Thứ Nữ Thành Thê

Chương 42: Khánh quốc công phủ (2)




Hiện nay Khánh quốc công phủ là Ngụy thị làm đương gia, nghe Sầm mẫu nói vậy vội vàng đứng dậy cười nói: “Dạ, nhi tức đã biết, chắc chắn sẽ an bài thật tốt cho chất nữ.”

Ngụy thị vốn là người tốt, hơn nữa nàng cũng biết rõ, dạo này bà bà vì chuyện của tiểu cô tử mà vẫn luôn lo lắng, hiện tại ngoại sinh nữ tới, có lẽ cũng là chuyện tốt, nàng là nàng dâu, những chuyện nhỏ như vậy vẫn có thể vì bà bà mà cố gắng. 

Ngụy thị trong lòng cũng hiểu, nàng có thể trở thành đương gia cái nhà này là do bà bà đối tốt với nàng, còn nếu chỉ dựa vào lão gia vô dụng nhà nàng thì nàng đã không thể thuận lợi xử lý mọi chuyện trong nhà rồi, trước giờ địa vị của nữ nhân vốn được quyết định bởi tiếng nói của trượng phu trong gia đình mà. Nghĩ tới đây trong lòng Ngụy thị lại cảm thấy có chút khổ sở, nhưng mặc kệ cuộc sống có không vui thế nào thì vẫn phải trôi qua, trước mắt thứ nàng có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình và bà bà mà thôi. 

Đối với Ngụy thị, trước giờ Sầm mẫu vẫn luôn tin tưởng, mấy năm nay nàng dâu cả quản gia đâu ra đó, cũng không có xảy ra chuyện gì, cái đứa nhi tử không nên thân của nàng có thể thú được nàng dâu như vậy coi như là có phúc rồi, cho nên khi nghe Ngụy thị nói vậy Sầm mẫu chỉ gật nhẹ đầu.  

Lúc này phu nhân Nhị lão gia Sầm Mộ Nam - An thị cũng cười nói: “Lam nhi khỏi hẳn rồi hả? Mấy hôm trước nghe nhị cữu ngươi nói ta rất lo lắng đó, muốn qua thăm con nhưng lại không có cơ hội. Hôm nay con đã đến rồi, ta cũng muốn quan tâm con chút, nếu có cái gì cần nhớ đến tìm ta. Bên đại cữu mẫu của con quản quỹ chung, có nhiều cái cũng không tiện chi, nhưng ta bên này lại khác, lát nữa sẽ sai bọn nha đầu mang đến cho con chút thuốc bổ, mặc dù không bằng được đồ trong cung nhưng cũng là đồ cực phẩm, đối với sức khỏe của con cũng có chỗ tốt.” Lee^q uyyDoo^nn

Nghe Nhị tẩu nói vậy, phu nhân Tam lão gia Sầm Mộ Hòe - Lý thị cũng không thể rớt lại phía sau, vội cười nói: “Tam cữu cữu con cũng nói rồi, hắn chỉ có mình con là ngoại sinh nữ, sao có thể không quan tâm. Ta không so được với Nhị cữu mẫu con, nhưng bên ta có chút tơ lụa do thôn trang gửi lên, chất vải cực tốt, ta đã cho người chuẩn bị một ít, lát nữa đưa tới đây cho con may vài bộ xiêm y, con vừa mới bệnh xong, cũng nên làm mấy bộ xiêm y tươi sáng một chút.” 

“Lam nhi cảm tạ sự yêu thương của các vị cữu mẫu.” Nếu là Triệu Tình Lam trước kia chắc chắn sẽ chỉ rụt rè cúi đầu tạ ơn, nhưng hôm nay nàng sống lại lần nữa, cách nghĩ cũng có sự thay đổi, cho nên mới tươi cười tạ lễ với các vị cữu mẫu.

Mọi người ở đây đều biết tính cách Triệu Tình Lam trước giờ, nay thấy nàng như vậy cũng cảm thấy vui vẻ, còn cảm thấy đáng yêu hơn so với trước kia. 

“Vậy đi, trang phục của các tiểu thư trong phủ chúng ta trước giờ đều không mượn tay người ngoài, đồ của Lam nhi chắc cũng vậy, ta không có gì tốt, chỉ có hai nha đầu có khả năng châm tuyến khá cao, để cho bọn chúng hỗ trợ Lam nhi may xiêm y. Sau này Lam nhi có về bên ấy cũng mang theo bọn chúng trở về.” Ngụy thị thấy hai em dâu tặng đồ, nàng không tặng không được, vì vậy mới nói.

“Cái này Lam nhi ngàn lần không dám nhận.” Triệu Tình Lam vội vàng nói: “Các vị cữu mẫu đã ban thưởng cho Lam nhi rất nhiều rồi, nay người cũng ban cho khiến Lam nhi nào dám nhận. Huống chi mấy nha đầu của đại cữu mẫu ban cho chắc chắn đều là nhất đẳng nha hoàn, nhưng bên Lam nhi đã có hai nhất đẳng nha hoàn rồi, cũng không thể vô cớ giáng cấp, mà không giáng cấp họ thì lại không thể an trí cho hai vị tỷ tỷ này.”

“Lam nhi à, ngạn ngữ có câu, trưởng giả ban thưởng, không thể không nhận. Nếu đại cữu mẫu đã đưa cho con hai đứa nha đầu, con nhận lấy là được. Cho dù có về bên kia con cũng không cần lo lắng, bọn họ vẫn là người Khánh quốc công phủ, tiền tiêu hàng tháng của họ con cũng không cần quan tâm, chỉ cần sắp xếp các nàng bên người là được.” di@en*dyan:leeequyyydooon Sầm mẫu mở miệng nói. 

Triệu Tình Lam khẽ động suy nghĩ lập tức hiểu rõ, hai nha đầu này chỉ sợ lai lịch không đơn giản vậy, có lẽ các nàng là do ngoại tổ mẫu dụng tâm an bài cho mình, xem ra đại cữu mẫu đúng là tâm phúc bên người ngoại tổ mẫu rồi. Thôi, nếu ngoại tổ mẫu đã nói vậy, nàng cũng thuận nước đẩy thuyền nhận lấy hai người bọn họ, người ngoại tổ mẫu an bài chắc chắn sẽ không hại nàng.

“Ngoại tổ mẫu nói vậy, Lam nhi mà không nhận thì thành thất lễ, Lam nhi xin nhận ạ.” Triệu Tình Lam dịu dàng cười đáp lời.

“Mẫu thân, trước hết vẫn để cho Lam nhi rửa mặt chải đầu chút đã.” lúc này Sầm Mộ Vân mới nói được một câu.

“Cũng tốt, chờ Lam nhi rửa mặt chải đầu xong cũng vừa kịp bữa trưa. Hôm nay con bé đến, đã nhắc nhà bếp chuẩn bị chưa?” Sầm mẫu cười hỏi Ngụy thị.

“Lão thái quân yên tâm, con đã sớm dặn dò nhà bếp chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Lam nhi rồi, buổi tối chờ mấy vị lão gia chở về là có thể sẵn sàng.” Ngụy thị cười trả lời.

Trước kia có như thế nào cũng không sao, nhưng hiện tại không thể sơ suất. Bây giờ lời đồn đãi bên ngoài vốn đã không tốt, tiểu cô tử nhà mình phải chịu người đời tổn thương, lúc này người nhà mẹ đẻ lại càng phải ở bên cạnh làm chỗ dựa cho nàng, không thể để người ngoài coi thường được. 

“Rất tốt, mấy người các ngươi yêu thương Lam nhi như vậy khiến ta cảm thấy rất vui mừng.” Sầm mẫu thỏa mãn gật đầu.

Sầm Mộ Vân thấy mấy vị tẩu tử coi trọng nữ nhi nàng như vậy sao có thể không cảm kích. Xem ra nhà mẹ đẻ quả thật đối xử với nàng rất tốt, bây giờ nàng đã hết hy vọng với người Triệu gia rồi, sau này chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ thôi. Ziendan<le:quy;don>

Sớm đã có nha đầu bên cạnh Sầm mẫu đưa Triệu Tình Lam đi xuống rửa mặt, sau đó lại để cho các vị tiểu thư đưa nàng ra ngoài tâm sự. 

Bên này Sâm Mộ Vân giữ lại Hồng Linh, muốn hỏi nàng một số việc. Kể từ lúc trở về nhà mẹ đẻ, Sầm Mộ Vân vẫn cảm thấy không an tâm về nữ nhi, nhi tử hiện không có ở Triệu gia, dù bọn họ có muốn khi dễ cũng không được, nhưng nữ nhi lại khác, chỉ e là phải chịu nhiều khổ sở rồi. 

“Hồng Linh, ngươi đã đi theo Lam nhi nhiều năm rồi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, từ ngày ta đi, Lam nhi đã phải chịu bao nhiêu uất ức?” Cuối cùng Sầm Mộ Vân vẫn hỏi điều mà nàng lo lắng nhất.

“Bẩm phu nhân, người cũng biết tính tình lão gia và lão thái quân rồi đó, tiểu thư làm sao có thể không phải chịu uất ức. Hiện nay tiều tiên hàng tháng và thức ăn hàng ngày đều bị cắt giảm không ít, tiểu thư phải lấy vốn riêng để bù vào. Tiểu thư muốn để cho chúng ta sống thật tốt, chỉ có nàng sống tốt thì phu nhân mới có thể an tâm.” Hồng Linh nhẹ nhàng kể lại tình huống hiện tại nhưng cũng không nói tỉ mỉ. 

“Làm khó con bé rồi.” Sầm Mộ Vân đã sớm nghĩ đến những điều này, nhưng khi nghe Hồng Linh nói vẫn không nén được mà đỏ mắt.

“Nghe ta nói đã, cô nãi nãi ngươi cũng đừng khóc, con bé chịu uất ức cũng chỉ là nhất thời thôi. Mặc kệ người khác nói gì, ngoại sinh nữ của Khánh quốc công phủ chúng ta không phải là người mà người khác có thể ức hiếp.” Sầm gia Tam phu nhân xuất thân hoàng thương, thủa nhỏ cũng từng phụ giúp phụ huynh buôn bán nên lời nói ra cũng rất thẳng thắn.