Thú Y - Lạc Tân

Chương 19: Thường Đình Chiêu




Lưng Triệu Thanh Hà chợt lạnh, cười mỉa nói: ” Bỉ nhân bất quá là thầy thuốc hương dã lăn lộn kiếm phần cơm ă, không dám lớn gan. Hảo hán muốn giúp ta đem dược tiêu độc gửi bán ở Bệnh Mã Giam, mượn thanh danh Bệnh Mã Giam, phương thuốc nho nho này của ta cũng đủ một nhà già trẻ ăn uống. Nếu hảo hán cảm thấy bất an, đem dược liệu mở rộng tới các nơi, chính là thân cha cũng bất quá như thế.”

Thường Đình Chiêu lệ mắt phóng tới, khí thế lẫm nhiên, làm bắp chân Triệu Thanh Hà run lên nhưng vẫn ngạnh cố đứng thẳng thắt lưng.

Đột nhiên Thường Đình Chiêu nhếch môi cười, thân thể hướng về phía trước doạ cho Triệu Thanh Hà rụt lui đầu về phía sau, ” Ta còn chưa mở miệng nói cụ thể, ngươi liền quả quyết cự tuyệt. Ân công như vậy không tin ta. Ta thật sự rất thương tâm a.”

Thanh âm cố ý đè thấp, nghe vào bên tai liền ngứa, khuôn mặt tuấn lãng tiến gần sát, thân Triệu Thanh Hà không khỏi run lên, đáy lòng không thấy rõ được người trước mặt, không có giả vờ nghiêm trang, nói thẳng: ” Không dám, nhìn liền biết hảo hán là người làm đại sự. Đối với ngươi chỉ là bộ da lông không nặng nhẹ, đối với ta là đỉnh ngàn cân đè lên người. Ta không có chí hướng lớn, còn muốn nghĩ sống lâu vài năm.”

Đêm đó tiến cắm ở sau lưng Thường Đình Chiêu đã khắc sâu một màn trong đầu Triệu Thanh Hà, hiện giờ miệng vết thương sợ còn chưa lành. Thân phận Thường Đình Chiêu như vậy mà còn bị người hại phải chật vật chạy trốn đến thôn nhỏ của hắn, chỉ sợ sau lưng người hại thế lực không nhỏ. Thêm tỳ trùng hôm nay, con ngựa trân quý tất phải hảo hảo chăm sóc mà ngày xuân nhiễm bệnh tỷ lệ vô cùng nhỏ. Triệu Thanh Hà càng cảm thấy có liên quan đến nam nhân này thật sự không phải cử chỉ sáng suốt.

Triệu Thanh Hà mặc dù trải qua hai thế, nhưng cũng chỉ là cái tiểu dân đường phố, cùng mấy thứ âm mưu ân oán này nọ khoảng cách quá xa, trong lòng không khỏi mâu thuẫn e ngại.

Thường Đình Chiêu nở nụ cười, ” Bất quá chỉ là cho ngươi đến Bệnh Mã Giam làm thú y như thế nào đã ảnh hưởng tánh mạng của ngươi?”

” A?” Triệu Thanh Hà ngây ngẩn cả người, bộ dáng ngu si nói không nên lời.

Cứ tưởng cùng Thường Đình Chiêu xuất hiện như vậy, dựa theo định lý của tiểu thuyết chắc chắn sẽ bị nhét vào với nhau, sau đó bắt đầu oanh oanh liệt liệt trải qua nhân sinh. Nếu nam nhân vật chính tiền đồ sáng lạn thì con đường sẽ nhấp nhô. Mà nếu mà là thành phần phối hợp diễn thì là đá kê chân cho nam chính. Vô luận ra sao cũng phải nhất định bị thương, hắn cũng không muốn cái tiễn kia bắn tới trên người mình.

Kết quả, hoá ra nãy giờ không phải như hắn tưởng? Cái bộ dáng hiên ngang giết giặc kia của hắn chẳng phải nói là tự náo loạn gây cười?

Triệu Thanh Hà giãy dụa đứng trên cái bánh mì phân vân với mặt mũi một lát, quyết định buông tha bánh mì. Không chỉ vì mặt mũi, vẫn là nghĩ không nên cùng người này dây dưa.

Lúc này Thường Đình Chiêu đột nhiên nói: ” Nghe nói ngươi vô cùng ái mộ đại thương nhân Tây Môn Chúc ở Tân Hồ huyện, còn vì hắn thiếu chút mất mạng.”

Đây là câu thuộc thể loại văn tường thuật không phải văn nghi vấn.

Triệu Thanh Hà nghe nói như thế trực tiếp bị nước miếng ghẹn họng, mãnh liệt ho khan không ngừng, Thường Đình Chiêu bình thản uống trà.

Tây Môn Chúc? Hắn không phải có ca ca tên là Tây Môn Khánh đi? Có lẽ nguyên thân không muốn nhớ lại chuyện cũ thương tâm, lưu lại trong trí nhớ của hắn chỉ có hình dáng mơ hồ, cho nên không biết người nọ họ Tây Môn, thật đúng là không biết gọi là gì. Bây giờ còn bị trước mặt nhắc đến không khỏi oán thầm chứ không hề xấu hổ.

Uống một ngụm trà thuận khí, Triệu Thanh Hà khoát tay: ” Hồi trước đầu bị kẹp ở cửa nên sự kiện đó thỉnh không nên nhắc lại, nói chuyện khác, là chuyện lúc sáng nay.”

Thường Đình Chiêu híp mắt cười đến vui vẻ, ” Ta giúp ngươi thúc đẩy chuyện tốt, được chứ?”

Triệu Thanh Hà vẻ mặt chán ghét, cao thấp đánh giá hắn, ” Hảo hán còn kiêm chức bà mối?”

Thường Đình Chiêu vẫn chưa bị chọc giận, chỉ cười nói: ” Hại ngươi mất nửa cái mạng, không nghĩ muốn trả thù sao?”

” Không nghĩ, ta hiện giờ sống rất tốt, việc gì vì người không quan trọng mà phí tốn tâm tư.” Lời này hầu hết là thật, tuy nói Tây Môn Chúc không phúc hậu nhưng cũng do nguyên thân dây dưa chọc người phiền, ai cũng có lỗi. Huống hồ Triệu Thanh Hà không phải là loại người tinh thần trọng nghĩa có thù tất báo, mắng chửi tra nam chỉ cần gõ gõ bàn phím là được, thực tế không trêu tức đến đầu mình, hắn mới lười đi quản.

Thường Đình Chiêu cười đến ý vị thâm trường, ánh mắt trần trụi xuyên thấu, Triệu Thanh Hà vẻ mặt thản nhiên nhưng trong lòng liên tục suy đoán nam nhân này muốn làm cái gì. Thường Đình Chiêu trong lời nói giống như là tuỳ ý, nhưng Triệu Thanh Hà nghe ra lại cảm thấy không đơn giản như vậy. Hắn chỉ là tiểu nhân vật có gì đáng giá cho đối phương ra sức như vậy?

” Triệu đại phu lúc nãy ý muốn đem dược tiêu độc bán khắp nơi, nói như vậy phương thức không giống bình thường?”

Triệu Thanh Hà giật mình, không nghĩ đề tài lại chuyển sang đây, vội vàng khoát tay, ” Không phải vậy, chỉ là tiêu độc phòng ngừa, là phương thuốc dự phòng bệnh tật thông dụng, giảm bớt tỷ lệ nhiễm bệnh mà thôi. Đã muốn chết thì có chữa cũng không được, quan trọng là chổ phòng ngừa để an tâm hơn. Đều không phải là quý hiếm gì, cho nên mới mượn chút quan của hảo hắn kiếm ít tiền.”

Thường Đình Chiêu không cho là đúng, ” Triệu đại phu thật đúng là khiêm tốn.”

Triệu Thanh Hà vẻ mặt thành khẩn, ” Ta chỉ là ăn ngay nói thật.”

Thường Đình Chiêu chỉ cười không nói, nhẹ nhàng vuốt miệng chén trà, nửa ngày mới mở miệng, ” Triệu đại phu có thể phỏng đoán thời gian khi nào con ngựa của ta mắc phải tỳ trùng không?”

Trong lòng lộp lộp một chút, Triệu Thanh Hà thận trọng: ” Dựa theo chỗ đau thối rửa sâu cạn phòng đoán, ước chừng hơn một tháng trước kia. Chỉ là đoán vậy cũng không dám khẳng định chính xác.”

Răng rắc ——-

Thường Đình Chiêu bóp nát chén trà trong tay, tròng mắt lộ ra ngoan lệ, khí thế bức người. Triệu Thanh Hà rụt lui về phía sau, đây mới chính là bộ mặt thật của nam nhân đi, quả nhiên làm cho người ta sợ hãi.

Triệu Thanh Hà mới không ngốc mà vượt quá điểm mấu chốt này, cầm mứt hoa quả trên mấy cái chén đĩa nhỏ ở một bên im lặng ăn. Không hổ là tửu lâu lớn, mứt hoa quả mà cũng có thể làm thành mỹ vị như vậy.

Thấy Triệu Thanh Hà bày ra cái bộ dáng này nhất thời thấy thú vị, sát khí quanh thân dần tiêu tán đi, ngữ khí lộ ra bất mãn, ” Không nghĩ làm cho Triệu công tử lại chịu đói, là ta chiếu cố không chu toàn, người tới a —–“

Triệu Thanh Hà vội buông chén đĩa trong tay, ” Không cần, ta cũng nên đi rồi. Cách vách còn có người đang chờ ta.”

Thường Đình Chiêu nâng mày, ” Gấp cái gì, nếu lo lắng thì đem ba đứa nhỏ gọi đến đây.”

Triệu Thanh Hà nào dám đồng ý, ” Không cần không cần, ba đứa nhỏ ở nông thôn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, vẫn là chớ để phiền toái.”

Thường Đình Chiêu làm sao không biết Triệu Thanh Hà kiêng kị cái gì, cũng không muốn so đo. Triệu Thanh Hà thở phào một cái, đối phương sợ là đã đem tổ tông mười tám đời nhà hắn tra xét, nhưng vẫn như cũ không muốn người nhà của mình có liên hệ.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng gõ cửa đi vào, vẻ mặt ân cần, Thường Đình Chiêu lệnh mang vài món chiêu bài mang lên, còn không quên dặn đem một ít món cho đám nhỏ cách vách.

Đồ ăn dọn lên bàn, Thường Đình Chiêu tự nhiên thưởng thức mỹ thực, cứ việc hưởng dụng cơm trà ngon cũng không nói cái gì, cũng không cho Triệu Thanh Hà rời đi.

Cứ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, Triệu Thanh Hà rốt cục kiềm chế không được, ” Hảo hán nếu có việc xin cứ nói thẳng, mỗi người đều vội, vẫn là không nên trì hoãn lẫn nhau.”

Thường Đình Chiêu giương mắt, cười rất hoà ái dễ gần, ” Ta là thứ tử Thường Đình Chiêu của Định Quốc Công. Triệu đại phu không cần cẩn thận như vậy.”

Triệu Thanh Hà ngơ ngẩn, biết người trước mặt có lai lịch lớn nhưng không nghĩ là lợi hại như vậy. Nguyên thân mặc dù không nghe thấy nhiều chuyện bên ngoài, dù thế cũng biết Định Quốc Công, có thể tưởng tượng được thanh danh cỡ nào vang dội.

Định Quốc Công tay cầm binh quyền, quyền khuynh triều dã, nếu không có hắn chỉ sợ hoàng đế hôm nay sẽ không phải là đương kim thánh thượng. Định Quốc Công xuất thân hàn môn, thân mang nghiệp lớn, hoàn toàn dựa vào một thân gánh vác, mấy năm chinh chiến sa trường, bình loạn vệ quốc mới có thành tựu như hôm nay. Khiến Đại Hữu đứng vững gót chân, toàn dân đều một lòng kính ngưỡng.

Định Quốc Công cương trực ghét a dua xua nịnh, khối chiêu bài này ném ra dễ dàng làm cho người ta tin phục. Triệu Thanh Hà lúc này mới nhớ tới, nhà mẹ đẻ Định Quốc Công chính là người Tân Hồ huyện, nguyên thân lúc trước ở học đường từng nghe người thổi phồng là thân thích nhà mẹ Định Quốc Công, kết quả bị người trào phúng. Ai chẳng biết năm đó Định Quốc Công mất cha, hai mẫu tử bị tộc nhân khinh thường, tiền bạc bị nhà đại bá chiếm dụng, hai mẫu tử cuộc sống qua ngày vô cùng gian nan. Nếu không phải có người mẹ kiên cường, hiện giờ sao có Định Quốc Công. Cũng bởi vì thế, trong lòng Định Quốc Công không cam chịu, xông ra quyết giành cho mình một mảnh thiên địa. Hiện giờ người đã phú quý, muốn đi theo hưởng hào quang, trên đời làm gì có việc tiện nghi như vậy.

Bởi vậy Tân Hồ huyện có một đại nhân vật như thế, nhưng không hề trở thành đề tài câu chuyện để bàn tán, cũng không có gà chó lên trời, những tộc nhân năm đó đối với Đinh Quốc Công khinh người quá đáng, Định Quốc Công chưa hề quay đầu lại trả thù, nhưng cũng không có nghĩa cho mấy người này mượn vinh quang của hắn.

Trong trí nhớ mỏng manh của nguyên thân cũng có Thường Đình Chiêu, nhưng cũng đủ để cho Triệu Thanh Hà khoé miệng run rẩy. Thường Đình Chiêu giống hắn, thích nam nhân! Nhưng như vậy cũng không làm cho Thường Đình Chiêu nổi tiếng, dù sao người hảo nam phong không ít, hậu viện quan to dưỡng vài cái luyến đồng cũng không lạ. Nhưng không ai giống Thường Đình Chiêu bình thường nói thẳng mình đối với nữ nhân chào cờ không nỗi, sau này muốn thành thân với nam thê.

Vô luận dâ gian hay quan to quý tộc, thú nam thê là chuyện hiếm thấy, đại bộ phận mọi người đều chọn cưới vợ sinh con, sau đó đem nam tử yêu thích nhét vào hậu viện. Bất hiếu có tam vô hậu vi đại [ không có con nối dòng là bất hiếu ], thú nam thê cũng không phải là việc rạng rỡ gì, Thường Đình Chiêu lại thản nhiên nói trắng ra như vậy.

Thường Đình Chiêu mười hai tuổi nhập quân doanh, mười lăm tuổi bắt đầu dẫn quân đánh giặc, mặc dù không như Định Quốc Công chiến công hiển hách, thực lục vẫn không dám ai khinh thường. Vốn dĩ đã được ban danh hữu uy Vệ đại tướng quân, bậc quan tam phẩm, lại kháng chỉ không nhận hoàng đế tứ hôn, hiện nay bị biến thành dân thường.

Nguyên thân đối với việc này sùng bái không thôi, cảm thấy như vậy mới là nam nhi, lại nghe Thường Đình Chiêu diện mạo cao lớn tuấn mỹ cho nên thật khắc sâu nhớ kỹ.

Triệu Thanh Hà biết được thân phận thật của Thường Đình Chiêu, trong lòng càng không yên ổn. Đứng dậy hành lễ, vẻ mặt cung kính, ” Nguyên lai là Thường tứ gia, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên là hảo hán khó gặp.”

Thường Đình Chiêu chọn mi, ” Bây giờ tin ta?”

Triệu Thanh Hà lau mồ hôi, cười mỉa nói: ” Nghe Tứ gia nói, ta thuỷ chung đều tin ngài chính là quân tử đáng tin cậy.”

Thường Đình Chiêu cười cười, ” Một khi đã như vậy, ngày mai bắt đầu đến Bệnh Mã Giam đi. Triệu đại phu thân mang tuyệt kỷ, không thể mai một.”

Trong lời nói mang theo cường thế không cho phép cự tuyệt, người ta đã đem thân phận đưa ra, Triệu Thanh Hà nếu không đáp ứng chính là không biết phân biệt. Tuy rằng trong lòng vẫn tò mò, việc hôm nay đáng giá để thăm dò sao, nhưng cũng không dám hai lời liền gật đầu đáp ứng. Dù sao việc trước mắt này đối với hắn có lợi rất lớn, ở trên phố lăn lộn kiếm sống, ăn hôm nay còn không biết ngày mai so với việc tiền lương lãnh đều đều, Triệu Thanh Hà từ trước đến giờ đều biết nghe theo lời phải, ” Có thể thư thả mấy ngày không? Ta còn phải kiếm phòng ở.”

Thường Đình Chiêu vẫn chưa trả lời, lại hỏi: ” Triệu đại phu thân là nam tử, chẳng lẽ chưa từng có kiến công lập nghiệp, oanh oanh liệt liệt làm một hồi khát vọng?”

Triệu Thanh Hà giật mình, chỉ cần là nam nhân làm sao không có chút nhiệt huyết với khát khao chủ nghĩa anh hùng. Cũng do hắn trước nay đã quen an nhàn, nhuệ khí đã sớm bị ăn mòn dần dần chôn dấu đi tâm huyết. Nếu là kiếp trước, Triệu Thanh Hà nghe xong lời này cũng không suy nghĩ gì, nhưng hiện tại xuyên qua, chẳng lẽ vẫn như cũ mà lăn lộn hồ đồ bình thường sống cả đời sao?

Như vậy hắn xuyên qua chẳng mang ý nghĩa gì sao?