Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 1 - Chương 9




Sau một lát Khải Ân liền bị Tây Thụy Tư khiêng tới nhà y. Nhìn xung quanh nhà gỗ, phản ứng đầu tiên của Khải Ân là——King Size, giường siêu cấp lớn a! Sau đó liền bị ném lên giường lớn……. Khải Ân bất an nuốt nước miếng, thứ che khuất nơi hạ thân của Tây Thụy Tư không biết từ khi nào đã không thấy đâu, nam tính thô to khiêu ngạo không phải của mình đã muốn ngẩng đầu. Thiên! Thật lớn, nếu để y đi vào không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng! Làm sao bây giờ! Khải ân một bên lui về phía sau một bên gấp gáp nghĩ kế sách chạy trốn, nhưng lúc bị Tây Thụy Tư áp lên, cảm nhận hơi thở nam tính thuần hậu phát ra từ toàn thân y, đầu óc Khải Ân chỉ còn trống rỗng……..

Tây Thụy Tư chậm rãi tới gần nam tử tóc vàng kêu là Khải ân, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong rừng chính mình đã bị hấp dẫn: ánh mắt ôn nhu nhìn nai con, trực giác vô cùng nhạy bén, dáng người mạnh mẽ làm toàn thân Tây Thụy Thư kêu gào muốn hắn, muốn nam nhân tên là Khải Ân Ai Đặc kia, vĩnh viễn không buông hắn ra! !

“Ngô——” giây tiếp theo Khải ân lập tức bị Tây Thụy Tư áp đảo, đôi môi cũng bị y cường lực mút vào. Nụ hôn của Tây Thụy Thư mãnh liệt như bão tố, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập trong miệng Khải Ân mà quấy động.

Khải Ân cảm thấy không khí trong phổi dần cạn kiệt, xương sườn cũng ẩn ẩn đau. Không thể thở được……….buông ra………..Khải Ân sống chết đập Tây Thụy Tư, nhưng cơ thể đối phương cứng như đá hoàn toàn không có chút cảm giác nào, ngược lại nắm tay Khải Ân như đánh vào sắt thép mà đau đớn một trận. Cảm thấy Khải Ân phản kháng, Tây Thụy Tư càng thêm dùng sức hôn hắn, bàn tay thô bạo thuận theo cơ thể co dãn mà ma xát.

Dã thú! ! Phổi bỏng rát khó chịu, Khải Ân phẫn nộ cong gối muốn giở chiêu cũ…… Tây Thụy Tư giống như sớm viết Khải Ân sẽ dùng chiêu này vững vàng bắt được đùi phải Khải Ân tự mình đưa lên.

“Sẽ không có lần thứ hai.” Tây Thụy Tư có chút khàn khàn nói, tách ra khỏi môi Khải Ân. Sau đó tà mị cười giật thêm cái chân còn lại cố định hai bên sườn mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của Khải Ân dùng răng nanh sắc bén cắn vạt áo —— ‘tê’ một tiếng quần áo bị xé rách để lộ xuân cảnh bên trong: bắp đùi thon dài trắng nõn khẽ run nhè nhẹ, cơ bụng rắn chắc khỏe khoắn, vật nhỏ xinh đẹp bị bộ lông mềm mại vây quanh…… thật đẹp! Ánh mắt màu vàng của Tây Thụy Tư giống như tỏa ra lửa nhìn chằm chằm giữa hai chân Khải ân………

“Chết tiệt, ngươi buông tay cho ta!” Khải Ân vừa tức vừa thẹn, gương mặt anh tuấn mê người nhiễm một tầng đỏ ửng kích động, nghĩ muốn giãy giụa lại làm thế nào cũng không thể thoát được sự áp chế của Tây Thụy Tư cường tráng hơn hắn rất nhiều. Nghe thấy Khải Ân phẫn nộ quát to, ánh mắt Tây Thụy Tư chuyển lên gương mặt giận dữ cùng xấu hổ của Khải ân, nheo mắt lại chăm chí nhìn Khải ân.

“Ngươi cư nhiên nhanh như vậy đã học được ngôn ngữ ở đây.” Tây Thụy Tư cúi đầu xuống, nghiêng người về phía Khải Ân: “Không hổ là vật nhỏ ta xem trọng, xinh đẹp, cường hãn, còn thực thông minh!” Giây tiếp theo liền ngậm lổ tai Khải Ân vào miệng, đầu lưỡi nóng bỏng đâm sâu vào bên trong mà liếm khẽ.

“Ân a……. không………” Từng trận ngứa ngứa truyền từ lổ tai chạy dọc toàn thân, Khải Ân cố nén xôn xao từ bụng dưới truyền tới. Không tốt, cứ như vậy chính mình thật sự sẽ bị ăn luôn! Khải Ân mở đôi mắt đã bị dục vọng phủ mờ, cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn Tây Thụy Tư ——

“Ngô……. chúng ta, chúng ta…….. nói chuyện!”

“Nói chuyện gì?” Hai tay Tây Thụy Tư di chuyển xuống cầm lấy vật nhỏ mẫn cảm của Khải Ân, nặng nhẹ âu yếm vuốt ve. Khải Ân thiếu chút nữa phát ra tiếng thét chói tai, trừng mắt nhìn Tây Thụy Tư nói từng chữ một.

“Ngươi——buông—— tay——trước”

Tây Thụy Tư rất phối hợp đưa tay chuyển dời lên vuốt ve thắt lưng Khải Ân.

Khải Ân kéo giản giọng điệu, đầu óc nhanh chóng vận chuyển: sức của mình yếu hơn dã thú này, cương tuyệt đối không có phần thắng! Kế hoãn binh cũng không trụ được bao lâu. Trong phòng không có gì có thể lợi dụng, cho dù có thì mình hiện tại cũng không thể động đậy. Chết tiệt, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay Khải Ân Ai Đặc hắn nhất định sẽ bị dã thú này ăn?—— từ từ, có lẽ phương pháp kia có thể, tuy rằng cũng không xác định, cũng chỉ có thể đổ một phen.

“Tây Thụy Tư, ngươi hãy nghe ta nói——” Khải Ân suy nghĩ từ ngữ một chút lại tiếp tục nói: “Ta không phải người nơi này, ân, ta tới từ một nơi rất xa.”

“Ta mặc kệ ngươi từ đâu tới, ngươi hiện tại là người của ta.” Tây Thụy Tư lại tăng thêm lực tay.

“Ngươi hãy nghe ta nói xong!” Khải Ân trừng mắt liếc Tây Thụy Tư, ánh mắt quyến rũ suýt chút nữa làm y một lần nữa nhào tới.

“Ở trong thế giới của ta….. ân…..” dù sao cũng chưa từng nói dối, ngôn ngữ Khải ân có chút ấp úng: “Chính là…..ân, tất cả tộc nhân đều thuộc về tộc trưởng….. đương nhiên, ta cũng không ngoại lệ.”

Tây Thụy Tư nguy hiểm nheo lại hai mắt, hung hăng nói: “Ta sẽ đi giết tộc trưởng các ngươi, sau đó chiếm lấy ngươi!”

“Vô dụng.” Khải ân giả vờ thở dài, giơ lên cổ tay phải đang đeo đồng hồ: “Đây là chú ngữ tộc trưởng hạ cho mỗi người, nếu cùng người khác phát sinh quan hệ, chính mình cùng với người đó sẽ chết.”

Biểu tình Tây Thụy Tư đông cứng lại, y gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Khải ân, đánh giá độ tin cậy trong lời nói của hắn. Khải ân cũng cực kỳ trấn định nhìn lại Tây Thụy Tư. Giống như nhìn sau cả một thế kỷ, Tây Thụy Tư mới chậm rãi chuyển dời tầm mắt qua tay Khải Ân. Hoàn hảo, y tin. Khải Ân thả trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống: trinh tiết tạm thời không nguy hiểm.

“A——” đột nhiên, Khải ân kinh suyễn một tiếng, cổ tay bị kéo tới, Tây Thụy Tư hung hăng cắn lên chiếc đồng hồ trên cổ tay phải Khải Ân…… điện lưu màu xanh xẹt qua……

Tây Thụy Tư sờ sờ khóe miệng bị đau: “Cứng quá, rốt cuộc là cái gì, không có biện pháp cởi bỏ sao?”

Khải Ân cúi đầu, cố nín cười: “Không……có biện pháp, đây là….. từ nhỏ đã mang…. Tây Thụy Tư, kỳ thật…… ta, ta thật sự không muốn để ngươi chết, cho nên…….” Âm thanh Khải ân ngày càng nhỏ, câu cuối cùng còn mang theo run rẩy, bả vai cũng hơi co rúm.

Nghĩ tới Khải ân đang thương cảm, Tây Thụy Tư luống cuống tay chân ôm Khải Ân vào lòng: “Không có việc gì, trong bộ lạc có rất nhiều vu sư lợi hại, nhất định có thể cởi bỏ chú ngữ.” Tây Thụy Tư không ngừng an ủi Khải Ân, một bên lại nhếch khóe môi, vừa nãy mình không nghe sai đi, Khải Ân không muốn để mình chết. Ha hả, hắn nhất định là thích ta. Nghĩ vậy, khóe miệng Tây Thụy Tư sắp nhếch đến tận mang tai. Ngày mai đi tìm ai tát một chuyến, hiện tại quan trọng nhất là cởi bỏ chú ngữ trên người Khải Ân.

Thắng lợi! ! Khải Ân trong nội tâm mừng như điên mà không ngừng hoan hô, hắn lợi dụng Tây Thụy Tư rất coi trọng mình mà áp dụng cách này là chính xác. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ tự nguyện cởi bỏ chú ngữ này, nhưng không phải là hiện tại —— Khải Ân ghé vào trong lòng ngực Tây Thụy Tư lộ ra nụ cười giảo hoạt.