Thú

Chương 30: Chọn Tiger hay Chu Lập?




Tô Từ nhìn thi thể dã thú vẫn không nhận ra là con gì, nhưng Tiger gặp đôi mắt nàng rốt cục nhìn đến thi thể dã thú, cái đuôi nó liền rung hai cái, chi trước một liền đem thi thể bắt kéo ra ngoài, sau đó lui về sau hai bước, quỳ rạp trên mặt đất.

Lúc này Tô Từ nhìn rõ ràng, thi thể này thế nhưng là của con dã thú tập kích bọn họ lúc trước.

Hôm bị dã thú tấn công đến khi Chu Lập bị ngậm tới đã hơn ba ngày, mà khẩu vị Tiger lại lớn như vậy, Tô Từ vẫn cho là, con dã thú này dã bị Tiger ăn sạch trong khoảng thời gian nàng mê man, nhưng không nghĩ đến, sơn động ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo này thế nhưng có thể có một nơi kỳ dị như vậy, Tiger cũng không có ăn hết chiến lợi phẩm, mà là đem nó cất giữ ở chỗ này.

Nghĩ đến ngày đầu tiên nàng tỉnh lại, có lần Tiger chỉ đi một chút đã trở lại, phỏng chừng là đến chỗ này ăn một chút.

Như vậy, Tiger đem thi thể dã thú lưu đến bây giờ, lại dẫn nàng tới đây, nguyên nhân là cái gì?

Tô Từ khó hiểu nhìn Tiger, Tiger thấy Tô Từ chậm chạp bất động, lại duỗi ra chi trước bắt kéo một chút thi thể, sau đó dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, chi trước vung một cái, nửa bên thi thể liền rơi xuống hỏa hồng sắc giáp ranh bên phải.

Như Tô Từ suy nghĩ, hồng sắc bên này là hỏa, sau khi ném thi thể vào trong, bông tuyết trên thi thể dã thú nhanh chóng bốc hơi, dần dần một mùi thơm thịt nướng truyền tới.

Bên ngoài thi thể rất nhanh bị cháy đen, sau đó Tiger đưa móng vuốt vào, đột nhiên đem miếng thịt cháy đen lột ra.

Tô Từ nhìn toàn bộ quá trình, thấy lông trắng trên thân Tiger vì sao bị đốt trọi.

Sau khi Tiger đem thịt xẻ ra, thế nhưng rất nhân tính hóa thổi hơi trên đùi. Tô Từ nhìn thấy mà muốn cười, có lần nàng bị phỏng, chính là thổi thổi hai cái, mới đưa tay vuốt lỗ tai.

Cuối cùng Tiger vẫn là lè lưỡi liếm liếm đùi, sau đó lại đem một đoàn thịt màu đen nhưng tản ra mùi thơm của thịt nướng đến trước mặt, đem thịt đấy đẩy hướng Tô Từ.

Tô Từ cẩn thận vòng qua nửa cục thịt, duỗi tay xoa chi trước bị đốt trọi lông của Tiger, miệng cười cười nói: “Đần độn, ngươi sẽ không là có ý đặc biệt chừa lại một nửa bên cho ta tới ăn đi?”

Tuy là câu hỏi, nhưng Tô Từ cũng đã khẳng định.

Tiger cho rằng, nàng cũng có công lao đánh chết con thú hoang này, cho nên một nửa con thú hoang nhất định phải lưu lại cho nàng.

Cho nên mới vất vả như vậy dẫn nàng đến nơi này.

Tô Từ nghĩ đến trước kia cho đến hiện tại, nàng ăn con mồi Tiger khổ cực bắt trở về, tuy rằng có cảm tạ, nhưng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.

Đó là lẽ đương nhiên a……

Tô Từ nghiêng đầu, nhìn sang đôi đồng tử màu vàng gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy thật sâu áy náy.

Một con dã thú cũng biết rõ nhất định phải đem chiến lợi phẩm giữ lại một nửa cho nàng vì nàng đã có ra lực giết con mồi, mà nàng… mỗi lần ăn thịt con mồi của Tiger, lại có từng nghĩ qua như vậy sao?

“Tiger, ngươi làm ta cũng không còn mặt mũi nhìn ngươi rồi.” Tô Từ nhìn mặt Tiger, cũng không lo lắng nó có tức giận hay không mà cắn nàng, dùng lực nhu hai cái.

Tiger chỉ là ừng ực kêu trong cổ họng, chân trước lại bắt kéo một chút thịt nướng cháy đen, Tô Từ lau hết lệ trên khóe mắt, lớn tiếng nói: “Biết rõ… biết rõ.”

Sau đó rút ra chùy thủ trên đùi mà nàng đã nhặt trở về, dùng lực chém xuống, cắt một miếng thịt, lột ra phần bị cháy đen ném trên mặt đất, sau đó mới dùng chủy thủ cắt thịt nướng đấy đẩy về phía Tiger.

Tiger ừng ực một tiếng, đầu chà tới đây, cúi đầu cắn thịt, cắn luôn cả phần thịt bị cháy đen, ngay cả lông trắng bờ môi cũng bị lây dính màu đen.

Tô Từ thấy Tiger ăn như vậy kinh ngạc ngẩn người, sau đó vội vàng kêu ngừng, dùng chùy thủ đem phần cháy đen lột bỏ, mới tiếp tục cho Tiger động miệng.

Lúc này tốc độ ăn của nó nhanh cực kỳ, cổ họng lại khò khè khò khè kêu nhỏ, Tô Từ không khỏi lúc lắc đầu, cầm lấy khối thịt của chính mình bắt đầu ăn.

Con dã thú này tuy rằng xem ra nanh ác, nhưng chất lượng thịt lại dị thường non mịn, tuy rằng bị bảo tồn trong băng mấy ngày, nhưng vẫn cảm thấy rất tươi mới.

Lại bởi vì lúc nướng thịt cơ hồ là dán kín, cho dù không bỏ muối, thịt chất bên trong vẫn làm cho người ta cảm thấy ngon miệng.

Tô Từ vừa ăn vừa nhìn Tiger mồm to cắn xé con mồi, sau đó đột nhiên nghĩ đến, nơi này đã có sẵn lửa có thể nướng thịt, như vậy vì sao lúc trước Tiger ăn thịt do nàng nướng lại tỏ ra mới lạ, hứng thú?

Rõ ràng tại nơi này, muốn ăn thịt nướng phi thường dễ dàng không phải sao.

…Nên sẽ không là cái tên đần độn này, cho tới nay cũng giống vừa rồi, ăn luôn cả con mồi bị nướng cháy đen đi!

Tò Từ càng nghĩ càng có khả năng này, nàng cầm lấy một khối thịt chưa lột sạch phần cháy đen thử bỏ miệng cắn một ngụm.

Cái phần cháy đen căn bản không thể gọi là thịt, mà phải gọi là bị cháy sém. Cứ như vậy mà ăn hết, thật sự rất khó ăn. Tô Từ phun bỏ miếng thịt trong miệng, lại nhìn sang Tiger.

Nếu như nàng là Tiger, cũng tình nguyện không ăn cái loại thịt này mà ăn sống.

Tô Từ càng nghĩ càng muốn cười, lại duỗi tay xoa xoa Tiger đang ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn thịt.

Sau khi xong bữa ăn, Tô Từ tử tế đánh giá một vòng nơi này, bên trái là băng, bên phải là hỏa, mà chỗ con đường nàng đang đứng đây là nơi triệt tiêu băng – hỏa.

Tô Từ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên rất nhiều.

Có nơi này, nàng còn sợ gì mùa đông sẽ bị chết cóng, còn sợ gì bọn người Chu Lập sẽ tìm tới đây!

Căn bản không đoán được Tiger sẽ mang nàng tới nơi như thế này, nên Tô Từ không kịp chuẩn bị mang theo ba lô, trái cây ăn tráng miệng, thậm chí không có nước, Tô Từ chỉ cảm thấy toàn thân không thư thái.

Đưa mắt nhìn sang bông tuyết bên trái, Tô Từ lúc lắc đầu, không có cái dũng khí đến thử độ đóng băng của nó, nàng vỗ vỗ Tiger đang liếm miệng, liếm chi trước, quyết định trở về.

Lúc đứng dậy, Tô Từ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Nơi này là sâu trong lòng đất, ánh mặt trời căn bản không chiếu tới, nhưng là nơi này có nguồn sáng nha — Tô Từ hồi tưởng một chút, tầm mắt liền nhìn chằm chằm tảng đá màu đỏ bên tay phải.

Trước khi đến đây, nàng và Tiger có đi qua nơi có chút ánh sáng, nơi đó cũng có loại đá này, chỉ là mấy tảng đá đó là loại màu đỏ sậm, chẳng hề giống ở chỗ này, hàng năm bị hơi lửa nướng, đã có màu đỏ tươi gần trong veo.

Vậy nguồn sáng ở nơi này chính là từ mấy tảng đá màu đỏ sao?

Nơi này tuy rằng xem ra đặc biệt thích hợp cư trú, nhưng Tiger lại cũng không có tính cư ngụ ở nơi này. Bất quá là bởi vì hiện tại là mùa hè, vẫn là nguyên nhân khác, cũng tỏ rõ phải trở về sơn động bọn họ cư ngụ trước đó.

Nếu như có những tảng đá này… nàng căn bản không cần phải phiền não về vấn dề không có ánh sáng trong sơn động nữa rồi.

Nhãn tình Tô Từ lại bắt đầu tỏa sáng, duỗi tay lấy một đầu khớp xương Tiger cắn còn thừa lại, nhưng còn chưa quăng vào đống lửa thiêu hủy, nàng cầm đầu khớp xương không ngừng cẩn thận thăm dò tại giáp ranh, hi vọng tìm thấy một nơi có thể xuống tay, lấy xuống một khối đá đỏ.

Nhưng tảng đá nơi này hàng năm bị lửa đỏ nướng, sớm thành như một khối, lại thế nào khả năng chỉ với một xương cánh tay liền có thể gõ xuống.

Thậm chí nếu Tô Từ có thể gõ xuống một khối, phỏng chừng phải dùng một chiếc xe ngựa để chở, tuy rằng xem ra rất bình thường, nhưng là sớm đã không phải vật thể bên ngoài có thể so sánh.

Tô Từ đầu đầy mồ hôi, cầm xương cẩn thận gõ tại giáp ranh, nhưng chỉ gõ được gần mười cái, xương cốt liền bị nứt ra, cuối cùng “oành” một cái, bể thành mấy khối, rơi xuống lửa đỏ trên mặt đất.

Có một khối xương gãy lăn vào bên trong, rất nhanh, liền bị lửa cực nóng trực tiếp nướng thành hư vô, chỉ lưu lại bụi màu đen trên tảng đá đỏ tươi.

Nguyên lai, chỉ với cự ly ngắn như vậy lại có khác biệt quá lớn.

Tô Từ than thở, rốt cục vẫn là buông tha tảng đá ở chỗ này, lại đánh giá một chút cái sơn động có hơn mười thước này.

Một nơi có độ ấm cao như vậy, một nơi có hoàn cảnh kỳ dị như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một khối nhỏ không gian có khả năng hình thành.

Có lẽ tại chỗ sâu trong, tại nơi mà nàng nhìn không tới, còn có cảnh sắc mà nàng khó tưởng tượng nổi tồn tại.

Nhưng nếu nàng có ý định muốn xem cũng xem không tới.

Tô Từ cười nhạo lòng hiếu kỳ của mình một chút, lại chọn ra hai đầu khớp xương, những cái còn lại quăng cả vào trong lửa bên tay phải, nơi này chính là địa bàn nàng ưng ý, hoàn cảnh phải tuyệt đối giữ sạch sẽ.

Mà cái loại phương pháp tiêu hủy rác này, vừa an toàn lại vừa bảo vệ môi trường.

Trên đường về, Tô Từ chú ý đến tảng đá bên cạnh, cứ cách một đoạn lại dừng lại, cầm xương cốt cùng chùy thủ gõ, nhưng thu hoạch không lớn.

Rất nhanh, Tiger liền đi đến trước cửa cái đoạn đường hết sức eo hẹp, Tô Từ đã chú ý từ sớm, không đợi Tiger đi vào trong, liền vỗ nó ra hiệu nó dừng lại, sau đó bò xuống khỏi lưng nó, sống chết không chịu đi về phía trước.

Tô Từ không biết rõ dĩ vãng thói quen đi đường của Tiger là rẽ ở chỗ nào, trong động lại không thể nói chuyện với Tiger, cũng chỉ có thể ở chỗ này dùng hành động biểu đạt ý tứ của nàng.

Tiger lại có rất nhiều biện pháp làm Tô Từ thân bất do kỷ tiến về phía trước, nhưng Tô Từ giãy dụa quá lợi hại, cuối cùng Tiger cũng chỉ có thể nôn nóng đảo quanh bên cạnh Tô Từ, không ngừng lè lưỡi liếm lấy Tô Từ, cổ họng khò khè khò khè an ủi, giống như là trưởng bối đang nhẫn nại dỗ ngọt tiểu hài tử không nghe lời vậy.

Tô Từ nghĩ vậy, không ngừng nói: “Không đi, quá hẹp.” Nàng chọn dùng câu ngắn gọn nhất, hơn nữa còn khoa tay múa chân, hơn nửa ngày, Tiger mới hiểu ý tứ của Tô Từ, nôn nóng dùng móng vuốt ở trên mặt đất cào vài cái, mới ngậm Tô Từ để lên trên lưng, xoay người đi trở về một đoạn đường sau đó chuyển hướng.

Rất nhanh, nhiệt độ không khí liền trở nên cao.

Tiger đột nhiên quay đầu liếm liếm gương mặt ướt nhẹp mồ hôi của Tô Từ, gầm nhẹ một tiếng, giống như là lên tiếng báo cho nàng vậy, sau đó dần dần gia tốc.

Tô Từ phán đoán, bình thường Tiger thường xuyên đi qua đoạn đường này, phải dùng tốc độ cực nhanh của nó chạy tới, nên nàng cũng bất chấp sẽ làm đau nó, đôi tay cầm lấy da lông nó, gắt gao nằm rạp trên thân Tiger.

Độ ấm quả thật là càng lúc càng cao, hơn nữa cực nóng mang tới gió nóng, cuối cùng Tô Từ chỉ có thể tựa đầu chôn tại trong da lông Tiger, trên người đã không có mồ hôi do bị hơ khô.

Cũng không kỳ quái đã ở chỗ này lâu như vậy, cũng chưa thấy Tiger đi vào.

Muốn đi qua một nơi cực nóng như vậy, mà lông tóc Tiger lại rậm rạp làm sao có khả năng thích nơi này. Nó còn chưa trưởng thành, sinh mệnh cũng chỉ vừa mới bắt đầu không bao lâu, phỏng chừng từ lúc phát hiện nơi này đến thời điểm hiện tại, nó cũng không đi qua đây bao nhiêu lần. Xem ra nơi này vẫn không thích hợp để cư ngụ.

Bất quá may mắn, muốn đi qua con đường này chỉ mất khoảng 10 phút đồng hồ, rất nhanh, Tô Từ có thể phát hiện không khí giảm xuống một chút.

Nếu như là bình thường, độ ấm như vậy cũng sẽ khiến con người hốt hoảng chịu không nổi, nhưng Tô Từ vừa đi ra từ nơi cực nóng, nên nàng lập tức có thể nhận ra sự khác biệt.

Tô Từ ngẩng đầu đánh giá chung quanh, lại nghĩ đến công cụ dùng để chiếu sáng, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là vỗ vỗ Tiger, đợi nó dừng lại, nàng cầm một căn xương cốt bén nhọn và chùy thủ, chọn một khối tảng đá lồi ra ngoài, ra sức gõ.

Lẩn này có thu hoạch phong phú.

Tảng đá này đại khái nặng 3 cân, nó còn có điểm bỏng tay, tuy rằng không có loại ám trầm màu đỏ sậm, chất lượng lại kém tới cực diểm, không thể so với tàng đá đỏ tươi trong veo mà nàng rất ưng ý trong kia, mặc dù là vậy Tô Từ cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Tô Từ dùng da thú trên người bao lấy tảng đá, sau đó lại bò lên lưng Tiger.

Lộ trình trở về của Tiger vẫn thường xuyên lựa chọn các chỗ rẽ mà đi, nguyên nhân chuyển hướng của nó có chút là bởi vì đường quá hẹp, có chút là bởi vì độ ấm quá cao, mà lựa chọn một con đường khác là có thể giảm bớt hoặc ngăn ngừa độ nóng.

Cũng không biết rõ lúc trước nó làm thế nào mà tìm đến cái sơn động kỳ dị này.

Bất quá có thể hình thành sơn động này, nhưng trên đường đi lại không có một nơi là thực sự cực nóng, Tô Từ có chút nghĩ không hiểu rồi.

Cuối cùng cũng chỉ có thể suy đoán này hết thảy cũng chỉ là bên ngoài, mà hiện tại bọn hắn cũng đang ở bên ngoài của bên ngoài, bằng không, làm sao có thể dựa vào tính nhẫn nại của nàng cùng tốc độ của Tiger liền có thể xuyên qua đoạn đường cực nóng vừa rồi.

Sau khi trở về đến sơn động của nàng và Tiger, Tô Từ tự nhiên là lập tức đem tảng đá có vầng sáng nhạt nhạt ném trong sơn động, cầm lấy cái ba lô còn lại, liền bò lên lưng Tiger, đi đến thác nước.

Tiger lúc này, những chiếc lông màu bạch có điểm cuốn (*do đi qua nơi nóng đó mà).

Thời gian qua lại nhàm chán lại phong phú, rất nhanh, chính là cuối tháng tám.

Thỉnh thoảng Tô Từ vẫn quan sát vụng trộm đám người Chu Lập, tuy rằng bọn hắn cũng không biểu hiện rõ, nhưng nàng vẫn có thể thấy được bọn họ là có ý định đi hướng huyệt động của nàng dò xét, chỉ là doanh địa của bọn hắn cách nơi của nàng quá xa, căn bản không thể chỉ đi trong một ngày là có thể quay về.

Hơn nữa tại trong rừng nguyên thủy này, không phải chỉ cần có cây chữa thương diệp tử là có thể bình an vô sự. Ngoài dã thú có lực uy hiếp lớn nhất, còn có cây ăn thịt người, đầm lầy, vách núi, rất nhiều nguy cơ không thể lường trước được có thể phát sinh.

Hơn nữa mục đích bất minh, cho tới bây giờ, bọn hắn vẫn còn đang sờ soạng tìm đường đi.

Tô Từ lúc này cũng không lo lắng bị bọn hắn uy hiếp. Thế là không hiện thân, cũng không ngăn cản.

Về phần đem Lý Ngọc về đây thì… Tô Từ đã suy nghĩ hai ngày, sau đó vẫn để sự kiện này qua một bên.

Tô Từ nhớ lại, lúc Chu Lập đến đây, đừng nói là Tiger cho hắn vào sơn động, ngay cả hắn chỉ vừa tới gần dây mây mà trước đây Tô Từ leo lên, Tiger cũng sẽ hướng hắn nhe răng rít gào.

Lúc trước, Tiger cùng Tô Từ cự ngụ tại sơn động trên núi (*nơi bọn họ vào ở chung lần đầu tiên), nơi đó vừa ngột ngạt lại vừa nóng, con mồi chung quanh không nhiều như ở đây, Tiger lại bị nóng đến lông cũng phải rụng, như vậy mà nó cũng không mang nàng đến huyệt động này của nó. Cho đến ngày nàng phát hiện độ nóng cao làm nó rụng lông, mới có ý đi tìm một huyệt động khác ở, cuối cùng Tiger mang nàng đến chỗ này.

Trong lúc này… Hẳn là quá trình Tiger đang làm quen với tính cách của nàng, nó tiếp thu nàng, thậm chí là ‘quan sát’ nàng.

Tô Từ phán đoán, Tiger đối với sơn động này có tham muốn chiếm hữu, đối vật ngoại lai bài xích, phải xa xa vượt quá nàng mong muốn.

Nó sẽ không tiếp thu, sẽ không cho phép một cái sinh vật gọi là Lý Ngọc đột ngột tiến vào sơn động cư ngụ.

Tô Từ trước giờ không phủ nhận chính mình ích kỷ, đối với nàng mà nói, so với những người có tâm tư bất định được gọi là ‘đồng bạn’, thì một lão hổ cấp nàng một cuộc sống an ổn, cùng nàng sống dựa vào nhau, làm nàng yên tâm đem phía sau lưng giao ra – Tiger, mới vĩnh viễn là lựa chọn đầu tiên.