Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 121




Muốn đi, dĩ nhiên phải chuyên cần vào cung thỉnh an một chút, mấy lần xin thỉnh an, chỉ được Thái hậu tiếp kiến có một lần, hoàng hậu gặp nàng hai lần, trên đường cũng bởi vì hoàng tử mà bỏ lại nàng, nghe bọn thái giám xì xào bàn tán, hình như là thân thể tiểu hoàng tử không tốt lắm, thỉnh thoảng bị bệnh.

Đi lại ở trong cung khó tránh khỏi sẽ đụng phải quý nhân, tỷ như Doãn Liệt.

Tinh thần của Doãn Liệt so với mấy ngày trước đây lại kém hơn một chút, cho dù hắn đi tới vẫn có thể nghe được tiếng hắn ho khan.

Xác định ngày rời kinh, Doãn Thiên Lăng được mời tới trong phủ tụ họp một chút, ăn cơm xong, uống qua trà hai người để cho nàng về phòng nghỉ ngơi trước, hình như có chuyện gì muốn bàn bạc, Doãn Thiên Lương không thích quản những thứ lộn xộn này, ước gì đi trở về sớm một chút để ngủ.

Nhưng thật ra thì nàng cũng có chút tò mò hai người thương lượng chuyện gì, nàng cảm giác lần chiến thẳng trở về này Lục Quân Tắc càng thêm cẩn thận so với lần trước.

Lục Quân Tắc trở về phòng, thấy nàng ngồi ôm gối liền cười: “Thế nào, Oh a nằm một mình khó ngủ?”

Thật là già mà không đứng đắn, đàn ông 25 tuổi đùa giỡn nàng một nữ sinh 17 tuổi.

“A, đúng như vậy. Một người ngủ sẽ lạnh.” Doãn Thiên Lương nghiêm trang nói. Xem anh nói gì ...

Lục Quân Tắc chậm rãi bước đi thong thả đến mép giường nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực: “Nơi này của vi phu gửi lại rất nhiều nhiệt độ cơ thể của Oh a, bất cứ lúc nào Oh a có thể tùy ý lấy về.”

Bất cứ lúc nào? Đi, đứng bốn tiếng đồng hồ trong sân vườn đi.

“Ha ha, rất tốt, Hương Châu chuẩn bị cho tôi lò tay, ôm cũng không lạnh.” Doãn Thiên Lương từ trong ngực anh ta giãy giụa ra ngoài, lấy từ trong chăn ra cái lò tay quơ quơ: “Lúc nào thì anh ta trở về Sở Châu?”

“Có thể, nhanh.” Lục Quân Tắc nói lại ôm nàng vào ngực: “Nếu Oha không lạnh thì vi phu mượn chút nhiệt độ nữa.”

... .....

Nói đến nói đi đều là anh ta được lợi thế.

Quên đi, trước cứ dành cho anh ta một chỗ, coi như tích trữ số lẻ.

Ngày lên đường trở về Vân Trung, có chút âm u, không biết vì sao Doãn Thiên Lương có chút thấp thỏm bất an. Lục Quân Tắc cũng không có cưỡi ngựa, chỉ ở đối diện Doãn Thiên Lương trong xe ngựa, còn thỉnh thoảng nhìn nàng lười biếng không giải thích được.

Qua buổi chiều, Doãn Thiên Lương ngáp một cái, nhìn bả vai Lục Quân Tắc một chút: “Có thể dùng nhiệt độ đổi vai dùng được không?”

“Oha nàng chiếm tiện nghi của vi phu.” Lục Quân Tắc nói, suy nghĩ một chút: “Nhưng, ai bảo Oha nàng là chủ nợ, vi phu cũng không tiện không đồng ý.”

Tựa vào đầu vai Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại ấp ủ cơn buồn ngủ.

“Mới có mấy ngày đã đến Vân Trung rồi.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn nhìn anh ta: “Nhớ nhà sốt ruột a? Mấy ngày này thế nào không thấy anh nhắc đến Vân Trung.” Nói bọn họ quên, nên trở về nhà tìm mẹ chồng và bố chồng là đến kia mà.

Nhưng mà, qua vài ngày bọn họ cũng không trở về đến Vân Trung, mà là bị một đội thị vệ cẩm y vệ “hộ tống” hồi kinh, thái độ đối với bọn họ tuy nói cũng khá lịch sự, nhưng kẻ ngu cũng biết thật ra chính là “áp giải”.

Lý do áp giải cũng không có nói.

Bánh xe không có chậm chạp như lúc trở về mà ngân nga âm thanh “cót két”, lúc này trở nên ngắn ngủi mà bén nhọn, nghe mà không thoải mái.

Doãn Thiên Lương cũng không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng tựa vào bên người Lục Quân Tắc.

“Oha, không sợ.” Lục Quân Tắc nắm tay của nàng, nhàn nhạt nói.

“Không sợ.” Doãn Thiên Lương nói.

Lục Quân Tắc giật nhẹ khóe miệng.

“Anh cũng không sợ, tôi sợ cái gì.” Doãn Thiên Lương nói.

Bên trong xe lại rơi vào trầm mặc, chỉ có bên ngoài tiếng vó ngựa “lộc cộc” cùng tiếng bước chân chỉnh tề của binh sĩ.

Ngoài miêng tuy Doãn Thiên Lương nói không sợ, trong lòng cũng rất là thấp thỏm, không biết lần này nguy hiểm đáng sợ như thế nào.

Buổi tối đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Doãn Thiên Lương cùng Lục Quân Tắc ngồi bên đống lửa sưởi ấm, ánh lửa nhảy nhót, đem vũ điệu chiếu vào trên mặt hai người.

“Oha, nàng muốn đi đâu?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Đi tất cả những nơi có thể vui chơi, a, anh muốn dẫn tôi đi ra ngoài chơi sao? Vậy phải nói trước cho cha mẹ chồng một tiếng mới phải chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Có thời gian rồi hãy nói.” Lục Quân Tắc nói.

“Tốt, không được quên.” Doãn Thiên Lương nói, nhìn một chút màn đêm, một mảnh đen nhánh, bẩu trời điểm đầy sao lại không đủ để chiếu sáng cho người đi đường.

Trở về kinh thành, lại trở về biệt viện Lục gia, mặc dù không có trọng binh canh giữ, nhưng trong phủ từ trên xuống dưới không khí không được tự nhiên tùy ý có thể thấy được.