Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 100




Tắm xong hít sâu một cái, Doãn Thiên Lương gần như là rón ra rón rén chạy trở về. Vốn là muốn hé cửa ra xem một chút động tĩnh bên trong, kết quả còn chưa tới cửa đã thấy cửa mở ra, thấy nàng vội vàng nói: “Ai nha, Quận chúa, ngài thế nào không lâu khô tóc đã trở lại, gặp lạnh thì làm sao bây giờ? Tiểu Đào làm việc thế nào vậy?”

“Ta phái Tiểu Đào đi sửa sang lại quần áo.” Doãn Thiên Lương nói, nhỏ giọng hỏi một câu: “Quận vương trở về chưa?” Con ngươi như tên trộm loạn chuyển.

“Còn không có, Quận chúa, ngài mau vào đi, trời lạnh tránh cho bị cảm lạnh.” Hương Châu kéo nàng đi vào.

Lau khô tóc, Doãn Thiên Lương ngồi ở trước gương soi thẳng cửa.

“Quận chúa, ngài sao thế?” Hương Châu hỏi.

“Không có gì.” Doãn Thiên Lương nhỏ giọng nói lại lẩm bẩm một câu: “Thế nào vẫn chưa trở về ...”

Sau đó nghe được tiếng cười trộm của Hương Châu.

Cái giường đó nàng thật không dám leo lên trước, nhưng cũng không thể mặc “áo ngủ” không có chút ý nghĩa nào lắc lư ở trên mặt đất a?

Cửa “kẹt” một tiếng vang lên, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lục Quân Tắc kia vẫn thong thả ung dung bước tiến vào.

Nhìn thấy Doãn Thiên Lương còn ở dưới đất xoay quanh, chân mày anh ta nhíu lại: “Còn chưa ngủ?”

“Lập tức đi ngủ đây.” Doãn Thiên Lương nói, đã về, rốt cục đã về.

Bò lên giường, trong lỗ mũi tràn ngập mùi thơm hỗn hợp, nhưng mùi thơm nồng như vậy cũng không có ngăn trở hương thơm kia.

Liếc tình hình của Lục Quân Tắc bên ngoài màn, Doãn Thiên Lương cảm thấy anh ta không có ý tứ buồn ngủ nào.

Nhưng, nếu vào đây thế nào cũng muốn ngủ ... Nhất định.

Rốt cục, Doãn Thiên Lương có chút mơ mơ màng màng rồi.

Nóng quá ... Có phải nóng sốt rồi hay không?

Vậy tiếng động này là gì? Thế nào cùng tảng đá rầm rì mấy tiếng xa xôi giống như chọc người vậy ...

Trên trán them một bàn tay, mặc dù không có ấm áp quá nhưng cũng coi như nhiệt độ thấp hơn nàng, lập tức thấy thoải mái chút.

“Oh a?” Có người gọi nàng. Tay kia có khuynh hướng rời đi, Doãn Thiên Lương một phát bắt được lại để trên đầu mình.

“Thật thoải mái nha ...” Doãn Thiên Lương nói lầm bầm.

Sau đó nàng nghe được tiếng cười khẽ, mí mắt của mình lại bị ép buộc mở ra. Đập vào mắt chính là mặt của Lục Quân Tắc, một bên tóc anh ta rũ xuống quét ở trên mặt nàng. Anh ta nhìn nàng, vui vẻ hiện trên mặt.

“Oh a, nàng muốn viên phòng sinh con như vậy?” Lục Quân Tắc hỏi.

Lúc này ở trong mắt Doãn Thiên Lương, Lục Quân Tắc hóa thành miếng bánh cake chocolate ngon miệng, nàng muốn ôm anh ta, đụng ngã anh ta ...

“Trước kia tôi muốn cho anh ôm, hôm any anh vẫn còn đi?” Doãn Thiên Lương hỏi, gương mặt đó nhìn rất không sai, sờ lên, quả nhiên ảm giác rất tốt. thuận tiện ôm vòng qua cổ anh ta ngồi dậy nhào vào long anh ta, thuận tiện còn cọ xát đầu, trước kia cũng không có phát hiện thoải mái như vậy.

“Tại sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Cái gì tại sao ..., để cho tôi đụng ngã anh đi ...” Dùng sức đẩy, Lục Quân Tắc không động, Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi phải sinh đứa bé, nếu thật sự anh không trở về, tôi cũng có một núi dựa để trông cậy vào ...”

“Oh có thể tái giá.” Lục Quân Tắc nói.

“Tái giá ... Tôi mang theo mẹ chồng người đi tái giá? Hãy nói, sẽ cho vương phủ mất thể diện ...” Doãn Thiên Lương nói. Ngổi đẩy không được Doãn Thiên Lương đung đưa đứng lên dùng sức đẩy ngã Lục Quân Tắc, nhìn mặt Lục Quân Tắc có chút kinh ngạc, Doãn Thiên Lương vỗ vỗ anh ta: “Anh đến gần tôi đi...”

Lục Quân Tắc cười: “Oh a, nàng nghĩ thông suốt?”

“Dĩ nhiên nghĩ thông suốt, tái giá cũng không phải là bán rau củ ... Tôi lại là tiểu Vương phi ... Ai dám lấy tôi ... vẫn là sinh đứa nhỏ thực tế hơn, đúng không?” Doãn Thiên Lương nói, càng ngày càng nóng. Kéo quần áo Lục Quân Tắc, lộ ra làn da dán sát lại mới thoải mái chút: “Nhanh lên một chút, từ tôi đi ...”

“Vậy vi phu không thể làm gì khác là miễng cưỡng ...” Lời còn chưa nói hết miệng liền bị Doãn Thiên Lương ngăn lại.

Ánh mắt Lục Quân Tắc trong nháy mắt mở to ra ... Phu nhân của hắn cưỡng hôn hắn.

Miệng lại chuyển đến những nơi khác trên mặt, lỗ mũi, ánh mắt, ngay cả lông mày cũng không bỏ qua cho ... tóm lại là cách hôn lướt qua. Chợt, không có thể động, nằm ở trên người hắn ngủ thật say.

Đầu của nàng ở bên tai Lục Quân Tắc.

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nửa ngày Lục Quân Tắc mới nói nhẹ: “Oh a quả nhiên là tên ngốc ... Nhưng, vi phu muốn lúc trở về ăn cá lớn ...”