Thứ Nữ Thành Thê

Chương 26: Thế tử Mặc Hiên




Đến giờ ăn cơm trưa, Chu thị phái nha đầu của mình đi nhìn Triệu Tình Lam, trở về chỉ nói, mặc dù uống thuôc rồi, nhưng bệnh tình cũng không thấy giảm bớt, bây giờ còn rất nghiêm trọng.

Chu thị nghe thấy cũng chỉ thở dài một hồi: "Sao mệnh của nha đầu này lại không tốt như vậy? Lần này bệnh cũng không biết đến khi nào mới có thể khỏe, lúc này cần mẫu thân ruột ở bên cạnh chăm sóc nhất, mặc dù có nha đầu, nhưng dù sao nha đầu cũng không bằng mẫu thân ruột thân thiết. Nhưng ngược lại mẫu thân nó thật độc ác, lại không đến."

"Lão thái thái an tâm đi, đoán chừng đến buổi tối phu nhân có thể trở về nhìn tiểu thư, tóm lại là cách gần đó." Lan thị cười nói với Chu thị.

Chu thị gật gật đầu nói: "Chỉ không biết đến lúc nào thì Ninh thế tử mới có thể đến, hắn tới, bệnh của nha đầu Tình Lam này cũng được cứu rồi."

Đại danh Ninh thế tử này ở Kinh Thành không ai không biết, mặc dù Ninh thế tử sinh ra ở Quốc Công Phủ, nhưng từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, có nhiều lần suýt nữa mất mạng, bất đắc dĩ, Ninh Quốc Công mới đưa nhi tử độc nhất này đến Y Tiên Cốc, vốn chỉ vì giữ được một cái mạng, nhưng trời đất xui khiến, ai biết sau khi lành bệnh, liền bị Vô Nhai Tử của Y Tiên Cốc nhìn trúng thu làm đệ tử cuối cùng, thời gian mười năm, nhận toàn bộ chân truyền về y thuật của Vô Nhai Tử, đừng nói là đại phu bình thường, chính là ngự y trong cung cũng không thể nhìn bóng lưng, hiện tại Triệu Tình Lam bệnh nặng, hiển nhiên đại phu Hồi Xuân Đường không nắm chắc có thể cứu được, nếu như Ninh thế tử tới, cũng là chuyến tốt thật lớn.

Nhưng người bình thường không mời nổi Ninh thế tử, dù là quý nhân trong cung, cũng phải xem tâm tình của hắn có tốt hay không, hôm nay Khánh Quốc Công phủ lại có thé mời được một người như vậy ??n Vạn An Hầu phủ nho nhỏ này vì Triệu Tình Lam, Ninh thế tử này cũng coi như hết sức cho Khánh Quốc Công phủ một m?i.

"Lão thái thái, bên ngoài có một người trẻ tuổi tới, tự xưng là thế tử của Ninh Quốc Công phủ, nói là đồng ý với lời mời của Sầm đại nhân bên Khánh Quốc Công phủ đến xem bệnh cho Lam tiểu thư trong phủ chúng ta." Lời nói của Chu thị vừa dứt, liền nghe được tiếng của gã sai vặt ngoài của truyền đến.

"Ninh thế tử tới? Mau mau cho mời. Đúng rồi, để cho hắn trực tiếp đi đến viện của tiểu thư, không cần giữ lễ tiết tới chỗ ta bên này trước." Chu thị cười nói.

Bà nói như vậy, thứ nhất là nghĩ tới bệnh tình của Triệu Tình Lam quả thật rất gấp, thứ hai cũng lo lắng chính mình mắt mặt, dù sao, Ninh thế tử này là người Khánh Quốc Công phủ mời tới, nếu như hắn không cho bà một phần mặt mũi, trực tiếp không tới bái kiến bà, không phải bà cũng mất hết mặt mũi sao? Nhưng hôm nay bà nói trước như vậy cũng có chỗ tốt, cho dù Ninh thế tử không muốn gặp bà, không đồng ý đến, người khác cũng chỉ có thể cho rằng đây là bà quan tâm cháu gái quá mức, mới miễn cấp bậc lễ nghĩa này.

Gã sai vặt bên ngoài đáp lời rồi đi truyền lời.

"Lão thái thái, không phải chúng ta nên đến nhìn nhị tiểu thư một chút sao, cũng xem Ninh thế tử này thật sự có thể trị hết bệnh của tiểu thư nhà ta hay không?" Lan thị hỏi.

"Đương nhiên chúng ta phải đi qua, bằng không truyền ra ngoài, người khác lại nói ta làm tổ mẫu thế nào? Cháu gái bệnh nguy kịch, nhưng ta đây làm nãi nãi cũng không đến xem một chút, dĩ nhiên cũng bị người ta nói." Chu thị không ngốc, Ninh thế tử không phải đại phu bình thường, Ninh Quốc Công phủ có thế lực rất mạnh trong triều đình, bản thân còn là hoàng thân quốc thích, nếu hắn nói ra một số lời không tốt, chỉ sợ mặt mũi trong ngoài gì thì bà lại thật sự cũng không có. Đối với Hầu phủ bây giờ mà nói vậy thì không khác nào là hoạ vô đơn chí cả, chuyện như vậy, Chu thị tuyệt đối không làm.

Lan thị đỡ Chu thị đi đến viện của Triệu Tình Lam, lúc Chu thị đi qua, Ninh thế tử còn chưa đến, Chu thị đi vào nhìn Triệu Tình Lam trước.

"Hiện tại Lam Nhi như thế nào? Có thể có chuyển biến tốt không? Buổi sáng đại phu kê đơn thuốc có uống hay không?" Chu thị liên tục đặt vấn đề.

"Thưa lão thái thái, đã uống thuốc rồi, nhưng bệnh tình không có giảm bớt." Hồng Linh phúc thân với Chu thị trả lời.

"Hiện tại không cần lo lắng, Ninh thế tử đã tới, có lẽ Lam Nhi cũng có thể chuyến biến tốt nhanh thôi." Chu thị nói xong tự đi xem Triệu Tình Lam một chút, quả nhiên vẫn giống như bà thấy lúc buổi sáng.

"Lão thái thái, Ninh thế tử ở ngoài cửa rồi, hiện tại mời vào sao?" Cửa có một tiểu nha đầu chưa cạo đầu đi lại hỏi.

" Lúc này cũng không cần giữ lễ tiết nữa, nhanh nhanh mời thế tử vào đi." Giọng điệu của Chu thị rất sốt ruột nói.

"Dạ!" Tiểu nha đầu vội lui xuống đi mời người vào, tiểu thư bệnh thành ra như vậy, lão thái thái lại lo lắng như thế, một nha đầu nho nhỏ như nàng có gan lớn như trời cũng không dám để lỡ việc, cho dù bây giờ tiểu thư chỉ là thứ nữ, nhưng có lão thái thái thiên vị như vậy, ai cũng không dám lơ là sơ suất.

"Ninh Mặc Hiên gặp qua lão thái thái." Ninh Mặc Hiên đi vào trong phòng, chỉ thấy một phụ nhân khoảng sáu mươi tuổi ngồi trong phòng, trong lòng biết đây chính là lão thái thái của Vạn An Hầu phủ rồi, Die nd da nl e q uu ydo n cũng chính là mẫu thân của Triệu Tĩnh Nguyên bạc tình. Mặc dù trong lòng Ninh Mặc Hiên khinh thường, nhưng dù sao cũng là con cháu nhà quan, có tu dưỡng tốt đẹp, vì vậy chỉ gắng gượng gặp Chu thị,

Nhưng trong lòng Ninh Mặc Hiên lại có vài phần kính trọng đối với Chu thị, lão phu nhân này làm việc thật đúng là giọt nước cũng không lọt, trước hết bà ta để cho hắn không cần phải đi thăm hỏi bà ta, giờ lại chờ ở nơi này, không phải là vì để cho hắn thấy bà ta quan tâm tới nhị tiểu thư Triệu gia mà hôm qua từ dòng chính nữ đột nhiên biến thành thứ nữ ư, nhưng chỉ bằng kinh nghiệm vài năm của chính mình cũng có thể nhìn ra, nhưng thứ này đều là phần nổi mặt ngoài, chỉ có thể tỏ rõ tâm cơ của người này rất sâu.

"Thế tử miễn lễ!" Đối với Ninh Mặc Hiên tao nhã lễ độ, Chu thị rất thích. Không khỏi cẩn thận quan sát người trẻ tuổi trước mắt.

Chỉ thấy hắn có khuôn một giống y hệt như tinh điêu tế trác, anh tuấn, cái mũi xinh đẹp thanh tú và sắc môi giống như hoa anh đào. Môi hắn hình cung giác tương đối hoàn mĩ, giống như lúc nào cũng mang theo nụ cười. Loại mỉm cười này, hình như có thể khiến cho ánh mặt trời đột nhiên đẩy tầng mây âm u ra, lập tức chiếu vào, dịu dàng lại tự nhiên. Hắn cao ráo ưu nhã, một bị cẩm bào màu xanh dương phía trên chỉ dùng sợi tơ cùng màu khéo léo thêu hoa văn chìm, lộ ra vẻ trang trọng mà không biểu hiện vẽ cực kỳ hào nhoáng. Một cái quạt giấy trong tay, đai lưng màu vàng bên hông. Tao nhã lịch sự chính là chỗ hoàn mĩ tốt nhất đối với hắn, toàn thân toát ra một loại hơi thở mê người, khiến người khác không đành lòng dời ánh mắt từ trên người hắn đi.

May là tuổi Chu thị lớn như vậy, thấy nhiều người, trải qua nhiều chuyện, thấy nhân vật như trích tiên, cũng phải tán thưởng mấy tiếng: nhân vật như vậy chỉ nên có ở trên trời.

Một hồi lâu, lúc này Chu thị mới giật mình luống cuống, vội vàng dời ánh mắt của mình từ trên người của Ninh Mặc Hiên, trong miệng không nhịn được nhẹ nhàng ho khan một cái, che giấu sự luống cuống của mình.

Đối với Ninh Mặc Hiên mà nói, cũng không hiếm lạ ánh mắt như vậy, nhưng hắn không có ảnh hưởng gì tốt đối với Chu thị, tự nhiên trong lòng cũng có chút không vui, đang định nổi giận, thấy Chu thị thu hồi ánh mắt của bà ta, cũng liền thôi.

"Làm phiền Thế tử xem cho cháu gái nhà ta một chút." Sau khi Chu thị ho nhẹ, nói tiếp.