Thừa Tướng Ngoan Ngoãn, Đừng Chạy

Chương 6: Ngươi chỉ thuộc về ta [2]




Lăng Hoằng hồi tưởng lại ngày nào đó càng thêm nhớ đến Bùi Tư Kiều,hắn thật sự rất nhớ cảm giác ôm y vào lòng,vừa mềm vừa thơm lại ngọt,hận không thể một ngụm cắn xuống.

Nhưng người đó hiện tại không biết ở đâu?

Lăng Hoằng đi theo Diêm tướng quân đi tới một ẩn quốc thần bí,cho đến đặt chân vào thành thị sầm uất mới dừng cước bộ,dường như đang tìm kiếm ai……

Mà một nơi khác ở trong thành,Bùi Tư Kiều lại cùng Diêm Ngọc Thụ sóng vai ở cùng một nơi.Chỉ là không biết bọn họ đang nói gì mà Diêm Ngọc Thụ vẻ mặt nản lòng thoái chí.

Một thanh âm quen thuộc không thể quen thuộc hơn vọng  đến nhộn nhạo trong tai Bùi Tư Kiều.Khiến Bùi Tư Kiều khẩn trương chờ đợi.

Là hắn,là thanh âm của hắn.Nhưng hắn sao lại ở đây?

Bùi Tư Kiều dõi mắt nhìn xung quanh,nhưng y thấy lại là cảnh người mình nhớ nhung đã lâu đang cài trâm bạc tinh sảo cho một nử tử.

Bùi Tư Kiều không nhìn bộ dạng nữ tử kia nhưng y lại thấy được Lăng Hoằng cười với nữ tử kia,thâm tình như hắn đã đối với mình.Y tin bản thân tuyệt đối không nhìn sai người,bởi vì bên hông Lăng Hoằng có đeo một ngọc bội ngày đó hắn đăng cơ y đã tặng.

Y vẫn còn nhớ rõ,ngọc bội đó do mẫu thân trước khi chết tự tay giao cho y,muốn y sau này giao cho thê tử tương lai,truyền từ đời này sang đời khác.Nhưng y lại đem ngọc bội tặng cho người kiếp này y yêu thương – Hoàng đế Lăng Dạ quốc_Lăng Hoằng.

Bùi Tư Kiều đứng ở đó,nhìn chằm chằm Lăng Hoằng cùng nữ tử ôn nhu như nước đàm tiếu,tùy ý để  nữ tử thân mật kéo cánh tay hắn cùng đi vào phòng trọ bên cạnh.

Bùi Tư Kiều nhớ rõ Lăng Hoằng từng nói với y“Kiếp này ta chỉ nắm tay một mình ngươi sống đến bạc đầu”,nhưng hôm nay……Diêm Ngọc Thụ liên tục gọi Bùi Tư Kiều vài lần,vẫn không được đáp lại,rơi vào đường cùng Diêm Ngọc Thụ đành phải kéo kéo ống tay áo y.

“Chuyện gì?”Bùi Tư Kiều rốt cục quay đầu nhìn về phía Dương Ngọc Thụ.

Nhưng Diêm Ngọc Thụ lại kinh ngạc,bởi vì Bùi Tư Kiều hai mắt đỏ bừng,chất lỏng trong mắt không ngừng chảy xuống,trên mặt che kín nước mắt.

“Tư Kiều,ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì…… Chúng ta đi thôi.” Bùi Tư Kiều giống như không biết mình đang khóc,một mình đi về phía trước lại không biết phải đi hướng nào.

Bước chân y vô cùng hỗn độn,thân thể còn lung lay sắp ngã,dùng “là khô mùa thu” để hình dung y lúc này đúng là rất thích hợp.

Diệp Ngọc Thụ hoàn toàn mơ hồ,hắn không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì lại khiến Bùi tư kiều biến thành bộ dáng thế này.Hắn không phải luôn ở bên cạnh y sao? Sao lại thế này?

Diêm Ngọc Thụ không suy nghĩ nhiều đi nhanh về phía trước,đến bên cạnh Bùi Tư Kiều để tránh y tùy thời ngã xuống.

Hôm nay lần đầu Diêm Ngọc Thụ thấy Bùi Tư Kiều thất thường.Đến giờ cơm chỉ thấy Bùi Tư Kiều dùng đũa xới cơm,một miếng thức ăn cũng không gắp,ngay cả món ăn y thường ngày thích nhất cũng không chạm vào.

Trong lúc vô ý,hắn còn nghe được Bùi Tư Kiều lời nói kỳ quái –“Hài tử,phụ thân của con không cần chúng ta,làm sao bây giờ?”“Hài tử,phụ thân của con đã có niềm vui mới,chúng ta nên đi nơi nào đây?”“Hài tử,ta khổ sở tới nơi này vì muốn bình an sinh con ra,nhưng hiện tại……….?”

Chỉ qua một đêm Bùi Tư Kiều đã khôi phục bình thường,chỉ là dáng vẻ tiều tụy còn thường xuyên nôn mửa như bị bệnh bao tử.Y cũng thường cười nhưng nụ cười làm cho cảm thấy đặc biệt chua xót.

Cho đến một ngày Diêm Ngọc Thụ cùng Bùi Tư Kiều trên đường tình cờ gặp quốc vương Lăng Dạ Quốc,Diêm Ngọc Thụ rốt cục mới hiểu rõ mọi chuyện!