Thú

Chương 17: Chuyển nhà




Từ sau khi biết rõ nguyên nhân bạch hổ rụng lông, Tô Từ liền bắt đầu suy xét.

Trước khi chuyển nhà có rất nhiều việc cần chuẩn bị như nước, thức ăn dự trữ, để phòng trường hợp Tiger đột nhiên bỏ lại nàng trên đường thì nàng cũng không đến nỗi chịu đói khát.

Còn phải chọn kỹ phương hướng nữa, nghĩ xem phương hướng nào thích hợp trú ngụ trong mùa hè, phương hướng nào có nhiều con mồi sinh sống, những việc này nếu có thể cùng bạch hổ bàn bạc và để nó làm chủ khẳng định là biện pháp tốt nhất, nhưng Tô Từ đã thử cùng nó khoa tay múa chân rất lâu, nhưng bạch hổ vẫn nhìn nàng một cách khó hiểu, phỏng chừng năng lực diễn tả bằng tay chân của nàng quá tồi rồi.

Cuối cùng Tô Từ cũng chỉ có thể buông tha cho, nhưng nghĩ lại, hiện tại cũng nên là lúc thăm dò khu rừng rậm này rồi, nàng cũng không đi phí tâm tư chờ bạch hổ hiểu những gì nàng muốn biểu đạt nữa, trên đường đi rất có thể tìm ra nơi ở tốt, nhưng vấn đề ở đây là nàng phải dự trữ thật nhiều nước cùng thức ăn.

Về phương diện an toàn, tuy rằng có bạch hổ ở bên cạnh, sự an toàn của tính mạng cũng không cần quá khẩn trương, lo lắng, tuy rằng đã trải qua sự kiện hoa ăn thịt người lần trước, nhưng nàng cũng không thể cứ như vậy mà co đầu rút cổ hoài được, không thể cứ ỷ lại vào bạch hổ hoài như thế, nếu muốn sống nơi này nàng phải làm quen với sinh hoạt ở đây.

Một số loại không quá mạnh nếu có thể đối được nàng cũng nguyện ý, những con dã thú lợi hại khác nên để cho Tiger đối phó là tốt rồi, tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt nàng có thấy vết thương trên người nó, nhưng những lần đi săn sau trên người nó cũng không đã bị tổn thương nào nữa.

Tô Từ nghĩ trong khu rừng này, động vật có thể uy hiếp đến Tiger khẳng định là có, nhưng cũng sẽ không nhiều.

Điều nàng luyến tiếc là các cạm bẫy nàng đã thiết xung quanh sơn động. Aizzz! Nàng phải mất sức ‘chín trâu hai hổ’ (*mất rất nhiều công sức) mới làm ra được, nhưng vẫn chưa kịp sử dụng đã phải chuyển nhà, cuối cùng nàng vẫn chỉ có thể tự an ủi mình, xem như là luyện tập tay nghề đi.

“Tiger, chúng ta đi.” Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Tô Từ đứng tại trước cửa sơn động nhìn rất lâu, sau đó mới thở dài, vác trên lưng ba lô kêu bạch hổ cùng nhau rời đi.

Khu rừng rậm này đối với Tô Từ mà nói rất là xa lạ, nhưng nàng minh xác mục đích của mình là muốn thăm dò khu rừng này phải chăng có điểm cuối. Vì vậy, nàng chọn đường đi dọc theo con sông, hướng hạ du mà đi.

Có lẽ bởi vì đi dọc theo nguồn nước, trên đường đi Tô Từ gặp rất nhiều dã thú cùng chim chóc. Có một số loài nàng có thể nhìn ra là động vật gì, cũng có một số dã thú có hình dạng Tô Từ chưa bao giờ gặp qua. Thậm chí Tô Từ còn nhìn thấy một con vật có một sừng trên đầu mà nàng chỉ có thể xem trong sách, hình thể của nó so với con vật mà nàng biết còn lớn hơn gấp bội.

Tô Từ nhịn không được quay qua nhìn xem Tiger đang đi bên cạnh, nó có chiều cao đại khái ba thước hơn. Còn chưa trưởng thành đã to lớn như vậy, không biết sau khi trưởng thành sẽ cao bao nhiêu đây.

Nếu muốn tìm đến một chỗ phù hợp yêu cầu để cư ngụ thật không dễ dàng, hơn nữa một khi đi xa khỏi nguồn nước thì đường cũng không dễ đi nữa, tự nhiên tốc độ đi cũng chậm lại (*những nơi gần nguồn nước, động vật sẽ hay đến uống nước, đường bị chúng dẫm lên hoài, cỏ không mọc được tự nhiên sẽ thành một con đường rất dễ đi), nhưng có bạch hổ làm bạn, so với lúc trước chính nàng một người ra tìm sơn động thì tốc độ vẫn là nhanh hơn rất nhiều.

Hầu như Tô Từ không buông tha cho bất kỳ chỗ nào, chỉ cần nàng nhìn thấy một sơn động vô chủ, là nàng tiến lên đánh dấu làm ký hiệu, lúc mặt trời dần dần xuống núi trên mặt Tô Từ toàn mồ hôi, nàng vừa lau mồ hôi vừa gọi “Tiger”, sau đó đi về hướng một sơn động mà lúc nãy nàng đã làm dấu.

Tiger đối với hành vi Tô Từ đột nhiên ra ngoài, hơn nữa đến mặt trời lặn còn không trở về sơn động rất là khó hiểu, trong cổ họng thỉnh thoảng trầm thấp ừng ực một tiếng, đặc biệt là hiện tại mặt trời đang nhanh chóng lặn xuống núi, thân thể vốn có chút lười nhác lúc này lại thẳng băng nghiêm túc, nhãn tình nhìn bốn phía đánh giá đề phòng.

Nhìn thấy Tô Từ đi vào một cái sơn động mà bọn họ vừa đi qua không lâu, sau đó nàng lại đặt ba lô xuống, lượm củi đốt lửa, lúc này Tiger rốt cuộc biết hôm nay bọn hắn sẽ không trở về sơn động, mà nghỉ ngơi tại chỗ này, nó liền xoay người ra khỏi động đi xung quanh tuần tra, dạo qua một vòng để lại mùi của mình, mới ra bên ngoài nhanh chóng săn mồi trở về.

Nướng ăn con mồi Tiger vừa săn trở về, Tô Từ ngồi nghỉ ngơi một chút, liền trải ra tấm bạt (*mình không bít nó là gì nên gọi nó là cái lều nha) tại bên cạnh đống lửa, quyết định ngủ một giấc. Hôm nay đi một ngày đường, nàng mệt mỏi được lợi hại, hai cái đùi cũng sắp rụng luôn.

Nhưng nàng vừa mới nằm xuống, Tiger cũng vừa mới ăn xong thịt nướng bên cạnh liền hiếu kỳ đi tới đùa bỡn tấm bạt của Tô Từ. Trước kia khi đến buổi tối, Tô Từ sẽ trở về phòng ngủ mà ngủ, Tiger lại không vào được, tự nhiên chưa gặp qua tấm bạt vẫn để trong phòng ngủ, tấm bạt này lại là chuyên dụng cho đi dã ngoại có thể xếp vào được dễ dàng nên chất liệu cũng không chắc chắn, nàng lại dùng trong thời gian dài nó đã rất cũ nát rồi, nay bị Tiger đùa bỡn như vậy làm sao mà chịu nỗi, lập tức liền bị thủng một lỗ. (*Hehe thật là thảm)

Tô Từ giật nảy mình, mắt sắc như dao cầm lấy chân nó không cho nó động vào tấm bạt của nàng nữa.

Tiger chớp chớp mắt, cũng không rút chân ra, thân thể phủ phục xuống, liền nằm ghé vào bên cạnh Tô Từ, cái đầu cực đại của nó cọ xát Tô Từ, cũng không nhúc nhích nữa.

Này… Chẳng lẽ nó cũng muốn ngủ ở chỗ này?

Tô Từ có điểm không phản ứng kịp, nhưng tại nơi xa lạ này, ngủ bên cạnh Tiger là an toàn nhất. Nàng an ủi ôm ôm bắp đùi thô to của Tiger, sau đó cuộn mình cách nó một chút nằm ngủ.

Hiện tại là mùa hè, trời nóng nực đến làm con người ta phát điên, lại bởi vì đang trong rừng nên Tô Từ không dám cách đống lửa quá xa, nên độ nóng càng cao hơn, nếu lúc này nàng nằm cạnh Tiger ngủ nữa, dù cho nàng có mệt mõi cỡ nào đi nữa chắc cũng không ngủ được vì quá nóng. (*Keke 2 anh chị bắt đầu ngủ chung rồi nha)

Nhưng buổi sáng hôm sau, khi Tô Từ tỉnh dậy lại phát hiện chính mình bị khép vào một chỗ còn tại quy luật nhấp nhô da lông trung (*đang được anh Hổ ấp), tóc và quần áo cũng đã bị mồ hôi làm ướt, lại thật sự ngủ đủ giấc mới tỉnh dậy, cũng không giống như suy nghĩ ngày hôm qua là nóng đến không ngủ được.

Tất nhiên Tiger đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng vẫn nằm yên không động đậy (*thấy lo cho chị chưa ^_^). Thấy Tô Từ mở to mắt, đầu liền đưa tới đây.

Tô Từ ngồi dậy tránh đi đầu nó, một tay đem tóc đang ướt đẫm mồ hôi để sau ót, rất nghiêm túc kêu một tiếng, “Tiger.”

Trải qua hai ngày này, nàng thỉnh thoảng nhìn nó mà kêu ‘Tiger’, nên bạch hổ rất quen thuộc với thanh âm ‘Tiger’, vừa nghe Tô Từ kêu nó liền lập tức nhìn nàng.

Tô Từ lại nói, “Buổi tối, không cho phép dựa qua đây.” Vừa nói vừa khoa chân múa tay làm động tác giống như ngủ, sau đó đến động tác tránh xa, nhưng đáng tiếc bạch hổ nhìn xem không hiểu rồi, chờ nàng dừng lại động tác, đầu nó theo quán tính chà tới đây.

Tô Từ cũng đành phải than thở, đứng dậy chỉnh lý chính mình.

Ngày hôm qua đi lâu như vậy, không đứng lên còn không thấy gì, sau khi đứng dậy Tô Từ cũng chỉ cảm thấy hai cái đùi có điểm tê dại run run, đi vài bước cơ bắp liền bắt đầu sưng to được lợi hại.

Quả nhiên là không thể không thường xuyên vận động a. Tô Từ cười khổ, lúc chưa gặp được Tiger, nàng cũng không phải chưa từng đi lâu như vậy nhưng lúc đó cũng không cảm thấy có cảm giác khó chịu như bây giờ.

Bởi vì trong tâm còn nhớ tới chuyện phải tìm một sơn động mới để ở, Tô Từ cũng chỉ ăn qua loa một chút, sau đó chuẩn bị đầy đủ vật dụng để lên đường, thậm chí ngay cả chuyện cần phải tắm rửa cũng nhẫn chịu bỏ qua một bên, đợi đến giữa trưa nhiệt độ lên cao mới đi suối nước trong tắm rửa cho mát.

Hai chân bị sưng to, nên tốc độ tự nhiên chậm hơn so với ngày hôm qua. Tiger cũng tại bên cạnh Tô Từ, cơ hồ chính là tại động tác chậm, nhàm chán đến không ngừng ừng ực ra tiếng.

Thanh âm này kỳ thật cùng bình thường không khác, nhưng hiện tại nghe vào lỗ tai Tô Từ giống như nó đang oán hận nàng vậy, nghe nó ‘ừng ực’ hoài, Tô Từ liền không ngừng quay đầu nhìn nó.

Cuối cùng nàng cắn răng một cái như quyết định cái gì, sau đó duỗi tay ra vỗ vỗ bụng nó. Đợi nó gục người xuống, nàng dùng tay bám vào da lông nó, sau đó leo lên lưng nó. Trong quá trình làm các động tác này, Tô Từ rất dè dặt, nàng sợ Tiger hất nàng xuống đất.

Dù sao chỉ số thông minh của Tiger cao như vậy, tốc độ đi đường ngày hôm qua của nàng cũng chậm, dù nó vẫn ở bên cạnh nhàm chán đến cực điểm cũng không nguyện ý mang nàng trên lưng, cho nên nàng cũng không biết nó có đồng ý cho con người leo lên lưng nó không nữa.

Nhưng Tiger lại phi thường phối hợp trong toàn bộ quá trình, không có phát sinh tình huống mà Tô Từ lo lắng.

Đợi Tô Từ cẩn thận dè dặt bò lên lưng nó, nó liền đứng lên, đi nhanh về phía trước.

Tô Từ liền buông lỏng thần kinh, sau đó khóe miệng tươi cười vừa lộ ra tới, cũng bởi vì trong tay không nắm lấy vật gì làm điểm tựa, nên Tiger vừa phóng người đi Tô Từ liền hướng một bên té xuống.

Bị bất ngờ té xuống, Tô Từ khẩn trương nắm bắt Tiger, nàng chộp ngay nhúm lông trên bụng nó, cuối cũng vẫn bị té xuống đất trên tay còn cầm theo nhúm lông của lão hổ, Tiger cũng bởi vì nàng đột nhiên tập kích đau rống lên một tiếng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Rơi choáng váng đầu, hoa mắt, Tô Từ lập tức xoay người đứng lên nhanh chóng an ủi nó, sau đó mới lại bò lên lưng nó, cẩn thận dè dặt nằm sấp tại trên lưng nó.

Không cần lại bị liên lụy vì tốc độ của Tô Từ, tốc độ của Tiger tự nhiên tăng nhanh rất nhiều, thân hình Tiger to lớn như vậy, Tô Từ rất nhanh chóng quen thuộc cảm giác ngồi trên lưng lão hổ quan sát bốn phía, trong tâm phỏng đoán tốc độ này đối với Tiger mà nói vẫn chậm, dù sao trên lưng Tiger không có cái gì nắm để cố định thân thể, một khi nó muốn tăng tốc độ, nàng cũng chỉ có thể nằm xuống níu chặt da lông trên gáy nó cố định chính mình .

Lão hổ vốn là chúa sơn lâm, hoạt động tại trong rừng động tác lưu loát được giống là nghệ thuật, hơn nữa hiện tại Tô Từ cũng có thể xem như đang ngồi trên cao có thể nhìn xa, ngắn ngủn một buổi sáng, trên đường đi Tô Từ đã thấy mấy sơn động làm nơi trú ngụ rất tốt, nhưng bởi vì mấy sơn động đó khó có thể phòng ngự hoặc không gian quá chật, rất nhiều nguyên nhân nàng phải bỏ qua chúng.

Chỉ tính sơ sơ thôi mà hôm nay bọn hắn đã đi rất nhiều so với ngày hôm qua cực nhọc đi đường.

Ngâm mình trong suối nước trong cùng Tiger hơn một giờ để tránh thoát nhiệt độ lên cao vào giữa trưa, Tô Từ liền đứng dậy mặc quần áo, chỉnh lý vật quyết định đi tiếp.

Trên thân Tiger còn dính nước, Tô Từ vốn muốn đợi cho da lông nó khô mới leo lên, nhưng Tiger lại chủ động gục xuống, con ngươi màu vàng nhìn Tô Từ, gặp nàng thật lâu không đi lên, đầu nó liền tiến lên dụi dụi vào nàng như làm nũng.

Tô Từ leo lên, lại phát hiện phương hướng mà Tiger đi đã không thuận theo hạ du con suối, mà là mang nàng chạy sâu vào trong rừng. Tô Từ nhíu mày, bàn tay vỗ vỗ bạch hổ hai cái, ý muốn bạch hổ dừng lại.

Nhưng lần đầu tiên Tiger không nghe lời nàng, nó không ngừng chạy lên phía trước. Trên đường không ngừng có nhánh cây hoặc bụi cây đánh tới, nghĩ đến Tiger sẽ không hại nàng, Tô Từ liền nằm sấp trên mình nó tránh né này đó nhánh cây.