Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 8: Lúc bệnh




Lý Viên theo một con đường, chậm rãi đi về phía trước.

Bốn phía là một mảnh sương khói trắng xoá, nàng nhìn không rõ mình sắp sửa hướng theo phương nào mà đi.

Đi tới, đi tới, đi tới

Một ít thanh âm linh tinh vụn vặt dần dần bắt đầu vang lên ở bên tai.

“Viên Viên, Viên Viên, tiểu bảo bối của ta nga! Mặt trời đều cao tận sào rồi! Như thế nào còn nằm ở trên giường a!” Một cái thanh âm ôn nhu lộ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Ngủ tiếp một phút, Viên Viên ngủ thêm một phút!” Tiểu cô nương dùng thanh âm non nớt làm nũng.

Là ai, là ai đang nói chuyện? Tim Lý Viên nhanh chóng mạnh mẽ co rút thành một khối, nàng vươn tay đẩy sương khói chán ghét trước mắt này ra muốn thấy rõ rốt cuộc là ai đang nói chuyện.

“Ngươi đứa nhỏ này, thật sự là cái trứng nhỏ làm biếng” trong thanh âm nữ nhân tràn đầy sủng nịch “Thật sự chỉ có một phút nga! Nếu lại quay lại giường, mẹ liền tức giận!”

Đúng thôi, các nàng là một đôi mẹ con a!

Lý Viên cơ hồ có thể tưởng tượng ra, mẹ này dùng ánh mắt  bất tắc dĩ như thế nào nhìn tiểu nữ nhi của mình không muốn rời giường, nhất định cực kỳ ôn nhu đi!

“Ba ba, ba ba, ba ba… …” Một trận tiếng thùng thùng thùng chạy bộ vang lên, tiểu nữ hài nhi dùng thanh âm khóc lóc nói: ” Lý Đại Mao, đem đầu Viên Viên kéo hư rồi, còn tại sách ngữ văn của Viên Viên vẽ tranh, còn, còn, còn… Ô ô… … Còn đánh Viên Viên… Ô ô… … Ba ba, ba ba…”

“Cái gì? Cái tiểu súc sinh kia!” Một thanh âm giận dữ như là bị trúng hỏa dược hét lên: “Dám khi dễ, khuê nữ ta, xem ta có lột da hắn không…... Nga…Tiểu tâm can, tiểu bảo bối nhi của ta… Đừng khóc! Đừng khóc! … Ba ba ngày mai liền mang ngươi đi báo thù… Bảo đảm làm cho hắn về sau thấy ngươi phải đường vòng đi ”

“Ân!” Tiểu nữ hài nhi ngừng khóc, ngược lại ngọt ngào như mật nói: “Ba ba ba ba, ngươi thật tốt, ngươi chính là đại anh hùng của Viên Viên, Viên Viên thích ba ba nhất!”

Lý Viên nghe đến đó không khỏi bật cười, nghĩ rằng: phụ thân này mặc dù có chút “Mãnh liệt”, nhưng đối với nữ nhi thật ra sủng ái cực đoan.

Nàng dọc theo con đường này, cứ như vậy vừa đi vừa nghe.

Nàng nghe: mẫu thân chuyện trò lải nhải lẩm bẩm lại vô cùng ôn nhu dặn dò,

Nàng nghe: phụ thân ồm ồm cổ họng tiếng cười ha ha.

Nàng nghe: tiếng tiểu nữ hài nhi không thuận theo cũng  không buông tha làm nũng.

“Thật sự là hạnh phúc của người một nhà a!” Lý Viên vui vẻ gợi lên khóe miệng, trên mặt cũng lộ ra tươi cười hạnh phúc.

“Viên Viên… Viên Viên… Viên Viên… Viên Viên… …” Có một giọng nữ ôn nhu không ngừng kêu.

Viên Viên? Viên Viên là cái tiểu nữ hài nhi kia sao?

“Viên Viên… Viên Viên… Viên Viên… Viên Viên… …” Nam nhân thanh âm sang sảng khàn giọng không ngừng kêu

Hai thanh âm hỗn hợp ở một chỗ, không ngừng vang ở bên tai Lý Viên.

Lý Viên dùng sức che lỗ tai, thân mình thống khổ ngồi xổm xuống, đầu nàng đau quá, đau quá, giống có cái gì sẽ phá kén mà ra.

“Viên Viên ngươi làm sao vậy?” Đột nhiên, có một bàn tay đỡ bả vai Lý Viên.

Chung quanh hết thảy coi như đều ngừng lại.

Lý Viên chậm rãi, chậm rãi, hồi qua đầu, nàng xem nữ nhân trước mắt, thanh âm run rẩy giống như đứt quãng: “Mẹ… Mẹ?”

Nữ nhân ôn nhu cười gật đầu

“Khuê nữ bảo bối của ta nga!” Lại có tay kia đặt trên vai của nàng, Lý Viên không thể tin quay đầu nhìn lại,

Nam nhân cười lộ ra một hàm răng trắng như tuyết

“Ba, ba ba…”

Lý Viên nhớ tới ra toàn bộ, Viên Viên, Viên Viên, nàng chính là Viên Viên a! Nàng là nữ nhi bọn họ a!

“Ô… Mẹ, ba ba” Lý Viên lệ rơi đầy mặt ôm chặt lấy hai người phía trước “Viên Viên rất nhớ các ngươi a! Các ngươi đi đâu a? Vì sao làm thế nào đều tìm không thấy, các ngươi là không phải không cần Viên Viên?”

“Viên Viên, Viên Viên… Tiểu bảo bối ba mẹ nga! … Ba mẹ yêu nhất là Viên Viên nga! … … Đừng khóc! Đừng khóc!”

Lý Viên khóc thương tâm muốn chết, nàng sợ, sợ đây là một giấc mộng, sợ nàng tỉnh lại ba mẹ lại không thấy.

“Tốt ăn cơm ngon, không cần kiêng ăn, tốt ngủ ngon không cần thức đêm!” Mẹ ôn nhu nói

“Tính tình phải mạnh mẽ chút, nếu gặp ai khi dễ ngươi, ngươi liền dùng gậy gộc đuổi đi” ba ba thô lỗ xoa đầu của nàng

“Vô luận ngươi ở nơi nào! Vô luận ở phương nào! Chúng ta đều vĩnh viễn vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngươi, nữ nhi của chúng ta a! Bảo bối của chúng ta a! Cho tới bây giờ đều là kiên cường, dũng cảm nhất, ngươi nhất định có thể chiến thắng khó khăn, nhất định… Nhất định…

“Ba! Mẹ! ” Lý Viên hoảng sợ nhìn thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt sắp biến mất của cha mẹ, tê tâm liệt phế kêu khóc nói “Chớ đi, chớ đi, đừng lưu lại ta một người a… … A a a…”

“Van cầu các ngươi… Van cầu các ngươi… … Mang ta cùng đi a… …”

Nước mắt giàn giụa mơ hồ ra khỏi tầm mắt Lý Viên, cuối cùng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người mỉm cười biến mất

Chủ tử… Chủ tử…” Có thanh âm dồn dập vang lên ở bên tai. Chủ tử? Chủ tử là ai? Nàng mới không phải chủ tử gì đâu! Nàng là Viên Viên, là Viên Viên của ba mẹ.

Nhưng là cái thanh âm kia cũng không đình chỉ ngược lại càng lúc càng quát to nói lớn: “Chủ tử tỉnh, chủ tử tỉnh, truyền Thái y… Mau truyền Thái y…”

Lý Viên hơi hơi mở mắt, nàng không nhận ra nữ tử đầy mặt nước mắt trước mắt nàng, sau một lúc lâu mới khàn cổ họng hỏi: “Ngươi, là ai… Này, là thế nào?”

“Chủ tử, ngươi làm sao vậy? Nô tỳ là Cẩm Tú a!” Một phen Cẩm Tú cầm tay Lý Viên kinh hoảng kêu: “Chủ tử, chủ tử, …”

“Là, thế nào?” Lý Viên suy yếu cố chấp hỏi.

“Nơi này là Lang Huyên các của chúng ta a! Chủ tử ngươi làm sao vậy?”

Lang Huyên các?

Đúng vậy! Lang Huyên các, trừ bỏ nơi này nàng còn có thể đứng ở chỗ khác sao?

Không tiếng động cười thảm, Lý Viên lại một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Dựa vào việc ý thức Lý Viên đã bắt đầu dần dần thanh tỉnh, nhưng thân thể vẫn suy yếu vô cùng, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều là nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.

Một ngày, uống qua dược xong, có chút tinh thần nàng đem Cẩm Tú kêu lại đây nói chuyện.

“Chủ tử a! Ngài thật sự là hù chết nô tỳ ” Cẩm Tú vừa nghe Lý Viên nhắc tới ngày đó bắt đầu khóc nói: “Ngài nằm ở trên giường hôn mê suốt ba ngày ba đêm, còn sốt cao không giảm, Thái y đều nói ngài nếu không tỉnh. Chỉ sợ cũng, chỉ sợ cũng… …”

Lý Viên nửa tựa vào gối tơ lụa mềm đỏ thẫm, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Cẩm Tú: “Làm cho ngươi lo lắng ”

Cẩm Tú khóc một hồi lâu mới nói tiếp: “Thái y nói ngài là tích tụ trong tâm từ ngày xưa, lại gặp gió độc nhập vào thân thể, còn có… …” Nàng do dự nhìn mắt Lý Viên đem câu kia cố gắng nuốt trở vào.

“Còn có chấn kinh quá độ đi!” Lý Viên ở trong lòng lặng lẽ nghĩ, không tự giác nàng nâng tay lên sờ sờ cổ mình, nơi đó tựa hồ còn lưu lại đau đớn do bị người gắt gao bóp chặt.

“Chủ tử” Cẩm Tú lo lắng nhìn Lý Viên sợ nàng lại nghĩ tới chuyện tình không tốt gì.

Lý Viên lắc đầu ý bảo mình không quan hệ, “Còn có dấu vết sao?” Nàng hỏi.

Cẩm Tú đau lòng thương tiếc nhìn nàng, thật lâu sau sau mới chậm rãi gật đầu, cái vết ngấn bóp chẹt đen thùi rõ ràng nằm trên cần cổ tuyết trắng.

Chủ tử lúc ấy nhất định thực hoảng sợ thực tuyệt vọng, Cẩm Tú tâm vừa nghĩ vừa đau, không khỏi dâng lên một cỗ oán hận đối với Phong Thành Vũ.

“Cái này thật là vết thương không tồi” Lý Viên trong khổ mua vui nghĩ. Cái trán bị thương, cổ bị thương, thân thể lại gặp một trận bệnh nặng, năm nay thật đúng là năm xui xẻo a!

“Ta thành cái dạng này có người nhìn thấy sao?” Lý Viên lo lắng hỏi.

Cẩm Tú lắc đầu: “Hoàng Thượng đã hạ lệnh trong lúc chủ tử dưỡng bệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu ”

Vậy là tốt rồi! Lý Viên thản nhiên nhẹ nhàng thở ra, bộ dáng này của nàng nếu làm cho những người khác thấy, không chừng còn sinh ra bao nhiêu thị phi.

“Chủ tử, ở lúc ngài hôn mê, Hiền phi nương nương, Lệ phi nương nương, Khổng dung hoa, Vương tài tử đều phái người tới thăm qua ”

“Lệ phi?” Lý Viên nhíu đầu mày, nàng ở tại trong Chung Nguyên cung thuộc phạm vi quản lý của Hiền phi, nàng sai người tới thăm một chút cũng không kỳ quái, kỳ quái là Lệ phi, nàng một cái dung hoa nho nhỏ làm sao có thể bị nàng nhớ ở trong lòng đâu?

Ánh mắt Lý Viên híp lại, đột nhiên hỏi: “Nhị tỷ ta có phái người lại đây sao?”

“Nàng?” giọng điệu Cẩm Tú hận không thể cắn ai đó một ngụm nói: “Nàng hiện tại đường làm quan rộng mở! Làm thế nào còn có thể nhớ kỹ mình còn có một muội muội bệnh nặng ”

“Sao lại thế này?” Lý Viên kỳ quái hỏi

Cẩm Tú cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, mới do dự nói: “Hoàng Thượng liên tục bảy ngày đều lật bài tử của nàng, hiện tại trong cung đang đồn đãi nhị tiểu thư là người đắc ý trong lòng Hoàng Thượng, chắc sẽ thành sủng quan lục cung ”

Ngủ xong muội muội lập tức lại đi ngủ với tỷ tỷ sao? Lý Viên ở trong lòng lạnh lùng nghĩ.

Cẩm Tú biết trong lòng Lý Viên nhất định chịu khổ sở, ngay cả nàng cũng nếm qua không phải sao? Ở lúc sinh mệnh chủ tử nhà nàng đe dọa, tạo thành chuyện này hết thảy đều do nam nhân đó, lại hoàn toàn không để ý tới, còn đi nơi Lý Phương kia… Chủ tử tâm chắc đau nhiều a!

Lý Viên phục hồi tinh thần lại nhìn vẻ mặt buồn bã Cẩm Tú, biết nàng có thể hiểu sai, nói: “Không đề cập tới chuyện đó, không đề cập tới chuyện đó, tỷ tỷ tốt, ta hôn mê ba ngày chẳng phải là ba ngày đều không có ăn cơm, nhưng phải bồi thường a! Ngươi cần phải bồi thường ta thật tốt”

Cẩm Tú lau nước mắt nói: “Chủ tử, muốn ăn cái gì?”

Lý Viên trương trương cái miệng nhỏ nhắn một chuỗi tên đồ ăn danh liền phun ra, Cẩm Tú nghe được liên tục gật đầu.

Đợi cho Cẩm Tú đi ra ngoài xong, Lý Viên mới lại lôi kéo chăn, nằm xuống, nàng suy nghĩ mô hồ nhìn màn hoa vũ quá thiên tình đoàn trên đầu, nghĩ mặt ba mẹ trong mộng, nghĩ lời bọn họ nói với nàng. Vô luận ta ở phương nào các ngươi đều vẫn cùng ta, đúng không? Nàng ôn nhu gợi lên khóe miệng.

Đúng vậy! Viên Viên của các ngươi đã trưởng thành, nàng không hề còn là tiểu nữ hài nhi chỉ biết khóc và làm nũng kia! Nàng là nữ nhi các ngươi, cho nên nàng nhất định thực dũng cảm thực kiên cường sống sót!

Khóe mắt Lý Viên đầy nước mắt, ánh mắt lại dần dần kiên định lên