể giúp ta lưu ý một chút được không?”

Thụy Ân Tư gật đầu, sau đó hỏi: “Đó là gì của ngươi…”

Tô Sách trầm mặc một chút, nói: “…là ca ca của ta.”

Thản Đồ ở bên cạnh ‘soạt’ một tiếng dựng thẳng lổ tai.

…A Sách có ca ca? Sao tới bây giờ chưa từng nghe nói qua…

Ở bên kia Thụy Ân Tư cùng Tô Sách cũng nói chuyện xong, sau khi đáp ứng sẽ lưu ý liền cùng Mạc Lạp và cặp song sinh rời đi.

Tô Sách lấy lại tinh thần thì phát hiện bên chân mình có một cái bóng đen lớn—— Thản Đồ cư nhiên ngồi chồm hổm dưới đất.

Cậu có chút mất mác vì không có được tin tức về học trưởng đi tới, đưa tay xoa mái tóc vàng ươm của Thản Đồ: “Sao vậy?”

Thản Đồ do dự một chút, ngẩng đầu: “Cái kia, A Sách…”

Tô Sách có có dịp thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của y như vậy, lại sờ đầu y hỏi: “Ân?”

Thản Đồ nói: “Ngươi nói ca ca…”

Tô Sách phản ứng lại.

Vừa nãy cậu nhắc chuyện học trưởng với Thụy Ân Tư, Thản Đồ khẳng định sẽ có điểm nghi vấn đi.

Lại nói tiếp, cậu vẫn luôn muốn nhờ Thản Đồ hỗ trợ tìm kiếm, chính là trong bộ lạc ngây ngốc một thời gian mới biết chuyện này khó khăn cỡ nào… Thế giới này lớn như vậy, học trưởng có tới nơi này hay không cũng không biết… Huống chi, cho dù để Thản Đồ đi tìm, nếu Tô Sách không đi theo cũng rất khó. Tướng mạo của học trưởng… trừ bỏ tóc đen mắt đen, anh không còn điểm đặc thù nào khác, chỉ có tự cậu nhận diện mới tốt nhất.

Chính là nếu giống cái phải rời khỏi bộ lạc quá lâu… nếu không có đủ lí do cũng không được.

Lúc ban đầu cậu đã suy nghĩ quá đơn giản a.

Vì thế trước mắt chỉ đành nhờ Thụy Ân Tư giúp đỡ lưu ý một chút… Lúc những giống đực khác rời khỏi bộ lạc cũng nên đi nhờ bọn họ lưu ý đi.

Cũng chỉ có thể làm vậy.

Bất quá hiện giờ nên giải thích với Thản Đồ một chút đi.

Nhìn bộ dáng của Thản Đồ, giống như đã rất lo lắng a…

Tô Sách suy nghĩ rất nhiều, nhưng thời gian ngắn ngủn chỉ trong một cái chớp mắt. Cậu đưa tay kéo Thản Đồ đứng lên, bình tĩnh nói: “Ân, là ca ca.” Dừng một chút: “Ca ca của ta… ta cùng ca ca bị thất lạc, sau đó liền gặp ngươi.”

Ngoại trừ học trưởng, cậu không còn bất cứ thân nhân nào khác, quả thật là xem như ca ca đi… Từ khi quen biết đã luôn chăm sóc cậu, mãi tới khi tốt nghiệp đi làm cũng tiếp tục được anh chiếu cố.

Cho dù học trưởng chỉ có chút khả năng tới thế giới này, cậu cũng phải tính toán tới tình huống xấu nhất.

Nếu học trưởng tới đây…

Vậy tuyệt đối không thể để học trưởng một mình.

Thản Đồ hiểu được, cúi đầu: “Thực xin lỗi A Sách, đáng ra ta nên giúp ngươi, kết quả còn phải để ngươi nhờ người khác hỗ trợ…”

Tô Sách sững sờ một chút, lắc đầu: “Này không phải vấn đề của ngươi, Thản Đồ.” Âm thanh Tô Sách nhỏ dần: “Ta thực có lỗi, ta nên sớm nói chuyện này cho ngươi biết.”

Thản Đồ đi qua, ôm Tô Sách vào lòng: “Lúc ra ngoài săn bắn, ta sẽ cố gắng tới nơi xa một chút, mỗi lần sẽ thay đổi phương hướng.”

Tô Sách ngẩng mặt lên, mỉm cười với y: “Hảo.”

Thương tích trên người Thản Đồ thoạt nhìn có chút đáng sợ, vết cào trải rộng khắp toàn thân thấp, máu chảy ra khô lại dính trên da thịt, thoạt nhìn giống như bị trọng thương.

Tô Sách không tiếp tục nói chủ đề phía trước với Thản Đồ, chỉ kéo tay y, ấn y ngồi xuống ghế gỗ ở bên cạnh, chính mình thì đi vào nhà múc chậu nước mang ra.

Thật đáng mừng, ở trong này ngây ngốc càng lâu, Tô Sách tựa hồ càng có khả năng mang nặng hơn, hơn nữa những công việc thủ công tựa hồ cũng thong thả có tiến bộ.

Tô Sách mang tới là nước ấm, tuy bây giờ vẫn chưa có bình thủy, nhưng chế nước vào bình gỗ bịt kín lại vẫn có thể giữ được một chốc.

Mặc dù phải liên tục nấu nước nhưng cũng không thành vấn đề… Ở trong này nguồn tài nguyên củi gỗ rất phong phú, đôi khi nhờ vào dầu nấu từ xương cũng đủ dùng. Vì thế có thể cho phép lãng phí một chút.

Dù sao điều kiện vệ sinh so ra kém hẳn hiện tại, thường xuyên dùng nước ấm tiêu độc là cần thiết.

Khăn làm từ da thú không đủ mềm mại, Tô Sách đã sớm lên chợ sáng đổi một ít vải dệt trở về dùng để làm khăn mặt.

Thản Đồ nhìn vẻ mặt bình thản của Tô Sách, đột nhiên có cảm giác không dám lớn tiếng nói chuyện—— được rồi, sự thực thì trước mặt A Sách y luôn không có biện pháp nói lớn tiếng. Y cảm thấy không khí hiện tại có chút nghiêm túc mà thôi.

Tô Sách thật ra không biết Thản Đồ suy nghĩ cái gì, cậu lúc này chỉ vội vàng chà lau vết bẩn xung quanh miệng vết thương. Phải biết, miệng vết thương tuy rất nhỏ nhưng vẫn phải mau chóng xử lý… Nếu không, cho dù thú nhân giống đực da dày thịt béo cũng có thể bị sốt hoặc nhiễm trùng linh tinh.

Cậu nghĩ vậy, động tác chà lau lại càng mềm nhẹ hơn.

Thản Đồ ngoan ngoãn đồi đó, nhìn máu dơ trên người từng chút được lau sạch sẽ, tất cả cảm giác liền toàn bộ đình chỉ. Lực chú ý tập trung trên tay Tô Sách, cậu bảo y nhấc tay liền nhấc tay, bảo y nhấc chân liền nhấc chân, tóm lại là phi thường nghe lời.

Bất tri bất giác, Tô Sách đã lau hết toàn bộ, lưu lại chỉ là những miệng vết thương đỏ au, có chút khoa trương vì bị cào trầy da nên lộ ra phần thịt bên trong, nhìn tới có chút dọa người. Tô Sách thở dài, sáp qua thổi thổi cho y.

Thật đúng là… có chút đau lòng a.

Nghĩ nghĩ, Tô Sách đứng lên: “Thản Đồ, ngươi ngồi đây đừng cử động, ta tới chỗ Tạp Mạch Nhĩ lấy chút dược về bôi cho ngươi.”

Bởi vì Thản Đồ trên cơ bản không bị thương tích gì, vì thế trừ bỏ lần trước Tô Sách vì bị thế giới này cải tạo mà ngất xỉu, lúc đưa tới chỗ Tạp Mạch Nhĩ mang về chút thảo dược thì trong nhà không còn loại dược nào khác… này không thể nói là một sai lầm lớn.

Vì thế, lần này đi liền lấy nhiều một chút đi.

Ánh mắt Thản Đồ trông mong nhìn Tô Sách đi ra ngoài, hướng về phía nhà Tạp Mạch Nhĩ, có chút muốn gọi cậu lại chính là lại nói không nên lời.

Kì thật, y còn chuyện phải thương lượng với A Sách… Bất quá vẫn chờ A Sách về rồi nói sau.

Thản Đồ cười hắc hắc, thuận tay gãi gãi đầu.

Được rồi, y thực thích A Sách lo lắng cho mình như vậy.

Tô Sách trực tiếp đi tới nhà Tạp Mạch Nhĩ, cậu tổng cộng chỉ tới hai lần, không tính là rành đường, cơ bản là vừa đi vừa hỏi.

Tạp Mạch Nhĩ cơ bản không xuất môn, nghe nói trước kia ngay cả hỏa vũ lễ cũng không tham gia, bình thường đều ở trong nhà bào chế thảo dược linh tinh, không ngờ lần này khó có dịp tham gia lại bị Thụy Ân Tư vạn nhân mê tiên sinh nhìn trúng. Tô Sách nghĩ, này có lẽ đúng là một loại duyên phận đi?

A, tới rồi.

Cậu đi tới, gõ cửa.

Tạp Mạch Nhĩ quả nhiên rất nhanh liền mở cửa.

“A Sách?” Tạp Mạch Nhĩ cười khẽ một chút, mở cửa để Tô Sách tiến vào: “Có chỗ nào không thoải mái sao?” Khó trách hắn hỏi như vậy. Bình thường giống đực nếu bị thương không quá nặng sẽ tự biến về hình thú, tự liếm miệng vết thương của mình, không hề tới chỗ vu y trị liệu.

Nhưng giống cái cùng ấu tể thì bất đồng, bọn họ rất dễ dàng bị tổn thương, vu y cũng phải điều chế một ít dược vật thuận tiện cho bọn họ sử dụng.

Tô Sách lắc đầu, đi vào phòng: “Ta tới lấy chút dược cho Thản Đồ.”

Tạp Mạch Nhĩ lắp bắp kinh hãi: “Thản Đồ không phải hôm qua còn rất tốt sao? Hôm nay săn thú bị thương à?”

Tô Sách lắc đầu: “…hôm nay Thụy Ân Tư tới nhà ta.”

Lời vừa nói ra, Tạp Mạch Nhĩ liền xấu hổ.

Tô Sách cũng không nói thêm gì.

Không khí nhất thời trầm mặc.

Do dự một chút, Tô Sách vẫn biểu hiện sự quan tâm của mình—— dù sao ấn tượng của cậu đối với Tạp Mạch Nhĩ không tồi, vì thế mở miệng: “Tạp Mạch Nhĩ, ngươi đối với Thụy Ân Tư…”

Tạp Mạch Nhĩ mỉm cười thật ôn nhu: “…ta vẫn chưa nghĩ ra.”

Tô Sách gật đầu: “…thận trọng quyết định.”

Tạp Mạch Nhĩ nhẹ nhàng đáp ứng: “Ta sẽ.” Vừa cười cười: “Cám ơn.”

Hai người cũng không am hiểu tìm đề tài nói chuyện, vì thế lại một lần nữa trầm mặc.

Vẫn là Tô Sách nhớ tới chính sự: “Thản Đồ bị thương, cơ thể có nhiều vết cào, ta muốn một ít dược vật để trị liệu… hiện tại có không?”

Tạp Mạch Nhĩ gật gật đầu, đứng lên đi tới một tủ gỗ, bên trong phân loại đặt rất nhiều túi da thú, ống tre, bình gốm, các ống trúc này nọ. Hắn lấy xuống một ống tre, đại khái dài khoảng cánh tay, miệng bình to cỡ cái chén, bên trong thoạt nhìn còn rất đầy làm Tạp Mạch Nhĩ lấy xuống có chút cố sức.

Bởi vì dược vật ăn mòn, khí lực vu y so với giống cái bình thường càng nhỏ hơn một chút.

Tạp Mạch Nhĩ lấy tới một ống tre sạch, so với thứ trong tay vừa nhỏ vừa ngắn hơn rất nhiều, chuẩn bị chế ra một chút, nhưng Tô Sách lại nói: “…cho ta hết đi.”

“A?” Tạp Mạch Nhĩ kinh ngạc. Phân lượng nhiều như vậy đủ cho mười người bôi hết toàn thân a…

Tô Sách nói: “Ta muốn lấy nhiều một chút để sẵn ở nhà.”

Tạp Mạch Nhĩ hiểu ra, đưa ống tre qua.

Tô Sách hỏi qua số xương cốt cần trao đổi, còn nói thêm: “Xương cốt ngày mai ta sẽ bảo Thản Đồ mang tới.”

Tạp Mạch Nhĩ cười một cái, gật đầu.

Bởi vì xương cốt rất nặng nên nếu giống cái cần dược vật đều tự mình tới đây xem bệnh lấy dược, sau khi hỏi giá cả mới trở về bảo giống đực mang tới. Tô Sách nghĩ tới mình không vác nổi đống xương kia nên cũng nhập gia tùy tục.

Sự tình làm xong, ngay lúc Tô Sách đứng lên định cáo từ thì có người tới gõ cửa.

Mà nghe âm thanh thì…

Là Thụy Ân Tư tới.

Rõ ràng rời đi trước cậu nhưng lại tới đây chậm hơn. Đại khái là còn đi tới nơi khác nữa đi…

Lúc Tạp Mạch Nhĩ nghe thấy tiếng của Thụy Ân Tư, Tô Sách tận mắt nhìn thấy sườn mặt đỏ ửng của hắn.

Tựa hồ… cũng không phải không có cảm giác đi?