Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 17: Cứu viện




“Hóa ra là vậy……..”

Thiếu niên——bây giờ có lẽ nên gọi là Thụy Ân, từ miệng những người khác biết thân phận của mình xong, im lặng dị thường, nhưng bả vai run rẩy để lộ nỗi lòng kích động của cậu bây giờ.

“Elias……..là vì ta mới gặp nguy hiểm như vậy, ta……..”

Á Luân Đặc thở dài, ôm lấy bả vai gầy gò của đứa em, ôn nhu xoa đầu cậu: “Ngươi phải tin tưởng Elias, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy.”

Thụy Ân nâng gương mặt phủ đầy nước mắt nhìn Á Luân Đặc, sau đó có chút không được tự nhiên kéo dãn khoảng cách.

Á Luân Đặc lén nhíu mày, Thụy Ân trước kia rất thích quấn lấy người ta làm nũng, sau khi mất trí nhớ lại có chút thay đổi, đây là tốt hay xấu đây.

“Chúng ta bây giờ phải làm sao mới cứu được Elias ra.” Thụy Ân lau nước mắt, trong lòng vì hạnh động xa lánh với anh trai mà có chút áy náy, bất quá nỗi lòng lập tức bị lo lắng ngập đầy. Elias bây giờ còn không biết đang bị dạng tra tấn gì, cậu phải kiên cường hơn!

Á Luân Đặc trầm tư một hồi, mở miệng nói: “Ta định tới hồ kia điều tra một chút, dù sao không biết trong hồ có gì mà xông vào rất mạo hiểm. Cơ Tái cùng Tây Trạch tìm một nơi an toàn để bọn Thụy Ân trú tạm. Một khi ta tìm được vị trí Elias sẽ thông tri các ngươi. Đến lúc đó còn phải tìm cách cứu hắn ra.”

“Kia, ta, ta cũng——”

“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Á Luân Đặc lạnh lùng đánh gảy lời Thụy Ân: “Đây không phải chuyện đùa, trong hồ là sinh vật ngay cả Elias cũng không đối phó được!”

Thụy Ân cúi đầu không nói, chính là gắt gao cắn chặt môi dưới, cái miệng nhỏ trắng bệt. Nhìn thấy bộ dáng của cậu như vậy, Á Luân Đặc cũng biết lời nói mình hơi nặng, có chút không đành. Hắn xoa đầu đứa em, kéo cậu dựa đầu vào vai mình, trước đây mỗi lần bị ủy khuất Thụy Ân luôn ghé vào người hắn như vậy đáng thương khụt khịt khóc. Quả nhiên nghe được tiếng nức nở của Thụy Ân, khóe miệng Á Luân Đặc khẽ nhếch: “Tin tưởng ta, ca sẽ không ngươi thất vọng.”

——–

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lòng chiếu rọi mặt hồ, so với ban ngày, ba đêm âm lãnh tới mức làm người ta khó chịu.

Nước hồ lạnh đến tận xương, xung quanh không có một gợn gió, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.

Elias vễnh tai lắng nghe, hắn vẫn bị đám ngư nhân treo ở chỗ cũ, khoảnh khắc ngư nhân xông tới hắn không còn phát ra âm thanh gì nữa, càng miễn bàn tới chuyện cầu xin tha thứ. Con ngươi đen láy ngạo nghễ, không vì khổ hình mà giảm bớt tí nào.

Cơ thể ngăm đen che kín vô số vết thương, có xé rách, có vết trảo, đôi cánh đầy vết tích bị gai đâm xuyên cùng dấu dây trói. Elias khẽ động khóe môi còn mang chút hương vị máu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào màn đêm, lạnh lùng quan sát mặt hồ cách đó không xa. Tuy rằng hồ nước vẫn tĩnh lặng như thường, nhưng hắn biết đám ngư nhân này nhất định đang ở trong nước thăm dò hắn, không hề thả lỏng cảnh giác.

Mục đích của bọn nó là gì? Con ngươi Elias đột nhiên nhíu lại,đám ngư nhân này không thèm giết chết hắn, càng thích thú hưởng thụ trò chơi tàn nhẫn này. Hắn chống đỡ khá lâu, lâu tới mức làm đám ngư nhân bắt đầu cảm thấy bất an, chứng cớ là số vết thương gia tăng đáng kê trên người hắn mấy ngày nay. Hắn sẽ không gục nhanh như vậy, hắn biết, thêm một ngày sẽ có thêm một phần hi vọng.

Đột nhiên, mặt hồ nổi lên một trận gió, tin tức truyền tới từ làn gió hỗn loạn, suýt chút nữa làm Elias tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình. Hắn vội ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sắc bén, nguyên bản trước mắt là một mảnh u ám, đột nhiên xuất hiện vài tia sáng mỏng manh, như đám đom đóm đang khiêu vũ trong màn đêm.

Elias bất động thanh sắc, chính là khóe môi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt——chờ đợi đám ngư nhân bị cơn gió làm kinh động, ngẩng đầu trông ngóng một hồi, không hề thấy có dị trạng gì lại quay về vị trí, không ai chú ý có một con tiểu tước bé xíu màu xám đậu trên vai Elias, một lát sau lại im lặng quay trở về bờ hồ……

——-

“Ngư nhân!?”

Cơ Tái là người đầu tiên nhíu mày, Á Luân Đặc sau khi trở về báo cho mọi người biết tình trạng của Elias, mọi người đều thở nhẹ một hơi, sau đó tin tức tiểu tước truyền tới lại làm bầu không khí ngưng trọng trở lại.

“Đừng lo lắng, Elias đám ngư nhân này hoàn toàn bất đồng với Y.” Á Luân Đặc vỗ vai bạn tốt, tiếp tục truyền lại lời của tiểu tước: “Hồ này là phạm vi của đám ngư nhân, bọn nó cực kì hung tàn, phàm là sinh vật lỡ tiến vào hồ sẽ không thể sống sót.”

“A!” Thụy Ân kinh hô: “Vậy không phải Elias rất nguy hiểm sao.”

“……..không nhất định.” Á Luân Đặc đưa tay vỗ tiểu tước bay đi: “Elias nói đám ngư nhân này không trực tiếp giết chết sinh vật tiến vào hồ, mà tra tấn nó, để chúng nó chịu không nổi suy yếu mà chết.”

“Ý của ngươi là——” Tây Trạch tiếp nhận được ý Á Luân Đặc: “Bọn nó không trực tiếp giết Elias, ngược lại không ngừng tra tấn, vì cái gì phải phí thời gian như vậy? Không phải rất kỳ quái sao?”

“Có lẽ có lý do của bọn nó.” Cơ Tái trầm tư suy nghĩ một hồi: “Rất nhiều bộ lạc có những truyền thống riêng của mình, này rất giống phương thức hiến tế của vài thủy tộc, có thể đây là truyền thống của bộ lạc ngư nhân.”

“Ta mặc kệ có phải truyền thống của nó hay không, trước tiên cứu Elias ra mới là chuyện quan trong!” Thụy Ân ở bên cạnh nhịn không được hô to, cậu không đành lòng nhìn Elias chịu khổ, thêm một ngày tra tấn trái tim cậu lại bị xé nát một ngày.

“Chính là trong hồ đều là ngư nhân, nếu chúng ta xuống nước sẽ bị bọn nó bắt được ngay càng miễn bàn tới chuyện cứu người.” Liên Hoa nói ra vấn đề nan giải nhất, mọi người lại trầm mặc.

“Đùng rồi!” Thụy Ân đột nhiên kêu to: “Con tước điểu này không phải đã tới được chỗ Elias sao! Có thể dựa vào bọn nó cứu Elias không?”

“Không được.” Á Luân Đặc là người đầu tiên lắc đầu: “Mục tiêu quá lớn, còn chưa tiếp cận Elias, đám chim này sẽ bị ngư nhân phát hiện.”

“Đáng giận!” Thụy Ân tức giận gào lên: “Thế phải làm sao bây giờ, rốt cuộc làm sao mới cứu được Elias!”

“Chúng ta có thể tạo ra một ít phiền toái cho đám ngư nhân, để bọn nó không còn thời gian bận tâm tới Elias.”

“Cũng không được.” Cơ Tái lắc đầu, phủ nhận ý tưởng của Tây Trạch: “Chúng ta không rõ có bao nhiêu con ngư nhân. Hơn nữa hồ kia quá lớn, dựa vào chúng ta không thể nào thu hút được hết sự chú ý của tất cả ngư nhân…….”

“Vậy phải làm sao bây giờ, chờ tộc nhân tới viện trợ sao?” Tây Trạch buồn bực cào tóc.

“Đến lúc đó đã quá muộn, Elias nói không chừng đã——”

“Từ từ! Ta nghĩ ra rồi.” Lúc mọi người đang vô cùng rối trí thì Liên Hoa đột nhiên hô to một tiếng, trong mắt hiện ra quang mang hưng phấn: “Ta nhớ ra rồi! Phụ cận hồ này có một cái đầm lầy lớn rất ẩm ướt, trong đó nhất định có một lượng lớn khí sinh học. Khí sinh học thành phần chủ yếu là mê tan, hơn nữa còn không tan trong nước, chúng ta có thể dẫn nó vào hồ——”

“Chờ đã!” Thụy Ân nhịn không được lên tiếng đánh gãy cậu: “Liên Hoa, ngươi nói chậm một chút, cái gì là khí sinh học, mê mê gì đó, ta nghe không hiểu.”

Liên Hoa kiên nhẫn giải thích: “Đầm lầy, hồ nước cùng nước bùn trong sông có chứa chất hữu cơ, trải qua quá trình phân giải của các loại vi khuẩn, có thể sinh ra khí mê tan. Đây là một loại khí có thể đốt cháy.”

“Có thể đốt?!” Thụy Ân mở to mắt, sau đó lại mê hoặc hỏi: “Ngươi nói nó là dạng khí, thế làm sao dẫn nó vào hồ?”

“Có thể lợi dụng rừng đước!” Á Luân Đặc vẫn đang trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Rừng đước trải rộng khắp nhánh sông Hoàng Hà, rễ của chúng nó vừa dài lại thô, ẩn sâu dưới đáy hồ.”

“Càng tuyệt vời hơn là rễ đước rỗng trong lõi.” Tây Trạch hưng phấn nói tiếp lời Á Luân Đặc: “Đúng lúc có thể dùng nó làm ống dẫn!”

“Đúng vậy!” Khóe miệng Liên Hoa nhếch lên, tự tin nói: “Chúng ta có thể khống chế số lượng khí mê tan trên hồ, mà ngọn lửa do khí mê tan gây ra có thể thu hút một loại sinh vật——”

“Sâu nước!” Thụy Ân lúc này cũng hiểu được kế hoạch của Liên Hoa, hưng phấn kêu to, nhào tới ôm lấy Liên Hoa: “Sâu nước tiến vào hồ đám ngư nhân nhất định phải dồn sức đối phó với bọn nó! Lúc đó chúng ta có thể thừa dịp loạn lạc mà cứu Elias! Liên Hoa, thật tuyệt vời!”

“Phương pháp này thực sự rất tuyệt.” Á Luân Đặc nhìn đứa em đang vui sướng hoa tay mua chân mỉm cười: “Như vậy, chúng ta lập tức bắt tay tiến hành thôi——”