Thú Vợ Tùy Thê

Chương 5




Vấn đề đến đây.

Hắn lại chưa từng cưới qua cô nương nào, làm sao hiểu được thành thân thì cần những gì! Hơn nữa, đã nửa tháng qua quan hệ giữa hai người cũng không thay đổi nhiều lắm, hắn vẫn như cũ làm quản gia Anh Đào Cốc, cả ngày bị bắt ở trên cây trông vườn anh đào.

Vậy không đúng nha! Không nên là như vậy nha!

“Tiểu huynh đệ, ngươi ở trên cây tức giận cái gì?”

“Lí đại ca sao huynh lại đi ra? Ân nhân cô nương không phải đã nói chân của huynh không được hoạt động mạnh, cần nghỉ ngơi nhiều sao?” Lục Viễn Tri nhảy xuống cây, sốt ruột nhìn chằm chằm chân của người thợ săn.

Ít nhiều có ân nhân cô nương ở đây, đã qua mười ngày, người thợ săn này vẫn có thể ở trước mặt hắn nói giỡn tự nhiên, làm cho huynh đệ này trở thành ngoại lệ thứ hai.

“Xương cốt nếu không động sẽ không tốt, trời sinh ta liền yêu lao động, cứng rắn muốn ta nằm ở trên giường nghỉ tạm ta thế nào chịu được, huống hồ hoạt động gân cốt sớm một chút nói không chừng khỏi nhanh hơn”. Người thợ săn quải chân, nhìn lên trái đỏ tươi trên cây, đáy mắt có tán thưởng, “Ta chưa từng gặp qua quả anh đào nào lớn như vậy, đây đều là của vị cô nương kia sao?”

“Đúng vậy! Ân nhân cô nương tự tay trồng, trừ sâu, nàng chăm sóc chúng nó giống như đối đãi với con người, thật cẩn thận cùng nhiệt tình”.

“Ta nghe nói anh đào không phải là loại cây dễ trồng, cô nương kia tuổi còn trẻ đã có công phu làm vườn cao siêu như vậy”

“Cũng không hẳn như vậy!” Hắn hứng trí ngẩng đầu, cho dù không phải hắn tự tay trồng hắngvẫn cảm thấy kiêu ngạo khi có người tán thưởng ân nhân cô nương! Hắn có thể nào không vui, nàng cũng coi như là người thân của hắn……Nhưng là nương tử chưa qua cửa không phải sao?

Lục Viễn Tri nhíu mày một chút, hắn thật sự là tướng công nàng sao? Như vậy có một chút không giống?

Một cái ngẩng đầu, chỉ thấy người thợ săn mắt cũng không chớp hướng thẳng chùm quả kia mà mặt hồng hào như bảo thạch anh đào, Lục Viễn Tri trong tâm cả kinh, hắn rất quen thuộc loại ánh mắt mê muội này. “Lí đại ca, ta khuyên ngươi đem ý niệm trong đầu thu lại, rừng anh đào này là của ân nhân cô nương, nàng cái gì cũng tốt, chỉ có keo kiệt không thích có người tự tiện động vào đồ của nàng, nếu ngươi muốn nếm thử tư vị anh đào này ta có thể hỏi ân nhân cô nương, trăm ngàn đừng động thủ….”

“Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu lầm”. Bị nghĩ trở thành kẻ tham ăn, người thợ săn đỏ mặt, “Ta xem phiến anh đào này đến xuất thần là vì nhớ tới thê tử trong nhà sớm tối chung ái, nàng cũng thích chính là anh đào, đáng tiếc nhà chúng ta không có bao nhiêu cơ hội nhấm nháp đến”

“Ồ! Lí đại ca đã cưới vợ?”

“Sớm cưới, còn có một nữ nhi duyên dáng yêu kiều chờ lập gia đình!”. Nói đến vợ con, hắn không khỏi u buồn đứng lên, “Ta mất tích nửa tháng, bọn họ nhất định thực lo lắn, ta thật hy vọng có thể nhanh chút trở về cùng một nhà đoàn viên”.

Lục Viễn Tri xoay mình toát ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, “Lí đại ca, ta có thể hỏi ngươi, người bình thường kết hôn nên chuẩn bị cái gì? Hoặc là nên làm chút gì?”

“Vì sao hỏi như vậy?”

“À… à ….Chính là ta cùng ân nhân cô nương thôi!” Một chút xấu hổ hiện lên ở trên mặt, hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Ta đối với nàng hứa hẹn muốn kết hôn với nàng, nhưng mà ta căn bản không biết nên chuẩn bị cái gì, đừng nói chi tới thành thân, ta không biết gì cả….”

Người thợ săn hiểu rõ cười, “Hóa ra đây là nguyên nhân ngươi phiền lòng. Ta nên trước nói với ngươi lời chúc mừng, về phần thành thân muốn chuẩn bị gì đó, quá mấy ngày ta trở về gặp thê tử có thể cùng nàng giúp ngươi một chút, có nữ nhân ở nhà sẽ không luống cuống tay chân”

“Lí đại ca, cám ơn ngươi”. Lục Viễn Tri hưng phấn thiếu chút nữa tưởng tiến lên nhảy ôm lấy hắn, nhưng mà bị hắn nhẫn nhịn xuống dưới, “Còn nữa, việc chuẩn bị hôn lễ này đứng để cho ân nhân cô nương biết được không?”

“Tiểu huynh đệ là muốn mang đến cho cô nương một điều ngạc nhiên đây! Nhưng mà có chút không đúng, ngươi chuẩn bị trước, giống như là…..”

Nơi ở trong Anh Đào Cốc đều là từ gỗ dựng thành, từ cửa lớn đi vào có thể thấy được phòng nhỏ đầu tiên, xuyên qua phòng này hướng vào bên trong có con đường mòn trải đá vun, dọc theo đường mòn thẳng tắp đi phía trước còn có hai nhà gỗ nhỏ độc lập tách biệt nơi ở của Luyện Vô Tâm cùng Lục Viễn Tri.

Hôm nay ban đêm, Luyện Vô Tâm chuẩn bị đi ngủ thì tiếng đập cửa vang lên, mở cửa chỉ thấy Lục Viễn Tri ở cạnh cửa cười ngây ngô.

“Ân nhân cô nương, ta…… Ta nghĩ ngày mai muốn ra cốc một chuyến”

“Xuất cốc?” Thần sắc nàng có chút ngoài ý muốn, ở nơi này đã hơn một năm, hắn tựa hồ như chưa bao giờ yêu cầu rời khỏi nàng ra ngoài.

“Ừ, cùng Lí đại ca, ngày mai hắn muốn khởi hành trở về, ta nghĩ muốn đi cùng hắn một đoạn, nàng biết ngoài Anh Đào Cốc có nhiều cơ quan, đường đi lại dễ lạc, ta lo lắng Lí đại ca một người rời đi khó khăn, ta thuận tiện cũng muốn cùng hắn xuống chân núi đi dạo, đại khái chắc cũng sẽ đi khoảng hai ngày.”

Nhiều người chật chội, không nghĩ qua là cùng người khác tiếp xúc, nàng nghĩ nghĩ rồi quyết định nói: “Ta ngày mai đi cùng ngươi”

“Không không không, nàng đừng đi cùng nha!” Hắn cật lực lắc đầu, nhìn thấy nàng hoài nghi chú mục lại vội vàng nói: “Lí đại ca nói hắn là người quê mùa, mỗi lần gặp nàng lại thấy xấu hổ không biết mở miệng nói chuyện, nàng muốn đi theo, Lí đại ca làm sao có thể mang ta theo chứ?”

“Huống hồ chúng ta muốn mua một chút đồ của nam nhân, ân nhân cô nương ngươi lại theo bên người sẽ có nhiều bất tiện”

Ánh mắt hồ nghi dừng lại trên mặt hắn một lúc thật lâu, Luyện Vô Tâm mới chậm rãi hỏi:“Ngươi gạt ta muốn làm cái gì?”

Lục Viễn Tri vẻ mặt vô tội nhìn lại nàng. “Không có a! Cũng chỉ là giúp hắn trở về, rồi….Mua vài thứ mà thôi”

Lại theo dõi nhìn hắn một hồi lâu, Luyện Vô Tâm mới đưa tầm mắt thu hồi, “Hai ngày sau nhất định đúng giờ trở về?”

“Đương nhiên!” Hắn cười hi hi nói: “Đúng rồi, ân nhân cô nương, nương tử của Lí đại ca rất thích anh đào, ta nghĩ có thể hay không đưa cho hắn một chút….”

Nàng gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Ngươi nói gì?”

“…..Được, được, bảo bối anh đào kia của nàng ta không cho người chạm vào là được”. Bị cặp mắt lạnh băng kia trừng trừng, hắn có thể nói cái gì.

Hai người trừng mắt với nhau chán chê Luyện Vô Tâm mới lạnh lùng nói. “Ngươi không phải ngày mai sáng sớm xuất môn sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy sao còn đứng ở trong này?”

“Hắc hắn, ân nhân cô nương, nàng còn nhớ rõ đêm đó ta nhận lời nàng chuyện gì không?”

Nàng rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nói: “Nhớ rõ”

“Nếu nhớ rõ, tốt xấu cũng để cho ta biết tên nàng đi. Sau này chúng ta thành hôn, nếu ta gọi nàng là ân nhân nương tử, kêu như vậy rất quái lạ nha! Ta thậm chí ngay cả hiểu biết về nàng cũng không nhiều, như vậy thật không công bằng, ta cái gì cũng đều nói cho nàng, nàng lại cái gì cũng chưa nói qua”. Hắn kháng nghị.

Một tiếng “nương tử” kia đem hai ngươi xa lạ trở nên thật gần gũi, ngay cả lạnh lùng như nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên mà bồn chồn, một loại cảm giác nữ nhân từ trước đên nay chưa từng có tràn ngập lòng nàng.

Ngay lúc Lục Viễn Tri nghĩ rằng chính mình vẫn là không đợi được đáp án, nàng mở miệng, “Luyện Vô Tâm, mười chín.”

“Luyện Vô Tâm, đây là tên của nàng?” Miệng hắn kêu lên mấy lần, “Vô Tâm, Vô Tâm, cái này nghe không hay, nàng nhỏ hơn vài tuổi so với ta! Tâm nhi, Tâm nhi, ta gọi nàng là Tâm nhi được không?” Tâm nhi nương tử, hắn thích xưng hô này.

“Tùy tiện sao cũng được”. Để cho hắn gọi tên của nàng vô cùng thân thiết, trên mặt hắn cảm thấy nóng nóng.

“Vậy nàng có biết sinh nhật mình không?” Lí đại ca nói muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của Tâm nhi để chọn lựa ngày lành giờ tốt.

“Sinh nhật của ta? Ngươi muốn biết sinh nhật của ta làm cái gì?” Nàng bỗng nhiên nâng mày, trên mặt đã không còn vẻ nóng nảy. “Ngươi không nghe người ta đề cập qua, ta là do sư phụ nhặt mang về sao?”

“Vậy….Sư phụ nàng nhặt được nàng ngày đó là ngày mấy, nàng biết không?”Đều là ngày, có điểm khác biệt hẳn là cũng không sao!

“Tân chưa năm quý dậu nguyệt, Đinh Mão ngày ất giờ sửu.”

“Là lúc cực âm?” Hắn sửng sốt, nghe nói sinh nhật như vậy, ngay cả âm phủ Quỷ Hồn đều e ngại.

“Sư phụ lấy ngày nhặt được ta làm ngày sinh của ta, còn khoa trương ngày sinh này thực tốt, là vạn trúng tuyển nhất đối tượng”

Trên mặt hắn hiện liên thần sắc đùa cợt cũng làm cho tâm hắn rung động,l không chút nghĩ ngợi, hắn vươn hai tay giữ chặt nàng. “Ta đã biết, mặc kệ có phải sự thật hay không, dù sao đây cũng là sinh nhật của Tâm nhi nương tử vĩ đại, không phải ta khoe khoang, nhưng ngày sinh như vậy thực khó gặp, không phải người khác muốn là sinh được đúng ngày này đâu!”

Mắt hạnh kia khiến cho trong ngực của nam nhân cảm thấy nóng bỏng, Luyện Vô Tâm ngực tích tụ tức giận khi thấy hắn cười nói.

“Tâm nhi, nàng có thích cái gì không, như là vòng tay, trâm ngọc, khăn tay, son phấn….”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Hắn không cần nghĩ ngợi trả lời: “Biết nàng thích cái gì, ngày mai sẽ gấp rút mua cho nàng, đến khi nàng tươi cười mới thôi!”

Nàng ngẩn ra, “Ta không cần ngươi mua cái gì đến lấy lòng ta, đã khuya rồi ngươi còn muốn hỏi cái gì mới bằng lòng đi nghỉ ngơi?”

“Một cái nữa, thêm một điều nữa là tốt rồi”. Hắn lẩm bẩm, đáy mắt mang theo kiều nhan ái mộ, thế nào cũng không muốn buông nàng vào giờ khắc này.

Mỗi người đều gọi nàng là ma đầu, trong mắt hắn nàng lại là một tiểu cô nương động lòng người, đôi môi anh đào kia khẽ chu lên khiến dục vọng muốn ăn nàng lại xuất hiện.“Ta….nếu muốn thân ái chính vị hôn thê của mình hẳn là sẽ không bị ngươi đánh bay nhỉ?”

Không đợi nàng trả lời, đôi môi hắn đã sớm đặt lên làn môi hồng kia, cảm xúc mềm mại làm hắn luyến tiếc không rời, môi thoáng nhẹ rơi xuống dưới rồi lại đi lên tìm môi của nàng.

Môi cùng môi tiếp xúc, đối với hai người bọn họ đều là tư vị lần đầu, hôn môi của nàng còn chưa thỏa mãn, hắn đem thân mình mềm mại của nàng ôm càng chặt, thanh âm rên rỉ không giữ được thoát ra khỏi cổ, hắn thậm chí muốn dùng lòng bàn tay đụng chạm nàng nhiều hơn……

Qua một hồi mãnh liệt, hắn vì hành động sờ loạn của mình dọa cho sợ hãi, nhanh chóng buông nàng ra.

Tâm Nhi còn chưa gả cho hắn! Hắn làm sao có thể dính vào nàng như thế, thậm chí cảm thấy….. không thể khống chế được?

Quá khứ hắn thường thường ăn ngủ hoang lâm, trong ngôi miếu đổ nát thường có nam nữ thâu hoan (tức là XXOO í mà), hắn thấy được nhiều cũng nghe nhiều lắm, tự nhiên biết thân thể mình phản ứng vì sao. “Tâm nhi, nàng nghỉ sớm một chút”

Lục Viễn Tri xấu hổ chạy trối chết, thế cho nên trộm vỗ về cánh môi mềm mại của Luyện Vô Tâm, ánh mắt kia có bao nhiêu mê người, khuôn mặt hồng hào kia có bao nhiêu hấp dẫn.

“Vị hôn thê sao?” Xem ra, hắn là thật lòng.

Nàng lộ ra một chút tươi cười, trong nụ cười mang theo vài tia ấm áp cùng ngọt ngào.

“Lí đại ca, chúng ta còn thiếu cái gì không mua?”

Chợ thôn nhỏ mặc dù không so được với thành trấn náo nhiệt nhưng cũng không quá thua kém, bình thường cũng có không ít thương nhân lữ khách bên ngoài đến, Lục Viễn Tri xuyên qua giữa đám người vội vàng trái tránh phải tránh.

May mà đã là hoàng hôn, đám người náo nhiệt so với bình thường đã giảm đi không ít.

“Không sai biệt lắm”. Người thợ săn xem lại mấy thứ trong bao, “Bột nước, son đều mua, chúng ta lại chọn mấy khối vải vóc, quay lại để thê tử ta giúp tân nương làm vài bộ đồ mới”

“Phiền toái Lí đại ca cùng đại tẩu, nhiệt tình như vậy giúp chúng ta chuẩn bị mọi thứ, ta thật không biết nên báo đáp các ngươi như thế nào”.

Hai ngày nay, hắn cùng Lí đại ca người một nhà ở chung thật vui, dường như đem Lí đại ca làm như chính đại ca của mình, đối với hắn không có gì giấu giếm, thậm chí còn muốn nói cho Lí đại ca chính mình ở Anh Đào Cốc kia đào bao nhiêu cái hố đều nhất định báo cho biết hết.

“Đừng khách khí với ta, nếu không có ngươi cùng cô nương cứu, mệnh này của ta đã sớm xong rồi, làm sao có thể đứng ở chỗ này hỗ trợ đâu!”. Người thợ săn ha ha cười.

Hai người một trước một sau đi hướng quán dệt vải, tiểu thương chào hàng bước lên phía trước tiếp đón hỏi bọn họ cần cái gì, sau đó đưa lên vải vóc thích hợp mặc cho bọn hắn lựa chọn.

“Ngươi nghe nói không? Vài đệ tử Hiên Viên phái, trước đó vài ngày đã bị Huyết Ma Sát làm thịt!”

“Làm thịt! Ma nữ này lại giết người? Nàng thật đúng là vô pháp vô thiên, giết người còn chưa đủ nhiều sao? Quả thực coi mạng người như cỏ rác”

“Có biện pháp nào, ma nữ kia công phu cao thâm như thế, trên đời này nói không chừng không có ai địch nổi nàng, ai! Có ma nữ này giang hồ không một ngày an bình”

Một giọng nam đột nhiên sáp nhập thanh âm hai gã hiệp khách mang theo đao kiếm bên trong. “Hai vị biết Hiên Viên kia phái thủ hạ làm cái gì chọc tức Tâm nhi, khụ khụ, ý ta là Huyết Ma Sát kia sao?”

“Ai quản hắn làm cái gì, cái này không trọng yếu, trọng điểm là ma nữ kia rất vô pháp vô thiên, làm cho người ta ghét cay ghét đắng”

“Đúng vậy, ta đoán nàng ta nhất định là diện mạo xấu xí, người ám muội quái dị cho nên phẫn uất, tư tưởng vặn vẹo, hận không thể làm cho mọi người trên đời đều chết hết mới tốt”

“Các người lại chưa từng thấy nàng, dựa vào cái gì nói như vậy?” Giọng nam mới vừa rồi sáp nhập cất lên, phẫn hận bất bình mở miệng.

Rõ ràng là đám người kia ỷ vào Hiên Viên phái danh hào ở nơi hoang sơ vắng vẻ đả thương người qua đường, cường bạo thôn phụ, chỉ sợ bọn họ còn làm chuyện xấu hơn, rốt cục đả thương đến người không nên đả thương mới có thể tạo ra kết cục này.

Hai gã nam tử trừng lớn mắt, rốt cục phát hiện có người thứ ba mở miệng, bả đầu xoay sau vừa thấy liền thấy vẻ mặt bất mãn của nam nhân thanh tú.

“Ngươi là ai?”

Lục Viễn Tri bỗng nhiên trở thành tiêu điểm thì ngẩn ra, sờ sờ mũi nói: “Một người qua đường đi qua không quen nghe các ngươi lung tung phỏng đoán”

Vừa nghe có người nói không đúng về Tâm nhi, hắn liền kiềm chế không được tức giận trong ngực, quả muốn nhảy ra làm sáng tỏ một chút.

“Ngươi cũng chưa từng thấy qua ma nữ, dựa vào cái gì nghi ngờ lời ta nói?”

“Ai nói ta chưa gặp….” Đầu lưỡi dừng một chút, Lục Viễn Tri tiếp tục nói: “Ta có vài bằng hữu trong chốn giang hồ nên từng gặp qua Huyết Ma Sát trong miệng các ngươi, nói cho ngươi biêt bộ dạng nàng so với thiên tiên còn đẹp hơn”

Hừ lạnh vài tiếng, “Ngươi nhiều lắm cũng là tiểu tử vô danh, xem ngươi đức hạnh như vậy làm sao có khả năng nhận thức cái gì đại hiệp trên giang hồ”

“Lừa ngươi làm cái gì, ta….”

“Tiểu huynh đệ”. Người thợ săn hợp thời đánh gãy cuộc giằng co của Lục Viễn Tri cùng những người khác. “Nương tử ta còn chờ mấy thất vải dệt này. Đừng quên chúng ta còn phải may bao gối, chăn đệm, lúc mặt trời lặn liền trở về”

“Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên chuyện trọng yếu này”. Lục Viễn Tri ảo não vỗ đầu, chỉ tại chính mình vừa nghe chuyện gặp Tâm nhi liền rối loạn phương hướng, hận không thể nhanh chóng tẩy tẩy ô danh của nàng đi.

Quán dệt vải phía đối diện quán rượu có vài tên trông giống như nhân sĩ, một gã nam tử y bào màu xám, lúc Lục Viễn Tri rời đi thì đồng thời đôi mắt thâm trầm gắt gao nhìn theo, giống như xác nhận điều gì, tay áo phải trống rỗng theo động tác mãnh nhiên phiêu đãng.

“Làm sao vậy? Sở đường chủ?”

“Không, chính là gặp được người quen”. Bên môi nở nụ cười quỷ quyệt, Sở Bá Thiên cáo lui bạn bè, chạy nhanh đuổi theo lưỡng đạo bóng dáng kia.

Mối hận cụt tay một năm trước, lại còn sỉ nhục hạ uy danh của hắn tới đáy cốc, rốt cục có thể báo thù.

“Tiểu huynh đệ, đây là y phục của tân nương, hình thức tuy rằng đơn sơ nhưng hoa văn cũng không sai”

“Rất đẹp. Lí đại ca, thỉnh thay ta cám ơn đại tẩu”. Lục Viễn Tri vui vẻ cầm kiện quần áo kia, không chú ý tới thần sắc khác lạ của người thợ săn.

Cuối cùng sự lớn đã chuẩn bị xong, hắn thời gian này luôn vài ba ngày lại chạy tới chỗ này, đã muốn khiến cho Tâm nhi hoài nghi, nếu không chuẩn bị thỏa đáng hắn cũng không biết lấy cớ gì ra ngoài.

“Tiểu huynh đệ”.

“Gì vậy?”

“Ta nghĩ, nếu không chê các ngươi hãy thành thân ở nơi này, ta sẽ sửa sang lại nhà gỗ để cử hành, được không?”

“Sao? Không phải nói Lí đại ca cùng đại tẩu muốn tới Anh Đào Cốc chúc mừng sao?” Lục Viễn Tri kỳ quái hỏi.

Gã thợ săn chần chờ một chút, từ từ mở miệng, “Đây là…. Ý tứ của nương tử ta, nàng nói muốn chuẩn bị gì đó rất nhiều, Anh Đào Cốc nàng lại không quen, làm gì cũng không tiện”

“Vậy thì cứ làm như thế, lại phiền toái ngươi cùng đại tẩu”

“Không, không phiền toái!” Gã thợ săn hoảng loạn, nếu Lục Viễn Tri đủ cẩn thận sẽ phát hiện người này vẻ mặt bối rối, đáng tiếc nam nhân chuẩn bị làm chú rể kia thực sự rất vui, cái gì cũng không chú ý tới.

“Vậy làm như đã định, ngươi trở về đem cô nương tới nơi này đi!” Đem xiêm y thu hồi, người thợ săn đầu cũng không quay lại bước vào trong phòng nhỏ.

“Quái, hôm nay Lí đại ca không giống lúc trước nói nhiều hay nói” Nhún nhún vai, Lục Viễn Tri không dừng lại nhiều, hướng Anh Đào Cốc mà đi.

Trong phòng nhỏ, người thợ săn vẻ mặt thống thỏ trừng mắt nhìn bóng dáng kẻ lấy tính mạng nữ nhân mà bức hiếp hắn. “Đều chiếu theo phân phó của ngươi”.

“Tốt lắm”. Sở Bá Thiên chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt âm trầm chợt lóe khoái ý rồi lại nhanh chóng biến mất. “Kế tiếp, ta còn muốn mời ngươi giúp ta làm một chuyện….”

“Vì sao muốn đi riêng một chuyến?” Luyện Vô Tâm trong thanh âm không có chút hờn giận.

“Lí tẩu tử lại có bầu cho nên muốn chúc mừng, đi thôi! Tâm nhi, người ta hảo ý mời, nàng mau mau đi theo ta thôi!”

“Ngươi thích như vậy thì cứ hướng kia mà chạy, chính mình quay lại là tốt rồi, làm gì lôi ta theo?” Nàng đối với việc vui nhà người khác không có hứng thú.

“Tâm nhi, nàng thật không theo giúp ta sao?” Có phải hay không hắn có lỗi, Tâm nhi miệng cất dấu tức giận?

Quyết định không để ý tới hắn, Luyện Vô Tâm cầm trong trong thảo dược thu thập được đi phân loại, tính dùng buổi chiều để nghiên cứu loại nào có tác dụng bổ dưỡng, có thể cho anh đào kết quả lớn hơn nữa.

Lục Viễn Tri vòng đến trước mặt nàng, đáng thương hề hề nói: “Đã có lòng mời chúng ta đi, nàng không đi là không nể mặt người ta, nàng có biết Đình Đình cô nương cùng tiểu bá tử đều rất muốn gặp nàng nha!”

Luyện Vô Tâm sắc mặt rùng mình, cỗ buồn toan trong ngực khi hắn nhiều ngày liên tiếp lui tới nhà gã thợ săn kia lên men lan tràn đi ra.

Hắn ngày đầu tiên theo người thợ săn sau khi trở về, mở miệng ngậm miệng tất cả đều là con gái của người kia, Đình Đình cô nương cùng tiểu oa nhi sáu tuổi, làm như hắn lưu luyến cái người gọi là Đình Đình cô nương sao?

“Đi, đi!”

“……..”

“Nàng không đi ta sẽ không giúp nàng chiếu cố cây anh đào nha!” Hắn xị mặt, muốn xuất ra một chút uy nghiêm, từ xưa đến nay nào có nữ tử không nghe lời nam nhân.

Nhưng mà, trước mặt còn có một người không như vậy.

Liếc ngang đảo qua, được rồi! Hắn thực không uy nghiêm nhắm lại miệng, đáy mắt tràn ngập thất vọng. “Ta thật sự hy vọng nàng có thể theo ta cùng đi”

Dáng vẻ hắn buồn bực không vui, không có tiến tới, làm cho nàng dần mềm hóa.

“Sau khi mặt trời mọc cao?”

Khuôn mặt muốn khóc đã được thay bằng khuôn mặt tươi cười, vừa mới rầu rĩ không vui nháy mắt không cánh mà bay, biến sắc mặt cực nhanh, Luyện Vô Tâm cơ hồ nghĩ đến người này không phải người.

“Ngày mai, liền ngày mai, qua sau giữa trưa là tốt nhất”

Luyện Vô Tâm cổ quái xem hắn liếc mắt một cái, tiếp tục cúi đầu chọn dược thảo, không nói lời gì nữa, hắn vui mừng khi nàng ngầm đồng ý.

Lúc trời còn chưa sáng, Lục Viễn Tri bồi hồi ở ngoài phòng Anh Đào Cốc chủ hơn một canh giờ, nghĩ đến thời điểm nàng nuốt lời, Luyện Vô Tâm đang cầm một tay nải theo rừng anh đào tiến lại đây.

Lục Viễn Tri vừa thấy tay nải kia, hai tròng mắt sán ngời, giương lên tươi cười thật lớn.

“Có đi hay không?” Không thấy hắn đi mà đứng cười với biểu tình hoa chi tán loạn, Luyện Vô Tâm dẫn đầu hướng xuất cốc mà đi.

“Được, được, đi, chúng ta đi!” Mang theo thanh âm cười cười đuổi theo phía sau.

Nàng còn nhớ rõ hắn lần trước nhắc tới Lí tẩu tử thích anh đào, ai nói Tâm nhi của hắn lạnh lùng vô tình, bằng vào việc nàng gói anh đào yêu quý của mình gửi cho người khác, chỉ biết nàng hay mang bộ mặt ghê gớm đi dọa người.

“Tâm nhi, tay nải nặng, ta mang là được rồi”

Luyện Vô Tâm thản nhiên liếc liếc mắt tới thứ vừa bị đoạt đi, làm gương đi đằng trước nam nhân, không nhanh không chậm mở miệng, “Sáng nay ở phía góc đông của rừng anh đào ta phát hiện một chỗ bị ngươi đào lên lấp xuống”, nhất thời tò mò, nàng mở ra đến xem, “Ngươi có thể giải thích cho ta nghe, bên trong vì sao chôn không ít hột….”

Nam nhân đằng trước “Ai nha” một tiếng, bị va mặt vào tảng đá tự nhiên ở đâu xông ra, tứ chi nằm úp sấp theo tư thế bất nhã, Luyện Vô Tâm động tác nhanh hơn, trước lúc hắn tiếp đất đã kịp lưu loát cứu trở về tay nải kia.

“Đường này như thế nào toàn hố với động, khó đi như vậy!” Lục Viễn Tri ai ai kêu, muốn dẫn dắt rời đi chú y của nàng, đừng quan tâm đến “hài cốt” của anh đào nữa, kỳ thật trong lòng nóng vội muốn chết.

Nàng cư nhiên cứu túi anh đào kia mà không cứu hắn!

Tốt xấu hắn cũng là vị hôn phu thân ái của nàng, vậy mà, vậy mà ngay cả mấy chùm anh đào so ra hắn vẫn kém hơn.

“Ta coi ngươi rất vất vả, một năm qua phải lao động điền thổ, còn phải dùng trí nhớ đem trách nhiệm đổ lên trên người khác, ngươi nói xem chúng ta nên như thế nào tính toán với ngươi, chờ chúng ta hồi cốc, một viên một quyền ngươi xem thế nào?”

Nàng ngồi xổm xuống, cùng hắn nhìn thẳng, trong mắt cười lạnh làm lưng hắn buốt lạnh, Lục Viễn Tri trong lòng lo lắng nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng.

“À…… Tâm nhi, ngươi nói cái hố chôn kia, là ở đông, tây, nam, bắc…..” Các phương vị đều có căn cứ hắn tiêu diệt, chẳng qua số lượng không giống nhau, vậy mà sắp tới số quyền dụng trên người hắn đều có liên quan, “……Ngươi nói là ở hướng nào?”

Lục Viễn Tri được ánh mắt lạnh nhạt tỉnh ngộ, sau đó hắn thầm nghĩ cắn đầu lưỡi chính mình, trời ạ, hắn xong rồi!

***

Chỗ ở của người thợ săn, đèn lồng đỏ thẫm treo cao trước cửa, đem phòng nhỏ trang điểm thật đẹp mắt, có mắt ngọc mọi người đều biết nơi này có việc vui.

Luyện Vô Tâm rốt cục hiểu được người này ngày đó vì sao thần thần bí bí lưu lại nơi này, không phải vì cái gì Đình Đình cô nương, là vì nàng……

Ngực mấy ngày khó chịu theo gió mà bay, đây cũng là lý do vì sao nàng nguyện ý thay quần áo hồng bào sa mỏng.

“Đến đến đến, để ta nhìn xem hỉ phục này có vừa vặn người người không?” Thê tử của người thợ săn nóng bỏng lôi kéo Luyện Vô Tâm vừa thay y phục để xem, sâu trong đáy mắt là khen ngợi. “Cô nương, ngươi thật sự là cực kỳ xinh đẹp! Đáng tiếc ta chỉ may thủ công, nếu là thêu trên tơ lụa tốt nhất, khẳng định càng thêm mê người”

“Hỉ phục này là tự ngươi may?” Luyện Vô Tâm động tay áo, mặt mày hỏi không ẩn giấu được sợ hãi.

“Đúng vậy! Vải dệt này vẫn là Lục công tử tự mình chọn lựa, trừ bỏ nữ nhân thêu hắn là nam nhân không hiểu gì, còn lại chi tiết gì hắn đều ầm ỹ muốn tham dự, muốn đem những gì tốt nhất tặng cho ngươi, ngươi nhìn trong phòng này hồng trước cùng hỉ tự, tất cả đều là một tay hắn bố trí……”

Lí tẩu tử nói vậy khiến ngực Luyện Vô Tâm không ngăn được nảy lên lo lắng.

Nam nhân này, dùng hành động chứng minh hắn thật sự nguyện y cưới nàng, cùng nàng cùng một chỗ.

“Đến, ta giúp ngươi trang điểm”

“Ta không cần”. Không ở trên mặt đồ vẽ loạn mạt, nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Không được, tân nương tử nên để ý vẻ ngoài xinh đẹp, coi như là vì Lục công tử đi! Vì hôm nay hắn đủ vất vả, một nữ nhân có thể làm cho một người nam nhân như vậy quý trọng cùng đối đãi, thật sự rất hạnh phúc”

Vì hắn….

Luyện Vô Tâm bị kéo lại trước gương đồng, không hề khàng nghị Lí tẩu tử ở trên mặt nàng vẽ vời này nọ, ước chừng uống qua ly trà nhỏ, để nàng lần nữa nhìn vào trước gương, trong gương đồng xuất hiện vị thiên nhân mỹ mạo, liền ngay cả Lí tẩu tử cũng xem đến ngây ngộc.

“Ông trời, để cho Lục công tử nhìn đến bộ dáng của ngươi, xác định chắc chắn mê đến ngay cả tên mình kêu gì cũng không biết”

Luyện Vô Tâm vuốt khuôn mặt xa lạ trong kính, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự xấu hổ của một cô nương sắp gả, tòm không ra bóng dáng lạnh như băng.

“Ai nha! Thời điểm không còn sớm, mau, mau trùm cái khăn, giờ lành cũng sắp đến”. Mới nói xong, nàng cầm khăn đỏ hướng trên đầu Luyện Vô Tâm trùm lên.

Hết thảy giản lược, từ việc vợ chồng người thợ săn hiệp trợ, lấy thiên địa làm chứng, đôi phu thê mới đã bái đường.

Trong tiểu tân phòng dán hỉ tự đỏ thẫm , chú rể trên mặt là vẻ khẩn trương cùng chờ mong, hắn hít thở thật sâu, xốc lên khăn voan hồng của tân nương tử.

Dung nhan tuyệt mỹ chính hắn xem xét mà hắn cũng ngây ngốc, ngốc vù vù thật lâu nhìn chằm chằm nàng.

Tân nương tử thẳng thừng đón nhận ánh mắt chú mục si mê của hắn, nhìn xem hắn một trận hoảng hốt, thực không xong, mỗi hồi cùng Tâm nhi như vậy, hắn giống như nữ nhân thẹn thùng, ttm thẳng thắn đập thật là lợi hại.

Rất không đúng!

“Tâm nhi, nàng tốt xấu cũng nên có điểm e lệ của tân nương tử chứ!” Hắn mếu mào thầm oán.

“E lệ?”

“Đúng vậy! Biểu tình của nàng như vậy làm cho ta cảm thấy chính mình mới là tân nương tử, đang bị nàng cao thấp nhìn kỹ, coi như nếu một chút không hợp ý nàng sẽ bị nàng đóng gói trả về!”

Nàng trưng ra một nụ cười tươi như đóa hoa kiều diễm, hắn thất thần, lập tức hít một hơi thật mạnh. “Làm ơn, nàng trăm ngàn lần đừng ở trước người khác cười như vậy nha!”

“Ta sợ những người đó sẽ không khống chế được ngực cuồng loạn tim đập, bị nàng dùng vẻ đẹp hại chết”

“Nói hươu nói vượn”. Tươi cười của nàng lớn hơn nữa, hắn hít khí cũng không thông.

“Ta nói là lời nói thật nha!” Biết rõ nhìn chằm chằm nàng sẽ làm cho chính mình tâm hoảng loạn, hại hắn nghĩ muốn chết, như thế nào cũng luyến tiếc đem ánh mắt rời đi.

“Toàn ba hoa”. Người này trước đó không báo cho nàng biết việc thành thân, hại nàng bụng rỗng ép buộc một ngày, lúc này đói cực kỳ.

Luyện Vô Tâm đứng dậy đi tới trước mấy món điểm tâm đặt trên bàn tròn.

“Đợi chút, Tâm nhi, ngươi đừng ăn trước nha!” Tiến lên trước, hắn nắm hai ly rượu, rót vào rượu tinh khiết. “Lí đại ca nói, phải uống rượu giao bôi trước”.

Cầm tay nàng vòng qua cánh tay mình, hắn đem rượ trong chén mình uống vơi đi một nửa.

“Rượu giao bôi tượng trưng chúng ta từ nay hai hợp làm một, sau này tương thân tương ái, mau học ta uống một nửa, mau nào!”

Nhìn thấy mong đợi của hắn, Luyện Vô Tâm đem ly rượu tới trước mũi, ánh mắt bỗng hiện lên một đạo dị quang, uống lên một nửa, lại theo mong muốn của hắn đổi chén cùng uống.

Uống xong, Lục Viễn Tri đem ly rượu đặt xuống dưới gầm giường, mong hôn nhân sau trăm nhăm hòa hảo.

“Từ giờ trở đi, ngươi chính là nương tử của Lục Viễn Tri ta, ta đây cũng là trương phu thân ái của ngươi, tướng công, ta vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi ngươi, phản bội ngươi; từ nay về sau, chúng ta cùng nhau chung sống, không rời xa nhau”. Hắn dùng từ mặc dù ngốc, ánh mắt lại còn tương đương thật sự. “Nàng nói có đúng không, Tâm nhi nương tử?”

Khuôn mặt ngẩn ra, “Ngươi kêu ta cái gì?” trên mặt nàng xuất hiện sắc kiều nhợt nhạt đỏ ửng khó xuất hiện.

“Tâm nhi nương tử nha!” Hắn nháy mắt mấy cái, rốt cục hắn làm cho nàng một mặt nàng thẹn thùng, “Không đúng sao? Ta sớm muốn kêu như vậy, Tâm nhi nương tử, Tâm nhi nương tử, so với Tâm nhi nghe rất tốt!”

Nhìn trên mặt hắn thêm sắc ửng đỏ, Lục Viễn Tri từng bước yêu cầu, “Để công bằng, ta gọi nàng nương tử, nàng cũng gọi ta một tiếng tướng công được hay không?” Hắn đối với việc xưng hô này thực chờ mong.

“Lục Viễn Tri, ngươi không để cho ta ăn cái gì?”

“Quỷ hẹp hòi, gọi một chút cũng không chịu”. Mặc dù bất mãn nhưng hắn cũng không muốn để nương tử của mình bị đói trong đêm tân hôn.

Đi tới trước ánh nên uyên ương, hắn săn sóc gắp một miếng bánh sủi cảo làm bộ muốn dọa nàng.

Để miếng bánh sủi cảo trước miệng rất chướng mắt, Luyện Vô Tâm chỉ có há mồm nuốt vào, hắn nhếch miệng mười, hưởng thụ việc bón đồ ăn no cho thê tử, đem từng món hỉ trên bàn từ táo đỏ, lạc, long nhãn, hạt sen chờ hướng miệng nàng phóng tới, chẳng qua mới gắp được mấy món điểm tâm, Lục Viễn Tri bỗng thấy trước mắt một trận choáng váng.

Không thể nào! Chén rượu nhỏ như vậy có thể làm hắn say? Hắn thân mình tuy không phải tốt lắm nhưng sao có thể như vậy?

“Này kêu…..hạt sen…….là nói cho….” Lại một trận choáng váng mơ hồ, hại hắn ngay cả nói cũng không nói rõ.

Làm cái gì? Đêm nay là đêm hắn động phòng hoa chúc, sẽ không phải không chống đỡ được mà gục xuống đi!

Luyện Vô Tâm bất động thanh sắc nói: “Ngươi nói Lí đại ca hai đứa con một trai một gái, vì sao không thấy bọn họ?”

Tâm nhi trước mắt đột nhiên thành hai người, Lục Viễn Tri đứng không vững bị nàng nâng dậy, hắn ngồi ở trên giường. “Nghe nói phải đi sang nhà bác họ ở lại mấy ngày….Đáng chết! Đầu ta sao lại choáng như vậy?”

Luyện Vô Tâm bình tĩnh trả lời, “Bởi vì rượu này đã bị người ta hạ mê dược, ngươi tự nhiên sẽ thấy choáng váng”. Từ trước lúc uống nàng đã ngửi thấy mùi khác thường.

“Mê dược? Làm sao có thể? Đây là Lí đại ca giao cho ta nha!” Kích động khiến đầu thêm quay cuồng, Lục Viễn Tri thê thảm ngồi ghé vào trên giường.

Luyện Vô Tâm môi nâng lên nụ cười lạnh, đem ánh mắt dời tới ngoài cửa: “Làm gì trốn trốn tránh tránh, nếu đến đây, liền hiện thân đi!”

Không để cho nàng chờ lâu, ngoài cửa truyền đến giọng nam xa lạ.

“Không hổ là đồ đệ của Y thánh, ta quá sơ suất, không nên nghĩ đến hạ mê dược là có thể chế phục ngươi”. Cửa mở, đi vào là một vị nam tử cánh tay phải đã bị chặt đứt, theo phía sau hắn có vài tên đao thủ, còn có vẻ mặt lo lắng của vợ chồng người thợ săn.

Bọn họ là đồng bọn!

Lục Viễn Tri trừng lớn mắt, lên án nhìn vợ chồng người thợ săn. “Lí đại ca, ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi cư nhiên hạ mê dược ta cùng Tâm nhi”

“Tiểu huynh đệ, ta….thực xin lỗi, nam nhân này bắt hài tử của ta, uy hiếp ta muốn cho ngươi cùng cô nương ra Anh Đào Cốc”. Người thợ săn vừa hổ thẹn vừa đau khổ, hắn không có lựa chọn, chỉ có thể nghe theo lời nói của nam nhân này.

Sở Bá Thiên trừng mắt nhìn Luyện Vô Tâm trong bộ quần áo sa mỏng, trong mắt thống hận cùng kinh diễm lần lượt thay đổi, hắn hận chính mình đến giờ phút này vẫn cảm thấy nữ nhân này quá mức đẹp.

“Mê dược hẳn là đã có tác dụng, ngươi đứng cũng không yên rồi phải không?” Anh Đào Cốc không dễ tiến vào, hắn chỉ có thể dùng kế dụ địch đi ra.

“Ngươi có vấn đề nha! Chúng ta với ngươi không thù không oán, làm cái gì đến phá hư hôn sự của ta?” Lục Viễn Tri thở hổn hển nói mấy câu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sở Bá Thiên cười nhạo. “Không oán không hận? Hừ! Một năm trước, ma nữ này không phân tốt xấu giết bằng hữu của ta, còn chặt đứt cánh tay phải của ta, làm cho danh dự Bá Đao Đường của ta trượt xuống thẳng tắp, nhận hết cười nhạo của các môn phái khác, nói ta không biết tự lượng sức mình khiêu chiến nàng, thù này ta không báo sẽ cảm thấy thật uất giận”

Hắn thậm chí bị Thủy gia từ hôn, trở thanh trò cười trên giang hồ, “Hôm nay ta nhất định phải hoàn trả toàn bộ sỉ nhục lên người ma nữ này, chờ mê dược trên người ngươi phát tác, đến lúc đó ta nghĩ đối phó với ngươi thế nào cũng được”

Bản năng bảo vệ của người nam thân trỗi dậy làm Lục Viễn Tri cố mở to mắt, chống lại thân thể lung lay sắp đổ, dùng thân che trước người Luyện Vô Tâm.

“Ngươi như vậy mà là danh môn chính phái sao? Cư nhiên sử dụng loại chiêu thức ti bỉ này….”

Hai câu nói cho hết lời, thân mình quay quay, xong rồi! Hắn chống đỡ không được.

Cảm thấy bàn tay mềm mại nhẹ vỗ về đầu hắn, hắn bằng cảm giác bắt lấy cái tay kia, “Tâm nhi nương tử….Nàng đi mau….Nàng không thể có chuyện gì….Đáng chết….ta nghĩ bảo hộ nàng nha….”

“Đông” một tiếng, toàn đầu ngã xuống gối mềm, Lục Viễn Tri phát ra tiếng hít thở nặng nề, hoàn toàn hôn mê.

Xác định hắn ngủ say cũng lợn chết giống nhau, sẽ không còn người “thét chói tai” quấy nhiễu mà bừng tỉnh, Luyện Vô Tâm mới rút tay ra khỏi bàn tay hắn.

Nàng chậm rãi quay đầu, lấy tiếng nói lạnh như băng: “Từ nhỏ sư phụ liền hạ trăm độc với ta, mê dược nho nhỏ căn bản đối với ta một chút tác dụng cũng không có”.

Rốt cục có thể quang minh chính đại “sửa chữa” nhóm người này.

“Không có khả năng!” Sở Bá Thiên cấm lấy chuôi kiếm, hai mắt mở to nhìn nàng như quỷ mị phút chốc tới gần trước mắt mình…

Thời điểm Lục Viễn Tri lần nữa tỉnh dậy đã là chạng vạng ngày hôm sau, hắn mê man gần một ngày.

“Nương tử! Tâm nhi nương tử!” Đầu vẫn lơ mơ, hắn lại lo lắn nương tử của hắn, nhảy xuống giường chuyện thứ nhất cần làm chính là tìm kiếm Luyện Vô Tâm.

Luyện Vô Tâm bưng mấy món đồ ăn vừa đúng lúc đồng thời hắn mở cửa, đem điểm tâm nhỏ đặt trên bàn.

“Tâm nhi nương tử, nàng có chuyện gì không? Tên kia có làm nàng bị thương không?” Lôi kéo nàng trái xoay phải xoay, Lục Viễn Tri lo lắng nói.

“Ta không sao”

Hắn thở ra một hơi, ngay sau đó lại muốn nhắc đến một người khác, “Tên kia hắn…”

Luyện Vô Tâm yên lặng nhìn hắn mà không nói, hắn thật cẩn thận hỏi: “Nàng…giết hắn?”

“Ta phế đi gân mạch của hắn, làm cho hắn không thể tập lại võ”. Đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào cái nắm tay của hai người. “Chàng không muốn ta giết người không phải sao?”

Hắn tỉ mỉ an bài đêm tân hôn lại bị người ta phá hủy, nàng không biết tài cán vì hắn làm cái gì, cho nên ở một khắc cuối cùng tha đám người bất tử kia.

Lục Viễn Tri trên mặt có yên tâm cùng một tia kinh kỉ, Tâm nhi của hắn vì hắn mà thay đổi. “Lí đại ca bọn họ……”

“Ta muốn bọn họ mang theo đứa nhỏ đi đến chỗ người thân, đệ tử Bá Đao Đường còn có thể tìm đến đây, bọn họ ở nơi này không an toàn”

“Chỉ cần Lí đại ca bọn họ một nhà bình an là tốt rồi”. Lục Viễn Tri nắm tay nàng, song song ngồi ở trước bàn tròn, cho đến lúc này hắn mới nhớ tới lúc nấy Tâm nhi một chút dị trạng cũng không có. “Đúng rồi, Tâm nhi nương tử, nàng làm sao mà biết rượu kia có vấn đề? Hơn nữa ta thấy nàng cũng uống, như thế nào một chút việc cũng không có?”

“Thể chất của ta không sợ độc, hơn nữa rượu kia ta vừa ngửi liền biết có vấn đề”

“Nếu vậy sao nàng không nhắc nhở ta?” Hắn hai mắt kháng nghị nhìn nàng, thực nhẫn tâm, chỉ làm cho hắn một người hưởng tư vị đau đầu.

“Chàng động tác nhanh như vậy đã uống xong, ta căn bản ngăn cản không được”

Lục Viễn Tri bất mãn, Tâm nhi nương tử luôn lạnh lùng như băng, cũng không giống hắn mong chờ hôn lễ của hai người bọn họ như vậy.

Khoan đã! Hắn không phải đã quên chuyện trọng yếu rồi sao! “Tâm nhi nương tử, mê dược này đối với thân thể của ta có ảnh hưởng sao?”

Nàng lắc đầu, “Không trở ngại, chính là chàng một ngày chưa ăn uống gì, cần ăn gì đó lại dưỡng chút tinh thần là được rồi”.

“Nói vậy là, chúng ta có thể tiếp tục đêm tân hôn bị ngắt ngang?” (Mip: anh thật là ý tứ ); @Kat: ý tứ quá nhỡ, háo sắc thì cóa!!!!)

Sau một lúc thật lâu, Luyện Vô Tâm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lặng lẽ hiện lên một chút mây đỏ. “Nhưng mà chàng vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi, không nên quá mức mệt nhọc”

“Cần phải nghỉ ngơi, nhưng ta muốn nàng cùng nghỉ với ta”. Hắn tươi cười thật to, nói xấu xa.

“Ăn trước mấy món này đi!”

“Đúng đúng, ta đói thảm”. Đã đói bụng không tính làm gì, thân thể quá đói mới là thống khổ! Hắn muốn hái đóa anh đào đỏ tươi của nàng thật lâu thật lâu.

Nương tử thân ái, hắn trước ăn no rồi nói sau!