Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 93




Sáng sớm hôm sau, Doãn Thiên Lương chạy đi cùng mẹ chồng báo cáo tin tức tốt, mẹ chồng nàng vừa nghe cũng là vẻ mặt nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền bỏ đi nghi ngờ mà cao hứng chuẩn bị đi chơi.

Thời tiết tốt, chim nhỏ ở phía trước dẫn đường, gió thổi hướng về chúng ta, chúng ta giống như gió thu đi tới trong rừng rậm, đi tới trên cỏ ... Lá phong như lửa phất phơ trong gió mát, thực sự là lựa chọn lúc dạo chơi tốt nhất.

Bọn nha hoàn líu ríu tốp năm tốp ba ở chung một chỗ hoặc nhìn nước hoặc hái hoa hái cỏ, Doãn Thiên Lương đi theo bên người Quận Vương phi nghe bà ngâm thơ làm từ, rất nhiều câu bà đọc Doãn Thiên Lương cũng không có nghe qua, vì vậy cũng không dám tùy tiện phát biểu cảm tưởng gì. Bất quá Quận Vương phi đọc tới những câu thơ so với tình hình nhìn thấy trên sân khấu thì những thơ ca kia đọc diễn cảm hay hơn nhiều, lúc đầu không để cho người ta nổi da gà.

Bất chợt bọn nha hoàn yên tĩnh lại, Doãn Thiên Lương quay đầu nhìn lại ... Lục Quân Tắc một bộ áo dài xanh càng đi càng gần, cùng với là phong như lửa đột nhiên xuất hiện đi ra.

Người này không phải sáng sớm nói ra cửa đi phủ nha à? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này thần kỳ như vậy. Chẳng lẽ lại không yên tâm?

“Ai ...” Quận Vương phi thở dài một tiếng uyển chuyển, còn cầm khăn tay lau lau khóe mắt.

Tức cảnh sinh tình.

“Mẹ, ngài sao thế?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Không có gì, nhớ lại ngày trước chơi cùng một chỗ trong núi với lão già kia, ai.” Thở dài một tiếng.

Khó trách có thể như vậy, hôm nay chỉ còn một mình cô đơn chiếc bóng.

“Không muốn quên đi, đi thôi Lương nhi, ta nhìn thấy hình như là Quân Tắc.” Quận Vương phi nói qua hướng bên kia.

Vốn Doãn Thiên Lương cảm thấy bữa trưa ăn cơm dã ngoại cũng rất tốt cứ như vậy bị Lục Quân Tắc làm cho thành không tiếng động, ăn xong rồi, theo kế hoạch là muốn đi du hồ, thuyền cũng đã dừng ở bên hồ. Quận Vương phi lại không muốn cầm khăn tay lau khóe mắt, nói mình có chút buồn bực không thoải mái muốn về phủ trước, để cho bọn họ tự mình đi du hồ.

Vừa nhìn chính là cố ý chế tạo cơ hội cho hai người ở chung một chỗ, Doãn Thiên Lương vội nói: “Nếu mẹ không thoải mái thì cùng nhau trở về đi, thuận tiện mời đại phu tới xem một chút.”

“Không cần mời đại phu gì, ta trở về nằm một chút là tốt, thật vất vả ra ngoài một chuyển, để cho Quân Tắc cùng con nhìn xung quanh.” Quận Vương phi nói xong đỡ tay nha hoàn một bộ nhu nhược không có lực: “Đi đi, lúc trở về nói với mẹ một chút trên hồ có cái gì chơi vui, đúng rồi, thuận tiện Quân Tắc câu con cá trở về nấu canh cho ta uống, tầm bổ.”

“Để cho bọn họ câu là được, chúng ta vẫn là ...” Lời của Doãn Thiên Lương bị Lục Quân Tắc cắt đứt.

“Phu nhân, đi thôi. Mẹ chỉ là muốn nhớ đến có nhân, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt.” Lục Quân Tắc nói.

A ... đứa con thật là bất hiếu, ném vào trong nước làm mồi cho cá.

Cứ như vậy, Doãn Thiên Lương bị Quận Vương phi lệnh cưỡng chế cùng Lục Quân Tắc đi du hồ, chỉ mang theo hai nha hoàn ở gần đó hầu hạ.

Lên tầng hai của thuyền gỗ phát hiện thuyền này thật ra thì rất tinh sảo, so với thuyền ở Tây Hồ đẹp mắt hơn nhiều. Người chèo thuyền cùng nha hoàn vừa lên thuyền giống như tránh mèo biến mất không thấy, còn dư lại Doãn Thiên Lương và Lục Quân Tắc trên boong thuyền nhìn thuyền từ từ quay đầu hướng đến giữa hồ.

Nhìn về nơi xa, có thể nhìn thấy núi với cây và nước mênh mông vô bờ, núi này còn có một đoạn đứt gãy rõ ràng, ước chừng là thời kì mực nước khác nhau, sắc màu đỏ của cây cũng có vàng nhìn rất là rực rỡ, một cảm giác rực rỡ thịnh vượng.

“Oh a, nước hồ này nhìn được không?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Đẹp mắt.” Doãn Thiên Lương đáp. Bây giờ anh ta có nói về hay không thì cũng không phản đối?

“Đẹp mắt như thế nào?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Nhìn thấy thế nào cũng đẹp.” Doãn Thiên Lương nói, vì sao nói đẹp như thế nào, nhìn thích chính là đẹp mắt thôi. Cùng loại người cũng phải nghiên cứu tại sao này ngắm phong cảnh thật là không thú vị ... Hay để cho anh ta câu cá đi: “Mẹ nói muốn uống canh cá.”

“Chờ thuyền ngừng mới có thể câu cá, cá rất lười, sẽ không chạy theo mồi câu.” Lục Quân Tắc nói.

Ách ... không phải là nói như vậy đi?

“Vậy thì dừng lại câu cá là được.” Doãn Thiên Lương nói.

“Hiện tại nước còn cạn, chờ nước sâu chút.” Lục Quân Tắc nhìn nàng một chút: “Vi phu dạy nàng câu cá.” Nói xong dọc theo thang lầu đi lên trên, Doãn Thiên Lương đang muốn đi lên lầu xem một chút liền cũng đi theo, câu cá, không phải là thả mồi câu ném vào trong nước rồi chờ là được?

Bông thuyền trên lầu, có ghế dài và có cái giá ... hẳn là giá cần câu. Lục Quân Tắc từ cần câu nói đến lưỡi câu lại nói đến dây câu mồi câu ... Doãn Thiên Lương nghe được đã muốn ngủ gà ngủ gật, ăn con cá mà thôi, cầm lưới bắt một đống thoải mái ăn, quả nhiên người có tiết thích ăn “tình thú”.

“Oh a, nàng mệt nhọc?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Có chút.” Doãn Thiên Lương nói, vốn nội dung đã không thú vị, giảng giải cũng không thú vị, không thú vị bình phương lên chính là ngủ gật.

“Vậy Oh a đi vào ngủ trước, chờ vi phu câu cá lên lại gọi nàng.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương không nghi ngờ gì, vừa đúng, cũng không cần nghe bài giảng nhàm chán lại có thể đi thăm thú khoang thuyền, thuận tiện đến đuôi thuyền ngắm phong cảnh mỹ lệ.

Vén rèm lên nhìn một chút, trong khoang thuyền này thật đẹp đẽ a, mặc dù không có màu sắc chói lọi nhưng từ bàn ghế đến giường mạn rèm cửa sổ mọi thứ đều là tỉ mỉ lựa chọn, quả nhiên, thuyền nhà người có tiền cũng xa hoa như vậy, cả hai miếng đồ án nho nhỏ trên cửa sổ cũng thêu rất đẹp.

Quả nhiên, có tiền thật tốt.