Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 33




“Ôi, hoa trên đầu Thúy nhi tỉ tỉ thật là đẹp nha”

Trong mắt Đông Mai tràn đầy hâm mộ nhìn, lại sờ sờ hoa hồng đã phai màu trên đầu mình, đây là quà bà nội tặng hôm sinh nhật của mình

Thúy nhi cười cười, vỗ vỗ tay Đông Mai nói: “Cái này thì có đáng là gì, tỉ nói cho muội biết, tiểu thư của chúng ta là một người hào phóng, đừng nói là hoa lụa này, ngay cả trâm cài, chỉ cần muội trung thành với tiểu thư, không ăn trộm hay giở thủ đoạn khi làm việc, tiểu thư một khi cao hứng không chừng sẽ thưởng cho muội”

“Trâm cài?” Đông Mai trợn mắt thật to

Thúy nhi gật đầu, lại nói ở bên tai nàng: “Trong phòng ta có một chiếc, tối về ta cho muội xem, vài hôm trước tiểu thư mới thưởng cho ta, ta không nỡ cài, sợ sẽ làm hư mất”

“Trời ạ…”

Đông Mai hâm mộ đầy mắt: “Thúy nhi tỉ tỉ, muội thật hâm mộ tỉ, đừng nói là trâm cài, chỉ cần một đóa hoa lụa trên đầu tỉ thôi, muội có để cài trên đầu là tốt lắm rồi, đóa hoa này thật giống như thật, nếu ko tỉ mỉ quan sát còn tưởng rằng là thật đấy”

“Chuyện đó là đương nhiên, hoa này không phải do cửa hàng nhỏ thông thường bán đâu, là do nghệ nhân có tay nghề giỏi làm ra đấy, do nhị phu nhân tặng cho tiểu thư, nhưng bình thường tiểu thư không thích hoa hồng, thấy ta thích nên thưởng cho ta.

Trong hầu phủ, chỉ có trên đầu Liễu di nương mới có đóa hoa giống vậy thôi, thế nhưng kiểu dáng và màu sắc lại không đẹp bằng”

“Liễu di nương?. Muội nghe nói bà ấy rất được nhị lão gia sủng ái, thời gian trước nghe Vương đại phu nói, bà ấy rất có thể mang thai con trai, nên nhị lão gia càng thêm coi trọng bà ta”

Thúy nhi vội vã che miệng của Đông Mai, nhìn nhìn xung quanh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm:

“Những lời này không phải lời mà hạ nhân chúng ta nên nói, cho dù có nói cũng trốn ở trong phòng nhỏ giọng mà nói, trong vườn này không có ai, nhưng chưa chắc ở chỗ khác không có người

Nếu như bị người có tâm nghe được, đương nhiên sẽ gây phiền phức cho muội, muội phải nhớ cho kĩ, tiểu thư của chúng ta không thích nói bậy”

Đông Mai cũng vội vàng che cái miệng nhỏ của mình….Thấy bốn phía không có người mới vỗ vỗ ngực nói:

“Cảm ơn Thúy nhi tỉ tỉ, sau này muội sẽ chú ý”

“Được rồi, muội còn nhỏ, đi thôi”

Thúy nhi tỉ tỉ là người thật là tốt, vậy mà còn nhắc nhở mình, nếu ở chỗ nhị phu nhân, đổi là người khác, sợ là đã truyền ra ngoài rồi, chứ nói gì đến nhắc nhở mình?.

Hơn nữa, con người của nhị tiểu thư cũng rất tốt, ngay cả trâm cài tóc cũng đem thưởng cho hạ nhân, chỉ cần mình thật sự làm việc tốt, lại trung thành với nhị tiểu thư, sau này….Nghĩ vậy, Đông Mai thấy cuộc sống phía trước có hy vọng hơn, nhất định phải làm việc cho thật tốt!

“A”

Thúy nhi giả vờ vô ý quay đầu: “Kêu cái gì mà lớn thế, làm ta hết cả hồn”

Đông Mai chỉ vào đầu Thúy nhi: “Thúy nhi tỉ tỉ, hoa, hoa,…..”

Thúy nhi a một tiếng, sau đó vội vàng suy nghĩ để tìm ra manh mối, thần sắc lo lắng nói:

“Có lẽ mới vừa rồi cài không chặt nên làm rơi mất rồi”

“Vậy làm sao đây?. Thúy nhi tỉ tỉ, tỉ đừng có gấp, để muội đi tìm xem, đều là lỗi của muội, nếu như không phải muội muốn xem, thì tỉ cũng không lấy hoa xuống, hoa cũng không bị rơi xuống đất”

Thúy nhi thấy Đông Mai vội đến sắp khóc, cũng vội vàng nói: “Không sao, không sao, không cần tìm, sợ là hoa đó không có duyên với ta, nhưng ta chỉ tiếc tấm lòng của tiểu thư thôi.

Trong hoa viên này người đến người đi, hao phí công sức cuối cùng không được gì ngược lại còn gây phiền phức cho tiểu thư”

“Đều là lỗi của muội”

“Được rồi, chúng ta mau trở về đi, tiểu thư ngủ trưa sắp tỉnh rồi”

….

Trong tay Lưu Uyển Nguyệt cầm hoa lụa màu đỏ chói….Cúc nhi bên cạnh vội vã nói:

“Hoa lụa thật là đẹp, làm giống y như thật, màu cũng thật đẹp, tiểu thư, nô tì cài thử cho người?”

Đợi Cúc nhi cài xong cho nàng, Lưu Uyển Nguyệt cẩn thận nhìn qua gương đồng:

“Ngươi nói ta cài đẹp, hay là ả cài đẹp hơn”

Cúc nhi đương nhiên biết ‘ả’ là muốn nói đến ai

“Đương nhiên là tiểu thư cài đẹp hơn, nàng ta làm sao xứng với hoa này, màu đỏ không phải ai sử dụng cũng đẹp”

“Đúng, ngươi nói rất hay, cây trâm bạc này thưởng cho ngươi, mang đi chơi đi”

Hừ, con tiểu tiện nhân kia cũng xem như tự mình hiểu lấy, biết mình cài lên không đẹp cho nên thưởng cho nô tài thấp hèn, rõ ràng không phải tát một cái vào mặt của mẫu thân mình sao?.

Đến lúc đó, mình cài hoa đi ngang trước mặt nàng, nàng sẽ không tức chết sao!. Hừ, nàng ta thật nghĩ rằng khỉ mặc quần áo vào cũng có thể biến thành người sao?.

Cúc nhi vẻ mặt kinh ngạc, đại tiểu thư đổi tính rồi sao?. Trâm bạc a, vậy mà mở miệng nói thưởng trâm bạc!. Bình thường, thưởng ngân lượng còn ít thấy, nàng vội vàng nhận lấy trâm bạc, sợ Lưu Uyển Nguyệt thu hồi:

“Nô tì cảm ơn tiểu thư ban thưởng”

“Ừm, sau này thông minh một chút, đương nhiên không thiếu phần của ngươi, mau mang xiêm y màu đỏ bạc của ta ra đây”

“Vâng, nô tì sẽ đi lấy ngay”



Lý mama đi đến: “Đại tiểu thư đến rồi”

Lưu lão phu nhân hơi nhíu mày: “Cho nó vào đi”

Lưu đại phu nhân và Lưu đại lão gia liếc nhìn nhau một cái, Lưu Uyển Thanh ở bên cạnh làm như không nghe thấy, gắp một đũa rau xanh cho Lưu lão phu nhân:

“Bà nội, ăn nhiều rau sẽ có lợi cho sức khỏe”

“Được, được, cháu nội ngoan của bà”

Bảo nhi ở một bên, cầm đôi đũa vẫn chưa vững, không thể gắp thức ăn cho mọi người, nhưng cũng làm cho trên mặt ai nấy đều tràn ngập ý cười

Thời điểm Lưu Uyển Nguyệt đi vào thì nhìn thấy tình cảnh như vậy, mẹ hiền con hiếu, con cháu vây quanh, nhưng vì sao chỗ đó không phải là của mình, mà lại là của Lưu Uyển Thanh?. Cảnh này khiến cho người ta chói mắt!

“Nguyệt nhi xin thỉnh an bà nội, đại bá phụ, đại bá mẫu, Nguyệt nhi thật không ngờ bà nội đang dùng cơm, nếu không một lát nữa cháu mới đến”

Lưu lão phu nhân cười cười: “Đứng lên đi”

Lại dặn dò Tử Mộng ở bên cạnh nói: “Đi lấy thêm bát đũa cho đại tiểu thư”

“Dạ, nô tì hiểu rồi”

Lưu Uyển Nguyệt nghe thấy thế, khóe miệng hơi cong lên: “Bà nội, hôm nay Nguyệt nhi tới đây là có quà muốn tặng cho người, đây là tác phẩm thêu của Nguyệt nhi, tuy rằng đường may không được khéo cho lắm, nhưng mà Nguyệt nhi vẫn muốn tặng nó cho bà nội. Hy vọng bà nội sẽ không ghét bỏ”

Lưu lão phu nhân tiếp nhận tác phẩm” Cháu là một đứa hiếu thuận, xem ra Xuân mama đã không uổng công dạy dỗ”

Nói xong, ra hiệu cho Lý mama ở phía sau, bà nhanh trí đưa tặng một đôi khuyên tai bằng ngọc

Lưu Uyển Nguyệt hơi thụ sủng nhược kinh nhìn Lưu lão phu nhân: “Cái này….Nguyệt nhi làm sao dám nhận, Nguyệt nhi tự tay thêu tặng bà nội là tấm lòng của Nguyệt nhi, không phải vì quà tặng của bà nội”

“Bà nội biết cháu là một đứa hiếu thảo, đây là quà trưởng bối ban thưởng, cháu không được từ chối, cầm đi”

“Dạ, cảm ơn bà nội”

Sau đó nàng nhìn trộm Lưu Uyển Thanh nói: “Nhị muội, ta nghe nói muội cũng bắt đầu học nữ công rồi hả?. Có cơ hội hai tỉ muội chúng ta cùng nhau bàn luận một chút…”

“Muội còn nhỏ, Xuân mama nói muội không được thêu thùa, phải đợi muội lớn bằng tỉ tỉ mới được”

Trên mặt Lưu Uyển Nguyệt cứng đờ….Cười gượng 2 tiếng:

“Đúng vậy a, muội muội còn nhỏ”

Sau đó xoay đầu, Lưu Uyển Thanh có chút buồn cười nhìn trên đầu Lưu Uyển Nguyệt cài đóa hoa lớn….

Trong mắt Lưu đại phu nhân hiện lên một tia khinh thường

“Muội muội, nhìn cái gì vậy?”

Lưu Uyển Thanh hơi xấu hổ….

Lưu Uyển Nguyệt thấy Lưu Uyển Thanh không có trả lời, cười cười, vươn tay sờ hoa hồng trên đầu mình:

“Nếu như muội muội thích, tỉ sẽ tặng cho muội” Nói xong liền muốn tháo xuống

Lưu Uyển Thanh vội vã lên tiếng nói: “Không, muội chỉ cảm thấy hoa này hơi quen mắt thôi…”

Nói xong, lại vụng trộm liếc mắt nhìn Thúy nhi một cái, Thúy nhi vội vã nói:

“Tiểu thư, lần trước nhị phu nhân thưởng cho người một đóa cũng giống như vậy, nhưng mà người đã thưởng cho nô tì, chẳng qua là, nô tì sơ ý, không cẩn thận làm mất rồi”

Lưu Uyển Thanh nhíu mày: “Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, sau này những thứ quan trọng trong viện của ta làm sao dám yên tâm giao cho ngươi?”

Vừa cười vừa nói với Lưu Uyển Nguyệt: “Xem ra, nhị thẩm chuẩn bị cho 2 chúng ta 2 cái giống nhau, chỉ là muội muội không hiểu chuyện, tỉ tỉ đừng tức giận”

Lưu đại phu nhân nghe xong nhíu mày nói: “Cũng không phải thứ gì đắt tiền, không có cũng không sao.

Nguyệt nhi, theo lí thuyết những lời này bá mẫu không nên nói, nhưng mà thẩm mĩ của mẹ của con….Loại hoa dung tục như thế này, sau này đừng cài nữa, làm sao có tiểu thư nhà ai, lại sử dụng những thứ mà di nương sử dụng chứ!”

Lưu Uyển Nguyệt sửng sốt, giật cả mình, khuôn mặt đỏ bừng, trong ánh mắt xẹt qua tia ghen ghét, lại nghĩ tới những lời mình nghe được trong hoa viên, chỉ vào mặt Lưu Uyển Thanh nói:

“Ngươi hãm hại ta”

Lưu Uyển Thanh đương nhiên dùng vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Tỉ tỉ, tại sao lại nói như vậy?”

Ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không thể nói nên lời a!. Lưu Uyển Nguyệt xem ra cũng không ngốc. Đúng vậy a, nàng ta có thể nói là do Lưu Uyển Thanh chỉ thị cho Thúy nhi mang hoa đặt ở trước mặt mình, nhưng chuyện này sẽ không ai tin

Cuối cùng mọi người chỉ có thể nói, một đại tiểu thư con vợ cả lại đi nhặt một đóa hoa nô tì làm rơi, mình sẽ xấu hổ chết mất

Bữa cơm này, Lưu Uyển Nguyệt đương nhiên ăn không vô, đợi những người khác buông đũa mới lộ ra vẻ hoảng loạn cáo từ với Lưu lão phu nhân

Một, hai ngày sau

“Ngươi nghe nói gì chưa?”

“Chuyện của Lưu nhị phu nhân, nhị phu nhân xuất thân trong một gia “đình nhỏ, đương nhiên không có phẩm vị gì”

“Không có phẩm vị, không phải trên đầu Liễu di nương cũng cài một đóa sao?”

“Ý của ngươi là…muốn hại nhị tiểu thư”

“Hừ, ngươi không muốn sống nữa sao?. Chuyện này hạ nhân chúng ta có thể bàn sao?”

“Ôi, không phải không có người ngoài sao?. Cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc a”

“Ai, ngươi thật là học rộng hiểu nhiều nha”

“Hại người cuối cùng hại mình, nhị tiểu thư thật có phúc khí, tránh được ải này, nhưng còn đại tiểu thư…”

“Đã mấy ngày nay, đại tiểu thư không ra khỏi cửa rồi”

….

“Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài”

Lưu Uyển Nguyệt đập bể ly trà mới thay

Lưu nhị phu nhân đẩy cửa phòng ra: “Con ngoại trừ ở trong phòng đập bể cốc trà, còn có thể làm được gì?.

Đồ vô dụng, kiến thức hạn hẹp, con cứ chú tâm mà lo học cầm kì thi họa đi, ngày mai ta sẽ bảo lão gia mời vài nữ sư nổi tiếng những thứ này mới là chuyện quan trọng, còn những chuyện khác, con cứ chờ xem, nương sẽ làm thế nào”

Lưu Uyển Nguyệt cắn răng, nắm chặt tay, gật đầu!

Lưu Uyển Thanh, ngươi cứ chờ đó

“Nhị ca, sao hôm nay huynh lại về đây?”

Lưu Uyển Thanh tò mò nhìn Lưu Nhân Phúc, Lưu Nhân Phúc chỉ cười ha ha:

“Nhớ nhị muội thôi”

Nói xong lại tóm lấy cái ót, ra hiệu cho Thúy nhi lui xuống, Thúy nhi thấy Lưu Uyển Thanh gật đầu, mới chậm rãi đi xuống

Lưu Uyển Thanh cười cười:

“Nhị ca, bây giờ Thúy nhi đi rồi, chỉ còn 2 người chúng ta, nhị ca, không phải huynh lén chạy về đó chứ?”

Lưu Nhân Phúc bỗng chốc đỏ mặt, lập tức nói:

“Làm gì có, muội muội đừng đoán mò, ân, ta trở về là…”

Hai mắt lưu chuyển:

“Ta trở về là muốn mang muội đi chơi”

“Đi chơi?”

“Đúng vậy, muội muội có từng cưỡi con ngựa lớn như vậy chưa?”

Lưu Uyển Thanh thấy Lưu Nhân Phúc cố gắng khoa tay múa chân khoe khoang, không khỏi cười ra tiếng:

“Được rồi nhị ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?. Huynh nói với muội đi, muội suy nghĩ chủ kiến giúp huynh”

“Muội còn nhỏ, muội có thể nghĩ ra biện pháp gì, thông minh như ta còn chưa nghĩ ra nữa là”

Lưu Uyển Thanh mím môi:

“Nhị ca không thích đọc sách?”

“Ngoại trừ con mọt sách chính gốc là đại ca của ta, ngoài ra còn có tiểu Lượng là con mọt sách nhỏ…. Và muội là một nửa con mọt sách, thì còn ai thích đọc sách nữa chứ”

“Coi như quên đi, bây giờ ta không muốn nhắc lại những thứ đó, đi thôi, đi chơi với ca ca, ca ca dẫn muội đi cưỡi ngựa” Nói xong lại kéo Lưu Uyển Thanh

Lưu Uyển Thanh vội vàng từ chối nói:

“Nhị ca, huynh phải hỏi ý kiến của mẫu thân, nếu mẫu thân đồng ý thì mới có thể đi được”

Thấy Lưu Uyển Thanh nói như vậy, Lưu Nhân Phúc thở dài. Suy nghĩ bỗng chốc kéo dài hơn:

“Thôi, tự ta đi vậy”

Lưu Uyển Thanh thấy Lưu Nhân Phúc muốn bỏ đi, chớp chớp mắt nói:

“Nhị ca, huynh chạy về, hẳn không có người biết chứ?”

Thấy cậu không đáp, Lưu Uyển Thanh cũng đoán được một ít, chỉ tiếc là kiếp trước huynh ấy vẫn còn đang dưỡng bệnh, cũng không làm được đại sự gì, nhưng sau khi hết bệnh, cũng không có nghe nói nguyên do… Nhưng mà, hình như năm nay nhị ca bị đại bá phụ….

À không, là cha đưa đến quân doanh, bởi vì chuyện này mà nương với cha đã cãi nhau, sau đó Tử Mộng mới lọt vào mắt của phụ thân, từ từ thay thế địa vị của nương….Cuối cùng, cướp hết quyền lực trong tay nương

Lưu Uyển Thanh mím môi, vội vã chạy chậm vài bước:

“Nhị ca, đợi muội một chút, muội cùng đi với huynh”

Nói xong, lại ra hiệu cho Thúy nhi ở ngoài phòng, trên mặt Thúy nhi lộ vẻ khó xử, cuối cùng vẫn dậm chân, xoay người chạy về phía viện của Lưu đại phu nhân

Lưu Nhân Phúc thấy nhị muội đồng ý đi chơi với mình thì toét miệng cười, nào còn dáng vẻ mất mác như vừa rồi:

“Đi, nhị ca dẫn muội đi cưỡi ngựa”

Đến chuồng ngựa

Gã sai vặt Lưu Đức vội vàng chạy chậm đến trước mặt họ:

“Nhị thiếu gia, nhị tiểu thư muốn ra ngoài sao, nô tài sẽ chuẩn bị xe ngựa cho 2 người”

Lưu Nhân Phúc khoát tay áo: “Xe ngựa cái gì, mau dẫn Đại Hắc của ta ra đây, bây giờ ta muốn cưỡi ngựa…”

Trên mặt Lưu Đức lộ vẻ khó xử: “Vậy còn nhị tiểu thư….”

Lưu Nhân Phúc hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, liếc nhìn Lưu Đức một cái:

“Ta có thể làm tổn thương muội muội của mình sao?”

Nói xong liền dắt Đại Hắc, quay đầu cười hề hề với Lưu Uyển Thanh nói:

“Nhị muội, đây là Đại Hắc, rất ngoan, muội không cần sợ, nhị ca mang muội đi cưỡi ngựa”

Lưu Uyển Thanh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lưu Nhân Phúc mới 8 tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hắn đáng tin cậy….Mà con ngựa này cũng không ngoan ngoãn như lời y nói….

Không biết lúc này Thúy nhi đã gặp nương chưa?. Ôi,…. Lưu Uyển Thanh kì kèo mè nheo để cho Lưu Nhân Phúc ôm lên. Nàng sống được 2 kiếp người, lần đầu tiên ngồi ở trên lưng ngựa, cảm giác cũng có chút mới mẻ

Chờ Lưu Nhân Phúc cũng lên ngựa, nhận lấy roi ngựa từ tay của Lưu Đức, thì ngựa đã chạy thẳng ra khỏi Hầu phủ, người gác cửa vốn muốn chặn lại, nhưng mà ngựa chạy nhanh quá, hai tiểu tổ tông ngã sấp xuống trên lưng ngựa:

“Nhanh đi, nhanh đi bẩm báo với đại phu nhân”

Lưu Nhân Phúc điều khiển ngựa chạy về phía ngoại thành, bây giờ Lưu Uyển Thanh không lộ vẻ sợ hãi nữa, chỉ là, mông nhỏ bé ngồi trên lưng ngựa hơi ê ẩm

Khi đến sườn núi ở vùng ngoại thành, Lưu Nhân Phúc mới thả chậm tốc độ:

“Nhị muội, muội nói xem, huynh không thích đọc sách thì có gì sai chứ?. Huynh vốn không thông minh như đại ca, cũng không đọc nhiều sách như huynh ấy, chỉ cần nhìn thấy sách, huynh đã thấy đau đầu

Nhất là những bài thơ cổ, vừa nhìn huynh đã muốn buồn ngủ rồi….Nhưng cha mẹ lại ép huynh học…Không ai hiểu được huynh”

Lưu Uyển Thanh thấy ngựa chạy chậm lại cũng thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy nhị ca thích cái gì?”

“Ta muốn làm tướng quân, giống như tổ gia gia của chúng ta năm đó!. Điều khiển thiên quân vạn mã bảo vệ quốc gia”

“Nhưng bây giờ là thái bình thịnh thế a”

“Muội còn nhỏ, muội không hiểu, mặc dù là thái bình thịnh thế, nhưng biên quan hằng năm vẫn có chinh chiến”

“Vậy nhị ca có thể nói với cha mẹ nha”

Lưu Nhân Phúc thở dài: “Ta đã nói rồi, nhưng mà bọn họ cứ bảo ta cứ lo học cho thật giỏi, bọn họ căn bản không tin tưởng ta, bọn họ nghĩ ta muốn viện cớ để không đi học”

“Không nói, ban đầu là ta tự tiện trốn về, có lẽ lúc này cha mẹ ta cũng biết rồi, một lát về nhà thế nào cũng không thoát khỏi bị đòn, không bằng bây giờ huynh mang muội đi chơi cho đã”

Nói xong, Lưu Nhân Phúc xuống ngựa:

“Ta dắt ngựa, muội đừng sợ, muội cứ ngồi trên đó ngắm cảnh, muội sẽ cảm thấy không giống như lúc đi bộ đâu”

Lưu Uyển Thanh thấy hắn không cần phải nhiều lời nữa, cũng không có lên tiếng, chỉ hưởng thụ ngắm phong cảnh trên lưng ngựa, tâm sự của thiếu niên, giống như mây trôi….

Đúng lúc này, phía sau có 2 con ngựa đang song song chạy vội đến đây:

“Nhị đệ”

Lưu Nhân Phúc hoảng sợ, Đại Hắc không biết làm sao lại muốn chạy về phía trước. Lưu Uyển Thanh chỉ có thể nghẹn ngào kêu to

“Muội muội…”

“Ôm lấy cổ ngựa..”

Lúc này tay chân của Lưu Uyển Thanh còn nhỏ làm sao có thể ôm lấy cổ ngựa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng….Mắt thấy mình sắp ngã xuống ngựa, hai mắt nàng khẽ nhắm, ông trời phù hộ cho con, đừng bị ngã đến chết… Nếu không sẽ cô phụ lần trọng sinh này

Nàng chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, …Còn có mùi hương tùng dễ chịu, không khỏi cau cái mũi nhỏ, hít hà

“Nhị muội”

“Nhị muội không sao…Cảm ơn thế tử đã cứu giúp”

Lưu Uyển Thanh lúc này mới mở to mắt ra, đập vào tầm mắt là khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ, dung mạo như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt có góc cạnh, tuấn mỹ dị thường….Nhưng còn mang theo một tia trẻ con, Lưu Uyển Thanh không nhịn được đỏ cả mặt

Mà lúc này Lộ vương thế tử chỉ cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng, rất là mềm mại, trên người không có mùi son phấn dung tục giống như những nữ nhân trong nhà, mơ hồ còn có mùi thơm của sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nhìn một chút đã muốn véo một cái….