Thú

Chương 14: Nghịch nước




Tay chân có thể động đậy, nhưng khôi phục rất chậm, Tô Từ vừa hoạt động lại được liền nghĩ phải trở về sơn động cũ, nhưng tình huống hiện tại của nàng thật sự không thể đi đường, hơn nữa còn có bạch hổ ở đây, sơn động hiện tại này cũng có chút an toàn, nên Tô Từ quyết định ở chỗ này đỡ mấy ngày, đợi thân thể hồi phục lại trở về sơn động cũ.

Mỗi ngày bạch hổ vẫn ngậm một bó to diệp tử trở về, đè nặng trên mình nàng, lúc trước không thể động đậy nàng đành chịu, nhưng bây giờ nàng có thể hoạt động lại lại bị đè nặng cơ hồ nằm cả ngày như vậy, Tô Từ cảm thấy chịu không nổi.

Vết thương trên thân và cái ót đã lên vảy, Tô Từ muốn đứng dậy chậm rãi hoạt động thân thể, thuận tiện quan sát hoàn cảnh ở đây. Nàng biết rõ, đối với những người bị tê liệt, sau khi bình phục cần hoạt động một chút để cơ thể có thể phục hồi dần, tuy rằng nàng chỉ bị tê liệt có hai ngày, nhưng cũng đã bị tê liệt, để đảm bảo cũng không thể bỏ qua bước hoạt động khôi phục thân thể này được.

Nàng thực sợ cuộc sống – sống không sống mà chết không chết trong hai ngày này lắm rồi.

Nhưng bạch hổ chẳng hề cho phép, mỗi lần nàng muốn đứng lên, nó liền một móng vuốt áp đi xuống, tóm lại không nằm đủ thời gian nó sẽ không buông ra Tô Từ, nó vẫn kiên trì cứ cách ba, bốn giờ lại đổi một lần diệp tử cho nàng, nên Tô Từ vẫn bị đè nặng mà nằm xuống.

Tô Từ thử ngồi dậy mấy lần, sau đó liền ngoan ngoãn chính mình nằm trên đó, tránh cho mỗi lần ngồi dậy là bị bạch hổ một móng vuốt áp đến không thể động đậy. Đặc biệt là nằm mấy ngày, độ linh hoạt của thân thể càng lúc càng bình thường, sau đó nàng lại càng không cự tuyệt nằm trên diệp tử.

Nàng phán đoán, lần bị ‘tê liệt’ này của nàng phỏng chừng là bởi vì độc tố của hoa ăn thịt người tiến vào trong cơ thể, mặc dù độ cứng và lực cắn của hoa ăn thịt người cũng không sai, nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này thì con mồi vẫn có thể giãy dụa chạy thoát. Phỏng chừng đòn sát mà nó vồ được mồi chính là độc tố trong thân hoa, hơn nữa độc này ảnh hưởng đến hệ thần kinh làm con mồi tê liệt.

Mà lão hổ giúp nàng nằm trên diệp tử, không chỉ có thể trị lành vết thương, hơn nữa dùng để trị liệu độc tố cũng rất hiệu quả.

Bằng không nàng cũng sẽ không tốt lên được nhanh như vậy.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Tô Từ liền vô ý thức nhìn sang bạch hổ đang nằm bên cạnh nàng, hiện tại xem bộ dạng nó hình như rất nhàm chán.

Bây giờ đã là tháng bảy, nhiệt độ không khí liên tục lên cao, mấy ngày nay lão hổ vẫn tiếp tục bị rụng lông, chỉ là không nghiêm trọng như mấy ngày trước. Nhưng có mấy lúc Tô Từ nằm thật nhàm chán, nàng liền ghé vào người bạch hổ bên cạnh đang nhìn nàng, giống như là đang giám sát nàng, tay nàng không ngừng gãi trên người lão hổ.

Mỗi lần như vậy trên tay nàng sẽ dính một ít lông của bạch hổ.

Thậm chí, hai ngày này bạch hổ thường hay gục xuống liếm lấy thân mình, đây là điều mà từ trước đến giờ nó không có làm qua.

Tô Từ bắt đầu lo lắng nó có phải hay không là bị bệnh gì rồi, có lần nàng nằm đủ thời gian, dùng tay kéo diệp tử mà bạch hổ vẫn để một bên muốn gắn vào trên thân nó thử xem có hữu hiệu không, nhưng bị bạch hổ lăn một chút liền tránh thoát, căn bản không thể đắp lên người nó được.

Tô Từ cũng chỉ có thể âm thầm gấp gáp.

Sau ngày thứ mười bị hoa ăn thịt người cắn, bạch hổ lại ra ngoài săn mồi, một lúc sau ngậm một con nai trở về.

Cuối cùng nó cũng không ngậm diệp tử chữa thương trở về nữa, Tô Từ xem ở trong mắt nhẹ nhàng thở ra, hai ngày trước nàng cảm thấy thân thể đã không đáng ngại, nhưng là, bạch hổ lại ngậm diệp tử mang về, nàng lại không thể không ngoan ngoãn nằm, không có chút thương lượng đường sống.

Ân… Cái này có lẽ là ngôn ngữ không thông và là nguyên nhân vô pháp thương lượng.

Nàng nhìn ra được, tâm tình bạch hổ hôm nay rất tốt, đem con nai đã bị cắn đứt cổ họng để sang một bên, đầu hướng tới Tô Từ chà, da lông xung quanh miệng nó vẫn còn dính máu của con mồi, khi nó nhào qua chà nàng cũng liền chà máu lên thân Tô Từ.

Lúc trước Tô Từ cũng gặp qua loại tình huống này rồi, về điểm này Tô Từ tuy rằng sẽ không nói cái gì, nhưng vẫn đang nghĩ, về sau nàng nhất định phải uốn nắn lại thói quen này của lão hổ. Dù sao nơi này không có bột giặt, một khi quần áo bị dính máu sẽ rất khó tẩy sạch sẽ.

Hiện tại thôi… Quần áo dính máu thì dính máu đi, tận lực gột rửa, tẩy không sạch sẽ thì xem như có thêm hoa văn trên áo.

Mấy ngày nay, trừ ra hai ngày nàng hoạt động không thuận ăn chút trái cây, sau đó trong thời gian trị liệu nàng có thể đi ra lấy chút củi, có thể cắt khối thịt con mồi lão hổ mang về nướng ăn. Nàng nghĩ đến lão hổ thích ăn thịt do nàng nướng, nàng lại muốn nướng thịt cho nó ăn, nhưng lúc đó thân thể nàng không cho phép (*nướng thịt cho lão hổ mệt lắm nhá, nướng nửa ngày nó mới ăn no), nên sau khi nàng cắt một miếng thịt nướng lên, lão hổ liền ngậm con mồi sang một bên ăn.

Hiện tại thân thể nàng đã tốt, dù thế nào nàng cũng muốn cấp nó nướng một chút thịt.

Tô Từ vừa lượm củi vừa suy nghĩ.

……

Mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, mỗi ngày Tô Từ cơ hồ nằm trên diệp tử trong mười mấy tiếng đồng hồ, thân thể đổ mồ hôi cũng chỉ có thể nhịn, tuy rằng rất ít thấy ánh mặt trời nhưng vẫn nóng. Ban ngày, lão hổ căn bản sẽ không cho Tô Từ ra ngoài, buổi tối lại quá nguy hiểm, chỉ có lúc thái dương sắp xuống núi, Tô Từ mới được phép ra ngoài hoạt động một chút. (*anh Hổ lo cho chị quá ha)

Vào lúc này nàng thúc giục lão hổ mang nàng ra sông lấy nước, sẵn tiện tắm rửa, mấy ngày không thể lực toàn nằm giờ phải tận dụng thời gian thôi.

Hiện tại không cần chữa thương, hoạt động cũng tự do, Tô Từ lập tức liền cảm thấy trên thân dính ngấy được lợi hại, cũng không cố hiện tại mới là buổi sáng, sau khi ăn sáng xong liền hối thúc lão hổ đang đẹp đẹp ăn thịt nướng nhanh dẫn nàng đến bờ sông.

Sơn động này cách bờ sông rất gần, chạy một hồi liền đến.

Nhìn xem mặt nước lăn tăn gợn sóng dưới ánh mặt trời ba quang, Tô Từ nhịn không được kêu lên vui mừng một tiếng, liền nhảy ngay vào trong nước quần áo cũng chưa cởi.

Mới chỉ hướng trung tâm con suối đi mấy bước, Tô Từ liền bị một trận bọt nước kịch liệt văng tung tóe đầy mặt. Lúc này nàng mới phát hiện lão hổ vẫn chậm rì rì sau lưng nàng thế nhưng thật kích động nhảy vào trong nước, toàn bộ thân thể gần ba thước của nó ngập trong nước, chỉ chừa lại cái đầu nhô trên mặt nước, trên mặt biểu tình là phi thường mang tính người đang hưởng thụ rên rỉ ra tiếng.

Tô Từ duỗi tay lau hết bọt nước trên mặt, liền thấy biểu tình vui mừng của lão hổ, nàng chỉ cảm thấy không mang theo máy chụp ảnh thật là rất tiếc nuối.

Mấy ngày nay, Tô Từ trước là tìm được đường sống trong chỗ chết, sau lại cho rằng chính mình tê liệt, tự sát, tuyệt thực; kế đến phát hiện thân thể càng ngày càng linh hoạt, sau đó cuồng hỉ, cùng cơ hồ mỗi ngày nhẫn nại nằm.

Quá nhiều chuyện, quá nhiều kềm chế, hiện tại dưới ánh mặt trời, nước mát trong đều bạo phát đi ra, nghĩ lại mà sợ đồng thời tràn đầy cảm ơn.

Sau khi vào trong nước, bạch hổ liền lờ đờ uể oải nằm ở trong nước không chịu nhúc nhích. Tô Từ ngồi ở trong nước cởi quần áo ra, giặt sạch một phen, sau đó nhìn bốn phía xung quanh đánh giá một chút, rất nhanh đứng lên chạy đến bên bờ, đem quần áo chia đều ra đặt trên tảng đá phơi nắng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về trong nước.

Nơi này tuy rằng là rừng rậm nguyên thủy, cũng sẽ không gặp người, nhưng Tô Từ vẫn là không có cái dũng khí trần truồng đứng dưới ánh mặt trời.

Lúc về đến trong nước mới phát hiện lão hổ vốn khép hờ nhãn tình thế nhưng toàn lặng lẽ xem nàng, cũng không biết rõ đã xem bao lâu (*sắc hổ keke). Tuy rằng chỉ là lão hổ, nhưng nó có biểu hiện nhân tính hóa một cách thái quá làm mặt Tô Từ nóng lên, đôi tay vô ý thức khoát nước lên lão hổ.

Lão hổ bị tập kích, cho rằng Tô Từ là đang giỡn với nó, móng vuốt vung lên, khoát nước về phía Tô Từ.

Lập tức, Tô Từ cơ hồ bị một màn bọt nước xông đến đùi, nàng bị trợt đặt mông ngồi đi xuống, cả người bị nước sông bao phủ.

Tô Từ vén lên mớ tóc đang che trên mặt, ho khan vài tiếng, nàng thấy lão hổ khẩn trương bơi qua ánh mắt vô tội nhìn nàng, Tô Từ cắn răng xoay người rửa sạch thân thể.

Lão hổ lập bơi đến bên cạnh Tô Từ, đỉnh đầu ướt đầm dề tấu tới đây chà nàng, Tô Từ một cái không chú ý, bị da lông lão hổ chà vào trong ngực, không khỏi lui về phía sau, ôm ngực trừng lão hổ.

Lão hổ bị liên tục trừng nhiều lần, ánh nhìn vô tội trong con ngươi màu vàng thăng tới đỉnh núi (*đôi mắt “ngây thơ” tới cực điểm), Tô Từ thấy vậy giận cũng không phải mà không giận cũng không xong, một tay chặn ở trước ngực, một tay nắm lấy lỗ tai lão hổ cảnh cáo nói, “Về sau ở trong nước không cho phép tới chà ta, biết chưa?” (*haha đọc khúc này thấy lão hổ giống ông chồng bị bà vợ nắm cái lỗ tai mắng quá, lão hổ là thê nô chính cống nhá ^_^)

Lão hổ hồi đáp nàng bằng cách tiếp tục nghiêng đầu chà tới đây, Tô Từ mắt sắc như dao ngăn trở, trợn tròn mắt làm cái biểu tình thập phần tức giận, lão hổ nháy mắt nhìn nàng, một lúc sau miễn cưỡng hiểu ý tứ của nàng, le lưỡi ra liếm liếm cái mũi ướt đầm dề, thối lui đến một bên tiếp tục ngịch nước.

Lúc này Tô Từ mới nhẹ nhàng thở ra. Bơi tới nơi cách lão hổ không xa tiếp tục rửa sạch thân thể.

Thời gian dần dần trôi qua, ánh mặt trời càng lúc càng gắt, nước suối cũng bắt đầu ấm lên. Tô Từ liếm liếm môi, cảm thấy khát nước lại không có dũng khí uống nước. Tuy rằng nước nơi này không có ô nhiễm, nước rất trong suốt thậm chí mang vị ngọt, bình thường nàng cũng uống nước nơi này, nhưng hiện tại nàng ngâm mình trong này lâu như vậy, nếu như há mồm uống nước, sẽ có cảm giác đang uống nước tắm của chính mình.

“…” Tô Từ quay đầu muốn gọi bạch hổ đi lên, nhưng há mồm lại phát hiện chính mình không chọn cho nó một cái tên, nghĩ lại một chút lại phát hiện bình thường chính mình thế nhưng chưa từng chủ động kêu nó.

Trước kia nàng chưa từng nghĩ sẽ cấp nó chọn ra một cái tên, nhưng hiện tại nàng đã tiếp nhận nó rồi, cũng nên cấp nó chọn cái tên gọi. Tô Từ vừa suy nghĩ vừa bơi tới lão hổ, lúc này nó đã không còn ở trong nước đùa nghịch mà đang lẳng lặng nằm xuống hưởng thụ, nàng bơi đến bên cạnh vỗ vỗ nó, ra hiệu cho nó nên lên bờ, liền đứng dậy đi về phía tảng đá đang phơi quần áo.

Lúc chạy tới nơi mới phát hiện lão hổ còn ngốc ở trong nước, nhìn thấy nàng nhìn qua, nó không ngừng ở trong nước quay cuồng, rõ ràng không muốn lên bờ.

Tô Từ cầm lấy quần áo đã khô, không rõ là nên mặc vẫn là không mặc.