Thứ Nữ Song Sinh

Quyển 2 - Chương 15: Dẫn theo vợ vào triều




Lại là một ngày thời tiết sáng sủa, Dịch Cẩn Ninh dậy thật sớm, ngồi trong sân chơi đu dây. Nô Nhi ở một bên ăn điểm tâm, Tiểu Đào và A Trúc ở trên cây liếc mắt đưa tình/

Mạc Liễm Sâm vùi mình trong thư phòng, không biết đang làm gì.

Dịch Cẩn Ninh rất hiếu kỳ, mấy nay A Sâm bất động thanh sắc làm ổ trong thư phòng, không biết có mệt không. Nàng biết, hắn là không muốn để nàng biết nhiều, miễn cho sau này kéo theo nhiều rắc rối. Hôm nay bỗng nhiên nàng tâm huyết dâng trào, muốn vụng trộm đến thư phòng dò xét kết quả.

“A Trúc!”

Dịch Cẩn Ninh thấy A Trúc tự nhiên nhảy xuống chặn đường mình thì hơi nổi cáu.

A Trúc xin lỗi, nói: “Thực xin lỗi chủ tử, nhiệm vụ của thuộc hạ chính là bảo vệ ngài, Vương Gia nói không thể cho ngài biết nhiều, thuộc hạ không thể để ngài vượt qua vào trong đó.”

“Im miệng, ngươi cũng nói ta là chủ tử của ngươi, xem ra ngươi vốn là giám thị ta!”

Dịch Cẩn Ninh coi như hiểu rõ, trước đây không lâu A Sâm đưa A Trúc đến cạnh nàng là để giám thị nhất cử nhất động của nàng, rồi báo cáo với hắn, nàng u mê mới cho rằng đó thuần tuý chỉ là quan tâm.

Nhưng bây giờ đã gả cho chàng, chàng còn che che lấp lấp với mình, giống vợ chồng cái nỗi gì nữa? Còn nói chia sẻ với nhau, chia sẻ cái quỷ! Trong lòng Dịch Cẩn Ninh không thoải mái, mượn A Trúc xả giận.

Tiểu Đào ở trên cây nghe mà hết hồn, nàng nhảy xuống, khinh công đã tiến bộ không ít.

“Chủ tử, đừng nói nghiêm trọng như thế!” Nàng kêu oan cho A Trúc, A Trúc là người như thế nào nàng hiểu rõ nhất, tiểu thư lại nói hắn giám thị nàng, chuyện này không công bằng với A Trúc.

“Được rồi, đã không phải thì tránh ra cho ta!” Dịch Cẩn Ninh liên tục nhìn chằm chằm A Trúc, nhìn đến mức hắn ngượng ngùng nhường đường.

“Được rồi, khi Vương Gia trách tội thuộc hạ ngài nên đỡ lời cho thuộc hạ!” A Trúc đáng thương tội nghiệp nhìn Dịch Cẩn Ninh, sau khi được Dịch Cẩn Ninh trả lời thuyết phục mới hớn hở đi trước dẫn đường.

Sớm đã muốn để Dịch Cẩn Ninh đến thư phòng xem rốt cuộc chủ tử đang làm gì, nhưng chủ tử luôn không cho phép hắn, không, là không để Dịch Cẩn Ninh đi qua. Người bị kẹp ở giữa như hắn thật khó xử, vẫn là Tiểu Đào tốt!

Trong thư phòng im ắng, Dịch Cẩn Ninh vụng trộm tiến vào, A Trúc và Tiểu Đào cũng theo đuôi.

Khụ khụ...

Dịch Cẩn Ninh nhìn Mạc Liễm Sâm đang vùi đầu viết chữ vẽ tranh, trái tim khẽ nảy lên, Mạc Liễm Sâm nghiêm cẩn như vậy vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy. Vốn không muốn quấy rầy hình ảnh hài hòa này nhưng lại bị tiếng ho khan của A Trúc phá vỡ.

Mạc Liễm Sâm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười: “Ninh Ninh, nàng đến rồi!”

A Trúc không đáng tin, hắn đã biết từ trước. Mị lực của Dịch Cẩn Ninh, đến phu quân nàng là hắn đây còn không chống đỡ được chứ nói chi tiểu lâu la A Trúc bị Tiểu Đào ăn sạch sẽ. Bởi vậy lúc Dịch Cẩn Ninh nhẹ chân nhẹ tay vào cửa hắn đã giấu hết những thứ cần giấu đi rồi, vội vàng chuyên tâm vùi đầu.

“Ừm, đến xem chàng đang bận rộn cái chi!”

“Chỉ đơn giản là chút việc vặt phụ hoàng giao cho thôi, án tử phức tạp và vấn đề thu thuế các vùng.” Mạc Liễm Sâm trả lời qua loa, nói cũng là tình hình thực tế.

Trên bàn còn bày biện một văn án, Dịch Cẩn Ninh chỉ nhìn một cái rồi không có lòng dạ nào nữa, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại tại một bức tranh.

Nàng cầm lên xem: “Một bức tranh thật khá. Song đáng tiếc, cô gái xinh đẹp này lại chỉ nhìn thấy bóng lưng và sườn mặt, sắc mặt còn là màu xanh! Chân mèo này... Đây là móng vuốt mà, sao giống tay người vậy?”

Mạc Liễm Sâm thấy nàng nghi hoặc, nhẹ giọng cười một tiếng: “Chân đó... Bổn vương là người mù, nhắm mắt lại vẽ đấy!”

“Người mù?”

Dịch Cẩn Ninh cầm bức tranh kia lên, cuộn lại, gõ vào đầu hắn.

“Tran này ta vẽ lúc còn là người mù, nếu bị người khác nhìn ra chẳng hải hỏng bét sao?”

“...”

Dịch Cẩn Ninh lại mở bức tranh ra, chuyển bức tranh đến cạnh hắn, vẻ mặt không vui: “Cái này thì sao, vuốt mèo? Chàng vẽ chân một con mèo đáng yêu thành như này?”

“Đây là... Ta là kẻ ngốc mà, đương nhiên là phải vẽ thành như vậy rồi!”

Mạc Liễm Sâm vờ vô tội, bức tranh này là lúc hắn nhàm chán, nhớ đến Dịch Cẩn Ninh sẽ vẽ ra, lại bởi lúc vẽ cả đầu đều là nàng nên tạm thời giữ lại. Nếu là trước kia hắn đều vẽ một bức đốt một bức, không giữ lại cái nào.

A Trúc dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ của chủ tử, hắn cẩn thận ho khan mấy tiếng, tề mi lộng nhãn tán tỉnh với Tiểu Đào.

Bức tranh kia... Khuôn mặt màu xanh hẳn là biểu cảm của Vương Phi khi nổi cáu nhỉ. Vương Gia từng nói lúc nàng tức giận mặt đều giận tái đi, nhìn rất đẹp mắt. Còn có vuốt mèo này... Hẳn là tay Vương Phi rồi, Vương Gia cũng từng nói với hắn, vuốt mèo của Vương Phi rất lợi hại, giống vuốt mèo, muốn giúp nàng sửa tật xấu bắt người.

“A Sâm!”

Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh thu lại tâm tư vui đùa, đặt bức tranh nguyên vẹn về chỗ cũ. Hôm nay nàng đến không phải để liếc mắt đưa tình với hắn, nàng tới đây là muốn biết hắn đang làm những gì chứ không phải xem mấy thứ vô vị này.

Đừng tưởng nét mặt kia của A Trúc nàng không nhìn ra, bóng lưng trong bức tranh kia rất giống nàng, nhất định là nàng rồi. Tình ý của A Sâm đối với nàng, từ trước khi gả cho hắn nàng có thể cảm nhận đầy đủ.

“Sao?” Mạc Liễm Sâm buông bút, ôm nàng ngồi xuống chân mình: “Có chuyện gì?”

Hôm nay Dịch Cẩn Ninh có tâm sự, nàng cau chặt mày khiến hắn thật không thoải mái. Hắn duỗi tay, cẩn thận vuốt thẳng giúp nàng.

“Ta thích nhìn thấy nàng vui vẻ!”

Dịch Cẩn Ninh bắt lấy bàn tay của hắn, nắm trong lòng bàn tay mình, nếu xem nhẹ lo lắng trong mắt nàng, Mạc Liễm Sâm sẽ cho rằng Dịch Cẩn Ninh muốn ở trong thư phòng cùng hắn mây mưa hoan lạc.

“Thiếp cũng muốn trông thấy chàng vui vẻ!” Từng cảm xúc Mạc Liễm Sâm giấu nơi đáy mắt nàng vừa vào đã thấy, đó là biểu cảm khi hắn gặp chuyện phiền lòng.

Họ hiểu biết nhau, đều muốn cả hai đều thư thái vui vẻ. Nhưng dùng sai phương pháp rồi, những lời vô nghĩa trong mộng Dịch Cẩn Ninh thường xuyên lơ đãng khiến Mạc Liễm Sâm hoài nghi mị lực của mình không đủ, Dịch Cản Ninh đang ngủ vẫn gọi tên Quận Vương Mạc Dật Hiên.

Mà Dịch Cẩn Ninh... lại muốn biết Mạc Liễm Sâm gạt mình làm chuyện gì, nàng chỉ biết hắn là thủ lĩnh của Sát Minh, nhưng không biết đó là nhiệm vụ biết bao nguy hiểm, đến cùng phải gánh vác bao nhiêu phiêu lưu.

A Trúc cũng không nói cho nàng biết, tức giận với hán hắn cũng không nói, Mạc Liễm Sâm lại càng không cho nàng vào thư phòng. Hôm nay nàng đến là muốn thẳng thắn thành khẩn nói ra những sự việc trong lòng của nhau.

“Được, thiếp nói cho chàng biết!”

Dịch Cẩn Ninh rạch bí mật trong lòng ra thành một vết thương, vạch trần sự thật khiến người khác không thể tiếp thu đã theo nàng một năm mới có thể nói ra.

Nàng là một hồn quỷ hoặc nói nàng là một du hồn chết không rõ mục đích, trở lại nơi đây tìm người báo thù. Mà kẻ thù của nàng, chính là người nàng vẫn luôn miệng gọi tên. Chương Dẫn Giác đã phế, hiện tại cũng chỉ còn Mạc Dật Hiên thôi.

Đây là nguyên nhân thực sự vì sao nàng lại kêu tên nam nhân khác trong mộng, đó là vô ý thức, là thống hkổ sâu nhất tận đáy lòng và sắc bén quyết tuyệt đang hò hét.

Mạc Liễm Sâm luôn truy hỏi tại sao trong mộng nàng lại nhớ kỹ tên của nam nhân khác, đây là đáp án của nàng. Mạc Liễm Sâm nghe xong, hô hấp có chút nặng nề, Ninh Ninh là một oan hồn ư? Nhưng hiện tại nàng là một con người sinh động!

Hắn ôm chặt nàng, sợ hễ không lưu ý đến cô hồn này sẽ trốn ngay lập tức: “Ninh Ninh, cho dù nàng là loại người nào, ta đều không để ý. Ta nói rồi, nàng là chính nàng, khiến ta đắm chìm trong nàng thật sâu!”

Ta sẽ giúp nàng báo thù, Mạc Dật Hiên. Hắn đáng chết, hắn tổn thương nàng vậy tuyệt sống không quá năm nay. Mạc Liễm Sâm ghi nhớ lời nói của Dịch Cẩn Ninh vào tận đáy lòng, giấu bí mật của nàng ở tận góc xó nơi người khác không thể chạm đến.

“Bây giờ chàng có thể nói với thiếp, chàng đang bận gì chưa?”

Giữa bọn họ thực sự trao đổi qá ít, hắn chưa bao giờ nhắc đến nguy hiểm với nàng, hắn chỉ muốn một mình gánh vác. Nhưng Dịch Cẩn Ninh muốn không phải hắn che chở như vậy, nàng muốn chia sẻ cùng hắn, cùng nhau đối mặt, ít nhất có thể biết được suy nghĩ trong lòng và bất an, khổ sở của hắn.

“Được, ta cũng nói cho nàng!”

Mạc Liễm Sâm nói cho nàng bản thân lập nên Sát Minh như thế nào, lại trải qua đau khổ và trưởng thành như thế nào mới đạt được thành tựu ngày hôm nay. Nhiệm vụ của hắn là hàng tháng giúp người giết người, giết một người đáng chết.

Còn có thu nhập của các phân địa của Sát Minh, và thu thập tình báo. Chuyện Dịch Cẩn An và Công chúa A Mục chính là vận dụng lực lượng của Sát Minh để thu thập.

Dịch Cẩn Ninh nghe mà hứng thù dạt dào, không ngờ chuyện xưa của Mạc Liễm Sâm lại thú vị như vậy. Khi nghe hắn nhiều lần xém chút nữa chết trong tay kẻ địch, tim nàng xoắn chặt lại, nàng nghĩ đây là vứng bận và lo lắng đi.

Khoé môi nàng hiện ý cười mờ nhạt, đây là họ đang thực sự thổ lộ tình cảm ra với nhau.

“A Sâm, thiếp nói rồi, vó vui chúng ta cùng nhau chia sẻ, có đau khổ chúng ta cùng gánh vác. Cho nên đừng nghĩ bỏ rơi thiếp!”

Chẳng biết tự lúc nào Tiểu Đào và A Trúc đã rời khỏi thư phòng, để lại không gian cho hai người trao đổi tình thâm.

“A Sâm, chuyện phụ hoàng nói… Chàng suy xét như nào?” Dịch Cẩn Ninh tựa vào người hắn, không có ái muội mập mờ, chỉ có ấm áp.

“Ông ấy bảo ta nhập chủ triều đình, không cho làm Vương Gia nhàn tản!”

Nét mặt Mạc Liễm Sâm đầy đau khổ, như thật ghét việc lên triều làm việc.

“Chuyện này thì có khó gì? Tóm lại không để chàng làm Thái tử là được rồi!”

Dịch Cẩn Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy chung quy vẫn tốt hơn MẠc Liễm Sâm chính thức bị cuốn vào tranh đấu đến chết, ít nhất uy hiếp không lớn.

“Có chút khó xử...”

Mạc Liễm Sâm cọ mặt vào ngực nàng, ậm ờ không rõ nói.

“Khó... xử gì?”

Dịch Cẩn Ninh rõ ràng cảm nhận được thân thể mình biến hóa, người nàng chậm rãi bừng lên ngọn lửa nóng, nói chuyện cũng đứt quãng, mơ hồ không rõ giống Mạc Liễm Sâm.

Nàng đẩy cái đầu đang chà xát lung tung trước ngực mình, người này là đang đánh lửa! Miệng không tự giác ngâm nga một tiếng, nàng không nói gì chờ câu sau của Mạc Liễm Sâm.

“Ừm...” Hắn cắt vành tai nàng, làm thân thể nàng chấn động run rẩy, đoạn cười đắc ý: “Ta không muốn sáng sớm vào triều... Cứ như vậy đi... Đơn giản!”

Dịch Cẩn Ninh phát hiện mình bị điên rồi mới có thể trong thư phòng làm loạn với hắn, trước kia nàng không như này, sao gặp phải chuyện của hắn lại hoàn toàn đánh mất chính mình, như thay đổi thành người khác vậy?

Nhưng nàng thích Mạc Liễm Sâm như vậy, không hề giấu diếm, muốn gì là thẳng thắn. Ví như hiện tại... Hắn và nàng đều đòi hỏi lẫn nhau, vậy thì... đừng chờ nữa.

Tiểu Đào và A Trúc đứng ngoài cửa, đuổi hết thị vệ đi, ngồi trên tàng cây bảo vệ hai người trong phòng.

“A Trúc, chàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi, đúng không?”

Tiểu Đào ngồi trên cành cây lắc lư hai chân, trong đôi mắt to trong suốt đều là ý cười chân thành. Nàng tin rằng cọc gỗ A Trúc này sẽ đối xử với mình tốt như Vương Gia đối với tiểu thư vậy, tuy... chắn ngốc nghếch sẽ không biểu đạt ra ngoài!

“Đúng vậy, ta vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ với Tiểu Đào, mãi đến khi sông cạn đá mòn!” Hắn ôm nàng, đặt nụ hôn sâu vào tóc nàng.

Tiểu Đào hạnh phúc ôm eo hắn, cúi đầu nhìn dưới chân mình là một đôi giày thêu sen tịnh đế nở rộ, gắn bó kề cận sát nhau, tâm sự với nhau. Nàng cảm ơn tiểu thư đã cho nàng một nơi quy túc tốt như này!

Nhập chủ triều định, vận mệnh chủ tử sẽ bị thay đổi ư?

A Trúc ôm Tiểu Đào, cũng nhìn đóa sen tịnh đế trên giày nàng, nghĩ lại là tương lai của Mạc Liễm Sâm. Hoàng thượng đã hạ lệnh bắt hắn ngày mai bắt đầu vào triều, hắn... có thể quen được không?

Nhác tời trên đời làm gì có ai cổ quái hơn Thanh Vương? Không ai đoán được, trong lòng Dịch Cẩn Ninh hơi hơi đắc ý.

Hôm qua Mạc Liễm Sâm nói với nàng hắn không muốn vào triều, trừ khi nàng đi cùng hắn.

Nom đại thần người người trên triều mở to hai mắt nhìn chằm chằm mình, Dịch Cẩn Ninh hơi ngượng ngùng cúi đầu, nàng kéo tay áo Mạc Liễm Sâm: “Chàng để thiếp tới đây dọa người đấy à?”

“Phụ hoàng đã chuẩn, chỉ cần nàng không nói chuyện!”

Mạc Liễm Sâm chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp mấy cái, Dịch Cẩn Ninh chỉ biết hắn sẽ không đáp ứng Hoàng đế vào triều dễ dàng như vậy. Chiếu theo cá tính của hắn, trừ khi trời sập bằng không không ai có thể đả động hắn, trừ nàng.

“Thiếp không đi! Người ta là con gái, tự nhiên an phận đợi ở hậu cung, hạ triều với chàng, nào có đạo lý theo vào triếu chứ?”

Trước khi vào triều Dịch Cẩn Ninh nhớ lúc ở trên giường bản thân đã nói vậy với hắn.

Mà câu trả lời của hắn là tiếp tục vùi đầu ngáy to, mãi đến khi Hoàng thượng sai người đến gọi Mạc Liễm Sâm vào triều, còn nhân tiện bảo Mạc Liễm Sâm mang nàng theo.

Chuyện này rõ là... Xưa nay chưa từng có!

Đi trên đường lớn dẫn đến đại điện, Dịch Cẩn Ninh không thể nghi ngờ mị lực tỏa ra tứ phía. Từ sau thưởng hà yến nàng đã bị vô số nam nhân coi là đối tượng kết hôn lý tưởng, không ngờ một đóa hoa tươi lại có thể cắm trên bãi phân trâu Thanh Vương đần độn này.

Hiện tại Mạc Liễm Sâm đã khôi phục thông minh tài trí khi xưa, ánh mắt cũng có thể nhìn mọi thứ, nói không chừng còn có thể làm Thái tử, tương lai Dịch Cẩn Ninh có thể là mẫu nghi thiên hạ.

Các đại thần trong triều không khỏi xuýt xoa một hồi, nghĩ vẫn là Thái hậu tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn chuẩn Dịch Cẩn Ninh ngồi ở vị trí Thanh Vương phi, tương lai tiền đồ của nàng nhất định vô bờ bến.

Hiện tại bọn họ chỉ còn chờ xem kịch vui, để xem Huyền Vương và Thanh Vương ai có thể tốt hơn, bọn họ cũng có thể xếp hàng ngay ngắn lần nữa. Chỉ có điều, vị Thanh Vương phi này chẳng phải nên ở hậu cung chờ Thanh Vương trở về à, sao lại theo Thanh Vương cùng vào triều?

Các đại thần nghi hoặc khó hiểu, Quận Vương và Huyền Vương đều trầm mặt xuống, vô cùng không vui nhìn Dịch Cẩn Ninh kéo Thanh Vương vào điện. Bọn họ đứng chung một chỗ hài hòa tự nhiên biết nhường nào, phảng phất như chính là trời sinh một đôi, bọn họ nhìn mà đỏ mắt ghen tị. Nhất là Quận Vương, trong mắt hắn gần như phun ra lửa, Dịch Cẩn Ninh lại gả cho Thanh Vương không tổn hao chút lông tóc nào, tỷ phu hắn còn có đất diễn thừa dịp lục đục mà xen vào nữa sao?

Dịch Trường Hoa híp mắt nhìn nhị nữ nhi của mình, đã hơn một tháng ông không thấy nàng, hình như béo lên không ít, thân mình thoạt nhìn không gầy yếu nữa rồi.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Cỏ họng vịt đực của thái giảm tổng quản Dương công công kéo lại suy nghĩ của chúng đại thần đang thất thần, cũng kéo dịch Cẩn Ninh là công chúng để mọi người nói chuyện riêng về thực tại. Nàng không nhìn lầm, ánh mắt của đại thần chung quanh và Đé vương cao cao tại thượng không giận tự uy phía trên đều nói cho nàng biết nàng bị Mạc Liễm Sâm kéo lên triều.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Chúng đại thần nhất tề quỳ xuống, núi thở hô vạn tuế. Dịch Cẩn Ninh ngốc hề hề đứng ngây ra đó, Mạc Liễm Sâm đứng với nàng.

Yên lặng, trên đại điện yên lặng đến mức tiếng một cây kim rơi xuống đấy cũng có thể nghe thấy, Dịch Cẩn Ninh Ninh nghe rõ tiếng hít thở nặng nề và cúi đầu nghị luận của mỗi một vị đại thần.

“Thanh Vương phi này sao lại như thế hả, tới đây thì cũng thôi đi, nhìn thấy Hoàng thượng lại còn không thèm quỳ?”

“Thanh Vương cũng quá to gan rồi, tuy là con trai của Hoàng thượng, không thấy Huyền Vương và các Hoàng tử khác đều quỳ xuống sao?”

“Thanh Vương không phải vừa tỉnh lại, không hiểu quy củ đấy chứ?”

“Cô gái không quy củ như thế mà lại có thể làm Thanh Vương phi, nếu là ta, ta trực tiếp bỏ nàng…”

“…”

Dịch Trường Hoa cũng là một mặt lo lắng nhìn nàng, đứa nhỏ này, trước mặt thiên tử sao lại chết não như vậy? Chẳng lẽ nàng không biết đây là phạm vào tội lớn bất kính sao?

Khụ khụ…

Dưới sj nhắc nhở của tiếng ho khan nghiêm túc, những tiếng nghị luận dần yên tĩnh trở lại.

“Chúng ái khanh bình thân!”

Giọng nói Hoàng thượng uy nghiêm truyền đến, chúng đại thần đồng loạt đứng dậy, phủi bụi trên người, vỗ thẳng nếp năhn, đứng thẳng vào chỗ.

“Các vị ái khanh, có việc mời tấu, không có bãi triều!”

Dương công công bén nhọn kêu to, Hoàng hượng híp mắt nhìn hai người vẫn đứng bên dưới. Bởi vì hai người này đứng giữa đại điện chứ không giống những đại thần khác tách ra đứng vững hai bên.

“Thấy trẫm vì sao không quỳ?”

Giọng điệu Mạc Liễm Sâm cũng lạnh như băng, cũng không phải hắn muốn tới gặp ông, dựa vào cái gì mà muốn hắn quỳ?

“Thực là chân long thiên tử, cho dù ngươi là con trai của trẫm cũng phải quỳ lạy, đây là lễ nghi cơ bản! Ngươi xem các hoàng huynh và chúng đại thần, nào có ai giống ngươi không tuân theo quy củ?”

Hoàng thượng giận dữ, ánh mắt sắc bén đảo qua hạ đường, chúng thần đang xem kịch vui, thấy ánh mắt Hoàng đế lướt tới lập tức cúi đầu nhìn mũi giày.

“Còn ngươi, Thanh Vương phi! Ngươi tên Dịch Cẩn Ninh đúng không? Nhị nữ của Dịch Tướng, trẫm nhớ là trẫm ban hôn cho ngươi và Thanh Vương!”

Dịch Trường Hoa trừng Dịch Cẩn Ninh, ông một mặt lo lắng Hoàng thượng vì nàng mà giận chó đánh mèo lên mình, một mặt lại muốn đnsg ra cầu tình cho nàng, trong lòng mâu thuân giãy giụa, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Dịch Cẩn Ninh vẫn đứng thẳng tắp, nàng xuất giá tòng phu, phu quân chưa quỳ, sao nàng phải quỳ?

Nhẹ giọng cười, khoé môi tràn ra chút ý cười xinh đẹp để lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ say lòng người. Chúng thần không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Thanh vương phi này quả nhiên có abrn lĩnh mị hoặc chúng sinh, nụ cười này của nàng có thể khuynh quốc! May mà không gả cho Hoàng thượng, bằng không ắt hồng nhân hoạ thuỷ!

Bọn họ đoán không sai, Dịch cẩn Ninh quả thật đúng là hồng nhan hoạ thuỷ, nụ cười nhạt của nàng dĩ nhiên vào lúc bắt đầu đã quyết định nàng là hồng nhan hoạ thuỷ. Tương lai không lâu nữa Tây Việt quốc diệt vong, cũng bởi nàng mà diệt vong nhanh hơn. Quận Vương và Thanh Vương tranh giành, chuyện cũ của Nam Lăng quốc, cùng nhau đẩy Tây Việt quốc lên đỉnh điểm lật đổ.

“Thưa Hoàng thượng, con dâu Dịch Cẩn Ninh, là nhị tiểu thư của Dịch Thừa tướng. Con dâu cũng chưa từng quên, là một tờ thánh chỉ của Hoàng thượng đã gả con dâu cho Thanh Vương người người khinh thường tránh né không kịp, con dâu đa tạ phụ hoàng thành toàn!”

Trong đôi mắt thâm u của Dịch Cẩn Ninh không nhìn rõ hỉ nộ ái ố, nàng chỉ bình thản đối diện Đế vương cao cao tại thượng.

“Nói như vậy thì Thanh Vương phi đang trách trẫm hạ thánh chỉ cho ngươi sao?”

Trong biểu cảm uy nghiêm của Hoàng thượng xuất hiện thêm thần sắc xấu hổ, lúc trước là Thái hậu luôn yêu cầu ông tứ hôn cho nhị tiểu thư Tướng phủ, bằng không nữ tử khuê các như Dịch Cẩn Ninh há có thể gả cho đồ ngốc Thanh Vương sao?

Nhưng ông nhanh chóng lươn lẹo đổi chủ đề, thân là Đế vương, Dịch Cẩn Ninh chỉ là một nữ tử, dựa vào cái gì mà chống đối lại ông, dựa vào cái gì mà dám thẳng thắn chỉ ra điều sai trái của ông?

“Song phụ hoàng làm quân vương một nước, chẳng lẽ không thể đặc xá phu quân Ninh Nhi quỳ lạy? Chàng vừa mới tỉnh táo lại, rất nhiều quy củ đều không hiểu, cũng không có người nói với chàng!” Nói đoạn nàng nhìn lướt qua các đại thần đang xem trò vui xung quanh.

Các đại thần vốn đang bàng quan, có kịch vui liền thang, nếu Thanh Vương đã tỉnh táo lại, vậy thì cũng là lúc bọn họ xếp hàng lại rồi. Bọn họ tự nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận để sau này gót chân mới có thể tiếp tục đứng vững.

Nàng híp mắt, nói tiếp: “Phụ hoàng là Đế vương của một quốc gia, ắt có khí độ của Đế vương một nước. Ninh Nhi tin rằng phụ hoàng không nhưng là một minh quân, mà còn là một người cha tốt, có độ lượng.”

Nàng không sai liền chẳng sợ, nàng can đảm cũng không sao, nếu Hoàng thượng dựa vào một chuyện nhỏ nhặt này khó xử nàng, vậy thì không có sự độ lượng khoan dung nữa. Hơn nữa bị chụp cái nón minh quân lớn như vậy, hẳn ông sẽ dựa trên vấn đề không quỳ xuống mà không buông tha cho nàng.

Quả nhiên Hoàng đế không tiếp tục đề tài này nữa, đôi mắt rồng lướt qua các đại thần xung quanh.

“Nhìn xem, đây là con gái thân sinh của Dịch Tướng, có đảm lược, có quyết đoán, trẫm chọn phi cho Thanh Vương thật không lầm!”

Ông vơ chỗ tốt trong chuyện chọn phi cho Thanh Vương vào người, ý đồ che giấu vừa rồi bị nàng nói cho xấu hổ.

Chúng thần cũng phụ họa theo đuôi, ào ào quỳ xuống đất, nín thở hô vạn tuế, hô to Hoàng thượng anh minh.

Dịch Trường Hoa quỳ trên mặt đất, ánh mắt luôn dính trên người Dịch Cẩn Ninh. Ông phát hiện người con gái này khác xưa, hoàn toàn không dịu dàng mềm mại như trước, những thứ đó như đã bị gột rửa, chỉ còn lại sắc bén và quyết đoán. Người con gái tốt như vậy, đây mới là đứa con gái mà Dịch Trường Hoa ông thương yêu. Hai tay ông chống trên đất, che giấu vui sướng trong lòng nơi đáy mắt.

“Có việc thì tấu lên, không chuyện gì thì bãi triều!”

Giọng nói chói tai của Dương công công lại vang lên, chúng thần nhỏ giọng nghị luận một lúc.

Công bộ thượng thư đứng dậy, ông đưa hốt bản* cầm trong tay qua đỉnh đầu, khom mình nói: “Khải tấu Hoàng thượng, thần có việc muốn tấu!”

*Hốt bản: Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa. (Theo Lạc Việt)

“Nói đi!” Dương công công hắng giọng, nói.

Dịch Cẩn Ninh chớp mắt, nhìn trên đài dưới đài hỗ động, cảm thấy rất thú vị, đây chính là vào triều à? Mỗi ngày phụ thân đều rời giường sớm tới đây, chỉ là để nói chuyện với Hoàng đế như vậy thôi sao?

Dư quang nơi khóe mắt nàng vô ý liếc về phía Dịch Trường Hoa, Dịch Trường Hoa cũng nhận ra ánh mắt nàng, ông tràn đầy thâm ý nhìn nàng một cái rồi lại dời ánh mắt về phía hốt bản trong tay mình, chuyên tâm nghe Công bộ thượng thư tấu.

Chỉ nghe Công bộ thượng thư cúi đầu, khom lưng, cười nói: “Hoàng thương, phía Nam lũ lụt, sắp tới Công bộ cần rất nhiều ngân lượng... Phí dụng tu sửa đê đập này, đã hai tháng không cho phép rồi!”

“Hả?” Hoàng thượng nhướn mày: “Hộ bộ thượng thư đâu?”

“Cựu thần ở đây!” Hộ bộ thượng thư run run rẩy rẩy bước ra khỏi hàng, nâng hốt bản lên, vẻ mặt đau khổ, nói: “Hoàng thượng, Hộ bộ... Thực ra, bạc dự trữ không nhiều lắm, quốc khố trong hai năm qua, vì mấy năm nay lũ lụt liên miên và hạn hán cùng đến, dân chúng lầm than nên thu vòa không lạc quan lắm! Cựu thần cũng không có cách!”

Dịch Cẩn Ninh trông Hoàng thượng nén giận, quét thẳng ánh sáng lạnh đến, nàng lảng tránh để Hoàng thương có thể trực tiếp lướt đến Hộ bộ thượng thư. Mạc Liễm Sâm khẽ cười mấy tiếng, kéo nàng lại một chỗ, tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, khoảng cách hai người đứng không xa không gần, vừa vặn không để người khác cảm thấy đột ngột, cũng sẽ không xa lạ với hắn quá nhiều.

“Giữa trưa muốn ăn gì? Trở về thiếp làm cho chàng!” Dịch Cẩn Ninh nhỏ giọng thì thào với hắn.

Mạc Liễm Sâm xoa tóc nàng: “Hiện tại không vội, trở về lại làm cho ta!”

Sau đó, Hoàng thượng và các đại thàn thảo luận những gì, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm đều không lắng nghe, đơn giản chỉ là chút việc vụn vặt.

Hai người đang ở nơi riêng tư trò chuyện xem trưa nay sẽ ăn món gì, giọng nói uy nghiêm của Hoàng thượng từ trên truyền đến.

“Thanh Vương, ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?”

Mạc Liễm Sâm ngẩng đầu, một mặt không hiểu: “Gì cơ?”

“Ngươi…” Hoàng thượng kìm nén lửa giận, hỏi lần nữa: “Ngươi cảm thấy chuyện tu sửa đê đập ở phía Nam này như thế nào? Hiện nay quốc khố không chịu nổi gánh nặng, số vào chẳng bằng số ra, Hộ bộ nhất tờ cũng không kiếm ra nhiều bạc như vậy, Công bộ đề nghị đình chỉ tu kiến. Về việc này ngươi làm như thế nào?”

“Đã muốn đình chỉ tu sửa thì đình chỉ thôi!”

Mạc Liễm Sâm không hề gì nói, chuyện này liên quan đến vấn đề trưng thu thuế, vả lại những năm gần đây Hộ bộ đã bị Huyền Vương nắm chắc trong tay, hắn căn bản không thể nói ra!

“Không được, đê đập này đã sửa xong hơn phân nửa, nếu vì thế mà dừng lại, không chỉ lãng phí bạc quốc khố đã bỏ ra lúc trước, còn không có lợi đối với việc khống chế hồng thuỷ, sẽ tạo thành dân chúng trôi dạt khắp nơi. Lại càng không có lợi cho quốc khố thu vào, tuần hoàn ác tính như vậy đây là khó khăn lớn của quốc khố!

Một ông lão hoa râm ở phía sau giơ hốt bản, quỳ trên đất, đầu đập vang vang.

Dịch Cẩn Ninh híp mắt, gật đầu khen ngợi hiếm có một vị quan tốt, biết được suy nghĩ chodân chúng, còn có ánh mắt nhìn sâu trông rộng.

“Được rồi!” Hoàng thượng vỗ long ỷ: “Hộ bộ, ngay trong ngày hôm nay, trưng thu tiền bạc bắt tay xây dựng đê đập, hạn cho ngươi trong vòng nửa tháng làm tốt chuyện này!”

Huyền Vương và Mạc Dật Hiên bỗng nhiên quay đầu thoáng nhìn Hộ bộ thượng thư, sau đó nhanh chóng nhìn qua chỗ khác. Từ góc độ của Dịch Cẩn Ninh, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Hộ bộ thượng thư với Mạc Dật Hiên.

Quả nhiên có nội tình!

Bên trên Hoàng thượng còn chưa tuyên bố xong, ông trừng Công bộ thượng thư một cái, tràn đầy thất vọng nói với chúng thần: “Việc của Hộ bộ tạm thời chấm dứt, hiện tại chọn một khâm sai đến phía Nam giám sát tu kiến đê đập, ái khanh có đề cử ai không?”

Bên dưới lại vang lên tiếng nghị luận, Hoàng thượng lua mắt khắp nơi, cuối cùng dừng trên người Mạc Liễm Sâm. Lúc này ông chỉ có thể tin tưởng Mạc Liễm Sâm. Hộ bộ xảy ra vấn đề, hiện tại quốc khố đã sớm trống rỗng, sao ông có thể không rõ ràng! Chỉ là Xương Ấp hầu đã nắm chắc toàn bộ mạch máu triều đình, ông chỉ có thể tạm thời không biết chuyện.

Nếu lần này Thanh Vương đi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, không những tích lũy được nhân khí, càng cho hắn sau này thượng vị có thể lôi kéo được những người chân không đứng vững này. Hiện nay thế cục đang thay đổi, đang vặn vẹo về phía ông, Thanh Vương khôi phục là một thời cơ tốt!

“Bẩm Hoàng thượng, thần tiến cử Huyền Vương!”

Một ông lãi ủng hộ Huyền Vương đứng ra, sau ông ta lại có vài người nữa đi ra, cũng phụ họa Huyền Vương đi là thích hợp nhất.

“Thần tiến cử Thanh Vương!”

Một giọng nam trung sáng sủa truyền đến từ sau lưng Dịch Cẩn Ninh, đó là giọng Dịch Trường Hoa, không phải ông đứng bên phe Huyền Vương sao?

Mạc Liễm Sâm cũng cau mày, vị nhạc phụ đại nhân này bị ấm đầu à?

“Thần đề nghị để Thái tử đi giám sát, thứ nhất Thái tử đại biểu cho Hoàng thượng, biểu hiện cho tri âm yêu dân nhân từ của Hoàng thượng, thứ hai Thái tử cũng là Thái tử, nên vì dân chúng cố gắng một phần trách nhiệm.”

Người này đứng bên phe Thái tử, ngoài là Thái phó* ra còn là tử trung của Thái tử. Người nói chuyện đích thị Thái phó đại nhân, chòm râu hoa râm của ông run lên khi nói chuyện, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà thấy vô cùng dễ thương.

*Thái Phó: Một chức quan thuộc hàng tam công, dưới Thái sư và trên Thái bảo. (Theo Lạc Việt)

Trên triều nghị luận ồn ào, nhất thời không nói được chính xác ai thích hợp nhất. Hoàng thượng cân nhắc, cảm thấy bản thân lên tiếng để Mạc Liễm Sâm làm khâm sai thì không tốt lắm, bèn quyết định ra một đề thi quyết định lần này đi giám sát khởi công xây dựng công trình thủy lợi. Nếu lần này có thể sửa chữa tốt đê đập, đâu chỉ là một công lớn?

Hoàng thương sai người viết đề thi trên hoàng nguyên, đề thi có ba câu, Thanh Vương, Huyền Vương và Thái tử mỗi người một câu. Hoàng thượng cho ba người trước buổi lâm triều ngày mai đưa ra câu trả lời chắc chắn, sau đó tuyên bố bãi triều.

Trong tay Dịch Cẩn Ninh cầm đề thi của Mạc Liễm Sâm, vốn nàng không có ý mở ra xem. Mạc Liễm Sâm ôm eo thon của nàng, nhìn thê tử đang nhíu mày, cười đến tà mị.

“Như thế nào, không muốn mở ra xem một chút ư?”

Hắn cầm đề thị, nhét vào trong ngực. Thật ra thì hắn cũng không muốn xem. Khâm sai kia không phải thứ hắn có thể mơ tưởng. Thế lực Huyền Vương quá mức quỷ dị, hắn hoài nghi “Quỷ kiến sầu” kia chính là người của Huyền Vương.

“Chàng cũng không quyết định sao?” Dịch Cẩn Ninh cười cười, khoác tay hắn bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên sau lưng có một tiếng kêu, gọi nàng lại.

“Ninh Nhi, chờ chút!”

Dịch Trường Hoa!

Vẻ mặt nàng căng lên, Dịch Trường Hoa tìm nàng tuyệt không có chuyện tốt.

“Ninh Nhi, đợi vi phụ một chút!”

Dịch Trường Hoa thấy nàng không dừng lại đành hét to lên. Có thể tiếng hơi to nên dẫn tới ánh mắt chăm chú của các đại thần khác. Dịch Trường Hoa áy náy cúi thấp đầu, đuổi theo Dịch Cẩn Ninh.

“Có chuyện gì?”

Cuối cùng Dịch Cẩn Ninh không đi nữa, mà quay lại trừng mắt, liếc phụ thân mình một cái, không có xưng hô, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

“Ta là có chuyện muốn nói với con, con xem có thể không...”

Ông thoáng nhìn qua Mạc Liễm Sâm đứng cạnh Dịch Cẩn Ninh, ngược lại nói với hắn: “Thanh Vương, trước kia ta có mắt như mù, ta xin lỗi ngài. Ngài có thể xem thể diện ta là phụ thân Ninh Nhi, để ta nói với Ninh Nhi đôi ba câu được không?”

Mạc Liễm Sâm nhận được Dịch Cẩn Ninh đồng ý, đáp ứng thỉnh cầu của Dịch Trường Hoa: “Thời gian một chén trà nhỏ!”

“Chuyện này... Được!”

Dịch Trường Hoa thoáng suy tư, kéo Dịch Cẩn Ninh muốn đi lại bị Mạc Liễm Sâm ngăn lại.

“Ninh Ninh, ta ở cửa Bắc chờ nàng!” Mạc Liễm Sâm liếc cũng không thèm liếc Dịch Trường Hoa lấy một cái, điệu bộ này của nhạc phụ đại nhân, vốn không coi Ninh Nhi à ocn gái mà đối xử, càng không để người con rể mù quáng ngu ngốc là hắn đây vào mắt. Trước kia là ông không coi trọng người khác, bây giờ cũng đừng trách người ta không muốn gặp ông.

“Được!”

Để lại nụ cười yên tâm cho Mạc Liễm Sâm, Dịch Cẩn Ninh đi theo Dịch Trường Hoa đến thành lâu trên cửa Nam.

Gió khẽ thổi vén lên mái tóc của Dịch Cẩn Ninh, một lọn tóc che khuất đôi con mắt của nàng, lướt qua đôi môi đỏ thẫm, rơi trên cần cổ tuyết trắng.

Nàng đưa tay vén sợi tóc ra sau tai.

“Nói đi, tìm con có chuyện gì?”

Dịch Trường Hoa nhìn con gái đưa lưng về phía mình, trong lòng vô hạn chua xót. Ông nghẹn ngào không nói ra lời, lúc này chỉ cần có thể nhìn nàng kỹ càng ông đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Không nói thì con đi, không có thì giờ ở đây hóng gió với ngài!”

“Ta...”

Dịch Trường Hoa muốn nói lại thôi, Dịch Cẩn Ninh giận đến muốn đánh ông một trận. Nàng nắm tay lại, xoay người như muốn đi lại bị Dịch Trường Hoa phía sau gọi lại.

“Ninh Ninh!” Ông đi tới, đối mặt với nàng: “Tỷ tỷ cua con… Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An giả kia, không phải ta giết!”

Ông ấy cho rằng mình giận ông ấy vì chuyện Dịch Cản An sao?

Dịch Cẩn Ninh liếc ông một cái: “Con không trách ngài, đó là nàng ta đáng đời!”

Không phải đã tra ra Dịch Cẩn An chết trong tay “Quỷ kiến sầu” sao? Vả lại, nàng ta vốn không phải do “Quỷ kiến sầu” giết!

“Còn có… Trước kia ta có lỗi với con, ta nhận lỗi!”

Dịch Trường Hoa hạ thấp gương mặt già nua, xin lỗi tiểu bối là Dịch Cẩn Ninh đã là không dễ, ông còn là phụ thân thân sinh của nàng, khúm núm như vậy đã vượt quá cực hạn của ông rồi.

Nếu không phải vừa rồi Hoàng thượng bảo ông thuyết phục Dịch Cẩn Ninh, bảo Mạc Liễm Sâm nhận chuyện khâm sai đến phía Nam, ông cũng không đến mức mặt dày cầu con gái thân sinh của mình tha thứ cho mình.

“Nói đi, ý đồ của ngài!”

Phụ thân chính là chó săn của Hoàng đế, chung thân phục vụ vì Hoàng thượng nhiều năm, dốc sức làm nửa đời người, lại rơi vào kết cục như vậy đã rất đáng buồn rồi.

Tự đáy lòng Dịch Cẩn Ninh đón nhận sự thật bản thân không phải con gái thân sinh của Dịch Trường Hoa nên đối với các loại hành động việc làm của người phụ thân này, nàng có thể không để ý liền không để ý. Hôm nay có lẽ ông thực sự có chuyện cầu xin mình mới có thể không để ý Thanh Vương ở đây, muốn nói riêng với mình mấy câu.

“Chuyện này… Được rồi, ta liền nói thẳng!”

Dịch Trường Hoa cũng không làm kiêu, nếu Dịch Cẩn Ninh đã nhìn ra ông còn có lời phải nói, vậy thì ông nói thôi.

“Hoàng thượng muốn con thuyết phục Thanh Vương đến phía Nam!”

Chỉ biết chó săn của Hoàng đế sẽ nói ra loại lời này, chẳng lẽ ông không rõ Hiện tại Hiuền Vương và Thái tư đang tranh giành kịch liệt sao? Ông đây là muốn Mạc Liễm Sâm đi chịu chết hay Mạc Liễm Sâm lội vũng nước đục này có ý nghĩa gì đó với nhạc phụ đại nhân là ông?

“Phụ thân…” Dịch Cẩn Ninh đưa leng về phía ông, nhìn dưới thành lâu là Hà Sơn vô cùng đẹp, đồi núi xa xa nhấp nhô chập chùng đều ở đáy mắt nàng.

“Con nghĩ đây là lần cuối con gọi ngài rồi!” Nàng xoay người lại, đối mặt với ông: “Nếu như con nói Thanh Vương đến phía Nam, liền coi như trả hết ơn nuôi dưỡng mười mấy năm của ngài với con, từ đây chúng ta không có quan hệ gì nữa!”

Từ đây không có quan hệ gì nữa!

Dịch Trường Hoa sao biết biết đứa con gái này tâm cao ngút ngàn, nàng nhất định rời bản thân đi, ông sai lầm rồi.

“Được!”

Nếu nhất định thoát khỏi quan hệ, như vậy có thể giúp Hoàng thượng thì có sao đâu?

“Được, chung ta… Vỗ tay thề nguyền!”

Hai bàn tay chạm vào nhau, một già nua, một nhỏ nhắn, đây là biệt ly nặng trĩu.

Dịch Cẩn Ninh đã biết bản thân không phải con gái Tướng phủ, vậy thì sáng nay thoát khỏi quan hệ với ông, miễn cho sau này Tướng phủ bị liên luỵ. Mặc dù nàng vô tình với Tướng phủ nhưng tốt xấu gì Tướng phủ dưỡng dục này nhiều năm như vậy, phần ân tình này coi như nàng thuyết phục Mạc Liễm Sâm đi phía Nam là hoàn thành rồi!

Dịch Trường Hoa mắt thấy con gái mình đi xa, ông xoà bàn tay phải vừa vỗ tay với nàng ra, hư nắm trong không trung, nhưng cái gì cũng không bắt được. Ông túm ngực mình, khó chịu ngồi xổm xuống.

Ninh Nhi, nêý lần này phụ thân không thể gặp con, coi như phụ thân ta đây đã chết rồi!

Mưa bão triều đình sắp đến, ông có thể làm, chỉ có nhiều như thế.

Đến cửa Bắc, Mạc Liễm Sâm đón chào: “Như thế nào, lão già kia đánh nàng sao?”

Mạc Liễm Sâm nhìn ánh mắt hồng hồng của nàng, nói đùa nhưng một chút nàng cũng không cười.

“Không buồn cười!”

Dịch Cẩn Ninh mím môi, giận sôi máu nói.

“Được được, Ninh Ninh nói không buồn cười thì không buồn cười, chuyện này quả thực không buồn cười. Ta còn cho rằng ông ấy thực sự bắt nạt nàng thật!”

Mạc Liễm Sâm giơ tay đầu hàng, ôm Dịch Cẩn ninh chạy về phía trước,cảm giác đón gió bôn chạy làm nàng tạm thời quên đi không vui chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha và con gái vừa rồi. Nàng giang hai tay, cùng phóng túng theo Mạc Liễm Sâm.

Trở lại điện Thừa Ân, Tiểu Đào và Nô Nhi đón chào.

“Tiểu thư, người về rồi!”

Sáng sớm nghe nói tiểu thư và Vương Gia lên triều đình lâm triều, Tiểu Đào sợ đến mất hết ba hồn bảy vía. A Trúc cũng không đi theo, không biết cô gia có thể bình an mang tiểu thư về hay không. Nàng nghe nói vào triều đều là nam nhân, tiểu thư là một cô nương gia, chạy đến đó chảng phải làm người ta chê cười sao?

“Không có chuỵen gì, thật ra thì vào triều cũng thú vị lắm1”

Cuối cùng nàng cũng thấy được vào triều là cái dạng gì, sáng nay vị công công kia đến điện Thừa Ân cũng doạ nàng giật mình. Nói cái gì cùng Thanh Vương lên điện lâm triều chứ, nàng còn tưởng tối qua Mạc Liễm Sâm nói đùa, không ngờ là thật.

Tối qua lúc Mạc Liễm Sâm ôm nàng đã nói, nàng lên triều hắn mới đi, nàng không đi hắn liền vùi trong chăn. Qua giờ Mẹo, Hoàng thượng cũng sợ hắn không vào triều thật, quả thực sai người đến thúc giục, xem ra Hoàng thương thạt sự muốn cuốn Mạc Liễm Sâm vào rồi!

“Lấy ra đây!”

Dịch Cẩn Ninh xòa bản tay nhỏ bé, trắng nõn sáng ngời ra trước mặt Mạc Liễm Sâm.

“Cái gì?”

“Đề thi kia kìa!”

Dịch Cẩn Ninh một mặt chàng là đồ ngốc, nàng trợn mắt nhìn Mạc Liễm Sâm, sau đó tự mình lấy tấm hoàng quyên từ trong ngực hắn ra.

Hoàng quyên mở ra, đề mục bên trong hiển hiện trước mặt nàng. Dịch Cẩn Ninh nhìn, khẽ cười một tiếng, quả nhiên nàng đoán không lầm, Hoàng thượng muốn kiểm tra hắn là phương án sách lược làm như thế nào để khống chế thủy tai phương Nam.

Câu này không khó để trả lời, cái khó ở đây là làm như nào để biến thành hành động. Trong cuốn nói, muốn tại thời điểm quốc khố trống rỗng dùng biện pháp đơn giản nhất khống chế ổn thỏa các loại vấn đề do nạn lụt mang đến, nếu để nàng giải quyết vấn đề khó khăn này, trước nàng chỉ có thể nhận làm yên lòng dân chúng.

Mạc Liễm Sâm cũng liếc qua đề thi một cái, rồi không có phản ứng gì nữa, đây là một vấn đề vô cùng bình thường cũng là vấn đề cần giải quyết trước mắt. Hắn đoán đề thi của hai người kia cũng như hắn, vậy thì không thể chiếu theo lẽ thường để giải đáp vấn đề này. Chỉ có điều, hắn có muốn trả lời hay không, còn phải nói sau!

Dịch Cẩn Ninh nhìn ra suy nghĩ của hắn, dịu dàng nói: “A Sâm, đây là chuyện liên quan đến trăm họ, tuy chàng không muốn làm, nhưng làm việc vì dân vì chúng cũng không đi ngược lại mục đích của chúng ta!”

“Nàng muốn nói gì? Có phải Dịch Trường Hoa bảo nàng thuyết phục ta đi phía Nam?”

Mạc Liễm Sâm có thể doán đại khái một chút, tìm riêng Ninh Ninh, ngoại trừ chuyện riêng trong nhà ra thì chính là chuyện của Hoàng thượng, mà hiện tại chẳng phải Hoàng thượng đang nhức đầu chuyện lũ lụt phương Nam đó sao?

Hắn cười nhẹ một tiếng: “Ninh Ninh, muốn ta đi sao?”

“Không, thiếp không muốn chàng đi, nhưng chàng có thể đi vì thiếp không?”

“Nàng nói khiến ta hồ đồ mất rồi, cái gì mà nàng không muốn ta đi nhưng lại nói muốn ta đi vì nàng?”

Mạc Liễm Sâm nhíu mày, đôi mắt hoa đào xinh đẹp bịt kín một tầng sương mù, đó là ánh mắt mắt khi hắn tức giận mới có. Khi hắn tức giận sẽ tự rút bản thân mình vào thế giới người khác không nhìn thấy được, trong mắt đều là mê mông, làm người ta không thấy rõ nội tâm của hắn, nhìn không tới thống khổ và vui vẻ của hắn.

“Chàng đừng như vậy!” Giọng Dịch Cẩn Ninh hơi nghẹn ngào: “Tốt xấu gì ông ấu cũng dưỡng dục thiếp nhiều năm, hiện tại thiếp đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy rồi... A Sâm, chỉ lần này thôi được không, lần sau thiếp sẽ không can thiệp bất cứ quyết định nào của chàng nữa!”

Đoạn tuyệt quan hệ cha và con gái? Mạc Liễm Sâm bắt được một tầng ý nghĩa khác trong lời nói của nàng, kinh dị nhìn nàng: “Nàng nói... Nàng và ông ấy đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi?”

“Đúng vậy! Như thế nào?”

Thấy Mạc Liễm Sâm nhíu mày, bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh cảm thấy có phải bản thân làm sai chuyện gì hay không.

“Ninh Ninh...” Mạc Liễm Sâm cầm tay nàng, nghiêm túc nói: “Dịch Trường Hoa ông ấy, khả năng đã xảy ra chuyện!”

“Không thể nào, ông ấy yêu bản thân như vậy, sao có thể vì thiếp...”

Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh nhớ đến biểu cảm kiên quyết và bất đắc dĩ của Dịch Trường Hoa lúc ông vỗ tay thề nguyền với nàng.

“Ông ấy...”

Nếu Dịch Trường Hoa đã xảy ra chuyện, nàng có muốn trở về cứu ông ấy không?

“Ông ấy có Hoàng thượng bảo vệ, tạm thời không có nguy hiểm. Nếu ta đến phương Nam thật, vậy thì bọn Chương Vũ Thành có khả năng sẽ hành động, mà Hoàng thượng có thể đã sắp xếp rồi. Ta đoán chừng... Trên đường ta đến phương Nam bọn họ sẽ động thủ, hoặc giết ta, hoặc là... bức vua thoái vị!”

“Vậy chàng... còn đi nữa không?” Dịch Cẩn Ninh hơi lo lắng, tuy võ công Mạc Liễm Sâm cao cường cũng là song quyền nan địch tứ thủ*, khả năng bọn chúng sẽ có mai phục.

*Song quyền nan địch tứ thử: Một người đánh không lại đông người. Xuất xứ từ “Tùy Đường diễn nghĩa” hồi thứ 23 của Chử Nhân Hoạch đời Thanh.

Nàng không dám nghĩ tiếp, lần trước toàn thân Mạc Liễm Sâm đều là máu được Huyên phi cứu đi đã khiến nàng hoang mang lo sợ, nếu Mạc Liễm Sâm lại xảy ra chuyện, nàng nên thế nào?

“Ta đi... Nhưng mà nàng đi với ta!”

Mạc Liễm Sâm cầm bàn tay mềm mại của nàng, một mặt thâm tình, lại có chút ương ngạnh nói: “Ta ở đâu nàng ở đó, không cho nàng rời khỏi ta nửa bước!”

“Được, thiếp luôn ở cùng chàng, chàng đến đâu thiếp đến đó!”

Nàng xoay tay nắm lấy bàn tay to của hắn, trong mắt chỉ có đối phương. Về phần Dịch Trường Hoa... Đó là chuyện về sau, bọn Mạc Dật Hiên có thành công lại không lại là chuyện tiếp theo nữa.