Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 73: Trừng phạt




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Chứng kiến thủ đoạn kia của La Y nói đuổi liền đuổi, lại lấy lý do thiêu thùa may vá, cùng với bị con trai cáu gắt đe dọa, Tiết di nương rất khó chịu. Nhưng bà ta có một ưu việt chính là trăm lần suy sụp cũng không lùi bước, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua. Vì thế đưa ra lí do phải về Hầu phủ thỉnh an lão thái thái. Đó là chủ mẫu của bà ta, La Y không có khả năng không đồng ý, còn phải thuê xe ngựa tốt cho bà, thỏa đáng đưa trở về.

Nhưng mà bên Hầu phủ, Thái phu nhân An Dương hầu nhìn lão di nương trước mắt nước miếng bay tứ tung, khóe miệng rút gân. Lại còn chạy về cáo trạng... Chẳng lẽ bà còn vì một di nương mà đi gây khó dễ với con dâu à? Xin nhờ, bà và La Y mới là cùng một giai tầng. Kẻ này ngu xuẩn đến mức nào mà nghĩ ra chiêu này? Trước kia không cảm thấy ngu xuẩn như vậy mà? Tuy rằng có hơi không biết điều. Được rồi, nếu thiếp này còn không biết điều, thê nên bóp chết thiếp. Nhưng lập tức Thái phu nhân tỉnh lại, một kẻ đần độn như vậy, lão hầu gia khi còn tại thế đúng là cực sủng. Nói cách khác, bà, đường đường một danh môn khuê tú, phương diện nào đó cư nhiên không bằng vị trước mắt này... Thái phu nhân bởi vì thủ tiết nên buồn bực ổn định tâm thần xuống.

Nếu Thái phu nhân chỉ là buồn bực, vậy đại thái thái quả thực chính là phẫn nộ. Nàng và La Y quan hệ không tệ, ở nhà chồng tìm được người nói chuyện phiếm dễ dàng sao? Một không tranh chấp về vấn đề tài sản, hai địa vị tương đối ngang hàng - - người phụ thuộc vào Hầu phủ sống qua ngày căn bản chỉ đến vuốt mông ngựa, ba còn phải học tập chút kiến thức - - La Y tuy rằng không quản gia được, nhưng cầm được buông được cũng coi như có tâm, huống chi còn đùa rất vui. Đưa nha đầu cho La Y, vốn là bước đầu tiên nàng giảm biên chế, làm việc cả hai cùng có lợi. Kết quả bị Tiết di nương ép buộc khó coi như vậy, nàng có thể không giận sao? Quả thực chính là tát lên mặt nàng hai cái bàn tay! Cái này còn nhịn thế nào!

Làm tông phụ, trên lí luận nữ nhân toàn tộc đều thuộc nàng quản. Chỉ là Nhị lão thái thái đi ra ngoài ở riêng cũng chỉ chiếm danh vọng một trưởng bối, ở mặt ngoài tôn kính một chút là được. Thu thập một lão di nương còn không dễ dàng ư? Lên tiếng chào hỏi mẹ chồng một câu, trực tiếp đánh hai mươi bản tử giam lại! Một di nương, quỳ từ đường cũng không có tư cách!

Dung Nghi nhận được tin tức giận điên lên, nhốt lại là chuyện nhỏ, trọng điểm là hai mươi bản tử. Đây là lần thứ bao nhiêu bị đánh rồi còn như thế hả? Di nương này, người làm sao lại chọc tới đại tẩu hả? Giống như từ khi La Y vào cửa, thường xuyên bị thu thập. Đương nhiên, Dung Nghi đồng học của chúng ta đã thay da đổi thịt, không còn vô liêm sỉ nữa, bởi vậy cũng biết là lỗi của Tiết di nương. Còn nữa dù sao hắn cũng là cổ nhân, thân cận mẹ đẻ là một chuyện, coi mẹ đẻ trở thành trưởng bối ngang cấp là chuyện tuyệt đối không thể nào. Tông phụ trực tiếp hạ lệnh, có thể thấy được phạm chuyện không nhỏ, phả biết rằng thiếp của cha chồng, bình thường con dâu sẽ không xử trí.

La Y trực tiếp ngăn lại: “Ta cho rằng làm vợ chồng cần phải thẳng thắn với nhau, cố gắng không giấu diếm. Bởi vậy nói thật, ta không hy vọng di nương trở về. Bà ấy giở trò ngang ngược một cái phố đều biết, đại tỷ nhi mỗi năm một lớn, cũng đã sắp làm mai rồi, có bà ấy ở đây đại tỷ nhi đừng nghĩ đến người trong sạch. Tuy rằng nó không phải ta sinh, nhưng là ta tận tay nuôi lớn, ta nuôi ta đau lòng!”

”Nhưng mà...”

”Còn nữa,“ La Y lắc đầu nói: “Huynh có biết vì sao ta lặng lẽ gả Sơn Trúc xa vậy không? Nha đầu này là đại tẩu đưa cho chúng ta, gây ra chuyện đại tẩu bị mất mặt mũi? Một người làm đại tẩu mà bàn tay lại dài đến phòng đệ muội. Nếu như bị người ta nghe thấy, không biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì đâu!” Bảo đảm thúc tẩu thông dâm cũng có thể nói ra được! Nếu không phải thì sao? Ngươi lon ton đưa sáu bảy nha đầu trong veo như nước cho em dâu đã ở riêng làm cái gì? Còn là chủ động đưa lên cửa. Chuyện có khác thường vì cái gì! Không bát quái ngươi mới là lạ.

Dung Nghi nghe vậy, thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh cả người. Những gia đình loạn như thế này, hắn biết rõ. Người có công danh tệ nhất là hỏng thanh danh, lời này truyền đi thì phải làm sao?

Ý của La Y rất rõ ràng, Tiết di nương chính là đồng đội của heo, huynh có muốn hay không? Nhưng nói phải mềm mại chút mới tốt: “Di nương ở trong này không quen, ăn mặc không bằng Hầu phủ không nói, còn không có người nói chuyện. Buồn chán tới mắc lỗi.” Nói ngắn gọn, ồn ào nhiều chuyện như vậy, thuần túy là rảnh rỗi.

Dung Nghi bị thuyết phục, trên mặt lại không giấu được lo lắng.

La Y thấy thế có chút đắc ý, một cặn bã nam như vậy lại biết săn sóc người? Cảm thấy an lòng, bổn cô nương thật sự là dạy có cách! Vì thế không ngừng cố gắng: “Hiếu, bất hiếu không ở mặt ngoài, dù sao vẫn cần làm trưởng bối vui vẻ mới tốt. Nếu huynh thực sự lo lắng, chúng ta đi xem đi. Đến Thấm Phường trai mua hai cân điểm tâm hảo hạng, lại thêm một chút bạc đưa cho bà ấy.”

”Nàng không giận bà ấy ư?”

La Y cười nói: “Ta là người lòng dạ hẹp hòi đến thế sao? Lại có, khi chúng ta vừa thành thân ta đã nói thế nào? Phu không hiền, thì không quản được phụ; phụ không hiền, thì không quản việc của phu. Phu không quản phụ, thì uy nghi sứt mẻ; phụ không sự phu, thì nghĩa lý sai lầm. Không nhớ rõ à? Chỉ cần huynh tốt, ta nhất định làm tốt!” ①

Dung Nghi nghe nói như thế, nỗ lực hồi tưởng lại đủ loại hành vi của La Y. Có vẻ đúng như nàng đã nói. Hiếu kính trưởng bối (Thái phu nhân trước), kính ngang hàng (Hầu phu nhân đương nhiệm), từ ái với vãn bối (Quỳnh Anh). Ngoại trừ hơi ghen, hình như là cực kì tuân thủ 《 nữ giới 》. Về phần ghen nặng, Dung Nghi thở dài, người này trích dẫn từ Khổng Tử đến Chu Tử, quả nhiên là đường đường chính chính, nói ra nàng vẫn là hiền thê. Về phần chút lòng dạ hẹp hòi này? Đó là nàng yêu ngươi đấy đồ ngốc! Ngươi còn không thỏa mãn cái gì? Quả nhiên đáng sợ nhất chính là người đàn bà đanh đá có văn hóa... Một nhược điểm cũng không có, coi như nàng độc! (Phượng: các ghi chú trong ngoặc () là của tác giả)

Hai vợ chồng thương lượng xong, xách điểm tâm đi tới Hầu phủ. La Y tạm thời không muốn gặp Tiết di nương, sau khi thỉnh an Thái phu nhân, tùy tiện tìm lý do đi gặp Đại thái thái.

Đại thái thái vừa thấy nàng liền thở dài: “Ta đúng là gây phiền toái cho ngươi rồi.”

La Y cười nói: “Đại tẩu khi nào thì để ý như vậy? Sơn Trúc gả đi, ta còn phải hỏi ngươi đòi thêm một người đây. Ngươi nói như vậy, ta không dám mở miệng nữa.”

Đại thái thái cười thầm: “Nếu như thế, trong phủ ngoại trừ chỗ lão thái thái kia, tùy ngươi chọn như thế nào?”

”Thay ta chọn một người biết làm việc đi.” La Y mặt ủ mày chau nói: “Sắp tới tháng tám rồi, quần áo mùa đông năm nay nhà chúng ta còn chưa bắt đầu làm đâu.”

Đại thái thái gật đầu đồng ý, không bao lâu lấy ra danh sách, tìm một nha đầu biết may vá cho La Y. La Y đứng lên nghiêm túc phúc thân nói: “Như thế, thật sự là đa tạ đại tẩu.”

Đại thái thái gật đầu, có một số việc không cần nói, nàng đương nhiên biết chuyện đáng để La Y hành lễ, không phải tiểu nha đầu ở bên ngoài. Hai nàng dâu lại tiếp tục trò chuyện một lát, La Y muốn cáo từ.

Đại thái thái đưa tới cổng, Dung Nghi đã ở cổng chờ. La Y cố ý xoay người vén áo thi lễ với đại thái thái: “Di nương nhà chúng ta xin ngài tha thứ.”

Đại thái thái chợt nhíu mày, âm thầm buồn cười, trên mặt lại một bộ nghiêm trang nói: “Vốn phải làm thôi, tứ thẩm cứ yên tâm. Ngày khác lại đây chơi.”

Dung Nghi nghe thấy đối thoại này, hoàn toàn viên mãn. Thấy La Y mang theo một nha đầu, nhịn về nhà đóng cửa lại mới hỏi: “Tại sao lại mang một nha đầu trở về?”

”Nói cho đại tẩu ta không bởi vậy giận chó đánh mèo, không xa cách nàng ấy. Nàng còn dặn, nếu còn có bướng bỉnh, cứ đưa trở về, nếu không nữa thì bán đi. Ta đồng ý rồi, nhưng mà trong nhà không thành thật cũng ít.”

Dung Nghi choáng váng: “Nữ nhân các nàng cong cong quẹo quẹo thật nhiều.”

La Y im lặng, nàng quả thực là ruột thẳng không thích lòng vòng! Đổi lại đề tài: “Di nương như thế nào?”

Dung Nghi nói: “Bà không nói rõ là vì sao bị đánh, có vẻ như không phải nói chuyện kia của chúng ta.”

”ừm?”

”Nghe một bà tử nói, là va chạm lão thái thái. Ở bên cạnh lão thái thái nói 'Con ta'. Chọc giận Lão thái thái.”

”Bà... Thật sự nói thế?” La Y quẫn, đây thật ra là đại thái thái tìm lý do, đúng không đúng không?

Dung Nghi đau khổ nói: “Thật sự nói thế, nàng còn nhớ vị Ngọc cô nương được lão hầu gia rất sủng không?”

La Y gật đầu.

”Ngọc cô nương ở đó châm chọc khiêu khích, nói cái gì 'A, rốt cuộc là con trai ruột” 'Xem ta đây há mồm, chúng ta người như thế ở đâu ra con trai ruột?' linh tinh.” Dung Nghi buồn bực nói: “Là ta sai lầm rồi, không nên nhận bà ấy ra. Ở một trận, thật sự coi mình là lão thái thái. Nhất thời nói chuyện không đề phòng, giờ gặp họa. Cũng may đại tẩu thủ hạ lưu tình, đánh không nặng lắm. Dòng chính thứ chẳng phân biệt được, đánh chết cũng có.”

La Y gật đầu thật mạnh, tin lý do này, về điểm này là cực kì nên đánh. Cho dù như thế nào, đương gia chủ mẫu gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, quay đầu trái cây ngon lại để người hái mất, chính nàng cũng muốn nổi đóa. Huống chi Tiết di nương lúc trước ỷ vào lão hầu gia sủng ái kiêu ngạo, mặc dù không nói giáp mặt chống đối lão thái thái, nhưng sau lưng giày vò không ít. Lão thái thái không chừng hận nghiến răng nghiến lợi đấy.

Nhưng đại thái thái là loại người nào? Đó là thiếp của cha chồng nàng ta, thiếp sinh một con trai hai con gái. Nàng có thể lấy lí do em chồng ngủ nha đầu mà mình đưa cho em dâu để đánh người sao? Ngại chuyện xấu không đủ nhiều hả? Đương nhiên phải tìm lý do đường đường chính chính, hơn nữa làm cho không người nào có thể cầu tình. Tiết di nương không hiểu, nhưng cơ bản thưởng thức còn không đến mức không có. Bà ta nào dám ở trước mặt chủ mẫu nói “Con ta“. Lời này chỉ là nói cho bên La Y nghe thôi, đại thái thái đương nhiên biết.

Bắt lấy điểm này hung hăng trị một trận, toàn bộ Hầu phủ là của hai mẹ con thái thái, cho dù oan uổng bà ta, bà ta có thể làm gì? Phóng tin tức ra ngoài, Tiết di nương không dám kiêu ngạo trước mặt chủ mẫu, lời tương tự ngầm nói từ lâu rồi, hạ nhân Hầu phủ càng tin một trăm phần trăm. Đừng nói Dung Nghi không địa vị gì đi nghe, chính là Tiết di nương cũng bị lôi vào, nghĩ là mình thực sự nói lời này, đáy lòng hư lắm. Trước mắt cũng chỉ có Dữu Tử mới lẫn vào hầu phủ có khả năng biết, nhưng đó là nàng biết, nàng sẽ nói sao? Cho nên nói, Dung Nghi tạm thời bất luận, chỉ là La Y của chúng ta, về phương diện đấu thì vài năm vẫn như một ngày... Một đống phân!

Giải quyết chuyện lớn Tiết di nương xong, tâm tình La Y cực sung sướng chạy về nhà mẹ đẻ tiêu khiển. Vu thị và La Y mang thai cùng năm, sinh ra thứ tử dòng chính, càng cường hóa địa vị Vu thị ở nhà chồng. Bây giờ còn rất trẻ tuổi, ngày sau sinh nam sinh nữ sẽ không có áp lực. Lão bà Thiệu Y gần đây cũng khám ra có bầu rồi, haiz, Thiệu Y sắp được làm cha? La Y lại ngầm đau xót một chút.

Một đường thỉnh an trưởng bối xong, La Y trở lại nhị phòng nói chuyện phiếm với nhị tẩu: “Lão thái thái làm sao vậy? Một chút tinh thần cũng không có, trời nóng quá à?”

Vu thị lắc đầu, nói nhỏ: “Cô phu nhân lại tới nữa.”

”A?” La Y kinh hãi nhảy lên: “Ở đâu? Muội không muốn chạm trán với bà ta đâu, đi về trước đây.” Nói xong đã xuống giường.

Vu thị kéo nàng nói: “Vội vàng cái gì chứ? Không ở đây.”

La Y nhẹ nhàng thở ra, sức chiến đấu của cô phu nhân thật uy vũ, tránh đi vẫn hơn. Chỉ là lại tò mò: “Ở đâu thế?”

”Thôn trang nhỏ ở ngoại ô, của hồi môn của lão thái thái.”

”Oái? Nói là ngoại ô cách gần, nhưng không phải nói thôn trang này rất nhỏ sao?”

Vu thị gật đầu: “Đúng là rất nhỏ, vừa vào sân, chính phòng chỉ có ba gian.”

La Y cảm thấy kỳ quái: “Lão thái thái đổi tính hả?”

Vu thị gõ La Y một chút: “Lớn như vậy rồi còn nói không giữ miệng, cẩn thận ca ca muội dạy dỗ.”

La Y le lưỡi: “Đây không phải là ở trước mặt tẩu tử sao.”

Vu thị cũng không thừa nước đục thả câu: “Cô phu nhân... Bị người nhà chồng đuổi ra ngoài, tính cả biểu đệ, cùng nhau ra tộc.”

”Cái gì!? Ra tộc?”