Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 86-2: Muốn đánh thì đánh, việc gì phải khai báo với hắn!? (2)




Phùng thượng thư dù sao cũng là đại quan trên triều đình, trông thấy một thứ nữ coi thường mình như thế, không tránh được giận tím mặt, bốc hỏa trong lòng: “Lớn mật, thấy bản quan, dám không quỳ!?”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh, tên chết tiệt này tự coi đây là nha môn nhà mình sao? Có muốn lấy gậy thăng đường phối hợp với hắn không?

“Quỳ? Ta vì sao phải quỳ ngươi?”

Đừng nói là Mộ thị, ngay cả Ngọc Bằng ngồi một bên nghe được da đầu cũng run lên. Coi thường quan viên, nha đầu kia muốn tự tìm đường chết sao?

Cho dù sợ thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, Ngọc tướng quân vẫn không nhịn được phải mở miệng: “Linh Lung, vị này là Binh bộ Phùng thượng thư, ngươi vẫn nên… Vẫn nên hành lễ đi.”

Dù Ngọc Linh Lung là một con nghé mới sinh không sợ cọp, Ngọc Bằng hắn cũng không có lá gan lớn như vậy!

Không để ý tới Ngọc tướng quân và Mộ thị sợ đông sợ tây, ánh mắt Ngọc Linh Lung như mũi tên, không chút khách khí nhìn Phùng thượng thư: “Sáng sớm ngày ra, ngươi dẫn nhiều người tới đây làm gì? Lại muốn xét nhà sao!?”

Một câu kia lại giống như đạp vào đuôi chó, Phùng thượng thư tức giận nhảy dựng lên: “Xét thì sao? Chứa chấp khâm phạm, bản quan xét nhà ngươi thì có vấn đề gì không?”

Nhắc tới chuyện người của mình tối hôm qua bị Ngọc Linh Lung đánh cho chạy trối chết, Phùng thượng thư giận đến mức không có chỗ phát tiết. Những người đó rõ ràng là phụng lệnh của hắn đến, Ngọc Linh Lung này lại dám đánh mấy tên lính đó, thực tế lại chính là đánh vào mặt hắn!

Nghe được giọng điệu tức giận của Phùng thượng thư, Mộ thị thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Mặc dù đêm qua bọn quan binh cũng không có vào viện của nàng, nhưng là nàng vẫn sợ tới mức cả đêm mất ngủ. Chuyện này nếu là thật, chẳng phải là muốn cái mạng già của nàng sao!

Ngọc lão phu nhân từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, lúc này nhíu mày mở miệng: “Phùng đại nhân, tuy rằng Ngọc Bằng là thuộc hạ của ngài, nhưng cũng là quan to trong triều đình. Phùng đại nhân nếu muốn xét nhà của chúng ta, vẫn là nên mang thánh chỉ đến rồi nói sau!”

Phùng thượng thư hai mắt trợn tròn, hít một ngụm khí lớn nhưng rồi lại nuốt trở lại.

Xét nhà? Nói thì dễ nhưng hắn dùng lý do gì để đi xin thánh chỉ kê biên tài sản của Ngọc phủ? Như đêm qua vậy, sai người xông tới điều tra khâm phạm đã là cực hạn quyền lực của hắn.

Dừng một chút, Phùng thượng thư hùng hổ nói: “Bản quan có chứng cớ, quý phủ chứa chấp đạo phỉ Thanh Liên giáo. Bản quan đến điều tra, là theo trách nhiệm!”

“Trách nhiệm?” Ngọc Linh Lung nhịn không được cười nhạo, “Chỉ sợ là quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù tư) mới đúng chứ!”

“Ngươi ----” Phùng thượng thư vừa định chửi ầm lên, lại bị lời nói sắc bén của Ngọc Linh Lung đánh trở về.

“Nhi tử của ngươi đùa giỡn nữ tử nhà lành, bị đánh cũng xứng đáng! Ngươi muốn lấy cớ trừng trị ta, chỉ sợ cũng không dễ đến thế đâu!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Linh Lung giương lên, không chút khách khí nhìn thẳng Phùng thượng thư. Con trai nhà quan thì giỏi lắm sao? Dù ngay lập tức hắn hạ lệnh cho đám quan binh bên ngoài vào bắt nàng, nàng cũng không sợ chút nào!

Đám người Ngọc lão phu nhân rốt cuộc cũng nghe ra lý do, tức khắc liền bừng tỉnh. Khó trách đêm hôm khuya khoắt Phùng thượng thư hạ lệnh đến lục soát Ngọc phủ, không hề kiêng dè đập phá Phẩm Lan Uyển của Ngọc Linh Lung, hôm nay lại dẫn theo nhiều người đến khởi binh hỏi tội đến vậy. Hóa ra là vì Ngọc Linh Lung đánh con của hắn!

Hạng tiểu nhân có thù tất báo, chẳng lẽ giờ vẫn còn phải khiêm nhường với hắn?

Ngọc lão phu nhân suy nghĩ cẩn thận, khuôn mặt phút chốc sầm xuống: “Xin hỏi Phùng đại nhân, ngài nói phủ chúng ta chứa chấp khâm phạm, chứng cớ ở đâu?”

Phùng thượng thư nặng nề hừ một tiếng: “Bản quan nhận được mật báo trong phủ Ngọc tướng quân có che giấu khâm phạm, cho nên mới hạ lệnh lùng bắt!”

Ngọc Linh Lung nhíu mày. Mật báo? Một bằng một câu mật báo liền muốn tống cổ người ta đi? Mấy chuyện này còn chẳng phải đều do Phùng thượng thư tự mình định đoạt?

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!?

Cái cổ thon dài giương lên, cao quý sắc bén tựa như thiên nga, Ngọc Linh Lung lạnh giọng nói: “Vậy kêu người mật báo đến đây đối chất với ta!”

Phùng thượng thư thẹn quá hóa giận: “Làm càn!”

Ngọc Linh Lung cười lạnh, từng bước ép sát: “Ngươi không chịu? Hay chột dạ? Ngươi nói đến điều tra khâm phạm, vậy ta hỏi ngươi, khâm phạm ở đâu?”

Ngọc lão phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu không có ai làm chứng, vậy xin Phùng đại nhân cho chúng ta một lời giải thích!”

Cho dù là thuộc hạ của nhà ngươi, cũng không phải ngươi muốn tra liền tra, muốn bắt liền bắt!

Ngọc Bằng cùng Mộ thị không dám đụng đến Phùng thượng thư, ở đại sảnh làm con rùa đen rút đầu. Nhưng Ngọc lão phu nhân dễ chọc thế sao? Người ta dẫn quân đến nhà khi dễ mình, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua!?

Nhìn Phùng thượng thư nổi trận lôi đình, cũng chẳng dám nhìn Ngọc lão phu nhân, Ngọc tướng quân lúc này mới ngập ngừng nói: “Kỳ thật, cũng không phải chuyện gì lớn -----”

Vừa mở miệng, lời của hắn đã bị Ngọc lão phu nhân đánh gãy: “Ngươi câm miệng cho ta! Đùa giỡn con gái ngươi, ngươi chẳng quan tâm. Sai người nửa đêm đến lục soát nhà ngươi, ngươi cũng không dám ra mặt. Bây giời người ta đã đánh đến cửa, người còn muốn nhịn? Ngọc Bằng, ngươi cũng là nam nhân sao!?”

Lần này nghe Ngọc lão phu nhân nói, trong lòng Ngọc Linh Lung thống khoái kêu to. Tên cặn bã Ngọc Bằng này nên có người dạy bảo hắn thật tốt!

Từ khi nàng vào phủ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng sinh ra lòng hảo cảm cùng tán thưởng với người khác đến như vậy!

Mặt khác, nhìn hai bà cháu kẻ xướng người họa, Phùng thượng thư giận dữ đến mức nói không thành câu: “Ngươi, các ngươi…”

Ngọc lão phu nhân công khai mắng Ngọc Bằng, trên thực tế cũng chính là đang mắng Phùng thượng thư, mấy ngày nay Ngọc phủ cứ bị quấy nhiễu không yên, tất cả đều do Phùng thượng thư ban tặng!

Ngọc lão phu nhân lạnh lùng nhìn Phùng thượng thư: “Nếu đã không có chứng cứ, vậy mời Phùng thượng thư quay về đi!”

Phùng thượng thư mặt mũi đỏ bừng, muốn nổi giận lại không được. Hôm qua người của hắn đến lục soát Ngọc phủ nhưng thật ra lại chẳng tra ra cái gì!

Phùng thượng thư đột nhiên đứng dậy, hung tợn nhìn về phía Ngọc Bằng: “Sớm muộn gì, ta cũng cho ngươi nếm mùi, cứ chuẩn bị đi!”

Ngọc lão phu nhân nổi giận, nặng nề vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tiễn khách!”

Phùng thượng thư phất áo bỏ đi, không thèm quay đầu lại. Ngọc tướng quân khẩn trương, theo bản năng muốn đuổi theo: “Đại nhân -----”

Ngọc lão phu nhân giận dữ quát: “Ngọc Bằng, ngươi cút về cho ta!”

Cho đến khi Phùng thượng thư dẫn người rời khỏi phủ, Ngọc tướng quân mới phẫn nộ quay về, nịn không được buông lời oán trách: “Nương, người làm gì vậy? Còn chưa thấy đủ loạn phải không?”

Ngọc Linh Lung cười lạnh. Ngọc Bằng này thật đúng là quá trơ tráo. Lúc đối mặt với Phùng thượng thư thì khúm núm nịnh bợ, ngay cả gia đình mình cũng không bảo vệ được, còn phải dựa vào một bà già như Ngọc lão phu nhân đến chống đỡ đại cục. Đến khi sự tình chấm dứt, lại còn trở về thầm oán mẹ già.

Ngọc lão phu nhân cả giận nói: Ngươi nói ta cái gì? Một tên nam nhân như ngươi, ngay cả mẹ già và nương tử của mình cũng không bảo vệ được, còn có mặt mũi đi bảo vệ quốc gia!?”

Ngọc tướng quân bị mắng á khẩu không trả lời được, gương mặt sầm lại không lên tiếng nữa.

Mắt thấy Ngọc tướng quân cũng bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, Mộ thị liền cúi gầm mặt, không dám lên tiếng.

Ngọc lão phu nhân đưa mắt nhìn đến Ngọc Linh Lung, ánh mắt lúc này mới ôn hòa trở lại: “Linh Lung, đêm qua ngươi bị dọa rồi. Những kẻ đó chắc đập vỡ không ít đồ, nếu thiếu cái gì, ngươi cứ đến nói với ta là được.”

Thấy Ngọc lão phu nhân nói chuyện thân thiết với Ngọc Linh Lung, Mộ thị giận dữ cắn chặt răng hàm, ngân trâm trên đầu khẽ run rẩy.

Vốn tưởng rằng sau khi Ngọc lão phu nhân hồi phủ, nhất định sẽ kìm hãn Ngọc Linh Lung liều lĩnh này, đến lúc đó dựa vào tính tình của Ngọc Linh Linh, khẳng định sẽ đáp trả. Hai hổ tranh đấu, tất có một kẻ bị thương, đến lúc đó người hưởng lợi tất nhiên chính là Mộ thị.

Nhưng hiện tại, xem quan hệ tổ tôn hai người thân thiết thế này, Mộ thị mơ hồ có một loại cảm giác khủng hoảng. Cứ tiếp tục như thế này, địa vị chủ mẫu của nàng ắt sẽ càng thêm nguy hiểm.

Cơ mặt khẽ run rẩy, trong lòng Mộ thị dần dâng lên một ý niệm đáng sợ trong đầu.

--- ------ ------ ------ --------

Tảng sáng, cơn mưa phùn nhè nhẹ bao quanh núi mang theo hơi thở ướt át. Hương thơm tươi mát của hoa rừng cùng cỏ xanh xộc thẳng vào mũi, bất giác khiến cho tinh thần của người ta chấn động.

Truy Nguyệt hiển nhiên rất hưởng thụ loại cảm giác này, vó ngựa nhẹ nhàng di chuyển, có vẻ hăng hái.

Đến góc ngoặt hẹp hòi chật chội, Truy Nguyệt dễ dàng đạp một cước phi qua, Ngọc Linh Lùng ngồi trên người nó ngay cả một chấn động dư thừa cũng không hề cảm thấy.

Không thể không nói, ngựa tốt, thật sự rất khác.

Mắt thấy gần đến địa điểm lần trước gặp đám người áo xanh và áo đen, Ngọc Linh Lung khẽ giật dây cương, ý bảo Truy Nguyệt đi chậm lại.

Cảnh tượng đầy máu tanh trước đây giờ hoàn toàn đã không thấy, bụi cỏ ven đường lay động, đóa hoa yêu kiều khẽ rung rinh, chẳng tí mảy may nhìn ra ngay tại nơi này mấy ngày trước lại diễn ra một màn chiếm giết đẫm máu. Đường núi sau cơn mưa có chút lầy lội, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài vết bùn đất bắn tung tóe bởi vó ngựa, lộ ra dấu vết màu đỏ sậm phía dưới, mới có thể khiến cho người đi đường mơ hồ đoán ra, nơi này từng trải qua cảnh tàn sát thảm thiết đến mức nào.

Ngọc Linh Lung xoay người nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ vào cổ Truy Nguyệt: “Chờ ở chỗ này, ta sẽ sớm trở lại.”

Nói rồi gương mắt nhìn về phía rừng cây rậm rạp trên sườn núi kia, Ngọc Linh Lung im lặng tiến về phía trước.

Nếu thật là kim ngân tài bảo gì, Ngọc Linh Lung cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng Phượng Hiên Viên lại cho nàng địa chỉ, lại cố tình là nơi này…

Chính là nơi này, vì nguyên nhân thần bí gì mà mỗi một người áo xanh cam nguyện, không thương tiếc dâng tính mạng của mình.

Trong tiềm thức, nàng cảm thấy nơi này nhất định có bí mật.

Nàng cũng không phải là một người tò mò, nhưng người áo đen thần bí kia là người đầu tiên cho nàng cảm giác cảnh giác. Nàng muốn biết phía sau người đó có bối cảnh gì, như vậy sau này mỗi lần giao thủ, nàng mới không rơi vào thế bất lợi.

Trực giác nói cho nàng biết, nơi này nhất định cất giấu bí mật của đám người áo đen.

Đường núi gập ghềnh dưới chân đầy cỏ hoang, mãi một lúc sau, Ngọc Linh Lung rốt cuộc mới đi tới khu rừng rậm tối như mực trước mắt này.