Thứ Nữ Song Sinh

Quyển 3 - Chương 13: Giang sơn vì gả




“Đại ca, không xong rồi, nhân mã Mạc Dật Hiên phá được bên ngoài tổng đàn chúng ta rồi, các huynh đệ bị giết và bị thương nhiều vô số kể, chúng ta… sắp không chống đỡ được rồi!”

Một huynh đệ Sát Minh toàn thân đẫm máu, một hơi nói xong liền ngã xuống một bên, chết không nhắm mắt.

Lâm Ngạo Thiên đã không nghỉ ngơi mấy đêm, hắn ngồi xổm xuống, giúp huynh đệ đã chết khép mắt lại, sai bảo: “An táng ổn thoả!”

Các huynh đệ chung quanh hắn người người đều râu ria xồm xoàm, u sầu đầy mặt. Nếu Minh Chủ còn không trở lại, vậy viện binh của họ cũng không kịp tới.

“Minh Chủ, ngài mau tới đi!”

Có người bắt đầu gáo khóc, sau đó một huynh đệ liên tục quỳ gối trước mặt Lâm Ngạo Thiên: “Đại ca, chúng ta đầu hàng đi, nhân số của Mạc Dật Hiên đông đảo, chúng ta đã đến bước đường cùng rồi.”

Minh Chủ đang ở Nam Lăng, dẫu ngày đêm thần tốc trở về gấp cũng phải hơn nửa tháng, đến lúc đó có khi Sát Minh không còn tồn tại nữa. Còn không bằng thừa dịp có một đường sống còn, đầu hàng Mạc Dật Hiên đổi lại một lần an bình.

“Nói bậy,chúng ta còn các huynh đệ Sát Minh ở phân đàn khác, huynh đệ ở thành Đông Sóc sẽ nhanh chóng chạy tới đây với chúng ta thôi, đừng nôn nóng, chờ một chút!”

Tay Lâm Ngạo Thiên run run, nếu huynh đệ thành Đông Sóc có thể nhanh chóng tới đây, nói không chừng cũng đã bị Mạc Dật Hiên bao vây rồi. Hắn nói vậy đơn giản là muốn trấn an tâm tình chúng huynh đệ mà thôi, chờ A Sâm đến là bọn họ có thể chém giết khỏi vòng vây, Đông Sơn tái khởi.

“Không thể nào đâu, ta thu được tuyến báo, thành Đông Sóc đã bị bao vây toàn bộ, bọn họ… không ra được, sao có thể phát binh tới cứu chúng ta?”

Một huynh đệ gào thét: “Nương tử của đệ còn đang chờ đệ trở về! Còn có con trai mới sinh của đệ, năm nay đệ còn muốn trở về nhìn nó một cái, đại ca, xin huynh thành toàn cho chúng đệ!”

Cả đám huynh đệ cùng quỳ xuống, cầu xin Lâm Ngạo Thiên đầu hàng.

Nhưng Sát Minh là do mấy người bọn họ cùng sáng lập, là máu trong tim bọn họ, A Sâm còn chưa trở lại, sao hắn có thể qua loa quyết định bán Sát Minh chứ?

Lâm Ngạo Thiên đứng phắt dậy thét lên: “Không được, chúng ta tuyệt không thể làm vậy. Lúc trước các ngươi gia nhập Sát Minh đã nói những gì hả, chúng ta vinh nhục cùng hưởng, sống chết đi theo. Nhưng lúc này một đám các ngươi đều muốn làm đào binh, buông bỏ Sát Minh, buông bỏ ta sao?”

Một tiếng rống to này làm đám huynh đệ và thuộc hạ đều không dám hé răng. Lúc trước bọn họ gia nhập Sát Minh là bởi Sát Minh là tập thể trọng tình trọng nghĩa, lại có thể kiếm tiền nên bọn họ mới trở thành sát thủ và tình báo di động, vừa có thể luyện thân thủ vừa có thể gia tăng thu nhập cho gia đình, đây là một cuộc mua bán ổn định được lời không lỗ.

Bây giờ Sát Minh sắp diệt vong, Minh Chủ lại ở nước ngoài, nếu bọn họ không đầu hàng, chờ đợi họ chính là tử vong.

Ầm…

Một tiếng pháo nổ, bên trong tổng đàn hỗn loạn nháo nhào, trọng tâm mọi người không vững đều rung lên một cái, đỡ lấy nhau mới miễn cưỡng đứng vững. Có người hơi lớn tuổi đứng lên, bước nhanh ra bên ngoài.

Lâm Ngạo Thiên thuận tay quơ lấy cây đại đao bên cạnh ném tới, cắm thẳng vào tim người kia.

“Đại ca ngươi…” Người kia chỉ kịp nói một chữ liền gục ngã.

“Nghe đây, muốn đầu hàng thì đánh được ta rồi nói tiếp!”

Lâm Ngạo Thiên ném vỏ đao đi, đứng ở cửa ngăn chặn những huynh đệ ra ngoài đầu hàng.

“Đại ca, viện quân của chúng ta đến rồi!”

Một tiếng la phấn khởi vang lên ngoài cửa, toàn thân Cố Lệ Nam đầy máu đứng ở cửa, trên mặt bị khói thuốc hun đen thui làm hắn càng lộ vẻ tục tằng.

Các huynh đệ nghe thấy tiếng kêu này của hắn, đều hưng phấn hẳn lên: “Chúng ta được cứu rồi, tốt quá, thật tốt quá!”

“Nhanh, đại ca, theo đệ chém giết ra ngoài, cùng Minh Chủ mang người đến hội họp!”

Cố Lệ Nam xoa trán một cái, khói thuốc bị lau đi hơn phân nửa.

Dưới ánh nến hàm răng trắng sáng của hắn toả sáng loè loè, Tam Nương sinh cho hắn một đôi long phượng thai, so với bất cứ kẻ nào hắn càng khát vọng trận đánh lần này có thể đánh thắng. Nếu thua, làm Tam đương gia của Sát Minh tuyệt sẽ không sống tạm bợ.

“Được, các huynh đệ, viện binh của chúng ta đến rồi. Các ngươi đều đi theo ta, hội họp cùng Minh Chủ, sẽ không có Mạc Dật Hiên làm cảm động La Thành, đuổi hắn xuống ngôi vị hoàng đế!”

Lâm Ngạo Thiên vung đao lên, các huynh đệ lớn tiếng hưởng ứng.

“Được, giết ra ngoài, giết…”

Quân Sát Minh thổi kèn lên, tiếng vang rung trời chuyển đất, lần này các huynh đệ liều mạng đều phải sống sót. Đã không thể đầu hàng, vậy thì chống cự đến cùng, chiến đấu hăng hái đến cùng.

Sức mạnh dâng trào là vô địch, tại khoảnh khắc các tướng sĩ toàn lực chém giết này đã hiển hiện nguyên vẹn. Mọi người trong Sát Minh đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt không thua một cấm vệ quân hoặc tướng lãnh triều đình.

“Giết…”

Bọn họ khàn giọng gào thét, điên cuồng kêu la, chỉ trông mong chiến tranh lần này có thể kết thúc nhanh một chút. Đổi lại thiên hạ thời đại hưng thịnh thái bình, tương lai Minh Chủ lên đại vị, huynh đệ Sát Minh bọn họ cũng có thể được thơm lây.

Lấy một địch trăm không phải Mạc Liễm Sâm thổi phồng, anh em Sát Minh đều trải qua những huấn luyện nghiêm mật, kém cỏi nhất cũng có thể một người đánh năm binh sĩ.

Tiếng kèn hai quân không ngừng, sĩ khí đại chấn quân Sát Minh cùng quân đội hoàng gia Mạc Dật Hiên thống lĩnh chém giết không ngừng nghỉ, tiếng pháo vang không ngừng, binh khí không ngớt. Chiến trường ngoài tổng đàn, khói thuốc súng trải rộng, thây ngã đầy đất, máu chảy thành sông.

Chiến đấu liên tục đến buổi tối, ánh sáng lửa đạn chiếu tỏ bầu trời. Mạc Liễm Sâm đứng trên tường thành ngoài tổng đàn Sát Minh, từ xa quan sát tình hình chiến đấu.

Lão nhị Hoàng Thiên Tứ đứng cạnh hắn, Hoàng Thiên Tứ đã mấy ngày không nghỉ ngơi, ánh mắt đỏ ngầu, cả khuôn mặt như cà nhiễm sương, nhưng ánh mắt đỏ ngầu kia lại sáng ngời hữu thần.

“Minh Chủ, chúng ta cứ giằng co như vậy, sớm muộn gì hai bên cũng tổn hại. Mạc Dật Hiên có đại quân đông đảo, lại thêm nhân mã ngoại tộc hùng hậu ủng hộ, chúng ta…”

Hoàng Thiên Tứ chưa nói dứt miệng đã bị Mạc Liễm Sâm cắt ngang: “Ngươi cảm thấy trận chiến này chúng ta sẽ thất bại ư?”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua Hoàng Thiên Tứ, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy nghiên cứu, hoặc nói là thất vọng.

“Chúng ta tổng cộng mới bốn mươi vạn người, mà bọn họ…”

Hoàng Thiên Tứ còn muốn nói hết, lại bị ánh mắt lãnh lẽo của Mạc Liễm Sâm nhìn liền ngừng lại.

Mạc Liễm Sâm nhìn khói thuốc và chiến hoả xa xa, bụi mù cuồn cuộn, dân chúng sinh linh đồ thán, sao hắn không muốn ngưng chiến? Nhưng Mạc Dật Hiên cho họ cơ hội này sao?

Lâm Ngạo Thiên đã đánh ra ngoài thành, bọn họ chỉ cần tiến về phía trước một bước là có thể bắt ba ba trong rọ, bao vây đại quân của Mạc Dật Hiên trong cửa thành thứ hai, công phá bọn chúng.

Mạc Liễm Sâm bên kia đoán khi nào thì Mạc Dật Hiên hao phí toàn binh lực, cùng Lâm Ngạo Thiên một trận đánh bại, nội ứng ngoại hợp. Mạc Dật Hiên bên này bỗng nhận được một tin tức lập tức lui quân.

“Rút lui…”

Mạc Dật Hiên trên xa niện ra lệnh, cử người tiên phong đi đầu xoay vòng đầu cột cờ, đi về phía ngoại thành. Lúc này trăm vạn đại quan chỉ còn hơn nửa, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, quân Sát Minh của Mạc Liễm Sâm quả nhiên dũng mãnh,

Hắn thất sách, không phải muốn bọn họ đầu hàng mới được, cứ giết thẳng tay là xong việc, hiện giờ Mạc Liễm Sâm đã tới, bọn họ muốn cứ thế dừng tay chỉ sợ không dễ dàng rồi.

“Giết…”

Mạc Dật Hiên đi đầu mở một đường máu hô to, cùng các tướng sĩ chạy ra khỏi cửa thành thứ ba của La Thành, mang theo những người còn lại gào thét rời đi.

Mạc Liễm Sâm có phần tiếc rẻ nhìn về phương hướng kia, yên lặng thầm nhủ: “Hắn thật thông minh!”

Hoàng Thiên Tứ chả hiểu ra làm sao, chỉ cười ngây ngô hai tiếng, Mạc Dật Hiên lui binh là tốt rồi, tạm thời bọn họ có một giấc ngủ an ổn.

Trở lại tổng đàn, Mạc Liễm Sâm vén áo vào đại môn, từng bước một về phía ngai vàng Minh Chủ trên đài cao.

Nơi đó đã lâu hắn không ngồi.

Lúc này một lần nữa trở lại nơi đây, tâm tình đúng là không giống lúc trước, tựa như nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào.

Phía dưới ngàn vạn huynh đệ Sát Minh đang quỳ, người người huyết khí sôi trào, đương lúc tráng niên. Bọn họ đều không muốn chết, bọn họ đều có gia đình và con cái.

Nhìn các huynh đệ phía dưới chờ hắn mở lời, Mạc Liễm Sâm hít sâu một hơi, cất cao giọng: “Các huynh đệ, vất vả rồi, ta đến chậm!”

Hắn thật sự đến chậm, nhìn các hai mắt huynh đệ đỏ ngầu, hẳn đã mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt!

Quân Sát Minh chỉnh đốn nghỉ ngơi, lần nghỉ ngơi này vừa nghỉ đã là hai năm.

Không biết vì sao Mạc Dật Hiên chậm chạp không giao đấu chính diện với hắn, mà hắn nhân số hữu hạn, các huynh đệ cũng đang mỏi mệt, ngưng chiến nghỉ ngơi hai năm, chỉ có điều thi thoảng có mấy lần đánh lén nho nhỏ và đánh đêm, hai bên đều có tổn thất, lại bảo tồn thực lực.

Ngay lúc Mạc Liễm Sâm cho rằng Mạc Dật Hiên không tấn công Sát Minh nữa là lúc đưa ra hoà giải, nào ngờ Mạc Dật Hiên bỗng dẫn đầu trăm vạn đại quân lại xuất hiện trước mắt Mạc Liễm Sâm.

“Đã lâu không gặp, A Sâm!”

Mạc Dật Hiên cưỡi một con ngựa cao to, phía sau đi theo thiên quân vạn mã, từ xa giằng co với Mạc Liễm Sâm.

Hai năm nay bọn họ đều có tổn thất, lại cùng bảo tồn sức lực. Hôm nay rốt cuộc tại đây nhất quyết thắng thua, thành bại chỉ ở trận chiến này.

Trận chiến này bất kể là thắng hay thua, Mạc Liễm Sâm đều sẽ không ham chiến. Hai năm nay hắn và Ninh Ninh chỉ có thư từ qua lại, bị Mạc Dật Hiên kèm kẹp sít sao, muốn đi Nam Lăng nhìn nàng một cái cũng không được, vì lo lắng an toàn của nàng nên hắn không cho nàng mạo hiểm tham gia chiến tranh Tây Việt.

Nếu nói Mạc Liễm Sâm có thể để Dịch Cẩn Ninh đến Tây Việt, nói không chừng trận đánh này đã đán xong từ lâu rồi, cần gì kéo dài tới hôm nay?

Chỉ có điều Dịch Cẩn Ninh dốc lòng tu luyện bí thuật Nam Lăng, không rảnh bận tâm nói với Mạc Liễm Sâm, một khi phân tâm nàng ắt bị bí thuật phản phệ.

Hai năm tu luyện, nàng đã bước đầu nắm dữ bí quyết khôi phục dung mạo bản thân, chỉ là vẫn chưa tìm đươc điểm mấu chốt trong đó, một lần không cẩn thận là sẽ phạm sai lầm.

Hôm nay là ngày nàng xuất quan, cũng là ngày Mạc Liễm Sâm và Mạc Dật Hiên quyết đấu.

Trên chiến trường, trên tường thành và dưới tường thành.

Còn chưa khai chiến mà không khí đã vô cùng quỷ dị, hai bên đều không có ý muốn động thủ trước, không ngờ…

Vút một tiếng, một mũi tên nhọn mang theo nội lực hùng hậu bắn thẳng về phía Mạc Dật Hiên.

“Hoàng thượng…”

“Mạc Dật Hiên, xin chào!”

Tiếng kêu ầm ĩ của rmọi người bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy trước mắt có ngọn lửa lướt qua, một cô gái toàn thân lửa đỏ xuất hiện trên đầu thành, trên mặt nàng ta đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt to linh động, ai cũng không thấy rõ gương mặt nàng ta.

Mạc Dật Hiên bị bắn một mũi tên, chỉ cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, cả người muốn rơi xuống, đến Mạc Liễm Sâm nhìn cũng nhủ thầm không xong.

“Ngươi là…”

Mạc Dật Hiên chỉ nói tới đây, ngọn lửa kia lại bay vút đến lần nữa, động tác nhanh như báo săn, chỉ trong cái chớp mắt Mạc Dật Hiên đã bị nàng kia bắt đi.

“Hoàng thượng…”

Vài vị đại tướng kinh hô.

Mạc Liễm Sâm không kịp suy xét chuyển biến quỷ dị này, hắn nhớ ra cô gái áo đỏ kia rồi, là cô nương gặp được ở biên cảnh Tây Việt hôm đó, hình như tên… Tháp Ô Nhĩ.

Một ánh sáng bắn về phía hắn: “Mạc Liễm Sâm, nhớ kỹ bản cô nương, ta sẽ trở lại tìm chàng!”

Một thân đỏ rực bay vút đi chỉ để lại tướng sĩ hai phe thất thần ngẩn người.

Tướng sĩ của Mạc Dật Hiên hai mặt nhìn nhau không biết nên làm gì. Chủ tử bị bắt giữ rồi, bọn họ nên chiến hay nên hàng đây?

Thực ra bọn họ vốn không quan tâm ai lên làm hoàng đế Tây Việt, chỉ cần đối phương có năng lực thánh nhân quân vương, con trai tiên đế đều tốt nhưng bởi tiên đế qua đời mà bỗng chốc thay đổi đến hai tên hoàng đế, bây giờ Mạc Liễm Sâm vô cùng có khả năng trở thành tân đế của bọn họ.

Đáng thương bọn họ bị kẹp ở giữa, trận đánh này còn đánh đến quỷ dị hoang đường như vậy, Mạc Dật Hiên lại không địch nổi ám kế, để cô gái áo đỏ quỷ dị mang đi, không biết là sống hay chết.

Đầu hàng đi! Các tướng sĩ mệt mỏi, tân đế đều hi vọng từ nay thiên hạ thái bình. Đến Nam Lăng cũng không còn xâm chiếm Tây Việt nữa, thế mà bọn họ lại tự nội loạn.

Aizz…

Một tiếng thở dài.

Một tướng sĩ ném binh khí trên tay quỳ xuống, sau đó người thứ hai, người thứ ba…

Trăm vạn hùng binh của Mạc Dật Hiên đều quỳ rạp dưới tường thành dưới chân Mạc Liễm Sâm.

Chiến tranh giằng co hai năm rốt cuộc bởi Mạc Dật Hiên thất bại mà chấm dứt, Mạc Liễm Sâm đứng trên cao, ý cười lan đến đáy mắt,

Ninh Ninh, cuối cùng ta đã có thể đón nàng trở về!

Trận đánh lần này hắn gần như tiêu hết nhẫn nại. Mạc Dật Hiên cũng không muốn làm hoàng đế, hắn chỉ là không cam lòng Dịch Cẩn Ninh thâm tình với Mạc Liễm Sâm và tin tức lần trước mặt thám truyền đến.

Ninh Ninh, chờ ta khải hoàn, mười dặm hồng trang lại cưới nàng lần nữa, được không?

Nếu câu nói kia là hắn nói với dịch Cẩn Ninh thì tốt xiết bao!

Mạc Dật Hiên ngồi ngay ngắn trong tù, bên cạnh hắn bày rượu ngon, món ngon. Đãi ngộ tốt như vậy chẳng phải tù nhân nào cũng có. Lao đầu rất không hiểu nhìn thoáng qua rượu và thức ăn chưa động qua tí nào, và Mạc Dật Hên vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt tĩnh toạ.

“Ta nói này ngươi còn tưởng bản thân là hoàng thượng ư?”

Lao đầu tức giận, tính tình lạnh nhạt này của Mạc Dật Hiên hắn rất không quen nhìn, những người khác vào nơi này đều ước gì có thể lôi kéo quan hệ tốt với hắn, mà Mạc Dật Hiên chả thèm hỏi han gì, hại hắn mặt nóng dán mông lạnh.

Roi hung ác quất đến, hắn cũng không tránh, cứ thế trúng roi.

“Dừng tay!”

Lời nói của Mạc Liễm Sâm mang theo uy nghi không thể kháng cự truyền đến, lao đầu sợ tới mức run rẩy quỳ xuống. Hoàng thượng tới sao người bên ngoài không báo một tiếng, nếu hoàng thượng biết bình thường hắn vẫn ngược đãi tù phạm, nhất định sẽ không tha cho hắn.

Nào biết hoàng thượng]jng chỉ nói: “Hắn là Quận Vương, huynh đệ của trẫm.” Rồi không nói gì nữa.

Không cần nói cũng biết Mạc Liễm Sâm đây là để lao đầu đối xử với Mạc Dật Hiên tốt một chút. Lao đầu xoa mồ hôi lạnh trên trán, may mà hoàng thượng rộng lượng, không tính toán với hắn bèn yên lặng lui ra ngoài, hoàng thượng tới đây nhất định là có chuyện nói với Quận Vương.

“Ngươi có chuyện gì, đến tiêu khiển ta ư?”

Mạc Dật Hiên cười khẽ nâng ly rượu lên, vừa ngửa đầu liền một hơi uống hết rượu trong chén.

“Rượu ngon!”

Hắn thở dài một hơi tỏ ý Mạc Liễm Sâm ngồi xuống cùng nhau uống một chén.

Bóng dáng cao lớn đứng ở cửa hồi lâu, sau khi im lặng vài giây rốt cuộc ngồi xuống đối diện Mạc Dật Hiên.

“Ngươi thật yêu nàng, yêu đến mức giằng co với ta hai năm cũng không đồng ý để ta cho nàng mười dặm hồng trang phong cảnh đại gả sao?”

Mạc Dật Hiên xấu hổ, hắn biết, hai năm nay hắn thường xâm phạm Sát Minh, không hề có ý muốn huỷ Sát Minh. Ngay từ đầu hắn không nghĩ ra, bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ. Hắn trầm luân, giống hệt Mạc Liễm Sâm, độc của Ninh Ninh quá khó giải!

Rượu và thức ăn lót dạ, bụng ấm vài phần. Mạc Liễm Sâm cảm thấy ngốc đủ rồi liền muốn đứng dậy, hắn tới đây chẳng phải muốn nói gì, mà chỉ muốn ở cùng vị huynh đệ này một lần cuối cùng.

Con nối dòng của phụ hoàng, chỉ còn mình hắn!

Trong một gian phòng u ám khác, dưới ánh nến, một cô gái áo đỏ và một cô gái bận áo xanh đang thì thầm gì đó, phải nói là cô gái áo xanh đang nói gì đó, cô gái áo đỏ chỉ lắng nghe rồi gật đầu.

Hồi lâu sau, cuối cùng cô gái áo xanh cũng nói xong, hài lòng rời đi.

Cô gái áo đỏ tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt này giống hệt Dịch Cẩn Ninh, rõ ràng chính là Tháp Ô Nhĩ ngày đó mang Mạc Liễm Sâm đi khám chữa bệnh.

Trong một toà lầu các của hoàng cung Nam Lăng, Dịch Cân Ninh đang sửa sang một bộ sách, thị nữ đứng ở một bên, nàng sốt ruột nhìn Dịch Cẩn Ninh đang đứng trên cầu thang đẩy đẩy gì đó.

“Hoàng thượng, ngài muốn tìm gì, nô tì gọi người đến tìm là được!”

Cây thang dưới chân Dịch Cẩn Ninh lung lay, cả trái tim nàng liền vọt tới tận cổ họng, cao giọng bảo Dịch Cẩn Ninh xuống dưới.

“Tự ta làm là được rồi, không có việc gì!” Dịch Cẩn Ninh cười cười với người bên dưới, trong tay cầm một quyển sách: “Ngươi xem, chẳng phải tìm được sao, nếu bắt người tìm sẽ rất phiền phức. Hơn nữa đợi ngươi tìm người đến thì ta cũng tìm được rồi!

Nàng ra vẻ nổi giận liếc cung nữ này một cái, từng bước đỡ thang xuống dưới, trong tay là một bản Minh Dương đơn lẻ đã ố vàng. Cung nữ này kinh ngạc, hoàng thượng thật to gan, lại dám xem bộ sách cấm kỵ mà hoàng đế tiền triều đã hạ lệnh thiêu huỷ! Sau đó lại suy nghĩ, không đúng, nàng là hoàng thượng, nàng nói sách này có thể xem cũng không ai dám nói gì, nàng đành cúi đầu im lặng.

Dịch Cẩn Ninh cầm quyển sách cảm thấy có mùi ngon, còn không ngừng viết chữ vẽ tranh trên giấy.

Công chúa A Mục mang theo Tiểu Mạc Vấn đến, dáng vẻ Tiểu Mạc Vấn trắng nõn trắng nà, đôi mắt to ngập nước, bước cặp chân ngắn lung la lung lay đi về phía Dịch Cẩn Ninh.

“Mẫu hoàng, mẫu hoàng…”

Dịch Cẩn Ninh nghe thấy giọg nói mềm mại kia, cả trái tim lập tức mềm nhũn, con trai của nàng ngày càng đáng yêu.

Nàng vươn tay ôm con trai vào lòng, mỗi giây phút này là lúc Dịch Cẩn Ninh thoả mãn nhất. Đã hai năm nàng không gặp Mạc Liễm Sâm, cũng không biết khi nào thì trận chiến kia kết thúc, nàng đợi đến sốt ruột.

“Mẫu hoàng, khi nào thì phụ thân tới đón chúng ta?”

Tiểu Mạc Vấn ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to, đây là câu hỏi mỗi lần đến chỗ mẫu hoàng cậu đều hỏi.

Dịch Cẩn Ninh ôm lấy cậu, đáy mắt tràn ngập ảm đạm.

Công chúa A Mục thấy nàng rầu rĩ không vui, từ trong lòng lấy ra một lá thư cho nàng, Dịch Cẩn Ninh rất không muốn xem. Mỗi lần đều chỉ nói mấy câu, mà nàng hồi âm ít nhất cũng năm sáu tờ.

“Xem đi, nói không chừng là thư tới đón con!” Công chúa A Mục đưa thư cho nàng, còn bà thì đi ra cửa.

Dịch Cẩn Ninh đặt con trai xuống, mở thư ra, trong thư chỉ có mấy chữ, rốt cuộc nước mắt Dịch Cẩn Ninh lăn xuống gò má.

Trong thư viết: Đáp ứng ước nguyện của quân, chờ kiệu hoa của ta tới đón nàng!

Hứa hẹn hai năm trước, cuối cùng hôm nay cũng thực hiện được.

Trên khuôn mặt Dịch Cẩn Ninh hiện chút ý cười xán lạn, A Sâm, chàng hứa cho thiếp một hôn lễ thịnh thế, thiếp tất lấy giang sơn vì gả.

Đôi mắt to tròn của Tiểu Mạc Vấn loé sáng, ngọt ngào hỏi: “Mẫu hoàng, là phụ thân sắp tới đón chúng ta sao?”

“Đúng vậy!”

Dịch Cẩn Ninh ôm lấy cậu, đi ra ngoài cửa, nhìn vạn dặm nước non dưới tường thành. Cách đó không xa ráng chiều chậm rãi hạ xuống, núi non bốn phía đỏ ửng như được phủ thêm một tầng sa y đỏ rực.

Nàng chỉ muốn một hôn lễ hoàn mỹ, hôn lễ lần trước bị làm rối tung, đến bái đường cũng trực tiếp bỏ qua, nàng thì nhận được kinh hách liên tiếp, chút vui vẻ làm tân nương cũng không có. Bây giờ lại làm tân nương của Mạc Liễm Sâm lần nữa, trong lòng nàng cảm khái không nên lời.

Chỉ có điều nàng không thể ngờ được chính là lần này xuất giá, kiệu hoa cũng bị cướp như lần trước. Suýt nữa bỏ mình không nói, còn xém mất đi Mạc Liễm Sâm.

Nửa tháng sau, Dịch Cẩn Ninh lên kiệu hoa mười sáu người nâng cùng mười dặm hồng trang làm nền, dân chúng hô to vạn tuế, quỳ khắp hoàng thành đưa gả Dịch Cẩn Ninh, mãi đến biên cảnh Tây Việt mới lưu luyến quay về.

Biên cảnh giáp giới giữa Nam Lăng và Tây Việt, đồi núi ẩn hiện nhấp nhô chập chùng mơ hồ có bóng người chuyển động. Ngay sau đó kiệu hoa, diễn tấu sáo và trống đi tới một khe núi, một hàng người bịt mặt chui ra, từ phía sau giải quyết vài nhạc công.

Đội ngũ kiệu hoa diễn tấu náo nhiệt, không hề phát hiện sau lưng bỗng nhiên biến mất vài người. Lại vài người bị lưu loát cắt cổ, người phía sau ngày càng ít.

Người bịt mặt ngày càng gần, dưới chân bước chân cũng càng nhanh, người phía sau đã bị giết sạch, chỉ còn vài kiệu phu nâng kiệu và kiệu phu bưng đồ cưới.

Gần đây võ công của Dịch cẩn Ninh tiến rất xa, những người đó vừa tới gần nàng liền nhạy bén nắm bắt được hơi thở nguy hiểm, tay chạm vào nhuyễn kiếm bên hông, chỉ cần những người đó hơi dựa tới đây nàng liền chuẩn bị đại khai sát giới.

Đám rùa non thối tha này, lão nương không phát uy liền coi ta là người chết ư?