Thu Tư

Quyển 2 - Chương 17




Những tia nắng chậm rãi xuyên qua những kẽ lá nhành cây, xuyên qua làn sương mờ của buổi bình mình, từng giọt từng hạt rắc khắp đất trời, Thu Tư đã sớm tỉnh lại và đứng ngoài ban công. Cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương vị tự nhiên khiến cho thể xác và cả tinh thần của cậu đều được thả lỏng. Bỗng nhiên sau lưng ấm áp, cậu bị người khác ôm vào trong lòng nhưng Thu Tư cũng thuận theo mà buông lỏng mình, đem toàn bộ sức nặng của cậu giao cho người phía sau.

Cúi đầu khẽ hôn lên môi Thu Tư, cảm giác được thân thiết với người mình yêu dưới ánh mặt trời thế này làm Tang Mặc Ngôn rất vui vẻ nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc và có ý yêu thương cưng chiều. “Sao không ngủ thêm một lúc nữa.”

Nhìn màn sương mờ giăng giăng khắp trời dần dần biến mất, cỏ xanh núi biếc hiện rõ thành hình ra trước mắt, ánh nhìn của Thu Tư vô cùng dịu dàng. “Em không muốn bỏ qua một sớm tinh mơ đẹp thế này.”

Dù cảnh đẹp có lộng lẫy rực rỡ đến mức nào thì nữa thì trong mắt Tang Mặc Ngôn cũng không hấp dẫn bằng một biểu cảm đơn giản của Thu Tư. Một làn gió nhẹ thoảng qua trêu chọc và nhảy múa cùng vạt áo của cậu và hắn, hai người thân thiết dựa vào nhau lẳng lặng thưởng thức buổi ban mai tĩnh lặng bình yên này. Và cho đến khi mặt trời mọc lên ngự trị bầu trời, giọng nói dịu dàng đầy từ tính mới cất lên bên tai Thu Tư. “Thu Tư.”

Tựa đầu lên vai Tang Mặc Ngôn và từ từ nhắm mắt lại, Thu Tư khẽ lên tiếng. “Sao?!”

“Anh hi vọng em hạnh phúc.”

Lời nói không đầu không đuôi khiến Thu Tư sửng sốt nhưng cậu cũng hiểu ra ngay sau đó, cậu quay đầu nhoẻn miệng cười với hắn. “Hôm qua chỉ là mơ mà thôi, hiện giờ em đã không còn cảm giác không thoải mái kia rồi, hoàn toàn không còn nữa.”

Nhìn đôi mắt ngời sáng của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn chỉ xoay người cậu lại, nhẹ nhàng tựa trán mình lên trán cậu, giọng nói nam tính trầm ấm thầm thì chan chứa dịu dàng vô hạn, và cũng ngập tràn bá đạo vô cùng. “Anh sẽ đưa cho em toàn bộ hạnh phúc của anh…” Hắn chậm rãi cởi cúc áo cậu ra, tại nơi ngực quen thuộc lưu lại một dấu hồng hồng thật đậm, vừa lòng nhìn trên thân thể người mình yêu in lại dấn ấn thuộc về hắn mới đứng thẳng dậy. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua bộ ngực trần khiến Thu Tư đang đắm chìm trong hạnh phúc phải dần ửng đỏ cả gương mặt. Vẻ kiều diễm này khiến ánh mắt Tang Mặc Ngôn càng hiền hòa hơn lúc trước vài phần. Hắn cầm bàn tay thon nhỏ kia, nhẹ nhàng hôn lên mỗi đầu ngón tay của cậu. “Anh nhất định sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này.”

Lời cam đoan nhẹ nhàng như dòng nước suối ấm áp xoa dịu nội tâm của Thu Tư. Cậu vươn tay ôm lấy Tang Mặc Ngôn, vóc dáng cậu thấp hơn đối phương một chút nên cậu tựa đầu tại ngực hắn lắng nghe những nhịp đập thình thịch nghiệm chứng kì tích của sinh mệnh. Tại không gian yên tĩnh không tiếng động này, thanh âm nhẹ tựa hồng mao vẫn vang trong lòng Tang Mặc Ngôn. “Em đã là người hạnh phúc nhất rồi.”

Vài chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho sự dịu dàng yêu thương trong mắt Tang Mặc Ngôn ánh lên không gì bằng được…