Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 8: Bệ hạ, đến một phát uyên ương dục không?




Lý Thiệu Thần thấy Lambert không có ý lên tiếng hỏi, bản thân cậu chột dạ cũng sẽ không chủ động thẳng thắn, hai người ngược lại thần kỳ nhất trí trầm mặc.

Lý Thiệu Thần đôi mắt trông mong nhìn Lambert đem một khối thịt nướng ăn xong, lúc này mới nhớ tới chính mình còn chưa có ăn cái gì. Đầu tiên là bị cự thú đuổi theo, tiếp theo ánh mắt bị suối nước mê hoặc, đến thăm đến chơi đến nháo, làm tới cá cũng chạy, kế tiếp chính là làm nhiệm vụ hệ thống, một vòng lên xuống, cậu sớm đã bụng đói kêu vang.

Lý Thiệu Thần tự nhận là là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, điểm đói nhỏ nhoi ấy vẫn có thể cho qua, cũng không thể cùng một người bệnh trọng thương đoạt đồ ăn đi.

Tuy là như thế, ánh mắt Lý Thiệu Thần vẫn nhịn không được nhìn thịt nướng miết a miết, bụng hợp thời phát ra “Thầm thì” kháng nghị. Lambert động tác ăn nhất thời đình chỉ, đối Lý Thiệu Thần cho cái ánh mắt nghi hoặc.

“Ngươi chưa ăn gì?”

“Tôi ăn rồi, anh ăn đi.”

Đối mặt thịt nướng Lambert đưa tới, Lý Thiệu Thần bất vi sở động, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm tay Lambert, không dám tái hoạt động một phân, sợ chính mình không cẩn thận sẽ nhào đi lên cướp đoạt khối thịt nướng kia.

Nha nha nha, thật đói! Lý Thiệu Thần mắt đầy lệ, tiểu nhân nhi trong lòng hữu khí vô lực quỳ rạp trên mặt đất phất cờ hò reo: cầu uy thực, cầu bao dưỡng!

Lambert gợi lên khóe miệng, thu hồi tay đưa qua, quả nhiên thấy ánh mắt thất vọng của bán thú nhân thanh niên, một đôi lỗ tai nhỏ ỉu xìu cụp xuống, cái đuôi phía sau cũng là hữu khí vô lực tảo động. Không đành lòng tiếp tục đùa bán thú nhân, Lambert vươn tay gỡ xuống một khối thịt lớn, lần thứ hai đưa tới trước mặt Lý Thiệu Thần.

“Ăn đi, ta ăn một mình không hết nhiều như vậy, cứ ăn nhiều ngược lại đối thân thể không tốt.”

Mắt Lý Thiệu Thần nháy mắt sáng lên, thần thái sáng láng tiếp nhận thịt Lambert đưa tới, không tiếp tục giả dối chối từ, trời đất bao la, ăn cơm mới là lớn nhất.

Nhìn Lý Thiệu Thần ăn miệng đầy mỡ, khẩu vị của Lambert cũng tốt lên không ít.

Hai người mỹ mãn ăn xong thịt nướng, Lý Thiệu Thần thư thư phục phục nằm xuống đất, không muốn cử động nữa. Ăn no liền lăn quay ra ngủ, quá hạnh phúc a.

“Trước đừng ngủ.”

Lambert lên tiếng ngăn lại Lý Thiệu Thần đang định tiến vào mộng đẹp, người sau mở đôi mắt to đen trắng rõ ràng trừng hắn nghi hoặc.

“Ngươi ngược lại thư thư phục phục ngủ, ta đây còn cả người dính nị, lại là huyết ô lại là bùn đất, trên quần áo thậm chí còn có dấu chân của người nào đó.”

Thời điểm nói đến dấu chân, Lambert mày rậm chọn chọn, khóe môi nhếch lên nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc, nhìn thấy Lý Thiệu Thần hơi chột dạ.

“Hôm nay thời tiết rất tốt, vừa mới ăn qua đồ vật, ta khôi phục không ít khí lực, ngươi đỡ ta đi đến bên trong tiểu khê đi, ta muốn tắm rửa một cái.”

“A a, được.”

Quân gia chột dạ không dám làm trái thỉnh cầu của đối phương, vội vàng nhảy vào trong hầm nâng Lambert lên.

Một đôi cánh tay ấm áp cường tráng quàng qua thắt lưng, lồng ngực rắn chắc của đối phương cùng mình gắt gao đụng chạm, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh hữu lực của đối phương, rõ ràng nhìn qua là một cái bán thú nhân ngốc manh, thế nhưng lại cho người ta cảm giác thập phần tin cậy. Lambert bất động thanh sắc ôm lấy thắt lưng Lý Thiệu Thần, tinh tế vuốt ve đánh giá.

Xúc cảm không tồi.

Cánh tay thuận thế trượt xuống phía dưới, đi vào phần eo Lý Thiệu Thần, bàn tay to có vết chai hơi mỏng nhẹ nhàng một lướt qua, xúc cảm tê dại đủ để cho Lý Thiệu Thần đi đứng mềm nhũn. Lưu luyến một lát, Lambert cảm thấy mỹ mãn mỉm cười. Về phần cái đuôi cùng bộ vị phía dưới, Lambert tỏ vẻ bây giờ không thể nóng vội.

Cho dù hắn hiện tại muốn đem thanh niên bán thú nhân này quăng lên giường, thân thể hắn cũng không cho phép, chớ nói chi là bán thú nhân này ngây thơ muốn chết, nói đến một phát hoang giao dã ngoại, không biết đối phương sẽ xấu hổ thành bộ dáng thế nào đâu.

Lúc này Lý Thiệu Thần còn không biết, mình ôm lấy nam nhân so với mình cao to rất nhiều thế nhưng lại đánh cái chủ ý này, chờ về sau cậu bị ăn kiền mạt tịnh, lại ca thán lòng người không rõ. Sớm biết vậy cho hắn chết đuối tại bên trong Bích Hiềm khê luôn cho rồi.

Lý Thiệu Thần gian nan ôm Lambert đi vào trong suối nước, cậu không mặc quần áo, vẫn là quang lỏa thân trên, trên người chỉ mặc một cái tiết khố, chân trần mà đi. Hai người tiếp xúc gần như vậy, quần áo đối phương ma xát làn da của mình, nhất là hai cái điểm đỏ trước ngực kia, Lý Thiệu Thần rõ ràng cảm giác được chúng nó đã đứng thẳng lên. Từng đợt điện lưu tê dại hướng thẳng vào trong óc Lý Thiệu Thần, phía dưới cũng ẩn ẩn có dấu hiệu ngẩng đầu, bởi vì duyên cớ thân kém cao, hô hấp nóng rực của đối phương phun ở cần cổ mình, cảm giác khác thường làm Lý Thiệu Thần khó kiềm chế tình tự, thiếu chút nữa ngâm ra tiếng.

Cậu là một xử nam, nơi đó nào có trải qua sự tình tình sắc ngượng ngùng này, gió nhẹ hơi hơi thổi tới lướt qua thân thể cậu, cậu có thể cảm nhận được cả người mình run rẩy nổi da gà. Lý Thiệu Thần cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra thanh âm kỳ quái, nhưng sắc mặt của cậu bạo hồng liền bán đứng trạng thái 囧 của cậu giờ phút này.

“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Lambert giả vờ ân cần hỏi han, trên thực tế hắn thập phần rõ ràng trạng thái của Lý Thiệu Thần giờ phút này. Lại nói tiếp, phương diện này còn có một phần là “Công lao” của hắn đâu.

Tuy tất cả mọi người là nam nhân, nhưng Lý Thiệu Thần lại ngại ngùng đối Lambert nói thật. Cũng không thể nói cho đối phương “Tôi có phản ứng, hai ta cùng tới giải quyết đi” như vậy mắc cở chết người, nhất định sẽ bị đối phương xem thành biến thái.

Thật vất vả gặp được một người, Lý Thiệu Thần cũng không muốn vì nguyên nhân này mà lại lần nữa khôi phục tình trạng độc thân.

“Không, không có gì.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Thiệu Thần liền phát giác ngữ điệu của mình có chút kỳ quái, vì thế gò má của cậu trở nên càng hồng. Lambert không nghĩ tiếp tục đùa cậu, vạn nhất đối phương xù lông, bản thân mình cũng không có trái cây ngon ngọt gì để ăn. Dù sao hắn bây giờ là người bệnh a.

Thật vất vả đem người tới bên cạnh suối nước, Lý Thiệu Thần đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Lambert cười như không cười nhìn cậu.

“Lại làm sao vậy?”

“Ta không có khí lực, ngươi dù sao cũng phải giúp ta đem quần áo cởi ra đi, không cởi ra thì ta tắm rửa như thế nào?”

Cởi, cởi quần áo?

Lý Thiệu Thần thầm nghĩ đến lắp bắp.

Đại ca, hai ta không thân thiết như vậy đi, vừa thấy mặt liền toàn thân xích lỏa gặp lại thần mã thì cởi sạch, không cần bạo như thế a!

Lý Thiệu Thần theo bản năng cự tuyệt, chẳng qua ngẩng đầu nhìn đến bộ dáng Lambert chật vật tội nghiệp, cậu lại kìm không nổi mà mềm lòng.

Ai, chậc, lỡ làm người tốt rồi, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cũng đã giúp hắn nhiều như vậy, một chút nữa cũng có sao đâu. Lý Thiệu Thần nhận mệnh tiêu sái đến bên người Lambert, bắt đầu đối với hắn giở trò, a không, cởi áo tháo thắt lưng.

Lambert mặc chính là quần áo tương đối rộng thùng thình, có chút cùng loại với pháp sư bào trong Harry Potter, bên trong là một tầng quần áo trong mỏng manh cùng quần dài, cùng áo khoác đều là ánh vàng rực rỡ. Đây là một Mỹ kim bảo a, Lý Thiệu Thần không chút nghi ngờ quần lót của người này cũng là kim sắc.

Trên thực tế đúng là như thế, Lý Thiệu Thần mất sức chín trâu hai hổ giúp Lambert cởi quần áo, bên trong lộ ra quần lót tứ giác ánh vàng rực rỡ, Lý Thiệu Thần nhịn không được “Sách” một tiếng.

Thật sự là một người đến từ trong tao bao a! Lý Thiệu Thần nhịn không được nhớ tới mặt đám thổ hào trong Tàng Kiếm sơn trang, chậc, nội y nhóm nhị thiếu có phải hay không cũng là kim sắc a?

Lý Thiệu Thần trong đầu đã kinh thần triển khai, từ nội y nhóm nhị thiếu kéo dài đến nội y của mỗi người trong Thập Đại môn phái, cậu thậm chí có xúc động đi dán một cái thảo luận thiếp.

Lý Thiệu Thần kiềm chế dục vọng của mình, đang muốn rời đi, Lambert mở miệng lần nữa, thiếu chút nữa làm cậu hỏng mất.

“Quần lót còn không có thoát!”

Gì?

Lý Thiệu Thần biểu đạt gió lớn cây nhiều không có nghe rõ! Than bùn a, loại đồ vật tư nhân như quần lót này anh cũng cho người khác giúp anh cởi, kính nhờ có chút quan niệm trinh tiết được không! Lão tử lớn như vậy chỉ thoát qua quần lót của mình. Vị đại ca kia, ngài cũng quá không bị cản trở, thần thiếp làm không được a!

Lý Thiệu Thần tự nhận hung ác cùng Lambert đối diện hai giây, cuối cùng bại trận. Bệnh nhân, người bệnh là thần mã, quả thực rất ngược có biết hay không ( gào thét -ing)!

Lý Thiệu Thần lại ngồi xổm người xuống, từ phía sau giúp Lambert j□j, không nhìn đến quang mang tà ác đại thịnh trong mắt đối phương.

Quần lót vừa mới bị cởi xong, một quái vật to lớn liền bắn ra, đối diện mặt Lý Thiệu Thần, còn kiêu ngạo run lên hai cái.

Ta thảo, hảo lớn!

Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Thiệu Thần.

Ni mã, lão tử vì cái gì muốn nhìn chằm chằm nó, kích cỡ của lão tử cũng thực khả quan được không! Lý Thiệu Thần nhịn không được lấy vật của hai người tương đối một phen, sau đó hướng hành vi của mình thật sâu mà chán ghét vứt bỏ, như thế nào càng ngày càng giống cái si hán đâu!

Si hán Lý Thiệu Thần nhận mệnh đem quần lót kim sắc tao bao ném qua một bên, cũng không tính toán ly khai. Tắm rửa cái gì, cậu cũng phải đến làm a. Cậu cũng không nhận ra bệnh kiều Lambert có thể chính mình tắm rửa.

Lý Thiệu Thần dời tầm mắt, ngược lại đi vào phía sau Lambert. Vừa mới đối diện hắn, không thèm nhìn đến lưng Lambert, hiện tại nhìn phía sau, Lý Thiệu Thần nhất thời hít vào một hơi lương khí.

Da lưng bóng loáng non mịn, vừa thấy chính là đại gia công tử, sống an nhàn sung sướng mới có thể có được làn da này, nhưng mà đã có một miệng vết thương dữ tợn phá hủy chỉnh thể mỹ cảm. Miệng vết thương từ vai trái uốn lượn thẳng đến phía thắt lưng bên phải, không biết là bị cái gì gây thương tích, miệng vết thương tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng lưu lại ấn ký màu trắng làm cho người ta cảm nhận được khi đó nguy hiểm cùng thống khổ tột cùng.

Lý Thiệu Thần không kìm lòng nổi đưa tay xoa vết sẹo kia, thời điểm bị bán thú nhân đụng vào, Lambert nhịn không được cả người run lên.

Cái miệng vết thương kia, hảo mẫn cảm.

“Đau sao?”

Lambert sửng sốt, thế nhân chỉ quan tâm đến vết sẹo của hắn là như thế nào, có biện pháp nào cứu trị không, chưa bao giờ có một người hỏi qua hắn như vậy.

Đau sao?

Lambert trầm mặc một hồi lâu, ngay tại lúc Lý Thiệu Thần cho rằng hắn lâm vào trong ký ức, hắn trả lời một câu.

“Quên.”

Đúng vậy, Lambert sớm đã quên.

Trên người hắn có huyết mạch thần thú Phượng Hoàng, mỗi một ngàn năm sẽ niết bàn một lần, liệt hỏa nhiên tẫn mối hận cũ cùng cừu hận của hắn từ ngàn năm trước cho tới nay, chờ đến sau khi hắn tỉnh lại, hắn lại là Thú Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng, phổ độ chúng sinh.

Tồn tại của cái vết sẹo này, hắn sớm đã quên mất.

“Nhất định rất đau.”

Ngón tay Lý Thiệu Thần nhẹ nhàng lưu luyến qua lại trên miệng vết thương, Lambert cơ hồ kiềm chế không được, người kia, không biết rằng cậu chơi với lửa sao?