Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 4: Ác bộc khi dễ chủ




Edit: Trảm Phong

Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu cùng nhau đến chỗ Bạch phủ đỗ xe ngựa, bởi vì Bạch Thanh Tiêu không có công danh trong người, cho nên hắn cưỡi xe ngựa rất là bình thường, rèm vải màu xanh đơn giản, vách tường xe khắc hoa chạm rỗng, vô cùng đơn giản lại lộ ra ấm áp nhàn nhạt.

Lên xe ngựa mới phát hiện trong đó có khoảng trời riêng, trên nệm xe ngựa bông vải chiên thật dầy, dù cho xe ngựa lại lắc lư thế nào, người ở bên trong cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Trong xe ngựa đốt hạnh hương nhàn nhạt, tươi mát hợp lòng người.

“Thanh Tiêu ca ca, huynh muốn đi đâu?” Ngồi trong xe ngựa, nhìn xem Bạch Thanh Tiêu đem nàng dàn xếp tốt liền muốn xuống xe ngựa, Vân Khanh liền vội vàng hỏi.

“Ta ở bên ngoài đánh xe.” Bạch Thanh Tiêu đem mành xe kéo xuống, ôn nhu nói, “Trên người của muội đều ướt đẫm, không thể lộ ra, nếu không lại dính vào phong hàn.”

Trong lòng Vân Khanh ấm áp, hiểu là vì cô nam quả nữ cùng một chỗ trên xe ngựa truyền đi đối với khuê danh của mình có tổn hại hắn mới nhân nhượng như vậy, lại giữ chặt cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói, “Thanh Tiêu ca ca, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, ta và huynh thẳng thắn vô tư, ta không sợ người khác đồn đãi nhảm nhí, huống chi…” Vân Khanh mím môi cười một tiếng, trêu chọc nói, “Huynh chỉ mặc một món áo đơn ở bên ngoài đánh xe, vạn nhất bị tiểu thư khuê các nhà ai chứng kiến, cần phải tổn hại hình tượng của huynh trong lòng người ta a.”

Bạch Thanh Tiêu dở khóc dở cười, “Muội nha đầu này…” Lại không phản bác lời của nàng nữa, làm cho đầy tớ nhà hắn ở bên ngoài chuẩn bị đánh xe, hắn thì ngồi ở trong xe lẳng lặng bồi Vân Khanh.

Vân Khanh hôm nay cùng dĩ vãng rất không giống nhau, có lẽ người khác nhìn không ra, bất quá hắn cùng Vân Khanh thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng thân cận hơn, cho nên đối với biến hóa của nàng cảm thụ tương đối mạnh liệt.

Mẫu thân Khanh nhi cùng mẫu thân Quân Ngạo lúc chưa xuất giá là bạn thân, năm đó thời điểm hai người phải lập gia đình đã từng lập thành mai mối ước hẹn, nếu là hai bên sinh hạ nam nhi liền làm huynh đệ, sinh hạ nữ nhi liền làm tỷ muội, một nam một nữ thì kết làm phu thê.

Lại không nghĩ rằng cuối cùng mẫu thân Quân Ngạo vượt qua ba năm một lần tuyển tú, vào hoàng cung, làm được vị trí Hiền phi nương nương. Bất quá Hiền phi chưa bao giờ quên mai mối cùng cô cô lập thành, bởi vậy lúc sinh hạ Quân Ngạo liền cùng bệ hạ đề điểm chuyện này, bệ hạ cũng chấp nhận việc hôn sự này.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đáng tiếc tâm Quân Ngạo chưa bao giờ dừng lại tại trên người Khanh nhi, hắn mặt ngoài ôn tồn tao nhã tôn quý bất phàm, kì thực dã tâm bừng bừng, âm thầm ở trong triều đình lôi kéo đại thần, hoặc cưỡng bức hoặc lợi dụ, hoặc dùng thành tâm đả động… Tóm lại, Bạch Thanh Tiêu đối với người như vậy không có hảo cảm, mà Khanh nhi đơn thuần cũng không thích hợp với hắn, cho tới bây giờ Quân Ngạo còn không có thoái hôn cũng chỉ là bởi vì Khanh nhi là đại tiểu thư dòng chính nữ Binh bộ Thượng thư, ngoại tôn nữ ngự sử đại phu mà thôi.

“Khanh nhi, thái tử đối với muội không phải đơn giản như ngoài mặt vậy.” Bạch Thanh Tiêu dựa trên vách xe, ánh mắt lo lắng nhìn xem Vân Khanh một thân chật vật, từ hôm nay đủ loại xem xét, thái tử căn bản cũng không có giao tâm tư đặt ở trên người Khanh nhi, đúng là Khanh nhi lại đối với hắn tình căn thâm chủng, điều này làm cho Bạch Thanh Tiêu rất là lo lắng nàng về sau đường làm thế nào đi. Hắn thử dùng giọng nói uyển chuyển, thử dò xét, “Thái tử bên ngoài tài đức sáng suốt, thế lực mẫu tộc cũng là đại thế gia trong kinh thành, nếu là tương lai làm cái vị trí kia, hậu cung ba nghìn mỹ nữ tự nhiên không cần nhiều lời, Khanh nhi, muội chịu được sao?”

Bạch Thanh Tiêu ở trong phủ đã thấy nhiều thê thiếp tranh đấu, vì ích lợi, vì con nối dòng, vì sủng ái, đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, trạng huống như vậy không phải Khanh nhi có thể ứng phó. Mà ở giữa đấu tranh không phải là ngươi chết chính là ta mất mạng, ai cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, thua chính là hài cốt cũng không còn, mà thắng xong cũng sẽ có càng nhiều tranh đấu tùy theo mà đến, cuộc sống như vậy hắn nhìn xem đều cảm thấy kinh hãi.

Trên tay ấm áp, Bạch Thanh Tiêu kinh ngạc nhìn Vân Khanh, đã thấy ánh mắt nàng ngưng tụ một cổ kiên nghị chưa bao giờ có.

Nàng cười cười, “Thanh Tiêu ca ca, ta hiểu rõ băn khoăn của huynh, ta cũng vậy đã nghĩ thông suốt, hôm nay ta bị người đẩy xuống sông suýt nữa bỏ mạng cũng không trông thấy Quân Ngạo có bất kỳ bày tỏ gì, có thể thấy được hắn chưa bao giờ đem Khanh nhi để ở trong lòng, đã như vậy, cũng là thời điểm Khanh nhi nên hết hy vọng.”

Xe ngựa lảo đảo đi lại, bên tai nghe ngoài vách tường xe truyền tới tiếng rao hàng thét to, Vân Khanh khẽ hoảng hốt, thanh âm như vậy nàng đã rất lâu đều không có nghe được, “Đại ca, huynh yên tâm, ta sẽ không lại làm cho người khi dễ ta lần thứ hai!”

“Muội có thể nghĩ như vậy ta liền yên tâm, muội yên tâm, chỉ cần tâm tư muội không ở trên người thái tử, ta liền có biện pháp giải trừ của hôn ước của hai người.”

Nghe vậy, Vân Khanh đột nhiên giương môi cười một tiếng, “Đại ca, ta khi nào từng cùng Quân Ngạo có hôn ước? Năm đó Hiền phi nương nương cùng mẫu thân ta mặc dù lập thành hôn ước, nhưng hai người cũng là ước hẹn miệng, không có tín vật làm chứng, hôm nay mẫu thân mất sớm, Hiền phi nương nương lại vào cung đã lâu, ai còn nhớ rõ lời tuyên bố cười giỡn năm đó. Huống chi, bệ hạ mặc dù cam chịu, lại cũng không có hạ chỉ tứ hôn không phải sao?”

Ánh mắt thâm trầm mang theo vài phần trào phúng, kiếp trước nàng bởi vì từ nhỏ có hôn ước toàn tâm toàn ý đem Quân Ngạo cho là vị hôn phu, từ đó thương hắn kính hắn, làm cho nàng một lòng đều gắt gao buộc tại trên người của hắn, đời này, nàng sẽ không còn làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

“Khanh nhi…” Bạch Thanh Tiêu nhăn lại tàm mi, trong mắt xếch hẹp dài có nhàn nhạt sầu lo, hắn hạ thấp giọng, “Lần này có phải là bởi vì thân phận vị hôn thê thái tử của muội mới có người sát hại muội, người này không cần nghĩ, tất nhiên là Vân Vận không thể nghi ngờ. Trong Vân phủ, mẫu thân Vân Vận chưởng nhà, biểu ca mặc dù là thiếu gia Bạch gia chính thống nhưng là muội dù sao cũng là tiểu thư Vân phủ chỉ sợ cũng ngoài tầm tay với, cho nên về sau Khanh nhi tại Vân phủ nhớ lấy coi chừng mọi sự, một khi có bất kỳ nguy hiểm nào liền lập tức phái người đến Bạch gia tìm ta, biểu ca nhận được tin tức nhất định lập tức chạy đến.”

Nhưng mà, tuy là nói như vậy, Bạch Thanh Tiêu lại không thể hoàn toàn yên tâm, mẫu thân Vân Vận tại Vân phủ một tay che trời, mà dượng lại vẫn luôn không thích Khanh nhi, làm một dòng chính nữ không được sủng ái lại xảy ra chuyện mẫu thân mất sớm, kế mẫu nếu có nghĩ thầm hại nàng, ai cũng tra không ra vấn đề. Những năm gần đây nếu không phải sau lưng Khanh nhi có một Bạch phủ, chỉ sợ sớm đã bị người Vân phủ ăn ngay cả cặn bã đều không thừa.

Hay là nên nghĩ biện pháp làm cho Khanh nhi vĩnh viễn rời đi Vân phủ mới phải.

“Đại ca không cần lo lắng, ta sẽ coi chừng hết thảy.” Sẽ không còn làm cho các nàng tác oai tác phúc trên đầu! Vân Vận, Quân Ngạo, chúng ta – – chờ xem đi!

Xe ngựa tại trên đường đá xanh phát ra tiếng vang, thời điểm mau đến Vân phủ Bạch Thanh Tiêu đã ra khỏi xe ngựa, hắn và đầy tớ một tả một hữu ngồi ở ngoài xe rất nhanh liền đến Vân phủ.

Nhảy xuống xe ngựa, Vân Khanh bừng tỉnh nhược mộng, nàng thật đã quên đã rất lâu không nhìn thấy tòa nhà vô cùng quen thuộc này. Ngẩng đầu híp mắt nhìn lại, tòa nhà chiếm diện tích thật lớn, hai tấm cửa chính màu son rộng hơn trượng, tám cây cột màu đỏ thắm tráng kiện chống lên mái hiên trầm trọng, bậc thang trơn bóng, ngoài cửa lớn còn tọa lạc hai con sư tử bằng đá giương nanh múa vuốt, nhìn qua trang nghiêm lại uy vũ.

Cửa lớn rộng mở, bốn gã sai vặt áo xanh mặt không chút thay đổi canh giữ ở cửa, mà trên cửa chính treo một biển thiếp vàng hai chữ “Vân phủ” tung bay, một góc tấm biển còn có một đại ấn tỉ không thể nào bỏ qua.

Cái biển này đúng là Khánh Viễn Đế ngự bút ban tặng.

Cửa lớn rất nhanh có người nhận ra Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu, tiền viện tổng quản nghe nói Bạch Thanh Tiêu đến vội vàng tiến lên đón chào, đi theo phía sau hắn là vài gã sai vặt áo xanh, chứng kiến Bạch Thanh Tiêu liền chắp tay.

“Lão nô không biết biểu thiếu gia đại giá quang lâm không có tiếp đón từ xa.” Tổng quản mặt mũi tràn đầy tươi cười, nghiêng thân thể làm một cái ” tư thế Thỉnh”, “Biểu thiếu gia mau mau mời vào, lão gia lúc này vừa hạ triều, giờ phút này nghe nói biểu thiếu gia đến đây, đang ở trong đại sảnh chờ biểu thiếu gia đây.”

Sắc mặt Bạch Thanh Tiêu bình thản, hắn lẳng lặng chắp tay đứng nguyên tại chỗ, mắt thấy Bạch tổng chỉ lo đem hắn tiến cử vào cửa chính, mà ngay một cái khóe mắt cũng không cho Vân Khanh, ánh mắt biến đổi, lại cười nói, “Không dám lao Vân tổng quản đại giá.”

Hắn hiện tại thân ở chỗ này mọi người Vân gia dám không đem Khanh nhi để vào mắt, có thể thấy ngày thường tất nhiên càng thêm càn rỡ. Ác nô khi dễ chủ, chuyện như vậy hắn thấy được thực nhiều lắm, Bạch Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.

“Thanh Tiêu lần này tới đây chỉ là vì đưa Khanh nhi biểu muội về nhà, Khanh nhi vừa rồi vô ý rơi xuống nước, tổng quản xem có phải hay không nên trước hết để cho người đưa biểu muội trở về viện tử đổi một thân xiêm y?”

Vân tổng quản đem sự chú ý đều đặt ở trên người Bạch Thanh Tiêu, trước mắt Bạch Thanh Tiêu đúng là cháu trai ruột chính thống của Ngự Sử đại phu Bạch Dục Đức, đồng thời cũng là trưởng tử Lễ bộ thị lang Bạch Dực. Mặc dù hắn không có công danh, nhưng thông minh tài trí là chuyện tình cả kinh thành đều biết, hơn nữa thân thế tướng mạo của hắn, không chút nào khoa trương nói hơn phân nửa cô gái trong kinh thành đối với hắn đều hâm mộ. Trọng yếu hơn là hắn có một gia gia ai cũng không dám đắc tội.

Ngự sử đại phu là chức quan hoàng đế tín nhiệm nhất, có chức trách giám sát hành vi xử sự của đại thần, nếu là đắc tội Ngự Sử đại phu bị chơi cho một quyền, đó cũng không phải là ai cũng có thể thừa nhận.

Bởi vậy Vân tổng quản mới có thể hồi hộp đến mời Bạch Thanh Tiêu, mà lúc này nghe được Bạch Thanh Tiêu nhắc tới tên Vân Khanh mới chú ý tới sau lưng Bạch Thanh Tiêu Vân Khanh một thân chật vật.

Lúc này sợi tóc Vân Khanh mặc dù đã khô, nhưng lại hơi có vẻ mất trật tự, trên người trường bào vàng nhạt sắc cũng nhiều nếp nhăn dán ở trên người, sắc mặt tái nhợt, trọng yếu hơn là trên người của nàng thế nhưng khoác một món trường bào nam tử màu tím nhạt.

Đầu mày Vân tổng quản cau lại đem mâu quang chuyển tới trên người Bạch Thanh Tiêu, chứng kiến tầm mắt Vân Khanh buông xuống không biết đang suy nghĩ gì, tròng mắt của hắn nhất thời lạnh xuống, thế nhưng bất chấp Bạch Thanh Tiêu còn ở bên cạnh liền như dĩ vãng lạnh lùng nói.

“Lão nô đang đãi khách không rảnh phân thân, kính xin đại tiểu thư tự hành tìm đường trở về!”

Một câu nói nói không chút khách khí, dường như một chút cũng không đem Vân Khanh để vào mắt, Bạch Thanh Tiêu nghe tại chỗ liền thay đổi sắc mặt…