Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 7: Mây mưa




Giờ Dậu canh ba, các cung nữ lục tục mang chén đĩa bưng lên bàn, phân biệt là tám món đồ ăn nóng: vi cá đuôi phượng, hoa nấm đông cô chân vịt, bò thăn ngũ vị, bầu dục cừu non xào, tương giò, bồ câu sữa nướng, đậu hủ minh châu, bốn món rau trộn: rau trộn bao tử sợi, món măng ngọc quyết, rau cải lạt nguyên cây, rau hắc bạch, bốn món điểm tâm: bánh nếp lạnh, đậu tây cuốn, bánh bồ câu thủy tinh, bơ dứa đông lạnh, mười sáu món ăn bày tràn ngập bàn gỗ khắc hoa.

Chẳng trách mỗi người đều muốn làm hoàng đế đâu! Lý Viên ở trong lòng lặng lẽ nói thầm một câu, nàng đứng ở bên cạnh Phong Thành Vũ, cầm đũa song ngân hầu hạ chia thức ăn cho hắn.

Phong Thành Vũ dùng rất chậm, động tác tao nhã thong dong, Lý Viên chú ý hắn ăn cơm có vài thói quen nhỏ, đầu tiên phải nói đồ ăn hắn tuyệt đối sẽ không ăn quá ba gắp, thứ hai, trước người hắn bày hai đĩa trắng đem có đồ ăn có tính dầu mỡ đặt riêng một mình một cái đĩa, thứ ba, hắn mỗi ăn năm sáu gắp đồ ăn lau miệng một chút.

Lý Viên dám vỗ ngực cam đoan: nam nhân này tuyệt đối có bệnh sạch sẽ biến thái.

Một chút cơm chiều ngươi ăn ta đứng qua đi, Phong Thành Vũ rốt cục phát giác bên cạnh còn có cái “Bệnh nhân” bụng trống không! Hắn vung tay lên thản nhiên nói: “Ngươi cũng đi xuống dùng chút ít đi!”

“Vâng” Lý Viên cúi người hành lễ, biết vâng lời đáp.

Nàng vừa đi ra chủ ốc liền thấy, Cẩm Tú vẻ mặt lo lắng, thân dài quá cổ nhìn xem.

Lý Viên đối với nàng làm cái ánh mắt, hai người cùng nhau đi tới đông sương phòng.

“Ai u, chủ tử của ta a!” Tiến trong phòng Cẩm Tú nước mắt bắt đầu rơi lả tả, nhìn cái trán Lý Viên quấn băng dầy kia, trong lòng thật sự là vừa đau lại hối hận.

“Không có nghiêm trọng như vậy!” Lý Viên vội vàng nói “Thái y nói bốn năm hôm sau sẽ tốt”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Nô tỳ đi một hồi chợt nghe Xuân hoa nói, hoàng thượng tới, còn nói chủ tử bị thương!” Cẩm Tú tâm can đến bây giờ vẫn còn tiếp tục run run “Ngài nếu có cái gì không hay xảy ra nô tỳ biết như thế nào…”

“Được rồi! Được rồi!” Lý Viên khóe miệng gợi lên nụ cười ôn nhu nói: “Thật sự không có việc gì!”

“Vậy… …” Một lúc lâu sau, Cẩm Tú mới nâng ánh mắt đỏ bừng, khẩn trương nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng kia…”

“Cái kia, xảy ra chút sự tình… … Ta, ta bị cấm chừng một tháng” Lý Viên cúi đầu có chút không dám nhìn Cẩm Tú.

“Kể lại chuyện tình ta sẽ chờ một chút nói cho ngươi, hiện tại đi chuẩn bị chút cơm canh cho ta đi! Ta cũng có chút đói bụng ”

Cẩm Tú vội vàng gật đầu, đi xuống chuẩn bị.

Biết Phong Thành Vũ còn trong phòng, Lý Viên cũng không dám ngây ngốc nhiều, nuốt xong cả quả táo, nàng ăn xong liền vội vã về chủ ốc, vén rèm cửa nội thất, Lý Viên thấy Phong Thành Vũ ngồi ở sau bàn học hoàng lê mộc lẩm nhẩm trang giấy

Lý Viên không dám nói nhiều chỉ lặng lẽ đứng ở một bên.

“Đây là ngươi viết?” Phong Thành Vũ hỏi

Lý Viên nhìn tờ giấy hắn giơ lên, phát hiện là tờ mình ngày thường luyện chữ to, nàng nói: “Là nô tì viết ”

“Chữ này viết không tốt, đã vô hình, cũng không có ý” môi Phong Thành Vũ trề ra, cho ra lời bình như vậy, hắn nói: “Ngươi mài mực đi ”

Lý Viên vừa nghe lời này trong lòng không khỏi sinh ra ra một ngọn lửa nhỏ, mười năm nay vô luận trời mưa gió thế nào nàng vẫn thủy chung luyện chữ chăm chỉ tập luyện không lơ là, ngay cả cái “Cha” kia ở giới thư pháp rất có thanh danh đều nói nàng “Chữ này có cốt cách”.

Mà nay, chỗ đắc ý của nàng lại bị người ghét bỏ như vậy, Lý Viên âm thầm cắn chặt răng, đi đến bên người hắn nhu thuận bắt đầu mài mực, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể viết tốt hơn không.

Cũng chỉ gặp Phong Thành Vũ không nhanh không chậm cầm lấy cây bút lông sói hồ châu trên giá bút, cổ tay hắn khẽ nâng, ngòi bút di chuyển, ở trên trang giấy tuyên thành trắng bạch cực nhanh viết xuống hai chữ

“Viên viên”

Lý Viên không nghĩ tới hắn sẽ viết chữ này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giống như vòng tròn đột nhiên đỏ lên, như có một cỗ khí nóng theo chân bắt đầu không ngừng hướng lên trên, đốt thẳng tới trong đầu.

“Như thế nào” Phong Thành Vũ khẽ cười hỏi một tiếng

“Khụ khụ…” Lý Viên bắt buộc hai mắt của mình quay lại hình dáng cơ cấu hai chữ kia “Chữ của Hoàng Thượng quả là khoẻ mạnh tiêu sái, như long xà phi động, loan phiêu phượng bạc, quả thật là chữ đẹp, chữ đẹp a!”

Nàng gật đầu thập phần dùng sức, cường điệu cường điệu tâm kinh ngưỡng đối với hắn.

“Viên viên” Phong Thành Vũ nhẹ nhàng thì thầm, cũng không biết hắn niệm là chữ trên giấy vẫn là tên Lý Viên.

Ánh nến khắc hoa sáng ngời xuyên qua chụp đèn ngọc lưu ly trắng sữa, vầng ánh sáng tầng tầng lớp lớp hào quang thản nhiên đánh vào trên mặt Lý Viên, làm cho da thịt nàng vốn vô cùng mịn màng có vẻ càng thêm trắng nõn trong suốt, giờ phút này, nàng hơi cúi đầu, dáng điệu khẩn trương vô thố, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn kia có một vòng đỏ ửng đáng yêu, sắc thái hấp dẫn như là bị tô son, Phong Thành Vũ nâng tay lên xoa hai má của nàng.

Thân mình Lý Viên cứng đờ, vừa động cũng không dám lại động.

Nàng cảm thấy Phong Thành Vũ vuốt không phải là chạm vào mặt nàng mà là tim của nàng, bằng không tim của nàng vì sao đập nhanh như vậy chứ?

Ngay tại lúc trong đầu nàng náo loạn, một cỗ lực lớn lại đột nhiên nhấc cánh tay của nàng lên, nháy mắt toàn bộ thân mình tròn vo của nàng nhào vào một cái ôm ấp thản nhiên tản ra mùi thơm ngát.

Đôi tay Phong Thành Vũ gắt gao ôm toàn bộ lưng áo Lý Viên, dùng sức như vậy, không chấp nhận được nửa điểm cự tuyệt. Hắn cúi đầu cực nóng mà hỗn loạn hô hấp phác phác rơi tại trên mặt Lý Viên, tựa như một thợ săn muốn săn báo đang cân nhắc xem nên ra tay từ nơi nào mới tốt.

Lý Viên mới từ trong mông lung ái muội kia phục hồi tinh thần lại, liền lập tức phát hiện mình đang đứng ở bên trong trạng thái cực đoan nguy hiểm.

Cặp tay kia bắt đầu ở phía sau lưng nàng chạy loạn, đều nói cho nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.

Bỗng có một tia chớp nhá lên, kinh nghiệm ba lượt thống khổ kia nổi lên trong lòng.

“Hoàng, Hoàng Thượng…” Nàng khẩn trương nhanh chóng mang theo âm thanh khóc nức nở, lại như là một phát đạn tín hiệu, nháy mắt làm cho nam nhân ôm nàng biến thành thú vật.

Phong Thành Vũ một phen ôm lấy người trong lòng, đem nàng gắt gao đặt ở trên án thư, sợ hãi sắp bị xâm phạm nháy mắt đánh vỡ lý trí, Lý Viên bắt đầu liều lĩnh từ chối, bởi vì trở thành đồ chơi nam nhân mà cảm thấy thẹn khiến nàng rơi lệ đầy mặt “Không cần, không cần, ngươi buông…”

Cảm giác được nàng kịch liệt phản kháng, Phong Thành Vũ từ trong bộ ngực sữa tuyết trắng xinh đẹp mềm mại ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn nhíu lại nhìn vẻ mặt Lý Viên đầy nước mắt, ồm ồm hỏi: làm sao vậy?

Lý Viên muốn nói cho hắn biết mình không muốn làm loại chuyện này, nhưng nàng không dám cũng không thể nói ra lời, cho nên nàng liên tiếp khóc

Phong Thành Vũ nhìn thân mình tuyết trắng bởi vì nàng khóc mà không ngừng phập phồng, dục vọng đôi mắt càng sâu, làm thế này, một cái thắt lưng vừa phải, thân mình trắng như bông, làm cho hắn hai tháng này thỉnh thoảng nhớ tới.

Nó tràn ngập một loại ma lực trí mạng, khiến hắn cảm thấy một loại khoái cảm mất hồn phệ cốt.

Quên mất lý trí, trầm trong dục vọng, cuối cùng chỉ còn lại có bản năng nam nhân.

Đây là một loại cảm giác mà ở trên người nữ nhân khác đều không chiếm được gì.

Phong Thành Vũ cởi bỏ quần áo trên người Lý Viên, cách cái yếm uyên ương màu xanh hồ, mạnh mẽ cắn lên.

Lý Viên đau đến run rẩy, theo thời gian trôi qua, dần dần nàng đã muốn bắt đầu không thể từ chối, nàng ngẩn người nhìn phía trên đỉnh đầu, suy nghĩ bắt đầu trở nên mê ly, đợi cho đến cuối cùng nàng trừ bỏ “Đau” ngoài ra cũng không có cảm giác gì.

Lúc nửa đêm, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa to, thật nhiều nước mưa hắt bùm bùm vào cửa sổ, phát ra tiếng vang thật lớn.

Lý Viên chậm rãi mở ra ánh mắt, hương vị chăn đệm quen thuộc làm cho nàng biết mình đang nằm ở trên giường.

“Thế nào, tỉnh?” Có thanh âm nam nhân vang lên ở bên tai.

Đồng tử Lý Viên co rụt thật mạnh, trí nhớ vừa rồi toàn bộ quay về.

Giờ phút này, hai người bọn họ đang nằm ở một cái ổ chăn, toàn thân xích lỏa bị hắn ôm vào trong ngực.

Nàng cảm thấy thân mình rất nặng, cũng rất đau, không có khí lực nói chuyện, căn bản cũng không nghĩ nói chuyện.

Phong Thành Vũ nhìn Lý Viên vẻ mặt đờ đẫn lại lần nữa nhắm mắt lại đối với lời của hắn nói thờ ơ, ngược lại, một cỗ hờn giận bị khiêu khích thản nhiên tăng cao.

Hắn lập tức nắm cằm Lý Viên, thanh âm âm trầm như là có thể vắt ra nước “Ngươi có cái gì bất mãn đối với trẫm sao?”

Lý Viên bị hắn làm cho đau đớn không dứt, nàng mở mắt một chút, vung tay lên hung hăng gỡ tay Phong Thành Vũ ra

Nàng giống như là một con thú nhỏ sắp bị buộc phải chết, dùng sinh mệnh tiến hành phản kích cuối cùng.

Nàng chống cánh tay nhổm lên, mắt nhìn Phong Thành Vũ, tản ra một loại ánh sáng hung ác.

“Bất mãn? Hừ…” Môi nàng câu lộ ra một nụ cười lạnh lùng “Ta đương nhiên bất mãn … Ngươi có biết kỹ thuật của ngươi có kém cỡ nào hay không a! … A? … Ngươi có biết ta có đau thế nào hay không a! … A? … Ngươi có biết việc người làm với ta khiến cho ta cảm thấy thực ghê tởm hay không a! …”

Mặt Phong Thành Vũ đã không thể dùng từ âm trầm để hình dung nữa! Mà là một loại nổi giận hoàn toàn nổi giận, bất quá chỉ là một cái tần phi nho nhỏ mà thôi, cũng dám… …

Hắn không chút do dự vươn hai tay gắt gao bóp cổ Lý Viên, đôi tay kia dùng sức như vậy, mang theo quyết định muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Thống khổ hít thở không thông làm cho thân thể Lý Viên bắt đầu không ngừng run rẩy, trước mắt cũng bắt đầu trở nên tăm tối.

Ta sẽ chết sao?

Nàng bi ai nghĩ, như vậy cũng tốt! Chết nói không chừng còn có thể trở lại “Kiếp trước”, trở lại bên người ba mẹ yêu nàng, không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng, không cần mỗi ngày vì tâm ý mình sống qua, đó không phải là rất tốt sao?

Chẳng qua thực có lỗi với Cẩm Tú! Hy vọng nàng sẽ không bị mình liên lụy!

Phong Thành Vũ nhìn nữ nhân này, vừa mới nãy còn điên cuồng giãy dụa đến bây giờ im lặng không tiếng động, hắn biết chỉ cần thêm một chút sức, có thể chấm dứt sinh mệnh nữ nhân tội đáng chết vạn lần này.

Ánh sáng trong đồng tử mắt của nàng dần dần bắt đầu ảm đạm xuống, đôi mắt này luôn tròn tròn lung linh, về sau chỉ sợ cũng không thấy được đi!

Phong Thành Vũ bỗng nhiên nghĩ đến: trong rừng cây đào, nàng ngẩng đầu làm thơ đắc ý dào dạt.

Ở trong sân, lúc thất kinh khi vụng trộm trèo cây bị nhìn thấy.

Còn có vừa mới lúc nãy thân mình nhuyễn ngọc còn gắt gao ôm vào trong ngực.

Hừ ——— chết như vậy thật quá dễ dàng cho nàng! Phong Thành Vũ đột nhiên buông lỏng  hai tay nắm chặt ra.

“Khụ khụ khụ khụ khụ… … Khụ khụ khụ… …” Lý Viên cong thân mình từng ngụm từng ngụm thở hào hển, ho khan, nàng gắt gao vỗ về ngực mình, cả người run run không thôi, lồng ngực cùng phế phổi giống như là bị hỏa thiêu tản ra từng đợt đau đớn, trong tầm mắt của nàng toát ra vô số chấm đen, lỗ tai không ngừng phát ra tiếng kêu to.

Nàng, không có chết sao?