Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 12




t*ng trùng của động vật lôi cánh tay nhỏ của nàng kéo ra ngoài, và nhìn thẳng vào mắt nàng : “Nhé nhé nhé, tiểu nha đầu này mặc dù còn không có nẩy nở, khuôn mặt nhỏ bé còn có thịt, trưởng thành nhất định sẽ là một giai nhân. Lăng thiếu gia, chó chịu hay không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích a?”

Doãn Thiên Lăng cười nhìn Doãn Thiên Lương một chút: “Nha đầu, ngươi bằng lòng không?”

Doãn Thiên Lương nổi giận trong bụng, tình cảm của tên Doãn Thiên Lăng khốn khiếp ngươi muốn cả ta như vậy.

“Ta muốn về nhà hỏi mẹ ta.” Doãn Thiên Lương nói. Giả bộ ngu, giả bộ ngây ngô, giả bộ ngây thơ, xem ngươi làm khó được ta.

t*ng trùng động vật cười ha ha: “Thật là một chuyện đùa, vật nhỏ, lớn như vậy rồi còn phải về hỏi mẹ.”

Doãn Thiên Lương không lên tiếng, hơi thấp đầu ngồi.

“Nha đầu, vị này là nhị công tử Phù Phong Hầu, còn không mau bái kiến.” Doãn Thiên Lăng nói, cười liếc mắt nhìn Doãn Thiên Lương.

Doãn Thiên Lương đứng dậy, hướng về phía t*ng trùng động vật nói: “Ra mắt công tử.”

t*ng trùng động vật bận rộn lôi kéo nàng ngồi xuống: “Đa lễ, đa lễ, mau ngồi. Móng tay thật dài của Doãn Thiên Lương không cẩm thận tìm hạ xuống cánh tay của hắn, một vệt màu hồng xuất hiện.

“Thật xin lỗi, Phù Phong công tử.” Lại đứng lên.

“Không có sao, không có sao, chớ khẩn chương, ngồi đi.” Khuôn mặt cười còn rực rỡ hơn cả hoa mùa xuân.

Ngồi xuống, cảm giác được ánh mắt của Doãn Thiên Lăng, trong lòng Doãn Thiên Lương cười thầm.

“Thừa Dục, ngươi làm sao cũng bị triệu hồi kinh?” Doãn Thiên Lăng hỏi t*ng trùng.

“Việc này con không đơn giản? Ta nhớ không nhầm trong kinh gần đây có rất nhiều khuê tú đợi gả cùng với công tử đợi cưới, rõ ràng quá mức, còn có người nhàn rỗi loạn chút Uyên Ương rồi.” t*ng trùng động vật cười xấu xa nhìn Doãn Thiên Lăng một chút: “Nghe nói muội muội nhà ngươi cũng đều theo Thái hoàng Thái phi vào kinh rồi hả? Thế nào? Ta cũng có lễ làm muội phu của ngươi đi.”

“Bản thân ta cũng muốn tìm chồng cho em gái ta, nhưng là ngươi .... đây là muội muội ruột thịt của ta.” Doãn Thiên Lăng cười nói.

“Nặng bên này nhẹ bên kia. Ta thế nào? Ta bất quá bề ngoài phóng khoáng phong lưu một chút, thật ra thì con người ta từ trong xương rất ngây thơ, đối với tình cảm sẽ một lòng.” t*ng trùng động vật Thừa Dục nào đó nói.

Cho nên vì ta bởi vì không biết hắn họ gì. Bất quá gọi Phù Phong Thừa Dục cũng thật dễ nghe.

Rất ngây thơ? Rất ... đi. Rất môt lòng? Đoán chừng là đối với cùng một loại phụ nữ một lòng, cái này là “đại tập” trong bao nhiêu “tiểu tập” nàng cũng không biết.

“Tử Quý, nghe nói ngươi ở bên ngoài du đãng hơn một năm, thấy không ít cô gái phong tình nước khác đi? Như thế nào? Có hồng nhan tri kỷ gì không?” Phù Phong Thừa Dục nói.

Doãn Thiên Lăng lắc đầu một cái, tiếp tục uống trà.

“Ngươi này, dẫu gì cũng nói một câu được không Thật nhiều năm không thấy, gặp mặt liền có dáng vẻ này, ngươi cũng không có tâm sự gì muốn bày tỏ với chúng ta sao?” Phù Phong Thừa Dục nói.

“Không có.” Doãn Thiên Lăng thống khoái mà hồi đáp.

“Ngươi chết không có lương tâm.” Phù Phong Thừa Dục ở dưới mí mắt Doãn Thiên Lương ngắt nhéo hoa tay, tiêu chuẩn đang diễn trò phù hợp 90%. Doãn Thiên Lương len lén dùng ánh mắt nhìn hắn, đây không phải là cấu kết cùng Doãn Thiên Lăng khốn khiếp nữ giả nam trang đi? Chơi thật tốt ... Có trò hay để xem.

Không ai để ý đến hắn. Phù Phong công tử quay đầu để sát vào Doãn Thiên Lương: “Ta có rất nhiều tâm sự, tiểu nha đầu ngươi có thể hay không hảo tâm nghe ta bày tỏ một chút?”

Doãn Thiên Lương chịu đựng xung động ra tay đem hắn ném qua vai, gật đầu một cái, hưng phấn, cuối cùng cũng có bát quái, mặc dù bát quái có chút nhàm chán, nhưng có ít còn hơn không.

“Tiểu nha đầu, ngươi nói công tử ta đẹp mắt không” Nói xong quay đầu nhìn mặt Doãn Thiên Lương.

“Đẹp mắt.” Doãn Thiên Lương nói, mặt trắng nhỏ khó coi nào đó nào có tư cách làm thiếp a.

“Vậy ngươi nói, tại sao các cô nương ta thích đều coi trọng người khác?” Phù Phong Thừa Dục một bộ lã trã trực khóc.

Đó là các nàng sợ ăn cây củ cải nào đó thì khí chất sẽ bị ô nhiếm nặng.

“Vậy ngươi phải đi hỏi các nàng mới biết a.” Doãn Thiên Lương nói, logic ngu ngốc. Ha ha.

“Ngươi cũng là nữ hài tử, nha đầu, nếu như là ngươi, ngươi có thể hay không coi trong ta?” Phù Phong Thừa Dục có ý mở trừng hai mắt.

Coi trọng ngươi? Coi lão nương bị mù ....

“Không biết.” Doãn Thiên Lương nói.

Ách ... bị đả kích.

“Tại sao?” Anh ta thổi phồng tâm trạng, rụt rè lôi kéo tay áo Doãn Thiên Lương, trong đôi mắt như có lệ quang, Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa bị mê hoặc, cuối cùng cũng cầm giữ lại được.

“Cô nương, ngươi tại sao phải nữ giả nam trang đây? Bộ dạng như vậy chơi rất thích sao? Ta cảm thấy cái bộ dạng đó chơi không thích, ta không có biện pháp, ngươi vì cái gì?” Doãn Thiên Lương vẫn là bộ dạng ngây thơ hỏi.

Nhìn mặt Phù Phong công tử như gió làm hồ nước bị khô nứt ra cuồi cùng bể tan tành, nàng thực sự muốn cười to ba tiếng.

Doãn Thiên Lăng đã cười thay nàng, cười sáu tiếng. Trời mới biết, nhịn cười là chuyện cực khổ cỡ nào.