Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 63: Đặt tên




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Trong tiểu thuyết luôn nói, sản phụ sinh xong sẽ mệt muốn đi ngủ. Nhưng La Y tinh thần tốt lắm, sinh đứa nhỏ xong tinh thần dị thường hưng phấn, ước gì có thể chộp hết người trên thế giới này tới nói chuyện phiếm. Trong phòng nhao nhao ầm ĩ, mọi người cũng không cấm nàng. Bà đỡ từng chứng kiến nhiều, nói tán thưởng: “Đại hộ nhân gia có nãi nãi như ngài thật là hiếm thấy. Sinh xong linh hoạt, vẫn còn sức, lão bà tử ta thấy ngài đẻ mười tám đứa cũng được!”

Cẩm Tú vui vẻ cười toe toét, nàng là khó sinh, cũng may La Y thuận lợi, lại sinh được trưởng tử, nghe bà đỡ cười nói: “Vậy nhờ lời lành của bà, sau này chúng ta còn tìm bà!”

Bà đỡ vén áo thi lễ: “Thảo dân tạ ơn phu nhân.”

Cẩm Tú cười hàn huyên vài câu, lấy hồng bao sai người đưa cho bà đỡ.

Tam thái thái cũng chống đỡ một ngày: “Lớn tuổi rồi, không thể so với trước kia. Ta hôm nay đi về trước, vài ba hôm lại đến thăm cháu.”

La Y ở trên giường kính cẩn hành lễ: “Thật sự đa tạ người đã chiếu khán.”

”Người trong nhà không cần khách khí.” Tam thái thái vẫy vẫy tay, dẫn người rút lui.

Cố gia đại nãi nãi là tẩu tử ruột, nhưng tẩu tử đương nhiên không thân bằng tỷ muội, có Cẩm Tú ở nàng không ở nữa. Huống chi nàng cũng có con nhỏ, làm mẹ phải quan tâm. Chỉ dặn La Y: “Có chuyện gì phái người tới nói cho ta là được.”

Khắp phòng chỉ còn lại Cẩm Tú và mấy người nha đầu.

La Y nhìn bánh bao nhỏ, lòng tràn đầy vui sướng. Con của ta, đứa bé huyết mạch tương liên.

”Ồ? Cha đứa bé đâu?” La Y kỳ quái, Dung Nghi chết ở đâu rồi?

Cẩm Tú không nín được cười run rẩy hết cả người: “Muội phu bị dọa ngất. Ha ha ha ha! Muội đừng nhắc nữa, vừa nhắc tới ta muốn cười ngay. Ta nói, sao hai nhân khẩu nhà muội lại thú vị vậy chứ. ha ha ha!”

”Rốt cuộc là muội sinh em bé hay là hắn sinh em bé! Hắn còn hôn mê!” La Y trong lòng giơ ngón tay giữa!

Cẩm Tú vui vẻ không thôi: “Chứng minh hắn thương muội chứ sao.”

”Phi!” La Y kỳ quái.

Dung Nghi không có choáng váng quá lâu, vừa tỉnh dậy liền nhảy vào phòng sinh: “Sinh cái gì?”

”Con trai! Hài lòng chưa?” La Y tức giận nói.

”Oa? Sao nàng không ngất đi?”

”Thúi lắm! Ta êm đẹp sao lại ngất đi?” Huynh cho là người người đều giống huynh à! A, không đúng, huynh đây là ý gì? Nàng không choáng váng chẳng lẽ không được à?

Dung Nghi tự hối hận nói lỡ, xin lỗi cười khan hai cái.

Cẩm Tú bị không để ý tới nghẹn hai vai run rẩy, vợ chồng son này rất hỉ cảm.

Dung Nghi tiếp tục không nhìn Cẩm Tú, chạy đến lặng lẽ nói bên tai La Y: “Cũng phải thôi, quái lực nữ kim cương, làm sao giống người bình thường được!”

La Y trừng mắt nhìn không hề uy hiếp Dung Nghi một cái: “Lại nói bậy! Đi đi, lật sách đặt tên cho con trai huynh đi!”

”Ah?” Dung Nghi chần chờ một chút: “Sao không phải là nàng đặt?”

”Theo họ ta hả?”

Dung Nghi quyết đoán nói: “Ta đi lật sách!”

Chờ Dung Nghi chạy nhanh như làn khói đi ra ngoài, Cẩm Tú bị không để ý tới hồi lâu chui ra cười nói: “Muội phu thật sự là khờ đáng yêu.”

La Y khẽ dựa vào gối đầu giường: “Là hiện tại khờ đáng yêu, lúc vừa thành thân, tâm muốn cắn chết hắn cũng có đấy.”

Cẩm Tú đến bên giường ngồi: “Đời là thế, không phải bây giờ đã qua sao? Lúc ta mới thành thân cũng khẩn trương lắm. Không biết đối đãi đại tỷ nhi thế nào, còn rất sợ tỷ phu muội.”

”Sao lại nói thế?”

”Thoạt nhìn cực kì... cơ trí, cảm giác không thể che giấu nổi một chút tâm tư nhỏ nào.” Cẩm Tú cười nói: “Kỳ thực huynh ấy là một đại nam nhân, làm sao mà biết tâm tư nhỏ của phụ nhân chứ? Khi đó thật sự là suy nghĩ nhiều.”

”Tỷ thì có tâm tư gì? Không phải luôn luôn quang minh chính đại sao?”

”Mẹ kế khó làm!” Cẩm Tú cười cười: “May mà đại tỷ nhi là người biết lễ, sống lâu cũng quen thân. Muội làm cũng tốt, Quỳnh Anh biết đau lòng cho muội đấy. Đây mới là khuôn cách mẹ cả, chớ học hẹp hòi ô mi xích mắt kia.”

”Muội biết rồi. Muội không học cô đâu!” La Y le lưỡi: “Đúng rồi, nghe nói Phạm gia quy củ nhiều, hai người lại chạy sang đây suốt, không sao chứ?” La Y cũng bất đắc dĩ, trong nhà chỉ có như vậy, rất nhiều khi không tránh đi được. Vốn chiếu khán muội muội nhà mẹ đẻ đã không phù hợp truyền thống, hơn nữa điều kiện nơi này của nàng...

”Không quan trọng, dù sao đại tỷ nhi cũng gả đi rồi. Tỷ phu muội nói là trưởng tử, cũng là con trai độc nhất. Trong nhà không có chuyện gì. Chỉ là muội cũng sinh xong rồi, sau này không có nhiều thời giờ ở cùng muội.”

La Y thấu hiểu cười, cũng phải biết học lớn lên thôi!

”Được rồi, tuy rằng tinh thần tốt, nhưng cũng phải nghỉ ngơi mới được. Muội định để tự cho con bú à?” Cẩm Tú ngoại phóng, biết người ta tự cho con bú nhiều hơn là để bà vú cho bú.

”Tự muội cho vậy.”

Cẩm Tú gật đầu: “Cho dù muội có sữa, cũng đừng đuổi nhũ mẫu đi, cứ để người ta tranh thủ đút chút ít. Cũng coi như tích chút âm đức. Haiz, muội vốn là người khoan hậu, ta dặn dò phí công rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

La Y đồng ý.

Cẩm Tú buông màn, cho La Y nghỉ ngơi thật tốt. La Y cũng nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn nghĩ, nếu Dung Nghi biết Cẩm Tú đánh giá hắn thế nào, không biết có hộc máu hay không nhỉ? Quẫn rồi.

Dung Nghi ở thư phòng thiếu chút nữa tóm rớt tóc, Tên! Tên! Tên!

Con hắn, nhất định phải đặt một cái tên kinh tài tuyệt diễm mới tốt cho nó! Vấn đề là chữ tốt mắt nhiều, như thế nào mới là cái tên tốt đây? Lật ba ngày, không chịu nổi nữa. Ôm một chồng sách đến tìm La Y đang ở cữ: “Ta thật sự không nghĩ ra được, tha cho ta đi.”

La Y thấy thế không ép buộc làm khó người khác. Tên sao, tùy tiện đặt thôi. Cố gia thế hệ này đặt chữ lót là ‘túc’, như vậy: “Vậy đặt là Túc Thuần đi.”

”Thuần? Tòng ti? Phạm vào tên của nàng.”

”Không kiêng dè đến nước này đâu. Huống chi tên của ta người ngoài không biết được. Nhà chúng ta trưởng bối nhiều như vậy, nếu cứ tính hết như thế này thì làm sao mà đặt được.”

Dung Nghi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thuần có ý người có nhân phẩm tốt, cha mẹ gọi như thế là đặt kì vọng vào con. Hắn chỉ là có chút không nắm được chủ ý. Liếc mắt nhìn lão bà một cái, không phải không thừa nhận, rất nhiều khi La Y là tâm phúc của hắn. Nhận thức này khiến hắn cảm thấy bực tức. Càng bực tức chính là, hắn biết loại tình huống này sẽ không thay đổi. Mất mặt quá! Nhưng nếu để cho chính hắn hoàn toàn làm chủ, mỗi khi chuyện ập lên đầu lại lo sợ bất an. Vô dụng... Chính là chỉ người như hắn đây.

La Y không phát hiện Dung Nghi cảm xúc nháy mắt sa sút, còn đang tự suy nghĩ: “Nói đến đây huynh cũng vào học rồi, lại còn không có tên tự đâu. Theo lý mà nói, tự có thể trưởng bối đặt, cũng có thể bản thân mình đặt. Hay là chúng ta tự mình nghĩ một cái?”

Dung Nghi rầu rĩ không vui nói: “Nàng nghĩ đi.”

La Y liếc mắt nhìn Dung Nghi: “Huynh làm sao?”

Dung Nghi nín rất lâu sau mới thở dài hỏi: “Có phải nàng cảm thấy ta cực kì vô dụng không?”

”Ừ, là cực kì vô dụng!”

Người này, bản thân mình nói mình thì được, người khác vừa nói, cảm nhận lại không tốt, bởi vậy rất không khách khí trừng mắt nhìn La Y.

La Y cười nói: “Ai vừa sinh ra đã hữu dụng? Bây giờ vô dụng, từ giờ trở đi hữu dụng đi. Huynh gấp cái gì?”

Dung Nghi nghĩ: “Cũng đúng! Vậy tên tự của ta chính ta đặt!”

”Tốt, có ý gì chưa?”

Dung Nghi trầm tư một chút, vỗ tay cười nói: “Ta nghĩ ra rồi, gọi 'Lệnh Đức' thế nào

”Lục viết vô xạ. Bởi vậy tuyên bố triết nhân chi Lệnh đức, chỉ ra lễ nghi?”

”Nàng không thể làm bộ như không hiểu à, để cho ta giải thích một chút đã nghiền chứ?” Dung Nghi xù lông, hắn cố ý suy nghĩ cái lạ! Tên vô lại này còn nói nàng không xem sách nghiêm túc! Không nghiêm túc mà cũng biết vậy hả!

”Ối...”

”Được rồi được rồi, biết nàng có văn hóa, nàng cảm thấy thế nào?” Thôi, đả kích thông thường thôi mà.

La Y quẫn nói: “Tạo tấm gương cho dân chúng... vậy, cũng được.” Dù sao cái trò chơi tên tuổi này đều là hi vọng và chúc phúc, có chí hướng là chuyện tốt, đúng... đúng không!

”Làm chi mà bộ mặt không tín nhiệm thế?”

La Y lần này phản ứng rất nhanh: “Vậy từ giờ trở đi làm cho ta tín nhiệm được không?”

”Nàng ghen dữ thế!” Dung Nghi oán hận nói: “Ta không nạp thiếp, cả đời không nạp thiếp được chưa?”

Hả? Cái này có liên quan đâu nhỉ? Nhưng loại chuyện tốt này không đáp ứng là đần độn, vì thế nhếch môi cười hết sức xán lạn: “Huynh nói đấy nhé!”

Dung Nghi cũng không nhịn được cười nói: “Cười gian trá thế! Như con mèo ăn vụng cá.”

”Vậy ta chính là mèo! Mèo rừng lớn như con hổ! Meo ~~~~~” nói xong bổ nhào về phía trong lòng Dung Nghi, gãi một trận.

”Ha ha ha, ngứa chết rồi, buông tay ra! Buông tay!” Dung Nghi tránh trái tránh phải: “Nào có ở cữ ngồi hành hạ như thế, ôi, ha ha ha, đừng, đừng, ha ha ha ha.”

La Y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thể lực, ngồi ngã xuống trước, thở hổn hển nói: “Lợi hại không, xem huynh về sau còn dám trêu ta hay không.”

Dung Nghi cũng nằm xuống cùng La Y: “Haiz, sao nàng lại ghen kinh khủng vậy chứ? Nàng dâu phải hiền lương thục đức.”

”Hì hì, đó là yêu cầu thánh nhân, ta vừa là tiểu nhân vừa là tiểu nữ tử, đương nhiên phải thực tế chứ!” La Y lại nói: “Ta đang thấy lạ, sao bỗng dưng huynh lại nói tới vấn đề nạp thiếp hay không nạp thiếp thế hả?”

”Ừm? Không phải nàng nói phải tín nhiệm sao?”

”Xem ra nói lạc rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, trăm sông đổ về một biển.” La Y vỗ vỗ bả vai Dung Nghi: “Hảo hài tử, có tiền đồ.”

”Phi! Tiền đồ ta tốt cho nàng hưởng, nàng cứ đắc chí đi.” Dung Nghi bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: “Ta nói, lúc trước cô nàng không cho nàng làm dâu, chắc nàng đanh đá quá hả?”

”Nếu huynh nói cho người nhà mẹ đẻ ta ta đanh đá, huynh đệ nhà mẹ đẻ ta có thể sẽ cho huynh một cục gạch đấy. Rõ ràng là oan uổng người mà!”

”Nhà các nàng thật âm hiểm!”

”Khôn phải đâu.” La Y cười nói: “Ta ở nhà mẹ đẻ là tiêu chuẩn thục nữ đấy.”

Dung Nghi mặt biểu thị không tin.

”Nhìn cái gì vậy? Cái này gọi là quất sinh Hoài Nam là quất, quất sinh Hoài Bắc ~~ là cái gì? Gia giáo Tiêu gia chúng ta không cần phải nói!” Đương nhiên ngoại trừ cô phu nhân. Ừm, người kia chắc là quất sinh Hoài Bắc! Nhất định thế!

”Không bằng nói thẳng nàng là được nhặt về!”

”Làm sao huynh biết?” Ta đã không còn là nguyên bản.

“...” Dung Nghi nhấn đầu La Y một cái: “Ngủ của nàng đi! Trong cữ ngủ nhiều vào!”

”Huynh ấn ta vậy hả, đáng đánh đòn!”

”Vậy nàng đến dẹp ta đi!” Dung Nghi cười đắc ý chạy ra cửa phòng.

La Y thầm nghĩ: ngây thơ!

Trong cữ thật nhàm chán, về mặt hạn chế giải trí còn nghiêm cẩn hơn cả thời kì mang thai. Bánh bao nhỏ còn đang trong giai đoạn ăn ngủ ngủ ăn, cơ bản không cần chiếu cố. Quỳnh Anh từ nhà Cẩm Tú trở về, xem La Y êm đẹp nằm trên giường, lại thêm người em trai, vui vẻ ra mặt. Mỗi ngày đều canh giữ ở trong phòng La Y, không ngừng chạy vây quanh đệ đệ, vừa không tranh cãi ầm ĩ cũng không hề chọc lung tung, lại càng không giống như những đứa trẻ khác có cảm giác cha mẹ sủng ái đệ muội hơn. Vì thế La Y sau lưng nói bát quái: “Không biết Đại tỷ nhi giống ai.”

Dữu tử nói: “Giống người đấy, người hồi còn nhỏ ngoan lắm.”

”Ngươi nhớ được.”

”Sao lại không nhớ rõ? Mấy vị ma ma đã nhiều năm vẫn nhớ kỹ nói ngài dễ chăm đấy.”

”Ngươi cứ nói bậy đi, không phải ta sinh, sao lại giống ta được.”

”Ai nuôi giống ai.”

”Được rồi, giống ta cũng được, giống ta không thiệt thòi!”

Dữu Tử vãi mồ hôi: “Nãi nãi, ta nói là người hồi còn nhỏ, không phải hiện tại!”

”Hiện tại tốt mà, nếu ta còn cái tính cách hồi nhỏ kia, lúc này đang ở trong phòng khóc.”

Nội tâm Dữu Tử kêu ùng ục: “Không biết cô nương thế nào, càng ngày càng hung hãn. Chẳng lẽ thật sự do thành thân?”

”Ngươi nghĩ gì thế?”

Dữu Tử lấy lại tinh thần: “Không có gì. Tứ Gia nói muốn nhận Tiết di nãi nãi, người xem...”

La Y bĩu môi: “Sợ cái gì, tiếp thì tiếp chứ sao.”

”Chỉ sợ đại tỷ nhi học theo.” Dữu Tử cho La Y tìm một lý do cự tuyệt.

La Y cười cười: “Vậy thì có thể thế nào? Đó là hiếu đấy.”

”Nãi nãi, người chớ làm loạn!”

”Sẽ không à.” La Y nhìn chằm chằm Dữu Tử vài lần: “Nói đến, hôn sự của ngươi cũng gần, đừng cứ ở trước mặt ta, thêu đồ cưới của ngươi đi!”

Dữu Tử đỏ bừng cả khuôn mặt, nổi dũng khí nói: “Tuy rằng cho người làm chủ, sao người lại gả ta ra ngoài thế. Ở trong viện này cũng tốt mà, làm... Làm... bà tử cũng tốt.”

”Tốt cái gì? Đại tẩu nói sẽ thả thị tì kia ra. Ngày sau ngươi chính là lương dân, mua vài mẫu đất là thành nãi nãi rồi. Đi theo ta làm gì? Ta không ít người hầu hạ.”

”Nói là lương dân, cũng vẫn bị người xem thường như vậy thôi.” Gỡ bỏ nô tịch ba đời mới được coi là lương dân.

”Ngốc, chí ít có niềm hi vọng không phải sao? Ngươi là người lanh lợi, thả ra ta không lo lắng. Quất Tử tùy tiện, để nàng đi theo ta vậy.” Quất Tử từ đầu không biết là lương dân có cái gì tốt. Nhưng Dữu Tử kiến thức rộng, tâm tư quá nặng. Bởi vậy, hi vọng nàng được đi con đường rộng rãi, cho dù lăn lộn ngoài đời không nổi, nàng thu hồi lại là được. Chỉ là lời này hiện tại khó mà nói, nếu không lại thành lời nguyền rủa người. Cuộc sống của nàng dần dần ổn định, cũng hi vọng người bên cạnh mình tốt hơn.