Thứ Nữ Thành Thê

Chương 46: Nói ra ngọn nguồn 1




“Còn có chuyện như vậy? Tại sao Ninh Mặc Hiên lại muốn phá hư hôn sự của Lam nhi? Uổng phí ta trước giờ còn cảm thấy nó tốt, đúng là nhìn lầm rồi.” Sầm mẫu cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nói. Đối với chuyện này Sầm mẫu cảm thấy kinh ngạc, một đứa bé hòa ái, thân thiện như vậy mà lại có thể bất ngờ xuống tay với người nhà mình? Không lẽ Lam nhi trong lúc vô tình đã đắc tội thế tử Ninh quốc công phủ. 

Không chỉ Sầm mẫu, Sầm Mộ Vân cũng nghĩ không ra, nàng và mẫu thân Ninh Mặc Hiên quan hệ rất tốt, nể tình quan hệ giữa nàng và mẫu thân nó, Ninh Mặc Hiên sẽ không thể làm như vậy, nó làm vậy là hại cả đời Lam nhi, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?

Nhưng Triệu Tình Lam lại không cảm thấy có gì không đúng, nếu như chuyện lần này có thể thành công, nàng cần phải cảm ơn Ninh Mặc Hiên mới được, nếu không nhờ hắn có lẽ mọi chuyện sẽ không thuận lợi được như vậy. Ninh Mặc Hiên là ân nhân của nàng, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người, sao trông có vẻ như tội của Ninh Mặc Hiên thật không thể tha thứ vậy? Nếu vì chuyện của bản thân mà làm liên lụy đến quan hệ giữa Khánh quốc công phủ và Ninh quốc công phủ thì nàng sẽ thành tội nhân thiên cổ mất, không được, nàng nên giải thích một chút thôi.

Triệu Tình Lam đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào với mọi người, không thể nói là nàng sống lại được, nếu vậy thì nàng sẽ bị coi là quái vật mất. Nhưng ngoài cách đó, còn có thể dùng cách nào để thuyết phục mọi người đây? Nếu như nàng không đưa ra được một lý do thuyết phục chứng minh hôn sự với Dục thân vương phủ là không tốt, có lẽ cữu cữu, mẫu thân và ngoại tổ mẫu sẽ không đồng ý hủy hôn, nếu vậy sau này nàng chẳng phải càng gặp nhiều khó khăn sao? 

“Không được, sai người chuẩn bị xe, ngày mai ta muốn đi Ninh quốc công phủ một chút, hỏi xem Thế tử Ninh quốc công phủ làm vậy là có ý gì, chẳng lẽ nó không biết rằng ta rất yêu quý Lam nhi? Mà nói gì thì nói, dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta, nó cũng không thể bỏ đá xuống giếng như vậy, nó nhất định phải xin lỗi con bé. Đối với nữ hài tử, trinh tiết là chuyện quan trọng cả đời, bị tổn hại làm sao mà sống được.” Sầm mẫu tức giận nói. 

Sầm mẫu thực sự là nghĩ không ra, trong lòng nghẹn một hơi, cảm thấy vô cùng khó chịu, bà cảm thấy cần phải qua đó một chuyến, hỏi cho ra lẽ, nếu như đằng sau chuyện này có âm mưu gì, dù là phải ầm ĩ với Ninh quốc công phủ, bà cũng không ngại. L[e]*q/u;y*don

Triệu Tình Lam nghe vậy cảm thấy sợ hãi, vội vàng đi tới quỳ trước mặt Sầm mẫu nói: “Ngoại tổ mẫu bớt giận, Lam nhi có lời muốn nói.”

Sầm mẫu đang tức giận, bất ngờ thấy Triệu Tình Lam quỳ trước mặt, vội vàng đưa tay kéo nàng lên nói: “Lam nhi, ngoại tổ mẫu biết con phải chịu uất ức, dù có liều cái mạng già này, ngoại tổ mẫu cũng phải đòi lại công bằng cho con.” Sầm mẫu nhìn Triệu Tình Lam như vậy, cảm thấy vô cùng đau lòng, đứa nhỏ này quá đáng thương, vậy mà lúc nào cũng chỉ để ý đến tâm trạng của bà, không muốn bà lo buồn, tức giận, đứa nhỏ tốt như vậy, sao lại luôn bị người khác tổn thương cơ chứ. 

“Không phải, ngoại tổ mẫu, có một chuyện Lam nhi nhất định phải nói, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Khánh quốc công phủ và Ninh quốc công phủ, như vậy Lam nhi chính là người có tội.” Triệu Tình Lam vội vàng giải thích, mối quan hệ trong xã hội thượng lưu rất phức tạp, hai phủ đệ có mối quan hệ tốt sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho nhau, hiện giờ Khánh quốc công mặc dù rất tốt, nhưng có Ninh quốc công phủ hỗ trợ sẽ càng tốt hơn, huống chi hai nhà quan hệ đã mấy đời, không nên vì nàng mà sinh ra hiềm khích. 

“Hài tử, cuối cùng là có chuyện gì? Chẳng lẽ những lời đồn đại bên ngoài đều là sự thực? Không được, hài tử, con không thể như vậy được, con là hài tử mẫu thân con thương yêu nhất, làm sao con lại có thể làm ra chuyện như vậy được.” Sầm mẫu nhất thời sốt ruột, trong lòng cảm thấy lo lắng, nếu chuyện này là thật, cả đời đứa nhỏ này sẽ không thể ngẩng đầu mà sống.

“Lam nhi, lời ngoại tổ mẫu con nói….” Trong lòng Sầm Mộ Vân cũng cảm thấy lo lắng, đứa nhỏ này là nữ nhi nàng yêu thương nhất, nhìn nó từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng ngoan ngoãn, quy củ. Nay nàng mới chỉ rời đi nửa tháng đã nghe thấy người ta đồn thổi không tốt về nó, vốn cho rằng là do Lộ thị dựng chuyện bịa đặt, nhưng sao giờ mọi chuyện lại có vẻ là do con bé thế này. Dd/le/qu:y/don

Không, nàng kiểu gì cũng không tin nữ nhi nàng sẽ làm ra chuyện bại hoại gia phong, nữ nhi nàng một tay dạy dỗ, có thể mềm yếu vô năng giống nàng, nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề.

“Mẫu thân, Lam nhi tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Mẫu thân cũng biết, Lam nhi từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh con, lúc nào cũng tuân thủ lễ nghi, quy củ, luôn giữ phong phạm tiểu thư khuê các, sao có thể làm ra chuyện không có đức hạnh như vậy.” Sầm Mộ Vân vội vàng bào chữa cho nữ nhi: “Chuyện này chắc chắn là có người hãm hại con bé. Mẫu thân, người khác không tin con bé cũng không sao, chúng ta tin tưởng nó là được.”  

Sầm Mộ Vân lại nhìn nữ nhi đang quỳ dưới đất, vội vàng nói: “Lam nhi, con hãy nói với ngoại tổ mẫu con đi, con không biết gì cả, con bị người khác hãm hại, con là nữ nhi trong sạch.” 

“Mẫu thân, nữ nhi không gây ra những chuyện thị phi ấy, những điều mẫu thân dạy, Lam nhi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cho dù chết, Lam nhi cũng không thể làm ra những chuyện bôi nhọ gia môn. Chuyện đó không chỉ ảnh hưởng đến Vạn An hầu phủ mà ngay cả Khánh quốc công phủ cũng bị liên lụy. Hơn nữa Lam nhi còn là biểu muội của nương nương, đến lúc đó nương nương cũng sẽ vì con mà bị điều tiếng.” Triệu Tình Lam vội vàng nói, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, sao mọi người đều nghĩ chuyện là ở bên phía nàng vậy? Ngoại tổ mẫu quá nóng nảy rồi, gấp đến độ suy nghĩ lung tung. di@en*dyan:leeequyyydooon 

“Mẫu thân, người coi, Lam nhi cái gì cũng hiểu, con bé tuyệt đối không gây ra những chuyện kia.” Đương nhiên Sầm Mộ Vân sẽ tin tưởng nữ nhi của nàng, vì vậy cười nói, chỉ cần nữ nhi không có chuyện gì, nàng cũng không cần phải lo lắng, lời đồn đại chỉ có thể lừa gạt người ngu dốt, không thể gạt người thông minh, sẽ có một ngày những lời đồn này được sáng tỏ. 

“Cái con bé này, con hù chết ta rồi, con nói coi, cuối cùng là có chuyện gì?” Sầm mẫu thở dài nhẹ nhõm, nghĩ lại thấy mình cũng thật quá nỏng nảy.

“Mẫu thân người đừng có gấp, để Lam nhi từ từ nói cho rõ ràng, con bé là một hài tử ngoan, chúng ta vẫn đều tin tưởng điều ấy.” Sầm Mộ Nam khuyên nhủ mẫu thân của mình. Nhiều chuyện như vậy đều đến cùng một lúc, đúng là làm khó mẫu thân rồi, mấy đêm nay thấy người ngủ không yên, ông cũng muốn giải quyết những chuyện này nhanh một chút, nhưng muội muội lại chậm chạp không quyết, hôm nay cần phải làm rõ mọi chuyện mới được.